Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 77: Phiên ngoại 06




Có một số bài kiểm tra trong lớp trước kỳ thi trung học.
Từ sau khi học tỷ cùng người khác ngọt ngào ân ái, hứng thú học tập của A Hàm đã giảm mạnh, thành tích cũng chỉ ở hạng 14, 15.
Tiểu Hải nhìn sốt ruột, nói qua mấy lần, cô đều là cười cười qua loa lấy lệ.
Thời điểm tan học buổi tối.
Tiểu Hải bị lão sư gọi tên, lão sư nhìn phiếu điểm không thể tin được: "Tiểu Hải, em gần đây làm sao vậy? Thi một lần lại không tốt một lần, đều rơi ra khỏi top 10."
Tiểu Hải không hé răng, nàng cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
Đây là động tác nàng thường dùng nhất để lảng tránh vấn đề.
Lão sư lời nói thấm thía: "Mặc dù kỳ thi trung học không quan trọng như kỳ thi đại học, nhưng lão sư cũng hy vọng em có thể đạt được thành tích tốt, em rõ ràng là học sinh giỏi nhất của chúng ta."
Bà còn trông cậy vào Tiểu Hải để giữ thể diện.
"Tôi đã gọi điện cho mẹ em, em trở về đi."
Một câu nói của lão sư khiến mặt mũi Tiểu Hải trắng bệch, nàng cũng không biết mình đi về lớp như thế nào.
Thậm chí A Hàm cùng nàng nói cái gì, Tiểu Hải đều giống như không nghe rõ, ghé vào trên bàn.
Nguyễn Y Hàm tính toán ngày tháng, có chút buồn bực, cách thời gian đến kỳ sinh lý của Tiểu Hải vẫn còn ít ngày, nàng làm sao vậy?
Uông Uông lấm la lấm lét, mang theo một tay tin tức: "Tôi nghe nói nam sinh lớp bên cạnh hình như thích Tiểu Hải, có phải bị lão sư phát hiện hay không?"
Khương Trăn Nguyệt đang đảo ngược bức tranh của nàng, nàng ở cái tuổi này đã bày ra niềm yêu thích mãnh liệt đối với hội họa, việc duy nhất có thể khiến nàng ngồi trên ghế nửa giờ cũng là vẽ tranh.
Tay nàng dừng lại, nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm trợn trắng mắt, trực tiếp đá Uông Uông một cái: "Cậu đừng nói nhảm nữa, Tiểu Hải học tập chăm chỉ như vậy mỗi ngày đều hướng về phía trước, làm sao có thể dính dáng với yêu sớm."
Uông Uông cực kỳ ủy khuất, "Không phải thì không phải, cậu nổi giận như vậy làm gì?"
Nguyễn Y Hàm hừ lạnh, cô chính là muốn nổi giận, nghe Uông Uông nói Tiểu Hải như vậy, cô đều muốn kéo lỗ tai của nàng xuống.
Uông Uông: "Vốn dĩ là sự thật, nếu không Tiểu Hải mấy lần thi gần đây sao xếp hạng lại giảm xuống nhanh như vậy, không phải yêu sớm thì là cái gì?"
Đối mặt Uông Uông lời nói son sắt.
A Hàm lạnh mặt, cô vuốt cằm, nhìn chằm chằm Tiểu Hải nằm sấp trên bàn trong chốc lát không lên tiếng.
Mãi cho đến khi Tố Vân đến đón hai đứa nhỏ.
Bà phát hiện trạng thái của hai người đều không tốt lắm, vốn định nói đùa vài câu, nhưng các nàng cũng không có ý muốn phản ứng lại bà. Tố Vân cũng im lặng, chỉ là bà lén nhìn hai đứa nhỏ qua kính phản quang, vẻ mặt nghi hoặc.
Nguyễn Y Hàm không phải là một người có thể nhịn được tâm sự, cô túm lấy Tiểu Hải: "Gần đây sao cô không học tập chăm chỉ?"
Tiểu Hải nhìn cô một cái, không có tinh thần gì.
Kỳ thật nàng vẫn luôn học tập, chỉ là khống chế điểm số và xếp hạng một chút mà thôi.
Nguyễn Y Hàm thấp giọng hỏi: "Chuyện bọn họ nói cô và nam sinh lớp bên cạnh có thật hay không?"
Nam sinh lớp bên cạnh?
Tiểu Hải giật mình, nàng chớp chớp lông mi nhìn Nguyễn YHàm, sửng sốt một lát, nàng giơ tay lên kéo mặt Nguyễn Y Hàm: "Đồ ngốc!"
Thực tức giận một tiếng "Đồ ngốc", Nguyễn Y Hàm tuy rằng nhe răng nhếch miệng bị túm lấy đau đớn, nhưng trên mặt lại có nụ cười.
Cô và Tiểu Hải nửa năm nay ở chung đã sớm có ăn ý.
Nhìn Tiểu Hải như vậy liền biết tin đồn nhất định là giả.
Tới nhà.
Lại thấy được vị khách ngoài ý muốn.
Tần Thấm cư nhiên trở về gấp, bà chính mình một người trở về, nhìn dáng vẻ rất vất vả bôn ba, vali cũng không mang theo, chỉ có một cái túi đơn giản.
Nguyễn Niên đang cùng bà uống trà, hơi mỉm cười, tươi cười có chút xấu hổ.
Thấy hai đứa nhỏ cùng vợ tiến vào, Nguyễn Niên lập tức đứng lên, hắn xin giúp đỡ nhìn Tố Vân. Tố Vân vừa nhìn sắc mặt Tần Thấm liền biết xong đời.
Tiểu Hải thấy Tần Thấm cũng sắc mặt trắng bệch, tay lập tức liền lạnh, Nguyễn Y Hàm thấy cực kỳ đau lòng, cô giơ tay lên, nắm lấy tay nàng.
Tần Thấm hừ lạnh một tiếng, bà nhìn Tiểu Hải hít sâu một hơi: "Theo ta lại đây."
Dù sao cũng là ở nhà người khác.
Bà không thể trực tiếp phát giận.
Nhưng càng là như vậy, càng làm người sợ hãi.
Tiểu Hải cắn môi, cúi đầu đi về phía trước, Nguyễn Y Hàm bắt lấy tay nàng, Tần Thấm nhìn Nguyễn Y Hàm liếc mắt một cái, A Hàm cúi đầu chậm rãi buông lỏng tay ra.
Cánh cửa của thư phòng đã bị đóng lại.
Tất cả mọi người đều không biết Tần Thấm và Tiểu Hải đang làm cái gì.
Chỉ là nghe thấy tiếng răn dạy trầm thấp đè nén của Tần Thấm, Tiểu Hải từ đầu đến cuối đều không nói chuyện.
Tố Vân và Nguyễn Niên hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu Tần Thấm, biết lúc này đi nói chuyện giúp Tiểu Hải chỉ có thể đổ thêm dầu vào lửa.
Nguyễn Y Hàm ở ngoài cửa đi qua đi lại, chờ đến khi trong phòng truyền đến tiếng khóc trầm thấp áp lực của Tiểu Hải, cô nhịn không được, đỏ mắt, trực tiếp đi đến thư phòng gõ cửa.
Vừa mới đầu, A Hàm vẫn dùng tay gõ, gõ đến cuối cùng, cô trực tiếp dùng nắm đấm đập, "Mở cửa, mở cửa!!!"
Từng cái đập vào, nước mắt Nguyễn Y Hàm rơi xuống, điều này dọa đến Nguyễn Niên và Tố Vân, con gái nhà mình tính cách thế nào bọn họ còn không rõ sao? Mấy năm nay, đừng nói là răn dạy, cho dù Tố Vân thỉnh thoảng bị chuyện cô đánh nhau làm cho tức giận đến phát điên cũng đánh vào mông cô, nhưng người ta thì sao? Chỉ cười hì hì nếu không thì giả vờ gào thét vài tiếng, nước mắt như vậy......
Cửa "Kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra.
Tần Thấm đen mặt đi ra, bà nhìn Nguyễn Y Hàm một chút, lại nhìn vẻ mặt rơi lệ của cô, hơi có chút kinh ngạc.
Tính cách của A Hàm, bà cũng biết, cũng nghe Hải Khôn nói qua một chút, hắn nói cô trời sinh rộng lượng, chuyện nhỏ bình thường không để trong lòng, rất vui vẻ, cũng không thấy cô khóc bao giờ.
Mà hiện giờ......
Nguyễn Y Hàm thù hận nhìn Tần Thấm, cô nhìn vào trong phòng, Tiểu Hải ngồi xổm trên mặt đất ôm chính mình, tóc rũ xuống, mà bên cạnh nàng là một cái móc quần áo bị biến dạng.
Nguyễn Y Hàm dùng sức đẩy Tần Thấm một phen, cô tiến lên ôm lấy Tiểu Hải.
Nguyễn Niên cùng Tố Vân nhìn móc áo kia sắc mặt cũng thay đổi, Tố Vân hít sâu một hơi, đè nén: "Chị dâu, trước vào nhà đi, để cho đứa nhỏ hòa hoãn một chút."
Nguyễn Niên cũng không hé răng, hắn nhìn Tiểu Hải, lại nhìn con gái ôm nàng khóc thành một đoàn, vành mắt các đại lão gia cũng hơi phiếm hồng.
Có lẽ là tâm tư bất đồng.
Hắn thật sự không rõ, Tần Thấm đối với Tiểu Hải vì sao lại làm đến mức khiến người giận sôi như vậy?
Tiểu Hải ngồi xổm trên mặt đất, nàng nhìn Nguyễn YHàm, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: "A Hàm, đừng khóc."
Lúc đầu Nguyễn Y Hàm vẫn là ngồi xổm ôm nàng, về sau, trong lòng khó chịu đè nén, dứt khoát đặt mông ngồi trên mặt đất ôm lấy Tiểu Hải.
Tiểu Hải rúc vào trong lòng cô, nàng nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, thực sự không sao, tôi đã quen với điều đó."
Nguyễn Y Hàm bắt lấy cánh tay có dấu vết đỏ sậm, nước mắt bùm bùm rơi xuống, "Cô làm gì chịu đựng, khó chịu liền khóc ra đi, cô không đau sao?"
Đau?
Tiểu Hải nhìn Nguyễn Y Hàm, là đau, chỉ là lúc còn rất nhỏ, Tần Thấm cứ như vậy đối với nàng, nàng đều đã quen, vừa mới bắt đầu, Tiểu Hải cũng sẽ khóc, nhưng Tần Thấm sẽ đánh càng lợi hại hơn, bà sẽ làm cho nàng "câm miệng, nhịn trở về!" Về sau, Tiểu Hải cũng liền không khóc.
Chỉ là hiện giờ......
Nhìn nước mắt của Nguyễn Y Hàm, không biết làm sao, nước mắt Tiểu Hải cũng rơi xuống.
Nguyễn Y Hàm bi thương từ trong lòng, cô ôm lấy Tiểu Hải, dùng sức ôm lấy nàng.
Vẫn còn là thiếu niên, không biết loại bi phẫn đan xen trong lòng này là vì cái gì.
Cô chỉ là oán hận.
Oán hận chính mình còn quá nhỏ, oán hận lực lượng của chính mình quá đơn bạc, không thể bảo hộ Tiểu Hải.
Trong lòng cô âm thầm thề.
Chờ đến khi cô trưởng thành, cô nhất định sẽ che mưa chắn gió cho Tiểu Hải, quyết không để cho bất luận kẻ nào lại thương tổn khi dễ nàng, mẹ ruột nàng cũng không được.
Trong phòng khách.
Vành mắt Tần Thấm cũng đỏ lên, bà cầm chén trà: "Tôi biết hai người muốn nói cái gì."
Kỳ thật mỗi một lần đánh Tiểu Hải xong, bà cũng hối hận, nhưng chính là khống chế không được.
Bà uống một ngụm trà, lẩm bẩm nói: "Các người cũng biết...... Tôi và các người lớn lên không giống nhau."
Bà từ nhỏ chính là cô nhi.
Là được Tần lão gia tử ở cô nhi viện lựa chọn dẫn về nhà.
Trong nhân sinh của bà, không có cái gì gọi là "Thiên chi kiêu tử" để tự hào, ngược lại vẫn là sự bất an và tự ti luôn ẩn sâu trong đó đã thúc giục bà tiến về phía trước.
Bà biết, Tiểu Hải là người thừa kế duy nhất của Tần gia.
Cho nên, bà càng muốn làm nàng ưu tú hơn, không thể kém bất luận kẻ nào, đem những người năm đó xem thường Tần thị giẫm ở dưới chân, giúp hai mẹ con bà năm đó bị xem thường nói cái gì bay lên cành cây biến thành phượng hoàng tất cả đều đạp dưới chân.
Loại ý nghĩ này quá mức mãnh liệt, giống như một ngọn lửa, thời thời thời khắc xé rách Tần Thấm.
Hôm nay bà động thủ với Tiểu Hải cũng là nóng nảy.
Đứa nhỏ này, khi còn nhỏ liền quật cường, nhưng đối với bà, vẫn là nói gì nghe nấy.
Bà hỏi Tiểu Hải vì sao học tập lại sa sút như vậy, khi nào có thể đuổi theo, Tiểu Hải chính là cúi đầu trầm mặc không nói.
Sự trầm mặc kia chọc giận bà, tay Tần Thấm còn đang run rẩy, Nguyễn Niên hạ thấp giọng: "Trước tiên nghỉ ngơi đi, dù sao cũng là chuyện của đứa nhỏ, quay đầu chúng ta cùng Tiểu Hải nói chuyện một chút."
Tần Thấm lắc lắc đầu, đôi mắt ảm đạm, "Không được, buổi tối 8 giờ, tôi phải bắt máy bay trở về."
Tố Vân lắp bắp kinh hãi, lăn lộn như vậy trở về, chỉ vì thành tích thi lần này của Tiểu Hải sao?
Tình yêu như vậy......
Mãi cho đến buổi tối ăn cơm.
Tiểu Hải đều cúi đầu, nàng giống như thật sự đã quen với tất cả những chuyện này, âm thầm ăn cơm.
Nguyễn Y Hàm không vui, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thấm, thật giống như muốn đem trái tim bà đào ra vậy.
Tần Thấm nhìn thấy sự thù hận của A Hàm, bà không những không tức giận, ngược lại trong lòng có chút an ủi.
Kỳ thật đã lâu không gặp Tiểu Hải, nếu như không phải bởi vì thành tích, bà cũng rất muốn ôm con gái một cái.
Trạng thái của Tiểu Hải đã tốt hơn rất nhiều, trước mắt không còn quầng thâm nhàn nhạt nữa, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời.
Điều này chắc chắn có liên quan đến việc hai đứa nhỏ hòa thuận ở chung.
Nhưng đôi khi, tình mẫu tử và ngọn lửa trong lòng sẽ dùng sức quấn quanh nhau, Tần Thấm không phải có thể khống chế thực tốt.
"Mẹ một lát liền đi rồi."
Tần Thấm nhìn Tiểu Hải, bà nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặt chiếc lược ngà vào bên cạnh tay nàng.
Tiểu Hải rất thích các loại lược, giống như A Hàm thích sưu tầm xe mô hình vậy.
"Con cùng A Hàm ở chung cho thật tốt."
Tần Thấm sờ sờ tóc Tiểu Hải, vành mắt bà đỏ lên: "Học tập thật tốt, mẹ......"
Một tiếng "Thực xin lỗi" kia rốt cuộc vẫn không có nói ra.
Tiểu Hải vẫn luôn trầm mặc ăn cháo thân thể liền cứng ngắc, trong chén, lại nổi lên từng đợt gợn sóng.
Ngày thường A Hàm dính gối liền ngủ, hôm đó không biết làm sao lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô cảm thấy trên người luôn khô nóng, một tay đem chăn xốc lên, Tiểu Hải cũng không có ngủ, nàng lại giúp cô đắp lên.
Nguyễn Y Hàm cắn răng phiền não lại ném chăn sang một bên, cô nhìn Tiểu Hải: "Rốt cuộc là vì cái gì?"
Tiểu Hải trầm mặc, dưới ánh trăng, nàng cực kỳ xinh đẹp, mái tóc dài xõa trên vai liền nhìn Nguyễn Y Hàm như vậy.
Nguyễn Y Hàm tức giận, "Nói đi, cô có thể giấu ba mẹ nhưng không giấu được tôi, rốt cuộc vì cái gì lại thi không tốt?"
Thật sự, hiện tại trên cơ bản cô ăn uống sinh hoạt đều ở cùng một chỗ với Tiểu Hải, trạng thái của nàng thế nào chẳng lẽ cô không biết?
Căn bản không có yêu đương.
Càng không có gì không nghiêm túc.
Nàng như cũ trời chưa sáng đã dậy, nếu không phải vì sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, phỏng chừng còn muốn học đến nửa đêm.
Hơn nữa Tiểu Hải đã bắt đầu tự học tiếng Đức, chính là vượt mức quy định học tập.
Tiểu Hải không hé răng, nàng cúi đầu ngồi dậy, Nguyễn Y Hàm xem nàng như vậy lại càng đau lòng lại càng tức giận, cô hiểu Tiểu Hải, nhịn không được kích tướng: "Cô nói hay không?"
Tiểu Hải cúi đầu.
Nguyễn Y Hàm sinh khí, cô đứng dậy định đi ra ngoài, Tiểu Hải lập tức bắt lấy góc áo ngủ của cô, giọng nói run rẩy: "Cô đi đâu?"
Nguyễn Y Hàm quay đầu, lạnh như băng nhìn nàng: "Tôi không ngủ với cô nữa, tôi đi phòng cho khách, khi nào cô nói tôi sẽ trở về."
Cô vừa nói muốn đi ra ngoài, Tiểu Hải gắt gao nắm lấy góc áo cô, "Đừng đi......"
Vành mắt nàng phiếm hồng.
Nguyễn Y Hàm cứng rắn lay tay nàng, Tiểu Hải gắt gao túm lấy cô, quần áo ngủ của Nguyễn Y Hàm rất trơn trượt, Tiểu Hải túm chặt cũng vô dụng, cô rút ra tiện tay nhặt con gấu trên mặt đất đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại.
Ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Nguyễn Y Hàm vốn là nổi giận muốn rời đi, nhưng không biết làm sao, đến lúc này, cô lại không đi được nữa.
Cô nặng nề thở ra một hơi, đứng ở cửa, dùng sức ném con gấu xuống đất, hai chân nhảy nhảy dùng sức giẫm lên.
Ai bảo nàng không nói!
Ai bảo nàng khó chịu cũng không hé răng!
Ai bảo nàng đau cũng không phản kháng!
......
Dẫm nửa ngày, Nguyễn Y Hàm cảm thấy trong lòng phát tiết một chút, cô vụng trộm mở ra một khe cửa nhìn vào bên trong.
Chỉ cần liếc mắt một cái như vậy, liền làm cho lòng cô tan nát.
Lúc mới chuyển tới, Tiểu Hải bị bạn học bắt nạt, nàng không khóc.
Hết lần này đến lần khác bị Tần Thấm răn dạy, thậm chí ngay cả dùng móc phơi quần áo đánh đến cong veo, nàng cũng không khóc.
Mà hiện giờ......
Nàng co lại trên giường, ôm chính mình, lệ rơi đầy mặt.
Một khắc đau lòng kia.
Nguyễn Y Hàm quả thực, cô đều muốn đấm mình một trận, cô chạy vào, ôm lấy Tiểu Hải: "Cô khóc cái gì? Tôi còn không phải chỉ muốn biết vì cái gì sao?"
Tiểu Hải khóc đến cả người run rẩy, khóc ủy khuất khó có thể tự mình ngưng lại, tay nàng gắt gao ôm Nguyễn Y Hàm: "Đừng đi...... A Hàm, đừng đi......"
Nguyễn Y Hàm vẫn luôn cảm giác chính mình hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không có gì có thể đánh bại cô.
Nhưng hôm nay, trong nước mắt của Tiểu Hải, phòng tuyến của cô hoàn toàn bị sụp đổ.
Cô không chỉ không đi, mà còn thề son sắt ôm Tiểu Hải dỗ dành: "Ai nha, tôi đã biết, Tiểu Hải tỷ tỷ ngoan, đừng khóc, được không? Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô một mình."
Dỗ dành nửa ngày.
Tiểu Hải mới khá hơn một chút, chỉ là còn sẽ nhẹ nhàng nức nở, qua rất lâu sau đó.
Nguyễn Y Hàm cảm giác áo của mình đều bị nàng khóc cho ướt đẫm, nghĩ đến đứng dậy thay quần áo, Tiểu Hải lập tức túm lấy cô, cho rằng cô còn muốn đi.
Nguyễn Y Hàm quay đầu, đang muốn nói chuyện, ánh mắt đỏ bừng của Tiểu Hải nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Tôi cố ý thi không tốt."
Nguyễn Y Hàm ngẩn người, cô nhịn không được hỏi: "Vì cái gì?"
Tiểu Hải có bao nhiêu sợ Tần Thấm, cô biết rõ, quả thực giống như việc cô phải đi tiêm thuốc, cực kỳ sợ hãi.
Sợ một người như vậy, lý do gì có thể làm cho nàng cố ý thi không tốt? Bị đánh còn không mở miệng sao?
Tiểu Hải hít mũi, giọng nói mềm mại: "Tôi không muốn vào lớp trọng điểm, bởi vì cô không có ở đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.