Nhân Gian Băng Khí

Chương 454: Ta, cự tuyệt




Nếu nói trên đời này còn có người mà Mười Một cố kỵ, giáo quan trước mắt này chính là một trong số đó. Chẳng vì cái gì khác, chỉ riêng tâm lý sợ hãi hình thành nên từ nhỏ đã khiến Mười Một khi nhìn thấy hắn ta cũng như nhìn thấy phụ thân mình, hoặc là như thể học sinh nhìn thấy thầy giáo vậy.

Khi ở tại huấn luyện doanh, mỗi một giáo quan đều phải dẫn dắt một trăm học sinh, mà mỗi một học sinh lại đều là là loại những kẻ giết người như rác, lòng lang dạ sói, nếu giáo quan không có chút uy thế thì có thể áp chế được cái đám học sinh chẳng khác những kẻ điên ấy sao? Chẳng may đám điên này mà nổi loạn, e rằng đến tính mạng chính bản thân cũng phải đền vào. Cho nên giáo quan cũng có thủ đoạn của giáo quan, bọn họ có cách của mình để khiến cho mỗi một học sinh đều vừa kính vừa sợ bọn họ, học viên ở trước mặt bọn họ đều là những tiểu tử yếu ớt, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, cho dù có bảo bọn họ đi chết bọn họ cũng không dám phản kháng.

Giáo quan của Mười Một rất thành công, hắn đã thành công khiến cho mỗi họng viên đều sợ hắn, sợ hắn nhưng lại đều kính phục hắn, đến cả Mười Một cũng không phải là ngoại lệ. Tuy so với những người khác, sự kính sợ của Mười Một đối với hắn còn chưa mạnh mẽ đến mức phải run run rẩy rẩy.

Giáo quan đã ở cùng Mười Một bảy năm, cũng đã hướng dẫn hắn bảy năm (Mười Một đến mười tuổi mới được đưa đến huấn luyện danh, mười bảy tuổi bị phái đi làm vệ sĩ cho Mardy nửa năm, sau đó lại bị tiến sĩ Tần nghiên cứu nửa năm, khi trở về đã mười tám tuổi, sau đó mau chóng tiến hành kiểm tra tốt nghiệp), cả bảy năm thời gian, hình tượng của hắn sớm đã khắc sâu trong tâm khảm Mười Một, cũng khắc sâu vào từng chỗ trong linh hồn Mười Một.

Trong mắt Mười Một, giáo quan là một kẻ rất máu lạnh, cũng là một kẻ rất vô tình, cho dù là học sinh hắn ta thích nhất làm sai việc gì, hắn cũng sẽ không hề do dự tặng kẻ đó một súng.

Mười Một trước nay chưa từn thấy giáo quan ra tay, cùng lắm chỉ là thấy hắn cầm súng đi bắn người, nhưng không ra tay không có nghĩa là thực lực kém. Một giáo quan có thực lực kém, Ma Quỷ sao có thể yên tâm mà giao một đám học viên cho hắn ta được. Hơn nữa Mười Một cũng biết, giáo quan là một trong số rất ít người còn sống sót sau khi giao thủ với Mười Ba, trước đây hắn không biết khái niệm này là thế nào, bởi lẽ hắn chưa nhìn thấy Mười Ba, cũng không biết nhân vật trong truyền thuyết ấy rốt cuộc lợi hại đến đâu. Nhưng từ sau lần giao thủ vội vã với Mười Ba ở Anh Ni, Mười Một cuối cùng đã biết, sở dĩ giáo quan được làm giáo quan là dựa vào chính thực lực của hăn sta. Đồng thời Mười Một cũng hiểu, tại sao trong những người từng giao thủ với Mười Ba chẳng có được mấy ai sống sót.

Mười Ba quá mạnh, không hổ danh là truyền kỳ chiến tranh. Lần đó nếu không phải là do Mười Ba không biết Mười Một có tấm thân bất tử, không biết Mười Một có cấu tạo gien khác hẳn người thường thì có lẽ đã không bị Mười Một đánh lén bị thương. Nếu không nhờ may mắn, chỉ sợ Mười Một sớm đã chết trong tay vị truyền kỳ chiến tranh này rồi. Điểm này Mười Một biết rất rõ, cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và Mười Ba, nếu thực sự phải liều mạng mà đánh, hắn không phải là đối thủ của Mười Ba, có thể sốt sót hay không cũng khó mà biết nổi, hơn nữa cái khó mà biết nổi này là còn phải dựa trên cơ sở gien bất tử của hắn.

Còn giáo quan thì sao? Hắn ta từng dùng một thân thể bình thường giao thủ chính diện với Mười Ba, tuy đã bị trọng thương nên phải lui về tuyến hai làm giáo quan, nhưng dù sao hắn cũng đã sống sót. Chỉ bằng vào chiến tích này đã đủ để hắn kiêu ngạo rồi.

Gió sông mùa hạ thổi qua khiến người ta cảm thấy rất sảng khoái, nhưng gió từ chỗ bên giáo quan thổi tới lại mang theo cái giá lạnh đáng sợ.

Giáo quan và Mười Một bốn mắt nhìn nhau, lúc này cho dù là Băng Mộng hay Lãnh Dạ đang ở phía xa đều như hóa thành không khí, không có ai để ý sự tồn tại của bọn họ.

Giáo quan từ từ nhếch môi lên, lộ ra một hàm răng hơi vàng hướng về phía Mười Một cười cười, nụ cười của hắn khiến người ta cảm thấy rùng mình: "Nhìn thấy ta rất bất ngờ chứ hả?"

"Phải." Ánh mắt Mười Một không hề rời khỏi giáo quan một khắc nào: "Ta không ngờ Ma Quỷ lại phải ngươi đến truy sát ta."

Giáo quan lắc đầu nói: "Không phải bọn họ phái ta đến đây, là tự ta yêu cầu đến đây."

"Ngươi muốn đích thân thanh lý môn hộ?"

"Thanh lý môn hộ? Ngươi trở nên hài hước thế từ lúc nào vậy? Đây chẳng phải là chuyển biến tốt đâu đấy." Giáo quan cười nói: "Ta đến để mang ngươi trở về."

Mười Một lắc lắc đầu nói: "Không thể."

"Là ngươi không thể cùng ta trở về? Hay là cảm thấy tổ chức không thể tiếp nhận lại ngươi?"

"Khác nhau sao?"

"Đương nhiên khác chứ. Nếu ngươi không nguyện ý trở về, vậy thì coi như ta chưa nói gì. Nếu ngươi lo lắng về tổ chức, ta có thể đảm bảo sự an toàn của ngươi, đảm bảo tổ chức chắc chắn sẽ tiếp nhận lại ngươi." Trên mặt giáo quan lộ ra hào khí: "Có ta bảo vệ ngươi, ta xem ai dám làm tổn thương ngươi."

Lãnh Dạ đứng trên tòa lầu cao phía xa xa bĩu môi khinh thường lẩm bẩm: "Khẩu khí lớn thận, thằng chó đó cho rằng hắn là ai chứ?"

Bởi vì Mười Một và Băng Mộng đeo máy liên lạc nên tuy ở cách đó khá xa nhưng Lãnh Dạ vẫn có thể nghe rõ được cuộc đối thoại. Đương nhiên, câu nói tỏ vẻ bất mãn này của Lãnh Dạ thì giáo quan chẳng thể nào nghe được.

Mười Một vẫn đang nhìn vào giáo quan, trong mắt chẳng có chút vẻ nghi hoặc, cũng không có sắc thái nào khác hết. Bộ mặt hắn vẫn cứ lạnh lùng như cũ: "Ma Quỷ lại chịu tiếp nhận lại một tên phản đồ sao?"

"Ta không biết bọn họ nghĩ gì, nhưng bọn họ đã dám đồng ý yêu cầu mà ta đề ra, nhất định sẽ không làm khó ngươi nữa. Chỉ cần ngươi cùng ta trở về." Giáo quan đưa một cánh tay ra hỏi: "Sao? Tên tạp chủng tốt nhất của ta. Theo ta chứ?"

"Đừng có tin hắn ta!" Lãnh Dạ vội vã kêu lên trong máy bộ đàm: "Hắn lừa ngươi đấy."

"Ngươi còn do dự cái gì? Các ngươi không có cơ hội đâu." Giáo quan tiếp tục dụ dỗ: "Chuyện các ngươi có thể truy tìm đến đây cũng đã nằm trong dự liệu của bọn ta, đã đến cả như thế rồi, ngươi thấy mình còn có thể dễ dàng rời đi sao?"

Băng Mộng cảnh giác nhìn quanh bốn phía, nhưng trừ ba người ở đócùng Lãnh Dạ ở phía xa, nàng chẳng phát hiện được dấu vết của người nào khác.

Giáo quan lại tiếp tục: "Đúng rồi, nói cho ngươi biết một tiếng, những người đi tìm Trương Khải Thái của các ngươi, bây giờ e rằng đã rơi vào ổ mai phục của bọn ta rồi."

"Chẳng có gì." Ngữ khí của Mười Một vẫn cứ bình bình như cũ: "Nếu bọn họ đến cả năng lực tự bảo vệ cũng không có, chết là đáng thôi."

"Nói hay lắm!" Giáo quan đưa ngón tay cái lên, cười nham hiểm nói: "Trò chơi này vốn là kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu phải bị đào thải. Nếu không có bản lĩnh, chết cho nhanh đi là tốt nhất, đỡ vưỡng chân vướng tay người khác."

"Lần này bắt cóc Âu Dương Nguyệt Nhi là quyết định của chính Ma Quỷ? Hay là các ngươi hợp tác với Huyết Mân Côi?" Mười Một đột nhiên chuyển đề tài.

Giáo quan từ từ thu cánh tay lại, tuy không nhìn rõ vẻ mặt hắn thế nào. Nhưng, có thể cám giác được khí tức của hắn đang dần trở nên lạnh lùng: "Tại sao ngươi lại quan tâm đến ả ta? Rất để ý đến chuyện ả ta sống chết thế nào sao? Hay là đúng như trong tư liệu đã ghi lại, ngươ đã yêu nữ nhân đó rồi?"

Giáo quan lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Ta đã từng dạy ngươi, không được có tình cảm. Tình cảm là gánh gặng, sẽ hại chết bản thân! Ta không để ý đến chuyện đám tạp chủng các ngươi đùa nghịch với nữ nhân thế nào, nhưng nữ nhân các ngươi đã từng dùng qua nhất định phải chết!"

Khi ở trong huấn luyện danh, Ma Quỷ thường xuyên cứ cách một quãng thời gian là lại đem đến một đám nữ nhân cho các học viên hưởng thụ, đồng thời yêu cầu sau khi hưởng thụ xong phải đích thân giết chết nữ nhân mình vừa thưởng thức. Việc này không chỉ là để huấn luyện cho trái tìm bọn họ thêm vô tình, quan trọng hơn là để nhắc nhở bọn họ, không được có tình cảm. Nữ nhân chỉ là công cụ để họ giải tỏa áp lực, bọn họ có thể hưởng thụ nữ nhân, nhưng tuyệt đối không được yêu nữ nhân, cho nên phàm là các nữ nhân đã từng được hưởng dụng thì nhất định phải bị giết chết một cách vô tình! Truyện được copy tại Truyện FULL

Mười Một không trả lời, bởi lẽ hắn khinh thường cái vấn đề này, hắn cảm thấy nó quá ấu trĩ. Hắn đã yêu Âu Dương Nguyệt Nhi ư? Mười Một không thừa nhận, bởi lẽ trước nay hắn chưa từng yêu bất kỳ nữ nhân nào.

Tình ái rốt cuộc có mùi vị thế nào? Hắn chưa từng được nếm qua.

Tuy đã từng vì không chỉ một nữ nhân mà thực sự tức giận, nhưng Sở Hải Lan và Trương Hân Hân đối với hắn mà nói đều là người nhà, một người là "mẹ", một người là "em gái". Người thân bị tổn thương, hắn sao có thể không giận? Giữa Mười Một và bọn họ cũng chỉ có một chút tình thân, một chút cảm động, không có cái gì được gọi là tình yêu cả.

Nguyễn Thanh Ngữ? Mười Một thừa nhận bản thân rất tán thưởng nữ nhân này, sự kiên cường của nàng, sự lạc quan của nàng, còn cả sự tinh tế của nàng nữa. Mười Một chịu giúp nàng cũng chỉ là bởi vì hắn tán thưởng nàng, chỉ vậy mà thôi. Trên thế gian này, gười được hắn tán thưởng, quả thực không nhiều.

Âu Dương Nguyệt Nhi? Càng không thể nào! Tuy đã từng cùng trải qua sống chết, cùng hoạn nạn có nhau, cùng dắt tay nhau sống sót, từ trong sa mạc đi ra. Nhưng giữa bọn họ chỉ có quan hệ giữa chủ thuê và người được thuê. Trước đây là vậy, sau này cũng thế. Trước đây được Diệp Tử Mi thuê làm vệ sĩ tùy thân bảo vệ an toàn cho Âu Dương Nguyệt Nhi, bây giờ lại đổi thành Âu Dương Bác thuê, tóm lại cũng chỉ là mỗi người đều có thứ mình cần, tất cả được xây dựng trên tiền bạc và giao dịch, như thế còn có thế có tình yêu sao?

Còn có Văn Vi, Mười Một gần như đã quên mất sự tồn tại của con người này rồi. Đối với hắn mà nói, Văn Vi chỉ là một người khách qua đường vội vã, từng lại lại một vài dấu chân, nhưng theo thời gian nó đã dần phai nhạt, giờ thì đã rất nhạt rất nhạt rồi.

Giữa hắn và những người đó có tình yêu sao? Thấy Mười Một không nói gì, giáo quan cho rằng mình đã nói trúng chỗ đau của hắn, ánh mắt cũng trở nên càng lạnh lùng thêm rất nhiều: "Đồ bỏ đi! Uổng cho ta dạy dỗ ngươi bao nhiêu năm như thế, ngươi coi những lời ta dạy như gió thổi qua tai hết sao? Nếu sớm biết hôm nay ngươi biến thành đồ bỏ đi thế này, năm xưa ta đã cho ngươi một súng rồi!"

"Ta đây sớm đã nói rồi, hắn sẽ không nghe theo ngươi đâu, ngươi đi uổng mất một chuyến rồi. Phải chứ Tinh?" Trong góc tối đen sau lưng giáo quan đột nhiên lại có một giọng nam dùng Ưng ngữ rất lưu loát vang lên.

Giáo quan lạnh lùng hừ một tiếng, hiển nhiên là không hài lòng về việc người sau lưng kia chạy ra quấy rối cục thế vào lúc này.

"Tinh?" Đồng tử của Băng Mộng co lại, miệng nàng há rộng đến mức có thể nhét một quả táo vào: "Biệt hiệu của ngươi là Tinh?"

Không chỉ Băng Mộng, đến Lãnh Dạ khi nghe thấy cái danh hiệu này cũng há hốc mồm ra, hồi lâu vẫn không khép lại được. Chỉ có Mười Một vẫn cứ đứng ở đó không hề động đậy như thường, cũng không biết hắn đã từng nghe qua cái tên này hay chưa.

Tinh, là Sát Thủ Thiên Vương của hai mươi năm trước, cũng là kim bài sát thủ của Ma Quỷ, chiếm vị trí số một trong bảng xếp hạng sát thủ khi đó, trong bốn năm dòng mà vẫn không bị hạ xuống. Sau này, truyền kỳ chiến tranh Mệnh Vận Mười Ba hoành không xuất thế, trong nhiệm vụ đầu tiền Mười Ba đã gặp Tinh và hai bên giao thủ với nhau. Kết quả của cuộc đối đầu lần đó dễ dàng biết được, Mười Ba tiếp tục tung hoành trong giới lính đánh thuê và xưng vương xưng bá, còn Tinh, nhân vật từng được xưng tụng là Sát Thủ Thiên Vương này ẩn tích từ đó. Có người nói hắn sớm đã chết trong tay Mười Ba, có người nói hắn bị Mười Ba đánh thành tàn phế, Ma Quỷ cảm thấy không còn chỗ dùng nữa nên đã vứt hắn xuống biển.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, Sát Thủ Thiên Vương này lại hóa thân thành giáo quan huấn luyện lớp kế tiếp cho Ma Quỷ, còn trở thành giáo quan của Mười Một.

Giáo quan không để ý đến câu hỏi của Băng Mộng, dường như hắn ta đã coi nàng như người chết vậy, ánh mắt chỉ khóa chặt Mười Một, sau đó chỉ về phía container số chín, lạnh lùng cười nói: "Mười Một, ta cho ngươi một cơ hội nữa. Bây giờ Âu Dương Nguyệt Nhi đang ở trong đó, ta muốn ngươi lập tức đi giết chết ả ta. Chỉ cần chính tay ngươi giết chết ả ta, ngươi sẽ vẫn là học sinh của ta, là tên tạp chủng tốt nhất mà ta dạy dỗ!"

Mười Một vẫn trừng mắt nhìn không chớp vào giáo quan, chậm rãi nói ra ba chữ: "Ta, cự tuyệt!"

Trong mắt giáo quan lộ ra những tia hung quang không che giấu nổi, hắn hung hăng nhìn chăm chăm vào Mười Một, lạnh lùng nói: "Tốt, rất tốt. Vậy, ngươi đi chết đi!"

Khi lời của giáo quan vừa dứt, tất cả mọi người đều cùng di động vào cùng một thời điểm. Giống như một hòn đá ném xuống hồ nước phẳng lặng, khiến mặt hổ nổi lên những ngọn sóng dập dờn.

"Bùm!" Tiếng súng bắn tỉa của Lãnh Dạ vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, viên đạn xé toang không khí bay đi, dùng tốc độ không thể thấy rõ bằng mắt thường bắn về phía giáo quan.

Cùng lúc này, khẩu súng lục giảm thanh trong tay Băng Mộng sớm đã nhằm vòa giáo quan cùng liền liên tiếp bắn ra mấy phát.

Còn Mười Một đang co mình chờ đợi lúc này cũng như một mũi tên từ dây cung bắn ra, lao đến giáo quan với một tốc độ như quỷ mị.

Nhưng kết quả lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc, động tác của giáo quan không ngờ còn nhanh hớn bọn họ, khi viên đạn còn chưa bắn ra thì hắn ta đã lui vào góc tối. Cho dù là súng bắn tỉa của Lãnh Dạ hay là súng lục của Băng Mộng, tất cả đều bắn trượt. Chỉ có bước chân Mười Một là vẫn không ngừng lao về phía giáo quan trong góc tối.

"Bùm!" Gần như đồng thời, lại có tiếng súng bắn tỉa vang lên, nhưng lại từ vị trí khác với Lãnh Dạ.

Từ trong máy bộ đàm truyền ra tiếng kêu bực bội của Lãnh Dạ, hắn nói với giọng khàn khàn: "Mẹ kiếp, súng bắn tỉa kiểu gì thế này? Lợi hại quá thể? Cẩn thận đó, vũ khí của bọn chúng rất lợi hại!"

Không cần Lãnh Dạ nhắc nhở, Băng Mộng cũng đã trải nghiệm qua uy lực của vũ khí do Ma Quỷ nghiên cứu sáng chế ra.

Khi giáo quan lui về trong bóng tối, nơi đó lại có một bóng người khác lóe ra. Người này lướt sát qua vai Mười Một, chẳng ai quan tâm đến ai, Mười Một lao đi tiếp, còn kẻ kia tiến thẳng đến chỗ Băng Mộng.

Người còn chưa đến, tiếng súng đã vang lên. Tuy trong tay kẻ đó cũng là súng lục, nhưng tiếng súng lại mạnh mẽ chẳng khác chi súng trường. Khi tiếng súng vang lên, đạn đã bắn đến trước mặt Băng Mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.