Lúc tuyển tú, ta cố ý đứng ở góc đại điện, tránh bị chọn trúng.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai: [Trẫm muốn chọn Hoàng hậu ánh trăng sáng, cùng nàng ấy cưới trước yêu sau.]
[Ủa, ánh trăng sáng đâu? Theo cốt truyện thì nàng ấy nên đứng hàng đầu tiên chứ?]
Trẫm ư?
Trong lòng ta kinh ngạc.
Hình như ta, nghe được tiếng lòng của Hoàng đế.
Ánh trăng sáng của bệ hạ, có lẽ là tiểu thanh mai nhân đạm như cúc của hắn.
Trong mơ, lúc ta đang ở đại điển tuyển tú nhận lấy ngọc Như Ý, biểu tượng của Hoàng hậu thì tiểu thanh mai, Lâm Yên xông vào.
Nàng ta mặc bộ váy áo màu sáng, trang điểm nhạt, tươi đẹp xuất trần, vô cùng nổi trội.
Nhưng nàng ta vẫn trở thành Hiền Phi, bỏ lỡ hậu vị.
Ta cố gắng làm hiền Hậu, Lâm Yên lại nói ta độc ác, chen chân vào giữa nàng ta và thiếu niên lang của nàng ta.
Chị em tốt, tỳ nữ tốt của nàng ta bất bình thay nàng ta, bày kế để con gái ta gả đi nơi xa, hạ độc chết con trai ta, nâng nàng ta thượng vị.
Nàng ta yên tâm thoải mái trở thành Kế hậu, lại cứ giả làm dáng vẻ thiện lương rộng lượng: “Lúc đó ngươi không từ thủ đoạn mưu cầu hậu vị, bây giờ bị biếm vào lãnh cung cũng là báo ứng của ngươi.”
Nàng ta là tiểu thanh mai nhân đạm như cúc, không tranh không đoạt.
Ta là bia đỡ đạn chết thảm, đúng người đúng tội.
Tỉnh khỏi giấc mộng, ta quyết định không tiến cung, không tham gia vào thị phi của bọn họ nữa.
“Đích nữ phủ Ninh Dương Hầu, Tiết Di, mười tám tuổi.”
Giọng nói báo tên the thé của thái giám vang lên.
Ta không thể không tiến lên hành lễ.
[Trẫm thật thông minh, trực tiếp bảo thái giám gọi tên Tiết Di, không phải đã tìm được nàng ấy rồi à.]
[Tướng mạo dịu dàng hào phóng, không hổ là ánh trăng sáng của trẫm, nhìn là biết nữ chính ngay.]
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt yêu thích của Hoàng đế.
Ờm…
Bệ hạ, có phải tìm nhầm người rồi không?
Ta cúi đầu xuống trầm tư, không hề chú ý đến Tạ Cảnh đã bưng ngọc Như Ý đi đến bên cạnh ta.
Hắn cười nhạt: “Tiết gia có phương pháp dạy dỗ, Tiết Di đoan trang cẩn trọng, hợp làm Hoàng hậu.”
Ta nhớ đến thảm trạng trong mơ, không dám nhận.
Tạ Cảnh thấy ta không nhận ngọc Như Ý, ánh mắt trở nên ảm đạm.
[Ánh trăng sáng có chuyện gì vậy? Nhanh nhận đi nhanh nhận đi nhanh nhận đi!]
[Hoàng hậu không thích ta, làm sao bây giờ?]
[Trẫm cảm thấy mình sắp tan nát rồi.]
Thế là ta thăm dò mở miệng: “Tạ bệ hạ…”
Tay vừa chạm vào ngọc Như Ý thì Lâm Yên đến.
“Cảnh ca ca, Liên Nhi đến muộn rồi.”
Trước mặt mọi người mà không xưng bệ hạ, không có phép tắc.
Nhưng đây lại là đặc thù của tiểu thanh mai.
Khoan thai tới chậm, xưng hô thân mật.
Rõ ràng là hôm qua, Lâm Yên còn quỳ trên mặt đất dập đầu: “Thần nữ và bệ hạ giống như huynh đệ, sao có thể vào cung chứ? Thần nữ không thể làm chậm trễ hôn sự của bệ hạ được, xin bệ hạ thu hồi ý chỉ.”
Ta rụt tay lại.
Điều gì nên tới thì vẫn không tránh được.
Tạ Cảnh đối với nàng ta chung quy vẫn khác.
Một giây sau -
[Không phải chứ không phải chứ, chị gái thanh cao này không phải đã nói sẽ không tới tuyển tú sao? Hại ta tối hôm qua phấn khích cả đêm không ngủ, nghĩ đến việc không cần đi theo cốt truyện của nàng ta nữa.]
[Cũng không có quy tắc gì cả, gọi trẫm là Cảnh ca ca, đâu phải là bạn chơi cùng hồi nhỏ đâu.]
[Nếu Hoàng hậu gọi trẫm là Cảnh ca ca thì tốt rồi…]
*
Lâm Yên nhìn về phía ta, hiện lên vẻ đắc ý, trên mặt lại giả vờ cực kỳ vô tội.
“Cảnh ca ca, huynh không nói lời nào là đang giận Yên Nhi tới không đúng lúc sao?”
[Ngươi biết ngươi tới không đúng lúc à, đến trễ thêm một lúc nữa là tuyển tú cũng giải tán luôn rồi, nàng ta tưởng nàng ta là nữ chính hả?]
[Muốn đối với ta gọi là đến đuổi là đi, xem trẫm là ngựa mà dắt đấy à?]
[Muốn vào cung mà còn bày đặt nhân đạm như cúc, trẫm thỏa mãn ngươi.]
Tạ Cảnh mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn về phía Lâm Yên.
“Lâm Yên, phong Trang Phi.”
Ta: “???”
Lâm Yên: “???”
Nàng ta sững sờ tại chỗ, ý cười cứng đờ.
Trang Phi, phong hào chuẩn quá.
Ta không nhịn được mà cụp mắt cười trộm.
[Dáng vẻ Hoàng hậu cười trộm cũng đẹp nữa.]
[Muốn hôn Hoàng hậu quá, nàng ấy thật là đáng yêu.]
[Ánh mắt của trẫm thật là tốt, chọn được một vị Hoàng hậu tốt như vậy.]
Ta cảm thấy, Tạ Cảnh không giống với Hoàng đế trong mơ.
*
Ta là Hoàng hậu, đã cử thành đại điển phong hậu long trọng.
Sau khi ta được phong hậu, các phi tần khác được đưa vào hậu cung từ cửa hông.
Tối hôm đại điển là đêm động phòng hoa chúc của ta và Tạ Cảnh.
[Căng thẳng quá, đêm đầu tiên cùng Hoàng hậu, phải biểu hiện thật tốt.]
[Trẫm mỗi ngày luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, luyện thành cơ bụng cơ ngực hoàn mỹ, hy vọng Hoàng hậu có thể sáng mắt lên.]
[Đợi Hoàng hậu thực tủy tri vị (*), biết được điểm tốt của trẫm thì sẽ không rời xa trẫm nữa.]
(*) Thực tủy tri vị (食髓知味): nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa. Nghĩa bóng là nghĩa tiêu cực, thường dùng miêu tả đạo tặc hoặc nam nữ vụng trộm yêu đương, ý nói làm được một lần không bị bắt liền nghĩ đến làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích là ngẫu nhiên làm một việc nào đó để thỏa mãn lòng tham nhất thời hoặc cảm giác mới mẻ, nhưng làm xong việc này lại cảm thấy rất k1ch thích, về sau lại muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể thành thói quen, sở thích.
Tạ Cảnh bưng rượu giao bôi, ánh mắt lấp lánh nhìn ta.
[Uống rượu giao bôi xong thì có thể cùng Hoàng hậu ôm hôn yêu thương rồi.]
Hơi thở ấm áp phả vào cổ ta, Tạ Cảnh dịu dàng ôm lấy ta.
“Đừng sợ.”
Ta hồi hộp nhắm hai mắt.
Cộc cộc cộc.
“Bệ hạ, Trang Phi nương nương đau đầu, mời ngài đi xem sao.”
Giọng nói ngoài điện là cung nữ A Tâm của Trang Phi.
Ta đẩy Tạ Cảnh: “Bệ hạ…”
Ta biết, Trang Phi muốn để Tạ Cảnh đi qua đó với nàng ta.
Trong mơ, đêm tân hôn của ta lại là đêm động phòng hoa chúc của Trang Phi và Hoàng đế.
Tạ Cảnh nhíu chặt lông mày: “Bệnh thì tìm thái y, trẫm đâu có biết chữa bệnh.”
“Giang Đức Phúc, ngươi đi Thái y viện mời thái y trị bệnh cho Trang Phi, nhớ tìm Nhiệt Thái y và Lương Thái y, đừng tìm Ôn Thái y.”
[Phục thật, trẫm đã để nàng ta tiến cung rồi nàng ta còn muốn thế nào nữa, chị gái thanh cao sao lắm chuyện thế?]
[Tức chết mất, sáng mai trẫm phải thưởng cho nàng ta ăn canh gạo lứt bo bo, trị bệnh cho nàng ta.]
Tổng quản Giang Đức Phúc nhận lệnh đi mời Thái y, A Tẫm vẫn chưa đi, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, Trang Phi nương nương nói, ngài và nàng ấy từng hứa hẹn dưới trăng, nắm lấy tay nhau đi đến cuối đời.”
[Á á á á, trẫm nói mấy lời này với nàng ta hồi nào, nghiệp do hắn tạo ra, tại sao lại muốn trẫm đội nồi?]
Tạ Cảnh lén lút quan sát vẻ mặt ta.
[Xong rồi xong rồi, Hoàng hậu sẽ không tức giận chứ, nàng ấy có còn để trẫm lên giường nữa không?]
[Mặc dù trẫm cũng muốn khiến Hoàng hậu ghen, nhưng đang là đêm động phòng hoa chúc mà?]
Tạ Cảnh nắm tay ta, trong mắt có tình cảm sâu đậm mà ta nhìn không hiểu.
“Hoàng hậu, tin tưởng trẫm, trẫm không hề hứa hẹn gì với Trang Phi cả, trong lòng trẫm chỉ có một mình nàng thôi.”
Ta: “...”
Lời nói của đàn ông khi ở trên giường không thể tin được.
Tạ Cảnh thấy ta không hề bị lay động thì trực tiếp nhào vào ta.
[Hoàng hậu không tin tưởng ta, tổn thương quá.]
[Ta chỉ có thể dùng hành động để chứng minh rằng thân thể và trái tim của ta đều là của Hoàng hậu thôi.]