Nhân Gian Băng Khí

Chương 199: Kết thúc trò chơi thế thân




Từ ống nhắm thấy rõ đầu Khủng Long phun ra một luồng huyết hoa từ phía trước ra sau rồi ngã xuống, mấy gã tiểu đệ lúc này mới có bắt đầu có phản ứng. Mười Một nhanh chóng thu hồi súng ngắm bỏ vào túi du lịch, kéo khóa túi lại rồi đi bộ đến cầu thang, đồng thời nói vào tai nghe: " Nhiệm vụ hoàn thành, lấy tiền đi."

Từ tai nghe, âm thanh của Cuồng Triều vang lên: "Hảo, đừng quên ngươi nợ ta đấy."

"Tự lấy đi." Mười Một đi tới cầu thang đi xuống tầng dưới rồi đứng chờ ở cửa thang máy.

Mười thích nhất là cận thân ám sát, nếu đổi lại là trước đây hắn sẽ không chọn súng bắn tỉa mà trực tiếp đi vào nhà hàng giết chết Khủng Long, nhưng bây giờ không được, cùng Trần Gia đã có rất nhiều phiền toái, hắn không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, huống hồ hắn thân phận không thể bại lộ cho người khác biết, nên chỉ có lựa chọn duy nhất là dùng súng bắn tỉa từ xa tiêu diệt mục tiêu.

"Đinh!" Thang máy cuối cùng cũng đến tầng cao nhất, hai cánh cửa chậm rãi mở ra, Mười Một bước vào trong thang máy, đi xuống tới tầng một, Mười Một quan sát kỹ bảo an ở đại sảnh, sau đó mới trở lại xe của Phì Áp.

"Lão đại, giải quyết xong chưa?" Vừa lên xe, Phì đã hỏi ngay.

"Ngô." Mười Một để túi du lịch ở băng ghế sau nói: "Trở về." Nói xong liền tựa vào lưng ghế nhắm hai mắt lại.

Phì Áp khởi động xe, hướng đường cao tốc mà đi. Chiếc xe vừa đi được khoảng ba mươi phút, thì từ tai nghe vang lên âm thanh của Cuồng Triều: "Sở Nguyên, nhiệm vụ còn chưa xong."

Mười Một mở mắt ra hỏi:"Sao vậy ?"

"Khủng Long còn chưa có chết."

"Không thể nào." Dừng một chút, Mười Một hỏi: "Thế thân?"

"Đúng, ngươi nói chuyện cùng Hắc Tước chứ?"

"Hảo, chuyển qua đây."

"Từ tai nghe "Đích" một tiếng vang lên liền truyền ra âm thanh cuồng nộ của Hắc Tước: "***, Lão tử cũng bị các ngươi hại chết rồi hỗn đản! …."

Mười Một lãnh đạm hỏi: "Khủng Long có thế thân?"

"Nói nhảm! ***, mẹ kiếp, lũ hỗn đản các ngươi, ngay lập tức giết hắn ngay cho ta, ***, hắn đang điều người đối phó với ta đây."

"Ta không quan tâm ngươi làm thế nào. Trong vòng mười phút các ngươi phải giải quyết hắn cho ta. Nếu không thì một đồng cũng đừng hòng nhận được."

Mười Một không để ý tới những lời nói của Hắc Tước, trực tiếp hỏi Cuồng Triều: "Khủng Long ở đâu?"

"Ta đang tìm, nguyên lai Khủng Long có một người em song sinh, trước ở Thái Lan, sau này bị Khủng Long bí mật gọi trở về. Bởi vì hắn dùng phương thức ngầm nên ta không thể tra ra được."

"Người ta giết là đệ đệ hắn?"

"Không biết, nếu người ngươi giết là Khủng Long thì kẻ đang tiến hành trả thù là đệ đệ hắn. Nếu người giết đệ đệ hắn thì ngược lại là Khủng Long đang tiếng hành trả thù. Ai, nếu kẻ chết chính là đệ đệ hắn, thì Khủng Long quả thật không còn nhân tính, ngay cả mạng sống của huynh đệ ruột thịt cũng không quan tâm."

Mười Một không nói một lời nào, bởi trong suy nghĩ của hắn thì Khủng Long làm vậy là rất bình thường, sinh mạng của người khác vĩnh viễn không bao giờ quan trọng bằng sinh mạng của mình, cho dù là người thân ruột thịt cũng có thể hy sinh, đây là một điều lệ trong huấn luyện tại huấn luyện doanh của Ma Quỷ.

Gần năm phút sau, Cuồng Triều mới thở một hơi nói: "Tìm được rồi, tại một đổ trường ngầm. Chết tiệt. Nếu hắn không mang theo điện thoại, ta quả thật không thể tra ra hắn đang ở đâu."

"Vị trí?"

"Trấn Nam Giao ở khu nam Hải Diêm (cái này ở chương sau có nói đệ thấy thế này thích hợp hơn nên sửa lại). Sở Nguyên, ngươi nhanh lên một chút, Khủng Long hình như đã quyết liều mạng, tất cả những thủ hạ đều đã tập trung chuẩn bị cùng Hắc Tước khai chiến."

Mười Một hướng Phì Áp nói: "Khu Nam, đi nhanh lên."

"Hảo!" Phì Áp hưng phấn lên tiếng.Chiếc xe quay một vòng một trăm tám mươi độ, bánh xe tạo ra một vệt dài trên đường, từ mặt đất phát ra âm thanh chói tai, chiếc xe như tên rời dây, tăng tốc vọt đi.

Khu phía nam kỳ thật không xa đường cao tốc lắm. Từ đường cao tốc đi xuống là khu trung tâm, rẻ phải chính là khu nam. Dọc theo đường đi có vượt qua rất nhiều xe, nhiều người tức khí quát to, tốc độ bây giờ là 150km/h, là tốc độ giới hạn trên đường cao tốc. Chưa tới mười phút, đã đi được một nửa đoạn đường.

Mặc dù xe lao đi rất điên cuồng, nhưng Mười Một vẫn ngồi một cách bình ổn, một cái chớp mắt cũng không có.

"Tư!" Phì Áp giậm thắng, chiếc xe tiếp tục kéo lê trên mặt đất một đoạn chừng ba mét mới dừng hẳn, để lại một vết hắn sâu trên đường.

Cuồng Triều nói: "Ngay phía trước là một trấn nhỏ, đi vào khoảng ba trăm mét có một tòa nhà hai tầng."

Mười Một ngồi trên xe, cởi áo ngoài ra, lộ ra bên trong là một bộ chiến phục màu đen. Từ túi du lịch ở băng ghế sau lấy ra một khẩu M4A1 có giảm âm, cầm thêm bốn quả lựu đạn (đoạn sau tự nhiên có thêm 2 khẩu súng lục cần xem xét), suy nghĩ một chút lại lấy từ trong túi ra một bình chất lỏng nhỏ cất vào người.

"Lão đại……"

"Ở chỗ này chờ ta." Mười Một nói xong trực tiếp đóng cửa xe lại, hướng trấn nhỏ đi tới.

Phì Áp ngồi trong xe, nhìn Mười Một qua kính chắn gió, Mười Một một thân chiến đấu phục thật uy vũ, nhìn từ phía sau trông rất tà ác, không khỏi khiến trong lòng hắn nổi lên một tia hâm mộ. Hắn nhìn túi du lịch của Mười Một, sau đó kéo khóa nhìn vào bên trong. Bên trong còn có một khẩu súng bắn tỉa, một khẩu bán tự động, một lượng lớn đạn và năm quả lựu đạn, còn có một quả bom điều khiển từ xa.

Phì Áp lấy khẩu súng bắn tỉa ra, làm động tác nhắm bắn, trong lòng có chút cảm giác thích thú, lại cất súng vào lấy khẩu bán tự động ra cầm ở trong tay nghịch.

Trấn nhỏ này cũng không lớn, ở đường vào bên này đều được Khủng Long dùng thủ đoạn uy hiếp, dụ dỗ chiếm đóng, nên cư dân rất ít đến nơi này, cho dù có đi ra ngoài cũng là đi ở đường xa xa bên kia, đường vào bên này bị một lượng xe lớn chặn lại, trong đó có đủ các loại xe. Có bốn người canh giữ, bình thường dùng để quan sát xem có cảnh sát tời đây thì thông báo để đổ trường chuẩn bị sẵn sàng. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Mười Một đi tới thì bốn người đều chú ý đến hắn, bởi vi trời quá tối, ngọn đèn tại đường vào trấn còn không có chiếu tới cho nên bọn họ không có thấy rõ là ai. Bất quá bọn họ cũng không có cơ hội nhìn rõ bởi vì Mười Một từ xa giơ M4A1 bắn liên thanh, từ súng phát ra âm thanh "Sưu sưu", trên mặt đất đã có bốn cổ thi thể, ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu lên. Đây là ưu điểm của M4A1, bắn rất nhanh. Hơn nữa khoảng cách giữa bốn người và Mười Một không quá xa, Mười Một tiếp tục đi tới, ngoại trừ một số viên đạn bắn trúng các xe ở phía trước thì hầu như toàn bộ đạn đều bắn trúng bốn người này.

Mười Một tiếp tục đi về phí trước, một mặt thay băng đạn mới. Tòa nhà lớn nhất phía trước là đổ trường ngầm của Khủng Long, tòa nhà này rõ ràng đã có cải tạo qua. Khủng Long lúc đầu dùng biện pháp đe dọa, cường hành chiếm đoạt tòa nhà này và mấy nhà xung quanh, sau đó xây dựng lại bên trong tạo nên một không gian rất lớn. Nơi này nhìn từ bên ngoài thì không có gì nhưng thật ra bên trong là một gian đổ trường. Bởi vì Sa bang là hắc bang lớn nhất ở Hải Diêm, cảnh sát dù có chứng cớ cũng không dễ dàng đụng tới, cho nên đổ trường ngầm này vẫn không có bị đụng tới, tránh đả thảo kinh xà. Khiến cho sinh ý càng ngày càng tốt, các đại phú hào, bình dân hàng ngày đều tụ tập ở chỗ này đánh bạc.

Đổ trường là ở tầng hai, tầng một không có gì, bình thường phát sinh chuyện gì, có tác dụng trì hoãn kéo dài thời gian. Giờ phút này, nơi này có tất cả mười ba người, đều là thủ hạ của Khủng Long, thấy một người một thân chiến đấu phục màu đen tiến vào thì đều sửng sốt một chút. Nhưng Mười Một không thèm liếc mắt một cái, giơ súng lên hướng về phía đám người điên cuồng xả đạn.

Âm thanh "Sưu sưu sưu" rất nhẹ vang lên liên tục không ngừng, những kẻ giữ cửa này còng không có hiểu được chuyện gì xảy ra thì đã trúng đạn ngã xuống. Đến khi hết băbg đạn Mười Một mới dừng lại, mà trước mặt hắn không còn một người nào đứng vững, tất cả đều ngả xuống trong vũng máu, cũng có kẻ chưa chết nằm trong vũng máu rên rỉ.

Mười Một thay băng đạn mới, trực tiếp bước lên cầu thang lên tầng hai, những kẻ còn chưa có chết cũng được xử lý luôn. Từ cầu thang đi lên chính là lầu hai, bất quá tại lầu hai lúc này có có một cánh của đóng chặt. Mười Một đi tới cửa lắng nghe, bên trong là tiếng la hét không ngừng, có người hưng phấn kêu to, có người lại không ngừng than thở, ngoài ra bên cạnh cửa có tiếng hít thở, tất nhiên là người canh giữ cửa.

Cửa khóa từ bên trong, bên ngoài không có cách nào mở ra được. Trên cửa có một cửa sổ nhỏ, hẳn là có thể mở ra từ bên trong. Mười Một gõ cửa, cửa sổ mở ra, phía sau lộ ra một trung niên khỏe mạnh đáng tiếng người này còn chưa kịp thấy rõ kẻ bên ngoài là ai thì "Sưu" một tiếng, sau đó là từ trán nổi lên một trận đau nhức, không rõ chuyện gì thì đã chết rồi.

Thi thể người trung niên ngả xuống, theo sau là một quả lựu đạn được ném qua cửa sổ vào trong.

"Oanh!" Một tiếng nổ mạnh, sau đó đổ tràng đang náo nhiệt bổng biết thành yên tĩnh không một tiếng động, chỉ là sự yên tĩnh này không kéo dài, từ bên trong lập tức truyền lên tiếng la hét.

"Phanh!" Mười Một một cước đá văng cửa vào, giờ phút này bên trong đổ trường chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung, một bộ phận người nằm la liệt trên các vũng máu. Những người còn lại chạy loạn khắp nơi, những kẻ đang đánh bạc này lo cho tính mạng, những thẻ tiền tung bay đầy trời cũng không có ai quan tâm.

Đám người này có đàn ông, phụ nữ, có người già lẫn thanh niên, muốn thử vận khí một đêm từ bình dân biến thành phú hào, nhưng bây giờ không có ngoại lệ nào, tất cả đều hướng cầu thang chạy tới, một vài người luống cuống ngã xuống, lập tức có vô số người dậm lên bọn họ mà đi.

Mười Một không quan tâm những người này, mặc cho đổ khách rời đi, bên trong, bên trong phòng đột nhiên xuất hiện một đám vệ sĩ trong tay cầm súng lục. Mười Một nâng súng lên hướng đám vệ sĩ bắn tới. Đám vệ sĩ kia cũng không chịu kém hướng về phí hắn phản kích. Giữa song phương là một đám đổ khác, đám đổ khách này nhất thời bị đạn bắn loạn ngả xuống một loạt.

Mười Một đưa tay kéo một nam tử ở bên cạnh che chắn cho mình, dùng thân thể nam tử làm lá chắn. Tên này kịch liệt giãy dụa nhưng ngay lập tức đã bị đạn bắn dày đặc khắp người Sau đó hoàn toàn không nhúc nhích, bị Mười Một biến thành một tấm chắn thịt.

Khẩu M4A1 của Mười Một từ phía sau người tên nam tử lộ ra, hướng đám vệ sĩ bên kia xả một tràng, bắn trúng vài tên. Sau đó dột nhiên Mười Một ném khẩu M4A1 qua một bên, từ bên hông rút nhanh một quả lựu đạn, rút chốt rồi hướng bên kia ném đi, đồng thời ném thi thể nam tử về phí trước. hướng một cái bàn bên cạnh nấp vào.

"Oanh!" Lựu đạn nổ, Mười Một từ phía sau bàn đứng lên trong tay cầm hai khẩu súng lục(đệ không thấy đoạn nào nhặt súng lục cả huynh đệ biên dịch xem xét lại), đám vệ sĩ kia không còn một tên nào có thể đứng lên, mà còn những đổ khách còn sống cũng đều đã xuống cầu thang cả rồi, tầng hai lúc này chỉ còn lại một những thi thể nằm rải rác trên mặt đất, không có một bóng người.

Mười Một cầm hai khẩu súng lục trong tay, bước qua những thi thể trên mặt đất, hướng về căn phòng ở phía sau đi đến, nơi này chỉ có duy nhất một gian phòng. Đổ khách sau khi chơi xong sẽ đến phòng này gặp người phụ trách để đổi tiền. Mười Một vừa đi tới cửa bỗng từ bên cạnh "Phanh" một tiếng súng vang lên, một viên đạn hướng về phí hắn bắn tới.

Ngay khi viên đạn vừa bắn ra, Mười Một đã né ra bên ngoài đồng thời nâng súng hướng về phía người nọ bắn.

Khủng Long bắn phát súng đầu tiên, thấy bóng đen ở cửa đã lui ra ngoài hắn chưa kịp bắn phát tiếp theo thì nghe được "Phanh" một tiếng, theo sau là một trận đau nhức từ tay phải, khẩu súng lúc trên tay đã bị văng đi.

Tay trái khủng long nắm lấy nơi bị thương trên tay phải, cắn chặt răng, vẻ mặt hung tợn, nhìn chằm chằm Mười Một ở cửa, khó khăn hỏi:"Ngươi là ai?"

Mười Một không có trả lời hắn, trực tiếp nâng súng nhắm vào đầu hắn lãnh đạm nói: "Trò chơi thế thân kết thúc."

"Bang!" một viên tử đạn bắn vào trán Khủng Long, trên trán một luồng huyết hoa bắn ra, hai mắt mở trừng trừng lộ vẻ không cam lòng rồi ngã xuống. Mười Một thu lại hai khẩu súng lục, nhặt khẩu M4A1 từ dưới sàn lên. Không hề nhìn lại đi xuống lầu rời đi.

Để lại phía sau là thi thể đầy đất cùng một đống hỗn lộn.

"Cuồng Triều nhiệm vụ kết thúc."

"Biết rồi." Cuồng Triều lại hỏi: "Người ngươi vừa giết là Khủng Long hay đệ đệ của hắn?"

"Không sao cả."

"Tốt lắm, về nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng ta còn có nhiệm vụ."

"Ân" Mười Một thản nhiên lên tiếng, cầm theo súng, một thân ảnh dần hòa vào đêm đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.