Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 30: Tả nhãn, dấu kín như bưng




“Đứa bé kia chính là em trai Tú Ngọc.” Chu Tường thất hồn lạc phách.
“Tiếp tục đi.” sau một hồi im lặng tôi nói.
Chu Tường giơ tay tự tát mình thật mạnh, vừa khóc vừa nói: “Tôi không phải người! Sau khi Lưu Hạo bắt cóc người đứa bé về, tôi đã thuyết phục hắn dừng lại, nhưng bị hắn đạp ngã xuống đất nên tôi không dám nói gì nữa.”
“Hơn nữa, Tú Ngọc cũng đang đi về phía chúng tôi, nên hai chúng tôi vội vàng ôm đứa nhỏ chạy trốn vào núi. Kết quả đi chạy nửa đường, suýt nữa bị đứa nhỏ dãy thoát.”
“Lưu Hạo điên tiết nhặt một hòn đá đập vào đầu đứa trẻ. Anh ta còn gọi tôi lại giúp. Tôi… tôi không dám, tôi đứng chỉ nhìn Lưu Hạo đánh đập…hahaha." Lời này vừa dứt, Chu Tường đột nhiên mở miệng cười to rồi lại tự tát mình như điên.
“Là Tào gia sai hai người đi đến phấn đầu lĩnh à?” Tôi trầm tư một hồi rồi hỏi.
Chu Tường nghe đến đây thì ngừng cười, run rẩy cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, “Chuyện này cậu đừng hỏi, tóm lại là em trai Tú Ngọc đã bị tôi và Lưu Hạo giết chết…”
“Tào Tuyết Dung thực sự đáng sợ như vậy sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi tiếp.
Chu Tường kinh hải ngẩng phắt đầu lên lắp bắp: “Cậu…sao cậu lại biết? Sao cậu lại biết?”
“Sao Tào Tuyết Dung lại sai hai người đi đào quan tài?” Tôi không thèm để ý biểu tình hoảng hốt trên mặt Chu Tường, nhàn nhạt nói tiếp.
“Tôi…chúng tôi…” Chu Tường nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói run rẩy.
Anh ta lại tự tát mình một cái, thở dài một hơi: “Đứa trẻ được chôn ở phấn đầu lĩnh đã xúc phạm đến tam tiểu thư. Hắn vô tình… vô tình làm xước mặt tam tiểu thư cho nên mới bị chôn sống trong quan tài. Nhưng bảy ngày sau, Tam tiểu thư lại sai tôi và Lưu Hạo đào xác đứa bé lên mang về, muốn chúng tôi…” nói đến đây tay Chu Tường vô thức run lên, nghiến răng nghiến lợi: “muốn dùng chín mươi chín cây đinh đóng xác lên thân cây dâu, treo ba ngày ba đêm, sau đó chôn trong khu nhà này."
Tôi liếc nhìn căn phòng bên cạnh: “Là chỗ đó à?"
“Đúng vậy.” Chu Tường gật đầu, có lẽ đã nói ra điều quan trọng nhất, tâm trạng của hắn bình tĩnh lại không ít, tiếp tục nói: “Lúc đó Lưu Hạo là cố ý dùng đá đập vào mặt em trai Tú Ngọc, dáng người hai đứa nhỏ tương tự nhau, nên chúng tôi mới thoát được một kiếp."
“Nhưng khi chúng tôi đang đóng đinh đứa trẻ vào cây dâu thì…đứa trẻ đột nhiên mở mắt ra, hóa ra đứa trẻ chưa chết, nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi!”
“Chúng tôi đã rất hoảng sợ. Đợi khi phản ứng trở lại Lưu Hạo lấy một chiếc đinh đâm vào mắt trái của đứa bé, thấy tôi lùi lại hắn dúi vào tay tôi một cái đinh bắt buộc tôi đâm vào con mắt còn lại.”
“Tôi sợ đến mức á khẩu, nhưng đứa trẻ bị đinh đâm sâu vào hốc mắt cuối cùng… cuối cùng cũng không còn cử động được nữa. Đến lúc đó Lưu Hạo bằng lòng buông tha cho tôi, nhanh chóng đóng nốt số đinh còn lại lên người đứa trẻ."
“Trong cả quá trình, tiểu thư…tam tiểu thư chỉ ghé qua một lần, nhưng mặt em trai Tú Ngọc bê bết máu thịt lẫn lộn, tam tiểu thư không nhìn kỹ, liền không nhận ra có gì bất thường.”
“Đợi ba ngày, tam tiểu thư sai chúng tôi chuyển thi thể… sang phía đối diện.” Chu Tường chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
“Tam tiểu thư nói, tiểu tử họ Lâm sẽ chết không thể siêu sinh!”
“Thật là ác độc. Họ Lâm này là từ đâu đến vậy?” Tôi vô cảm hỏi.
“Hắn…” Chu Tường lại nhìn chằm chằm tôi, "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết ông nội đứa bé họ Lâm hình như cũng là một thầy phong thủy, sau khi hai ông cháu đến Tào gia liền định hôn ước cho nó và tam tiểu thư.”
“Sau đó chuyện gì xảy ra tiếp?” tôi nghe Chu Tường nhắc đến ông nội không khỏi bồi hồi nhưng ngoài mặt vẫn lãnh đạm.
“Trong nhà nói rằng ông nội của đứa bé là một kẻ bịp bợm, ông ta lừa một số tiền lớn của Tào gia rồi bỏ chạy…” Chu Tường ngập ngừng đáp.
Còn chưa kịp nói xong, tôi đã lạnh lùng ngắt lời: “Anh có tin vào lời vớ vẩn này không?”
“Tôi…” Chu Tường tái mặt, “Tôi không tin, nhưng đó là lời giải thích được truyền ra, và tất cả những người có mặt vào thời điểm đó đều câm như hến, thậm chí một số đã không rõ tung tích…”
“Mọi chuyện tiếp tục thế nào?” Tôi cau mày hỏi.
“Tôi không biết cụ thể tiếp theo thế nào. Dù sao, tôi cũng chưa từng gặp lại những người đó, kể cả người nhà của họ.” Giọng nói của Chu Tường hơi run lên, vẻ mặt hoảng sợ.
“Ý của anh là, chỉ cần không nghe lời sẽ bị Tào gia diệt khẩu?” Tôi có chút kinh ngạc không tin vào tai mình.
Chu Tường cười khổ nói: “Đúng vậy, nếu không tôi và Lưu Hạo sẽ không…sẽ không sợ hãi đến như vậy.”
Tôi cau mày khi nghe hết câu Chu Tường nói. Khi ông nội dẫn tôi đến nhà họ Tào, tôi nghĩ rằng Tào gia là một gia tộc giàu có bình thường, nhưng bây giờ xem lại nhà họ Tào quả thật không hề đơn giản như bề ngoài. Càng tìm hiểu càng thấy giống như một vực thẳm, khó có thể dò la!
“Vậy anh có biết chuyện gì đã xảy ra với ông của đứa trẻ không?” tôi hỏi.
“Chuyện này tôi thật không biết…” Chu Tường lắc đầu, "Tào gia đã hạ lệnh phong kín chuyện đó, chúng tôi cũng không được phép nhắc đến, làm sao có thể biết được nội tình. Nếu chúng tôi có nghe phong thanh sợ rằng…”
Chu Tường chỉ nói nửa câu rồi im bặt nhưng ý tứ bên trong rất rõ ràng, là sợ ngay cả xương cốt cũng không còn.
Tôi biết rõ căn bản không thể hỏi được gì về ông nội nên tôi chỉ đành bỏ cuộc: “Tú Ngọc thì sao?”
Chu Tường nghe được hai chữ “Tú Ngọc” thì sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau, đột nhiên cười khổ. “Sau khi tôi và Lưu Hạo làm xong việc, cứ nghĩ thoát nạn rồi, nhưng ông chủ Tào đột nhiên gọi chúng tôi đến giao trách nhiệm trông coi ngôi nhà.”
“Cả hai chúng tôi đều hoang mang, trong lòng muốn từ chối nhưng lại không dám. Cuối cùng, đành phải cắn răng đồng ý, sau đó không lâu Lưu Hạo và gia đình chuyển đến đây, còn tôi…tôi sống một mình bên cạnh.”
“Trong mắt người ngoài, ngôi nhà này là Tào gia thưởng cho Lưu Hạo. Kỳ thực, chúng tôi đều là tốt thí chịu trách nhiệm canh giữ ngôi nhà mà thôi.”
“Tào đại lão gia đã nhiều lần dặn dò, không được phép tổn hại căn nhà, nếu không chúng tôi sẽ phải gánh chịu hậu quả!”
“Sao lại không thể đụng chạm?” Tôi có chút nghi ngờ nhớ lại Lưu Hạo đã vô cùng lo lắng khi nghe nói phải đào xuống ba thước xuống đất.
“Chắc là vì xác của đứa trẻ được chôn phía dưới đi, dưới nhà này có một chôn đứa bé, Tào gia tự nhiên có chút lo lắng.” Chu Tường suy đoán.
Tôi không bình luận gì thêm.
“Sau khi chuyển đến căn nhà này, Lưu Hạo suốt ngày nghi thần nghi quỷ, thường xuyên bị ác mộng quấn thân. Bình thường tôi sẽ không dám đi vào nơi này, chỉ cảm thấy nơi này âm khí nặng nề.”
“Sau này Lưu Hạo tìm được một người anh họ…" nói đến đây, Chu Tường dừng lại, giải thích: “Người anh họ đó chính là Tôn đạo trưởng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.