Trì Thanh không để ý Võ Chí Bân nhìn mình mấy lần, anh buồn ngủ vô cùng, chỉ muốn về ngủ, nhưng người nào đó lại cứ đập vào trước mắt anh.
“Lên xe.”
Trì Thanh chẳng buồn ngước mắt lên: “Anh rất phiền.”
Buổi tối, nhiệt độ không khí giảm xuống, trên vai Giải Lâm khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, một cánh tay gác lên cửa xe, dù đã sắp hơn một giờ khuya nhưng từ sợi tóc đến ngón tay của người đàn ông này vẫn được chăm chút đến kỳ lạ, đuôi mắt hơi xếch lên khẽ lướt qua: “Cậu cho tôi đưa cậu về nhà thì tôi không làm phiền cậu nữa.”
Trì Thanh đang đặt xe trên ứng dụng.
Quả thực, giờ này không nhiều xe, gần như hai phút rưỡi trôi qua mới có một tài xế xe cá nhân nhận cuốc, chỉ là giao diện thông tin hiển thị đây là một tài xế mới, số lượt nhận cuốc hiện tại là 0.
Với lại, tài xế mới này vừa nhận cuốc thì đã hiển thị “xe đã tới nơi”.
Liên hệ tất cả thông tin lại với nhau, chủ nhân chiếc xe này là ai đã rõ rành rành, không cần phải đối chiếu hãng xe nữa.
Cuối cùng Trì Thanh cũng ngước mắt lên nhìn hắn: “… Anh nhận cuốc?”
Cánh tay gác trên cửa xe của Giải Lâm duỗi ra, năm ngón tay cầm chặt điện thoại, đưa màn hình điện thoại đối diện với anh, trả lời cho câu nói “anh thích đưa người khác về như thế, không bằng đổi nghề làm tài xế” của Trì Thanh trước đây: “Cậu nói rất có lí, cho nên tôi đổi sang làm tài xế rồi, lần này có thể đưa về không?”
“…”
“Hủy cuốc cũng vô dụng, chỉ cần cậu đặt xe thì tôi có thể cướp được.”
Trì Thanh thoát khỏi giao diện đặt xe, sau khi tìm kiếm trong mục cài đặt mới phát hiện app đặt xe không có chức năng chặn tài xế.
Nếu như đi bộ từ đây về thì lúc đến nhà có lẽ trời đã sáng rồi.
Cuối cùng, Trì Thanh đành phải góp cuốc đầu tiên cho tài xế mới này.
Giải Lâm tắt thông báo xung quanh có người đặt xe của ứng dụng, ra dáng nói: “Quý khách, thắt dây an toàn chặt vào.”
Buổi tối, đường xá rộng rãi thênh thang, cộng thêm Giải Lâm quả thực lái xe rất vững, gần như dọc đường không có hiện tượng xóc nảy hoặc là bỗng nhiên tăng tốc gì cả.
Trì Thanh cũng coi như hài lòng với trình độ lái xe của tài xế, ngoại trừ một chuyện, tài xế nói quá nhiều.
Giải Lâm: “Bình thường cậu không lái xe à?”
Trì Thanh: “Phiền phức.”
Không chỉ lái xe phiền mà thi bằng lái cũng rất phiền phức.
Tránh lui tới những nơi đông người thường xuyên là một cách tự tu dưỡng của chứng ưa sạch sẽ.
“Vừa rồi cảnh sát Quý nói cậu từng học bốn năm diễn xuất.” Lúc đang chờ đèn đỏ, Giải Lâm hỏi, “Bệnh này của cậu, lúc cậu diễn bên cạnh có thể có người diễn cùng mà.” Sợ là gặp cảnh diễn này thì không phải diễn nữa.
Trì Thanh chẳng hề e dè, anh không chỉ nói trúng tim đen lúc nói chuyện với người khác mà cũng nói như vậy với bản thân: “Vậy nên, tôi không có được bất cứ phát triển nào trên con đường này.”
“…”
Trì Thanh dùng hết chút kiên nhẫn cuối cùng: “Còn câu hỏi gì không? Hỏi xong thì tập trung lái xe.”
“Còn một câu.”
Đèn đỏ nhảy qua, Giải Lâm nói: “Trước đây ở phòng tư vấn tâm lí, cậu nhắc đến mười năm trước…” Không biết vì sao mà Giải Lâm rất nhạy cảm với từ “mười năm” này, chỉ thuận miệng nói thôi mà hắn nhớ đến bây giờ.
Giải Lâm nói đến đây, ngón tay đặt lên tay lái, cuối cùng vẫn không hỏi: “… Không có gì, ngủ đi.”
Thực ra Trì Thanh đã rất buồn ngủ, sau khi anh trả lời Giải Lâm thì đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, khép mắt lại xong, trước mặt tối đen, nhưng ba chữ “mười năm trước” lại đột ngột xông đến bên tai. Anh không mở mắt nhưng hàng lông mi đen tuyền khẽ rung.
“Anh Bân, anh mới đến tổng cục à?”
Một bên khác, Võ Chí Bân vội vội vàng vàng đi ra ngoài một chuyến, lúc về, bắt gặp ánh mắt tò mò của nhóm ba người.
Võ Chí Bân “ừ” một tiếng, nói: “Đến tổng cục kiểm tra một hồ sơ.”
Quý Minh Nhuệ chủ động báo cáo tình hình nhà họ Lý: “Báo cáo liên quan đến Lý Khang đều đã gửi lên, vụ án đã chuyển giao cho phòng khác. Nhưng mà cha ruột của Lý Khang vẫn cố gắng bao biện đây chỉ là một vụ gây thương tích ngoài ý muốn, anh ta không muốn giao con trai đi.” Quý Minh Nhuệ gấp rút báo cáo xong, lại hỏi, “Anh đến tổng cục kiểm tra hồ sơ gì thế? Gần đây lại có vụ án lớn nào sao ạ?”
Không chờ Võ Chí Bân mở miệng, Khương Vũ với Tô Hiểu Lan đã nhắc một cái ghế ra cho ông.
Võ Chí Bân dở khóc dở cười: “Bình thường bảo mấy cô cậu làm chút chuyện đều không thấy mấy cô cậu tích cực giống như lúc nghe vụ án.”
Ông nhìn bọn họ, thỉnh thoảng nhớ lại bản thân lúc mới làm cảnh sát, đây cũng là lí do vì sao ông kiên quyết điều xuống dưới, dẫn dắt đám người mới này. Ông không lay chuyển được bọn họ, giọng nói lúc kể chuyện giống như xuyên qua năm tháng vừa tàn khốc vừa xưa cũ: “Chỉ là tôi nhớ đến một vụ án… mười năm trước.”
“Liên quan đến vụ án đó, chắc mấy cậu đều từng nghe nói đến.”
Võ Chí Bân không rõ Quý Minh Nhuệ biết bao nhiêu chuyện liên quan đến Trì Thanh, nếu đã đưa vào kho hồ sơ, cộng thêm cấp độ bảo mật cao nhất thì thông tin người bị hại cần phải bảo mật nghiêm ngặt. Ông lược bớt nhân vật quan trọng trong đó, chỉ nói đại khái: “Vụ án bắt cóc liên hoàn năm đó chấn động cả thành phố, người bị hại đều là trẻ em độ tuổi chỉ từ mười đến mười lăm tuổi, không ngừng có trẻ em bị mất tích.”
“Vụ án này em biết.” Tô Hiểu Lan nói, “Mẹ em còn đặc biệt mua cho em một đồng hồ cài đặt định vị, bảo em mang đi học, cuối tuần ra ngoài chơi với bạn cũng không cho.”
Quý Minh Nhuệ đau buồn bày tỏ: “Thân là người cùng tuổi, tôi cũng từng đeo đồng hồ đó, đã xấu thì thôi chứ còn không cho tháo ra.”
Khương Vũ: “Tôi cũng thế…”
Bởi vì vụ án bắt cóc đó mà đồng hồ điện tử có định vị bán chạy cực kỳ, trong trường học lúc đó, có thể có người không mặc đồng phục nhưng chắc chắn không ai quên đeo đồng hồ.
Điều này cũng có thể gián tiếp phản ánh mức độ ảnh hưởng của vụ việc đó nghiêm trọng đến cỡ nào.
Tô Hiểu Lan: “Sau đó hình như cảnh sát phát hiện giữa những đứa trẻ bị bắt cóc có liên quan với nhau, đa số những đứa trẻ đó đều là những đứa trẻ có thành tích tốt, từng tham gia thi cấp thành phố và giành được giải thưởng. Tóm lại tên tuổi của họ từng xuất hiện trên các báo và tạp chí sau khi giành giải thưởng.”
Quý Minh Nhuệ nói: “Cái này tôi có ấn tượng, lúc đó tôi thi được trung bình, lần đầu tiên mẹ tôi không mắng tôi, còn xoa đầu tôi nói “xem ra đầu óc ngu ngốc cũng có chỗ lợi của đầu óc ngu ngốc.”
Khương Vũ từ nhỏ đã là học sinh giỏi có trải nghiệm hoàn toàn khác biệt: “Tôi… lúc đó tôi mới giành được học sinh ba tốt, mẹ tôi sắp điên rồi, tối nào cũng không ngủ ngon, bà ấy luôn cảm thấy nạn nhân tiếp theo có thể là tôi, nửa đêm thức dậy nói với tôi là mình nghĩ thông rồi, bảo tôi năm sau đừng giành học sinh ba tốt nữa, bảo là những thứ này chẳng qua chỉ là hư danh.”
“…”
Nhưng lúc đó ba người bọn họ vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, ấn tượng đối với vụ án này cũng chỉ đọng lại ở những cái đồng hồ điện tử không thể không mang với dư luận hoang mang, mất kiểm soát. Bọn họ mơ hồ nhớ rằng sau đó vụ án được phá, hung thủ bị bắt, rồi theo dòng thời gian dài đằng đẵng cùng với vô số việc vặt vãnh lúc trưởng thành, chuyện này bị phủ bụi trong kí ức.
Quý Minh Nhuệ hoàn toàn không biết anh em của mình chính là người sống sót trong vụ án đó, hỏi: “Vụ án đó thế nào ạ?”
“Vụ án đó rất kỳ lạ.” Võ Chí Bân trầm ngâm mấy giây, tiết lộ, “Đến giờ không có ai biết tên đó bắt cóc những đứa trẻ ấy làm gì, trong lúc bắt cóc những đứa trẻ ấy đã trải qua những gì. Vì sao, cuối cùng chỉ còn lại hai đứa trẻ sống sót. Với lại, về tất cả những điểm chưa giải quyết, bên trên cũng không cho người tiếp tục điều tra, vụ án này cứ như vậy kết án.”
“Kỳ lạ nhất là ở hiện trường xét xử, hung thủ nói một câu, gã ta nói “các người không giết chết cũng không bắt được tôi”, hô hành quyết, gã ta mỉm cười mà đi.”
“Bởi vì câu nói ở hiện trường xét xử ấy lại gây ra rất nhiều luồng dư luận, có người nghi ngờ cảnh sát bắt nhầm người, cũng có người nghi ngờ hung thủ có thể không chỉ một người… Nhưng trong nửa năm sau đó đều không có người bị hại tiếp theo xuất hiện, dư luận mới dần dần lắng lại. Cho đến hôm nay, đã qua mười năm, cũng có một nhóm người cho rằng hung thủ thật sự chưa sa lưới.”
Trước đó, mọi người đều quen thuộc với những tin tức liên quan đến vụ án, thậm chí Quý Minh Nhuệ bọn họ đã đích thân trải qua trong thời học sinh của mình, nhưng những tình báo “nội bộ” sau đó bọn họ là lần đầu tiên nghe thấy.
Trước mắt Quý Minh Nhuệ giống như xuất hiện lời nói và khung cảnh kỳ dị kia.
“Các người không giết chết cũng không bắt được tôi.”
Trên xe, Trì Thanh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cậu ngồi ở hiện trường xét xử, giọng nói của gã đàn ông đó vừa trầm thấp lại khàn khàn, nói ra một câu nói khủng bố khiến mọi người nảy sinh ra tưởng tượng vô hạn, vừa nói ra, mọi người đều sợ hãi, xung quanh bùng nổ nghị luận dữ dội.
Khung cảnh đột ngột thay đổi, lại chuyển đến phòng bệnh.
Cậu mở mắt tỉnh lại ở trong phòng bệnh, đầu đau như búa bổ.
Khắp thế giới đều là giọng nói kỳ quái, cậu nhìn nhân viên y tế xung quanh đang ra vào phòng bệnh. Y tá đến gần cậu, miệng mở ra khép vào, mọi người đều đang nói chuyện nhưng giọng nói của bọn họ mà cậu nghe thấy lại dường như không đến từ hiện thực.
Cậu dựa vào môi ngữ nhận ra hộ sĩ đang nói: “Em tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
Nhưng mà âm thanh xuất hiện bên tai cậu chỉ có tiếng ù tai cực lớn, kèm theo tiếng ù tai liên tục không ngừng đó là âm thanh biến dạng đang nói: [Lão già vừa rồi trong phòng bệnh đúng là phiền phức, cả buổi tối nhấn chuông tám trăm lần, phiền muốn chết.]
Bác sĩ: “Cháu có nghe thấy chú nói chuyện không? Có thể nghe thấy không?”
Trì Thanh không biết bác sĩ đang nói gì, cậu chỉ nghe thấy một câu: [Đừng có xuất hiện di chứng gì… Chuyện này vẫn nên để bác sĩ Ngô làm vậy, lỡ như trách lên đầu mình, mình không giải thích rõ ràng được.]
[…]
Vô số âm thanh biến dạng không ngừng ùa vào trong tai cậu.
Cuối cùng bác sĩ viết lên giấy: Cháu bị triệu chứng mất thính giác tạm thời, nhưng chắc chỉ tạm thời thôi, đừng lo lắng, trước đây cháu nói nghe thấy âm thanh kì lạ có thể là ảo ảnh thính giác, về lí thuyết, bây giờ chắc là cháu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Trong ba tháng mất thích giác, Trì Thanh không cần phải dựa vào đụng chạm cũng có thể đọc được nội tâm của người khác, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi nhất định, chỉ cần lúc này người đó đang mở miệng nói chuyện thì cậu có thể nghe thấy.
Ban đầu cậu không thể xác định đây thật sự là suy nghĩ từ đáy lòng của người khác hay là phán đoán của bản thân cậu.
Trong thế giới được nói ra bằng âm thanh biến dạng đó, niềm vui có thể là giả, đau thương có thể là giả, thậm chí ngay cả tình yêu cũng có thể là giả.
Ba tháng sau, tình huống mất thính giác khôi phục.
Âm thanh biến dạng cũng biến mất theo, Trì Thanh tưởng rằng bệnh của mình gần như khỏi rồi. Cho đến hôm cậu xuất viện, không cẩn thận đụng vào tay y tá.
[Mình còn chưa kịp ăn cơm thì ông già đó lại nhấn chuông…]
Trong mơ, Trì Thanh nhìn thấy mình đang nói với y tá.
“Cảm ơn ạ.” Anh nghe thấy mình nói, “Bây giờ chị có thời gian không? Em mời chị ăn trưa.”
Y tá mỉm cười nói: “Chị vẫn chưa ăn, cảm ơn em. Nhưng mà, chị còn có việc, chị phải đến phòng bệnh kế bên xem thử.”
Giấc mộng này Trì Thanh nằm mơ cứ đứt quãng.
Âm thanh ùn ùn kéo đến, bí mật ở đáy lòng của con người, dục vọng không thể nói, cùng với sự thật che đậy bên dưới vẻ ngoài. Anh nói với bản thân, anh phải tỉnh dậy.
Suy nghĩ này mới xuất hiện không bao lâu, Trì Thanh cảm thấy có thứ gì đó hơi mảnh, rậm rạp đụng vào mặt mình.
Trì Thanh bị đánh thức, mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt Giải Lâm dù ở trạng thái phóng đại vẫn không chê vào đâu được. Trong xe rất tối, chỉ dựa vào đèn đường tiểu khu yếu ớt bên ngoài với ánh sáng chiếu ra từ màn hình điện tử trong xe, chỉ chiếu đến nửa gương mặt của hắn.
Giải Lâm đứng bên ngoài cửa xe, khom người, cách anh rất gần: “Đang định gọi cậu.”
Lúc này Trì Thanh mới phản ứng lại vừa rồi là tóc của Giải Lâm rũ xuống rơi trên mặt mình.
“Quý khách.” Giải Lâm cười, sống mũi của hắn rất cao, lông mi dài quá mức, những âm thanh trong mơ của Trì Thanh theo đó đi xa, “Đến nhà rồi.”