—— Ta muốn cho nó giống như cẩu cầu xin con.
Tần Hải Dao quá hiểu Nguyễn Y Hàm, cô là một người kiêu ngạo như vậy, muốn cô cầu xin nàng, không bằng trực tiếp giết chết cô.
Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội hôn mê nằm trên mặt đất không biết sống chết, cả người lạnh lẽo, linh hồn đều như rơi xuống hầm băng.
Bà nội, bà nội, bà nội......
Lúc Nguyễn Y Hàm còn rất nhỏ, cha mẹ đã rời xa cô, bà nội là người thân duy nhất của cô.
Mấy năm nay, cô tuy rằng luôn ghét bỏ bà nội dong dài, ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, nhưng cũng chỉ có hai bà cháu bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Tần Thấm nhìn nước mắt của Nguyễn Y Hàm, bà ta nâng nâng mắt phân phó Đoạn Tử: "Buông con bé ra."
Ra lệnh một tiếng, thủ hạ lập tức buông lỏng Nguyễn Y Hàm.
Cằm cô đã bị vỡ, nói không ra lời, cũng chỉ có thể chạy đến bên người bà nội ngồi xổm xuống, nâng bà dậy để bà dựa vào lòng ngực chính mình.
Nguyễn Y Hàm rơi lệ, tay cô run rẩy sợ hãi kiểm tra lỗ mũi bà nội.
Có hô hấp, bà còn có hô hấp!
Cô lập tức ngẩng đầu lên, cầu xin nhìn Tần Hải Dao.
Chỉ cần có thể cứu bà nội, muốn cô làm cái gì đều có thể, đều có thể......
"Không cần!"
A Ly tựa hồ minh bạch Nguyễn Y Hàm muốn làm cái gì, nàng dùng hết sức lực, lập tức thoát khỏi trói buộc, chạy vội tới bên người Tần Thấm quỳ xuống: "Tôi cầu xin bà, Tần tổng, tôi cầu xin bà, xin bà hãy thả tiểu thư, thả lão phu nhân......"
Nàng không ngừng dập đầu, mỗi một lần dập đều dùng toàn lực, thật mau, trên mặt đất đã có những vệt máu sền sệt.
Thủ hạ đứng bên cạnh Tần Thấm đều nhịn không được động dung.
Tần Thấm lại bất mãn khinh bỉ: " Cô là cái thá gì?!"
Bà ta nhìn thoáng qua Đoạn Tử, tay hắn cầm quyền, không lưu tình chút nào, tiến lên đánh mạnh vào sau ót A Ly, A Ly không kịp phản ứng liền hôn mê bất tỉnh.
Thân mình Tần Hải Dao giật giật.
Tần Thấm nhìn vào mắt nàng, hạ thấp giọng cảnh cáo: "Ta sẽ giết bà ta."
Tần Hải Dao chậm rãi cúi đầu.
Giống như cẩu cầu xin nàng.
"Đông" một tiếng, Nguyễn Y Hàm quỳ gối trên đất, cô cúi đầu, hai tay dán trên mặt đất, đối với Tần Hải Dao làm ra động tác dập đầu.
Đủ rồi sao?
Đủ rồi sao?!
Từ khi nào.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm chọc giận Tần Hải Dao cũng từng cầu xin nàng.
Đừng nhìn Tiểu Hải ngày thường ôn nhu suy nhược, nhưng nếu là tính tình thật sự khởi xướng, Nguyễn Y Hàm cười nịnh nọt cũng vô dụng, chỉ có thể đem nàng ôm vào trong ngực một lần lại một lần nhận sai, một câu lại một câu xin lỗi.
Khi đó, cô còn cười khổ mà nói: "Em xem, chị đều giống như một tiểu cẩu cầu xin em, em còn không chịu tha thứ sao?"
Tần Hải Dao khẽ cắn môi, sóng mắt lưu chuyển, một tay nhéo nhéo cằm Nguyễn Y Hàm, nói: "Để em nhìn xem, chị nơi nào giống tiểu cẩu."
Cảnh còn người mất.
Hình ảnh giao thoa ở ngay trước mắt.
Đến cuối cùng, có lẽ thể lực tiêu hao quá mức, có lẽ linh hồn đều bị đào rỗng.
Lệ quang che phủ, Nguyễn Y Hàm nhìn thấy Tần Thấm một khắc kia gật đầu, rốt cuộc chống đỡ không được, thân mình chậm rãi ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Như là rơi vào một cái mê cung.
Nguyễn Y Hàm đi như thế nào cũng đi không ra.
Cô thực sốt ruột, khắp nơi tìm kiếm bà nội, vừa mới bắt đầu vẫn là đi, đến cuối cùng, cô đã phát cuồng chạy vội đến.
Bà nội sợ nhất là cô đơn.
Trong nhà về sau lụi bại, bà chưa bao giờ trách móc cô, câu treo ở bên miệng nhiều nhất chính là "Con ở bên cạnh ta liền tốt, bà nội sợ cô đơn, con phải hảo hảo, bồi ta."
Nguyễn Y Hàm càng sốt ruột, cô như thế nào cũng tìm không thấy bà nội, chạy khắp nơi trong mê cung.
"Bà nội, bà nội, bà nội......!!!"
Cô là khóc đến tỉnh lại.
"Ai nha, Nguyễn tổng, đừng nhúc nhích."
Có lẽ xưng hô như vậy thật mới lạ, Nguyễn Y Hàm nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt,
trong nhất thời có chút ngốc lăng.
Bác sĩ Sở nhìn cô, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp: "Nguyễn tổng, ngài đừng nhúc nhích, tôi vừa mới cho người thay bình truyền dịch, ngài đã hôn mê ba ngày."
Nguyễn Y Hàm mờ mịt nhìn nàng.
Bác sĩ Sở là bác sĩ tư nhân của Nguyễn gia đã nhiều năm, từ lúc cô còn rất nhỏ.
Cô nhìn nhìn khắp nơi, cô cư nhiên nằm trên giường lớn phòng mình, mu bàn tay đang ghim kim tiêm truyền dịch.
Mãi cho đến khi Tần Hải Dao đi vào, thời điểm bác sĩ Sở kêu nàng là "Tần tổng", giấc mộng đẹp đẽ của Nguyễn Y Hàm mới hoàn toàn bị xé nát.
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, bất chấp trên tay bị kim tiêm chọc vào đau đớn, Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hải Dao.
Cằm của cô đã được chữa trị cẩn thận, chỉ là lời vừa mới nói, âm thanh giống như máy móc rỉ sét lâu ngày, nức nở không rõ.
"Bà nội, bà nội...... Bà, bà......bà ở...... Ở đâu?"
Nói ra mỗi một chữ, cằm đều đau như bị xé rách đi.
Bác sĩ Sở nói cô đã hôn mê ba ngày.
Sau lưng Nguyễn Y Hàm một mảng mồ hôi lạnh, là đau, càng thêm gấp gáp.
Cô muốn đi tìm bà nội, muốn bồi ở bên người bà!
Tần Hải Dao thực trầm mặc, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm không nói gì, ánh mắt toàn là bi ai.
Giống như là minh bạch.
Nước mắt Nguyễn Y Hàm không ngừng rơi xuống, cô lập tức xốc chăn lên, đột nhiên đứng dậy giật mạnh dây truyền dịch, nước văng tứ tung trên mặt đất, trên tay là một mảnh máu đỏ đậm.
Bác sĩ Sở hoảng sợ, ngoài cửa vài người lập tức vọt vào đè lại Nguyễn Y Hàm, cô như sư tử rít gào, dùng sức quát Tần Hải Dao, "Cô...... Nói cho tôi...... Nói cho tôi."
Vô luận phát sinh chuyện gì.
Đó là bà nội của cô, cô đều phải biết.
Tần Hải Dao hít một hơi thật sâu, nàng gian nan lại chậm rãi nói: " Bà nội...... đã chết."
Đã chết......
Bà nội đã chết......
Nguyễn Y Hàm nghe thế, đại não như bị ấn nút tạm dừng, nháy mắt trống rỗng.
Giây tiếp theo, cô cũng không có quá nhiều phản ứng, liền trực tiếp ngất đi.
Thế gian rộng lớn như vậy.
Từ nay về sau, cô đã không còn người thân nữa rồi.
———
Tỉnh lại.
Đã là buổi chiều.
Bác sĩ Sở ưu sầu nói: "Cô ấy đã ba ngày ba đêm không có ăn uống, cứ như vậy có là sắt thép cũng không chịu nổi, lại thêm tinh thần bất ổn, chỉ dựa vào truyền dịch cũng không được."
Trong tay Tần Hải Dao mang một chén cháo.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng đút một muỗng đến bên miệng Nguyễn Y Hàm.
Trước kia, mỗi khi Nguyễn Y Hàm sinh bệnh, Tần Hải Dao đều sẽ nấu cháo cho cô.
Khi đó, cô giống như một hài tử không chịu lớn, vẻ mặt đưa đám: "Chị muốn ăn thịt."
Tần Hải Dao lập tức bất đắc dĩ, "Không được, chị còn phát sốt, nên ăn uống thanh đạm một chút."
Hai mắt Nguyễn Y Hàm sáng lấp lánh nhìn nàng: "Nếu ăn cháo sẽ có khen thưởng sao?"
Tần Hải Dao tức giận liếc mắt một cái, "Còn chưa ăn liền muốn được thưởng, Nguyễn tổng thật là càng ngày càng có tiền đồ."
Đến lúc sau, ăn xong một chén cháo, Tần Hải Dao xoay người muốn cầm chén mang đi, lại bị Nguyễn Y Hàm từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, trực tiếp áp xuống: "Chị muốn được thưởng."
Tần Hải Dao bám lấy cổ Nguyễn Y Hàm, chấp nhận để cô cường thế, trong mắt đều là ẩn nhẫn, địa phương bị cô hôn qua đều nhàn nhạt ửng lên phấn hồng.
Nguyễn Y Hàm say mê.
Tần Hải Dao đối với cô chính là hoa anh túc, làm cô mê muội, làm cô trầm luân, làm cô vô pháp kiềm chế.
Tần Hải Dao đang xuất thần nghĩ, Nguyễn Y Hàm chậm rãi mở mắt.
Tần Hải Dao nhìn cô có chút khẩn trương, sợ cô như vừa rồi la hét náo loạn.
Nhưng Nguyễn Y Hàm một chút cũng không nhúc nhích.
Cô như một người đã chết nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lát, sâu kín nói: "Mang tôi...... Mang tôi đi xem bà nội."
Tần Hải Dao không có đáp lại.
Nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, gương mặt cô đã gầy đến đáng thương, hai mắt vô hồn ảm đạm không có ánh sáng.
Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt nói: "Tần tổng, tôi có thể...... Lại giống như cẩu cầu xin cô một lần."
Thời điểm này.
Xe cộ lưu thông trên đường phi thường không thuận lợi.
Bên ngoài trời lại mưa lớn.
Tần Hải Dao cùng Nguyễn Y Hàm đều ngồi ở ghế sau, Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm nhìn ngoài cửa sổ.
Đây cũng là trả thù, là châm chọc, là nói móc sao?
Tần Hải Dao đã trở thành Tần tổng.
Bác sĩ nhà cô, người hầu nhà cô, tất cả đều nhận nàng là chủ.
Mấy thế hệ người vất vả kinh doanh trong công ty, cũng biến thành thủ hạ của Tần gia.
Mà cô lại chẳng còn gì.
Cái gì...... cũng đều không có.
Mưa cùng bầu không khí u ám, luôn sẽ làm lòng người nảy sinh áp lực.
Tần Hải Dao dọc theo đường đi đều trầm mặc, nàng quá hiểu Nguyễn Y Hàm, hôm nay nếu ngăn cản cô, đó thật sự là muốn mạng của cô.
Đã trải qua việc Tần gia lãnh khốc cùng tàn nhẫn.
Nguyễn Y Hàm tâm tê liệt, cô nghĩ Tần gia rất có khả năng tìm cái bãi tha ma nào đó, hoặc tùy tiện tìm một địa phương chôn bà nội.
Nhưng không nghĩ tới......
Xe chạy đến sơn cốc(*).
(*) sơn cốc: khe núi, thung lũng
sơn: núi; cốc: dòng nước ở giữa hai quả núi.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm xuống xe, ngoài ý muốn nhìn thấy hai tay Tần Thấm khoanh lại đứng ở mép vách núi.
Tần Hải Dao nhìn Tần Thấm cũng là lắp bắp kinh hãi, nàng không thể ngờ được thời gian này, mẹ nàng lại ở chỗ này.
Cơ hồ là bản năng, nàng cất bước về phía trước, chắn trước người Nguyễn Y Hàm.
Tần Thấm nghe thấy được âm thanh, bà ta chậm rãi xoay người, khóe mắt cư nhiên còn nước mắt chưa kịp lau khô, "Các con tới sao."
Bà ta âm thanh thực bình tĩnh, quỷ quyệt làm người thấp thỏm lo âu.
"Chị ấy chỉ là muốn đến xem bà nội một chút."
Tần Hải Dao nỗ lực làm âm thanh của chính mình bình tĩnh trở lại.
Hậu sự của Nguyễn nãi nãi là một mình Tần Thấm lo liệu, bà ta không cho bất luận kẻ nào nhúng tay, chỉ biết nãi nãi được chôn ở đỉnh núi.
"Xem lão thái thái sao......" Tần Thấm thong thả đem ánh mắt dừng ở trên người Nguyễn Y Hàm, lẳng lặng đối diện nhìn nhau, nếu không phải vì muốn xem bà nội, Nguyễn Y Hàm cơ hồ muốn xông lên trước cùng bà ta đồng quy vu tận(*).
(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung
Đoạn Tử đứng bên cạnh bà ta cảm nhận được luồng sát khí nên cảnh giác nhìn Nguyễn Y Hàm.
Tần Thấm cười cười, bà ta xoay người, chỉ chỉ u cốc(*) thâm thúy nói, " Bà nội con đang ở phía dưới."
(*) u cốc: hang sâu tăm tối.
Thân mình Nguyễn Y Hàm run lên, các tế bào trên người cô lập tức nổ tung, "Các người...... Các người......"
Tần Thấm còn đang cười, bà ta bình tĩnh nhìn Nguyễn Y Hàm: "Đúng vậy, ta đem bà ấy nghiền nát thành tro."
Nơi này là nơi chồng bà ta nhảy vực bỏ mình.
Hiện giờ, bà ta nằm gai nếm mật hơn 30 năm, rốt cuộc cũng trả được thù.
Bà khiến lão thái thái đi bồi chồng mình.
Một nhà các nàng đều ở phía dưới.
Cả người Nguyễn Y Hàm run rẩy, cô như con báo đang phẫn nộ, gào rống phía sau Tần Thấm, lại bị Đoạn Tử một phen đè lại.
Nổi điên, phát cuồng.
Đoạn Tử đem mặt Nguyễn Y Hàm ấn ở trên đất, nước mắt cô rơi vào lớp đất mềm bên dưới, lồng ngực phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
Tần Hải Dao cắn môi đến bật máu.
Mưa, ngày càng nặng hạt.
Ánh đèn từ xa chiếu đến làm người chói mắt, một chiếc xe hơi ngừng ở chân núi.
Nam tử cao lớn thân mặc tây trang, cầm dù từ trên xe bước xuống, hắn bước nhanh đến bên người Tần Hải Dao, dùng dù che khuất nàng, một tay ôm nàng, đem nàng giấu vào trong ngực: "Tiểu Hải, em cũng thật là, mưa lớn như vậy, như thế nào dù cũng không mang theo? Cuối tuần sau chúng ta phải thử áo cưới, cũng không thể bị cảm mạo được."
Lời nói vừa sủng nịnh, vừa oán giận bay vào trong tai, Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Hải Dao.
Nguyên lai, vị hôn phu của nàng là Trịnh Nghị.
Ha ha, cũng chính là bạn tốt ngày xưa của mình.
Đoạn Tử dùng lực, sắc mặt cô tái nhợt bị ấn ở trên mặt đất đến đổ máu, mưa vẫn không ngừng hạ xuống, khiến Nguyễn tổng thật sự như lời nói của Tần Thấm, giống như cẩu, bùn đất đầy mặt xen lẫn máu loãng, thù hận nhìn Tần Hải Dao.
"Buông con bé ra."
Tần Thấm lên tiếng, Đoạn Tử tự nhiên buông lỏng tay, bà ta đi về phía trước hai bước, nhìn Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt nói: "A Hàm, lão thái thái đã chết, hai nhà chúng ta nợ cũng liền thanh toán xong, ta sẽ không muốn con chết."
Gương mặt Nguyễn Y Hàm trầy xước dơ bẩn, máu đỏ tích tụ theo nước bùn chảy xuống, "Sau đó, giống như cẩu ở bên cạnh bà?"
"Bằng không thì sao?" Tần Thấm cười, như là ngày trước đối với Nguyễn Y Hàm mỉm cười: "Con đừng quên, A Ly còn ở nhà dì Tần làm khách đấy."
A Ly......
Thân mình Nguyễn Y Hàm run rẩy, cô nhìn nhìn Tần Thấm, bà ta đối với cô cười ôn nhu, thật giống như dì Tần ngày xưa luôn cưng chìu cô.
"Bà......"
Tần Hải Dao thấy được Nguyễn Y Hàm trong mắt quyết tuyệt, nàng tiến lên một bước muốn đến gần cô, lại bị Trịnh Nghị bắt được, trong mắt hắn hiện lên một tia ngoan độc, đôi mắt lại cười khanh khách nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng mau đứng lên đi, mưa lớn như vậy, hà cớ gì phải tự hành hạ bản thân, trở về tịnh dưỡng một chút, hôn lễ của tôi cùng Tiểu Hải còn đợi mời cô làm phù đâu đấy."
Làm phù dâu......
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, thân thể của cô giống như người chết không có độ ấm.
Mưa, quá lớn.
Làm cô thấy không rõ biểu tình của Tần Hải Dao, cô đột nhiên cười, cười một cách thê lương: "Tần Hải Dao."
Thân mình Tần Hải Dao run lên.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng: "Em có tin nhân quả báo ứng không?"
Mưa to ào ạt, rửa sạch hết thảy, giống như đã từng tình thâm như biển, giờ phút này bất quá cũng là lạnh lẽo như tro tàn.
Tần Hải Dao vẫn luôn nhìn cô, nhìn cô ở bên trong mưa gió lung lay sắp đổ, tựa như người điên.
Nguyễn Y Hàm chậm rãi đứng lên, cô nhìn dưới chân núi bị mây đen bao phủ.
Tần Hải Dao đi theo cô tiến lên một bước.
Giờ khắc này, Nguyễn Y Hàm cực kỳ bình tĩnh, cô nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, chậm rãi nói: "Tần Hải Dao, tôi đã từng yêu em như vậy."
Nước mắt Tần Hải Dao rơi xuống.
Nguyễn Y Hàm lẩm bẩm: "Có thể vì em trả giá hết thảy, nếu em thật sự muốn tôi chết, tôi cũng sẽ cấp thanh đao đưa tới tay em. Chính là, người em tổn thương, đó là bà nội....."
Nước mắt của Tần Hải Dao cùng nước mưa hoà làm một.
Nguyễn Y Hàm cười thê lương: "Bà nội, con tới... con tới bồi người......"
Nói xong, cô xoay người, đối với sơn cốc nhắm hai mắt lại.
Bà nội đã nói là bà sợ nhất cô đơn, cô cũng đã đáp ứng bà nội, tuyệt đối không để bà một mình cô độc.
Cô tới bồi bà.
"Không ———"
Cùng với tiếng thét chói tai, ký ức ngày xưa, như từng thước phim điện ảnh tua lại, từng màn một hiện lên trong đầu Nguyễn Y Hàm.
"Chị một ngày nào đó sẽ chết ở trong tay em."
"Tốt, chết ở dưới thân của em."
"Chờ mọi việc kết thúc, chúng ta liền rời đi, mang theo bà nội, tìm một nơi non xanh nước biếc sinh sống, em...... Gả cho chị."
"Tiểu Hải là một cô gái tốt, con phải đối xử tốt với con bé."
"Hôn lễ của chúng tôi tổ chức vào tháng sau."
"Tần tổng, tôi có thể......Lại giống như cẩu cầu xin cô một lần."
"Ta đem bà ấy nghiền nát thành tro."
"Tôi đã từng yêu em như vậy, nếu em muốn tôi chết, tôi sẽ cấp thanh đao đưa tới tay em..."
......