Nhân Gian Băng Khí

Chương 474: Nữ thi hoạt động




Mười Một dùng tay đẩy Âu Dương Nguyệt Nhi ra, giơ cao một chân đá móc lên trên. Cẳng chân gã đá trúng thân thể mềm nhũn kia, tiếng xương cốt gãy nát vang lên, còn kẻ đánh lén cũng bị đá văng ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, trượt dài mấy mét, sau đó lại lăn đi hai vòng mới dừng lại được. Cái cổ ngoẹo trên vai với góc độ thật khó tin, vừa nhìn đã biết xương cổ đã bị đá gãy.

"Đó là cái gì?" Âu Dương Nguyệt Nhi há hốc mồm giật mình nhỏ giọng hỏi.

Kẻ đánh lén lưng hướng lên trên, quỳ rạp dưới mặt đất. Nhìn vẻ ngoài thì hẳn là người, nhưng nước da hắn so với da người bình thường lại có sự khác biệt rất lớn, da dẻ hắn toàn thân trên dưới đều rất trắng, không có chút huyết sắc mà chỉ là một màu trắng bệch, thoạt nhìn rất giống như bị ngâm trong nước lâu ngày, nhưng thân thể lại không bị trương lên.

Kẻ đánh lén vẫn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trông có vẻ như đã chết.

Âu Dương Nguyệt Nhi cũng dần bình tâm lại, cẩn thận hỏi: "Hắn chết rồi sao?"

Mười Một khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn không dám dời khỏi đối thủ. Từ trên người "hắn", Mười Một cảm giác được một tia uy hiếp.

Đúng lúc này, cái đầu kẻ đánh lén đột nhiên lắc lắc vài cái, đoạn xương cổ gãy rời ma sát vào nhau phát ra những tiếng "răng rắc, răng rắc" khiến người ta nghe mà run sợ.

Âu Dương Nguyệt Nhi bị hù dọa trốn đến phía sau Mười Một, tay túm lấy chéo áo hắn. Mà đồng thời, Mười Một bước lên một bước che chắn cho Âu Dương Nguyệt Nhi, gã cau mày lại nhìn "người" vẫn đang lắc lắc đầu từ từ bò dậy kia. Có lẽ, đây không phải là người, bởi vì không có người nào bị đá gãy xương cổ mà còn có thể đứng lên. Nhưng rõ ràng "hắn" lại có được thân thể của một con người, hơn nữa còn là một nữ nhân đầu trọc, toàn thân lõa lồ. Bởi vì "cô ta" hướng sườn trái về phía Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi, cho nên từ góc độ này có thể chứng kiến nhũ hoa trước ngực, điểm đặc chưng của nữ nhân.

Trên đầu nữ nhân này không có tóc, trụi thùi lụi. Điều thú vị là trên người cô ta không hề có mảnh quần áo nào, hạ thân chỉ có một mảnh chữ quần lót hình chữ "T" tạm che chắn nơi riêng tư, mà cái quần chữ "T" này giống y hệt cái quần nữ ninja vừa rồi mặc trên người.

Trong cổ họng cô ta phát ra mấy tiếng "khục khục" cổ quái, lắc lắc người bò dậy, sau đó nghiêng phải nghiêng trái chầm chậm xoay người lại, cái đầu bị lệch nhìn về phía hai người Mười Một.

Nhìn thấy khuôn mặt người này, Âu Dương Nguyệt Nhi không nhịn được kinh hô một tiếng. Đây còn là người sao? Nước da trắng bệch không một chút huyết sắc thoạt nhìn như ma quỷ trong các bộ phim kinh dị, tóc trên đầu cùng với lông mi trên mặt đều rụng hết, hơn nữa hai tròng mắt đều là màu trắng, không có con ngươi, chỉ thấy một màu trắng bệch. Bên trong tròng mắt vằn lên đầy những sợi tơ máu, nhìn rất quỷ dị.

Nhất là khi nhìn vào đôi tròng mắt trắng dã của "người" này, Âu Dương Nguyệt Nhi cảm giác được cô ta đang nhìn mình, cái nhìn đó như thể khiến cho từng luồng từng luồng không khí xung quanh đè nén về phía thân thể nàng, khiến cho từ trong xưng tủy nàng sinh ra những sự sợ hãi vô cùng, áp lực gần như làm nàng nghẹt thở.

Nếu như không phải có Mười Một bên cạnh, sợ rằng nàng ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không đủ dũng khí. Điều khiến Âu Dương Nguyệt Nhi chú ý nhất chính là, trên cổ "người này" lồi ra một cục thịt màu đỏ sẫm trông giống như một con rết, mà cục thịt này nằm đúng vị trí cổ nơi nữ ninja bị Mười Một cắt ngang. Mặc dù không muốn tin là thật, nhưng trực giác Âu Dương Nguyệt Nhi nói cho nàng hay, cái hình thù người không ra người, quỷ không ra quỷ này chính là nữ ninja mới vừa rồi bị Mười Một giết chết.

Mười Một cũng không dám rời mắt nửa giây khỏi nữ nhân này, tay trái hắn nắm Trảm Nguyệt, tay phải chậm rãi rút súng lục từ bên hông ra.

Nữ nhân không hề động đậy, đôi mắt trắng hếu không có đồng tử giương lên, cũng không biết là đang nhìn Mười Một hay đang nhìn Âu Dương Nguyệt Nhi. Cô ta đứng ở nơi đó khẽ xoay phải xoay trái, nhìn như thể chỉ cần có một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay cô ta đi.

Nhưng ngay khi Mười Một hướng nòng súng nhắm vào, nữ nhân này đột nhiên phóng sang bên cạnh, động tác nhanh nhẹn như hổ báo. Hơn nữa tốc độ ấy nhanh đến nỗi gần như mắt thường không thể theo kịp. Chỉ cần dùng hai giây đồng hồ, cô ta đã chạy quanh hai người được nửa vòng, từ mặt trước vòng ra phía sau, ra sức nhằm về phía Âu Dương Nguyệt Nhi mà phóng đến.

Mười Một hừ một tiếng, giơ một chân lên quét mạnh về phía sau một nhát. Nữ nhân không tránh kịp, bả vai bị chân Mười Một đá trúng, "bộp", một tiếng trầm đục vang lên, một lần nữa cô ta bị Mười Một đá bay ra ngoài, còn Mười Một cũng bị phản chấn xoay nửa vòng rồi mới dừng lại được.

"Có trí tuệ, hiểu được việc lấy nhược điểm của người khác để tác chiến. Khí lực cũng rất lớn, dựa vào lực bộc phát của cơ thể và vận lực đánh vào trong nháy mắt." Đây là đánh giá của Mười Một giành cho cô ta khi hai người giao thủ trong nháy mắt. Nếu như là cơ nhân chiến sĩ đời thứ ba, chỉ biết dựa vào bản năng đi công kích, sẽ không mất thời gian đi nửa vòng tròn rồi mới hướng về phía người yếu ra tay, loại chiến thuật đơn giản này đủ để nói rằng đây rất có thể là một cơ nhân chiến sĩ thế hệ mới, có được một chút trí tuệ.

Lúc này, bị Mười Một đá bay ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất nữ nhân kia đột nhiên xoay người giữa không trung, hai chân nhằm vào một cây cột đá rồi vận lực đạp vào một nhát, một lần nữa hướng về phía Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi bay đến.

Trong mắt Mười Một lóe qua vẻ kinh ngạc, bước lên phía trước một bước che chắn cho Âu Dương Nguyệt Nhi. Ngay khi nữ nhân phóng ra ngũ trảo, móng tay dài như quỷ trảo đã chụp vào ngực hắn, Mười Một đi sau mà đến trước bắt được cổ tay cô ta, sau đó dùng sức vặn mạnh như vắt khăn ướt.

"Cạch!" Đầu khớp xương phát ra thanh âm rạn nứt giòn tan, nhưng nữ nhân này dường như không có cảm giác gì, tay kia lại chụp tiếp vào Mười Một.

Mười Một hăng máu tung một cước vào ngực ả ta, cú đá không chỉ làm gãy vài cái xương sườn, mà còn một lần nữa đá bay ả ra ngoài. Nhưng nữ nhân này ngay khi ngã xuống đất, lập tức lại lắc lư người chuẩn bị đứng dậy.

"Không có cảm giác đau đớn. Là mất đi bản năng ý thức? Hay là đã dùng thuốc để làm tê dại đi?" Mười Một lại đánh giálần nữa, nhưng lần này hắn không chờ ả nữ nhân kia hoàn toàn đứng vững đã lập tức phóng đến.

Ả ta tựa hồ không ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, còn đang chầm chậm lắc lư chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc này, thân hình Mười Một đã xẹt qua bên cạnh, Trảm Nguyệt tạo nên một luồng gió lạnh xẻ từ bả vai xuống ngực nữ nhân, cắt một nhát sâu đến tận xương cốt.

"Khục!" Nữ nhân ngẩng cổ lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng khó nghe giống như âm thanh của quỷ. Đột nhiên, một trảo hướng về phía Mười Một hung hăng chụp đến. Nhưng một trảo này đã thất bại, Mười Một ngay khi chém ra một đao đã lập tức lui trở về bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi.

Nữ nhân đó nghiến chặt hàm răng và chậm rãi xoay người, trước ngực ả vẫn lộ ra vài vết máu, nhưng vết thương mà Mười Một đánh vào tạo thành vết thương giờ không thấy nữa, thay vào đó chỉ là một vệt như con rết, từ vị trí bả vai kéo dài đến ngực, phần thịt màu đỏ sậm ấy cao cao lồi hẳn ra.

"Phản ứng quá chậm. Đặc biệt là sau khi bị thương phản ứng càng thêm chậm chạp. Nhưng lại có thể tự chữa trị, tế bào tái sinh năng lượng đó là dựa vào cái gì?" Mười Một thở dài, năng lượng tái sinh trong thân thể hắn là đến từ dị năng và nội công của Long gia kết hợp với nhau. Khi hai loại năng lượng này dung hợp, tế bào gien sẽ nuốt trọn hai loại năng lượng này, sau đó dùng tốc độ nhanh vô cùng kích hoạt tổ chức tế bào đã phân liệt và năng lực tái sinh. Nhưng gien tái sinh của Mười Một, trên đời này chỉ có một mình hắn mới có thể sử dụng, cho dù tìm ra một người nữa đồng thời có được hai loại năng lượng khác nhau kia, cũng không thể có được mẫu gien như của hắn. Như vậy mẫu gien tái sinh của nữ nhân này là lấy từ đâu ra? Ả ta dựa vào cái gì để kích hoạt công năng tái sinh của cơ thể?

Xem ra cái đáp án này chỉ khi tìm được tiến sĩ điên mới có thể biết được. Text được lấy tại Truyện FULL

Nếu đã biết đáp án bản thân muốn biết, Mười Một cũng không cần thiết phải dây dưa nữa. Mũi chân hắn dùng sức đạp xuống mặt đất một cái, thân thể giống như đạn pháo bắn về phía nữ nhân. Mà nữ nhân cũng cơ hồ đồng thời vọt lại phía hắn.

Khi hai người sắp tiếp xúc, trong tích tắc, Mười Một đột nhiên lung lay qua trái một chút, thân thể đột nhiên biến mất khỏi tầm công kích của nữ nhân. Chỉ sau khoảnh khắc, hắn đã vòng đến phía sau nữ nhân, đồng thời một quyền hung hăng nện vào lưng ả.

Xương cốt nơi sống lưng gãy rời, nữ nhân nặng nề rơi xuống mặt đất. Ả xòe tứ chi ra, thân thể không ngừng giãy dụa, hiển nhiên là lại muốn đứng lên, hơn nữa trong cổ họng không dừng phát ra âm thanh quái dị. Mười Một một cước dẫm vào lưng ả, súng lục hướng vào đầu, "bùm", nã một phát súng. Khi tiếng súng vang lên, nửa khối đầu nữ nhân giống như bị một côn đập cho nát bét, óc và máu lẫn vào nhau bắn tung tóe khắp nơi.

Cũng may Âu Dương Nguyệt Nhi đã sớm nhắm hai mắt lại không dám nhìn. Nếu không để nàng nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ bị dọa ngất xỉu đi luôn.

Mười Một lau vết máu trên mặt trở lại bên Âu Dương Nguyệt Nhi, bình thản nói: "Đi thôi!"

Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu, đến bây giờ vẫn không dám mở mắt ra xem, Mười Một dắt tay nàng rời đi.

Hai người qua cầu thang trởlại phòng ngủ của Văn Ngôn, trong phòng vẫn không có một bóng người như trước. Mười Một đi đến cửa phòng kiểm tra khóa cửa trước một chút. Vừa rồi sau khi hắn tiến vào phòng đã lập tức buộc một sợi tơ lên khóa cửa. Sợi tơ đương nhiên là tìm được từ trong phòng của người làm thuê. Chỉ cần cánh cửa này bị kẻ khác mở ra, sợi tơ sẽ đứt. May là sợi tơ không đứt, chứng tỏ cửa chưa có ai mở ra. Mười Một cũng đi tới cửa sổ bên cạnh, ở nơi đó cũng hắn buộc lại vài sợi tơ, mà những sợi tơ ấy cũng nguyên vẹn cho thấy cửa sổ cũng chưa bị ai mở ra. Mười Một lại vén rèm cửa sổ cẩn thận quan sát tình huống bên ngoài. Trên con đường bên ngoài căn nhà vô cùng im ắng, chỉ có vài chiếc xe taxi đêm lặng lẽ chạy qua, ngoài ra không có bất cứ điều gì dị thường. Mười Một buông rèm cửa sổ xuống, xoay người đi vào toilet, tiện tay cầm lấy một cái khăn lông khô, nhanh chóng lau đi những vết máu bẩn dính trên thân thể, sau đó tiến đến tủ quần áo muốn tìm một bộ để thay. Quần áo trên người hắn bây giờ đã vô cùng rách nát, cho dù hắn có chạy lẫn trong một đống người cũng có thể dễ dàng phát hiện ra. Chỉ cần khiến bản thân trở nên bình thường một chút thì xác suất bị phát hiện mới có thể giảm đi.

Nhưng trong tủ quần áo đa số đều là Âu phục xa hoa cùng mấy bộ đồ đi dạo, những loại đó không thích hợp khi chiến đấu, cánh tay nâng không nâng được, ngay cả chân cũng không giơ cao được, cho nên Mười Một đành phải bỏ qua. Cuối cùng hắn lấy ra một bộ quần áo thể thao mà Văn Ngôn thường mặc khi thể dục buổi sáng. Mặc dù nhìn hơi nhỏ, mặc ở trên người cũng hơi chật, nhưng trong cả tủ quần áo này cũng chỉ có một bộ quần áo vận động này, chỉ đành miễn cưỡng khoác lên.

"Vừa rồi là vật gì vậy?" Âu Dương Nguyệt Nhi không biết là bởi vì Mười Một đang ở trước mặt nàng thay quần áo, hay là đối với sự việc xảy ra vừa rồi vẫn còn sợ hãi, giờ phút này khuôn mặt đỏ hồng, trống ngực đập thình thịch.

Mười Một không quay đầu lại nhìn nàng, vừa mặc quần áo vừa nói:"Là người bị cải tạo."

"Người bị cải tạo?" Âu Dương Nguyệt Nhi sửng sốt một chút, nhất thời không hiểu được ý tứ trong câu nói của Mười Một.

"Là cơ nhân chiến sĩ mà Tiểu Trùng quốc cùng Môi quốc hợp tác nghiên cứu ra, phụ thân cô biết đấy."

"Ồ." Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu, nàng biết một khi nhắc đến phụ thân, khẳng định là chuyệ cơ mật quốc gia, cũng không hỏi thêm nữa. Chỉ là nàng vẫn không nén nổi hỏi thêm một câu: "Không phải cô ta đã chết sao? Tại sao vừa rồi lại..."

Mười Một ngắt lời: "Cô ta không phải là người."

"Vậy cô ta là cái gì?" Có thể Âu Dương Nguyệt Nhi đã đoán được, nhưng sau khi nghe từ miệng Mười Một nói ra, vẫn không khỏi kinh tâm một trận.

"Người bị cải tạo." Không đợi Âu Dương Nguyệt Nhi hỏi tiếp, Mười Một đã xoay người nhìn về phía nàng, nói: "Gien của ả ta đã sớm bị cải tạo, cô có thể lý giải đó là người bị cải tạo. Nhưng đừng hỏi ta tại sao khi trước ả đã chết một lần rồi, bây giờ sống lại như vậy. Vấn đề này ngay cả ta cũng không biết."

Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu không lên tiếng nữa. Mặc dù nàng rất muốn cùng Mười Một nói chuyện nhiều một chút, chẳng hạn như muốn hỏi hắn làm sao tìm được tới nơi này, hoặc là có phải đã trải qua một hồi ác chiến hay không..v.v.. Nhưng nàng từ giọng nói lạnh nhạt của Mười Một nàng cảm giác được, dường như hắn đang rất mệt mỏi. Mặc dù từ thân thể của hắn không biểu hiện ra, nhưng trực giác nữ nhân luôn luôn rất linh. Cho nên Âu Dương Nguyệt Nhi không hỏi gì thêm nữa, mà rất dịu dàng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn lưng Mười Một.

"Đi thôi!" Mười Một thay quần áo xong, hướng về phía Âu Dương Nguyệt Nhi vẫy vẫy tay. Hai người cẩn thận từng bước đi xuống dưới lầu, khi tới gần cửa cầu thang, Mười Một ngừng lại, đầu tiên là ngồi xổm xuống rút ra vài sợi mảnh giống như sợi tóc, sau đó hướng về phía Âu Dương Nguyệt Nhi vẻ mặt đang ngơ ngẩn vẫy vẫy tay, tiếp tục đi xuống lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.