Editor: ThanhPhong158
(Cơm Bá Vương: cơm chùa, ăn không trả tiền)
"Tri Tình muội muội." Công Nghi Bắc không đợi Nhị tiểu thư ở gian ngoài đang tiến vào, chính mình liền đi trước một bước ra khỏi nhã tọa.
Hoắc Tô Niên rất có thâm ý cười cười, nâng lên chén trà nhỏ, từ từ uống một ngụm trà nóng. Lá trà là Bích Loa Xuân thượng hạng, Hoắc Tô Niên nhấp miệng cẩn thận thưởng thức, tinh khiết thơm mát chảy xuống cổ họng, tiên sảng sinh tân (tươi mới thoải mái).
Lúc này, Công Nghi Bắc dẫn Nhị tiểu thư Khúc Tri Tình đi tới, hắn cười tủm tỉm nhìn lại đây, giới thiệu nói: "Vị này chính là tri kỷ của ta."
Khúc Tri Tình cũng không phải là người không có mắt nhìn, nàng thu lại mấy phần ý cười trên mặt, "Thiếu đương gia Thiên Nhật Túy, Hoắc Tô Niên, Hoắc công tử." Thanh âm nhu mềm, rung động lòng người.
Hoắc Tô Niên buông chén trà nhỏ, đứng lên, cười nói: "Nếu như Nhị tiểu thư không chào đón tại hạ, tại hạ liền rời đi."
Khúc Tri Tình hôm nay mặc một thân màu vàng nhạt kèm áo ngoài, đôi mi thanh tú như vẽ, ánh mắt hàm xuân, tươi cười bỗng nhiên lại ấm lên, nàng nhìn về phía Công Nghi Bắc, nói: "Công Nghi ca ca, đây là huynh đoán chắc hôm nay tỷ tỷ không có ở đây, cho nên mới dám mang Hoắc công tử đến a."
Công Nghi Bắc vội vàng bồi lễ nói: "Ta biết như vậy có chút không ổn, nhưng Tô Niên không phải người xấu, huống hồ, " thanh âm hắn bất giác ôn nhu vài phần, "Tri Tình muội muội, tính tình muội vô cùng tốt, sẽ không thật sự đuổi ta cùng Tô Niên ra ngoài đi?"
"Phốc." Khúc Tri Tình che miệng cười khẽ, nàng bấm mu bàn tay Công Nghi Bắc một chút, nói, "Được rồi, ta thay tỷ tỷ trừng phạt huynh, hôm nay a, ta sẽ làm như không thấy Hoắc công tử." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lại nhìn về phía Hoắc Tô Niên, có một chút kinh diễm.
Hoắc Tô Niên ở thành Yến Kinh coi như là một nửa danh nhân, Khúc Tri Tình mặc dù nhận ra nàng, thế nhưng chỉ từng ở xa xa bái kiến nàng một hai lần, chưa bao giờ giống như hôm nay cẩn thận nhìn nàng gần như vậy. Trên phố thường nói Thiếu đương gia Thiên Nhật Tuý Hoắc Tô Niên tuấn mỹ vô song, da trắng như tuyết, công tử thanh tú như chạm ngọc mà thành, hiện tại vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lúc này Hoắc Tô Niên đứng thẳng tắp, y phục màu nguyệt bạch dùng một cái đai lưng ngọc xanh cuốn lấy eo nhỏ, xiêm y nhìn qua tuy rằng có chút rộng, nhưng đường nét thân thể dưới lớp áo này lại là nhất đẳng.
Nếu nói vẻ anh tuấn của Công Nghi Bắc oai hùng như chim Ưng thì Hoắc Tô Niên lại giống như mỹ ngọc đẹp đẽ an tĩnh. Chim ưng oai hùng nhìn một lần liền thấu, mỹ ngọc lại cần thời gian mới có khả năng nhìn ra được hoa văn cấu tứ sáng tạo trong nó.
Công Nghi Bắc nhìn thấy Khúc Tri Tình giống như xuất thần, hắn trầm mặt ho khan hai tiếng, nói: "Đều đứng đấy làm gì, nào nào nào, nhanh ngồi xuống ăn chút đi, ta à, sắp chết đói rồi." Nói xong, liền bước đến bên người Hoắc Tô Niên, cười to nói, "Ngươi nhìn xem, Tri Tình muội muội có vẻ khách khí với ngươi, có phải không?"
Hoắc Tô Niên nhẹ gật đầu với Khúc Tri Tình, mỉm cười nói: "Khúc nhị tiểu thư đẹp người lại có lòng tốt, xem ra, hôm nay ta có thể nếm được cao lương mỹ vị của 【Động Đình Tiên 】rồi."
Khúc Tri Tình liếc mắt ra hiệu với tiểu nhị, nói: "Đem các món chiêu bài của 【Động Đình Tiên 】chúng ta lên hết đi, cũng không thể để Hoắc công tử uổng công tới đây một chuyến."
"Vâng, Nhị tiểu thư." Tiểu nhị liên tục gật đầu, bước nhanh lui xuống.
Khúc Tri Tình liếc qua chén trà nhỏ Hoắc Tô Niên đã uống, nàng cười nhẹ hỏi: "Hoắc công tử, cảm thấy Bích Loa Xuân này như thế nào?"
Ngón tay thon dài của Hoắc Tô Niên nâng chén trà lên lần nữa, nàng lại uống một ngụm, vừa muốn trả lời, Công Nghi Bắc liền giành trước đáp.
Chỉ thấy Công Nghi Bắc miệng lớn uống mấy ngụm nước trà, hắn liên tục khen: "Tất nhiên là trà ngon!"
Ánh mắt rơi xuống trên mặt Công Nghi Bắc, Khúc Tri Tình nhíu nhíu mày lại, "Công Nghi ca ca, Thanh Môn hầu phủ các huynh tùy ý uống một loại trà, cũng đều tốt hơn chỗ chúng ta, huynh nha, đừng có lừa gạt làm ta vui vẻ."
Công Nghi Bắc nghiêm mặt nói: "Lừa gạt muội chỗ nào a, Tri Tình muội muội, muội nhìn, ta rất nghiêm túc, trà của các muội xác thực dễ uống!"
"Thật sự?" Khúc Tri Tình mi nhãn khẽ cong, trong mắt dường như có thêm gì đó.
Công Nghi Bắc gật đầu nói: "Tất nhiên thật lòng! Bất quá a, nếu như Tri Tình muội muội ngày nào cũng vui vẻ, vậy thì càng tốt a." Nói xong, hắn cũng nở nụ cười, giọng nói có ý cưng chiều hơn trước.
Hoắc Tô Niên sao có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của Công Nghi Bắc nàng nín cười cúi đầu, yên lặng uống trà.
Ngay lúc này, tốt nhất chính là chuyện gì cũng đều không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
"Nhị tiểu thư..." Tần chưởng quỹ bỗng nhiên chạy tới trước cửa ra vào, nhẹ nhàng gõ lên cửa ba cái, mặt lộ vẻ khó xử, hình như tiền đường xảy ra chuyện gì đó.
Khúc Tri Tình đi tới, "Làm sao vậy?"
Tần chưởng quỹ nói nhỏ vài câu, nụ cười trên mặt Khúc Tri Tình liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Đã biết, ngươi đi báo quan trước, ta qua đó nhìn xem." Khúc Tri Tình vội vàng phân phó xong, quay đầu lại cười xoà nói, "Công Nghi ca ca, Hoắc công tử, ta đi một chút sẽ về."
"Được." Công Nghi Bắc đáp một câu.
Khúc Tri Tình vừa đi, Công Nghi Bắc liền sửa sang lại tay áo cổ tay, rạo rực mà nói: "Lần này xem ta đây!"
Hoắc Tô Niên nghi ngờ lên tiếng hỏi: "Ngươi không phải muốn đi đánh nhau đấy chứ?"
Công Nghi Bắc gật đầu nói: "Chính là muốn đi đánh nhau!"
Hoắc Tô Niên nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhưng ở đây là 【Động Đình Tiên 】."
Công Nghi Bắc vỗ ngực nói: "Yên tâm đi Tô Niên, ta biết chừng mực!" Nói xong, hắn vỗ đầu vai Hoắc Tô Niên một cái, "Đi thôi, Tô Niên, chúng ta cũng đi xem một chút."
"Ngốc..." Hoắc Tô Niên nói thầm một câu.
Công Nghi Bắc không nghe thấy, "Tô Niên, ngươi nói cái gì?"
Hoắc Tô Niên khẽ cười nói: "Không có gì, ta chỉ nói, được."
"Vậy đi thôi!" Công Nghi Bắc ngẩng đầu đi ra nhã tọa, mang theo Hoắc Tô Niên một đường đi tới tiền đường 【Động Đình tiên 】.
Ba tên nam tử mặc hoa phục ăn cơm chùa bị người của【Động Đình Tiên 】 vây ở lối đi, một người trong đó cực kỳ kiêu ngạo giơ lệnh bài của mình lên, nói: "Không biết bản công tử là ai sao?"
Nhưng không người nào nhìn rõ được trên lệnh bài viết chữ gì.
"Cha của bản công tử là đại quan ở thành Bá Lăng, các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, bản công tử ở chỗ này ăn một bữa, đã là cho các ngươi thể diện rồi, còn dám thu bạc của bản công tử?"
Khúc Tri Tình cười nói: "【Động Đình Tiên 】vốn chỉ là buôn bán nhỏ, công tử nếu là con cháu thế gia, tất nhiên biết rõ, ăn cơm bá vương là..."
"Ôi, tiểu nương tử cười đẹp như vậy, trả tiền cũng được, đến đây, hôn bổn công tử một cái?" Tên công tử kia cắt đứt lời Khúc Tri Tình, duỗi tay muốn bóp cằm của nàng.
Khúc Tri Tình hoảng sợ lùi về sau, nào ngờ chân đạp phải cái ghế nhỏ, lảo đảo một cái, liền muốn ngã quỵ.
"Tri Tình muội muội, cẩn thận!" Vừa kịp lúc, hai tay Công Nghi Bắc vững vàng tiếp được thân thể Khúc Tri Tình đang ngã xuống, ấm áp ôm nàng vào trong ngực.
Nhuyễn ngọc ôn hương, Công Nghi Bắc tuấn nhan ửng hồng, thiếu nữ xinh đẹp trong lòng mặt mũi cũng tràn đầy rặng mây đỏ, nhẹ nhàng mềm mại, ở trong ngực hắn vùng vẫy mấy lần, bây giờ mới có thể đứng lên, cúi đầu xấu hổ điều chỉnh xiêm y có chút loạn.
Công Nghi Bắc đắc ý cười quay đầu, mặt lập tức biến thành hung thần ác sát, hướng đến công tử vô lễ vừa rồi, tức giận nói: "Bản thế tử ở đây, ngươi còn dám làm càn?!" Nói xong, đoạt lấy ngọc bội trong lòng bàn tay hắn, nhìn kỹ một chút, càng nổi giận, ném ngọc bội đi, quát, "Các ngươi là lưu manh ở đâu đến, loại thứ phẩm hạ đẳng này cũng dám lấy ra cho người khác xem? Bản thế tử tự mình áp giải ba tên lưu manh các ngươi đi nha môn!"
"Ngươi... Ngươi... Nói bậy!" Công tử này bối rối trừng Công Nghi Bắc, bước lùi ba bước ra bên ngoài, cho hai người bên hông một cái ánh mắt, nói, "Chạy!"
Mắt thấy ba người thừa cơ muốn chạy, Công Nghi Bắc đuổi tới, tên công tử kia trong hỗn loạn xoay người giơ chân đạp một cái dưới bụng Công Nghi Bắc.
Công Nghi Bắc đau đến bụm lấy bụng dưới ngã ngửa trên mặt đất, Khúc Tri Tình sao còn nhớ được ba tên lưu manh vừa chạy thoát kia, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Công Nghi ca ca, huynh làm sao vậy? Huynh đừng làm ta sợ a!"
Hoắc Tô Niên cũng ngồi xuống, vội vàng nhìn lướt qua Công Nghi Bắc, nàng cố nín cười, ra vẻ trấn tĩnh đứng lên, nói: "Xem ra Công Nghi huynh bị thương không nhẹ, người đâu mau tới, nhanh chóng nâng Công Nghi huynh hồi phủ."
"Đúng, đúng, nhanh đưa Công Nghi ca ca hồi phủ." Khúc Tri Tình cũng lên tiếng tán thành.
Hoắc Tô Niên nói với Công Nghi Bắc: "Công Nghi huynh, ta đi đuổi theo ba tên lưu manh kia, để xem đến cùng là người nào, dám cả gan ra tay nặng với ngươi như vậy!"
"Đừng..." Công Nghi Bắc nhịn đau ngồi dậy, hắn vội vàng kéo lấy góc áo Hoắc Tô Niên, nói: "Ngươi... Ngươi sợ không phải là đối thủ của bọn họ... Vẫn là đừng nên đi..."
"Yên tâm." Hoắc Tô Niên lần nữa ngồi xổm xuống, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Công Nghi Bắc, lời nói chứa đầy hàm ý, "Ta sẽ cẩn thận, Công Nghi huynh, ngươi cũng nên yên tâm a." Nói xong, đối với Công Nghi Bắc hiểu ý cười, hơi gật đầu.
Công Nghi Bắc biết rõ Hoắc Tô Niên là người thông minh, cảm thấy nàng nhất định đã đoán được chút nội tình, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, không dám nói ra, lại hỏi một câu, "Thật sự... Có thể yên tâm?"
Hoắc Tô Niên gật đầu, "Ân, yên tâm." Nàng lại bổ sung một câu, "Nếu ba tên lưu manh kia bị Khúc đại tiểu thư bắt được, Công Nghi huynh, ngươi sẽ không còn cơ hội xả giận nữa đâu."
Công Nghi Bắc cuối cùng cũng buông tay, hắn biết Hoắc Tô Niên đã nhìn thấu được chuyện xảy ra của ba người này, hắn trầm giọng nói: "Vậy... Ngươi nhất định phải bắt được ba tên lưu manh kia, bản thế tử... Nhất định phải tự tay đánh bọn họ từng cái một mới hả giận!"
"Được!" Hoắc Tô Niên lại gật đầu, bước nhanh xuyên qua đám người vây xem, ra khỏi 【Động Đình Tiên 】.
Con ngựa nhà mình còn buộc ở chỗ không xa đang ăn cỏ, Hoắc Tô Niên trực tiếp đi tới, cầm lấy dây cương, trở mình lên ngựa.
"Công tử phải đi rồi?" Gã sai vặt ra đón, cúi người cười nói.
Hoắc Tô Niên từ trong lòng lấy ra nửa thỏi bạc, ném vào lòng gã sai vặt, "Đi ngay, còn có chút việc phải làm." Nói xong, nàng ghìm ngựa quay đầu lại, liền đánh ngựa phi về hướng 【Thiên Nhật Túy 】 ——
Trong thành Yến Kinh này người không thể chọc vào nhất chính là Khúc đại tiểu thư, Công Nghi Bắc hôm nay ngây ngốc ra vẻ thông minh tìm đường chết, ba tên lưu manh tham tài gan lớn này cũng muốn như vậy, với Hoắc Tô Niên mà nói, biện pháp xử lí tốt nhất là tránh xa chuyện này, coi như chưa bao giờ tới 【Động Đình Tiên 】.
Ngựa chạy qua hai con đường, rút cuộc thả chậm tốc độ.
Hoắc Tô Niên thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên lưng ngựa đi giữa đường đèn đuốc sáng trưng, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng rằm sáng tỏ, ánh trăng mê ly, mây bay bầu bạn.
Nàng mỉm cười, tự nói: "Tối nay mặc dù không phải một đêm nguyệt hắc phong cao (mây đen gió lớn), nhưng lại có thể... 'Giết người'."
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!