Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 24: Mất ngủ




Dịch: LTLT
Trong căn phòng thuê, dấu vết gây án rõ ràng đã được dọn dẹp, bày biện ban đầu trong phòng nhìn thoáng một cái là thấy rõ, một căn phòng đơn nhỏ bé hơn năm mươi mét vuông, không nhiều nội thất, chủ cũ có thói quen xé lịch, ngày tháng của chiếc lịch bàn đặt trên bàn còn ngừng lại ở một tháng trước.
Thậm chí trên cái bàn nhựa có thể gấp lại dễ dàng còn đặt một tô đồ ăn đặt bên ngoài còn lại một phần ba.
Dầu mỡ dưới đáy canh tương ớt đã đông đặc, nổi một lớp mốc, loáng thoáng thấy được giá và tàu hũ ky trong nước canh còn lại, đũa gác ở bên cạnh, trên bàn còn có giấy ăn vo tròn rải rác, bên trên dính dấu son môi.
Thực ra trong phòng có hơi lộn xộn, có lẽ người ở không biết dọn dẹp lắm, áo khoác chất chồng trên ghế sô pha, rất nhiều áo khoác đầy màu sắc sặc sỡ chất thành đống.
“Tủ lạnh” mà Tô Hiểu Lan nói thực ra là một cái tủ đông kiểu cũ, trông có vẻ như kéo về từ chợ đồ cũ, giống y hệt tủ đông đựng kem trong các cửa hàng nhỏ, hình dáng tủ đông vuông vức, bên trên phủ một miếng vải giữ nhiệt.
Đây là một văn phòng bình thường không thể bình thường hơn nữa, người ở giống như hàng ngàn hàng vạn cô gái khác, sống một mình trong phòng. Thông qua những dấu vết sinh hoạt, trước mặt có thể hiện ra dáng vẻ cô gái tan làm về nhà, đặt cho mình một phần thức ăn.
Nếu như không mở nắp tủ đông lên, nhìn thấy một xác chết trần truồng co quắp trong tủ đông.
Mái tóc màu nâu của cô gái sõa bên vai, đầu gối đè lên ngực, cơ thể cô thon dài, chỉ có thể dựa vào động tác này cố hết sức giảm thể tích. Những bộ phận cổ, lồng ngực và đùi của xác chết đều có vết bị đè ép, hiện lên màu nâu tím nặng nề, chứng tỏ có hiện tượng xuất huyết dưới da. Trên lông mi cô bị đóng một lớp tuyết, lúc chết còn đang mở mắt, đôi mắt bởi vì đau đớn mà trừng to, nhãn cầu dường như sắp lồi ra ngoài.
Từng người nhìn vào mắt cô đều có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và hoảng sợ lúc cận kề cái chết.
Chủ nhà là người đầu tiên phát hiện xác chết, giây trước còn đang bảo người dọn đồ, giây sau đã bị dọa đến mức ngồi phịch xuống sàn.
Sao bà có thể ngờ, người vốn tưởng rằng đã biến mất, một tháng nay đều im lặng co rút trong tủ đông kiểu cũ này.
Nửa tiếng sau, trong phòng thẩm vấn.
Tô Hiểu Lan điền hai từ “Tiết Mai” vào ô người bị hại.
“Cô ấy ở chỗ tôi chưa đến mấy tháng, chúng tôi ký hợp đồng trực tiếp.”
“Không tìm môi giới sao?”
“Trước đó có treo bảng, nhưng mà sau đó nghĩ lại, phí môi giới quá đắt, muốn nhận 50% phí thuê nhà tháng đầu tiên, cô gái đó còn nhỏ, cũng là từ nơi khác đến đây tìm việc, chúng tôi giao dịch trực tiếp có thể bớt được không ít tiền.”
“Vậy nên trong hợp đồng cho thuê phòng của hai người chỉ có hai bên A, B, không có bên thứ ba?”
“Đúng thế, tôi có thu lại hợp đồng, nếu mấy cô cần thì chờ lát nữa tôi bảo người đến lấy.”
Tuổi tác của chủ nhà khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, người bản địa, gia đình có mấy căn phòng, cuộc sống thường ngày là đi thu tiền phòng, đánh bài.
“Bình thường cô ấy có qua lại với người nào không?”
“Chuyện này tôi không rõ.” Chủ nhà nói, “Hình như cô ấy đi làm ở quầy chuyên bán đồ trang điểm, bình thường rất biết ăn mặc, hằng ngày đi sớm về trễ, tôi với cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng liên lạc ở wechat. Tháng trước ống nước bị hư, cô ấy tìm tôi báo sửa một lần, lúc khác rất ít khi nói chuyện, không tính quen thân.”
“Cô có biết không, đừng qua lại nhiều với khách thuê mới tốt, đến lúc khách thuê nói mình kẹt tiền, nói mình sống không dễ dàng gì đó, vậy cô có hối hay là không hối. Tôi từng gặp phải loại người như này, cho nên chưa từng nói nhiều với bọn họ.”
Mấy hôm nay, nhiệt độ của chủ đề phát hiện một xác chết nữ ở Dương Viên vẫn chưa giảm xuống, ngay sau đó ở tiểu khu cách một con đường lại phát hiện thêm xác chết, tính chất của sự việc lập tức tăng vọt, tin tức ùn ùn kéo đến tranh nhau đăng báo: Nghi ngờ là án mạng liên hoàn, nữ giới, sống một mình.
Ba từ khóa này tạo cảm hứng cho trí tưởng tượng vô hạn của quần chúng.
Lập tức, cả thành phố Hoa Nam lòng người hoang mang.
Mọi người bắt đầu nghiên cứu thảo luận vấn đề an toàn của nữ giới sống một mình.
– Nghe nói hai vụ án đều không có dấu vết đột nhập, đây mới là chỗ đáng sợ nhất.
– Mã khóa nhất định phải thay đổi định kỳ!!! Nếu như phát hiện lúc nhập mã có người ở bên cạnh, nhất định phải cảnh giác.
– Mất chìa khóa cũng đừng có lười, thay luôn ổ khóa, đừng đánh cược an toàn của bản thân.
– Nhiều ngày rồi, manh mối phía cảnh sát công bố cũng quá ít, chẳng lẽ vụ án này không phá được sao?
Dư luận không ngừng lên men, dần dần tăng áp lực cho phía cảnh sát phá án.
Tổng cục cảnh sát thành phố.
Trong phòng họp im phăng phắc.
Một tiếng chất vất đập vào bầu không khí lặng im: “Hung thủ không để lại manh mối là ý gì hả?”
“…”
Tiếng thứ hai: “Hai vụ án, địa điểm xảy ra án mạng cách nhau gần như thế, nơi phạm tội không thể không liên quan đến cuộc sống của hung thủ, bảo mấy người điều tra, mấy người đã tra được cái gì?”
Người nói họ Viên, mọi người quen gọi ông là cục trưởng Viên. Cục trưởng Viên tuổi tác đã cao, dù quanh năm không ngừng dùng thuốc nhuộm tóc màu đen nhưng vẫn không che được từng sợi tóc bạc mọc ra. Dáng người ông cao gầy, ngồi ở đó vô cùng thẳng tắp, nửa thân trên nghiêm nghị giống như bộ đồng phục cảnh sát.
Cục trưởng Viên nhìn bọn họ một vòng, điểm danh: “Chí Bân, lần này anh dẫn đội, chuyện này không giống tác phong của anh.”
Hai vụ án đều xảy ra ở trong khu quản hạt do đồn cảnh sát Vĩnh An quản lý, với tư cách là cựu cảnh sát hình sự, Võ Chí Bân cũng nằm trong hàng ngũ nhân viên của lần họp này.
Võ Chí Bân ngồi bên dưới, im lặng một lúc lâu, cây gậy màu đen dựng bên cạnh ghế. Lúc ông mở miệng không nhắc đến manh mối, không nhắc đến người tình nghi, thậm chí gần như không nhắc đến vụ án, ông lại nói: “Lần này tôi dẫn đội, tôi muốn đến mời một người, mong cục trưởng Viên phê chuẩn.”
Cục trưởng Viên giữ chức này hơn hai mươi năm, trong hơn hai mươi năm này, tất cả vụ án xảy ra ở thành phố Hoa Nam đều qua tay ông. Tuy Võ Chí Bân không nhắc đến tên người đó, nhưng trong đầu cục trưởng Viên lập tức hiện lên cái tên nào đó.
“Tình huống quả thực phức tạp hơn chúng tôi nghĩ, hiện trường phạm tội quá sạch sẽ, rất có thể hung thủ không phải gây án lần đầu, chúng tôi đang điều tra các vụ án liên quan ở thành phố khác, số người bị hại có thể không chỉ hai người.”
Võ Chí Bân ngước mắt, nhìn cục trưởng Viên nói: “Tôi muốn để Giải Lâm quay lại.”
“…”
Trong phòng họp vốn im lặng, sau khi hai từ “Giải Lâm” xuất hiện thì càng thêm im lặng.
Người ngồi trong phòng họp lúc này đều có số năm tại nhiệm hơn mười năm.
Tất cả mọi người đều không quên vụ án năm đó.
“Vụ án bắt cóc đã qua mười năm rồi.” Võ Chí Bân nói, “Tội phạm nghiêm trọng còn có một ngày giải thích, chỉ dựa vào một báo cáo đánh giá tâm lý… Quan sát mười năm còn chưa đủ sao? Cậu ấy có nguy hiểm đi nữa nhưng trong mười năm nay chưa làm chuyện gì cả.”
Sau khi Võ Chí Bân nói xong, người im lặng lại thành cục trưởng Viên.
Trước mặt cục trưởng Viên dường như lại hiện lên vụ án cũ năm đó.
Từng câu từng chữ trong vụ án đó vẫn rõ mồn một trước mắt.
Ông không thể phủ nhận câu nói của Võ Chí Bân. Mười năm rồi, năm đó phản đối Giải Lâm tiếp tục ở lại tổng cục là ông quyết định, nhưng mà mười năm qua đi, cách nhìn của ông bây giờ đối với rất nhiều việc đã có thay đổi.
Cục trưởng Viên lại nhớ đến Giải Phong: “Em trai tôi… quả thực thằng bé có độ nhạy cảm rất khó giải thích đối với các vụ án, có đôi khi độ lý giải của thằng bé đối với tội phạm khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng tôi có lòng tin với thằng bé. Tôi tin thằng bé, mong mọi người cũng tin thằng bé.”
Bây giờ vật đổi sao dời, Giải Phong cởi mở trung thực, tất cả mọi người đều từng dành kỳ vọng cao, tiền đồ vô hạn cũng đã an nghỉ ở nghĩa trang liệt sĩ mười năm rồi.
Cái lưng thẳng tắp của cục trưởng Viên hơi khom xuống, lúc này mới lộ ra chút vẻ già nua, mười năm cũng để lại không ít dấu vết trên người ông. Cuối cùng, ông ngồi trên ghế, thở một hơi thật dài: “Nếu như cậu ấy đồng ý… Bảo cậu ấy quay về đi.”
Từ lúc bắt đầu vụ án, âm thanh bên tai Trì Thanh không ngừng trở nên hỗn loạn, hoảng sợ.
[Trước đó mất chìa khóa một lần, vẫn nên đổi ổ khóa thôi.]
Vô số phỏng đoán, ảo tưởng bị hại, tất cả mọi người đều cảm thấy “bất ngờ” tiếp theo rất có thể sẽ xảy ra trên người mình, ai cũng không dám đảm bảo nơi mình ở bây giờ là tuyệt đối an toàn.
Nhà vốn là một nơi riêng tư, nó cho con người cảm giác an toàn, tiếp nhận tất cả mệt mỏi của một ngày.
Khi chốn riêng tư có nguy hiểm xâm nhập, rất nhiều người bắt đầu nghi thần nghi quỷ, giống như sau mỗi lần xem phim kinh dị xong luôn cảm thấy trong nhà có người.
[Đổi ổ khóa vẫn chưa đủ, phải lên mạng mua camera theo dõi… quá đáng sợ.]
[Camera phải gắn bí mật, tìm camera cỡ nhỏ là được.]
Khuya hôm nay, trong tòa nhà có âm thanh một cô gái không ngừng lải nhải.
Cô vô cùng cẩn thận, nghiêm túc lựa chọn kỹ càng camera, từ kiểu dáng đến loại hình.
Một tiếng trước Trì Thanh đã lên giường.
Một tiếng sau, anh lại mở mắt.
Kim phút của đồng hồ treo tường đã quay một vòng.
Anh mở mắt, lại thức một hồi. Cô gái lựa xong camera dần dần không còn âm thanh, xem ra là vừa lướt điện thoại vừa ngủ.
Trì Thanh lại nhắm mắt.
Kim phút quay được nửa vòng, lúc anh sắp ngủ thì trong tòa nhà lại có người thức.
[Ngày nào cũng về nhà muộn như này, công việc thật sự bận đến thế sao? Sao người khác không bận chỉ anh bận?]
[…]
Trì Thanh mở mắt.
Sắc trời bên ngoài đã rất khuya, kim giờ chỉ về phía “3”.
Bình thường Trì Thanh ngủ không sâu, một chút động tĩnh cũng dễ bị thức, thực sự không thể làm lơ mấy âm thanh thỉnh thoảng xuất hiện lúc nửa đêm này.
Anh đã mất ngủ gần hai tuần, mới đầu uống thuốc ngủ còn có thể miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, nhưng bắt đầu từ tuần thứ hai, trừ khi tăng liều lượng thuốc ngủ nếu không anh rất khó dựa vào thuốc để đi vào giấc ngủ.
So với việc này, chuyện càng khiến anh đau đầu là anh không thể xác định trạng thái mất kiểm soát này sẽ duy trì đến lúc nào.
Sau khi bị đánh thức, Trì Thanh đến nhà bếp rót ly nước lạnh, bưng ly nước ngồi trên sô pha.
Bởi vì thiếu ngủ, trạng thái tinh thần của anh rất kém, bệnh cảm cũng chưa khỏi hẳn, lặp đi lặp lại, vẫn luôn tái phát.
Cảm giác anh mang đến cho người khác là u ám, sau khoảng thời gian thức khuya xuất hiện quầng thâm, dưới mắt đen một vùng, giống như cái bóng của lông mi vậy, cả người càng ngày càng ảm đạm.
Điện thoại đặt trên bàn nhỏ hiển thị pin yếu.
Phát ra âm báo “píp píp”.
Ngoại trừ âm báo pin yếu còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng rung tin nhắn.
[Bạn có một tin nhắn mới].
[…]
Mấy hôm nay, anh không liên lạc với ai cả, đầu đau như muốn nứt ra, không có tinh thần xem điện thoại.
Một việc anh thường làm nhất là co người trên sô pha, có đôi khi muốn rời khỏi những âm thanh đó xa một chút, vào phòng ngủ, khóa cửa, ngồi trên sàn nhà, dựa vào cửa, ngồi như vậy rất lâu.
Thời gian dài, có đôi khi anh sẽ nhớ đến Giải Lâm.
Nhớ lại sự yên tĩnh của khoảnh khắc đó.
Lông mi Trì Thanh run run, cuối cùng anh cũng không kìm được, duỗi tay cầm điện thoại trên bàn.
Anh nhìn thoáng qua danh sách liên lạc gần đây nhất.
Quý Minh Nhuệ: Nhớ ăn sủi sảo, gần đây tôi…
Quản lý: Gần đây có một kịch bản, có muốn xem không…
Anh lướt qua những tin nhắn chưa hiển thị hết trong danh sách, mắt dừng lại ở hai chữ “Giải Lâm”.
Giải Lâm: Bệnh cảm đã đỡ chút nào chưa?
Trì Thanh nhìn những từ này rất lâu, ngón tay chạm lên màn hình, gõ xuống một từ.
– Chưa.
Anh khựng lại, gõ tiếp.
– Bên anh còn thuốc không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.