Lúc này cuộc rượt đuổi giữa Mười Một và Khôn Ca đã kéo dài tới đỉnh núi, Khôn Ca đoán được không chỉ có mấy người này đến, dưới chân núi chắc chắn còn có người khác canh giữ, cho nên dọc đường hắn cắm đầu chạy về phía đỉnh núi, dự tính từ trên vách núi dựng đứng nhảy tới núi rác rồi chạy trốn đi.
Cái bàn tính của hắn gõ quả thật rất vang, phía bên núi rác đúng là không có người nào canh giữ, nhưng hắn lại quên mất tốc độ của một người.
Tật như phong, từ như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như sơn. (Nhanh thì như gió, chậm như rừng cây, xâm lấn như lửa, đứng im như núi.)
Câu nói này vốn là tôn chỉ của võ học, nhưng cũng rất thích hợp dùng để hình dung Mười Một. Khi hắn sử dụng đến sức mạnh toàn thân, tốc độ đó đến cả gió cũng chỉ có thể hít khói theo sau mà thôi. Mười Một là một người đã được cải tạo gien, gien của hắn sớm đã không thuộc về phạm trù của một người bình thường nữa, các cơ năng của thân thể cũng đều có thể đạt tới cực hạn của nhân loại.
Có thể nói, cho dù là chạy nước rút một trăm mét hay là chạy dài một ngàn mét, kể cả có là quán quân thế giới đến thi đấu với hắn thì cũng phải bi ai mà thốt lên một tiếng "trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng làm chi?Bọn ta chẳng còn mặt mũi nào nhìn thấy Giang Đông nữa rồi!" (tìm đọc phần Chu Du vs Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa để biết thêm chi tiết) Dù sao những quán quân thế giới về chạy ngắn chạy dài đó đều là do luyện tập mà ra, thân thể còn một không gian tiềm năng rất lớn để có thể phát huy, cũng giống như đại não của nhân loại vậy, bạn có dùng như thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn trên chín mươi phần trăm là thuộc về chỗ trống của tiềm lực.
Nhưng Mười Một thì lại khác, gien đã cải tạo thân thể của hắn, từ cái thời khắc được sống sót kia hắn đã có được tiềm lực để có thể hoàn toàn phát huy tiềm năng cực hạn của cơ thể, gần như có thể nói là tiếp cận tới vô hạn. Có lẽ lúc nhỏ thì còn có thể không nhìn ra điểm này, biểu hiện lớn nhất cũng chỉ là thiên phú về các phương diện so với người bình thường cao hơn vô số lần, nhưng theo sự tăng dần của tuổi tác và chuyện sau này được tiến sĩ điên tái cải tạo gien đã cải tạo, Mười Một đã gần như tiếp cận tới cái mục tiêu vô hạn.
Một người bình thường cho dù có nỗ lực cố gắng rèn luyện bản thân đến thế nào đi chăng nữa thì cũng vĩnh viễn chẳng thể so sánh được với Mười Một và những người ngay từ lúc sinh ra đã có thể năng và sức bộc phát siêu cường.
Cũng chính vì điểm này cho nên xác xuất thất bại của việc cải tạo gien gần như lên tới một trăm phần trăm.
Duy chỉ có Mười Một là một bất ngờ, bởi lẽ không có một cơ thể bằng xương bằng thịt nào có thể chịu đựng nổi gánh nặng to lớn như thế.
Nhưng tại sao Mười Một lại sống sót? Điểm này cũng là phương hướng mà tiến sĩ Tần từ đó đến nay vẫn không thể nghiên cứu ra, cuối cùng chỉ có thể quy về vận may và kỳ tích. Tốc độ của Khôn Ca rất nhanh, rõ ràng là đã từng được huấn luyện chính quy, nhưng cho dù hắn có nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào bằng Mười Một.
Khi hắn chỉ còn cách đỉnh núi một quãng, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh lao đến trước mặt hắn sau đó đá xoáy tới. Khôn Ca cả kinh, cũng giống như Băng Mộng vậy, hắn đối với sức cảm nhận của mình rất có lòng tin.
Nếu không khi nhảy ra khỏi cửa sổ hắn cũng chẳng thể ngay lập tức phát giác ra sự tồn tại của Băng Mộng.
Nhưng lúc này, hắn không ngờ lại không thể cảm giác được sự tồn tại của Mười Một. Đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái, rõ ràng là có một người đang đứng trước mặt bạn, nhưng bạn rõ ràng lại chẳng thể cảm giác thấy hơi thở của y, dường như y là một đám không khí vậy, hoặc giả là một ảo ảnh.
Khôn Ca sẽ chẳng ngu ngốc mà cho rằng đó là ảo ảnh, trong hoảng loạn hắn vội vã đưa hai tay về phía trước để ngăn cản. "Bốp!" một tiếng vang lên, một cước nặng nề mà Mười Một toàn lực đá ra chẳng phải thứ mà bất kỳ người nào cũng đều có thể dễ dàng chịu nổi.
Khôn Ca rên lên một tiếng, bị đá lui về phía sau mấy bước, lúc này mới cảm thấy hai tay đã tê rần.
Khôn Ca còn muốn nhìn rõ xem Mười Một là ai, nhưng Mười Một lại không cho hắn cơ hội nữa, cho kẻ địch cơ hội chính là khiến bản thân nguy hiểm.
Khôn Ca chân còn chưa đứng vững thì Mười Một đã lại một lần nữa xông lên rồi.
Khôn Ca cắn chặt răng hừ mạnh một tiếng, một cước đá về phía trước, hắn không hi vọng một cước này có thể làm bị thương đối thủ siêu cấp lợi hại kia, chỉ mong có thể ngăn cản một chút để bản thân có cơ hội thở một hơi hồi phục chút sức lực. Nhưng chuyện khiến người ta ngạc nhiên đến rơi cả mắt đã xảy ra, Mười Một chỉ khẽ lắc một cái, không biết là dùng phương pháp gì mà lại vòng đến được sau lưng Khôn Ca.
Điều này không thể không khiến người ta kinh ngạc, rõ ràng là kẻ đó ở trước mặt, cách nhau có một chút mà thôi.
Nhưng chỉ thấy hắn lúc trái lúc phải rung lên mấy cái, sau đó trước mắt hoa đi, kẻ đó đã chạy đến sau lưng mình rồi, cho dù là ai cũng đều bị dọa cho chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cho rằng mình nhìn thấy quỷ rồi. Khôn Ca còn chưa kịp nghĩ xem liệu có phải là mình gặp quỷ hay không, khi hắn phát giác Mười Một đã chạy đến sau lưng mình, bản năng của thân thể truyền đạt mệnh lệnh còn nhanh hơn đại não, bảo hắn phải lập tức né tránh.
Lập tức hắn lao về phía trước.
Nhưng phản ứng của hắn nhanh, Mười Một lại càng nhanh hơn nữa.
Một chỉ nặng nề đã điểm ngay vào bộ phận quan trọng trên sống lưng Khôn Ca, chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng khẽ vang lên, một đốt sống lưng của hắn đã bị đánh gẫy rồi.
Khôn Ca trợn trừng đôi mắt đầy những sợi tơ máu lên, cắt chặt răng cố không thể mình phát ra âm thanh, thân thể sau khi lảo đảo bước về phía trước vài bước thì đổ gục không bò dậy nổi nữa.
Mười Một một chỉ đánh gãy một đốt sương sống của hắn, tuy tạm thời không làm mất mạng, nhưng hắn vĩnh viễn chẳng thể nào trở lại như một người bình thường được nữa rồi, cho dù có sống sót thì nửa đời còn lại cũng chỉ có thể nằm trên giường chờ người ta chăm sóc mà thôi.
Mười Một xuất thủ cực nhanh.
Xuống tay độc ác đến mức trên đời hiếm gặp.
Lúc này, trên trán Khôn Ca đã toát ra đầy mồ hôi lạnh, không biết là vì đau đớn hay là vì bị Mười Một dọa cho toát ra.
Cho đến lúc này Băng Mộng mới đuổi đến nơi, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Khôn Ca đang nằm trên mặt đất, sắc mặt tím tái, cắn chặt răng mở trừng mắt, sau đó lại nhìn sang Mười Một bên cạnh đó.
Cuộc chiến vừa rồi, tuy nàng còn ở cách một quãng nhưng cũng có thể nhìn rõ được tất cả.
Nàng cũng giống như Khôn Ca, đều vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu Mười Một dùng cách gì mà có thể đột nhiên chạy đến sau lưng người ta, đây đúng là một chuyện chẳng thể nào tưởng tượng được.
Từ quỷ mị thường được dùng để hình dung người có thân thủ linh hoạt, tốc độ cực nhanh. Nhưng khi bạn nhìn thấy một người giống hệt như quỷ mị chạy từ chỗ này tới chỗ khác trong nháy mắt, khi đó thì đã chẳng phải là chuyện thú vị nữa rồi. Mười Một chẳng thèm nhìn đến Băng Mộng một cái, khom người vác Khôn Ca đã bị tàn phế trên lưng, sau đó bước nhanh trở về. Băng Mộng không đi theo hắn, nàng dường như đã bị dọa cho choáng váng rồi, ánh mắt chẳng biết là đang nhìn về nơi đâu, ngây ngốc hướng về phía núi rừng đen kịt trước mặt.
Rất lâu sau đó Băng Mộng mới tỉnh táo trở lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bóng dáng Mười Một khuất đi, sau đó móc chiếc máy liên lạc ra gọi cho Mười Ba.
Khi Mười Một vác Khôn Ca trở lại trong phòng, Diệp Kiếm và Cừu Tử Liệt cũng đã mang theo gã tóc vàng đi vào. Tuyết Linh Nhi thấy chỉ có một mình Mười Một trở lại, lập tức hỏi: "Băng Mộng đâu?"
"Đang nói chuyện với Mười Ba!" Mười Một đặt Khôn Ca lên giường, nhìn hai nhân chứng sống tứ chi đã bị đánh gãy, hơi thở mỏng như tơ, lại nhìn sang Walter sắc mặt đã trắng bệch. Diệp Kiếm đi đến bên Mười Một, liếc mắt nhìn thảm trạng của Khôn Ca.
Bằng vào nhãn quang của hắn căn bản chẳng thể phán đoán ra Khôn Ca bị thương ở chỗ nào, chỉ biết là người ta đang trợn trừng mắt, răng nghiến chặt như sắp vỡ vụn ra. Sắc mặt thì lúc tím lúc xanh, trán toát đầy mồ hôi lạnh, đầu khẽ run rẩy.
Nhưng điều kỳ quái là thân thể của hắn lại chẳng có một chút phản ứng nào, nhìn vẻ mặt thì hình như đang rất đau, nhưng một người càng đau thì hai tay sẽ càng nắm chặt lại một cách không tự chủ được. Còn hai tay của Khôn Ca thì cứ buông thõng để trên giường, dường như nó và phần thân thể kia thuộc về hai con người khác nhau vậy. Diệp Kiếm nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đã làm cho gã tóc vàng kia tỉnh lại, gã đó vẫn cứ cứng mồm không chịu nói gì. Có cần độc ác một chút không?"
Mười Một liếc nhìn hắn đáp: "Không cần. Chẳng có thời gian để dây dưa như thế." Sau đó liền quay đầu lại nói: "Walter."
Walter nghe vậy liền lập tức đi đến bên Mười Một, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, không dám ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Lão đại."
Bộ dạng Mười Một vẫn cứ như chẳng hề nhìn thấy Walter, hất hàm về phía Khôn Ca nói: "Giao cho cậu đó."
Walter hít sâu một hơi, gật gật đầu. Nghe thấy câu này của Mười Một hắn mới tìm lại được một chút tự tin, tìm lại được một chút cảm giác bản thân mình còn hữu dụng. Walter đứng bên giường, đôi mắt nhìn chăm chăm vào mắt Khôn Ca, hỏi: "Các ngươi là ai?"
Đôi mắt đầy những tia máu của Khôn Ca căm hận nhìn vào Mười Một, nghiến răng ken két. Cái bộ dạng đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Lúc đầu hắn chẳng thèm nhìn Walter đến một chút, nhưng sau câu hỏi kia, ánh mắt hắn đầu tiên là trở nên bơ bờ, biến thành không còn sắc bén như cũ nữa, bắt đầu có chút vẻ mơ màng.
Nhưng hắn vẫn chẳng chịu mở miệng trả lời câu hỏi của Walter, Walter thở dài một hơi nói: "Thần kinh của hắn rất chặt chẽ, đệ chẳng có cách nào xuống tay được. Mười Một lại hướng về phía gã tóc vàng đã bị trói chặt lại như chiếc bánh chưng kia nói: "Hỏi hắn trước đi."
Mấy người bọn Diệp Kiếm và Hỏa Điểu đều nhìn về phía Mười Một với vẻ nghi hoặc, Mười Một cũng chẳng nhàn rỗi mà đi giải thích. Ngược lại, Lãnh Dạ thấy vậy liền vội vàng nói: "Walter biết thôi miên."
Lúc này mấy người bọn Diệp Kiếm mới hiểu ra, thì ra là một cao thủ thôi miên.
Cả đời này bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy thôi miên là như thế nào, vì thế cũng đều lộ ra vẻ mặt hứng thú. Thực ra thôi miên và khống chế tâm linh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, thôi miên thuộc về một loại ám thị tâm lý, đại khái có thể phân thành hai loại, tự ngã thôi miên và người khác thôi miên.
Tự ngã thôi miên còn được gọi là tự ngã tâm lý ám thị, giống như một đứa trẻ kiểm tra không tốt, sau khi thi xong không dám về nhà vì sợ về đến nhà sẽ bị bố đánh, càng nghĩ thì càng sợ hãi, càng sợ hãi thì lại càng không dám về nhà, đây chính là một loại tự ngã ám thị.
Hay là việc mọi người đều sợ hãi những thứ còn chưa biết, chẳng hạn như quỷ, nhưng người thực sự từng nhìn thấy quỷ thì có mấy ai chứ? Đã chưa từng nhìn thấy thì tại sao lại phải sợ đây? Bởi vì người ta cảm thấy quỷ là một thứ gì đó rất đáng sợ, không ngừng ám thị cho tâm lý của mình, không ngừng nói với mình rằng quỷ rất đáng sợ, sẽ hãm hại con người. Sau đó thì biến thành vô cùng sợ hãi.
Đương nhiên, chuyện này với chuyện người khác ám thị cũng chẳng thể tách ra rõ ràng được.
Nếu không có mấy bộ phim kinh dị được chiếu trên ti vi, nếu trước nay chưa từng có người nói với họ rằng quỷ rất đáng sợ thì bọn họ cũng chẳng ám thị bản thân như vậy. Ngoài ra còn có một loại khác được gọi là người khác thôi miên hay người khác ám thị.
Chẳng hạn như cha mẹ thất vọng về đứa con của mình ở một vài phương diện nào đó, không ngừng nói mấy câu kiểu như "con thật ngốc, ngốc quá thể rồi, ai ai cũng đều thông minh hơn con một trăm lần", lâu ngày rồi đứa con cũng tiếp nhận ám thị này, cảm thấy bản thân thực sự rất ngu ngốc rất vô dụng, sau này làm việc sẽ càng ngày càng không tích cực. Kiểm tra mà không tốt thì cũng sẽ không cảm thấy mình quá kém, luôn dùng mấy lời như kiểu "dù sao thì bố nói mình là thằng ngu rồi" để làm cái cớ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Cho nên mới nói, làm cha làm mẹ thì ngàn vạn lần đừng nên ở trước mặt trẻ con mà nói nó ngốc, những lời như vậy không chỉ làm tổn thương đến lòng tự tôn của trẻ mà sẽ còn trồng vào đầu nó một loại ám thị tâm lý tiêu cực, đương nhiên trong đó cũng có hai ngoại lệ. Một là một nhân vật lớn rất nổi tiếng nào đó, ông ta vẻ ngoài lại rất xấu, một lần có ký giả hỏi tại sao ông lại thích xuất hiện trước mặt công chúng, không vì vết bớt hình âm dương trên mặt mà tự ti sao? Người kia nói: "Không bao giờ, bởi vì cha tôi từ nhỏ đã không ngừng nói với tôi rằng tôi rất đẹo trai, tôi là người xuất chúng so với tất cả mọi người. Bởi vì thứ đó tôi có mà người khác không có."
Đây cũng là một dạng ám thị tâm lý, không ngừng nói với ông ta, khiến ông ta dần tiếp thu suy nghĩ này, hình thành nên tư tưởng cuối cùng của bản thân.
Ngoài ra còn có một nhà phát minh vĩ đại khác là Edison, Edison hồi nhỏ vừa nghịch ngợm vừa ngốc nghếch, còn bị nhà trường đuổi học, tất cả mọi người đều nói cả đời này ông sẽ chẳng làm được việc gì, là kẻ ngốc nghếch.
(Nguyên nhân chủ yếu là Edison rất thích đưa ra một số vấn đề kỳ quái, khiến người ta cảm thấy chẳng thể nào tưởng tượng nổi)
Nhưng chỉ có mẹ của ông là rất tin tưởng vào con trai của mình, không ngừng nói với ông rằng "tương lai con sẽ thành công, con sẽ là người vĩ đại nhất, là người thông minh nhất trên thế giới này." Có được sự cổ vũ và ám thị tích cực ấy của mẹ ông, một nhà phát minh vĩ đại mới được sinh ra. Sự thành công của Edison chẳng thể nào tách rời khỏi mẹ của ông được.
Thôi miên đại khái có thể phân làm hai loại, loại thôi miên bình thường mà người ta hay nói đến đều là người khác thôi miên, không ngừng cho bạn một ám thị, khiến bạn dần dần tiếp thu suy nghĩ của người đó. Mà trong phần "người khác thôi miên" lại còn chia ra làm rất nhiều những tổng loại khác nữa, những thứ được nói ở trên đều là là ám thị thôi miên cơ bản, những quy tắc khác thì thuộc về thôi miên cao cấp rồi, chẳng hạn như "thôi miên hành vi", đầu tiên là dùng thuốc hoặc quấy nhiễu tinh thần khiến cho bạn dần dần mất đi sức đề kháng và ý thực, sau đó khống chế bạn từ trong tiềm thức.
Âu Dương Ninh đã từng gặp phải chính loại "thôi miên hành vi" này, nàng căn bản chẳng biết bản thân đang làm gì. Chỉ là sau khi mất đi ý thức tự ngã, người khác không ngừng nói với nàng, phải giết người nào người nào, sau đó trong tiềm thức nàng đã tiếp nhận chỉ lệnh này, sau khi tỉnh táo lại thì chẳng còn nhớ gì nữa. Ngoài ra còn có loại thôi miên ảo giác, khi bạn ở trong tình trạng vô ý thức, người khác ở bên tai bạn không ngừng không ngừng nói, theo lời nói của hắn sẽ chìm vào trong những ảo giác khác nhau, cũng có thể nói là cảnh trong mơ.
Chẳng hạn như hắn nói bạn đến bãi biễn, trong đầu bạn sẽ tổ hợp ra hình dạng của bãi biển một cách tự phát, sau đó ảo tưởng rằng mình đang ở ngoài bãi biển phơi nắng.
Lại chẳng hạn như người đó nói rằng bạn nhìn thấy một con sư tử, bạn sẽ tưởng tượng ra trên bãi trên có một con sư tư đang chầm chậm bước đi.
Nếu người đó nói bạn rất nóng, đại não của bạn của sẽ tiếp nhận, sẽ cảm thấy toàn thân mình đang nóng bừng bừng đến mức không chịu nổi.
Thực ra những cái này đều không tồn tại mà là ám thị người khác gửi cho bạn, bạn lại ở trong đại não mô phỏng ra một hoàn cảnh như vậy, sẽ cảm thấy được thân thể đang lâm vào cảnh đó. Ngoài ra còn có thôi miên ký ức, người đó có thể xóa đi một đoạn ký ức của bạn, cũng có thể chế tạo vào đầu bạn một đoạn ký ức mà vốn không tồn tại.
Chẳng hạn như lúc bạn bị thôi miên, ta không ngừng nói với bạn rằng, hôm nay bạn sẽ làm gì đó, sau khi bạn tỉnh táo lại thì sẽ tiếp nhận ám thị này, sẽ cảm thấy bản thân mình thực sự đã làm những việc ấy, trên thực tế thì căn bản chưa từng làm.
Ngoài ra cũng có thể làm bạn quên đi đã từng xảy ra chuyện gì, ngủ dậy cái là chỉ cảm thấy mình vừa ngủ, những thứ khác đều đã quên đi chẳng thể nhớ lại nữa.