Nhân Gian Băng Khí

Chương 344: Tử thần đích bào hao(hạ)




(Tiếng gầm của tử thần)

Tại khu nghỉ ngơi dưới căn cứ Lưỡi Hái Tử Thần.

"Phốc!" Cổ một tên bảo vệ phun ra một tia máu bắn thẳng lên vách tường, lưu lại một vệt máu đỏ sậm, tất cả thủ vệ bên ngoài khu nghỉ ngơi đều bị Mười Một giết một cách êm thấm. Trên mặt đất nằm ngổn ngang sáu cỗ thi thể, trong số sáu người này có đến năm người thậm chí đến tại sao mình chết cũng không rõ ràng lắm, chỉ có người cuối cùng vừa định hô hoán thì đã bị Mười Một cắt đứt yết hầu, chết không kịp ngáp.

Bố Lộ và Vigia lánh ở một bên, Bố Lộ một tay ôm lấy Vigia vào ngực mình, cánh tay nhăn nheo già nua còn tại bịt kín mắt Vigia, không cho nó thấy màn đổ máu trước mắt này. Bố Lộ hắn thì ngây ngốc nhìn cảnh này, trong mắt đầy vẻ hâm mộ. Hắn hâm mộ Mười Một vì thân thủ như quỷ mỵ và năng lực tính toán chính xác mạnh mẽ như một cỗ máy. Phải biết rằng, Mười Một vừa ra tay đã lập tức giải quyết năm người, việc này không chỉ yêu cầu bản thân phải có năng lực rất cao mà còn phải có tính toán chính xác, nắm vững được thời gian và không gian, nếu có một chút sai lầm thì chẳng thể nào đạt tới hiệu quả như vậy. Mà lúc này ba người bọn họ càng không thể có một sai lầm nào dù là nhỏ nhất, chỉ cần có một tiếng cảnh báo phát ra, ba người bọn họ sẽ giống như ba ba trong rọ, ngoại trừ chống cự đến kiệt lực mà chết thì chẳng còn đường nào khác.

Mười Một dễ dàng giải quyết sáu người này xong, quay đầu lại lạnh nhạt liếc nhìn Bố Lộ, nở một nụ cười, chỉ chỉ về một động khẩu trong số bốn động khẩu phía trước.

Mười Một vốn quyết định tới phòng thí nghiệm chính trước, nếu còn thời gian thì mới đến giết người ở khu nghỉ ngơi. Nhưng mới vừa đi được một nửa, Bố Lộ đột nhiên nhớ tới nếu muốn vào phòng thí nghiệm chính thì phải thông qua một cái cửa bằng sắt, còn cánh cửa đó phải có mật mã và thẻ từ xác nhận thân phận mới có thể mở ra được. Mật mã thì lão còn nhớ kỹ, nhưng thẻ từ thân phận sớm bị thu hồi rồi, do đó phải đến khu nghỉ ngơi một chuyến, tìm cách lấy cho được một cái thẻ từ trên người nhân viên cao tầng ở đây mới được.

Theo lối mà Bố Lộ chỉ, toàn bộ lối đi đều giống hệt phía ngoài, từ vách đá nham thạch cho đến lối đi. Đi vòng qua bảy tám lối rẽ mới đi tới được khoảng chừng trăm thước, trước mắt trở nên sáng sủa hẳn. Hóa ra thông đạo cũng là một khoảng không gian rất lớn, không gian này hẳn là do thiên nhiên hình thành, nhân lực rất khó có thể làm được một công trình vĩ đại như vậy. Ít nhất với quốc lực trước mắt của Indonesia, muốn làm được một nơi như vậy thì quả là một việc rất khó.

Không gian này là một hang động thiên thiên nhiên diện tích gần mười mẫu, vòm hang cũng không cao lắm, chỉ khoảng năm, sáu thước mà thôi, trần được gắn đầy những dây đèn tròn màu đỏ sậm, làm cho cả huyệt động sáng trưng như ban ngày. Chỉ có điều màu sắc này làm cho cả không gian ở đây có chút quỷ dị. Nhiệt độ khu nghỉ ngơi mặc dù cũng khá cao, nhưng nếu so với bên ngoài thì khác xa nhau. Vừa qua khỏi thông đạo thì nhiệt độ đột nhiên hạ xuống tới hơn hai mươi, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách toàn bộ không khí bên trong và bên ngoài vậy.

Khu nghỉ ngơi này cũng không được trang bị gì giống như những phòng ở trên lầu, phải nói nơi này có thể so với một cái trại tị nạn. Trong huyệt động, toàn bộ là những căn lều san sát nhau, lướt mắt nhìn qua thấy vô số những căn lều có màu sắc khác nhau, phỏng chừng nơi này ít nhất phải có năm, sáu trăm căn lều.

Mười Một quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn Bố Lộ vẻ dò hỏi.

Bố Lộ chỉ vào vị trí tận cùng bên trong, cũng không dám mở miệng nói chuyện. Hai người từ khi tiến đến đến giờ toàn là dùng tay ra hiệu để trao đổi, thậm chí cả Vigia cũng bị cái không khí trầm trọng này tạo thành một áp lực không dám lên tiếng.

Theo tay Bố Lộ chỉ hắn đến gần một khu vực nội bộ khá sâu, những căn lêu ở nơi này được sắp xếp vô cùng hỗn loạn không theo một phép tắc nào cả. Mỗi ngõ ngách đều bị những căn lều che kín, muốn đi nơi nào cũng phải vượt qua một lô một lốc các căn lều khác.

Ngón trỏ Mười Một chĩa xuống, hướng mặt đất chỉ chỉ. Bố Lộ biết Mười Một ra hiệu cho bọn họ đứng nguyên ở đó đợi, liền khẽ gật đầu, sau đó kéo Vigia ẩn vào một góc thông đạo.

Đợi Bố Lộ và Vigia đã ẩn núp xong, Mười Một mới nhón chân nhẹ nhàng đi tiếp. Lúc này đã đến gần sáng rồi, là thời gian người ta đang trong giấc nồng, nhưng cũng có một vài người có thói quen dậy sớm cũng bắt đầu tỉnh giấc. Do đó động tác của Mười Một phải đặc biệt cẩn thận, đi một đoạn ngắn là phải dừng lại quan sát một chút tình huống chung quanh, đồng thời lắng nghe những tiếng động trong lều để đảm bảo người trong đó chưa tỉnh lại.

Quả là may mắn, có thể là do hoàn cảnh nơi này quá nóng bức, Mười Một chỉ nghe những tiếng thở nặng nhọc. Hoàn cảnh nhiệt độ cao dễ khiến cho người mệt nhọc, con người một khi mệt nhọc sẽ muốn ngủ, hơn nữa ngủ rất say. Hơn nữa không ai nghĩ rằng lại có người có thể xông vào nơi này, đừng nói dám mò vào khu nghỉ ngơi, do đó đều ngủ rất an lành. Nhờ đó mới tại điều kiện cho Mười Một tiến vào, nếu không hắn căn bản không cơ hội nào có thể mò vào sâu trong khu nghỉ ngơi.

Đi được bốn, năm phút một cách vô cùng cẩn thận, Mười Một mới xem như vượt qua khu ngoài. Tất cả các căn lều bên ngoài đều có kết cấu mười người một căn, Mười Một dựa vào mùi hôi hám ở bên trong mà suy đoán hẳn đó đều là binh lính. Loại lều lớn này cũng nhiều nhất, chiếm hơn phân nửa tổng số căn lều ở đây. Ở khu giữa đều là những căn lều có khả năng chứa được năm người, chỉ có ở sau cùng mới là những căn lều cho một người hoặc hai người ngủ. Bố Lộ chính là chỉ vào những căn lều ở khu trong cùng.

Khi Mười Một hữu kinh vô hiểm (chỉ có kinh hãi nhưng ko có nguy hiểm) tiến vào khu vực này, hắn thầm nghĩ có lẽ trong một tiểu bộ phận những căn lều ở đây không có người, có thể nói rằng những binh lính canh phòng vào ban đêm ở đây cũng không phải là nhiều lắm. May mà hắn mò vào đây buổi tối, nếu đổi lại là ban ngày, số lượng bảo vệ khẳng định nhiều hơn gấp đôi, đến lúc đó thật không thể lường trước được những nguy cơ.

Bố Lộ đứng ở xa xa lau mồ hôi lạnh, từ khi Mười Một đi vào, nắm tay của hắn cứ nắm chặt lại, thậm chí lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Bố Lộ biết sự nguy hiểm ở nơi này, khu nghỉ ngơi có thể nói là một nơi tập trung tất cả lực lượng của căn cứ này, chỉ cần có một người phát hiện ra, đến lúc đó sẽ lao ra vô số binh lính được trang bị vũ trang cao cấp, cho dù hắn có bản sự thông thiên cũng tuyệt không có cơ hội chạy trốn. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Mười Một rốt cục đi tới khu vực những căn lều độc lập, loại lều này không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có vài căn. Hẳn là bên trong đều là những sĩ quan cao cấp của căn cứ này, hoặc cao cấp giáng thuật sư hoặc những nhân viên kỹ thuật của tiến sĩ Tần.

Mười Một đứng tại chỗ quan sát trong chốc lát, sau đó lựa chọn căn lều cao nhất, lớn nhất mà đi tới. Cơ hồ cùng lúc này, Bố Lộ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào những cử động của Mười Một khẩn cấp dậm chân. Bởi vì Bố Lộ biết, Mười Một đang đi vào một căn lều thuộc loại giáng thuật đại sư, Tạp Oa Long. Về một mặt nào đó, giáng thuật của Tạp Oa Long thậm chí còn lợi hại hơn cả Bố Lộ nữa, thân là một giáng thuật đại sư thì làm sao lại ngủ mà không có đề phòng chứ? Do đó khi thấy Mười Một đi vào thì Bố Lộ đã biết tình huống này nguy rồi.

Mười Một vừa đi vào trong lều, chỉ cảm thấy một cái gì đó cực kì lạnh lẽo xẹt qua da mặt hắn. Mười Một nhanh chóng vươn tay chụp lấy, nhưng trong tay chỉ bắt được không khí, không thể phát hiện cái vật đó là gì cả. Hắn nhìn nhìn khắp nơi, trong căn lều chỉ có một cái tủ quần áo nhỏ, một cái bàn nhỏ, còn có một cái giường nệm, trên giường nệm đang có một lão già nhìn qua bề ngoài chừng sáu mươi tuổi đang ngủ. Ngoài ra, trong căn lều chẳng có một cái gì khác cả, có thể chỉ ba món đồ này đã chiếm cứ toàn bộ không gian của căn lều rồi.

Căn lều này có hình vuông. Vừa vào thì dưới chân đã là cái giường, chân của lão nhân hướng ra phía cửa, đầu quay vào bên trong, hai bên là tủ quần áo và cái bàn. Mười Một đi vào vô cùng cẩn thận, ngồi xổm xuống, tay phải đột nhiên vươn ra, hai ngón tay chế trụ yết hầu của lão nhân, sau đó lôi ra phía ngoài. Chỉ nghe một tiếng "rắc" rất nhẹ, yết hầu của lão nhân nhất thời bị Mười Một bóp nát, hắn vĩnh viễn không còn thở được nữa. Đường đường một đại giáng thuật đại sư, không ngờ đang ngủ bị người giết chết. Nếu dưới suối vàng Tạp Oa Long biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ giận quá mà chết thêm một lần nữa. Đồng thời cũng phải thầm kinh ngạc, tại sao hắn đã bố trí cổ giáng thuật mà không hề có tác dụng gì với Mười Một cả? Bởi vì chỉ cần một người bước vào, phải giải trừ những bố trí bên trong lều trước, nếu cứ mặc nhiên xông vào khẳng định hẳn phải chết. Cũng vì nguyên nhân này mà những căn lều của Tạp Oa Long và vài giáng thuật đại sư lợi hại đều không được an bài những báo động từ xa, chung quanh còn là một khoảng trống rất rộng, cũng khó trách Mười Một tìm ra được mười căn lều khác với những căn khác.

Giải quyết xong Tạp Oa Long, Mười Một mở tủ quần áo ra. Vừa mở tủ quần áo ra thì thấy bên trong có một con nhện lông lá bò ra. Sau đó lập tức rất nhanh lao thẳng ra phía cửa lều. Mười Một nhanh chóng giơ chân lên đạp xuống, đạp con nhện lông lá này nát bét, hắn cũng không sợ gì con nhện này, mà hắn chỉ là không muốn cho con nhện này thoát ra ngoài đánh thức những người khác. Đến lúc đó hắn khẳng định rất khó rời khỏi nơi này.

Khi con nhện bị đạp dẹp, chỉ nghe một tiếng "Phốc" Rất nhỏ, từ dưới chân Mười Một phun ra một bãi nước đen tỏa ra một mùi hôi khói chịu.

Mười Một không quan tâm tới con nhện nữa, tiếp tục lục soát tủ quần áo. Rất nhanh hắn móc ra một quyển sổ ghi chép và một cái bút máy từ trong một cái túi áo, mở sổ ghi chép ra, bên trong đều là ghi chép bằng những văn tự hắn không đọc được, hơn nữa Mười Một chỉ chú ý tới một cái chìa khóa nhỏ và thẻ từ.

Mười Một cũng không biết trương thẻ từ có phải là thứ hắn cần phải lấy không. Để an toàn, hắn lấy luôn cả quyển sổ ghi chép, sau đó bước ra khỏi căn lều. Sau khi rời khỏi đây, hắn không tiếp tục dám tiến vào những căn lều bên cạnh nữa, trải qua những việc ngoài ý muốn vừa rồi, Mười Một đoán ra nơi này hẳn đều là nơi giáng thuật sư có thủ đoạn bí ẩn lại ác độc, có những đề phòng rất khó tìm ra. Do đó mục tiêu của Mười Một chuyển hướng về những căn lều lớn khác ở phía xa xa.

Thấy Mười Một bước ra, Bố Lộ biết Mười Một không việc gì mới dám lau mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng đầy trán. Thấy Mười Một lại đi đến những căn lều lớn ở phía xa xa, lão khẽ gật đầu tán thưởng. Bởi vì mục tiêu của Mười Một lúc này là lều của tên chỉ huy căn cứ.

Bố Lộ mặc dù là người người phụ trách kế hoạch, nhưng cũng không phải người chỉ huy. Đây là hai loại khái niệm khác nhau. Hắn phụ trách kế hoạch phương án và việc áp dụng, cùng lắm chỉ có thể quản lý đám giáng thuật sư. Nhưng những binh lính trong căn cứ này thì không thuộc quyền hắn quản hạt, bọn lính có một chỉ huy quân đội khác. Lúc này mười Một đang đi tới chỗ của tên chỉ huy này.

Còn chưa đến gần căn lều, hắn đã nghe bên trong truyền ra tiếng gừ gừ nho nhỏ. Mười Một nhè nhẹ vén lều lên, thấy một trung niên nam tử đang nằm trên mặt đất, miệng ngáy khò khò. Căn lều này hoàn toàn bất đồng với lều của Tạp Oa Long. Căn lều này có thể nói là hỗn độn vô chương, áo, quần thậm chí cả vớ quăng loạn khắp nơi, xem ra người này bình thường sống rất bừa bãi. Mười Một rón rén bước vào, đồng thời nhanh chóng bóp nát yết hầu tên chỉ huy. Sau một tiếng "Rắc" Khẽ, tên chỉ huy đột nhiên hai mắt trợn trừng, đến chết vẫn còn nhìn chằm chằm vào Mười Một,

Mười Một với tay lấy chiếc áo khoác bên cạnh. Đây là một bộ quân phục của sĩ quan quân đội. Hắn rất dễ dàng tìm thấy trong túi áo thứ cần tìm: một chiếc thẻ từ. Cái thẻ từ này giống như đúc với cái được kẹp trong quyển sổ lúc nãy, cái khác nhau duy nhất chỉ là mặt trên có dán ảnh hai người khác nhau.

Tìm được cái thẻ từ này, Mười Một biết mình đã đạt được mục đích, vì vậy Mười Một nhanh chóng vô cùng cẩn thận rời khỏi khu nghỉ ngơi đi tới nơi Bố Lộ cùng Vigia ẩn tàng, rất nhanh lấy thuốc nổ và dây dẫn rồi lựa những điểm bí mật đặt thuốc nổ.

Sau khi ba người vừa đặt thuốc nổ và cài dây, vừa lùi ra khu vực an toàn, Bố Lộ mới thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí vẻ như trách cứ nói: "Vừa rồi ngươi thật sự làm ta sợ muốn chết, làm sao mà mò vào lều của Tạp Oa Long như vậy chứ."

"Tạp Oa Long? Hắn là ai vậy?"

"Giáng thuật sư, so với ta còn lợi hại hơn. Được rồi, ngươi không có việc gì chứ hả?"

Mười Một lắc lắc đầu.

Bố Lộ nhìn Mười Một từ trên xuống dưới, Oa Long thuộc về một nhánh khác trong giới giáng thuật, những giáng thuật sư chuyên nuôi cổ độc. Đặc biệt hắn thích nuôi nhện. Hơn nữa hắn nuôi được những con nhện thậm chí còn lợi hại hơn cả cổ độc, sau này nếu ngươi gặp phải người như thế, ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Mười Một lchỉ kêu khẽ một tiếng " À, ồ " Xem như đáp lại, hắn hiểu ý Bố Lộ, nhưng không muốn nói về việc Tạp Oa Long và con nhện đều bị hắn giết.

Bố Lộ lại sờ sờ vào quyển sổ ghi chép do Mười Một lấy được, nói đầy vẻ cảm khái: "Tiếc là ngươi không học giáng thuật, nếu không quyển sổ này rất có ích lợi với ngươi đó. Bên trong không ngờ ghi lại những tâm đắc của Tạp Oa Long về nuôi cổ độc, thuộc loại cực phẩm trong giới giáng thuật đó."

Mười Một nhìn ngắm một lát. Bình thường rất khó phát hiện những dây dẫn này. Sau khi bố trí xong, hắn nói: "Đi thôi! Nên đi tới phòng thí nghiệm chính thôi."

Bố Lộ cười cười nói: "Nơi đó sẽ là nơi diễn ra cuộc chiến cuối cùng." Dừng một chút, lão lại dùng một thanh âm chỉ mình mới nghe được, lẩm bẩm: "Trận chiến này, sẽ trở thành một truyền kỳ…Mười Một…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.