Dịch: LTLT
Ngô Chí say cả đêm, lúc tỉnh lại thì nhận được lời khen của Giải Lâm: Đưa ra ý kiến được đó.
“…”
Một lúc lâu gã mới nhớ ra ý kiến này là có ý gì.
Đó chẳng phải là ý kiến trước đây anh nói với em sao?
E rằng mấy hôm nay đầu óc của anh em gã không tốt lắm.
Sau đó Ngô Chí lướt xuống, tiếp theo lại nhìn thấy một câu: Ngày mai chú mày nghĩ cách hẹn một buổi, rủ trợ lý của tôi với cảnh sát Quý luôn.
Giải Lâm chỉ muốn tìm lý do hẹn Trì Thanh ra ngoài. Hắn hẹn riêng thì rất khó tìm được cớ, với lại theo tính cách của Trì Thanh thì tám phần sẽ không chịu ra ngoài.
Đành phải tìm người mượn danh nghĩa.
Ngô Chí gọi một cuộc điện thoại, gã loại hết sinh nhật của tất cả mọi người trong bụng: “Gần đây không có sinh nhật của ai, cũng không có ai đi nước ngoài về, em rảnh rỗi tổ chức cuộc hẹn gì đây?”
Giải Lâm: “Muốn tìm thì sẽ tìm được, tóm lại chuyện này giao cho chú mày.”
Trì Thanh ngồi trong phòng khách đọc sách, ngón tay cầm trang giấy lật qua. Ngô Chí được thêm bạn từ lâu nhưng chưa từng nói chuyện lần nào bỗng nhiên đến tìm anh.
Ngô Chí: Chào anh!
“…”
Trì Thanh: Có việc gì?
Bị Giải Lâm uy hiếp, Ngô Chí khó khăn gõ chữ trên màn hình điện thoại: Ngày này một ngàn ngày trước, là ngày lần đầu tiên tôi thất tình… Vì để kỉ niệm lần đầu tiên của tôi, tôi muốn tổ chức một buổi hẹn… Mời anh với nhóm cảnh sát Quý đến tham dự.
Trì Thanh không trả lời thẳng Ngô Chí, anh chuyển tiếp tin nhắn của Ngô Chí cho Giải Lâm.
– Đầu óc bạn anh có vấn đề à?
Giải Lâm cũng không ngờ trong đầu tên Ngô Chí đều là cỏ, một cái bao cỏ đi đi lại lại. Bảo gã tìm cớ, gã lại có thể tìm được cái cớ tệ như vậy, góc độ tìm thấy còn tệ hơn là đỡ bà cụ băng qua đường.
Giải Lâm không thể nói không quen biết người tên Ngô Chí này, chỉ có thể coi như không biết gì cả.
– Đầu óc cậu ta có chút vấn đề.
Trì Thanh trả lời: Nên đi khám.
Vốn dĩ Trì Thanh không định tham gia buổi hẹn bất ngờ này, nhưng hôm sau đúng lúc anh đi gặp Quý Minh Nhuệ, Quý Minh Nhuệ rất hứng thú với cuộc hẹn này, nhóm ba người nhất trí quyết định đến xem, cứ thế tiện thể mang theo Trì Thanh.
Nghĩ rằng người đến tham dự đều là người hành nghề cảnh sát, Ngô Chí rất chu đáo tìm một quán karaoke vô cùng chính thống, bố cục trang trí giống như phong cách mà các bác lãnh đạo sẽ thích, thiếu chút nữa làm một tấm bảng với ba chữ “vỹ quang chính” treo ở trước cửa phòng riêng. Lúc nhóm người Trì Thanh bước vào, bài hát được phát đầu tiên là “Trên cánh đồng của hi vọng”.
“Lý tưởng của chúng ta ở trên cánh đồng hi vọng…”
“Mầm non đang vươn lên trong mồ hôi của nông dân…”
“Dê bò trưởng thành trong tiếng sáo của người chăn nuôi…”
Ngô Chí đang ngồi thẳng lưng trên sô pha, lén gửi tin nhắn cho Giải Lâm: “Người đã đến rồi, sao anh chậm thế?”
Quý Minh Nhuệ bị bài hát này làm cho giật mình: “Không cần thế này đâu…”
Ngô Chí đặt điện thoại xuống, cười nói: “Cần chứ cần chứ, tôi không chỉ muốn ca ngợi tổ quốc mà còn muốn ca ngợi các anh. Chính vì có sự vất vả làm việc của các anh mà thành phố Hoa Nam mới có thể yên ổn như thế này.”
Ngô Chí đẩy trà ở trước mặt qua đó: “Mấy anh uống trà đi.”
Trong quán karaoke không có lấy một thùng rượu, trên bàn đặt một bình trà Đại Hồng Bào.
Trì Thanh xác nhận lại lần nữa, người bạn này của Giải Lâm đúng là đầu óc có chút vấn đề.
Tuy Quý Minh Nhuệ là nhân viên cảnh sát, nhưng cuối tuần hiếm khi được nghỉ ngơi, cũng không đến mức phải trải qua đời sống giải trí nhạt nhẽo như này, giống như đang tăng ca vậy: “Thật sự không cần…”
Tô Hiểu Lan: “Có lẽ anh có chút hiểu lầm về chúng tôi rồi.”
Trong mấy người bọn họ chỉ có Khương Vũ ngoan ngoãn bưng ly trà lên: “Trà này cũng rất ngon.”
Mấy người bọn họ chọn bài hát, Trì Thanh ngồi bên cạnh cầm một bình nước suối chưa mở.
Trì Thanh đeo găng tay, vặn nắp chai: “Cậu… kỉ niệm lần đầu tiên thất tình à?”
Ngô Chí gật đầu: “Đúng.”
Trì Thanh: “Năm nào cũng kỉ niệm sao?”
Ngô Chí bất chấp, tiếp tục gật đầu.
Trì Thanh uống một ngụm nước, anh nói: “Ngày này năm sau, cậu có thể đến chỗ cách cửa hàng này một ngàn mét, có ích hơn chỗ này nhiều.”
Ngô Chí tìm cách cửa hàng này một ngàn mét là chỗ nào, kết quả tìm kiếm của điện thoại nhảy ra: Bệnh viện khoa não.
Ngô Chí: “…”
Có phải người này hơi gắt không?
Thực ra Trì Thanh không muốn hỏi hôm nay có phải ngày kỉ niệm quái gì không, anh muốn hỏi sao Giải Lâm còn chưa đến, nhưng lời sắp nói ra lại bỗng nhiên biến thành một câu hỏi không liên, anh cũng không hứng thú chút nào.
Nếu như Giải Lâm đến, chắc sẽ gửi tin nhắn cho anh trước.
Hoặc là tìm anh tám chuyện gì đấy.
Trì Thanh nghĩ đến đây, mặt không cảm xúc nhìn điện thoại, không có tin nhắn chưa đọc.
Thế là anh đặt điện thoại xuống, nhưng lúc Quý Minh Nhuệ cầm micro, hắng giọng chuẩn bị hát thì ánh mắt anh nhìn qua Quý Minh Nhuệ dừng lại trên cánh cửa phòng màu nâu đậm.
Cánh cửa ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, một lát sau, có giọng nói của nhân viên phục vụ xuyên qua cánh cửa truyền vào, ngay sau đó một bàn tay mở cửa ra.
“Cảnh sát Quý.” Giải Lâm ung dung đến trễ, dựa vào cánh cửa, hờ hững vỗ tay khen, “Giấu nghề nha.”
Thực ra Quý Minh Nhuệ hát cũng không hay lắm, giọng hùng hồn, âm không đúng nhịp, nhưng miễn cưỡng có khí thế. Anh ta hát xong nửa đoạn của bài “Thời gian tỉnh mộng” nói: “Cũng được cũng được, thánh hát karaoke trong đồn cảnh sát chính là kẻ hèn này.”
Quý Minh Nhuệ tranh thủ thời gian phát nhạc đệm trả lời hắn, sau đó hát tiếp.
Nhưng phần biểu diễn tốn sức này của anh ta chẳng ai để ý.
Từ sau khi Giải Lâm xuất hiện ở cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.
Miệng của Ngô Chí hơi mở, phun ra hai chữ: “Ôi đệt.”
Cuối cùng gã cũng biết vì sao Giải Lâm lại đến muộn như thế rồi, hóa ra là bỏ công ăn diện.
Bình thường Giải Lâm rất coi trọng cách ăn mặc, sẽ dùng keo xịt tóc tạo kiểu, áo khoác, đồng hồ không cái nào lạc quẻ. Nhưng những cách ăn mặc trước đây vẫn khá bình thường, thuộc kiểu đơn giản. Còn bộ trang phục hắn mặc hôm nay khác với phong cách thường ngày. Hắn mặc giống như “công tử” của hộp đêm, còn là kiểu nổi nhất không gọi được.
Hắn chải một bên tóc ra sau, bên còn lại thì để xõa, tóc mái rơi trên đuôi mắt, hiếm khi mặc áo khoác dài casual, bên trong không phối với áo sơ mi như thường lệ, chỉ mặc một áo thun trắng, tay đeo hơn hai chiếc nhẫn.
Ngô Chí nói thầm: … Cách ăn diện của trai tồi tiêu chuẩn trong hộp đêm, Giải Lâm muốn khoe sắc sao?
Giải Lâm dựa ở cửa, đang dặn dò nhân viên chuyện gì đấy, sau đó hắn khép hai ngón tay lại, khẽ giơ về phía ngoài, ra hiệu nhân viên có thể lui xuống rồi.
Sau khi bước vào, hắn ngồi xuống cạnh Trì Thanh, thấy một chục chai bia mà đám Quý Minh Nhuệ mới gọi để trên bàn thì nhíu mày, hỏi han Trì Thanh: “Cậu uống cái gì?”
Trì Thanh chỉ tai, tỏ ý không nghe rõ.
Thế là Giải Lâm ghé lại gần, hỏi lại một lần nữa: “Tôi hỏi, cậu uống cái gì?”
Lần này Trì Thanh nghe rõ rồi, nhưng trong phòng quá ồn, lười nói chuyện, anh bèn chỉ chai nước trước mặt.
Giải Lâm khom người nhìn, xác nhận là nước khoáng mới yên tâm.
“Tôi còn tưởng bọn họ không gọi đồ uống cho cậu.” Lúc đặt chai nước về lại, Giải Lâm nói, “Sợ cậu bị bọn họ chuốc say.”
Tuy mỗi lần uống say Trì Thanh đều quấn lấy hắn, nhưng thấy dáng vẻ rất khó chịu của Trì Thanh mỗi ngày, tốt nhất vẫn là đừng đụng.
Giải Lâm thông qua hai câu hỏi vừa rồi, phát hiện chỗ tốt của phòng riêng. Thế là lời nói dần dần trở nên nhiều hơn, thỉnh thoảng hắn sẽ kề sát tai Trì Thanh nói chuyện, lúc thì hỏi Trì Thanh đến bao lâu rồi, lúc thì nói sao không nói trước với hắn.
Nội dung nói chuyện đều là lời nói nhảm không có ý nghĩa, nhưng hơi thở ở gần bên tai Trì Thanh khiến anh không thể phớt lờ.
Trì Thanh nhích qua một bên: “Anh phiền quá.”
Giải Lâm đuổi theo, giả điếc: “Phòng ồn quá, không nghe thấy.”
“…”
Giải Lâm lại hỏi: “Đói không?”
“Có muốn gọi vài món ăn không?”
Trì Thanh nói thầm, anh có thể im lặng là tốt hơn bất cứ điều gì rồi.
Ngô Chí kéo góc áo Giải Lâm: “Em đói.”
Giải Lâm liếc hắn, EQ cao trong ngày thường không còn tồn tại: “Chú mày đói thì gọi đi, nói với tao làm gì.”
Ngô Chí: “…” Đệt.
Trì Thanh nghe Giải Lâm ở bên cạnh lải nhải một hồi xong, anh cảm thấy ngồi trong phòng này dễ chịu hơn trước khi hắn chưa đến nhiều.
Bên tai chưa yên tĩnh được mấy phút, rất nhanh lại vang lên bốn chữ: “Đưa tay cho tôi.”
Trì Thanh không hiểu gì hết.
Sau khi đưa tay qua, anh thấy Giải Lâm lấy ra một chiếc bông tai màu bạc từ trong túi áo khoác đặt vào tay anh.
Găng tay màu đen càng làm màu sắc bông tai lạnh lẽo hơn.
Giải Lâm nói: “Đi vội quá, quên đeo lên, đeo giùm tôi đi.”
Trước đây Trì Thanh chưa từng nhìn thấy Giải Lâm đeo bông tai: “Anh có bấm tai sao?”
Giải Lâm là một hồ ly tinh đủ tư cách, còn bấm tận mấy lỗ: “Bấm lúc đi học, nhưng mà bình thường không hay đeo, mấy chỗ khác gần như đều bị bít lại rồi, chỉ còn một cái.” Hắn nói xong thì kéo lấy tay Trì Thanh trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng, ra hiệu Trì Thanh sờ lỗ tai của mình.
Trì Thanh đeo găng tay, thực ra không sờ được gì, nhưng anh vẫn chạm vào xương tai của Giải Lâm.
Trì Thanh: “Nếu bình thường không hay đeo thì hôm nay đừng đeo.”
Giải Lâm: “…”
Tôi cố tình mang đến để dụ dỗ cậu, chỉ tìm chỗ bấm tai đã tìm nửa ngày rồi.
Cậu nói với tôi đừng đeo?
Giải Lâm nói kiểu gì cũng không thể bỏ qua cho Trì Thanh.
“Trước khi đi, tôi có đến nhà cậu cho mèo ăn rồi.” Giải Lâm nói, “Bây giờ bảo cậu đeo bông tai cho tôi cậu lại không chịu, cậu có lương tâm không?”
Trì Thanh suýt chút quên mất, bây giờ mình có việc nhờ cậy người ta.
Mèo còn đang chờ hắn cho ăn.
Trì Thanh nhìn chiếc bông tai đang nằm trong lòng bàn tay, nói: “Được rồi, im miệng, tôi thử xem.”
Điều kiện của căn phòng này không thể nào dựa vào mắt thường để đeo bông tai, chỉ có thể dùng tay lần mò. Một lát sau, Trì Thanh không tình nguyện tháo găng tay ra, Giải Lâm rất tự giác chống tay lên mép sô pha, cúi người qua.
Hắn còn xịt chút nước hoa lên người, mùi hương gỗ rất nhạt, rất giống với mùi hương mà Trì Thanh ngửi thấy khi đứng trước cửa nhà hắn lúc hắn tắm xong vào ngày hôm đó.
Ngón tay khô ráo của Trì Thanh vén tóc mái đang xõa xuống của Giải Lâm, chạm vào vành tai của hắn.
Chỗ hát karaoke, micro trong tay Quý Minh Nhuệ bị Tô Hiểu Lan giật lấy. Thẩm mỹ giữa nam và nữ có sự khác biệt rất lớn, bài hát Tô Hiểu Lan chọn là một bản tình ca rất dịu dàng. Bình thường lúc không gào thét, giọng nói của cô vô cùng điềm tĩnh: “Trời mưa làm ướt mắt anh…”
“Một cơn mưa to, em nhìn thấy anh.”
Giấy dán tường trong căn phòng này là giấy dán kiểu cũ, sau khi đèn tối đi ánh sáng bị bóng người cắt thành từng mảnh nhỏ.
Trì Thanh sờ mấy lần mới sờ đến lỗ bấm của Giải Lâm, tay còn lại của anh lần theo chỗ vừa rồi sờ thấy, từ từ đeo bông tai vào.
Giải Lâm nghiêng mặt, lặng lẽ chú ý đến phản ứng của Trì Thanh.
Sau đó, hắn buông tay đang đặt trên mép ghế sô pha, ngón tay hơi nhấc lên, vén tóc bên tai Trì Thanh, đột ngột nhéo phần dái tai của Trì Thanh. Tay Trì Thanh khựng lại, bông tai lệch đi vài tấc, suýt nữa đâm vào thịt.
Giải Lâm hít hà một tiếng.
Trì Thanh: “Anh đừng lộn xộn, tôi không ngại đâm thêm một lỗ cho anh đâu.”
Giải Lâm đau thì đau nhưng tay vẫn chưa buông ra.
Ngón tay anh dán sát vào dái tai vừa trơn vừa mềm của Trì Thanh, trước khi thả ra còn vuốt nhẹ, giải thích: “Muốn xem thử cậu có bấm tai hay không…”
Chuyện bấm tai này đương nhiên Trì Thanh không có, ngay cả tay anh còn không cho đụng huống hồ là tai.