Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 6: Dụng cụ cắt




Quý Minh Nhuệ bị sáu chữ “đội tổng cục cảnh sát hình sự” làm cho chấn động. Sáu chữ này có ý gì không cần nói cũng biết. Tuy bây giờ Quý Minh Nhuệ vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ bé vừa mới vào nghệ, đang cố gắng trên con đường thăng cấp đánh quái bắt tội phạm, nhưng cảnh sát hình sự luôn là mục tiêu cuối cùng của anh ta, dù như thế anh ta cũng không dám ước mơ xa vời có thể chen vào trong đội của tổng cục. Nam cảnh sát với tư cách là một fan đạt tiểu chuẩn, thành tích của thần tượng thuộc như lòng bàn tay: “Anh ấy từng tham gia vào vụ án giết cả nhà ngày 19/7 ở thành phố Hoa Nam, vụ án giết người liên hoàn 2/9, vụ án đầu độc 10/3…” Tên gọi và thời gian gây án của những vụ án này như sét đánh bên tai. Không có vụ án nào là không gây chấn động một thời ở trong tỉnh, ảnh hưởng cực kỳ tệ. Quý Minh Nhuệ đang nghe, hoàn hồn lại từ trong câu cảm thán “đỉnh vãi”, nhận ra điểm giống nhau của những vụ án này: “Ông chờ chút, những vụ án này cách hiện tại ít nhất cũng mười năm rồi nhỉ?” Ý anh ta nói đây đều là những vụ án cũ cách đây mười mấy năm. Quý Minh Nhuệ nhìn bóng dáng của Giải Lâm, người đàn ông này đang lật đống máu thịt bầy nhầy mà Tô Hiểu Lam không dám đụng. Động tác của hắn thực ra rất nhẹ nhàng, giống như sợ quấy rầy bọn chúng vậy, ngón tay dính máu sờ lên da thịt, kéo xuống từng chút dọc theo vết dao, vì hiện trường xảy ra vụ án quá nhiều máu nên động tác này nhìn thế nào cũng khiến người ta dựng tóc gáy. Ánh mắt Quý Minh Nhuệ mơ màng nói: “Không ngờ anh ta trông trẻ như thế vậy mà tuổi tác đã lớn vậy rồi.” Tô Hiểu Lan cũng gật đầu: “Đúng vậy, tôi tưởng anh ta chỉ khoảng chừng 25 thôi chứ.” Nam cảnh sát: “?” Này không phải hai tên ngốc chứ? Nam cảnh sát nhìn bọn họ như đang nhìn kẻ ngốc. “Tuổi của anh ấy quả thực không lớn.” Nam cảnh sát dường như sợ câu nói này vẫn chưa thể hiện đủ trực quan, lại bổ sung thêm: “Năm đó anh ấy là em trai của đội trưởng đội hình sự Giải Phong, lần đầu tiên tham gia giúp đỡ vụ án anh ấy đang học lớp 10.” Tô Hiểu Lan nghi ngờ có phải mình nghe lầm không. Quý Minh Nhuệ nhớ ra năm lớp 10 mình còn đang lén lút mang giày độn chiều cao để tranh cử cán sự một thể dục: “…?!” Sự khác biệt giữa cùng một loài lại có thể đạt đến trình độ này sao? Quý Minh Nhuệ nói: “Mà có một vấn đề, rất đỉnh thì tôi biết nhưng mà cố vấn thì cố vấn, vì sao còn thêm chữ “cựu”?” “Tiểu Khương, cậu đến đây!” Nam cảnh sát đang định mở miệng thì Võ Chí Bân vẫy tay gọi anh ta đến. Khương Vũ cất tâm trạng kích động vô, cầm sổ ghi chép chạy bước nhỏ đến: “Anh Bân.” Võ Chí Bân dẫn dắt đám người mới này cũng phí không ít tâm tư, lần lượt cho từng người cơ hội học hỏi: “Cậu đến đây nói, đã nhìn ra được những gì.” Khương Vũ thử cố gắng, ánh mắt tập trung ở hiện trường vụ án, nhưng thật sự rất khó làm được. Cây gậy trong tay Võ Chí Bân đổi góc độ, bất thình lình đánh lên đùi anh ta: “Bảo cậu nhìn hiện trường, cậu nhìn chằm chằm người ta làm gì?” Khương Vũ: “… Xin lỗi anh Bân.” Cuối cùng, Khương Vũ nhìn Giải Lâm. Qua những đốt ngón tay hơi cong lên của người đàn ông, dường như nhìn thấy một hình ảnh nào đó của nhiều năm trước, dáng vẻ thiếu niên chỉ mười mấy tuổi ngồi ở vị trí chính giữa chiếc bàn dài trong phòng họp, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Sở dĩ Khương Vũ nhớ như in những tin tức này là vì ba anh ta làm việc ở tổng cục nhiều năm, lúc anh ta còn rất nhỏ thì đã quen mỗi thứ sáu, sau khi tan học thì đến cục tìm một chỗ trống làm bài, chờ ba anh ta tan ca. Người trong cục luôn rất bận rộn, chân không chạm đất, người không về nhà. Lúc còn nhỏ, sau khi làm xong bài tập anh ta thường lén nhìn về phía cửa kính của phòng họp, muốn nhìn dáng vẻ ba mình làm việc, dù phần lớn thời gian không cần nhìn cũng biết, ba anh ta nhất định đang nhíu chặt mày nhìn chằm chằm ảnh hiện trường vụ án trên màn hình. Đội trưởng đội tổng cục hình sự Giải Phong lúc đó là nhân vật số một ngay thẳng chính trực trong cục, đối đãi với mọi người ôn hòa lịch sự, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí đội trưởng đội tổng cục, nhân vật đại diện cho thanh niên kiệt xuất, lý lịch và danh tiếng đều đẹp đến mức giống sách giáo khoa. Nhưng so với vầng hào quang của anh ta thì điều mà Khương Vũ ấn tượng nhất lại là em trai của anh ta. “Vụ án giết cả nhà ngày 19.7 của thành phố Hoa Nam” năm ấy chấn động cả thành phố, hung thủ không để lại bất cứ manh mối nào, truyền thông đăng tin trên diện rộng, áp lực và thời gian phá án tăng lên. Nam cảnh sát nhìn xuyên qua cửa kính, thấy đôi chân mày nhíu chặt của ba mình đã mấy ngày trời chưa từng thả lỏng. Cho đến ngày thứ mười sau khi vụ án xảy ra, có người cung cấp một điểm đột phá. Ba đã mười ngày chưa về nhà, anh ta nhìn lén ở bên ngoài phòng họp, thấy ba mình mở cửa, vội vã chạy ra khỏi phòng họp cùng với vài cảnh sát. Lúc quay về dẫn theo một người. Một thiếu niên mặc đồng phục đi ở cuối đội ngũ, chắc cậu ta vừa mới tan học, mặc bộ đồng phục màu xanh xám rộng thùng thình trên người, có gương mặt thường nhận được thư tình trong trường. Sau khi cậu ta vào, bố cục vị trí trong phòng họp thay đổi. Cậu thiếu niên được mời ngồi ở vị trí trung tâm. Chiếc bàn dài của phòng họp tổng cộng có mười mấy chỗ, cậu ta ngồi ở chỗ xa nhất, nhưng đúng lúc đối diện với màn hình máy chiếu còn chưa kịp tắt. Từng ấm ảnh hiện trường vụ án giết cả nhà hiển thị trên màn hình, ánh đèn huỳnh quang của máy chiếu không ngừng nhấp nháy thay đổi trong phòng họp. Khương Vũ xuyên qua khe hở của cửa chớp nhìn thấy ngón tay của thiếu niên đan vào nhau, chống trên bàn, hai hàng cảnh sát hình sự đều mặc đồng phục, kiểu dáng sắc bén trầm tĩnh, trên vai đeo huy chương màu bạc, bộ đồng phục của thiếu nhiên kia rõ ràng không hợp với phòng họp này. Sau này anh ta mới biết, thiếu niên này là Giải Lâm. Là em trai của đội trưởng đội tổng cục. “Cố vấn thì cố vấn, vì sao còn có chữ “cựu”?” Trong đầu Khương Vũ thoáng qua hình ảnh lần cuối cùng nhìn thấy cậu thiếu niên. Ba anh ta hiếm khi kích động: “Tôi không đồng ý! Cậu ta quá nguy hiểm! Mấy anh đã xem qua báo cáo đánh giá tâm lý của cậu ta chưa? Phải, tôi không biết trong vụ án bắt cóc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết trước đây còn có Giải Phong, bây giờ Giải Phong không còn rồi, không ai áp chế được cậu ta, nhận cậu ta vào thì anh kiểm soát được không? Ai kiểm soát được?!” —- Giải Lâm không biết ở hiện trường còn có một vị “cố nhân”, lực chú ý lúc này của hắn đều bị mảnh giấy mỏng dính trong móng của con mèo Chichilla màu trắng bạc. Hắn kéo nửa mảnh giấy mỏng xuống, đưa lại gần nhìn, phát hiện đây là một mảnh giấy dán giá ở quầy hàng khung đỏ nền trắng, đã nhăn nhúm không còn hình dạng, sau khi ngâm trong máu chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bộ chữ “nhân”. — “Thật sự có người mười lăm tuổi đã có thể phá án sao?” “Người này thật sự tồn tại sao? Ngoại trừ phim hoạt hình thám tử Conan ra thì đến bây giờ tôi không thể tin nổi.” Quý Minh Nhuệ tan làm, lái xe đến thẳng nhà Trì Thanh, nguyên nhân đến nhà ông nội Trì Thanh là vì thuận đường, nhà Trì Thanh cách tiểu khu Hải Mậu chưa đến hai cây số. Anh ta vừa vào cửa thì ngã lưng lên sô pha, vừa nằm vừa nghi ngờ cuộc đời. Anh ta nằm trên sô pha ngửa mặt lên, tứ chi đưa lên trời. Anh ta tiếp tục cảm thán: “Quá khó tin, lúc tôi mười lăm tuổi đang làm cái gì chứ?” Trì Thanh: “Đang mua giày độn chiều cao, xin tôi chép bài tập cho ông.” Quý Minh Nhuệ: “…” Trì Thanh tiếp tục: “Theo đuổi nữ sinh lớp bên cạnh, không cưa được khóc lóc nửa tiếng đồng hồ, còn muốn chùi nước mắt lên áo tôi, cho nên vất vả khóc xong lại bị tôi đánh khóc tiếp.” Quý Minh Nhuệ: “…” Trì Thanh: “Còn cần tôi nhớ lại giúp ông không?” Quý Minh Nhuệ lập tức tỉnh táo: “Không cần, cảm ơn.” Lúc nói chuyện, Trì Thanh đang cắt bánh mì, mở chế độ nhà bếp lạnh tanh không có khói lửa, trong nhà anh không có lấy một cái nồi niêu xoong chảo, dụng cụ cắt thì rất nhiều. Quý Minh Nhuệ phát hiện ánh sáng trong nhà hơi tối, đứng lên mở đèn: “Cậu là động vật nhìn ban đêm gì à? Tối thui tối mò cũng không sợ cắt trúng tay.” Ánh sáng trong phòng vốn mờ mờ lập tức bừng sáng. Trì Thanh bị ánh sáng này quấy nhiễu, tay đang cầm dao nhỏ cắt bánh mình thì ngừng lại. Lưỡi dao hiện ra tia sáng chếch đi, đâm vào bụng ngón tay. Trì Thanh: “… Hôm nay ông chán sống rồi hả?” Quý Minh Nhuệ vừa nói xin lỗi vừa đi tìm hộp thuốc: “Tôi sai rồi.” Nhưng mà anh ta còn chưa tìm thấy hộp thuốc thì nhìn thấy Trì Thanh chẳng có chút phản ứng nào với chút máu tươi chảy ra từ bụng ngón tay, chỉ rất bình tĩnh đưa ngón tay đến gần miệng, vết máu lập tức tan ra giữa môi anh. Quý Minh Nhuệ muốn nói “Cậu đúng là quỷ hút máu chuyển thế” nhưng ánh mắt lại vô hình trung bị thu hút bởi con dao trong tay Trì Thanh. Đó là một con dao răng cưa, mũi dao nhỏ dài, thân dao có hình vòng cung, vân răng cưa giống như một hàm răng chó sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. “Bề mặt vết thương không bằng phẳng, có dấu vết bị lôi kéo qua lại.” “Đây chắc là một con dao răng cưa cỡ nhỏ.” Trì Thanh: “Ông nhìn gì đó?” Mắt Quý Minh Nhuệ nhìn chằm chằm con dao trong tay Trì Thanh: “Con dao này mua khi nào vậy? Mua ở đâu? Cho tôi xem được không?” Trì Thanh không hỏi vì sao, anh quay dao lại đưa mũi dao về phía mình, đưa cán dao cho anh ta. Cũng vì hành động này đã khiến anh phát hiện trên cán dao còn dính miếng dán giá chưa kịp xé xuống, anh tiện tay xé miếng dán xuống luôn, nói: “Chắc là tuần trước, ven đường.” Tiểu khu Trì Thanh cách Hải Mậu không xa, rất nhiều cửa hàng quy mô lớn đều là các khu vực chia sẻ với nhau. Quý Minh Nhuệ cầm con dao nhìn: “Còn nhớ mua ở tiệm nào không?” Trì Thanh: “Tạp hóa Tiện Dân*.” (*là cửa hàng tiện lợi bình dân) Quý Minh Nhuệ mở miệng là nịnh nọt: “Có đôi khi tôi thật sự khâm phục trí nhớ hơn người của cậu đó…” Trì Thanh dán miếng dán vừa xé xuống lên mu bàn tay anh ta, Quý Minh Nhuệ cuối đầu nhìn, thấy trên khung màu đỏ nền trắng có in tên “Tiện Dân” của cửa hàng tạp hóa: “…” — “Đính đong!” Tiếng chuông cửa của một cửa hàng tạp hóa bình thường cánh “Hải Mậu” hơn năm trăm mét vang lên. Giải Lâm nhìn một vòng quanh tiệm, cửa hàng nhỏ hẹp, bố trí từ trong ra ngoài đều rất cũ kĩ, đồ trang trí vẫn là kiểu dáng của mười mấy năm trước, ngay cả thói quen dán giá cho hàng hóa này cũng được kéo dài đến bây giờ. Trong phạm vi hai cây số, chỉ có cửa hàng tạp hóa này dán giá cho sản phẩm. Vừa bước vào cửa hàng là khu đồ ăn vặt, trên túi khoai tây chiên dán giá: 6 tệ. Tên của cửa hàng tiện lợi này được in chữ màu xanh đậm trên giấy nhãn hình chữ nhật. Khu dụng cụ làm bếp ở bên trong, Giải Lâm tiện tay cầm lấy mấy bịch đồ ăn vặt đi vào, bên trong bày la liệt đủ kiểu nồi niêu xoong chảo. Trên tầng hàng thứ hai bày mấy con dao gọt trái cây. Vì dao răng cưa có ít cách dùng nên không bán chạy bằng dao gọt trái cây lưỡi dao trơn nhẵn, thế nên được đặt ở trong cùng, còn lại bốn cây. Chủ của cửa hàng tạp hóa không có đây, quầy tính tiền chỉ có một bé trai đang nằm sấp trên quầy làm bài tập, dường như cậu bé đã quen việc trông cửa hàng giúp gia đình, thấy có người muốn tính tiền thì đặt bút xuống, động tác thành thạo bắt đầu tính tiền. Một bàn tay gõ lên trên quyển vở bài tập của cậu bé: “Anh bạn nhỏ, câu thứ ba chọn sai rồi.” Bé trai nhìn người đến. Giải Lâm cầm bút chì bên cạnh lên viết một công thức rất đơn giản trên giấy nháp, sau khi viết xong, hắn lại nói: “Có thể nói cho anh biết, gần đây có ai đến mua con dao loại này không?” Bé trai cầm đồ ăn vặt, nhìn con dao răng cưa đang chờ tính tiền, nghĩ một chút, nói: “Có.” “Một anh trai mang găng tay rất xinh đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.