Nhân Gian Băng Khí

Chương 417: Phản bội? Là người mà không ai ngờ được (Hạ) Phần 2




Hai tay của Âu Dương Bác nắm chặt lấy cổ áo của Âu Dương Lâm, cặp mắt mở lớn, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào đứa con trai trước mặt. Ai có thể thể ngờ được, trước tiên là con gái ruột, sau đó lại là con trai, hai đứa con của hắn lại giết hắn? Âu Dương Ninh có thể nói là do bị người khác khống chế, nhưng còn Âu Dương Lâm thì sao?

Lúc này, cặp mắt của Âu Dương Lâm hoàn toàn trong veo, không hề giống như loại ánh mắt mơ hồ trống rỗng khi bị người khác khống chế. Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn người Thiên Hải bọn người dám yên tâm đi ra ngoài để cho bọn họ nói chuyện riêng. Nếu không thì dựa vào nhãn quang của những cao thủ này, không thể nào lại nhìn không ra Âu Dương Lâm cũng bị người khác khống chế, hoặc là bị thôi miên.

Âu Dương Lâm đã không bị khống chế, cũng không hề bị thôi miên, vậy thì tại sao hắn lại muốn giết chết Âu Dương Bác, người cha ruột của hắn?

Vấn đề này, Âu Dương Bác cho đến lúc chết cũng không hiểu được. Ánh mắt của hắn dần dần tan rã, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu là nụ cười hung ác tàn nhẫn trên khuôn mặt của Âu Dương Lâm. Cuối cùng, tứ chi của Âu Dương Bác đã không còn chịu sự khống chế của thân thể, hai tay buông lỏng ra, cả thân người ngã xuống trên mặt đất.

Âu Dương Lâm lạnh lùng cười. Máu tươi của phụ thân vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt hắn. Giờ phút này trông hắn vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Ngay khi Âu Dương Lâm giơ tay áo lên muốn lau đi vết máu trên mặt, đột nhiên một bàn tay vô thanh vô tức đánh vào ngực của hắn. Âu Dương Lâm không phòng bị, đau đớn kêu to một tiếng, cả người không khống chế được bay về phía sau, sau đó đập vào vách tường rơi xuống.

Âu Dương Lâm thổ ra một ngụm máu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đánh lén, chỉ thấy vẻ mặt hối hận vừa sợ vừa tức giận của Tửu Quỷ, biểu tình phức tạp đang trừng mắt chính mình, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Âu Dương Lâm lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Không đởi Tửu Quỷ gọi người đến, hắn liền ra tay trước một bước, bộ dáng thê thảm hét lớn lên:

- Người đâu mau đến đây! Cứu mạng! Cha ……!

"Phanh!" Cửa chính và cửa sổ trong nháy mắt đồng thời bị phá ra. Âu Dương Lâm vẫn còn chưa nói hết câu, trong phòng ngoại trừ hắn và Tửu Quỷ đã có thêm sáu người. Sáu người này đều là những cao thủ Long Hồn ẩn mình chung quanh phòng âm thầm bảo vệ Âu Dương Bác, trong đó có cả Thiên Hải vừa mới đi ra ngoài.

Thiên Hải nhìn thấy Âu Dương Bác đang nằm trên vũng máu, sắc mặt lập tức đại biến, ánh mắt nghi hoặc lưỡng lự nhìn vào Tửu Quỷ và Âu Dương Lâm, cuối cùng dừng lại trên người của Thiên Châm bên cạnh, đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Thiên Châm hiểu ý gật gật đầu, nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh Âu Dương Bác, cúi xuống xem xét kỹ lưỡng vết thương nơi cổ, ngón tay đặt lên sau gáy. Sau đó hắn thở dài một hơi, nhìn Thiên Hải lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Sạch sẽ nhanh gọn, một dao lấy mạng!

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu được, Âu Dương Bác đã không còn đường cứu.

- Tên súc sinh này! Ta giết ngươi!

Tửu Quỷ hét lên một tiếng, một chưởng đánh về phía Âu Dương Lâm.

Thiên Hải đến trước một bước ngăn hắn lại, kêu lên:

- Lão Tửu Quỷ! Tỉnh táo lại một chút đi!

- Buông ta ra! Để ta giết hắn!

Lúc này, binh sĩ bên ngoài cũng nghe được tiếng động nhanh chóng kéo đến. Khi bọn họ nhìn thấy tư lệnh đang nằm trong vũng máu, vẻ mặt tất cả đều khiếp sợ, phẫn nộ, kích động đủ các loại biểu tình khác nhau. Rồi sau đó, không ai chỉ huy, cũng không ai hạ lệnh, những binh sĩ này không hẹn mà cùng giơ súng lên, họng súng chĩa vào tất cả những người bên trong phòng.

- Là hắn!

Âu Dương Lâm trên người đầy máu chỉ vào Tửu Quỷ, gào lên:

- Là hắn giết cha ta!

- Súc sinh!

Tửu Quỷ hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nhìn vào Âu Dương Lâm, bộ dạng giống như hận không thể lập tức cắn chết hắn. Nếu như không phải Thiên Hải liều mạng ngăn lại, có lẽ hắn thật sự đã xông đến một chưởng đánh chết Âu Dương Lâm rồi.

"Xoát!" Tất cả họng súng đều nhắm thẳng vào Tửu Quỷ. Chỉ cần hắn dám có nửa phần động tác, tin rằng trong nháy mắt sẽ bị bắn thành tổ ong.

Ngay lúc này, một thanh âm trầm thấp mà tất cả mọi người đều quen thuộc, mang theo uy nghiêm quát lên:

- Tất cả dừng tay lại cho ta!

Không chỉ có những binh sĩ ở đây, ngay cả Âu Dương Lâm cũng khiếp sợ nhìn về phía cánh cửa mật thất nối liền với thư phòng. Bởi vì thanh âm này bọn họ đã quá quen thuộc. Cánh cửa mật thất bị đẩy ra, Âu Dương Bác trên người mặc thường phục từ bên trong mật thất bước ra. Tất cả binh sĩ đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Mà cùng với lúc Âu Dương Bác xuất hiện, Âu Dương Lâm bị Tửu Quỷ một chưởng đả thương nằm bên cạnh bức tường đột nhiên cả người run rẩy, trong miệng lẩm bẩm: "Không thể nào ……"

Hắn lập tức nhìn về phía thi thể đang nằm bên cạnh bàn, sau đó há hốc mồn, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Vào lúc này, khuôn mặt của Âu Dương Bác nằm trên vũng máu bên cạnh bàn, chẳng biết từ khi nào đã biến thành khuôn mặt của một nam tử tuổi còn trẻ. Trên người hắn mặc quân phục của Âu Dương Bác, cặp mắt mở lớn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Hắn chết cũng không nhắm mắt! Truyện được copy tại Truyện FULL

"Long Hồn Bách Biến ……" Âu Dương Lâm khóe miệng giật giật. Hắn rốt cuộc đã biết người mình vừa giết không phải là Âu Dương Bác, mà là một kẻ có thân phận thần bí nhất trong Long Hồn. Nghe nói hắn là một cao thủ của tổ dị năng, từ trước đến giờ chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật, danh hiệu là "Bách Biến".

Khó trách, khó trách Tửu Quỷ lại có vẻ mặt bi thống như vậy, bộ dạng như muốn liều mạng. Khó trách bọn người Thiên Hải sau khi tiến vào, vẫn còn có thể bảo trì được thần thái trấn định. Nguyên lai, bọn họ sớm đã biết, Âu Dương Bác này là giả.

Thất bại rồi! Kế hoạch công phu của tổ chức, khổ tâm xếp đặt tất cả đều đã bị hủy chỉ trong chốc lát. Cứ tưởng rằng cả kế hoạch không hề có một chút sơ hở, từng bước từng bước xiết chặt khiến cho đối phương không thể phòng bị. Nhưng ai có thể đoán trước được, đối phương lại càng cao tay hơn một bậc, chỉ cần sử dụng một Bách Biến đã triệt để phá hủy toàn bộ kế hoạch của bọn họ. Bây giờ, cái gì đấu trí, cái gì bố cục tất cả đều đã vô nghĩa, ai cũng không thể ngăn cản Âu Dương Bác thanh trừ những người trên danh sách. Công phu sắp đặt mấy chục năm của tổ chức, tẩt cả đều bị hủy chỉ trong chốc lát.

Âu Dương Bác đi đến phía trước thi thể của Bách biến, nhìn hắn thật sâu. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, như muốn đè nén những bi thống và kích động trong lòng, sau đó nhìn về phía Tửu Quỷ, ánh mắt ray rứt như muốn xin lỗi.

Cuối cùng, dưới sự bảo vệ của bọn người Thiên Hải, hắn đi đến trước mặt Âu Dương Lâm. Ánh mắt lạnh như băng nhìn vào "con trai" của mình, cắn chặt răng cố gắng để cho ngữ khí của mình bình tĩnh một chút, trầm giọng nói:

- Ngươi không phải là con trai của ta! Ngươi là ai? Con trai của ta ở nơi nào?

"Hừ hừ ……" Âu Dương Lâm cười lạnh hai tiếng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Âu Dương Bác không hề sợ hãi, cười lạnh nói:

- Đừng tưởng rằng các ngươi đã thắng. Cuộc chiến giữa chúng ta sẽ vẫn còn tiếp tục. Cuối cùng hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết được đâu!

Âu Dương Bác cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, quát lớn:

- Mang hắn đi, canh phòng cẩn thận cho ta! Không có lệnh của ta không một kẻ nào được phép tiếp cận hắn!

Lập tức có hai binh sĩ bước đến, áp giải Âu Dương Lâm đi ra ngoài. Nhưng khi bọn họ chỉ vừa đi đến cửa, một tiếng súng đột nhiên vang vọng trong bầu trời đêm. Trên thái dương của Âu Dương Lâm phun ra một hỗn hợp gồm cả máu tươi và não, đầu ngiêng sang một bên, tắt thở ngay lập tức.

Đồng thời ngay lúc tiếng súng vang lên, Thiên Hải lao nhanh về phía Âu Dương Bác, đè hắn xuống trên mặt đất, kêu lên:

- Có kẻ bắn lén!

- Mau truy tìm!

Âu Dương Bác bị Thiên Hải đè lên trên, chỉ có thể dùng một tay phất tay ra hiệu cho những binh sĩ trong phòng:

- Không được để cho bọn chúng chạy thoát! Bất luận là sống hay chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.