—— Em cũng đã sớm muốn báo thù.
Tần tổng nói lời này không chỉ muốn trêu đùa Nguyễn tổng, còn có một phần phát ra từ thật lòng.
Nếu Nguyễn Y Hàm đã nói, từ nay về sau đều không muốn nghe những lời lừa gạt nữa, vậy thì bọn họ nên thẳng thắn nói chuyện với nhau không phải sao?
Trong xương cốt, Tần Hải Dao mạnh mẽ và độc lập.
Lúc trước nàng cùng Nguyễn Y Hàm ở bên nhau, tuy rằng Nguyễn tổng ngẫu nhiên sẽ làm nũng, nhưng ở phương diện nào đó, cô chính là vô cùng có chính kiến.
Tiểu Hải luôn đè nén bản tính của mình, dấn thân làm việc nghĩa, nhưng hiện giờ nàng có thể quang minh chính đại bộc lộ sức chiến đấu một cách công khai và chân thực.
Hai người đứng đối diện nhau.
Nguyễn Y Hàm nhìn tư thế này của Tần tổng cũng không dám thiếu cảnh giác, mồ hôi trên trán cô còn chưa khô, tóc như được xịt keo, hai mắt sũng nước tối đen như mực.
Trước khi các cao thủ so chiêu, luôn sẽ trao đổi nhẹ vài câu.
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Nguyễn tổng, chị cũng thật đẹp."
A Hàm nhà nàng thật sự quá xinh đẹp, đẹp đến mê người.
Nguyễn Y Hàm:..................
Chết tiệt!!!
Cô hiện tại hoài nghi, Tần Hải Dao ngồi trên vị trí tổng tài này, có phải là vì muốn đùa giỡn cô hay không?
Nguyễn Y Hàm siết chặt chút sức lực, dùng sức xông tới bảy điểm, khoé miệng Tần Hải Dao hàm chứa ý cười, thân thể hơi nghiêng sang bên phải, tránh né sức lực của Nguyễn Y Hàm, nâng một bàn tay lên, sắc bén bắt lấy cổ tay cô vặn một cái, đầu gối chạm vào sau chân cô, Nguyễn Y Hàm chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, hai chân mềm như bông quỳ xuống, căn bản không kịp phản kháng, người đã bị Tần tổng nhẹ nhàng bâng quơ ấn trên mặt đất.
Nguyễn Y Hàm:!!!
Tần Hải Dao một tay đè chặt cô, khống chế sức lực, hơi hơi cong eo, cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng không phục sao?"
Nàng vẫn luôn có thể nhìn thấu trái tim cô.
Nguyễn Y Hàm thở hồng hộc, cô căm tức nhìn Tần Hải Dao, "Em gian lận!"
Kỳ thật người học y, nếu thật sự muốn học những kỹ năng như bắt giữ người hay chiến đấu thì rất phù hợp, Tần Hải Dao biết rõ từng huyệt đạo trên cơ thể người, nàng đối phó với Nguyễn Y Hàm căn bản không cần dùng sức, thân mình nàng cong cong cúi xuống, dựa vào rất gần, cơ hồ như kề sát chóp mũi của Nguyễn Y Hàm, thổi khí: "Vậy... em có thể ở lại được không?"
Đã đánh cược thì phải chịu thua.
Nguyễn tổng tràn đầy cảm giác thất bại, cô cúi đầu, cắn môi mặc kệ Tần Hải Dao.
Trước đây, cô cảm thấy rằng cô hiểu rõ Tần Hải Dao nhất trên đời, nhưng bây giờ thì sao? Nàng đã làm cô sốc hết lần này đến lần khác.
Tần Hải Dao rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết?
Tần Hải Dao cười, "Thắng hai trên ba ván, còn thêm một ván nữa."
Lại một lần sao?
Nguyễn tổng xốc lên tinh thần, cô nhìn nụ cười kia của Tần Hải Dao, một cái trở tay, khóa đi cánh tay nàng.
Lúc này, cô là dùng toàn lực.
Vừa rồi cô đã vươn tay nắm chặt lấy Tiểu Hải, cô vốn tưởng rằng việc này sẽ gặp phải sự phản kháng kịch liệt của nàng.
Nhưng ai biết, Tiểu Hải tựa hồ đều biết cô ra tay như thế nào, đi tới vị trí nào ấn nàng nên liền thuận thế ngã ở trên người cô, kỹ thuật diễn vô cùng tệ: "Ai nha, thật là lợi hại."
Nguyễn Y Hàm:..................!!!
Nguyễn tổng quả thực bị chọc tức muốn hộc máu.
Tần Hải Dao bị ấn ở trên mặt đất, nàng nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng bĩu môi, "Đau ~"
Đau......
Tay Nguyễn Y Hàm giống như bị thứ gì đó làm cho bỏng, nhanh chóng buông ra, cô ủ rũ ngồi sang một bên, "Không thú vị, không chơi nữa."
Nguyên lai......
Lúc trước Tiểu Hải làm nũng với cô, thời điểm hai người so chiêu, nói cái gì bại bởi cô, tất cả đều là đang trêu chọc cô sao?
Trong lòng Nguyễn tổng không biết là tư vị gì, rút điếu thuốc trong túi ra châm lửa, vừa hút một hơi đã bị đôi tay mảnh khảnh của Tần Hải Dao giật lấy.
Ánh nắng sáng sớm vừa vặn tốt, chiếu căn phòng sáng sủa, các hạt bụi trong không khí dường như trong suốt.
Làn da Tần Hải Dao có chút tái nhợt, không còn trong veo như trước, nàng đối với việc đoạt lấy điếu thuốc của Nguyễn tổng tựa hồ phản ứng bình đạm, "A Hàm, em với chị không giống nhau."
Đây là lần đầu tiên Tần Hải Dao xưng hô như vậy sau khi Nguyễn Y Hàm buông lời tàn nhẫn với nàng.
Vì cái xưng hô này, Nguyễn Y Hàm trầm mặc.
Tần Hải Dao hút điếu thuốc của Nguyễn Y Hàm, nàng nâng lên cánh tay phải và đem đầu tóc xõa ra, trong nháy mắt kia, một cổ nước hoa cùng hương chanh tản ra tới.
"Em tuy rằng hiện tại là tổng tài, nhưng rốt cuộc cũng là thay đổi giữa chừng, không giống như chị, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng."
Nàng đã trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc, các kỹ năng được tích lũy theo từng vết sẹo chồng chất hết lần này đến lần khác.
Âm thanh Tần Hải Dao rất thấp, ánh mắt có chút ảm đạm, nhìn về phía trước: "Em là mang theo tín niệm để trưởng thành."
"Tín niệm......" Nguyễn Y Hàm lẩm bẩm, Tần Hải Dao nhìn đôi mắt cô, không có giấu giếm: "Đúng, huỷ hoại Nguyễn thị, báo thù rửa hận."
Đây là lần đầu tiên kể từ kiếp thứ ba, Tần Hải Dao thản nhiên nói ra cùng Nguyễn Y Hàm, cô nghe xong thân mình cứng đờ, "Bà nội của tôi, thật sự đã giúp một con bạch nhãn lang."
Hiện tại A Hàm, về cơ bản đã biết nguyên nhân và hậu quả của sự việc.
Cô cảm giác Tần Thấm quả thực điên rồi.
Tần Hải Khôn năm đó là gieo gió gặt bão, bà nội nếu không phải bởi vì Tần lão gia tử phó thác mới đi nâng đỡ Tần gia, bằng không, hiện tại Tần gia còn có thể có Nam Dương sao? Khả năng toàn bộ đều bị bỏ tù ăn súng, khi đó Tần Thấm sẽ không hận bà nội chứ?
Đối với một người cố chấp như bà ta, Nguyễn Y Hàm cho rằng, nếu thật như vậy đi xuống, bà ta khẳng định sẽ càng hận bà nội.
Bà ta sẽ đổ lỗi cho bà nội vì đã phản bội lại sự phó thác của lão gia tử, không có nâng đỡ Tần Hải Khôn đi đúng con đường, đến lúc đó, khả năng sẽ lại là một cơn sóng điên cuồng trả thù khác.
Bà ta rất cố chấp và không được bình thường.
Bà ta không phải nghĩ báo thù, mà là lấy cho mình một cái cớ hèn mọn để sống sót thôi, mà một hơi này, toàn là màu đen u ám.
Tần Hải Dao an tĩnh hút thuốc, "Tuy rằng em biết mẹ có sai, làm không đúng, nhưng ở kiếp đầu tiên, bà ấy không có cực đoan như hiện tại, trong lòng em xác thật cũng hận Nguyễn gia, cho đến khi gặp được chị, gặp được bà nội."
Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và các sinh vật khác là con người có trí tuệ và khả năng cơ bản để phân biệt đúng sai và biết mọi thứ.
Khi đó, Tiểu Hải liền dần dần dao động, trước không nói Nguyễn Y Hàm, chính là Nguyễn nãi nãi một thân chính khí không kiêu ngạo không siểm nịnh kia cũng làm nàng do dự, một người như vậy, nếu thật sự như lời mẹ nàng nói, hại chết ba ba, thì nàng tính là cái gì?
Thực lực của Nguyễn gia vượt xa Tần gia ở thời đại thịnh vượng, ngay lúc đó Nguyễn nãi nãi mang theo mấy đứa trẻ của Tần gia còn chưa trưởng thành, bà nếu thật sự muốn giành lấy hết thảy, hà tất gì phải đợi bọn họ lớn lên, người đều nói nhổ cỏ tận gốc, này không phải tự đào hố chôn chính mình sao?
Tiểu Hải cũng từng hỏi qua mẹ nàng, mỗi một lần, Tần Thấm đều sẽ thống khổ rơi lệ, hết lần này đến lần khác nói với Tiểu Hải: "Trên đời này, mẹ là người thân duy nhất, con còn không tin mẹ sao?"
......
Nhìn điếu thuốc bị kẹp trong tay, Tần Hải Dao nhẹ giọng nói: "Cái loại cảm giác như bị kéo nứt này quá không xong."
Chuyện cũ không thể nối tiếp, nó tồn tại như một cơn ác mộng.
Đến bây giờ Tiểu Hải vẫn còn sợ hãi, nàng không có an bài việc gì trong công ty cho Ưng Địch cùng Tiểu Nhan, liền vẫn luôn để bọn họ quan sát chằm chằm Tần Thấm, sợ lại xảy ra chuyện gì.
Nàng biết, mẹ nàng nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.
Không khí thả lỏng hiếm thấy, Nguyễn Y Hàm cũng tạm thời không muốn quan tâm đến yêu hận tình thù, cô nhịn không được hỏi: "Lúc này đây muốn trọng sinh, là bởi vì cái gì?"
Vấn đề này, Tần Hải Dao cũng thường xuyên tự hỏi chính mình, sau nàng lại tìm sư phụ một lần.
Tuệ Quả pháp sư này ba kiếp đều là ở chùa miếu, bất luận thế giới bên ngoài có biến hóa gì, bà đều là bà.
Bà nghe Tiểu Hải nói đủ thứ chuyện, cũng chỉ cười nhẹ: "Tiểu Hải, không cần nói đến Phật pháp, chính là dựa trên lý thuyết triết học và khoa học hiện đại, trên thế giới này có rất nhiều không gian."
Tần Hải Dao nhìn sư phụ, không rõ bà vì cái gì nói như vậy.
"Các nhà khoa học nói rằng khi tốc độ đủ nhanh, con người có thể quay về quá khứ hoặc du hành đến tương lai."
Sư phụ gẩy Phật châu, bà biết nói Phật pháp, Tiểu Hải không nhất định sẽ hiểu, Tần Hải Dao nhìn sư phụ, Tuệ Quả sư phụ gật đầu, "Theo góc độ của sư phụ nhìn xem, là bởi vì ngươi chấp nhất quá cường, cho nên mới đột phá hết thảy."
Chấp nhất quá cường......
Nguyễn Y Hàm nghe xong lời này trong lòng lộp bộp một chút, "Tôi đây cũng...... Tôi là bị thù hận túm trở về sao?"
Cô nhớ rằng sau khi nhảy khỏi vách đá, cô đã ở trong hố đen đó, bị hút lại bởi lòng căm thù mãnh liệt cùng sự không cam lòng.
Tần Hải Dao gật gật đầu, nàng nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Cũng chỉ là hận sao?"
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên có điểm bực bội, "Không phải sao?"
Không phải sao?
Thời điểm cô mới vừa sống lại hận không thể đem Tần Hải Dao ăn tươi nuốt sống.
Tần Hải Dao không nói lời nào, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Y Hàm, nàng từ trong ngực lấy ra hạc giấy màu hồng nhạt.
Mặt đen như cũ không có thay đổi, chỉ là màu sắc phai nhạt đi rất nhiều, Tần Hải Dao nhìn hạc giấy nho nhỏ kia, ánh mắt dịu dàng sáng lên "A Hàm, chị biết em vì cái gì chưa từng từ bỏ...... Vô luận thế nào, đều nghĩ chậm rãi giải thích cho chị nghe, dù bị thù hận tra tấn, cũng không muốn rời đi?"
Nguyễn Y Hàm mím môi, cô nhìn hạc giấy, tựa hồ hiểu ra gì đó.
"Đây là tín vật em dùng để xuyên qua, thời điểm nó biến thành màu đen, liền đại biểu hết thảy đã không thể vãn hồi."
......
Thời điểm Tần Di cùng Tần Hải Long tới đây, cố ý mang theo rượu ngon lâu năm.
Đôi mắt Tần Di quay tròn nhìn hai người, "Hai người đi đâu vậy? Oa, Nguyễn tổng, trên mặt chị tại sao lại có một vết bầm tím?"
Nguyễn Y Hàm có điểm chật vật, cô trực tiếp trợn mắt, "Em cho dù ăn cũng không thể ngậm miệng lại sao?"
Nguyễn nãi nãi cùng Tần Hải Long chạm ly rượu với nhau và mỉm cười. Cảm giác thật tốt khi được ở cùng nhau trong một gia đình như vậy.
Tần Hải Dao lại thành thật trả lời, "Chị vừa rồi cùng Nguyễn tổng so chiêu, đánh một trận rèn luyện thân thể."
"Đánh nhau rèn luyện thân thể?" Đôi mắt đẹp của Tần Di đột nhiên trợn to, nàng ấy dùng tay che lại miệng mình: "Ở đâu?"
Trên giường sao???
Tần Hải Dao:......
Nguyễn Y Hàm:......
Lão thái thái gần đây chính là rất cao hứng, cơm nước xong, bà hứng thú không giảm, nói cái gì cũng muốn chơi mạt chược.
Có phòng chơi cờ và đánh bài chuyên nghiệp trong nhà.
Sau khi đi vào, Nguyễn Y Hàm cởi áo khoác, cô nhìn thoáng qua Tần Hải Dao: "Em không biết cứ ngồi xem đi, Di Di, em tới chơi không?"
Tiểu Hải không biết chơi bài.
Lúc trước cô cùng bằng hữu ra ngoài đánh bài, Tiểu Hải đều là ở một bên ngồi nhìn.
Tần Di cười tủm tỉm lắc đầu, "Em cũng không biết."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Ai nói em không biết?"
Nguyễn Y Hàm đang muốn nói nàng đừng cậy mạnh, nhưng ai ngờ đến, Tần tổng đã ngồi ở trước bàn mạt chược, tay nàng giương lên, vô cùng chuyên nghiệp cầm ba con xúc xắc, nhìn nãi nãi: "Bà nội, người muốn bao nhiêu điểm?"
Muốn bao nhiêu điểm, nàng liền cho bấy nhiêu điểm.
Nguyễn nãi nãi:???
Tần Hải Long:???
Nguyễn Y Hàm:???
Tần Di nhỏ nhất liền vươn tay: "Em, em muốn ba xúc xắc là một!"
Nàng ấy cái gì cũng đều không hiểu, chính là đi theo ồn ào, ba xúc xắc muốn ra bao nhiêu điểm liền ra được sao? Này không phải làm khó người sao?
Tần Hải Dao lại cong cong môi, cười mị hoặc, tay nàng nhẹ nhàng lay động, lỗ tai tập trung, biểu tình nghiêm túc, ai mà không biết còn tưởng nàng là cao thủ đánh bài ở Macao, một lúc sau, nàng mới mở chén.
Đây là thần bài sao???
Lúc này, ngay cả Tần Di đều muốn chấn kinh rồi.
Ba con xúc xắc cư nhiên bày ra ở cạnh nhau, trên cùng một viên, không phải là một sao?
Vừa thấy kỹ thuật này của Tiểu Hải, đôi mắt Nguyễn nãi nãi cười tủm tỉm, "Lợi hại, không hổ là cháu dâu tương lai của ta, tới tới tới, Tiểu Hải, lại đây với bà nội!!!"
Nguyễn Y Hàm:..................
Có bà nội như vậy sao?
Chỉ vì có tài đánh bài giỏi mà đã thành cháu dâu?
Tuy rằng Nguyễn tổng không muốn thừa nhận, nhưng thời điểm Tần tổng đánh bài quả thực rất đẹp.
Nàng vừa xáo bài của mình vừa nói cười cùng bà nội, lật nhanh mạt chược và xếp gọn gàng nó bằng đôi tay mảnh khảnh.
Nàng rõ ràng là đang cố ý thua để cho bà nội thắng, hầu như toàn là bà nội ù bài, mọi người cũng hùa theo giúp.
Nguyễn Y Hàm giật mình, cô trộm nhìn nhìn bài của Tần Hải Dao, nháy mắt mở to hai mắt.
Tần tổng đây là dỗ con nít sao???
Rõ ràng là một cây bài tốt! Vì cái gì không ù?
Cô khiếp sợ nhìn Tần Hải Dao, Nguyễn nãi nãi nhịn không được thúc giục: "A Hàm, làm gì lâu vậy? Tới phiên con kìa."
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô cười, Nguyễn Y Hàm tùy tay ném ra một quân bài, Tần Hải Dao nhướng mày, "Tới em ù bài."
Nguyễn Y Hàm:........................
Cô rất muốn hỏi Tần tổng một chút, are you OK????
Trước đó không ù cứ một hai phải ù bài cô? Có phải chính là vì muốn khi dễ cô hay không???
Mấy người chơi với bà nội cả tiếng đồng hồ, trong giờ giải lao, Nguyễn Y Hàm ngồi ở kia nghẹn khí uống nước, Tần Hải Dao cũng đi toilet, Tần Hải Long cùng bà nội ra ngoài đi dạo hóng mát.
Trong phòng còn dư lại Tần Di.
Tần Di trời sinh độc miệng, điển hình đôi mắt của nàng ấy không hề có chút ý tốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt của Nguyễn Y Hàm, nhịn không được kích thích cô: "Ai nha, Nguyễn tổng, cảm giác nhiều lần bị áp thật không dễ chịu đi?"
Nàng ấy tuy rằng chưa có gặp qua thời điểm trước kia chị họ cùng Nguyễn Y Hàm ở chung, nhưng sau nhiều ngày như vậy, nàng ấy đại khái có thể đoán được.
Nguyễn Y Hàm cười lạnh: "Em thực rảnh rỗi?"
"Còn không phải sao." Tần Di phủi phủi bụi trên người muốn làm người tức chết mà không cần đền mạng, "Chị họ của em gần đây, không chỉ đem các bước tiếp theo của công ty an bài tốt, còn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Em có thể không rảnh rỗi sao??"
Nàng ấy hiện tại chính là yêu chết người chị họ này.
Trước đây Tần Hải Dao đã quen với việc chăm sóc cho cuộc sống của Tần Mặc Mặc, sau khi nàng tới Nam Dương, ngoài công tác, nàng dành phần lớn thời gian rảnh rỗi cho Nguyễn Y Hàm cùng em họ.
Nguyễn Y Hàm tức giận đến ngứa răng, Tần Di lại đang thổi móng tay, trước khi Tần Hải Dao quay lại, nàng ấy mở miệng, "Trước đây chị họ em nên gọi là gì nhỉ? Vì yêu mà cho không tất cả? Nguyễn tổng, không phải em nhắc nhở chị chứ, con đường tương lai của chị chắc sẽ không "dễ chịu" đâu."
Nàng ấy cố ý đem từ "dễ chịu" tăng thêm âm lượng, tựa hồ muốn ám chỉ cái gì.
Nguyễn Y Hàm:..................
****
Nắng vừa phải, núi sông làng quê đẹp đến mê hồn.
Dưới hầm của ngôi nhà cổ.
Cương Tử đang cầm một cái xẻng, cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, hắn cùng những người dân địa phương đang lần lượt dùng xẻng đào đất trên mặt đất, cơ bắp ở bả vai căng lên phập phồng.
Người dân kia đang phì phèo điếu thuốc, khắp nơi nhìn nhìn: "Đại ca, không phải tôi thúc giục anh, chúng ta đã đào hơn nửa tiếng đồng hồ, dù sao đây cũng là nhà cũ của người ta, tuy rằng đã lâu không ai ở, nhưng là......"
Hắn sợ chủ nhân căn nhà trở về phát hiện, phòng này đã thật lâu vẫn luôn không ai ở, nhưng bọn hắn liền tiến vào như vậy, rốt cuộc cũng không nên.
Cương Tử cười hì hì, "Cậu yên tâm, là đồng hương, chỉ cần cậu giúp tôi đào, tôi lại cho cậu thêm tiền gấp đôi."
Trước đây, hắn vẫn là ở thời điểm Tần Mặc Mặc nằm viện, nghe thấy Ưng Địch cùng Đoạn Tử nói chuyện, rằng thứ được chôn dưới ngôi nhà cũ là vật cứu mạng.
Hắn nói với Tần Hải Dao, nhưng lúc ấy thời cơ chưa chín muồi, nàng không cho hắn hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện giờ, Ưng Địch đã phản loạn, Tần Thấm lại bị tước bỏ quyền lực, đây là thời điểm tốt nhất để đến lấy nó.
Hắn chỉ cần làm xong chuyện này, nửa đời sau, già trẻ ở nhà sẽ không có gì phải lo lắng.
Thôn dân thấy tiền liền sáng mắt, hắn không nói chuyện nữa, cúi đầu ra sức đào.
Lại nửa giờ sau.
Cương Tử cảm thấy chiếc cuốc bị đình trệ, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hỉ, thôn dân cũng cảm giác được, hô to một tiếng, đem cái cuốc ném sang một bên, cúi đầu dùng tay bào, tốc độ cực nhanh, lòng ngực sắp nhảy ra ngoài.
Thời điểm hai người mừng rỡ như điên, Tần Thấm chậm rãi đi đến, phía sau bà ta là một đám người mặc vest đen.
"Đại ca, anh nói chuyện tính toán chúng ta có thể ——"
Thôn dân còn chưa nói xong, đôi mắt bỗng nhiên trợn to, hắn nhìn đám người phía sau Cương Tử, toàn thân cứng đờ.
Cương Tử nụ cười vẫn chưa phai nhạt, nhìn thấy vẻ mặt của người thôn dân kia, hắn chần chờ một chút liền chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Thấm, Đoạn Tử bên cạnh khó thở, một quyền đi lên tung cước trên mặt Cương Tử, âm thanh mơ hồ không rõ: "Quả nhiên là ngươi!"
"Đoạn Tử." Tần Thấm ngăn lại, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn những người thôn dân bên cạnh: "Cút."
Người dân trong làng sợ đến mức không dám nói một lời, lăn ra khỏi hố, chạy thật nhanh ra ngoài.
Cái cuốc trong tay Cương Tử rơi xuống đất, mặt xám như tro tàn, hắn gắt gao cắn môi, sẵn sàng bị hành hạ và đánh đập.
Đoạn Tử cũng không phụ lòng kỳ vọng của hắn, tiến lên và cho hắn một quyền.
Cương Tử quỳ một lúc, máu mũi từ từ chảy xuống.
Tần Thấm ngồi ở trên sô pha, bắt chéo chân, lật xem tư liệu trong tay: "Tôn Kế Cương, từ Quý Châu tới đây, trong nhà còn có mẹ già và em gái."
Sắc mặt Cương Tử tái nhợt, thân hình run lên.
Tần Thấm nhìn đám người đàn ông bên cạnh, chỉ vào mấy tấm ảnh trên tư liệu: "Các người thấy cô gái này nhìn có đẹp không?"
......
Một lời nói còn hơn cả tra tấn, Cương Tử cúi thấp đầu xuống, hắn đi đến bên người Tần Thấm, khụy chân, chậm rãi quỳ xuống: "Tần tổng, cầu xin ngài, đừng động đến mẹ và em gái của tôi...... Ngài muốn hỏi cái gì, tôi nói, tôi đều nói...... Tôi cầu xin ngài, tôi cái gì cũng có thể làm, hãy buông tha cho họ......"
......
Kết thúc hết thảy.
Tần Thấm bóp trong tay một điếu thuốc, bà ta nhìn Đoạn Tử cười cười: "Ngươi xem bọn họ chính là muốn lấy được đồ vật dồn ta vào chỗ chết? Tiểu Hải đúng là một chút tình cảm đều không lưu lại."
Tần Hải Dao thực sự không yên tâm, nàng không tin mẹ nàng sẽ chịu dừng lại như vậy, vì lý do này mà nàng trằn trọc hàng đêm không ngủ được.
Đoạn Tử sắc mặt âm trầm không hé răng, hắn đến bây giờ cũng không rõ, đại tiểu thư vẫn luôn ôn nhu suy nhược, như thế nào liền thay đổi lớn đến như vậy, thủ đoạn ngày càng sắc bén? Thậm chí nàng còn đi trước bọn họ từng bước, như thể nàng biết hết mọi thứ chưa xảy ra.
"Mọi thứ đã an bài chưa?"
Đoạn Tử gật đầu, hắn đi theo Tần Thấm nhiều năm như vậy, khổ tâm kinh doanh, như thế nào cũng không ngờ cuối cùng lại đi tới một bước này.
Hắn không chết tâm, nhưng phải chấp nhận hiện thực.
"Vé máy bay của ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
Tần Thấm nhìn chằm chằm đôi mắt Đoạn Tử, hắn trầm mặc, cúi đầu không nói một lời.
"Ngẩng đầu." Tần Thấm gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, những năm nay, người bên cạnh bà ta đến rồi đi phản bội rất nhiều, chỉ có Đoạn Tử chưa bao giờ rời đi.
Đoạn Tử ngẩng đầu, đôi mắt luôn luôn âm trầm cư nhiên nổi lên điểm hồng, "Tần tổng, chúng ta có thể không cần làm như vậy."
Tuy rằng Nam Dương đã không còn thuộc về Tần Thấm, nhưng bà ta vẫn sở hữu cổ phần, những cổ phần đó có thể mang lại cho bà ta một cuộc sống không phải lo nghĩ cơm áo gạo tiền trong quãng đời còn lại.
Lão phu nhân đã cảnh cáo bọn họ chuyện làm ăn trong bóng tối, các bộ phận liên quan đều đang bị theo dõi, nếu còn ra tay, sẽ không bị tuyên án đơn giản như vậy, mà là ăn súng.
Tần Thấm nhàn nhạt, bà ta nhìn chằm chằm đôi mắt Đoạn Tử: "Từ ngày vì Hải Khôn từng bước báo thù, đến bây giờ, ta đã sớm không phải vì chính mình mà tồn tại." Đôi mắt bà ta nhìn về phía trước: "Lúc anh ấy muốn có sự nghiệp, ta không đấu tranh cho anh ấy, thù này, phải báo, bằng không, ta như thế nào còn có mặt mũi xuống gặp anh ấy?"
Đoạn Tử ẩn nhẫn.
Tần Thấm: "Ngươi theo ta cả đời cũng già rồi, thân mình tàn phế, nên tìm một nơi để dưỡng lão."
"Nhưng là...... Ngài...... Cứ như vậy......"
Đoạn Tử lẩm bẩm, "Nếu thật sự bị vạch trần, sẽ không có đường để quay đầu lại."
Chỉ có một con đường chết.
Tần Thấm chậm rãi: "Ta đã sớm không thể quay đầu lại."
Có lẽ nói, bà ta đã sớm không muốn sống nữa, một người đi lâu lắm rồi, lúc trước còn có con gái, hiện giờ, bà ta cái gì cũng không có, trên đời này còn có lý do để tồn tại sao?
Đã từng, Tần Thấm chờ đợi kết cục là làm lão thái thái mất đi công ty mà bao thế hệ người đã vất vả kinh doanh, mất đi cháu gái, để bà tự mình nếm trải thống khổ, cảm giác đau đớn muốn chết đi sống lại là như thế nào.
Mà hiện giờ......
Bà ta đã bại trận, mắt thấy chuyện xưa đã có kết cục, như thế nào có thể không happy ending đây?
Không phải lão thái thái vẫn luôn nói chuyện này không liên quan đến bà sao?
Bà ta liền mang bà lôi xuống, để cho Diêm Vương xét xử đến tột cùng ai đúng ai sai đi.
Còn Nguyễn Y Hàm cùng Tiểu Hải......
Tần Thấm cúi đầu nhìn ảnh chụp màn hình điện thoại, là ảnh chụp Tiểu Hải nằm trong xe đẩy vừa mới trăng tròn, còn chưa biết bò.
Tiểu Hải thật sự yêu Nguyễn Y Hàm.
Giống như năm đó bà ta yêu ba ba nàng vậy.
Chỉ là......
Tần Thấm nhẹ nhàng thở dài, Tiểu Hải, cũng không phải mẹ tàn nhẫn, vô luận con có bao nhiêu nỗ lực, chỉ cần trong thân thể con có dòng máu của ta, các con liền vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau.
Mà trên ban công ốc đảo gia viên, hạc giấy màu lam được Tiểu Hải đặt ở kia, đã trở nên đen nhánh, không còn sót lại chút gì.
Gió thổi qua, nó giống như tro bụi bị đốt cháy, cuốn theo gió, tứ tán mà bay và cuối cùng biến mất.