Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 123: Không kịp nữa rồi




Suốt cả buổi sáng hôm nay, Lục Dĩ Nam dù vẫn xem văn kiện, vẫn có xử lý hợp đồng, nhưng đầu óc lại chẳng thể tập trung được.
Lục Dĩ Nam kéo ngăn kéo dưới hộc bàn, lấy chiếc hộp vuông bằng gấm nhỏ, mở ra rồi cầm chiếc nhẫn kim cương lên nhìn chăm chú không động.
Anh có nên nhân lúc hai người đó còn chưa thật sự đám cưới, bây giờ tới đó nói cho Đường Phi Yên biết anh cũng rất yêu thích cô ấy, muốn cô ấy ở lại cùng anh?
Liệu Đường Phi Yên có chấp nhận? Hay là từ chối anh chọn người đàn ông đó?
Lục Dĩ Nam cứ mãi suy nghĩ, cho tới khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh mới cất chiếc nhẫn kim cương vào lại trong hộp rồi cho vào trong túi, ngữ khí đạm nhạt nói một chữ: "Vào"
Thư ký Ái Lệ mang một phần văn kiện vừa lật trang sau đưa tới vừa đặt xuống bàn của Lục Dĩ Nam giọng nói có chút gấp gáp.
"Lục tổng, ở chỗ này có phần không đúng, bị sai lệch con số rồi."
Lục Dĩ Nam theo lời cô nói, hơi rũ mi mắt xuống nhìn theo nơi ngón tay thon dài của cô thư kỳ chỉ, nhìn qua một chút, quả thật đã bị sai lệch tới hai con số 0, Lục Dĩ Nam vội vàng cầm cây bút máy lên sửa lại, sau đó đưa lại cho thư ký Ái Lệ, rồi đưa tay lên xoa xoa ấn đường.
Ái Lệ nhìn thấy Lục Dĩ Nam như vậy, có chút quan tâm, nhẹ nhàng hỏi.
"Lục tổng à, anh không sao chứ? Từ chiều hôm qua cho đến bây giờ, đều đã ký sai hợp đồng rất nhiều, anh có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Lục Dĩ Nam mệt mỏi thở dài, lắc lắc tay ý nói không cần, sau đó tiếp tục lật một phần văn kiện ra xem tiếp, thư ký đứng bên cạnh trong lòng không yên, vẻ mặt ủ rũ thiểu não, định quay mặt rời đi, nhưng chợt nhớ tới cuộc họp lúc hai giờ chiều nay, liền quay lại nhắc nhở.
"À Lục tổng, còn ba mươi phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, hay là anh.."
Ái Lệ còn chưa nói xong, Lục Dĩ Nam đột nhiên ngẩn đầu lên hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Ái Lệ tuy là không hiểu Lục Dĩ Nam chỉ là hỏi giờ thôi sao lại phản ứng như thế, nhưng cô vẫn là bộ dáng uyển chuyển giọng nói thanh ngọt báo cáo.
"Bây giờ đã là một giờ ba mươi hai phút ạ."
"Một giờ ba mươi hai phút.. Vậy chỉ còn hai mươi tám phút nữa.." Lục Dĩ Nam bàn tay nắm chặt thành quyền, gần một phút nữa trôi qua, anh mới đứng bật dậy, vơ lấy chìa khoá và áo khoác trên ghế, rồi bỏ lại cho thư ký Ái Lệ một câu: "Nói với mọi người, cuộc họp chiều nay huỷ bỏ." sau đó bước nhanh ra cửa.
Ái Lệ đứng nhìn một màn này không hiểu chuyện gì, chỉ biết đây là lần đầu tiên nhìn thấy giám đốc của mình trở nên lúng túng như vậy, cô thở dài lắc đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng giám đốc, trở về bàn làm việc của mình gọi cho các bộ phận báo huỷ cuộc họp..!
Lục Dĩ Nam đạp mạnh chân ga đến khi không còn có thể nhanh hơn nữa, để tới sân bay, vừa ngừng xe lại trước lối ra vào của xe ô tô, Lục Dĩ Nam không quan tâm đậu xe có đúng nơi quy định không? Liền đẩy cửa hông xe ra, lao như bay vào bên trong.
Anh chạy đi khắp nơi tìm kím bóng dáng của Đường Phi Yên, nhưng vẫn không tìm thấy, cho đến khi tìm được nơi kiểm soát vé máy bay đi mỹ, thì họ cũng vừa kiểm tra xong, Lục Dĩ Nam nhìn thấy người cuối cùng đi vào trong lối đó, anh liền xông tới, muốn vào bên trong, nhưng lại bị hai người nhân viên kiểm tra vé ngăn cản lại.
Nói với anh máy bay đang chuẩn bị cất cánh, yêu cầu anh mua vé đi chuyến sau, Lục Dĩ Nam gần như sắp phát điên, anh chạy đến một góc trong phòng kiểm soát, nơi xung quanh toàn là kính trong, có thể nhìn thấy được máy bay bên ngoài đang di chuyển từ từ bay lên không trung.
Trong lòng Lục Dĩ Nam đột nhiên dấy lên một tầng hoảng hốt, lo sợ, sợ lần này Đường Phi Yên đi rồi, anh cả đời điều không thể tìm gặp được cô nữa, sợ đến lúc tìm gặp được cô, thì cô đã ngã vào lòng của người đàn ông đó, sợ..
Lục Dĩ Nam nhìn máy bay càng bay càng cao, càng bay càng xa, anh như mất bình tĩnh, dùng tay đập rầm rầm lên khung kính, lạc giọng gọi to.
"Đường Phi Yên, mau quay lại đây."
"Em có nghe tôi nói không, em không thể đi."
"Tôi vẫn còn chuyện chưa nói, em không thể đi."
Nhưng máy bay đã bay đi thật xa, xa đến anh sắp không còn nhìn thấy nữa...
Cô đã đi rồi, đã không còn ở bên cạnh anh nữa, anh trách bản thân mình tại sao tối hôm qua khi nghe Đường Phi Yên nói những lời đó, lại không ngăn cô lại?
Tại sao cả ngày hôm nay, anh điều do dự không đi tìm cô? Tại sao lại bởi vì chút sĩ diện rẻ mạc, sợ bị cô từ chối mà không nói cho cô biết, tâm ý lâu nay của anh dành cho cô? Tại sao lại chưa đánh đã đầu hàng tự hai tay dâng lên hạnh phúc cho người khác? Tại sao???
Lục Dĩ Nam ngàn lần tự trách bản thân tại sao? Cho tới khi không còn nhìn thấy máy bay nữa, anh mới quay mặt lại, tựa lưng vào khung kính, anh rút trong túi áo khoác chiếc nhẫn kim cương lúc nãy đã cầm tới, khẽ rũ mi mắt xuống, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.