Nhẫn Cỏ

Chương 53: Cứu em




Cả hai lặng lẽ lê bước ra về. Đôi chân nặng nề. Hơi thở bức bối. Cứ thế cùng đi bên nhau, ngược chiều dòng người. Vòng bánh xe của Lâm Chấn Phong xoay vòng trong vô định. Cả hắn và cô, không ai nói với nhau câu nào, bởi mỗi người lại gấp gáp cuốn theo những suy nghĩ rối bời trong chính tâm trí bản thân mình. Tình cảnh này... Thật sự quá gượng gạo.
Bầu trời vẫn xám xịt và mịt mù toàn mây. Trong tiếng còi xe hỗn tạp cùng âm thanh gió thổi lồng lộng qua những khe cao ốc, Châu Vân Du bỗng nghe giọng hắn trầm mặc cất lên:
- Tôi bẩn lắm phải không?
Cô lắc đầu:
- Không, không bẩn.
- Nhưng mẹ tôi là gái bán hoa.
- Còn anh là anh, Lâm Chấn Phong.
Châu Vân Du thẫn thờ tựa vào tấm lưng hắn, giọng nói cô vẫn ấm áp và kiên định đến lạ thường. Khi cõi lòng cô đang tan tác vỡ vụn ra, cô biết mình vẫn phải thật mạnh mẽ, ít nhất là vì hắn. Hắn mỉm cười. Khoé môi cứng đờ chua chát. Đến mẹ của hắn còn phải vứt bỏ lương tâm để bám chân cha cô, thì hắn còn có tư cách gì để ở bên Châu Vân Du đây?
Vầng trán nhỏ của cô nhóc tì vào lưng Lâm Chấn Phong, nhưng dường như giữa cả hai lại tồn tại một khoảng cách xa vời vạn dặm. Hắn muôn đời không chạm tới được cô, như một ngọn gió hoang dại bay khắp muôn nơi, chỉ có thể thổi cho áng mây trôi chứ chẳng đời nào ôm được vào lòng trời mây vô tận ấy.
Người sinh ra hắn. Đồng tiền nuôi lớn hắn. Giọt máu trong người hắn. Nước da này. Mái tóc này. Cả đôi mắt này...
Quá dơ bẩn.
Mỗi lần hắn cố gắng để không oán giận người mẹ trụy lạc của mình bằng cách tự nhủ về sức mạnh tình mẫu tử, thì đó cũng là khi hắn nhận ra, chính mẹ đã cố bóp ngạt hắn từ thuở mới lọt lòng, rồi lại buộc hắn sống tiếp trong đòn roi, đói khát và thương tổn. Sau cùng, bà rời bỏ hắn, không một lời từ biệt. Nghĩa vụ gượng ép của một người mẹ đã chấm dứt từ ngày hôm ấy. Và rồi hàng tá cuộc chơi phóng túng đến mặc trời kệ đất lại lấp đầy năm tháng trước mắt của cả bà cùng Lâm Chấn Phong.
Những giọt nước lạnh buốt bắt đầu rơi xuống một cách đường đột. Một giọt, hai giọt, tiếp đó là cả một màn mưa. Lâm Chấn Phong vẫn lầm lì ghì chân bên bàn đạp. Hắn để mặc nước mưa xối vào đôi mắt cay xè. Hắn muốn mặc cho bản thân như thế. Có lẽ nước mưa sẽ dội sạch đi phần nào những nhơ nhuốc của quá khứ hắn chăng...
Hai chữ "có lẽ" đó còn mang tên gọi khác là "chuyện hoang đường". Lâm Chấn Phong sinh ra trong đáy bùn và sẽ chết đi trong đáy bùn.
- Đừng như vậy chứ... Phong... Tôi xin anh. - Giọng nói van nài đầy yếu ớt của Châu Vân Du như vỡ ra.
Choàng tỉnh khỏi cơn mê muội, hắn khó khăn ngăn cho tim mình thôi đập loạn. Lâm Chấn Phong cao ngạo và tràn đầy lòng tự tôn đâu mất rồi? Hắn vừa có những suy nghĩ hèn mạt đến đáng khinh. Nếu điều đó làm cô buồn, hắn sẽ không lặp lại nữa.
Lâm Chấn Phong thở dài, trầm giọng đáp:
- Tôi ổn mà. Nhóc đừng lo.
Đúng lúc này, một hồi sấm vang trời giáng thẳng xuống lòng thành phố. Tiếng đùng đoàng xé rách mọi thanh âm, dội thẳng vào màng nhĩ tất cả. Châu Vân Du giật nảy mình. Cô co rúm người lại, vội vàng ôm rịt lấy vòng eo Lâm Chấn Phong và nép sát vào hắn. Đôi mắt tròn mở to đầy bàng hoàng.
Cảm nhận được cơ thể nhỏ bé đang run rẩy ngay phía sau lưng, hắn ngoảnh đầu lại hỏi:
- Nhóc sợ sấm sao?
Châu Vân Du rối rít gật đầu:
- Tôi sợ... Sợ bão, sợ sấm sét, đêm hôm ấy... Thật sự đáng sợ lắm...
Những từ ngữ vụn vặt vô danh mà cô thốt lên chỉ có thể ghép lại thành một bức tranh nham nhở không rõ hàm nghĩa. Lâm Chấn Phong nheo mắt, hắn đang cố hiểu ý cô:
- Đêm hôm ấy?
Đoàng! Tia sét sáng loá xẻ ngang nền trời xám xịt, đâm toạc cả màn mây đen nặng trĩu. Mưa càng xối xả rơi. Những giọt nước rơi xuống nhanh như đạn khiến da thịt cũng phải tê rát. Châu Vân Du tiếp tục co rút người lại. Cô hoảng hốt siết chặt tấm thân của Lâm Chấn Phong. Guồng chân hắn càng đạp cuồng loạn. Chiếc xe lao đi như bay giữa màn mưa, trên một triền đê dài hoang vắng và thênh thang.
- Phải. Là đêm hôm ấy... Trời bão lớn, sấm... và cha mẹ tôi... ly hôn.
Từng hồi sấm rền vang là một lần Châu Vân Du quay cuồng mắc kẹt với những hồi ức từng bị vùi sâu. Cô đứng trong chiếc hộp tăm tối của chính tâm hồn mình, và xung quanh cô là hàng loạt cảnh tượng lẫn âm thanh ám ảnh tột cùng.
Tiền bạc, nhà cửa, đất đai, và cả Châu Vân Du, tất cả đều được đặt lên bàn cân tài sản để tranh chấp và chia đều. Họ giằng xé với nhau đến từng đồng, nhưng chỉ riêng cô là không ai muốn giành lấy. Quyền nuôi con lúc này đã xếp phía sau quyền sở hữu sổ đỏ. Cô bé năm đó đứng giữa phiên toàn hỗn loạn, cơ thể bé bỏng run lên bần bật. Những đôi mắt sắc lạnh và lời nói miệt thị, ruồng rẫy lẫn nhau. Những tờ đơn cáo buộc. Những tranh giành, đùn đẩy. Tất thảy đều át cả tiếng mưa rơi xối xả phía ngoài.
"Con muốn ở với ai?"
Tiếng vị luật sư thì thầm bên tai cô vẫn còn vang vọng cho tới thời khắc hiện tại.
"Nhưng con muốn... Trọn vẹn gia đình con."
"Trẻ ngoan phải học cách lựa chọn, cô bé à."
"Vậy thì con không ngoan! Con biết lỗi... Biết lỗi rồi chú ơi... Con sẽ không ngoan đâu mà... Chú, chú trả lại cha mẹ cho con! Con hư lắm..."
Tiếng khóc oà của đứa trẻ nọ bị vùi dập đến nát tan bởi cuộc cãi vã tàn nhẫn giữa hai người lớn. Đôi mắt sưng đỏ và ngấn lệ ngước lên nhìn cha mẹ mình.
Cha chỉ miệt mài đuổi theo đồng tiền.
Mẹ luôn lén lút đuổi theo chú nhân tình trẻ ngoài kia.
Chắc là chú người lạ sẽ không thương Du Du bằng cha em đâu...
Bàn tay nhỏ cầm chiếc bút bi, ngập ngừng, do dự, và ngây thơ. Cô bé run rẩy điền đơn. Chỉ còn lại chữ kí nữa thôi.
"Không... Du Du không chịu đâu!"
Cô bé bỗng khóc toáng lên và xé nát chính tờ giấy ấy, ném chiếc bút đi thật xa.
Chọn sống cùng ai?
Câu hỏi này còn có nghĩa lí gì chứ, khi dù có đi theo cha hay mẹ, thì trái tim của em cũng sẽ vỡ tan một nửa.
Đôi mắt to tròn không ngừng tuôn trào hàng lệ mặn chát. Tờ đơn mới được in, đặt vào lòng bàn tay em, nóng hổi. Đêm mưa bão hôm đó như kéo dài vô tận. Em không còn ý thức được những gì mình đã làm tiếp theo. Chỉ nhớ rằng khi tiếng gõ búa lạnh lùng của thẩm phán vang lên, khép lại phiên toà căng thẳng, cũng là lúc mẹ em rảo bước rời đi. Mẹ bước thẳng lên chiếc xe sang trọng, nơi chú nhân tình lạ mặt đã chờ sẵn phía ngoài.
Em lao ra, cố gắng chạy đuổi. Mưa rơi ướt áo. Sét xẻ nát trời. Chiếc xe cứ đi xa mãi, lạnh lùng vuột mất khỏi tầm tay yếu ớt của em. Và em vấp ngã, nằm rạp xuống vỉa hè lạnh lẽo, ướt nhẹp. Mưa cứ rơi, rơi mãi lên thân thể mong manh cùng tâm hồn đã vỡ vụn của cô bé ấy.
"Về nhà thôi, thưa Châu tiểu thư." Những người vệ sĩ áo đen bế em trên tay.
Nhà?
Em mơ màng ngất lịm đi.
...oOo...
- Vân Du! Tỉnh lại mau! Nhóc nghe thấy tôi nói gì không!
Tiếng gào khản đặc của Lâm Chấn Phong vang lên giữa cơn bão lớn. Châu Vân Du chợt bừng tỉnh. Cô giật nảy mình, đôi mắt mở trừng trừng, đồng tử chết sững đầy hoang mang. Giông lốc vẫn cuồn cuộn giày xéo. Mưa vẫn ầm ầm trút xuống. Sấm vẫn rền vang. Và cô đang siết chặt lấy Lâm Chấn Phong.
Chiếc xe lúc này đã về đến ruộng đồng thân thuộc của vùng ngoại ô, cứ lao thẳng vào khoảng trời tăm tối bất tận. Từng mẩu kí ức lần lượt bị gió thổi phăng đi, trả cô trở về với hiện thực.
- Phong... Cứu em... Em sợ lắm... - Châu Vân Du nức nở thốt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.