Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao không chớp mắt, trong mắt đều là ánh sáng.
Tuy Tiểu Hải lớn lên cũng là loại hình cao lãnh cấm dục, nhưng trong lén lút luôn sẽ có một chút yêu nghiệt cùng hương vị nữ nhân gợi cảm.
Hiện tại, nàng giống như một con búp bê bằng sứ, tóc dài đen nhánh, đôi mắt hẹp dài có chút mê mang, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm, sau một lát, sắc mặt đỏ bừng cúi đầu xuống.
"Tiểu Hải tỷ tỷ?"
Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu cười như không cười kêu một tiếng, Tiểu Hải cúi đầu, tay lại có chút bất an chà xát.
"Đừng ngay khi vừa bước vào đã nhìn chằm chằm người ta như một con ốc sên mở to mắt, con không phải muốn ăn cơm sao?!"
Nguyễn nãi nãi sợ bộ dạng giống như lang như sói của cháu gái sẽ dọa Tiểu Hải sợ hãi, chống quải trượng ồn ào, Nguyễn Y Hàm cười cười, cô nhìn khuôn mặt Tiểu Hải đã đỏ lên nói, "Tại sao cô lại dễ thẹn thùng như vậy? Còn nữa, trên tường có cái gì hay sao mà cô cứ nhìn chằm chằm vào nó?"
Mọi người:......
Tần Thấm vẫn luôn lạnh mặt liền nứt ra, bà nhàn nhạt nói: "Về phòng đọc sách đi."
Tiểu Hải gật đầu, nàng bước vào phòng của Nguyễn Y Hàm mà không hề nhìn lại, lúc vừa đóng cửa, nàng nghe thấy âm thanh của Nguyễn nãi nãi nổi trận lôi đình răn dạy.
"Chậm một chút, con ăn từ từ, con còn có bộ dáng của thiếu nữ sao!"
"Nhãi ranh, lại đi đánh nhau sao? Hôm nay ta không đem mông con đánh đến nở hoa liền không phải ta!"
......
Mãi hơn một giờ sau.
Nguyễn Y Hàm mới đẩy cửa vào, Tần Hải Dao đang ngồi trên ghế đọc sách, nàng thật sự rất nghe lời, Tần Thấm bảo nàng đọc sách nàng liền nghiêm túc đọc sách, có rất nhiều chữ nàng không biết, đều yêu cầu phải ghép vần lại để thành từ hoàn chỉnh.
Tiểu Hải còn cầm trong tay một cuốn từ điển Tân Hoa dày cộp, Nguyễn Y Hàm sửng sốt, cô vừa mới tắm xong, khăn tắm quấn quanh cổ, đi tới cũng không có lau khô tóc, "Cô đừng nói với tôi cô vẫn luôn đọc sách cho đến giờ."
Tần Hải Dao cùng Nguyễn Y Hàm cũng không quen thuộc, nàng vốn dĩ là người hướng nội, không thích nói chuyện với bất kỳ ai, càng không cần phải quan tâm đến Nguyễn Y Hàm.
Nàng cúi thấp đầu, dưới ánh đèn màu cam, lông mi thật dài chớp động, chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng, ở góc độ của Nguyễn Y Hàm, nàng giống như một cô gái thiên tài nhưng u ám trong truyện tranh.
Trái tim của Nguyễn Y Hàm ngứa ngáy, cô không biết mình bị làm sao, đặc biệt muốn xoa mặt Tần Hải Dao.
"Tiểu Hải, cô sẽ ngủ ở đây đêm nay!"
"Phanh" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, Nguyễn nãi nãi ôm chăn bước vào, Nguyễn Y Hàm giống như một con mèo xù lông: "Bà nội, con đã mười lăm, cần phải có không gian riêng tư biết không, biết không?!"
Nguyễn nãi nãi làm như không nghe thấy, hiện tại thân thể bà rất tốt không cần cầm quải trượng, bà đem toàn bộ chăn giường của Nguyễn Y Hàm ném xuống mặt đất, "Dì Tần nói Tiểu Hải sợ người lạ, khẳng định không dám cùng người xa lạ ngủ trên một cái giường, hôm nay con ngủ dưới đất đi."
"A? Vì cái gì!" Nguyễn Y Hàm không làm, "Trong nhà có phòng cho khách!"
Nguyễn nãi nãi lại làm như không nghe thấy, mỉm cười nhìn Tiểu Hải: "Nếu nó bắt nạt con thì nói cho bà nội."
Tiểu Hải rũ đầu, nàng lén nhìn thoáng qua Nguyễn Y Hàm đang tức giận đến mặt đỏ bừng, cô vốn dĩ trắng trẻo, nhưng bây giờ lại giống như hoa đào nở rộ, khuôn mặt phồng lên rất đáng yêu.
Tần Thấm cũng đi tới, bà cùng Tần Hải Khôn còn có một số việc cần bàn bạc với Hải Long, bà dựa vào cạnh cửa nhìn nhìn Tiểu Hải: "Ba mẹ đi rồi, con nhớ rõ sáng mai thức dậy chạy bộ."
Tiểu Hải gật đầu, Nguyễn Y Hàm quan sát thấy mặc dù nàng đang cúi đầu, nhưng sau khi Tần Thấm đi rồi, Tiểu Hải rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Này...... Thật sự đến mức này sao?
Rõ ràng là mẹ ruột của nàng.
Buổi tối.
Tố Vân không yên tâm đến nhìn hai đứa nhỏ, Nguyễn Y Hàm quả nhiên lại ác bá trỗi dậy.
Ngay sau khi bà nội rời đi, cô liền đem toàn bộ chăn đệm của Tiểu Hải ném xuống mặt đất, chính mình bá chiếm giường lớn.
Thực ra giường của cô rất rộng, đủ cho hai người nằm, nhưng cô lại ưa sạch sẽ đến lợi hại, trừ bỏ người nhà, ai dám động đến giường của cô, Nguyễn Y Hàm đều sẽ liều mạng.
Tiểu Hải là cô gái xinh đẹp nhất mà Nguyễn Y Hàm từng gặp, nhưng không có nghĩa là nàng có vinh dự được ngủ trên giường của cô.
Tiểu Hải thì sao?
Nàng cứ trầm mặc như đã quen bị khi dễ, sắp xếp chăn đệm tốt trên mặt đất liền nằm đó.
Điều khiến Nguyễn Y Hàm giật mình đến giận sôi chính là, Tần Hải Dao cư nhiên nằm thẳng tắp ở kia, giống như một cương thi, chăn kéo trên cổ, cũng không nhúc nhích, thật giống như...... Đến ngủ nàng cũng phải thật quy củ.
Tố Vân nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, bà cúi gằm mặt xuống, "Tại sao con lại khi dễ Tiểu Hải tỷ tỷ?"
Nguyễn Y Hàm hít vào một hơi, "Mẹ, con nói cho mẹ biết, các người cứ bức con như vậy, sẽ mất đi con gái bảo bối này!"
Thật đáng sợ, thật quỷ dị.
Tiểu Hải không nói một lời, cô cảm thấy nàng thật sự như một cương thi đang nằm trong nhà mình.
Tố Vân biết tính cách con gái miệng dao găm tâm đậu hủ, nên cũng không nói nhiều mà chỉ chỉnh điều hòa cho hai người, vốn dĩ muốn an ủi Tiểu Hải, nhưng bà có thể cảm nhận được, đối với Tiểu Hải, cùng người khác nói mấy câu phảng phất đều là một loại dày vò, thời gian còn dài, bà không thể tạo áp lực quá lớn cho Tiểu Hải.
Ngày hôm sau.
Tố Vân tự mình đưa hai đứa nhỏ đi học, Tần Thấm rất bận, đến trưa mới đến, bà chỉ có thể gọi điện cho Tiểu Hải.
Tối hôm qua, Nguyễn Y Hàm còn cảm thấy Tiểu Hải rất đáng yêu, nhưng từ buổi sáng, nghe mẹ mình nói mới hơn 5 giờ Tiểu Hải đã thức dậy chạy bộ và đọc sách, A Hàm hoàn toàn đem Tiểu Hải loại khỏi vòng bạn bè của cô.
Các nàng không phải cùng một loại người!
Tố Vân mang Tiểu Hải đi làm các thủ tục.
Các nàng học ở trường trung học Ức Đức, vốn dĩ chính là trường tư thục của Ức Dương lập ra, sơ trung cùng cao trung được liên kết với nhau, ở chỗ này, quả thực chính là đại bản doanh của Nguyễn Y Hàm.
Ai không biết cô chính là thiên kim đại tiểu thư Nguyễn gia, lớn lên xinh đẹp, tính cách điển hình thuộc kiểu người không phạm ta, ta không phạm người, cho nên, nhân duyên còn vô cùng tốt.
Sáng sớm.
Tần Hải Dao được lão sư dẫn vào, lão sư mỉm cười giới thiệu Tiểu Hải với các bạn học.
Dưới đài các thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì đứng ngồi không yên khi nhìn thấy bộ dạng của Tần Hải Dao, nàng thật xinh đẹp, đã sớm sôi trào.
Tiểu Hải mặc bộ đồng phục học sinh mới, tay như cũ xách cặp cùng nắm chặt dây đeo, thực khẩn trương, thời điểm lão sư yêu cầu nàng giới thiệu bản thân, nàng mấp máy môi, nhẹ giọng nói: "Chào mọi người, tôi là Tần Hải Dao."
Mọi người đều cười tủm tỉm lắng nghe, lão sư cũng mỉm cười chờ đợi, cho rằng nàng sẽ nói thêm gì đó.
Nhưng ước chừng nửa phút qua đi, Tần Hải Dao một chút động tĩnh cũng không có.
Lão sư có chút xấu hổ cười cười, chỉ vào một nam tử cao lớn dưới đài: "Đại Mã, để Tiểu Hải ngồi bên cạnh chỗ em."
Đại Mã là đội trưởng câu lạc bộ bóng chày, tính tình kiêu ngạo, điển hình bộ dáng luyện tập thể dục, đầu óc đơn giản.
Hắn nhìn nhìn Tần Hải Dao gật đầu.
Tần Hải Dao đi qua, lấy hết mọi thứ trong cặp ra, chống hai tay lên bàn, nghiêm túc nhìn lên bảng đen.
Nàng dường như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, trông giống như một học sinh gương mẫu.
Nguyễn Y Hàm ở hàng sau sững sờ nhìn nàng, nghẹn họng nhìn trân trối, đang soi gương Khương Trăn Nguyệt liền đặt xuống, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm hỏi: "A Hàm, đây là tỷ tỷ mà bà nội suốt ngày nhắc đến có phải không?"
A? Tỷ tỷ của A Hàm?
Mọi người đều quay đầu nhìn xem Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm vẻ mặt bực bội như dì cả sắp đến: "Không quen, lăn hết, đều đem đầu quay đi cho tôi."
Mọi người:......
Buổi sáng lên lớp, Nguyễn Y Hàm không ngoài dự liệu ngủ một giấc dài, còn cùng Khương Trăn Nguyệt nói chuyện phiếm hết một tiết.
Thời gian ăn cơm trưa.
Mọi người đều cầm thẻ ăn đi ra ngoài, Tần Hải Dao không có động, nàng nhìn đám người bước ra ngoài, chậm rãi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Đại Mã ở bên cạnh nhìn nàng: "Tần Hải Dao, có phải cậu không biết nhà ăn ở đâu không? Tôi dẫn cậu đi?"
Nam sinh đối với những cô gái xinh đẹp luôn có một phần hảo cảm.
Tần Hải Dao lắc đầu, nhẹ giọng nói một tiếng: "Cảm ơn" liền tiếp tục đọc sách.
Trước kia, ở trường học nước ngoài, ngẫu nhiên vì tránh né các bạn học khi dễ, nàng sẽ đến toilet ăn trưa, một bữa không ăn đối với nàng mà nói không có chuyện gì, đều đã quen, nàng không thích đến nơi có quá nhiều người xa lạ.
Nguyễn Y Hàm vốn dĩ không muốn quan tâm Tần Hải Dao, nhưng nghĩ đến buổi sáng bà nội như "Hung thần" giao phó, cô không có cách nào đành đi đến trước mặt Tiểu Hải: "Ai ai ai, cô theo tôi, tôi sẽ đưa cô đi ăn cơm."
Tiểu Hải nhìn cô, Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, "Đi mau, giữa trưa có làm tôm tích, món ăn yêu thích nhất của tôi."
Tiểu Hải cơ hồ bị Nguyễn Y Hàm bắt kéo lên, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm nắm lấy cánh tay của mình liền mím môi.
Tiểu Hải trước kia rất phản cảm người khác chạm vào nàng, ngay cả Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn đối với nàng động tác thân mật cũng không nhiều lắm, bọn họ đều bận rộn với công việc kinh doanh, dần dần, Tần Hải Dao đi đường cũng đều tự ôm cánh tay mình, giống như sợ đụng phải cái gì đó.
Tới nhà ăn.
Mọi người nhìn thấy Nguyễn Y Hàm mang theo Tần Hải Dao đều rất kinh ngạc, Nguyễn Y Hàm nhướng mày nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Mọi người cùng nhau quay đầu đi, ai không biết tính tình A Hàm hỉ nộ vô thường, nhìn dáng vẻ hôm nay tựa hồ có điểm không vui.
Tần Hải Dao liền như vậy đứng sau cô.
Nguyễn Y Hàm trước tự tay chuẩn bị đồ ăn cho mình, đặt bên cạnh Khương Trăn Nguyệt, sau đó cô quay đầu hỏi Tiểu Hải: "Ăn cái gì?"
Tiểu Hải: "Đều có thể."
Nguyễn Y Hàm:............
Cô thực sự muốn phát điên bởi tính cách của Tần Hải Dao, trời ơi, nàng rốt cuộc có linh hồn hay không? Tại sao lại giống như chiếc diều, ai hướng chỗ nào liền hướng theo chỗ đó vậy.
Nguyễn Y Hàm khi còn nhỏ còn không phải là người tốt.
Dưới sự cưng chiều của bà nội và cha mẹ, cô càng trở thành tiểu bá vương vô pháp vô thiên.
Cô chọn lung tung vài món cho Tần Hải Dao, chỉ vào bàn trống bên cạnh, "Cô ngồi kia đi."
Cô thường ăn cùng Nguyệt Nguyệt còn có Uông Uông, rất nhiều người, cô biết Tần Hải Dao không thích náo nhiệt.
Uông Uông tên thật là Tô Mộc, nghe nói năm đó mẹ nàng nhặt được một con chó đi lạc đặt tên là Tô Mục, ngày hôm sau liền ăn ý sinh ra nàng, kỳ thật ba mẹ yêu thương Tô Mục còn vượt qua nàng, nên trực tiếp đặt cho nàng cái tên Uông Uông.
Uông Uông là người tốt tính nhất trong ba người, nàng nhìn Tần Hải Dao ngồi một mình ăn cơm lặng lẽ giống như chim nhỏ, có điểm không đành lòng: "A Hàm, nếu không kêu cô ấy ngồi cùng chúng ta đi?"
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng một cái, "Cô ấy không thích náo nhiệt."
Quả thực, đối với Tiểu Hải mà nói, ăn một mình thoải mái hơn nhiều so với việc ở trong một đám đông.
Khương đại tiểu thư đang thổi móng tay, đôi mắt xinh đẹp của nàng trên dưới đánh giá Tần Hải Dao một phen: "A Hàm, tỷ tỷ của cậu quá xinh đẹp, quá chói mắt, cậu xem, nhất định không dễ dàng."
Khương đại tiểu thư khóe miệng vẫn luôn khai quang, nàng vừa mới nói xong.
Đối diện Tiểu Hải, một nam sinh đang mặc đồng phục với đôi tay rộng mở, tạo hình giống Naruto cùng mái tóc vuốt lên, hắn nhìn Tần Hải Dao mỉm cười nói: "Bạn học mới sao? Xin chào, tôi tên Vương Huy, có thể làm bạn không? Cậu thật xinh đẹp."
Tiểu Hải nâng đôi mắt, không nói gì mà kéo hộp cơm vào trong, thật giống như...... Sợ nhiễm bẩn.
Vương Huy kia quả thực chính là đối thủ một mất một còn của ba người, lão tử là nhà giàu mới nổi, cả người cũng đặc biệt có hơi thở bùng nổ, ai cũng không phục, liền bởi vì luyện qua mấy ngày đấm bốc, cho nên hoành hành vườn trường, người giang hồ gọi là đại pháo. Hắn biết rõ xuất thân của Nguyễn Y Hàm, sẽ không dễ dàng khiêu khích cô, nhưng một khi trêu chọc, khẳng định là thiên lôi địa hỏa, một phát không thể vãn hồi.
Nguyễn Y Hàm chuyên chú ăn cơm, cũng không thèm nhìn bên kia.
Nhưng Khương Trăn Nguyệt cùng Uông Uông luôn nhìn chằm chằm vào.
Uông Uông lại như đang ở hiện trường phát sóng trực tiếp, "Trời ơi, A Hàm, thật không thể tin được, tỷ tỷ của cậu có phải luyện qua công phu tự bế hay không? Cư nhiên có thể không nói một lời, ăn thật nghiêm túc và trầm mặc."
Khương Trăn Nguyệt: "Ai nói, cô ấy rõ ràng là tăng tốc độ, nhìn không thấy sao?"
Uông Uông nhìn chằm chằm, "Ui da, Vương đại pháo của chúng ta sắc mặt thay đổi rồi, ai ai ai, chuẩn bị tức giận, nhìn xem, đã kéo hộp cơm của tỷ tỷ!"
Nguyễn Y Hàm dừng một chút, cô buông đũa nhìn qua.