Nhân Gian Thất Thủ

Chương 1: Q1. Chiếc búa của nữ phù thủy




"Ngụy Hằng, rốt cuộc thì cậu có què hay không?".
~~~
Thành phố Vu Tân thình lình đổ cơn mưa rào, cơn mưa xuyên qua bầu không khí oi nóng đang bao phủ cả thành phố. Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mang theo hơi nước mịt mù, hệ thống thoát nước của thành phố không theo kịp được tốc độ mưa rơi, chỉ trong một đêm mà thành phố Vu Tân đã trở thành thành phố lầy lội trong sương mù đặc quánh.
Đường Vượng Dương, cũng như bao con đường khác, mặt đường bị phủ một lớp nước đọng cao gần đến mắt cá chân, xe cộ lăn bánh qua lại tạo nên những gợn sóng nối tiếp nhau không dứt. Phần đường dành cho người đi bộ, người che ô, người khoác áo mưa, không ai bảo ai mà cùng đi cách xa đường cái, cúi đầu trốn mưa tránh gió, vội vàng bước đi. Trong cái thời tiết khắc nghiệt này, thành phố có vẻ vội vã hơn ngày thường.
Một nam cảnh sát mặc đồng phục, trên vai là quân hàm thanh tra bậc hai đang cầm ô đứng ven đường, đôi mắt không ngừng dõi theo xe cộ đi qua đi lại.
Một chiếc taxi vì mặt đường trơn trượt trong ngày mưa mà bật sẵn đèn hậu từ lâu. Tài xế cẩn thận điều khiển xe với tốc độ rùa bò chỉ mười mấy cây trên giờ, chầm chậm dừng lại ven đường.
Viên cảnh sát bật ô lên, rụt cổ lại tránh đi mưa gió thổi đến rồi chạy bước nhỏ đến bên cạnh chiếc taxi.
"Lần này cậu mà không đến là tôi cho người đi đón rồi đấy".
Viên cảnh sát cong lưng, cầm ô chống lên nóc xe. Một người đàn ông chân đi giày leo núi bước ra từ trong xe, áo khoác gió màu đen, trong tay là một cái ô cũng màu đen.
Thân hình anh thiên gầy, dáng người cao ráo, đứng dưới tán ô không khỏi phải cúi xuống vài phân. Anh cầm lấy cái ô trong tay viên cảnh sát, rảo bước về phía cổng lớn của tiểu khu, nơi hai chiếc xe cảnh sát đang đỗ sẵn. Tiểu khu cao cấp, cổng lớn lát đá hoa bóng loáng, mặc dù nước mưa không ngừng tạt vào nhưng lớp đá vẫn sáng bóng, cả bức tường giống như một dòng suối trong vắt, phản chiếu lại rõ mồn một bóng dáng hai người đàn ông đang lại gần.
Trong dòng nước trong vắt, quanh co, một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen, tay cầm ô màu đen, khoác trên mình mưa gió của cả bầu trời. Đôi mắt anh lạnh lùng, vẻ mặt nặng nề, trong cơn mưa lạnh cắt da cắt thịt, gương mặt với làn da trắng bệch không lộ ra một chút bực tức nào. Dáng vẻ bước đi bình thản trong mưa của anh phảng phất như toàn bộ cơ thể đã hòa vào làm một với cơn mưa, như thể cơn mưa đã nhào nặn ra anh, hoặc chính anh là người đã mang đến cơn mưa rào che phủ cả thành phố Vu Tân này.
"Nếu anh đã cho rằng vụ này là tự sát thì còn gọi tôi đến làm gì?".
Anh cầm ô trong tay nhưng không mở ra mà coi nó như cây gậy chống. Bước chân của anh vững vàng nhưng hơi chậm, cảm giác như phải vịn vào cái ô mới có thể bước đi được.
Tuy anh dùng ô để chống nhưng viên cảnh sát có vẻ vẫn lo anh sẽ ném cái ô đi bất cứ lúc nào. Viên cảnh sát dùng một tay đỡ dưới khuỷu tay anh, nghe vậy thì bật cười: "Để phòng ngừa chứ sao nữa, ngộ nhỡ để lộ vụ án oan sai với cánh báo chí thì cũng bình thường thôi, nhưng phán sai nguyên nhân tử vong của cái vị tai to mặt lớn trên kia thì to chuyện đấy".
Viên cảnh sát giơ tay chỉ về phía tòa nhà đằng trước, trên mặt không hề có chút thương tiếc hay đồng cảm với nạn nhân mà chỉ toàn là ý mỉa mai.
Đang nói thì hai người đã đến trước tòa nhà. Người đàn ông thuận theo hướng viên cảnh sát chỉ mà nhìn lướt qua tòa nhà sừng sững trong cơn mưa, tiếp đó anh nhìn sang chiếc xe Lincoln màu trắng đang đỗ dưới tán cây hợp hoan, ngay cạnh lối đi phủ đầy hoa cỏ rực rỡ.
Thân xe trải dài dấu vết va chạm to nhỏ lớn bé, mặt đồng hồ của xe loang lổ màu, nước mưa xối cũng không rửa sạch nổi lớp sơn trên thân xe. Cửa thủy tinh, nóc xe, cửa xe, chỗ nào cũng có dấu vết lồi lõm. Chuyện này hiển nhiên là do đập phá mà thành, hơn nữa còn là do nhiều người làm. Thân xe còn nguyên mấy chữ do dao khắc, toàn bộ đều là mấy câu chửi thề.
Viên cảnh sát nói: "Đây là xe của nạn nhân Quách Kiến Dân. Nhiều người căm thù lão quá nên tôi mới gọi cậu đến xem rốt cuộc có phải lão tự sát hay không".
Người đàn ông chỉ đứng dưới tán ô nhìn liếc qua chiếc xe, sau đó anh đi vào tòa nhà, ấn nút thang máy, hỏi: "Ai đấy?".
"Nháo nhào lên thế mà cậu không biết á?".
Người đàn ông ấn nút lên nhưng đèn hiển thị không hề sáng, có lẽ do anh dùng lực chưa đủ, hoặc có lẽ do ngón tay dính nước mưa nên bị trượt, nói chung là thang máy không hề nhúc nhích. Rõ ràng anh có nhìn thấy nhưng không hề ấn lần thứ hai, ánh mắt lười nhác cứ nhìn như vậy, dáng vẻ không hề để ý cũng không tập trung.
Viên cảnh sát nhìn góc mặt sắc cạnh lạnh lùng của anh, lần nữa ấn nút đi lên. Đợi khi cửa thang máy mở ra, hai người vai kề vai đi vào anh ta mới lên tiếng: "Tập đoàn khoáng sản nhà nước - thép Húc Nhật tuần trước vừa tuyên bố phá sản, mấy chục nghìn công nhân thất nghiệp. Mấy hôm nay nhóm công nhân không ngừng gây rối, không chỉ gây rối ở ban chấp hành đảng bộ thành phố mà còn gây rối đến cả ban chấp hành đảng bộ tỉnh rồi. Các phần tử cực đoan còn phá hoại xe của lãnh đạo tập đoàn, nạn nhân Quách Kiến Dân chính là lãnh đạo của chi nhánh phá sản. Doanh nghiệp nhà nước kiểu này không gặp chuyện thì còn đỡ, một khi xảy ra vấn đề là đi cả ổ, đâu đâu cũng thấy dính dáng đến, không ai chạy thoát được. Viện kiểm sát đã tiến hành truy tố, tra xét đám lãnh đạo từ trong ra ngoài, trong đó nghiêm trọng nhất là Quách Kiến Dân này, nghe bảo là có tham ô...".
Chưa nói xong thì cửa thang máy đã mở ra, người đàn ông trả lại ô, chống ô của mình đi ra trước, "Nhà số mấy?".
"Bên phải, 801".
Viên cảnh sát rũ bớt nước mưa trên ô rồi đi theo.
Trước cửa nhà số 801 có hai cảnh sát đang đứng, cảnh sát thấy anh thì ngẩng đầu giơ tay chào: "Thầy Ngụy". Tiếp đấy chào người đằng sau anh: "Sếp Chu".
Chu Nghị Thanh đứng ở cửa vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mấy viên cảnh sát trong phòng rồi cao giọng nói: "Mọi người tạm dừng một chút, để thầy Ngụy xem trước đã".
Ngụy Hằng đã đeo xong bọc giày, anh dựng cái ô mang theo bên mình lên cạnh cửa ra vào, cởi đôi găng tay da màu đen cất vào túi áo, tiếp đó nhận lấy đôi găng tay trắng từ một viên cảnh sát, bước chân vững vàng chậm rãi tiến vào trong nhà.
Quách Kiến Dân chết trong phòng sách, Chu Nghị Thanh nói lão tự sát cũng không phải là không có lí. Thời điểm Quách Kiến Dân chết vẫn áo quần nai nịt gọn gàng ngồi trên ghế trong phòng sách, trên người không có vết thương, trong phòng cũng ngăn nắp, vẻ mặt bình thản, mà trên bàn còn có một bức thư tuyệt mệnh.
Ngụy Hằng cầm thư lên xem lướt qua, nội dung bên trong đều là chuyển giao tài sản cá nhân, rất phù hợp với suy đoán đây là thư tuyệt mệnh. Ngoài ra trên mặt bàn còn chất đống tài liệu linh tinh, anh dùng mắt thường so sánh sơ qua nét bút trên thư tuyệt mệnh với chữ kí trên tài liệu, kết luận đại khái thì chữ viết đúng là của cùng một người.
Vì có thư tuyệt mệnh, tại hiện trường hiển nhiên cũng không có dấu vết bị phá hoại hay giằng co, cộng thêm tình huống lúc này của Quách Kiến Dân, rất có khả năng do chịu thù hận từ dư luận cùng áp bức từ phía cơ quan tư pháp nên lão chọn cách tự sát.
Ngụy Hằng đặt thư tuyệt mệnh xuống, đứng cạnh người chết. Đầu tiên anh quét mắt quan sát trạng thái của người chết cùng với hình dạng cơ thể, tiếp đó dựa sát lại phần cổ của người chết ngửi thử, "Ngộ độc xyanua".
Chu Nghị Thanh hỏi: "Dạng lỏng hay dạng khí?".
"Dạng lỏng, phần miệng và mũi của người chết hơi có mùi hạnh nhân đắng".
"Hạnh nhân đắng? Sao tôi không ngửi thấy?".
"Bình thường thôi, phần lớn mọi người đều không ngửi thấy".
Ngụy Hằng cúi xuống nhìn lướt qua mặt bàn một vòng, tiếp đó từ từ ngồi xổm xuống trước thùng rác đặt ở góc bàn, lục lọi một hồi anh tìm được một xi lanh rỗng.
Chu Nghị Thanh vội đưa cho anh một cái túi đựng tang vật, "Đây là thứ chứa chất độc sao?".
Ngụy Hằng nhét xi lanh vào túi đựng tang vật rồi chống vào mặt bàn từ từ đứng lên, giọng đều đều: "Bên trong còn sót lại ít chất lỏng, muốn biết là chất gì thì có thể mang về kiểm tra, giờ tôi chỉ có thể đưa ra suy đoán thôi".
"Vậy cậu đoán đi, cứ mạnh dạn mà đoán".
Bên chân người chết là một cái cốc đã vỡ, trên những mảnh vỡ còn dính ít sữa. Ngụy Hằng nhặt lên ngửi, trầm tư suy nghĩ một chốc rồi đưa mảnh vỡ cho Chu Nghị Thanh. Tiếp đó anh chẳng nói chẳng rằng mà kiểm tra phần cổ và phần da lộ ra ngoài của người chết, "Ai báo cảnh sát?".
"Vương Ngật, đồng nghiệp của Quách Kiến Dân, cũng là lãnh đạo của chi nhánh phá sản. Tám giờ sáng hôm nay ông ta và trợ lí của Quách Kiến Dân đến đây tìm Quách Kiến Dân bàn chuyện, kết quả lại phát hiện người đã chết trong phòng sách rồi, thư tuyệt mệnh còn đặt ngay trên bàn".
Tốt xấu gì cũng "hợp tác" mấy tháng, Chu Nghị Thanh đã biết thói quen làm việc của anh nên không cần anh hỏi kĩ hơn đã tự khai báo hết những chuyện liên quan.
"Người chứng kiến đầu tiên là đồng nghiệp và trợ lí của Quách Kiến Dân. Chúng tôi đã khám xét hành lang bên ngoài cũng như đoạn ghi hình ở cổng tiểu khu, từ lúc Quách Kiến Dân về nhà là mười một giờ tối qua đến sáng nay khi vụ án xảy ra, ông ta xác thực không hề gặp gỡ ai. Đồng nghiệp và trợ lí của Quách Kiến Dân cũng không hề quen biết nhau, họ đều là bị tạm thời điều đến chi nhánh phá sản này. Vậy nên tôi cảm thấy không tồn tại nghi ngờ bọn họ thông đồng với nhau, cũng không có động cơ giết người".
Nghe được phán đoán hấp tấp rằng hai người không có động cơ giết người của Chu Nghị Thanh, Ngụy Hằng đang tháo thắt lưng của người chết khẽ nhướng mày, vẻ mặt có chút không đồng tình, nhưng anh vẫn không hé nửa lời, yên lặng kiểm tra độ co cứng của tử thi và tốc độ phục hồi của hồ máu tử thi*. Vài phút sau anh mới dùng âm lượng đủ cho mọi người đều nghe thấy mà nói: "Nhiệt độ xác chết là 30 độ, hồ máu tử thi đang trong thời điểm tích tụ**, thời gian phục hồi là 83 giây, nhiệt độ phòng và độ ẩm là bao nhiêu?".
*Hồ máu tử thi là một dấu hiệu của sự chết, là máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
**Bản gốc là "墜積期": Sau khi chết, máu sẽ dồn xuống các mạch máu ở phần dưới của tử thi, lúc này máu vẫn còn bị giữ lại trong mạch máu, chưa tràn ra ngoài. Nếu dùng ngón tay ấn vào hồ máu tử thi, máu ở trong mao mạch máu nơi bị ấn vào sẽ tràn ra xung quanh, hồ máu tử thi sẽ tạm biến mất, nhưng sau khi thả tay ra, máu chảy lại chỗ cũ, hồ máu tử thi sẽ xuất hiện trở lại.
Nghe anh hỏi, một nữ cảnh sát vội đáp: "Nhiệt độ phòng là 23 độ, độ ẩm 39 độ".
Ngụy Hằng chìa bàn tay đeo găng tay trắng khẽ ấn vào phần dưới rốn của tử thi, nói: "Kết hợp với độ co cứng xuất hiện ở chi dưới của người chết, có thể thấy thời gian tử vong không quá 7 tiếng, có lẽ là vào khoảng một giờ sáng".
Chu Nghị Thanh vuốt cằm suy tư, "Một giờ sáng? Vậy tôi có thể dám chắc lúc đó Quách Kiến Dân không tiếp đón ai hết, chỉ có mình ông ta ở nhà".
Ngụy Hằng vẫn không hề tiếp lời, anh kéo tay của người chết quan sát, tiếp đó mở cổ áo của người chết ra, tiếp tục phân tích: "Trên người không hề có vết thương do phòng vệ, căn cứ vào độ xê dịch của xương thì người chết sau khi uống phải dung dịch xyanua được vài giây thì mất mạng". Nói rồi anh hạ mắt nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, "Vật chứa dung dịch xyanua chính là cốc sữa này".
Chu Nghị Thanh tiếp lời: "Không có khách đến cũng không có vết thương do phòng vệ, cốc sữa này chỉ có thể do ông ta tự mình uống thôi".
Ngụy Hằng lùi lại hai bước, nhìn lướt qua cửa sổ phòng sách sau lưng người chết, tiếp đấy anh bước đến, chìa tay thử xem nhiệt độ ngoài phòng. Một chốc sau thì lại quay về nhìn bức thư tuyệt mệnh trên bàn, đôi mắt hẹp dài đen láy hơi lóe lên.
Ngụy Hằng đóng cửa sổ lại, đi ra khỏi phòng sách. Chu Nghị Thanh đi theo, nhìn anh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một chai sữa đã khui nhìn tới nhìn lui, rồi lại lấy một chai khác chưa khui ra nhìn tiếp. Cuối cùng còn lấy một cái cốc ra, rót đầy nửa cốc là sữa từ chai sữa đã khui.
"Trong này có độc à?". Chu Nghị Thanh bước đến, nhìn nửa cốc sữa trong tay Ngụy Hằng mà hỏi.
Ngụy Hằng giơ cao cái cốc, giống như một nghiên cứu viên đang điều chế thuốc thử, nghiêm túc quan sát sữa trong cốc như thể đang dùng mắt thường để phân tích xem bên trong có độc hay không vậy.
Một linh cảm bất ngờ xẹt qua trong đầu Chu Nghị Thanh, "Nếu độc ở trong bình sữa chứ không phải trong cốc thì tức là Quách Kiến Dân chết do bị giết?!".
Xi lanh bị vứt vào thùng rác trong phòng sách, trông giống như Quách Kiến Dân tự rót một cốc sữa rồi tiêm độc vào. Nhưng nghĩ lại thì nếu trong hộp sữa cũng có độc, vậy cái xi lanh bị vứt vào thùng rác kia chỉ là vật che mắt, Quách Kiến Dân chắc chắn là bị sát hại.
Nhưng Ngụy Hằng chỉ ngửi ngửi cốc sữa rồi đặt lên kệ bếp, nói: "Không có độc".
Chu Nghị Thanh thất vọng không thôi, đang định hỏi tiếp thì thấy Ngụy Hằng quay người rời khỏi căn chung cư. Anh tháo bọc giày và găng tay rồi đeo găng tay của mình vào, chống ô chặn cửa thang máy.
Viên cảnh sát đứng canh ngoài cửa thấy anh đi ra thì vội hỏi cấp trên: "Sếp Chu, anh ta nói gì rồi? Vụ này có cần báo lên cấp trên không?".
Chu Nghị Thanh vừa tháo bọc giày vừa nói: "Có chứ, tôi vừa thấy cậu ta cười, có vẻ mờ ám đấy".
Anh ta theo sau chậm một bước, lúc đuổi kịp thì thấy Ngụy Hằng đang đứng dưới mái hiên của cửa thủy tinh, gương mặt đón gió đón mưa, tay thì giơ điện thoại như thể đang bắt tín hiệu.
"Tự sát hay bị giết, cho cái đáp án đúng đi nào thầy Ngụy". Chu Nghị Thanh bước đến hỏi.
Ngụy Hằng hơi cúi đầu, vẻ mặt không cảm xúc mà ấn ấn điện thoại, màn hình phản chiếu ánh sáng tạo nên một vệt sáng xẹt qua trong đôi mắt đen láy của anh. Một lúc sau anh cất điện thoại đi, cầm lấy cái ô trong tay Chu Nghị Thanh, bước vào màn mưa, "Hắn ta giết".
Chu Nghị Thanh giẫm trên mặt đất đọng nước, chen vào dưới tán ô, khó hiểu mà hỏi: "Cậu bảo trong hộp sữa không có độc cơ mà? Sao lại là do hắn giết được".
Hạt mưa nặng nề nện xuống tán ô như thể muốn đâm xuyên qua, xung quanh chỉ độc nhất một âm thanh mưa rơi tầm tã đinh tai nhức óc.
Ngụy Hằng bất đắc dĩ phải cao giọng, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Người báo cảnh sát là đồng nghiệp của người chết hay là trợ lí?".
"Đồng nghiệp của Quách Kiến Dân".
"Hắn có thể chắc chắn lúc phát hiện người chết thì bức thư tuyệt mệnh kia đã ở trên bàn rồi không?".
"Chúng tôi đã hỏi mấy lần rồi, cả hai đều nói lúc phát hiện ra thi thể Quách Kiến Dân thì bức thư tuyệt mệnh đã đặt ngay trước mặt lão".
Ngụy Hằng chìm vào suy nghĩ một chốc, hỏi tiếp: "Đồ dùng hàng ngày của người chết do ông ta tự tay lựa chọn hay gì?".
"Cậu muốn hỏi đống sữa kia là ai mua chứ gì? Chúng tôi đã điều tra rồi, đó là việc của trợ lí, mỗi tuần trợ lí sẽ đi mua đồ dùng hàng ngày cho Quách Kiến Dân một lần. Nhưng theo như tôi biết thì trợ lí không có động cơ gây án, còn có rất nhiều bằng chứng ngoại phạm. Vừa nãy cậu cũng thấy đấy thôi, trong hộp sữa không có độc, độc bị bỏ vào trong cốc. Quách Kiến Dân chết lúc một giờ sáng, lúc đó trợ lí vẫn còn đang tăng ca ở công ty".
Chu Nghị Thanh cẩn thận để ý sắc mặt Ngụy Hằng, thấy anh hơi cúi xuống nhìn mặt đất, hơi nước khiến hàng lông mi đen dài của anh trở nên ẩm ướt.
Ngụy Hằng không hề nghe lọt tai những gì anh ta nói, một lúc sau mới nhận ra âm thanh bên tai đã ngừng, anh hỏi: "Hửm? Nói xong rồi à?".
Chu Nghị Thanh:...
Ngụy Hằng giơ tay xem giờ, tiếp đó anh nắm chặt ô tăng tốc bước chân, lời nói cũng gấp gáp hơn: "Hung thủ là trợ lí".
Không đợi người bên cạnh hỏi thêm gì, Ngụy Hằng đã lại nói tiếp: "Độc trong cốc là do người chết tự mình uống phải, vậy nên cơ thể mới không có vết thương phòng vệ, trong phòng cũng không hề có dấu vết giằng co. Nhưng người chết không phải do tự sát, xi lanh trong thùng rác là do hồi sáng lúc trợ lí đến đây cùng đồng nghiệp của người chết, nhân lúc rối ren mà ném vào, thư tuyệt mệnh trên bàn cũng là trợ lí đặt xuống lúc phát hiện ra thi thể, mục đích nhằm dẫn dắt cảnh sát hiểu nhầm rằng người chết tự sát".
"... Bằng chứng đâu, sao cậu có thể chắc chắn thư tuyệt mệnh là do trợ lí đặt xuống bàn?".
Ngụy Hằng lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái rồi đưa cho anh ta, "Tôi vừa xem cấp gió và hướng gió tối hôm qua, gió cấp bốn thổi theo hướng Đông Nam, cùng hướng với hướng cửa sổ phòng sách của người chết. Nếu bức thư tuyệt mệnh kia xuất hiện trên mặt bàn từ tối hôm qua thì không thể nào không bị gió thổi mất, hơn nữa trên tờ giấy cũng không có vệt nước nào. Bảy giờ sáng nay hướng gió mới đổi, vậy nên chỉ có khả năng rằng thư tuyệt mệnh xuất hiện trên bàn sau bảy giờ".
"Vậy sao cậu dám chắc hung thủ là trợ lí?".
Khu vực phía trước thuộc địa phận tiểu khu có một siêu thị, Ngụy Hằng vừa lục tìm tiền lẻ trong túi vừa nói: "Trợ lí phụ trách mua sắm đồ dùng hàng ngày cho người chết, vậy thì hẳn sẽ nắm rõ thói quen thường ngày của người chết, có lẽ bao gồm cả thói quen uống một cốc sữa trước khi đi ngủ. Hắn có cơ hội bỏ độc vào hộp sữa".
"Cậu vừa bảo trong hộp sữa không có độc mà?".
Ngụy Hằng dừng bước trước cửa siêu thị, nhìn anh ta nở một nụ cười nhạt như có như không, "Ý tôi là những hộp sữa trong tủ lạnh lúc đó không có độc, hộp có độc bị trợ lí đánh tráo rồi. Chắc chắn bên cạnh hắn sẽ có mấy thứ như kiểu cặp tài liệu này nọ, nếu các anh kiểm tra đồ tùy thân của hắn thì có thể tìm ra hộp sữa có độc trước khi hắn kịp tiêu hủy chứng cứ phạm tội đấy. Không tìm thấy thì cũng đừng nản, tìm một lượt các thùng rác trong tiểu khu này, lấy vị trí của người chết làm trung tâm, không quá trăm mét chắc chắn sẽ tìm thấy một hộp sữa bị bỏ đi".
Anh vừa quay đi định vào siêu thị thì thình lình bị kéo tay lại.
Ngụy Hằng nhíu mày, vẻ mặt vô cảm quay lại nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình.
Chu Nghị Thanh vội thả tay ra, cười nói: "Ngại quá, tại tôi hơi cuống. À thì, trợ lí đâu có thời gian đánh tráo, đồng nghiệp của Quách Kiến Dân cũng có thể làm chứng, lúc bọn họ phát hiện thi thể thì thư tuyệt mệnh đã nằm trên bàn rồi".
Ngụy Hằng mím chặt môi, mặc kệ anh ta mà đi vào siêu thị lấy một bao Marlboro Ice Blast. Trả tiền xong anh lại đứng trước mặt Chu Nghị Thanh, vẻ mặt đã có chút hòa hoãn, "Anh cũng thấy rồi đấy, trên bàn của người chết có rất nhiều tài liệu, ai dám chắc tờ giấy nhìn thấy trên mặt bàn lúc phát hiện thi thể và bức thư tuyệt mệnh xuất hiện lúc sau cùng là một? Tại sao trợ lí không có thời gian gây án chứ? Lúc đồng nghiệp của người chết báo cảnh sát, ai biết được hắn đang làm gì? Rút thư tuyệt mệnh từ trong đống tài liệu ra rồi đặt lên bàn, ném xi lanh vào thùng rác, tiếp đấy mở tủ lạnh đánh tráo nửa hộp sữa. Chỉ cần tìm một người tay chân nhanh nhẹn thì từ đầu đến cuối mất không đến nửa phút".
"Cậu chắc chắn hộp sữa bị đánh tráo đến mức đấy sao?". Chu Nghị Thanh vẫn có chút nghi ngờ.
"Lúc nãy tôi có xem ngày sản xuất của hộp sữa bị mở, thời gian là ba ngày trước. Những hộp còn nguyên niêm phong đều là cùng một lô, sản xuất năm ngày trước. Trợ lí giúp người chết mua đồ dùng hàng ngày mỗi tuần một lần, vậy thì những hộp sữa kia hẳn đều phải sản xuất từ ngày 24 tháng 9, cũng chính là năm ngày trước, sao tự dưng lại có một hộp sản xuất từ ngày 26 được?".
Ngụy Hằng lấy lại điện thoại, chùi chùi một hồi lên áo rồi nhét chung cả bao thuốc vào túi áo khoác gió, tiếp đấy anh đi về phía cổng tiểu khu.
"Còn một điều nữa". Chu Nghị Thanh truy hỏi: "Nếu Quách Kiến Dân không tự sát thì lão còn viết thư tuyệt mệnh làm gì?".
Rời khỏi tiểu khu, Ngụy Hằng bước dọc theo lối đi dành cho người đi bộ đến trạm xe buýt, "Ông ta không viết thư tuyệt mệnh, mà là di chúc".
"Di chúc?".
"Ừ, nói đúng hơn thì là bản thảo di chúc. Tôi đoán có lẽ ông ta đang liên hệ luật sư để lập di chúc. Chuyện này thì dễ tra thôi, tìm được luật sư của ông ta hỏi một chút là rõ ngay".
Giải thích nguyên nhân kết quả rõ ràng xong thì cũng đến trạm xe buýt. Ngày mưa gió bão bùng nên người đợi xe chẳng có mấy ai, chỉ có hai cô gái mặc đồ nữ sinh đứng ở một góc trạm xe đang chụm đầu bàn tán sôi nổi cái gì đó.
Chu Nghị Thanh đi cùng anh đến trạm xe, hỏi: "Vậy động cơ gây án của trợ lí là gì?".
Ngụy Hằng quay lại nhìn anh ta, mày ngài hơi nhíu lại, vẻ mặt không hiểu kiểu gì mà hỏi ngược lại: "Sao tôi biết được? Tôi còn chưa thấy hắn ta, càng chưa phác họa chân dung hắn".
Chu Nghị Thanh:...
Hầy, đầu óc bị mưa làm úng rồi, vậy mà lại muốn cậu ta phác họa chân dung dựa trên vụ án "đơn giản" như này.
Chu Nghị Thanh vừa cười vừa lấy điện thoại ra gọi cho đồng nghiệp ở đồn cảnh sát, định bụng bảo bọn họ bắt trợ lí với đồng nghiệp của Quách Kiến Dân, rồi còn phải cho người lục tìm thùng rác trong tiểu khu nữa.
"Cảm ơn thầy Ngụy nhé". Chu Nghị Thanh chìa tay, cười nói: "Nhờ cậu mà tỉ lệ phá được án của đồn cảnh sát khu Hoa Dương chúng tôi lại cao thêm một bậc".
Ngụy Hằng đang xem bản đồ lộ trình xe, nghe vậy thì duỗi ra bàn tay phải đang đeo găng tay đen hơi bắt lấy tay Chu Nghị Thanh.
Chu Nghị Thanh cũng xem bản đồ lộ trình xe, thấy ánh mắt anh dừng lại hồi lâu ở trạm dừng "cục cảnh sát" đường Trường Hoài thì đột nhiên nhớ ra hai ngày trước anh có "chào tạm biệt" anh ta.
*Dễ hiểu thì "cục cảnh sát" to hơn "đồn cảnh sát".
"Hôm nay cậu đến đội hình sự của phân cục khu Tây Cảng báo danh à?", Chu Nghị Thanh hỏi.
Ngụy Hằng ngẩng đầu xem lộ trình xe, anh vươn tay lần theo tuyến số 13 từ trạm đầu tiên đến trạm cục cảnh sát, ngón tay gõ nhẹ lên hình ảnh huy hiệu cảnh sát trên bản đồ, "Ừm".
"Hành động cũng nhanh đấy, nhưng mà ngay từ đầu tôi đã biết đồn cảnh sát của chúng tôi nhỏ bé, không chứa nổi đại thần như cậu rồi". Nói rồi Chu Nghị Thanh lại kéo tay anh một cái, "Nào, ngồi xuống nói mấy câu đi, giả như anh em để cho cậu thực hành đấy".
Ngụy Hằng không kịp giãy tay ra, liền thức thời mà rụt tay lại trước. Dù gì cũng phải ngồi đợi xe, ghế ngồi đợi ở trạm xe cũng coi như sạch sẽ, nghĩ vậy anh bèn ngồi xuống, cách Chu Nghị Thanh một khoảng vừa cho một người khác ngồi vào.
Chu Nghị Thanh lấy bao thuốc từ túi quần ra, tự mình châm một điếu rồi đưa cho anh một điếu, tiếp đấy còn giúp anh châm lửa.
Ngụy Hằng kẹp điếu thuốc trên tay, một tay khác đang soạn tin nhắn trên điện thoại.
Chu Nghị Thanh nhìn chằm chằm mái tóc dài do đi trong trời mưa gió mà trở nên ẩm ướt, rũ xuống vai. Anh ta chỉ thấy tóc của anh thật là đen, đen giống như mực vậy, ngay cả con ngươi cũng là một màu đen thăm thẳm, không có một chút sức sống hay ánh sáng nào.
"Lần này cậu đến chi đội Tây Cảng thì đã chào hỏi tử tế chưa?". "Chào hỏi" trong miệng Chu Nghị Thanh chính là từ cục trưởng cho đến đội trưởng, tất tần tật, mỗi người mỗi khác.
Ngụy Hằng ấn mấy cái trên điện thoại, rồi cất trở lại vào túi áo khoác gió. Anh hút một hơi thuốc, đáp đúng sự thật: "Chưa".
"Có biết đồng đội hợp tác chung sau này không?".
"Ai?".
"Hình Lãng, đội trưởng đội hình sự khu Tây Cảng".
Ngụy Hằng khẽ mân mê điếu thuốc đang kẹp trên tay, dửng dưng nói: "Có cần thiết không?.
Chu Nghị Thanh cười đáp: "Tôi thấy khá cần thiết đấy. Hắn không ưa đám tinh anh học thuật như cậu lắm đâu, hồi trước Lưu Thanh Bách có đến Đại học Cảnh sát chiêu mộ được một người, chưa đến một tháng đã bị cậu ta ép cho chạy mất. Kẻ xui xẻo kia sau khi chạy rồi còn gào thét là muốn đổi chuyên ngành, sau này sẽ không bao giờ dính líu đến mảng hình sự nữa".
Ngụy Hằng nở nụ cười dửng dưng, "Thế à".
Thái độ của anh không hề bận tâm chút nào, Chu Nghị Thanh cũng không nói mãi vấn đề này, đang muốn nói gì đó thì nghe thấy Ngụy Hằng lên tiếng: "Anh hiểu anh ta sao?".
Chu Nghị Thanh phì cười, "Cũng không thể xem như rất hiểu, tôi và cậu ta từng là cộng sự".
Ngụy Hằng quay sang nhìn anh ta, dù ánh mắt vẫn sóng yên biển lặng như trước nhưng Chu Nghị Thanh biết anh muốn hỏi gì.
Chu Nghị Thanh cười nhạt nhẽo, "Đội trưởng Hình đúng là đen đủi, ba năm trước bị Lưu Thanh Bách điều đến đội trị an. Thân tôi đây chẳng biết đen hay đỏ mà trở thành lãnh đạo của cậu ta trong ba tháng".
Những lời này hàm chứa lượng thông tin vô cùng lớn. Vị đội trưởng Hình này thân là đại tướng trong tay Lưu Thanh Bách, cục trưởng của phân cục, ba năm trước bị Lưu Thanh Bách giáng xuống đội trị an, nhưng chưa đến ba tháng đã được điều trở về, quay lại đội hình sự khu Tây Cảng, lăn lộn lên được cấp sở.
Ngụy Hằng ngồi vắt chân, tay phải kẹp điếu thuốc gác tạm lên đầu gối, tàn thuốc rơi xuống lả tả.
"Tại sao?", Ngụy Hằng hỏi.
Chu Nghị Thanh nhìn bầu trời bị mây đen đặc che kín, đáp: "Nói ra thì cũng lãng cmn mạn lắm".
"Là sao?", Ngụy Hằng kiên nhẫn hỏi tiếp.
Chu Nghị Thanh tặc lưỡi, "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân".
Anh ta gẩy thuốc, nói ngắn gọn: "Ba năm trước, lúc đấy cậu vẫn còn đi dạy, ở Vu Tân có một băng đảng quái xế chuyên đi cướp tiền thuốc men của bệnh nhân ở các bệnh viện lớn. Có quy mô, có tổ chức, còn có khả năng cắt đuôi trinh sát. Ngang ngược đến mức khi đó nhân dân oán thán không thôi, sự tín nhiệm với đội trị an cứ giảm dần giảm dần, đã thế còn kéo theo hai mạng người. Vụ án đó ngày càng diễn biến xấu, báo cáo cứ đổ dồn về đội Đông khu Tây Cảng. Kể ra cũng vừa khéo, Hình Lãng vừa tiếp nhận vụ án này thì bạn gái cậu ta bị cướp. Không những bị cướp, còn bị thương nặng nữa, nghe bảo là bị băng đảng quái xế kéo lê trên đường mười mấy mét. Cậu ta lãnh đạo cảnh sát hình sự của đội Đông truy quét khắp phố, từ phía Tây thành phố sang phía Đông thành phố, huy động hơn trăm cảnh sát cùng một đội do cậu ta dẫn dắt riêng, chưa đến một tuần đã tóm gọn toàn bộ băng đảng quái xế. Hơn 40 tên lưu manh du côn lớn bé đủ cả, tra ra mười mấy cái tiền án tiền sự, còn có ba vụ án mạng nữa. Mấy ngày đó từ đồn cảnh sát đến phòng xử án, thêm cả phòng giam, chỗ nào cũng kín mít người, toàn bộ hệ thống tư pháp từ trên xuống dưới chạy theo cậu ta làm việc không ngừng nghỉ mười mấy ngày liền".
Ngụy Hằng yên lặng nghe, thi thoảng gẩy đầu thuốc để tàn thuốc không rơi xuống quần.
Chu Nghị Thanh lại châm một điếu thuốc, tiếng bật lửa "tách" một cái, anh ta thở ra một làn khói trắng, "Cái này chưa là gì, sau này mới trâu bò. Sau đấy cậu ta còn dẫn bạn gái đến đồn để nhận dạng những kẻ đã cướp của cô ấy, ha... thế rồi nhảy vào đập luôn. Nhưng mà cũng không phải tự dưng mà đập, sau này tôi có nói chuyện với cậu ta, hỏi tại sao cậu ta phải đập chết tên kia, cậu ta bảo là nhìn ra được ánh mắt tên kia có vấn đề, chắc chắn không phải tội phạm cướp bóc bình thường. Thế mà tra ra được một vụ án mạng thật đấy, bị treo mấy năm trời, không ngờ lại dính đến một kẻ trong băng đảng quái xế".
Chu Nghị Thanh gẩy đầu thuốc vào đế giày, nói tiếp: "Nhưng mà phá án vẫn hoàn phá án, cậu ta dùng nhục hình là sai, năm đó điều tra chuyện này ầm ĩ lớn lắm. Cơ mà Lưu Thanh Bách điều cậu ta đến đội trị an cũng là để qua mắt, ba tháng sau lại điều về, còn được thăng chức, từ chi nhánh con lên luôn chi nhánh chính. Tôi nói chứ, lão Lưu cũng là hết người để dùng rồi, lúc Hình Lãng ở trong đội, cậu ta là chủ lực của tất cả các phân cục, tỉ lệ phá được án luôn là số một số hai. Hình Lãng bị giáng chức một cái, cái ghế của ông ta cũng suýt thì ngồi không vững, thế nên mới lại gọi người về, vừa đấm vừa xoa. Dù chuyện này đã xong rồi nhưng vẫn bị lan truyền khắp nẻo, Hình Lãng cũng dính vết nhơ "nhục hình", giám sát viên lúc nào cũng canh chừng cậu ta, dù có Lưu Thanh Bách chắn hộ nhưng cũng vẫn là mang tiếng. Tôi thấy, con đường làm quan của cậu ta đứt gánh ở chi đội Tây Cảng rồi".
Lúc Chu Nghị Thanh kể chuyện này, trong giọng nói mang theo sự mừng thầm và khinh thường không che giấu.
Ngụy Hằng không có hứng thú với những lời đàm tiếu giữa đồng nghiệp với nhau của bọn họ, anh chỉ coi như đang nghe kể chuyện, nghe xong không hiểu sao lại chỉ ra một chi tiết không quan trọng, "Anh ta kết hôn rồi sao?".
Chu Nghị Thanh thế mà lại rất tỏ tường mấy tin tức xàm xí này, "Ý cậu là ải mỹ nhân năm xưa ấy hả? Kết cái quần, bị đá lâu rồi, cũng là một tên độc thân thôi".
Câu chuyện phiếm nói đến đây thì chiếc xe buýt số 13 chở theo mưa gió chầm chậm lại gần. Ngụy Hằng đứng lên, vứt đầu thuốc vào thùng rác, đợi xe vào đến điểm dừng. Hai cô gái có vẻ đang vội, ào ào chạy lên trước anh đợi xe, anh bình thản đi theo sau hai cô gái rời khỏi trạm, giẫm vài bước xuống vũng nước.
Lúc xe buýt khởi hành, Chu Nghị Thanh đã quen với việc không tạm biệt, chỉ ngồi im trên ghế dài nhìn anh rời đi, nhìn anh chống ô vững vàng bước lên xe, lấy ra hai đồng xu thả vào hộp đựng.
Ngay trước khi cửa xe đóng lại, Chu Nghị Thanh đột nhiên gọi: "Ngụy Hằng".
Ngụy Hằng quay lại nhìn anh ta.
Chu Nghị Thanh cười hỏi: "Rốt cuộc thì cậu có què hay không?".
Chưa đợi được đáp án của Ngụy Hằng thì xe buýt đã lăn bánh. Rất nhanh sau đó anh ta nhận được một tin nhắn Wechat, Ngụy Hằng chỉ gửi một tin nhắn ngắn gọn súc tích: Què. Kèm theo là một biểu tượng mặt cười lịch sự kết thúc cuộc trò chuyện.
_____
Chỉ đăng độc quyền trên Tấn Giang, lời cũ nhắc lại, xin hãy tôn trọng bản quyền. Những kẻ đạo văn và những kẻ đọc đạo văn, các người đang "giết ong lấy mật", đang từng bước hủy diệt cái giới này đấy. Cuối cùng, những kẻ đọc đạo văn, gì thì gì cũng mong mấy người ngậm mồm lại đi.
_____
*Truyện rất dài, mà bạn Lờ còn bận học nên không có lịch đăng cụ thể, xin đừng hỏi, cũng đừng giục. Chân thành cảm ơn.
Ngoài ra thì bạn Lờ vẫn đang tìm người giúp beta bộ này nhé~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.