Vương Huy thật sự đưa tay giật lấy hộp cơm của Tiểu Hải, chỉ là hắn ít nhiều mang theo một chút dư vị của nam sinh đùa giỡn thiếu nữ, vừa mới đầu còn không có dùng sức, Tiểu Hải mặt đều đỏ lên, nàng cắn môi cúi đầu, chiếc đũa ấn lên hộp cơm, vẫn không nhúc nhích.
Vương Huy nói thế nào cũng là một nam sinh cao lớn và đầy sức sống, hắn căn bản không đem sức lực của Tần Hải Dao để trong lòng, nghĩ rằng nàng sẽ không thoát ra được, sau đó hắn lại vui vẻ nhìn tiểu cô nương kêu một tiếng: "Làm gì nha, chán ghét" linh tinh. Nhưng hắn đã đánh giá thấp Tiểu Hải.
Tiểu Hải chỉ dùng chiếc đũa ấn hộp cơm, hắn liền thật sự bất động, giống như bị khảm ở trên mặt bàn.
Vương Huy có chút không nhịn được, hắn ra sức, thậm chí nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn từ góc độ bên ngoài thì không phải vậy, điển hình là bộ dáng nam sinh chuyên đi quấy rối nữ sinh. Nguyễn Y Hàm nắm chiếc đũa kêu cót két, Uông Uông quay đầu nhìn cô một cái, cúi đầu làm bộ lay cơm.
Xong đời, A Hàm sinh khí.
Khương Trăn Nguyệt cũng cau mày, đôi mắt yêu mị híp lại, lạnh như băng nói: "Vương đại pháo, cậu đang làm gì?!"
Khương đại tiểu thư ở vườn trường tuyệt đối có địa vị cùng danh vọng, đừng nhìn nàng ngày thường cười nói ha hả, nếu thật sự muốn đánh nhau với ai đó, tuyệt đối xuống tay không chút lưu tình.
Vương Huy bị Tiểu Hải làm cho bốc hỏa, hắn quay đầu nhìn nàng một cái, "Ai mượn các người xen...."
Còn chưa kịp nói xong, Nguyễn Y Hàm đã trực tiếp đem chén canh ném qua, cũng may canh này không đủ nóng, nhưng trứng, cà chua cùng rong biển đã làm ướt đẫm khuôn mặt của Vương Huy. Nhà ăn, lập tức rối loạn.
"Con mẹ nó!" Vương Huy chịu đựng xông lên, Nguyễn Y Hàm không chút khách khí, một chân giơ ra gạt chân hắn, vốn dĩ trên mặt đất chính là canh, Vương Huy đột nhiên không kịp phòng bị lảo đảo vài cái. Người bên cạnh chạy tán loạn như những con chim sợ hãi.
Nguyễn Y Hàm vân đạm phong khinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiểu Hải, "Lại đây." Tần Hải Dao đi qua.
Nhân sinh lần đầu tiên.
Nàng như vậy tránh ở phía sau một người.
Nguyễn Y Hàm nhìn Vương Huy nằm dài trên mặt đất giống như rùa đen không gượng dậy được, lãnh đạm nói: "Thời điểm khi dễ người khác cũng không mở to mắt nhìn lại bản thân mình là ai."
......
Khương Trăn Nguyệt cùng Uông Uông ở kia tấm tắc thở dài, xứng đáng, ai biểu hắn không biết lượng sức như vậy.
Không có gì bất ngờ.
Vương Huy đi mách lẻo với lão sư.
Hắn còn khóc lóc gọi cha mẹ tới đây, hiện tại không phải ai cũng là con một, nhìn thấy con trai mặt mũi đỏ bừng, ba mẹ Vương gia đều dõng dạc hùng hồn.
Đặc biệt là Vương ba, hắn nhìn Nguyễn Y Hàm: "Ba mẹ cô đâu? Gọi cho ba mẹ cô tới đây, để tôi nhìn xem bọn họ như thế nào sinh ra lại không biết dạy dỗ con cái như vậy! Vô pháp vô thiên." Tiểu Hải sắc mặt tái nhợt, nàng nắm vạt áo của Nguyễn Y Hàm, cô vẫy vẫy tay, "Đừng sợ, đều có camera."
Cô đã quen việc đánh nhau với người ta rồi.
Đây là trường trung học quý tộc, camera nằm bao trùm các góc chết, đến lúc đó ai đúng ai sai liền minh bạch. Con trai của hắn ỷ thế bắt nạt, đùa giỡn tiểu cô nương trước, cô ra tay giáo dục một chút thì làm sao?
Chủ nhiệm liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một cái, chuyện đánh nhau này, Nguyễn Niên và Tố Vân cũng không nuông chiều, mỗi lần đều là hung tợn giáo huấn cô.
Nhưng lần này.
Tố Vân vội vàng chạy tới nghe lão sư nói tiền căn hậu quả, lại đi theo gia trưởng đối phương cùng nhau xem camera, sắc mặt không tốt lắm, lần đầu tiên, chủ nhiệm nhìn thấy bà lấy ra tư thế lão bản, đạm nhiên ngồi trên ghế, "Chúng ta nói chuyện đi."
......
Thời gian chờ đợi.
Nguyễn Y Hàm tự nhiên vẫn là bộ dáng cũ, bị phạt đứng ở cửa.
Vương Huy cũng vậy, hắn lau thuốc mỡ trên mặt, nghiến răng nghiến lợi đứng xa xa, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm. Cô cười lạnh nhìn hắn, duỗi hai ngón tay ra đe dọa: "Còn tiếp tục nhìn thì chuẩn bị mất hai con mắt đi." Loại người như Vương đại pháo rất dễ bắt nạt, cô đã gặp nhiều.
Tiểu Hải thực khẩn trương, nàng thấp giọng nói: "Dì sẽ không vui."
Giống như trước kia, nếu nàng gây chuyện ở trường, Tần Thấm nhất định sẽ không vui, về nhà lập tức lạnh nhạt răn dạy nàng, cho nên Tiểu Hải đã quen đem chuyện gì cũng đều nhịn xuống, "Kỳ thật, cô không cần giúp tôi, tôi......"
Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hải cắn môi, Nguyễn Y Hàm không vui, cô nâng cầm nói: "Loại chuyện này đã xảy ra một lần liền có lần thứ hai, chính cô lớn lên hại nước hại dân, về sau sẽ còn bị quấy nhiễu hơn nữa. Cô cho rằng tôi nguyện ý giúp cô sao? Hừ, nếu không phải do bà nội yêu cầu, tôi cũng lười ra tay."
"Hại nước hại dân"
......
Tiểu Hải từ nhỏ đến lớn nghe được không ít lời ca ngợi, nhưng lời khen như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng thái độ của Nguyễn Y Hàm không tốt, lời nói cũng không dễ nghe, nhưng lại làm trái tim Tiểu Hải ấm áp.
Nàng muốn cười, chính là lại như cũ căng chặt, Nguyễn Y Hàm vỗ vai nàng như một tiểu đại nhân rộng lượng, "Được rồi, ngày thường đánh nhau tôi không chiếm được lý, ba mẹ giận lên cũng chỉ có thể đem tôi đánh một trận, hiện giờ, tôi đây là anh hùng cứu mỹ nhân, bọn họ nhất định sẽ trải thảm đỏ đón tôi vào nhà."
Tiểu Hải ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm, đôi mắt đen nhánh mờ mịt thủy quang, môi bị cắn đến đỏ mọng.
Nguyễn Y Hàm tâm run lên, cảm thấy chính mình dùng từ quá chính xác, Tiểu Hải quả thật như lời Nguyệt Nguyệt nói, về sau nhất định sẽ trêu chọc đến rất nhiều chuyện.
A Hàm hiểu mẹ mình.
Thời điểm Tố Vân đến đón hai người, không những không có răn dạy Nguyễn Y Hàm, ngược lại còn vô cùng ấu trĩ mua cho cô một cây kẹo bông gòn. Nguyễn Y Hàm chính là lão đại vườn trường, sao có thể cầm cây kẹo bông gòn ăn như một đứa ngốc, cô đông cứng đưa cho Tiểu Hải. Tiểu Hải mờ mịt nhìn kẹo bông gòn, đôi mắt Nguyễn Y Hàm không thể tin được nói: "Cô đừng nói với tôi là cô chưa từng ăn qua?"
Yêu cầu khắt khe của Tần Thấm đối với Tiểu Hải không chỉ trong học tập mà còn trong cuộc sống, nàng từ nhỏ chính là không thể ăn quá nhiều đường, giống như kẹo bông gòn chứa đầy sắc tố đường hoá học, Tần Thấm càng không cho phép nàng ăn. Nguyễn Y Hàm chỉ chỉ: "Cô cắn thử một miếng đi."
Tiểu Hải nghe lời cắn một miếng, hương vị ngọt ngào từ khoang miệng khuếch tán, nàng nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Y Hàm.
Tố Vân không nghĩ tới quan hệ giữa hai đứa nhỏ đã hòa hoãn đi rất nhiều sau một ngày ở chung, bà cười nói: "Tiểu Hải, ba mẹ con đang đợi ở nhà, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn lẩu."
Tiểu Hải vừa nghe ánh mắt có chút thay đổi, nàng cúi đầu, Tố Vân không rõ chuyện gì xảy ra, Nguyễn Y Hàm đem đồng phục cởi ra một chút, nhìn Tiểu Hải: "Cô sợ cái gì? Người là tôi đánh, chuyện này là do tôi chọc đến, dì Tần không vui cứ bảo đến tìm tôi." Tiểu Hải mím môi, Nguyễn Y Hàm chỉ chỉ kẹo bông gòn: "Ăn đi."
Tố Vân kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm, ai u? A Hàm nhà bà khi nào trở nên sâu sắc như vậy, đều có thể hiểu được Tiểu Hải đang nghĩ gì? Nguyễn Y Hàm khinh bỉ nhìn thoáng qua Tố Vân: "Mẹ, tâm tư thiếu nữ mẹ đừng đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không được."
Tố Vân:......
Cả đường đi xe chạy ổn định.
Tiểu Hải thật sự đem kẹo bông gòn ăn hết.
Nàng kỳ thật rất thích ăn đồ ngọt, như vậy sẽ làm tâm tình thật tốt, trước kia ba ba sẽ ngẫu nhiên mua cho nàng một ít, sau lại bị mẹ nàng phát hiện nổi trận lôi đình, nên nàng cơ hồ cũng không được ăn nữa.
Tiểu Hải vui vẻ ăn từng miếng một, Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, trong lòng nhịn không được cảm thấy xúc động, nhìn xem, thật là một đứa trẻ đáng thương, ai không biết còn tưởng nàng là cô gái nhỏ được mang về từ vùng nông thôn, tiểu cô nương này trước kia rốt cuộc có mấy ngày vui vẻ. Cô tuy rằng là tiểu bá vương, nhưng trong xương cốt lại có một loại hơi thở thích hành hiệp trượng nghĩa, không quen nhìn kẻ yếu thế bị khi dễ bắt nạt, ngay cả trong trường học, cô mặc dù hoành hành ngang ngược, nhưng nếu thấy có kẻ vô cớ khi dễ loại dựa vào học bổng tiến vào trường cùng hoàn cảnh gia đình không tốt, hoặc nhìn thấy bạn học thành thật bị bắt nạt, cô là người đầu tiên đứng ra giải vây.
Tới nhà.
Tần Thấm là người đầu tiên ra đón, Tố Vân hơi mỉm cười, vòng tay qua eo bà nói điều gì đó. Sắc mặt Tần Thấm tuy rằng không có buông xuống, miễn cưỡng gật đầu, nhưng bà không có lại nói Tiểu Hải cái gì.
Loại lẩu này.
Tiểu Hải đã không ăn nó trong nhiều năm qua, nàng đã quen với việc ăn đồ phương Tây ở nước ngoài, nàng thực thích ăn một số loại rau tươi.
Nguyễn Y Hàm thích ăn tôm tích lại lười tự mình lột vỏ, Tiểu Hải thấy vậy liền đi rửa tay rồi lặng lẽ ngồi bóc vỏ tôm. Nguyễn Y Hàm uống một ngụm nước, thấy trong chén Tiểu Hải tôm tích đã được lột vỏ, ánh mắt sáng lên, "Oa, tỷ tỷ, đây là bóc cho tôi sao?"
Tiểu Hải:......
Vui vẻ thì kêu tỷ tỷ.
Không vui liền khiến nàng cút ngay.
Nàng đại khái cũng đã biết tính cách của Nguyễn Y Hàm.
Bởi vì ngày mai phải trở về.
Tần Hải Khôn uống rượu, sờ sờ đầu của Tiểu Hải bất đắc dĩ nói: "Ba mẹ sau kỳ nghỉ đông sẽ trở về thăm con, con ở bên này cố gắng sống cho tốt." Tần Thấm cũng nhìn nàng, lúc này, cuối cùng cũng không nói mấy lời răn dạy gì.
Bà chỉ nhìn Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, về sau Tiểu Hải còn nhờ con chiếu cố nhiều hơn." Bà cũng biết chuyện xảy ra hôm nay không liên quan đến con gái, A Hàm cũng là bênh vực kẻ yếu.
Nguyễn Y Hàm ăn vui vẻ, cô ngẩng đầu nhìn Tần Thấm: "Dì Tần, dì yên tâm, chỉ cần dì không khi dễ Tiểu Hải, con bảo đảm ở Ức Đức không ai có thể động đến cô ấy."
Tần Thấm:......
Tố Vân vỗ vỗ Nguyễn Y Hàm: "Sao con lại nói chuyện với dì Tần như vậy?"
Bà cảm giác con gái mình dường như không thích Tần Thấm, trong lời nói luôn sẽ có gai.
Tố Vân tuy rằng hiểu biết con gái, nhưng bà không bao giờ nghĩ, cô mới cùng Tiểu Hải nhận thức một ngày liền bắt đầu vì nàng bênh vực kẻ yếu. Tiểu Hải cúi đầu, nước mắt lưng tròng, tiếng động dường như bị kẹt lại ở cổ họng.
Ngay cả khi cha mẹ nghiêm khắc, đứa trẻ nào lại nguyện ý rời khỏi cha mẹ, ăn nhờ ở đậu? Dù có nghiêm khắc hay bắt buộc thế nào thì đó cũng là cha mẹ nàng. Nhưng nàng từ nhỏ đã được mọi người gọi là đứa trẻ "Hiểu chuyện", nàng không thể khóc, khóc cũng không thay đổi được gì.
Tiểu Hải yên lặng ăn cơm, vừa rồi còn cảm thấy ngon miệng, giờ phút này nuốt xuống lại vô cùng chua xót.
Tới buổi tối.
Những người lớn mới giải tán.
Tần Thấm, Tần Hải Long đi đến Nam Dương một chuyến, bên kia còn một số công việc phải bàn giao, trước khi đi, bà ôm lấy Tiểu Hải, "Tiểu Hải, ngoan, nỗ lực học tập, đừng phụ lòng mong đợi của mẹ." Tần Hải Dao gật đầu.
Tần Hải Khôn yêu thương sờ tóc con gái, "Ba trở về sẽ mang đồ chơi cho con." Hắn ôm Tiểu Hải, nhẹ nhàng thở dài. Tiểu Hải cắn môi, như cũ gật đầu.
Kỳ thật, nàng rất muốn nói với ba mẹ nàng không cần đồ chơi... không muốn bọn họ rời đi.
Cho dù không có nơi ở cố định, cho dù không ai chiếu cố, cho dù bị các bạn học lần nữa khi dễ, nàng cũng muốn ở bên cạnh ba mẹ.
Tiểu Hải vẫn như cũ nằm trên mặt đất, như cũ chăn kéo lên cổ, nằm thẳng tắp, nàng nhìn trần nhà yên lặng rơi lệ.
Nguyễn Y Hàm đến phòng cùng Tố Vân làm nũng, gần đây cô hết sạch tiền tiêu vặt, mỗi khi xảy ra chuyện này, cô đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Tiểu Hải nằm trên mặt đất lắng nghe âm thanh của Nguyễn Y Hàm nũng nịu giống như đuôi mèo bị giẫm lên.
"Mẹ, trong mắt con mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế gian."
Tố Vân: "Ha hả, con muốn làm gì?"
"Ai u, mẹ, sao mẹ lại nhìn con như vậy, đem con trở thành người nào rồi, con chính là sùng bái mẹ, sùng bái mẫu thân đại nhân."
Tố Vân: "Lần này cần nhiều hay ít?"
.........
Hình thức mẹ con ở chung như vậy là chuyện nàng chưa từng trải qua, Tần Thấm cùng nàng đối thoại nhiều nhất chính là "Học tập thế nào? '' Vũ đạo luyện thế nào?" "Chơi dương cầm thế nào...." Thậm chí còn chưa bao giờ được rúc trong vòng tay mẹ nàng, cũng tưởng không được đó là viễn cảnh ra sao, Tố Vân đem tiền cho Nguyễn Y Hàm, còn không quên hạ giọng dặn dò cô: "Con chiếu cố Tiểu Hải tỷ tỷ một chút, con bé một mình ở nhà chúng ta, rất cô đơn."
Nguyễn Y Hàm lải nha lải nhải không vui.
Tố Vân nhéo mũi con gái, "Còn có, dì Tần con nói Tiểu Hải thường xuyên mất ngủ, hơn nữa chất lượng giấc ngủ rất kém, con nên chú ý, buổi tối tận lực đừng phát ra tiếng động."
Nguyễn Y Hàm không vui, "Con có thể phát ra tiếng động gì? Đánh rắm hay là nghiến răng? Hơn nữa con như thế nào biết Tiểu Hải ngủ hay không ngủ, mỗi ngày cô ấy như một cái xác ướp, nằm đó không nói một lời."
Tần Hải Dao so với cô còn lớn hơn một chút, cô như thế nào chiếu cố nàng?
Tố Vân: "Đứa nhỏ này!"
......
Qua hơn nửa ngày.
Nguyễn Y Hàm giống như một con hamster được thỏa mãn ăn no, cười đến quai hàm đều phồng lên, trong tay cầm ví tiền nhanh chóng chạy vào.
Lúc đi vào, cô suýt chút nữa quên mất Tiểu Hải, vô tình giẫm phải cái chân mềm như bông của nàng, cô hoảng sợ, lập tức nhảy lên giường. Tần Hải Dao chính là không nói lời nào, thật giống như người bị dẫm không phải nàng, dường như sẽ không đau.
Nguyễn Y Hàm nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Tiểu Hải không đáp lại, cô nghĩ có lẽ nàng ngủ rồi, liền không nói thêm nữa.
Xin tiền tiêu vặt, Nguyễn Y Hàm tâm tình tốt không tả được, cô tắt đèn, bắt chéo chân nghĩ đến chuyện nên xài tiền thế nào, mua thứ gì, cô tuy rằng mới sơ tam, nhưng gu thẩm mỹ cao đều biểu hiện ra ngoài, A Hàm luôn là người đi đầu trong lĩnh vực thời trang, Tố Vân vốn dĩ chính là làm nghệ thuật, nên thẩm mỹ của A Hàm cũng không kém cạnh, cô từng ngày vui vẻ nhất chính là mua được những bộ váy xinh đẹp để mặc. Vừa mới vui vẻ nghĩ tới, trong bóng tối, cô liền nghe thấy một âm thanh nghẹn ngào rất thấp, rất nhẹ, lại rất nhanh khẩn trương nuốt xuống như sợ bị phát hiện.
Nguyễn Y Hàm giật mình, "Bang" một tiếng đem đèn bàn mở lên.
Ánh sáng hơi chói mắt chiếu tới, Tiểu Hải đưa tay lên lau khô mắt, bất động thanh sắc nhắm mắt lại, như cũ không nhúc nhích.
Ẩn nhẫn, là thói quen từ nhỏ của nàng.
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nhìn bộ dáng nữ nhân xinh đẹp giống như búp bê vải lại mặt đầy nước mắt còn không hé răng, đột nhiên có chút không đành lòng, cô nghĩ nghĩ kêu: "Tần Hải Dao." Nếu đổi lại là cô, ba mẹ bởi vì công tác đem cô bỏ lại, Nguyễn Y Hàm nghĩ cô cũng sẽ suy sụp.
Cảm giác chua xót nhìn nàng, Nguyễn Y Hàm định xin lỗi đột nhiên lại chỉ chỉ chỗ nằm bên cạnh: "Được rồi, bổn tiểu thư hôm nay tâm tình tốt, lên đây nằm đi." Nói xong, cô tiện tay ném con gấu bông xuống mặt đất. Nguyễn Y Hàm nghiêng người, áo ngủ rộng thùng thình, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, mái tóc dài như thác nước trượt xuống theo động tác của cô.
Có thể lên giường của cô.
Cô cảm thấy Tần Hải Dao đã tu luyện trong tám kiếp mới có được diễm phúc này, đại tiểu thư như cô thật sự đã bộc phát tình thương.
Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt còn đỏ rực, cái mũi cũng hồng hồng, Nguyễn Y Hàm mặt mũi có điểm không nhịn được, "Lại đây, còn muốn tôi nói bao nhiêu lần, đừng có nằm dưới đất, lát nữa tôi lại dẫm trúng cô."
Trời ơi.
Cô lần đầu tiên mời người lên giường sẽ không bị cự tuyệt chứ? Điều đó thật mất mặt? Nếu đúng như vậy, cô khẳng định không nói hai lời lập tức đem Tiểu Hải đá ra khỏi phòng.
Tiểu Hải do dự một chút, thời điểm nàng năm tuổi liền từ trong phòng ba mẹ dọn ra ngoài, trước nay không cùng người khác ngủ qua.
Nguyễn Y Hàm nhẫn nại chờ, nhìn nàng do dự hồi lâu sau đó mới thận trọng nằm xuống bên cạnh, co lại thành một đoàn chỉ chiếm góc nhỏ trên giường, cô đá đá chăn, đem hai người đều che đậy, chỉ nói một câu: "Ngủ đi." Cứ như vậy, màu đen lại tràn ngập căn phòng.
Nguyễn Y Hàm quả thực chính là một giây liền chìm vào giấc ngủ, cơ hồ nói xong thì không còn âm thanh.
Mà trong bóng đêm, Tần Hải Dao xoay người nhìn Nguyễn Y Hàm.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm ngủ không còn sự sắc bén giống như ở trường học, thậm chí miệng còn hơi chu lên, gương mặt cũng mập mạp thật giống như tiểu trư bát giới, cô ngủ trông thực vui vẻ, môi mỏng hơi nhếch giống như bảo bảo đang ăn mật.
Tiểu Hải vừa mới nhìn trong chốc lát, Nguyễn Y Hàm nỉ non một tiếng, duỗi tay liền ôm lấy nàng, giống như ôm con gấu bông của cô, hai chân kẹp chặt, hai tay ấn nàng ở trong lòng ngực.
Tiểu Hải mềm mại thơm thơm, ôm thoải mái hơn gấu bông rất nhiều.
A Hàm thực vừa lòng, trong mộng đều là thơm thơm ngọt ngọt.
Chỉ Tiểu Hải đáng thương, tim đập như sấm, muốn động lại không dám động.
Nỗi buồn ba mẹ nàng rời đi đã bị xáo trộn một cách kỳ diệu bởi người đã đem nàng ôm giống như gấu bông, phai nhạt rất nhiều.
Mãi cho đến nửa đêm, thân thể của Tiểu Hải đều cứng đờ, Nguyễn Y Hàm còn không muốn buông tay, Tiểu Hải nghĩ nghĩ, cẩn thận tìm vị trí của trái tim, đem đầu dựa vào trên ngực cô, nghe tiếng tim đập của Nguyễn Y Hàm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng hôm sau thức dậy.
Tố Vân nhìn tinh thần hai đứa nhỏ tựa hồ không tệ, bà làm cơm sáng mỉm cười hỏi: "Ngủ ngon không?" Nguyễn Y Hàm ngáp một cái, Tiểu Hải so với cô còn dậy sớm hơn, thời điểm cô thức đã thấy nàng ngồi ở kia đọc sách.
Cô gật gật đầu: "Con ngủ cũng được."
Thật sự nghĩ không ra, cô ngày hôm qua nằm mơ thấy chính mình ngủ bên trong một biển hoa, hơn nữa...... Cô cư nhiên còn mơ thấy bộ dáng Tiểu Hải lớn lên, nghĩ đến đây, con ngươi đen như mực của Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm Tiểu Hải, lại nghĩ về bộ dáng của nàng trong mộng.
Cô sờ sờ cằm, ngọa tào, thời gian thật sự có thể đem một cô gái nhỏ thanh thuần biến thành mỹ nữ giống như hồ ly tinh sao?
Tiểu Hải hoàn toàn không biết suy nghĩ cái gì, ngày hôm qua, nàng đại khái chỉ ngủ được một chút, buổi sáng 5 giờ rưỡi liền thức dậy đọc sách, giấc ngủ như vậy, đối với thiếu nữ đang thời kỳ phát triển là cực kỳ ảnh hưởng, nhưng đối với nàng mà nói, đã rất khó có được.
Trên đường.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao gửi tin nhắn cho Tần Thấm.
—— Buổi sáng 5 giờ rưỡi rời giường, đọc một đoạn văn bản. 6 giờ rưỡi chạy năm km.
Hiện tại đi học.
Buổi tối tan học sẽ luyện cầm, bà nội nói sẽ tìm lão sư dạy đấu kiếm cho con.
......
Nguyễn Y Hàm mí mắt chớp chớp, thật là...... Thật là đáng sợ.
Tới trường học, vừa mới xuống xe, Tiểu Hải đang chuẩn bị vào trường học, thình lình, thấy Nguyễn Y Hàm lập tức quay lại, cô hoảng loạn sờ vào cặp sách: "Gương đâu? Gương của tôi đâu?"
Tiểu Hải không rõ nguyên nhân, kinh ngạc nhìn cô.
Nguyễn Y Hàm trên mặt phấn hồng một mảnh, cô kinh hỉ lại ái mộ nhìn nơi xa có một vóc dáng học tỷ cao ráo đang đi tới.
Đó là học tỷ Từ Uyển Nhi, cô yêu thầm đã hơn nửa năm.
Nàng là Hội trưởng hội học sinh của trường, hai người gặp nhau trong phòng thu phát sóng, cô lúc ấy liền đối với học tỷ nhất kiến chung tình, học tỷ siêu cấp ôn nhu, cười rộ lên đôi mắt đào hoa phảng phất đều đem mọi người làm cho tan chảy, nàng đối với Nguyễn Y Hàm cũng rất tốt, luôn sẽ sờ tóc cô như sờ động vật nhỏ.
Nếu là người khác làm như vậy, Nguyễn Y Hàm khẳng định sẽ đem đối phương đánh cho một trận, cố tình lại là học tỷ mà cô đặc biệt thích.
Tiểu Hải nhìn học tỷ, lại nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng trầm mặc một lát, nói: "Tôi giúp cô tìm."
Xem ra đêm qua, sự thương cảm của cô không vô ích, Tần Hải Dao cuối cùng cũng có chút độ ấm.
Nguyễn Y Hàm nhanh chóng mở cặp sách ra tìm, Tiểu Hải cũng mở túi bên hông sờ sờ, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, nhớ tới lời ba nàng nói.
—— Hai nhà chúng ta còn nghĩ tới chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ.
......
Nguyễn Y Hàm tìm nửa ngày cũng không thấy cái gương, Từ Uyển Nhi lại đang nói chuyện với người bên cạnh nên không nhìn thấy cô, hai người liền như vậy bỏ lỡ.
Nguyễn Y Hàm cực kỳ bực bội, Tiểu Hải vỗ vỗ bả vai cô, tay nàng theo quần áo trượt xuống, tạm dừng một khắc, nàng nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Không có việc gì, trở về lại tìm xem."
Như thế nào không có việc gì?!
Nguyễn Y Hàm rất tức giận, tình cảm của cô đối với học tỷ giống như truy đuổi thần tượng, nếu chỉ cần có thể thấy có thể nói một câu với học tỷ, cô liền sẽ cảm thấy thực vui vẻ.
Vào phòng học, Nguyễn Y Hàm giống như phát tiết đem cặp sách đồ vật đều đổ ra hết.
Cô cũng không tin vào ma quỷ, hôm nay cô nhất định phải tìm ra!
Rối tinh rối mù.........
Ngoại trừ sách vở, còn có một đống son môi, nước hoa và những đồ vật nhỏ khác bị rơi xuống đất. Khương Trăn Nguyệt nhai kẹo cao su nhìn cô, "Tìm cái gì vậy?"
Nguyễn Y Hàm thực bực bội, "Gương, cái gương của tôi đâu? Chính là cái gương hay dùng để dặm bông phấn."
Khương Trăn Nguyệt cũng giúp cô tìm, sau lại có Uông Uông tìm phụ, tìm một vòng cũng không thấy, Nguyễn Y Hàm theo bản năng sờ vào chiếc túi: "Quái quỷ, sao nó lại bị mất, ai ——" Tay cô dừng lại, mò mẫm trong túi, tạm dừng một lát, cô không thể tin được từ bên trong móc ra một chiếc gương nhỏ của chính mình.
Khương Trăn Nguyệt cùng Uông Uông vẻ mặt khinh bỉ.
Nguyễn Y Hàm hai mắt đầy kinh ngạc, tại sao nó lại ở đây? Không có khả năng, buổi sáng cô rõ ràng đã tự mình kiểm tra cặp sách!
Khương Trăn Nguyệt: "Bệnh thần kinh."
Uông Uông: "Cậu sớm già rồi! "
Tiểu Hải đang ngồi phía trước đọc sách ngữ văn, đoan đoan chính chính như một học sinh giỏi, phảng phất hết thảy cùng nàng một điểm quan hệ cũng không có.