Nhân Gian Thất Thủ

Chương 4:




"Tôi là Tần Phóng đây, Tần Phóng ấy!".
~~~~~
Quanh thành phố Vu Tân là các bãi rác to nhỏ khác nhau nằm rải rác, đây là điểm tập kết tạm thời của rác thải sinh hoạt lẫn rác thải công nghiệp trong thành phố. Tất cả rác thải sau khi được phân loại, phần lớn sẽ được chuyển đến nhà máy đốt rác, trở thành cột khói đen từ mặt đất vươn lên trời cao.
Thành phố Vu Tân được xây dựng gần nguồn nước, một nhánh sông tách ra chảy về phía Đông thành phố. Nhánh sông không thể chảy về biển lớn, trở thành một hồ nước chết, mà xung quanh hồ là các điểm xả rác lớn nhất của thành phố Vu Tân.
Người phát hiện các bộ phận cơ thể rồi báo cảnh sát là nhân viên phân loại rác. Vì hai ngày này mưa to gió lớn, rác thải khiến tình hình ô nhiễm của hồ nước càng thêm nghiêm trọng, nên các nhân viên phải khoác áo mưa tăng ca, phân loại rồi xử lí rác thải.
Một cái túi nilon đựng các bộ phận cơ thể người bất ngờ xuất hiện giữa tầng tầng lớp lớp rác thải sinh hoạt.
Lúc Ngụy Hằng cùng cả đội ập đến, các nhân viên cảnh sát của đội điều tra đã chia nhau ra, đội mưa đội gió tìm kiếm các bộ phận cơ thể người trong đống rác như những ngọn núi nhỏ.
Cơn mưa vần vũ cũng không thể ngăn cản nổi vi khuẩn sinh sôi nảy nở trong bãi rác, dù có nước mưa đè lại thì cái mùi của bãi rác vẫn khiến người ta cảm thấy khó thở. Trong môi trường hít thở khó khăn này, các nhân viên cảnh sát dựng tạm một cái bạt che mưa, tất cả túi nilon đen tìm được sẽ gom lại đặt dưới bạt.
Hình Lãng chạy bước nhỏ đến chỗ cái bạt. Hắn mở một cái túi nilon đen ra, lập tức nhìn thấy bên trong là các bộ phận cơ thể người nằm ngổn ngang, lộn xộn. Dịch cơ thể dính nhớp, giòi bọ bò lổn nhổn.
Vài cảnh sát hình sự chưa có kinh nghiệm vừa nhìn đã lũ lượt che miệng chạy ra ngoài nôn khan.
Dù Hình Lãng kinh nghiệm phong phú, nhưng vụ án mà ra tay độc ác, cắt xẻ cơ thể thành các phần "gọn gàng" thế này thực sự rất hiếm gặp. Vẻ mặt hắn nặng nề kéo miệng túi lại, cởi bỏ găng tay trắng rồi gọi một cuộc điện thoại.
"Đang ở đâu đấy? Đến hiện trường rồi mà cậu còn nghỉ ngơi cái m* gì nữa! Đến đây mau!".
Hắn đang thương lượng với bác sĩ pháp y thì bất ngờ nhìn thấy Ngụy Hằng đang ngồi xổm bên cạnh. Anh mở cái túi ra, ngón trỏ cách một lớp găng tay trắng khẽ ấn lên bộ phận cơ thể người, tiếp đó quan sát phần mặt cắt trên thi thể.
Vẻ mặt Ngụy Hằng vẫn bình thản, tập trung, dáng vẻ kinh nghiệm dày dặn, có đào tạo bài bản.
Hình Lãng nhìn anh thành thục lật phần ruột lên, lớp dịch màu vàng nhờ nhợ lập tức tràn đầy mười kẽ tay, nhưng anh giống như hoàn toàn không nhận ra, vẫn tiếp tục mở cái túi đựng bộ phận cơ thể người khác ra.
Mức độ chịu đựng của Ngụy Hằng đối với xác chết máu me đã vượt khỏi tưởng tượng của Hình Lãng. Hắn vốn tưởng Ngụy Hằng sẽ giống như người trước đấy, vừa nhìn thấy xác chết là bịt mũi nôn ọe nửa ngày trời. Hắn hoàn toàn không ngờ Ngụy Hằng có thể vô tư thoải mái lật đống ruột thối rữa lên.
Bất ngờ, Hình Lãng đột nhiên nổi lên chút tin tưởng với người này.
"Anh cũng biết kiểm tra pháp y à?", hắn hỏi.
Ngụy Hằng nghiêng đầu quan sát dấu vết bị cắt trên xác chết, nhàn nhạt đáp: "Biết một chút".
Anh lại đổi sang một cái túi khác, vừa quan sát vừa nói: "Các cơ và mô dưới da bắt đầu sản sinh khí ga khiến bề mặt xác chết thối rữa, phù nề. Thời gian tử vong khoảng bảy đến tám ngày".
"Anh nói đó là thời gian tử vong, vậy thời gian vứt xác thì sao?".
Ngụy Hằng vạch mở miệng túi, nhìn Hình Lãng nói: "Anh cho rằng đây không phải hiện trường đầu tiên sao?".
Hình Lãng cho anh một ánh mắt "hỏi thừa" rồi giơ tay chỉ xung quanh, nói: "Nhìn nơi này đi, chỉ có nhân viên của bãi rác ra vào chỗ này. Nếu đây là hiện trường đầu tiên thì thân phận người chết có thể chắc chắn ngay là trong số các nhân viên. Chết tương đương với mất tích, dù chúng ta không chắc trong số họ có ai mất tích không thì chẳng lẽ chính họ cũng không biết sao? Hôm nay phát hiện các bộ phận cơ thể người, phía bãi rác đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, rõ ràng đống bộ phận cơ thể người này không phải nhân viên ở đây, vậy chỉ có thể là "người ngoài" thôi".
Ấn tượng đầu đã phá hỏng độ thiện cảm nên Ngụy Hằng cảm giác Hình Lãng vừa thô lỗ vừa lươn lẹo, vì thế dù hắn phân tích đâu ra đó thì anh cũng không hề muốn chấp nhận rằng đầu óc Hình Lãng suy nghĩ rất mạch lạc, rõ ràng.
Ngụy Hằng đáp: "Anh nói đây là người ngoài, vậy chỉ có thể nhờ xe rác đưa đến".
Hình Lãng nhìn lướt qua các cảnh sát hình sự vẫn còn đang lật tìm các mảnh thi thể trong đống rác rồi hạ mắt nhìn anh, "Nói lí do của anh nghe xem".
Ngụy Hằng đứng lên bước đến rìa tấm bạt, anh chìa tay hứng nước mưa rửa trôi chất thải dính đầy găng tay, bình thản đáp: "Bề mặt nơi này lồi lõm, nhiều đất đá thủy tinh rải rác, các bộ phận cơ thể người lại được vứt ở gần hồ nước, cách rất xa khu rìa bãi rác. Xe đạp và các loại xe khác khó đi vào sâu bên trong, mà vác theo túi nilon chứa bộ phận cơ thể người cũng rất gây chú ý, chưa kể đống rác rất cao, sức người khó mà ném lên được. Trước mắt thì công cụ vứt xác có khả năng nhất là xe rác".
Hình Lãng nhận lấy áo mưa từ người khác, vừa mặc vào vừa nói: "Đừng khoanh vùng phạm vi nghi phạm vội, anh nghĩ cách xác định thời gian xe rác vứt xác đi".
Ngụy Hằng không đáp, anh hỏi xin một cái túi vật chứng từ trợ lý pháp y rồi lại ngồi xổm xuống trước các bộ phận cơ thể người, tay cầm nhíp gắp một miếng da còn dính thịt cho vào túi vật chứng, "Xe rác là nơi sinh trưởng của muỗi. Trứng muỗi, ruồi, các loài côn trùng hai cánh, vân vân, có rất nhiều. Bình thường nếu một người chết trong môi trường hoang dã, không đến mười phút sẽ thu hút ruồi đẻ trứng, hai ngày này dù mưa to nhưng hai ngày trước nhiệt độ cao kéo dài, là kiểu thời tiết phù hợp để côn trùng đẻ trứng. Tôi vừa xem dự báo thời tiết, nhiệt độ trung bình của hai ngày trước vào khoảng 34 độ, trứng côn trùng chỉ tám đến mười tiếng là sẽ thành giòi, tốc độ sinh trưởng của loại giòi này vào khoảng 0.24 đến 0.3 cm mỗi ngày. Mang vài con về giám định độ tuổi, đo chiều dài là có thể biết được ngày vứt xác".
Nghe anh nói xong thì Hình Lãng cũng mặc xong áo mưa, hắn cài dây đai, cười hỏi anh: "Anh còn học cả sinh à?".
Ngụy Hằng đứng lên, rời khỏi đống xác vụn có mùi gay mũi, anh đưa túi vật chứng cho trợ lý pháp y. Đón lấy ánh mắt của Hình Lãng, cười giả tạo, khách sáo mà đáp: "Biết một chút".
Động tác cài dây đai của Hình Lãng chậm hẳn lại. Hắn nghiêm túc, tỉ mỉ đánh giá lại Ngụy Hằng từ đầu đến cuối. Hình như cuộc gặp vừa rồi lúc ở trong văn phòng không tính chung vào.
Ánh mắt hắn quá mức thẳng thừng, không chút e dè. Ngụy Hằng lần nữa bị ánh mắt quen thuộc này nhìn đến mức trong lòng khó chịu. Anh đón lấy ánh mắt hắn, hai người mắt đối mắt vài giây, cuối cùng anh chỉ có thể quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Trong lòng Hình Lãng có chút khó hiểu, thầm nghĩ vẻ ngoài của mình khó gần thế sao? Sao thầy Ngụy này cứ mang dáng vẻ muốn tránh hắn thật xa vậy? Lẽ nào bị người này ghét trong yên lặng rồi?
Nhưng Ngụy Hằng đã quay người tránh đi ánh mắt hắn. Anh giống như mua việc vào người mà giẫm giẫm phần đất cắm bạt che mưa, nói với cảnh sát hình sự bên cạnh là bạt nhẹ quá không chắn nổi gió, sắp đổ đến nơi rồi.
Quả nhiên, chất lượng của tấm bạt căng tạm rất tệ, mới một lúc đã bị gió thổi nghiêng trái ngã phải, không khác gì cái ô rách đối đầu cơn gió dữ.
"Sếp!", trời mưa to không thể dùng bộ đàm ngoài trời được nên cách giao tiếp của các cảnh sát hình sự tại hiện trường đều là kéo họng mà gào.
Một cảnh sát hình sự đứng ở bờ hồ đan hai tay lại, giơ lên trước miệng rồi gào: "Phát hiện thêm một túi nữa!".
Hình Lãng giơ tay lên với người đó, nhưng hắn không vội chạy đến ngay mà cầm xẻng xúc mấy xẻng đất, đắp phần cán cắm xuống đất của bạt che cho thật chặt, cuối cùng còn dậm mấy cái. Đảm bảo phần cán kiên cố hơn rồi hắn mới đội mũ áo mưa lên, hòa mình vào mưa gió.
Ngụy Hằng cởi găng tay trắng ném xuống đất, hai tay đút túi áo khoác gió đứng cạnh bạt che, khóe mắt nhìn theo bóng hình dần biến mất trong mưa gió.
Anh vốn tưởng Hình Lãng sẽ không bỏ qua bất cứ nguồn lao động nào nên mới kéo anh đến bãi rác cùng tìm các mảnh xác. Nào ngờ lúc Hình Lãng đắp lại phần chân bạt xong chuẩn bị chạy đi chỉ nhìn lướt qua cái ô đang chống trước người anh, không nói gì mà đội mũ áo mưa lên rồi đi.
Ngụy Hằng không biết bản thân đang hưởng sự chăm sóc mà người mới nên hưởng hay là sự chăm sóc của riêng Hình Lãng với anh nữa.
Trong cơn mưa xám trời, anh nhìn thấy Hình Lãng chống hông đứng trên lối mòn giữa hai đống rác, gào lên với các cảnh sát hình sự đang lội mình trong hồ nước cao đến eo để tìm các mảnh xác: "Mấy cậu dưới hồ, lên đây đã!".
Có người hỏi sao thế.
"Nước trong hồ còn bẩn hơn hố cứt nữa, mấy cậu không muốn sống nữa à? Mặc quần bảo hộ cho kín rồi lại xuống vớt xác!".
Mấy cảnh sát hình sự dưới hồ vội trèo lên bờ, mỗi người đều nhận lấy mấy túi nilon từ tay Hình Lãng rồi nấp sau đống rác không có người.
Nhìn thấy cảnh này Ngụy Hằng thở phào một hơi, thầm thấy may mắn vì không phải xuống hồ, không phải mặc quần bảo hộ, cũng không phải lo bên dưới sẽ bị viêm nhiễm.
Từng cái túi chứa xác người được đặt dưới bạt che, Ngụy Hằng và trợ lý pháp y mở từng cái túi ra. Anh nhận ra mức độ thối rữa của những bộ phận cơ thể người này khác hẳn nhau, lúc phát hiện cánh tay trái thứ hai anh lập tức chắc chắn suy đoán trong lòng.
Hình Lãng đang ở trong hồ vớt xác đột nhiên gào lên với anh: "Thầy Ngụy!".
Ngụy Hằng vô thức đáp lời, chỉ là tiếng của anh không thể to bằng hắn nên anh đành bước đến rìa bạt, nhìn hắn từ xa.
Hình Lãng hỏi: "Có ghép thành một người hoàn chỉnh được không?!".
Ngụy Hằng mím môi, nâng cao giọng, tốn sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng xuyên qua màn mưa chuyển lời được đến tai Hình Lãng: "Mọi người cố thêm chút nữa, tôi có thể ghép ra hai người!".
Tiếp đó anh hình như trông thấy Hình Lãng hơi sững ra, đứng yên trong hồ hai, ba giây không động đậy. Tiếp đó hắn đá một cú vào trong nước, giơ tay chỉ xung quanh, chỉ đạo các cảnh sát hình sự mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Dù khoảng cách khá xa, Ngụy Hằng không nghe được hắn nói gì, nhưng đọc khẩu hình miệng xong liền biết chẳng phải những lời hay ho gì, thậm chí còn chửi tục mấy câu.
Ngụy Hằng khẽ nhếch miệng, anh ngẩng lên nhìn bầu trời vẫn đang đổ mưa.
Cuộc tìm kiếm kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, trong hơn hai tiếng này, Ngụy Hằng đo hai bàn chân phải có chiều dài khác nhau, suy đoán chiều cao cùng cân nặng của người chết, rồi lại phân loại, cân đo các mảnh xác tìm được. Khi đã có thể ghép ra đại khái hai thi thể mới hô ngừng.
Thời tiết thực sự quá tệ, Hình Lãng để lại vài người tiếp tục tìm kiếm tại hiện trường rồi dẫn theo đại đội rời đi trước.
Vừa chui lên khỏi hồ nước chất thải, Hình Lãng lập tức cởi ủng đi mưa ném vào đống rác. Lúc dẫn mọi người về xe cảnh sát thì hắn nhận một cuộc điện thoại: "Đang đến? Đến đâu cơ? Bọn tôi xong rồi, đợi ở phòng pháp y đi. Cái thằng Tần Phóng này, đừng có tưởng tôi không biết cậu đang cố tình...".
Ngụy Hằng đi bên cạnh, miễn cưỡng đuổi theo bước chân hắn. Chỉ là trời mưa nên đường trơn, mặt đất lại gồ ghề tạo thành những vũng nước cao thấp khác nhau. Hình Lãng đi một đôi giày leo núi đế dày, đi trên những vũng nước đọng như đi trên đất bằng, còn anh tất nhiên không làm nổi như vậy.
Anh chống ô loay hoay tìm chỗ đặt chân, còn phải tăng tốc để theo kịp Hình Lãng đang dẫn đầu. Dưới chân bất ngờ trượt một cái, cả người anh ngả ra sau, mất thăng bằng.
Ngay lúc anh sắp sửa ngã vào vũng bùn thì một cánh tay đột nhiên vươn ra ôm lấy eo anh, kéo mạnh anh về đằng trước.
Hình Lãng còn đang nói chuyện điện thoại, mắt thấy cơ thể mảnh khảnh của Ngụy Hằng giống như sắp ngã liền giơ tay đỡ lấy, một công đôi việc.
Cánh tay đang đỡ sau lưng Ngụy Hằng không hề có ý muốn buông ra, Ngụy Hằng đành dịch sang bên cạnh một bước, cúi đầu nhìn đường, giả như tai nạn vừa rồi chưa từng xảy ra.
Một lúc sau Hình Lãng cúp điện thoại, hắn quay sang nhìn anh cười: "Eo thon phết đấy thầy Ngụy".
Ngụy Hằng:...
Lúc quay về, Ngụy Hằng cố ý tránh Hình Lãng, anh không ngồi cùng xe hắn mà lại lên xe của một cảnh sát hình sự thân hình cao lớn, mặt mũi sáng sủa. Vừa rồi chỉ đạo tìm kiếm tại hiện trường ngoài Hình Lãng thì người còn lại chính là anh ta, mọi người đều gọi anh ta là "anh Vũ".
Trên đường, anh ta chủ động giới thiệu: "Lục Minh Vũ".
Người tên Lục Minh Vũ này ngũ quan đoan chính, hai hàng mày kiếm gọn gàng chỉnh tề giống như được cắt tỉa, rất có phong thái "thân hình đĩnh đạc, mày kiếm mắt sáng" của người theo chính phái trong tiểu thuyết kiếm hiệp xưa miêu tả.
Nói chuyện xã giao vài câu, Ngụy Hằng cảm giác công an nhân dân hẳn phải trông giống anh ta, cả người tràn ngập hơi thở chính nghĩa, lại cũng rất gần gũi thân thiện.
Về đến cục cảnh sát, Ngụy Hằng vào thẳng nhà vệ sinh rửa tay, rửa mặt, rửa cổ. Thấy trong nhà vệ sinh không có ai khác, anh lấy mấy tờ giấy ngồi xổm xuống lau cả giày. Nghe thấy ngoài hành lang có tiếng bước chân ngày càng gần, Ngụy Hằng vội đứng dậy ném giấy vào thùng rác rồi mở vòi nước rửa tay.
Anh chẳng chào hỏi ai, đóng vòi nước lại thì lập tức cầm lấy cái ô dựa cạnh bồn rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh, mặc kệ những lời bàn tán xầm xì của những người đứng sau.
Vừa rồi Hình Lãng có nói sẽ họp trong phòng họp của tầng bốn, hơn nữa còn chỉ mặt điểm tên Ngụy Hằng phải tham gia. Anh vừa đi lên tầng trên, mới ra khỏi góc rẽ vào thang máy đã nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa phòng pháp y chếch phía đối diện với văn phòng đội trưởng.
Một trong hai người là Hình Lãng. Cả người Hình Lãng gần như ướt sũng, áo khoác đã cởi ra cầm trong tay, thân trên chỉ mặc độc một cái áo nỉ mỏng màu xám. Hắn đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng.
Dù trên hành lang người đến người đi, tiếng bước chân vô cùng lộn xộn, nhưng Hình Lãng vẫn nhanh nhạy bắt được tiếng ô gõ xuống đất nhịp nhàng.
Ngụy Hằng mới đi được hai bước về phía Hình Lãng thì đã thấy hắn đột ngột quay đầu lại, vẫy tay với anh. Ngay lúc Hình Lãng vẫy tay với anh, Ngụy Hằng nhìn thấy tài liệu trong tay hắn, hơn nữa còn nhìn thấy tên mình ngay trang đầu tiên, đây chính là hồ sơ của anh.
Ngụy Hằng bất ngờ thả chậm bước chân, tay nắm thật chặt cán ô. Trong vài bước đi ngắn ngủi, anh âm thầm hít sâu một hơi, ngay sau đó lập tức lờ đi tập hồ sơ trong tay Hình Lãng.
Đợi Ngụy Hằng lại gần, Hình Lãng làm như không có gì mà cuộn tập hồ sơ lại, bình tĩnh vỗ vào tay trái, hắn nhìn lướt qua Ngụy Hằng rồi lại nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng, "Giới thiệu qua một chút, đây là cố vấn mà cục trưởng Lưu mời về, thầy Ngụy. Còn đây là---".
"Là anh!".
Ngụy Hằng chỉ mải nghĩ đến tập hồ sơ trong tay Hình Lãng, thình lình nghe thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng lớn giọng kêu lên lập tức giật nảy mình.
"Ôi trời! Không ngờ có thể gặp anh ở đây, anh không nhớ tôi à? Tôi là Tần Phóng đây, Tần Phóng ấy!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.