Đêm tối lan tràn, đầy sao lấp lánh, bầu trời giống như một tấm thảm dài màu đen, gió thổi qua, nhộn nhạo làm người tim đập nhanh vũ mị.
Tiểu Hải cả người ướt sũng ghé vào trên giường, vẫn luôn tự tin về thể lực nàng rốt cuộc cũng bị đào rỗng.
Nguyễn Y Hàm dựa vào trên giường, trong tay cầm điếu thuốc hút từng ngụm.
Trên người cô cũng toàn là mồ hôi, tóc mái trước trán đều ướt đẫm, đôi mắt đen nhánh tràn đầy thỏa mãn.
Trong không khí, tràn ngập hương vị ám muội sau khi vui vẻ, dày đặc không tản ra được.
Tiểu Hải suy yếu dựa vào cô, Nguyễn Y Hàm một tay ôm nàng, "Sao không nói chuyện tôi hút thuốc?" Trước kia Tiểu Hải không cho cô hút thuốc, chỉ cần phát hiện một lần, khẳng định đều phải tra tấn cô một lần.
Nhưng hiện giờ......... Cư nhiên ngoan ngoãn nhìn, chẳng lẽ thật sự thoả mãn rồi nên không nói gì sao?
Âm thanh của Tiểu Hải mềm nhũn, nàng lười biếng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Người ta không phải nói xong việc một điếu thuốc, cuộc sống hơn thần tiên sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Tàn thuốc thiếu chút nữa rơi vào tay cô, Tần tổng chính là Tần tổng.
"Thứ bảy này tôi muốn nghỉ ngơi." Tiểu Hải khàn giọng, mí mắt đều không mở ra nổi, hai chân quấn quanh Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm nhìn nàng: "Tiểu Hải, tuy rằng chị ở bên cạnh tôi thực vui vẻ, nhưng tôi không hy vọng bởi vì vấn đề thời gian, lúc đi làm chị càng thêm áp lực."
Tần Hải Dao mỉm cười, nàng gối lên xương quai xanh của Nguyễn Y Hàm: "Ngoại trừ đối với em, tôi không mềm yếu như vậy."
Lời này thật sự chọc vào chỗ mềm mại nhất trong lòng Nguyễn Y Hàm.
Đúng vậy, cô tự nhiên biết Tần tổng cường đại cỡ nào, không chỉ công ty từ trên xuống dưới, mà ngay cả lão nhân trong nhà đều khen ngợi nàng không dứt.
Mọi người đều cảm thấy Tiểu Hải thiên phú dị bẩm, chỉ có Nguyễn Y Hàm biết sau lưng ngày đêm kia, nàng trả giá như thế nào.
Bởi vì hiểu được, cho nên không nỡ.
Nguyễn Y Hàm sờ sờ mặt Tiểu Hải: "Như vậy đi, sáng thứ bảy tôi cùng chị tăng ca, buổi chiều cùng chị nghỉ ngơi."
"Thật sao?" Tiểu Hải thực vui vẻ, đôi mắt lập tức sáng lên, Nguyễn Y Hàm nhìn đôi môi đỏ thẫm của nàng, còn có dấu vết bị mình khi dễ, cô quấn chăn lại cho nàng: "Thật sự."
Tiểu Hải nghiêng đầu, "Vì cái gì buổi sáng tăng ca, buổi chiều nghỉ ngơi?"
Nguyễn Y Hàm mỉm cười, cô nhéo mặt Tiểu Hải: "Nếu buổi sáng nghỉ ngơi... Tôi sợ tôi sẽ khống chế không được, làm chị buổi chiều cũng không có biện pháp tăng ca."
Ở độ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt nhất, nói những lời âu yếm hổ lang nhất.
Tiểu Hải nghe xong mặt nóng lên, lại dụi vào trong ngực cô.
Tình yêu, là lẫn nhau.
Cũng không thể sau khi Tiểu Hải thay đổi, cô một mực hưởng thụ, cô cũng phải thay đổi.
Chỉ cần là hai người ở cùng một chỗ, làm cái gì không sao cả.
Những gì A Hàm muốn là được ở bên nhau, chứ không phải để Tiểu Hải từ bỏ sự nghiệp.
"Tôi muốn tắm rửa." Chân Tiểu Hải câu lấy Nguyễn Y Hàm, "Tôi không còn sức lực nữa, em ôm tôi đi ~"
Nàng làm nũng, dùng giọng mũi giống như mèo con, tâm Nguyễn Y Hàm bị ngứa ngáy, cô dùng ngón tay chọc mũi Tiểu Hải: "Tắm rửa có thể không câu dẫn tôi không."
Tiểu Hải vùi đầu vào trong chăn, thở dài một hơi với cô: "Tôi mới không có câu dẫn."
Trên người nàng luôn có một cỗ hương khí, rõ ràng đã đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng mùi hương kia không những không có tản đi, ngược lại càng thêm nồng đậm, thật sự làm cho người vô pháp ngăn cản.
Nguyễn Y Hàm run rẩy, cắn chặt răng: "Lại tới nữa...... Chị cũng không đau sao?"
Trước kia A Hàm cũng từng có kinh nghiệm bị khi dễ qua, cô cảm giác vài lần trước còn tốt, nếu lặp đi lặp lại thật sự sẽ có chút đau, cũng không phải không thoải mái, mà là đau đến sảng khoái.
Lại muốn, lại cảm giác sợ hãi.
Đương nhiên, những lời này, đối với tuyệt thế đại cường công như cô khẳng định sẽ không nói với Tiểu Hải.
Tiểu Hải vừa nghe liền mỉm cười, nàng từ trong chăn chui ra, tóc rối bời giống như một kẻ điên, "Tôi không đau."
Nguyễn Y Hàm kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt Tiểu Hải lóe ra tia giảo hoạt, "Hôm nay mới vài lần, trước kia chúng ta...... "
So với số lần nàng từng công trước kia, A Hàm xem như mưa bụi.
Nguyễn Y Hàm:!!!
Được lắm!!! Tần Hải Dao!!!
Đến bây giờ còn dám khiêu chiến quyền uy của cô?
Nguyễn Y Hàm nổi giận, đứng dậy, nắm lấy thắt lưng của nàng kéo lên, Tiểu Hải kinh hô một tiếng, không mảnh áo che thân bị Nguyễn Y Hàm ôm vào trong ngực, nàng khẩn trương bắt lấy cổ cô, đôi mắt Nguyễn Y Hàm đen như mực nhìn chằm chằm vào nàng: "Tôi nhất định phải làm cho chị đau đến tâm phục khẩu phục mới thôi."
Tiểu Hải cười, nàng cư nhiên còn cười, sóng mắt mất hồn nhìn cô, Nguyễn Y Hàm có một loại cảm giác thất bại bị hồ ly tinh câu dẫn mà không làm được gì.
Không có cách nào.
Chỉ có thể đem người áp đảo trong phòng tắm lại một phen hỏng mất.
Nói cái gì không có sức lực tắm rửa.
Nguyễn Y Hàm đem Tiểu Hải hung hăng lăn lộn một phen, ấn tay nàng hướng về phía nước ấm không cho động, mãi cho đến khi nàng cầu xin tha thứ mới chịu buông tay.
Đêm nay, hai người ngủ chưa đầy ba tiếng đồng hồ.
Sáng sớm hôm sau.
Tiểu Hải thức dậy đầu tiên là hôn Nguyễn Y Hàm đang ngủ bên cạnh, sau đó nàng gửi tin nhắn cho Nguyệt Nguyệt, bảo nàng ấy giúp xin nghỉ học, nói A Hàm bị bệnh, cần nghỉ ngơi một ngày.
Thời điểm nàng xốc chăn lên chuẩn bị đi xuống, chân mềm nhũn, một trận lảo đảo, thiếu chút nữa té ra ngoài.
Tiểu Hải mặt đỏ hồng, nàng vịn giường hòa hoãn một lát, nhéo nhéo mặt Nguyễn Y Hàm, cưng chiều hờn nhẹ: "Tiểu hỗn đản."
Kỹ thuật tốt hơn nhiều so với trước đây, không biết có phải là tự học trên mạng hay không.
Trời, còn xám xịt.
Tiểu Nhan đã đậu xe ở một bên chờ đợi Tần tổng.
Trước kia, trong tình huống bình thường đều là Tần tổng trực tiếp lái xe đến công ty, rất ít khi để nàng đến đón, xem ra hôm nay có tình huống đặc thù. Đều là người trẻ tuổi, khó tránh khỏi không hiểu sai.
Tiểu Nhan cân nhắc, có lẽ chân Tần tổng bủn rủn, không xuống được giường?
Nàng ấy đang lâm vào suy nghĩ, Tần Hải Dao mặc tây trang ngẩng đầu ưỡn ngực ra tới, nàng nhìn thoáng qua Tiểu Nhan tựa vào trước xe, giương mắt lên.
Tiểu Nhan chạy nhanh đem cửa mở ra, ngọa tào, vừa rồi Tần tổng liếc nhìn nàng một cái, nàng cảm giác trái tim mình phảng phất đều bị nhìn thấu.
Tới công ty.
Lại là một vòng bận rộn.
Buổi sáng là hồi ức rậm rạp, họp xong, Tiểu Hải vẫy vẫy tay, gọi Tiểu Nhan vào, "Đi lấy tư liệu của Vương Địch tới cho tôi."
Tiểu Nhan gật đầu, nàng rất tò mò Tần tổng đột nhiên chú ý đến tư liệu của một nghệ sĩ nhỏ làm gì?
Nửa giờ sau.
Tần Hải Dao xem xong thông tin của Vương Địch: "Nói với người phụ trách bên Ức Dương, người này, công ty chúng ta chọn."
Tiểu Nhan:...............
Người phụ trách bên Ức Dương, không phải là Nguyễn tổng sao?
Đây có phải lại là phương thức ngọt ngào mới mẻ giữa tiểu tình lữ hay không?
Nhìn Tiểu Nhan chần chờ, Tần tổng khó có được tính tình tốt giải thích: "Người này, tương đối phù hợp với kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của chúng ta."
Tiểu Nhan:......
Có sao??? Tần tổng???
Tần Hải Dao không nói lời nào, nàng chăm chú nhìn Tiểu Nhan, ánh mắt kia, phảng phất giống như nếu để nàng nói thêm một câu nữa là tiền thưởng tháng này liền bay mất.
Tiểu Nhan vội vàng nói: "Đúng vậy, Tần tổng, đặc biệt phù hợp, tôi sẽ đi làm."
Hai công ty lớn như vậy, hợp tác nhiều năm như vậy, cũng sẽ không vì một nghệ sĩ nhỏ mà sinh ra xích mích, cùng lắm chính là Ức Dương bên kia nhượng bộ một chút.
Chỉ là......... Vương Địch này là thần thánh phương nào, có thể làm Tần tổng để bụng như vậy?
Làm xong xuôi chuyện này, buổi chiều còn có một cuộc hẹn quan trọng, Tần tổng nhất định phải đi, trước khi rời đi, nàng gửi tin nhắn cho Nguyễn Y Hàm.
—— Tôi cướp người của em, đừng tức giận, trở về bồi thường cho em.
Tiểu Hải lần này cũng không phải ăn dấm bậy bạ, nàng có cơ sở.
Đổi ngược lại, nếu bên cạnh nàng có một nghệ sĩ lớn lên giống A Hàm đừng nói là tám phần, cho dù là có bốn năm phần giống nhau, nàng cũng sẽ toàn lực trợ giúp.
Yêu một người yêu đến tận xương tủy, cho dù là một cái bóng, cũng sẽ thiên vị. Nàng không cần A Hàm thiên vị.
Nàng nói qua, cô là của nàng.
Của một mình nàng.
Nguyễn Y Hàm vẫn ngủ đến khi mặt trời phơi nắng ba sào, chờ đến khi cô tỉnh lại, mơ hồ cầm điện thoại nhìn thoáng qua, thấy tin nhắn của Tiêu Tiêu gửi đến.
—— Nam Dương muốn quản Vương Địch của chúng ta.
Nữ nhân hẹp hòi này.
Nguyễn Y Hàm lắc lắc đầu, cô duỗi eo chuẩn bị đi học.
Chiều nay có một trận đấu khởi động, đối thủ là từ trường khác đến, nói có mấy người chơi tương đối chuyên nghiệp, cô không thể bỏ lỡ.
Cô thuận tiện gửi tin nhắn cho Tiểu Hải.
—— Tần tổng, có rảnh rỗi tới xem tôi chơi bóng rổ không?
Tần Hải Dao đang ở bên ngoài, không kịp thời nhìn thấy tin nhắn.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm đến trường đã là sau bữa trưa, cô tùy tiện ăn chút gì đó, vừa đến cổng trường, liền nhìn thấy Khương Trăn Nguyệt đứng ở kia, hai tay khoanh lại, nhướng mày nói gì đó với một nam sinh. Mặt nam sinh kia lúc đỏ lúc trắng, đến cuối cùng, ảo não rời đi.
Không cần phải nói, đây lại là cự tuyệt người ta, làm tổn thương một trái tim thiếu nam.
Khương Trăn Nguyệt nhìn thấy Nguyễn Y Hàm tới đây, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại tới đây, Tiểu Hải không phải nói cậu bị bệnh sao?"
A Hàm:.........
Nữ nhân nhà cô đúng thật là há mồm liền có thể nói dối.
Nguyệt Nguyệt là người nào, vừa nhìn biểu tình kia của A Hàm liền hiểu, nàng cười xấu xa: "Không phải lại để Tiểu Hải làm cho không xuống giường được chứ."
Nguyễn Y Hàm:......
Cô thật sự rất không muốn nói chuyện với loại người làm nghệ thuật như Nguyệt Nguyệt, quá mức trực tiếp.
Nguyễn Y Hàm nhịn không được chèn ép nàng, "Cậu đừng ngày nào cũng nhìn chằm chằm tôi và Tiểu Hải, còn cậu thì sao? Đây đều đã năm ba đại học, nếu không tìm được người mình thích, cậu liền cùng tình yêu vườn trường thuần khiết say goodbye."
Về sau chỗ nào có vườn trường yêu đương thuần khiết.
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Liền giống cậu và Tiểu Hải yêu đương thuần khiết trong trường học sao?"
A Hàm:......
Nguyệt Nguyệt hai tay chắp ở phía sau, "Chiều nay là thi đấu, eo của cậu còn được không? Tay của cậu có ổn không? A, thật là thuần khiết."
A Hàm:............
Hai người nói xong náo loạn đến sân thể dục.
Nguyễn Y Hàm đơn giản hoạt động thân thể một chút, buổi sáng cô đi ra ngoài vội vàng, mặc một chiếc áo khoác màu be của Tiểu Hải, khoảnh khắc cởi áo, rất nhiều ánh mắt lập tức bắn tới.
Ngọa tào!
A Hàm quên mất, ngày hôm qua lúc ở trong phòng tắm, nữ nhân chết tiệt kia quấn lấy cô như rắn nước, để lại vô số dấu vết ái muội trên người cô.
Nguyễn Y Hàm lại đem quần áo tròng lên, cô quả thực, cả người sắp nổ tung, nhanh chóng đi vào phòng nghỉ.
Băng dán, băng dán......
Khương Trăn Nguyệt đi theo phía sau, cười xấu xa: "Vô dụng, không bằng cậu thoải mái lên sân, nếu không cậu dán toàn thân như vậy, người không biết còn cho rằng cậu rơi xuống núi đao, quay đầu lại càng khiến người chú ý."
Lời này nói rất đúng, dấu hôn trên người Nguyễn Y Hàm, từ cổ một đường đi xuống, quả thực......
Mặc kệ nói như thế nào.
A Hàm rụt rè vẫn mang cho mình một chiếc khăn lụa.
Thời điểm Tần Hải Dao mở họp, nhìn thấy tin nhắn Nguyệt Nguyệt gửi đến, nước uống thiếu chút nữa phun ra.
—— Tiểu Hải cậu xem, trong lịch sử trường học là kẻ ngốc đầu tiên mang theo khăn lụa chơi bóng.
Trong ảnh, Nguyễn Y Hàm đang ném bóng, cô mặc một chiếc áo màu đỏ, khăn lụa lại là màu trắng nàng mua cho cô vài ngày trước.
Nếu người bình thường ăn mặc như vậy, có thể sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
Nhưng đặt ở trên người A Hàm, lại có một loại cảm giác thời trang quỷ dị.
Người báo cáo trên đài nhìn thấy Tần tổng vẫn mặt mày lạnh băng trong suốt buổi họp hôm nay lại nở nụ cười, hắn kinh ngạc dừng động tác, mọi người cũng quay đầu nhìn Tần Hải Dao.
Tần Hải Dao thẳng người, buông di động xuống, "Ừm, hôm nay giải tán trước. "
Mọi người:......
Nó chỉ kéo dài chưa đầy nửa giờ.
Cuộc họp được giải tán.
Tần tổng sốt ruột đi tới trường học, trên đường đi, nàng còn nhận được mấy cuộc điện thoại, sấm rền gió cuốn.
Tới cuối cùng, nàng nhận được một cuộc điện thoại, ngay lập tức chuyển sang giọng mũi nói chuyện, "Ừm, em chờ tôi, tôi một lát liền qua tới."
Hàng ghế trước lái xe Tiểu Nhan:......
Tần tổng của bọn họ, thật sự là có thể mặn ngọt tùy thời điểm, nhân gian cực phẩm.
Ai, thật sự nhìn Tần tổng và Nguyễn tổng mỗi ngày sát cẩu, nàng đều muốn tìm một người mình thích ở bên nhau.
Tần tổng tới trường học, không có lập tức xuống xe, nàng nâng vách ngăn phía sau lên, cởi âu phục ra, đổi thành một cái váy dài.
Thời điểm nàng xuống xe, đôi mắt của Tiểu Nhan đều sáng lên.
Tần Hải Dao dẫm lên giày cao gót, một bộ váy dài cổ chữ V không tay màu đỏ thẫm, trên cổ tinh tế còn mang theo một sợi dây chuyền bạch kim, tóc toàn bộ chải lại buộc thành búi tóc, trên tai mang theo một đôi bông dài tinh xảo mà Nguyễn Y Hàm tặng cho nàng, cao quý ưu nhã.
Nàng nhìn Tiểu Nhan hỏi: "Cô thấy thế nào?"
Tiểu Nhan quả thực muốn giơ ngón tay cái lên, nàng ấy cảm giác Tần tổng mặc như vậy hoàn toàn có thể trực tiếp đến hiện trường trao giải cho khách mời.
Tần Hải Dao cắn môi, khóe mắt hiện lên một tia mỉm cười: "Thích hợp buổi tối xem phim không?"
Tiểu Nhan:............
Xem phim gì đó, thật đúng là một hoạt động giao tiếp nguy hiểm, hiện tại nàng xem như hiểu rõ.
Trang phục này của Tiểu Hải nhận được nhiều sự chú ý trong trường học.
Rất nhiều người nhận thức nàng, kêu học tỷ, Tiểu Hải mỉm cười gật đầu, một chút kiêu ngạo cũng không có.
Tới đại học, cùng cao trung không giống nhau, rất nhiều nữ sinh bắt đầu trang điểm, mặc dù trang điểm nhẹ, nhưng tinh tế hơn nhiều so với cao trung.
Nhưng Tiểu Hải là ai?
Nàng chính là đại lão trong giới giải trí, có theo đuổi nghệ thuật của riêng mình.
Mấy năm nay, nàng lại lăn lộn trên thương trường, loại khí chất bất phàm này khiến nàng không phù hợp với tất cả mọi thứ xung quanh.
Dùng lời Nguyệt Nguyệt nói để hình dung.
—— Tiểu Hải, cậu tuy rằng trên mặt mỉm cười, nhưng luôn có một loại cảm giác lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngoại trừ A Hàm, hình như chưa bao giờ có ai có thể đi vào trong lòng cậu.
Thời điểm Tần Hải Dao đi đến sân thể dục, trận đấu đã tiến vào nửa sau, A Hàm nhà nàng mang theo khăn lụa chơi bóng rổ Tiểu Hải liếc mắt một cái liền nhìn thấy, nàng có chút muốn cười, lại không muốn ở trước mặt bằng hữu không cho cô mặt mũi.
Uông Uông hướng về phía Tiểu Hải phất tay, "Wow, Tiểu Hải, mỹ nữ, nơi này!"
Tiểu Hải vừa tới, đội viên chơi bóng đều không đánh tốt, vụng trộm nhìn về phía nàng. Nguyễn Y Hàm nhìn thấy Tiểu Hải nở nụ cười, cô ra hiệu với trọng tài, kết cục.
Một thân mồ hôi, cô dựa vào người Tiểu Hải, người không quen thuộc bên cạnh hít một hơi khí lạnh, Tiểu Hải dùng khăn giấy giúp cô lau mồ hôi, nhìn khăn lụa của cô.
Nguyễn Y Hàm có chút không được tự nhiên, "Nhìn cái gì, không phải đều là lỗi của chị sao."
Tiểu Hải khóe môi hơi giơ lên, "Cái này không đẹp, lần sau mua cho em một cái nơ con bướm nha"
Nguyễn Y Hàm:............
Thật là, còn dám khi dễ người như vậy, xem ra đêm qua cô vẫn không có làm cho người ta tận hứng.
"Sao chị lại mặc ít như vậy." Nguyễn Y Hàm cảm giác được ánh mắt chú ý xung quanh nên không vui, tiện tay cầm áo khoác của mình khoác lên cho Tiểu Hải.
Tiểu Hải mỉm cười nhìn sân thi đấu: "Không phải đã lâu rồi tôi không bồi em chơi bóng sao?"
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, "Sau đó thì sao?"
Chuyện này có liên quan gì đến việc nàng mặc ít?
Tiểu Hải mỉm cười hào phóng: "Giết một tình địch."
A Hàm:.........
Tần a di phúc hắc này!!!
Tình địch ngược lại không thấy.
Dù sao chuyện của Nguyễn tổng và Tần tổng, phàm là lão nhân ở trường lâu một chút đều biết, đây là bí mật bất thành văn.
Trước đây, vốn A Hàm muốn công khai, nhưng Nguyễn nãi nãi nói gia tộc có một số chuyện nếu công khai sẽ không tiện, chờ các nàng tốt nghiệp đại học, hai bên đều an ổn.
Hai đứa nhỏ liền cũng không có ý nghĩ gì nữa.
Thời điểm chuẩn bị đi xem phim, Nguyễn Y Hàm bất ngờ nhìn thấy Du ca từng chơi bóng rổ với cô ở cổng trường.
Kia vẫn là thời điểm cô đi tìm Tiểu Hải ngẫu nhiên gặp được Du ca, lúc ấy hắn đối với cô rất có ý tứ, sau đó bị Tiểu Hải nói một câu —— Cô ấy đã kết hôn, đang chuẩn bị có con giải quyết hoa đào của cô. Du ca trong tay ôm bóng rổ, nhìn thấy Nguyễn Y Hàm cũng có chút kinh ngạc.
Ánh mắt của hắn rất có ý tứ, đầu tiên là nhìn mặt Nguyễn Y Hàm, sau lại nhìn bụng cô. Tiểu Hải cũng đứng bên cạnh Nguyễn Y Hàm, không nói gì, nhìn A Hàm.
Du ca run run rẩy rẩy: "Cô, cô...... Tiểu Hải, cô không phải nói cô ấy...... Chuẩn bị sinh...... "
Này chỗ nào giống như đã sinh con.
Tiểu Hải còn chưa nói gì, Nguyễn Y Hàm nhéo nhéo tay nàng, cô cũng không muốn để cho một người đột nhiên xuất hiện cắt ngang hai người bọn họ ngọt ngào du ngoạn, ở trong rạp chiếu phim hẹn hò gì đó, nhưng cô đã nghĩ tới rất nhiều lần, Nguyễn Y Hàm nhìn Du ca: "Lão đại ở nhà cùng a di chơi, tôi đang chuẩn bị đứa con thứ hai, nhường đường một chút."
Du ca:......
Tiểu Hải:......
Dọc theo đường đi, Tiểu Hải cười ngửa tới ngửa lui.
Nguyễn Y Hàm vốn còn đen mặt, nhưng đã lâu không thấy Tiểu Hải vui vẻ như vậy liền cũng phóng túng nàng. Cô đối với nàng sủng nịnh, vẫn luôn như thế.
Đèn đường sáng lên, từng chùm tia sáng chiếu xuống đường phố, ánh đèn neon làm cả thành thị ấm áp. Tiểu Hải nắm tay Nguyễn Y Hàm cảm khái: "Đã lâu rồi tôi không đi dạo như vậy."
Nguyễn Y Hàm vuốt ve tay nàng, có điểm đau lòng.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ công việc thì vẫn là công việc. Còn trước kia thì sao? Ngoại trừ học tập thì vẫn là học tập.
Nguyễn Y Hàm có đôi khi thật sự nghĩ, Tiểu Hải đến thế giới này có phải bị ngược đãi hay không, nàng cũng chưa từng chân chính hưởng thụ qua cái gì. Ngay cả xem phim, hẹn hò và các hoạt động hàng ngày như vậy đều rất ít thấy.
Buổi tối, hai người đi ăn cơm Tây, Nguyễn Y Hàm cắt từng miếng bò bít tết, dưới ánh nến, Tiểu Hải dịu dàng nhìn cô, một tay bám lấy cánh tay cô, "Em đút tôi." Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, "Tiểu Miêu, buổi trưa không có ăn no sao?"
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô: "Vội vàng mở họp, chỉ ăn một miếng."
Nếu như trước kia, A Hàm nhất định phải oán giận Tiểu Hải vài câu, nhưng bây giờ, ngoại trừ đau lòng, cô chỉ có thể dùng trán cọ cọ mũi nàng: "Buổi tối chị ăn nhiều một chút."
"Không cần." Tiểu Hải vô cùng chú ý duy trì vóc dáng, Nguyễn Y Hàm cười xấu xa, "Đêm nay cũng không làm việc, trước tiên đi rạp chiếu phim, sau đó đến công viên giải trí, chị không sợ thể lực tiêu hao quá mức sao?"
Thể lực tiêu hao quá mức......
Mặt Tiểu Hải đỏ bừng, nàng vỗ cánh tay Nguyễn Y Hàm một chút, cúi đầu.
Tuy rằng có điểm thẹn thùng, nhưng trong lòng càng có nhiều ngọt ngào.
Tần tổng cũng phá lệ ăn hết miếng bít tết, còn uống một ly đồ uống ngọt ngào.
Bình thường hai người rất ít khi đến rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại này, đến nơi mua vé, Nguyễn Y Hàm nhìn bộ dạng người nọ đầu chen chúc liền trầm mặc, cô quay đầu nhìn nhìn Tiểu Hải.
Vốn dĩ hai người nói tốt lần này ra tới sẽ thật bình dân, ngày thường đều là xem rạp chiếu phim ở nhà, chỉ có hai người cũng rất không thú vị, còn không kích thích.
Tiểu Hải tựa hồ cũng suy nghĩ giống cô, có chút do dự.
Nếu về nhà, hai người cũng thực tốt.
Nhưng người trẻ tuổi...... Luôn muốn theo đuổi kích thích......
Rạp chiếu phim là một dịp tuyệt vời như thế nào.
Chỉ là, người quá nhiều, sợ là đều phải đầy hội trường.
Cuối cùng, vẫn là Nguyễn tổng phát huy trí thông minh tài trí, cô trực tiếp bao hết, trực tiếp chọn người xem.
Không phải cần người xem sao?
Cô gọi Nguyệt Nguyệt, Uông Uông cùng ba mẹ tới.
Như vậy lại có người xem, lại kích thích, lại an toàn.
Thời điểm mọi người tới vẻ mặt ngốc ngốc, không rõ vì sao A Hàm đột nhiên muốn mời bọn họ xem phim.
Nguyễn Y Hàm thoải mái hào phóng: "Chúng ta đã lâu không có tụ tập, ba mẹ, ánh mắt hai người không tốt, ngồi phía trước, Nguyệt Nguyệt và Uông Uông, hai người ngồi ở giữa, con và Tiểu Hải ngồi ở hàng cuối cùng."
Lại nhìn Tiểu Hải, nàng cúi đầu nhìn gạch men giẫm dưới giày cao gót, mặt đều đỏ thẫm.
Tố Vân, Nguyễn Niên:......
Uông Uông, Nguyệt Nguyệt:......
Công cụ người bị an bài rành mạch rõ ràng.