Nhân Loại Và Rồng

Chương 1: Chính Văn




Beta: Phắc gơ giấu mặt (mong cục vàng mau beta xong hết ạk)
_____________________
[ Một ]
Lạc Hành mở mắt ra, mất hết nửa phút để làm rõ tình huống hiện tại.
Mười phút trước, lúc vẫn còn ở trong nhà tắm, Lạc Hành chợt sơ ý đạp phải cái nút chặn nước, nước ồ ạt chảy đi tạo thành một vòng xoáy nhỏ ngay lỗ thoát nước.
Sau đó, một lực hút bí ẩn túm chặt chân anh, khiến anh có cảm giác mình và dòng nước hòa cùng dòng xoáy chui xuống phía dưới.
Và sau đó thì rơi xuống chỗ này.
Dưới chân là bãi cỏ xanh mượt, trên đầu là trời xanh mây trắng, cùng với tán cây to ngợp trời rợp bóng mát.
Và còn...
Lạc Hành nhìn sang bên phải, đập vào mắt anh là một cái đuôi to toàn là vảy đen, từ từ nhìn lên trên, móng vuốt của "thứ này" còn lớn hơn cả đầu anh. Con quái vật đang cuộn tròn thân mình, đôi cánh lớn che kín cơ thể, nó vùi đầu dưới cánh tay và chỉ thấy được hai chiếc sừng trên đỉnh đầu.
... Hóa ra là một con rồng đen khổng lồ.
[ Hai ]
Hình như con rồng đen này bị thương rất nặng.
Hơi thở của nó vô cùng yếu ớt, trên cánh chồng chất những vết thương, không biết trước đó bị thứ gì cắt trúng mà máu đỏ sền sệt cứ chảy ra từ đùi, tụ thành vũng máu đọng trên nền đất.
Máu của nó giống như có tính ăn mòn, cứ thấm tới đâu cây cỏ đều chết như ngả rạ, chỉ còn mỗi vũng bùn nằm trơ trọi đang nhún nhảy.
Đúng vậy, bùn đang nhún nhảy.
Lạc Hành ngồi dậy, sợ hãi nhìn vũng bùn kia, sau đó mon men bò lại chạm thử vào vũng bùn đó.
Máu trên bùn dính lên đầu ngón tay anh, có hơi nóng nhưng không làm anh bị thương. Nhưng thứ bùn này cũng rất kì lạ, vì sờ vào còn có cảm giác đàn hồi.
Lạc Hành đang cố gắng tự giải thích sự kì lạ này thì bỗng có tia sáng từ đâu lóe lên, anh giật mình, máu trên tay cũng văng xuống đất.
Một cái đầu xám nhô lên khỏi vũng bùn, tuy không biết là con gì nhưng Lạc Hành chắc chắn đây không phải là sinh vật tồn tại trên Trái Đất.
Đầu Xám nọ vừa thở phì phò vừa chui ra khỏi mặt đất, gã phủi bay bụi bẩn trên người rồi mắng: "Ai lại vô đạo đức ném thuốc độc lung tung vậy! Đau quá, đau muốn chết luôn mà!"
Sau đó gã nhìn thấy con rồng khổng lồ nằm cách đó không xa, khiếp vía đến độ há hốc mồm: "Ôi chúa ơi, ngài Rồng, ngài bị sao vậy!"
[ Ba ]
Gã Đầu Xám ngẩng đầu nhìn Lạc Hành: "Là cậu làm hả?!"
Lạc Hành: "..." Nhìn anh giống chàng dũng sĩ tiêu diệt được rồng khổng lồ lắm à?
Gã Đầu Xám nhảy qua nhảy lại khắp người anh như bọ chét, cuối cùng mới đáp xuống vai Lạc Hành, cau mày hỏi: "Mùi này lạ quá, chưa ngửi thấy bao giờ, cậu là con gì vậy?"
Lạc Hành: "... Con người."
"Con người? Con người hả!" Gã Đầu Xám la toáng lên, "Con người đã bị diệt sạch từ 500 năm trước rồi!"
"Ồ..." Lạc Hành nghĩ ngợi rồi nói, "Tôi là một người không biết tại sao mình lại xuyên được qua đây."
Đầu Xám: "Là người xuyên không luôn!"
Gã Đầu Xám có dáng người nhỏ nhắn nhưng giọng nói lại rất vang dội. Lạc Hành nghe mà ngứa cả tai, vì thế giơ tay lên ngoáy nhẹ.
Gã Đầu Xám chợt nhìn thấy ngón tay anh có dính vết máu rồng.
"Cậu không cảm thấy gì à?" Đầu Xám hỏi.
Lạc Hành: "Hửm? Cảm thấy gì?"
"Máu của ngài Rồng có sức mạnh vô cùng lớn, chỉ một ly máu nhỏ thôi cũng đủ giết sạch tất cả sinh vật sống trong một vùng biển đấy. Vậy mà cậu bị máu dính lên tay lại không cảm thấy gì hết à?"
"À.." Lạc Hành nhìn ngón tay kia, cọ ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, "Có hơi dính."
"..." Đầu Xám bỗng nhảy dựng lên, "Con người, chỉ có cậu mới cứu được ngài Rồng thôi!"
[ Bốn ]
"Hình như ngài Rồng bị thương nặng lắm."
Đầu Xám nhảy quanh con rồng khổng lồ vài vòng, sau đó gã đáp về vai Lạc Hành rồi lắc đầu ngao ngán: "Mấy cuộc phản loạn được giải quyết ổn thỏa từ 500 năm trước rồi, thế giới này chẳng còn chiến tranh nữa. Thứ có thể tổn thương ngài Rồng, chắc chỉ có thung lũng Luân Hồi thôi."
Lạc Hành thắc mắc: "Đó là gì vậy?"
"Là nơi mà khi bước vào trong đó, cậu có thể quay về quá khứ." Đầu Xám giải thích, "500 năm trước, khi Ma Vương thức giấc, ngài Rồng đã phải chiến đấu với hắn ròng rã ba ngày ba đêm. Dù cuối cùng vẫn giành được chiến thắng, nhưng ngài lại mất đi người mình yêu."
"Ngài Rồng bước vào thung lũng Luân Hồi hết lần này đến lần khác, bởi vì ngài muốn đưa người mình yêu từ quá khứ đến hiện tại, nhưng lịch sử sao có thể dễ dàng thay đổi được? Bước vào thung lũng chỉ giúp ta gợi lại cảnh tượng trong quá khứ, nếu cứ nhất quyết thay đổi nó, chắc chắn sẽ gặp phải phản ứng dữ dội từ thung lũng."
Đầu Xám im lặng một lúc, vẻ xót thương trong mắt dần biến mất, gã chợt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lạc Hành: "Con người, hiện giờ chỉ có cậu mới cứu được ngài ấy thôi."
Mặt Lạc Hành nghệt ra: "Gì cơ?"
"Máu của ngài Rồng rất đặc biệt, người khác không thể đụng vào, nhưng cậu thì lại khác. Bây giờ ngài ấy bị thương quá nặng, chỉ có cậu mới lấy được thuốc cho ngài ấy."
"..." Lạc Hành khá là không tình nguyện.
Anh mới xuyên tới đây chưa được bao lâu, tâm lý còn chưa kịp ổn định đã bị giao cho trọng trách này rồi.
Đầu Xám nhìn thấy sự bất lực của anh, ho khan hai tiếng: "Ngài Rồng là thần hộ mệnh của thế giới này. Cậu cứu ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ mang ơn cậu."
Lạc Hành cau mày.
Nghe không đáng tin chút nào.
Gã lại nói thêm một câu: "Nói không chừng còn có thể đưa cậu về lại thế giới của cậu đó."
Lông mày Lạc Hành giãn ra, điều kiện này cũng không tệ.
Anh nhìn con rồng, rồi lại nhìn sang gã Đầu Xám, hỏi: "Vậy thuốc ở đâu?"
"Thuốc hả... Hừm, ngài Rồng bị thương ở thung lũng Luân Hồi, vết thương này thuốc thường không chữa hết được."
Lạc Hành cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.
Đầu Xám ấp úng nói: "Phải đến thung lũng Luân Hồi mới tìm được thuốc."
[ Năm ]
"May là thung lũng Luân Hồi ở gần đây, đi vài bước là tới ngay." Đầu Xám cố gắng động viên anh, "Thuốc nằm ở lối vào thung lũng, là một loài hoa có nhụy bạc."
Sau khi nghe xong, sắc mặt Lạc Hành cũng chẳng khá hơn chút nào.
Gã Đầu Xám thấy vậy chắp tay, cúi đầu cầu xin: "Con người, xin cậu hãy ra tay cứu ngài Rồng, dù ngài ấy không giúp cậu về nhà, thì ta cũng sẽ tìm đủ cách giúp cậu quay về."
Ông thì nghĩ ra được cách gì chứ.
Lạc Hành lén thở dài trong lòng, liếc mắt nhìn sang con rồng lớn.
Con rồng kia thật sự ngủ yên, hơi thở yếu ớt giống như một pho tượng.
Con vật này anh đã từng thấy trên TV, dù biết là giả nhưng nếu gặp ngoài đời anh vẫn sẽ thấy rất sốc.
Còn bây giờ, một con rồng bằng xương bằng thịt thật sự đang nằm trước mắt anh.
"Thôi được rồi." Lạc Hành nói.
Nếu đã may mắn đáp xuống thế giới này, thì làm việc gì cũng phải bất thường một tí.
Lạc Hành hỏi: "Thung lũng Luân Hồi ở đâu?"
[ Sáu ]
Đầu Xám không hề nói dối, thung lũng Luân Hồi nằm ngay sau bãi cỏ Lạc Hành vừa tỉnh dậy.
Đi qua lớp cỏ cao hơn người trưởng thành, thung lũng cũng dần dần hiện ra trước mặt.
Gã Đầu Xám không đi cùng anh, gã nói rằng không khí chỗ này ngập đầy khói độc, mà ma lực của gã lại quá yếu, đi sâu hơn nữa có khi bị khói độc giết chết.
Nhưng Lạc Hành lại không cảm giác được gì.
Không những thế, anh còn thấy không khí nơi đây thật trong lành.
Lạc Hành từng bước đi vào thung lũng, vừa đi anh vừa tìm kiếm loài hoa có nhụy bạc mà gã Đầu Xám nói, thế nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy gì.
Lạc Hành đi sâu vào trong hơn, nhưng bước chân anh cũng dần trở nên do dự.
Thung lũng này có thể kéo người ta về lại quá khứ, nếu lỡ nó cũng kéo anh đi thì biết làm sao?
Ngay cả con rồng có sức mạnh khủng khiếp đến thế vẫn bị thung lũng hành ra từng đó vết thương. Nếu lỡ anh rơi vào đó, chẳng phải sẽ bốc hơi trong nháy mắt luôn à?
Còn chưa tìm thấy loài hoa có nhụy bạc mà Lạc Hành đã thấy sợ, muốn quay đầu đi về.
Lạc Hành vừa xoay chân nghiêng người thì một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt.
Nhìn kỹ hơn nữa, ở phía trước sườn đồi có một bông hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp.
Bông hoa nổi bật giữa nền cỏ xanh lục, đặc biệt nhất là màu bạc của nhụy hoa nằm giữa những cánh hoa.
Nhụy hoa màu bạc.
Lạc Hành mừng rỡ đi về phía bông hoa, nhưng mới vừa đi được vài bước thì cảnh vật xung quanh đột nhiên trắng như tuyết, cảm giác như một ma lực thần kỳ từ bốn phương tám hướng bắn thẳng về phía anh.
Đầu óc Lạc Hành đau nhức vô cùng, cảm thấy hồn phách như bị lôi ra khỏi cơ thể, cả người dần dần rơi vào bóng tối.
[ Bảy ]
Lạc Hành tỉnh dậy một lần nữa.
Nhưng cảnh vật lần này khiến anh mất nhiều thời gian hơn để thích ứng.
Trong căn chòi cũ nát, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, còn bên ngoài chòi lại không ngừng vang lên những tiếng nổ dữ dội.
Cẩn thận lắng nghe, hình như còn có tiếng nhai nuốt, mà thứ âm thanh giống như xé thịt sống ấy lại ở rất gần anh.
Lạc Hành đi tới gần cửa chòi, lặng lẽ mở hé cửa ra.
Một sinh vật xấu xí lọt vào tầm mắt anh.
Con vật kia có làn da xanh xám, tứ chi thon dài, trên lưng còn có mấy cục u nhô lên và đôi tai gần như rũ đến bả vai.
Lúc này đây, nó đang ăn ngấu nghiến nội tạng của một người đàn ông.
Lạc Hành nhợn ói ngay lập tức.
Đáng tiếc, thính giác của con quái vật kia quá tốt. Sau khi nghe thấy âm thanh, nó nhanh chóng quay đầu lại, trên khuôn mặt đáng sợ có tới ba con mắt, một cái miệng đầy răng nanh và rất khó để ngậm lại.
Lạc Hành vừa thấy đã muốn nhợn tiếp.
Nhưng anh biết, điều anh cần làm bây giờ nhất chính là giữ mạng mình.
Anh nhanh tay đóng sầm cửa và khóa trái, sau đó bắt đầu tìm những vũ khí có thể tấn công, cuối cùng quyết định cầm lấy con dao nằm trên bàn ăn.
Còn chưa bước được hai bước thì anh nghe thấy một tiếng "Ầm", cánh cửa bị một quả cầu lửa phá hư, mà tay của con quái vật vẫn còn giơ cao, đứng hiên ngang trước lối vào.
Chậc, sức chiến đấu này, có đưa cho anh một trăm con dao cũng chẳng làm nên cơm cháo.
Lạc Hành đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy bản thân chỉ còn cách chờ chết.
Anh nhắm mắt lại, chỉ hy vọng lúc con quái vật ăn xác của anh sẽ ăn gọn gàng, sạch đẹp nhất có thể.
Trong tay con quái vật lại xuất hiện thêm một quả cầu lửa, nó đang chuẩn bị quăng quả cầu ấy về phía anh.
Thế nhưng nó còn chưa kịp quăng quả cầu thì một ngọn lửa không biết từ đâu đã phun về phía nó, chỉ trong nháy mắt, con quái vật bị nung cháy thành tro.
Trước mắt Lạc Hành lóe lên ánh lửa, nhưng không hề có thứ gì bay về hướng anh.
Anh im lặng đợi thêm một lúc, sau đó nghi ngờ mở mắt ra, lúc này vị trí con quái vật vừa đứng đã thay bằng một người khác.
Người nọ có một mái tóc dài, thân người khoác áo bào, khuôn mặt tuấn tú, trên đầu còn mọc hai chiếc sừng.
Hắn quay người, trong ánh mắt đỏ như máu hiện rõ dáng người Lạc Hành:
"Con người yếu ớt kia, hiện giờ nguy hiểm như vậy mà cậu còn chưa chịu trốn đi à?"
[ Tám ]
Lạc Hành còn chưa trả lời.
Thì mối nguy hiểm khác đã đến.
Người nọ phản ứng rất nhanh, nghiêng người né đòn tấn công của quái vật rồi lao về hướng Lạc Hành.
Hắn chắn trước mặt Lạc Hành, sau lưng mọc ra đôi cánh lớn, ôm anh bay thẳng lên trời.
Lạc Hành cảm thấy chân mình như nhũn ra, vô thức vòng tay ôm đối phương, nhắm chặt hai mắt lại.
Anh rất sợ độ cao.
Anh cảm thấy mình giống như bị ném lên không trung, sau một lúc khó chịu vì mất trọng lực, anh mới được hắn thả lên trên lưng mình.
Lạc Hành đưa tay sờ lên, cảm giác làn da người nọ cứ như bị bong vảy vậy.
Sau đó anh nghe thấy người đàn ông nói: "Giữ chặt vào."
Lạc Hành nằm sấp xuống, nghe lời ôm chặt cổ hắn.
Mãi đến khi con rồng thả anh xuống đất và biến thành hình dạng con người, anh mới dám mở mắt ra.
Hai chân anh vẫn còn mềm nhũn, cũng vì không chịu nổi nên ngồi sụp xuống, miệng vẫn thở dốc không ngừng.
Người đàn ông cũng ngồi xổm trước mặt anh, cười mỉm nhìn anh.
"Ta đã cứu cậu. Cậu nghĩ xem, cậu nên báo đáp lại ta thế nào đây?" Đôi mắt đỏ của người nọ hơi híp lại, "Để ta nghĩ thử, hừm, không thì cậu lấy thân báo đáp đi."
[ Chín ]
Con rồng vừa cứu Lạc Hành tên là Long Trạch.
Lúc đầu anh cứ nghĩ đó là một con rồng trưởng thành chín chắn, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, đó là một tên không có tính người.
Tất nhiên, một con rồng thì làm gì có tính người chứ.
Lấy thân báo đáp là chuyện không thể, nhưng Long Trạch đi đâu cũng đưa anh theo, nên anh không chống cự được.
Cũng vì Long Trạch chỉ cần kéo một cái, anh đã bị đưa lên tận trời xanh.
Không nhớ nổi bao nhiêu lần, nhưng chứng sợ độ cao của Lạc Hành sau nhiều năm cũng được trị khỏi.
Sau khi dẹp sạch lũ quái vật lần thứ n, Lạc Hành bị Long Trạch đưa tới rìa vách núi, mà nhìn ra phía xa chính là khu rừng rậm với bầu trời xanh ngắt.
Lạc Hành hỏi: "Tại sao lại chọn tôi?"
Hắn đã đi qua rất nhiều ngôi làng, cứu được rất nhiều người dân.
Nhưng tại sao nhất quyết phải đưa anh theo chứ?
Long Trạch liếc nhìn anh, thản nhiên đáp lời: "Bởi vì cậu đẹp."
Lạc Hành giật giật khóe miệng.
Anh đứng soi gương ở bên hồ, vóc dáng con người anh đang ở nhờ rất bình thường, thật ra còn kém hơn vóc dáng thật của anh gấp ngàn lần.
Nhìn rất nhạt nhẽo.
Lạc Hành bực bội, quay người rời đi.
Đi được mấy bước, giọng nói của Long Trạch lại vang đến bên tai.
"Đôi mắt của rồng có thể nhìn xuyên qua thể xác và thấy được linh hồn."
Long Trạch dừng bước, nghiêm túc nhìn theo bóng lưng của Lạc Hành: "Linh hồn của cậu rất đẹp."
[ Mười ]
Không phải vô duyên vô cớ mà quái vật lại xuất hiện nhiều nơi như vậy.
Hàng ngàn năm về trước, Ma Vương nổi loạn, Thần Nữ phải hy sinh mạng sống mới phong ấn được gã.
Nhưng giờ đây, phong ấn lại bị Ma Vương phá nát mất.
Trong khoảng thời gian Ma Vương hồi phục cơ thể, quái vật hoành hành khắp nơi.
Mục tiêu của bọn chúng rất rõ ràng, đó là những con người yếu ớt.
Con người vốn yếu ớt, nhưng họ lại là những người thuần hóa được rồng.
Mà rồng cũng chính là kẻ thù không đội trời chung với lũ quái vật.
Thời gian mà Lạc Hành đi theo Long Trạch, bất giác trôi qua được một năm.
Qua một năm, Ma Vương cũng khỏe trở lại.
Chỉ trong phút chốc, bầu trời nhuốm màu đỏ tươi, khu rừng rậm cũng đột nhiên cháy lớn.
Có rất nhiều người chết trong biển lửa, còn liên lụy đến cả yêu tinh và linh thú.
Chút hòa bình cuối cùng bị phá vỡ.
Lần này, Long Trạch không đưa Lạc Hành theo nữa mà giấu anh ở hồ Thánh Linh, một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Trong hồ Thánh Linh có dựng một bức tượng Thần Nữ. Lạc Hình ngây người nhìn bức tượng, bỗng chợt bên tai vang lên một giọng nói.
"Đi cứu hắn đi."
Đó là giọng nói của Thần Nữ.
Lạc Hành mở miệng hỏi lại: "Làm sao tôi cứu được?"
Trên tay Thần Nữ hiện ra một quả cầu sáng, nó chậm rãi bay tới trước trán Lạc Hành, sau đó chui vào trong.
"Cậu đi cứu hắn, thế giới này sẽ bảo vệ cậu."
[ Mười một ]
Thật ra Thần Nữ không phải là rồng mà là một con người.
Và khả năng phong ấn được Ma Vương chưa bao giờ nằm trong tay rồng cả.
Lạc Hành phá vỡ kết giới của hồ Thánh Linh, nhanh chân chạy về phía trước.
Có Thần Nữ bảo vệ, suốt quãng đường anh không hề gặp phải nguy hiểm nào.
Rồng và Ma Vương đều có thân hình to lớn, nên không khó để anh tìm thấy hai người.
Lạc Hành rất nhanh đã đến chiến trường, anh ngẩng đầu lên, quả cầu sáng lúc nãy của Thần Nữ từ từ bay ra khỏi trán.
Quả cầu sáng bay lên không trung, càng lúc càng xa mặt đất, xa đến nỗi Lạc Hành chỉ nhìn thấy một chấm sáng nhỏ trên bầu trời.
Nhưng cả Ma Vương và Long Trạch đều nhìn thấy rất rõ.
Sắc mặt Ma Vương tái nhợt.
Quả cầu sáng kia lóe lên, không hiểu sao một lực vô hình bắt đầu xuất hiện, nó khuấy động không khí xung quanh, tạo nên một lốc xoáy màu trắng.
Ma Vương vùng vẫy dữ dội, gã lúc này không còn cách nào khống chế được cơ thể đang dần vỡ vụn, cuối cùng bị cuốn vào lốc xoáy kia.
Lạc Hành bỗng chợt cảm giác linh hồn của mình cũng đang bị kéo ra khỏi thân xác.
Trong tình cảnh ấy, anh vẫn còn rất tỉnh táo.
Anh nhìn thấy Long Trạch chạy đến bên cạnh mình, đỡ được anh trước khi anh ngã xuống.
Anh nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Long Trạch rơm rớm nước mắt, nên đưa tay lau giúp hắn.
"Long Trạch..." Lạc Hành mỉm cười. Trước khi ý thức hoàn toàn biết mất, anh nói: "500 nữa, hãy đợi em... ở thung lũng Luân Hồi."
[ Mười hai ]
Bông hoa có nhụy bạc đang ở ngay trước mắt.
Lạc Hành ngây người nhìn chăm chăm nó, mất cả buổi mới hoàn hồn được.
Tầm nhìn của anh dần mờ đi, nhưng thay vì chớp mắt, nước mắt lại không kìm được lăn dài trên má.
Chẳng trách.
Long Trạch ra vào thung lũng cả trăm lần, nhưng ngoài vết thương chồng chất ngày càng nhiều thì không thể thu hoạch được gì thêm, mà việc đó cũng không phải vì lịch sử không thể thay đổi được.
Hắn không có cách nào đưa anh về từ thung lũng Luân Hồi.
Bởi vì linh hồn của anh không thuộc về nơi đây.
Anh nhẹ nhàng ngắt bông hoa có nhụy bạc, cẩn thân che chắn trong tay rồi quay người rời đi.
Gã Đầu Xám vẫn đang đợi ở bên cạnh Long Trạch, vừa nhìn thấy Lạc Hành cầm hoa trở về, gã liền mừng rỡ nhảy cẫng lên.
"Đúng là loài người có khác, cậu giỏi thật đấy!"
Lạc Hành không thèm để ý đến gã.
Anh ngồi xổm trước mặt Long Trạch, cẩn thận nhìn kỹ từng chỗ trên làn da của hắn.
Vảy trên cánh rồng rụng rất nhiều, lớp da dưới vảy cũng rất mỏng manh. Không có vảy rồng bảo vệ, miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng hơn.
Lớp vảy này, không biết mất bao lâu mới mọc lại hết được.
Cho dù bây giờ có tỉnh lại, thì cũng không thể bay liền được, xót thật đấy.
"Ông đi trước đi." Lạc Hành đột nhiên nói.
Mất cả buổi Đầu Xám mới nhận ra Lạc Hành đang nói chuyện với mình: "... Hả?"
"Tôi muốn ở một mình với ngài ấy một lúc."
[ Mười ba ]
Đầu Xám chần chừ một chút rồi quay người rời đi.
Lạc Hành ngắt nhụy bạc đặt lên miệng vết thương, rất mau nhụy hoa đã ngấm xuống.
Nhưng chỉ với một bông thì không trị hết được, nên Lạc Hành phải đi đi về về thung lũng tận mấy lần, cuối cùng mới chữa hết vết thương cho Long Trạch.
Khả năng tự hồi phục của rồng rất mạnh, nhờ có sự trợ giúp của nhụy hoa, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại.
Thế nhưng Long Trạch vẫn không tỉnh dậy.
Vẫn chưa đủ à?
Lạc Hành vươn tay chạm lên sừng của Long Trạch, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tìm thêm hoa.
Nhưng vừa đi được một bước, từ sau lưng chợt vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
"Em đã cứu ta, đúng không?"
Lạc Hành cứng đờ người, ngay lập tức quay đầu nhìn lại.
Gương mặt quen thuộc kia hiện rõ trước mắt, không biết Long Trạch đã biến thành người từ lúc nào, đang ngồi dựa vào gốc cây.
Trông hắn vẫn còn rất yếu, nhưng đôi mắt lại sáng ngời giàu sức sống, dịu dàng mỉm cười với anh.
Lạc Hành nhớ tới lời hắn từng nói.
Đôi mắt của rồng có thể nhìn xuyên qua thể xác, thấy được linh hồn.
Lạc Hành quay người lại, ngạo mạn nhìn Long Trạch, khóe môi khe khẽ cong lên.
"Em đã cứu ngài. Ngài nghĩ xem, ngài nên báo đáp lại em thế nào đây?" Anh từ từ bước đến gần Long Trạch, anh quỳ một chân, cúi người hôn hắn.
"Để em nghĩ thử... không thì ngài lấy thân báo đáp nhé."
-Hết-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.