Thời điểm Tiểu Hải từ nhà ăn lao ra, A Hàm đã rời đi, nàng sốt ruột khắp nơi tìm xem, lại cầm lấy di động gọi điện thoại, vẫn luôn không có người tiếp.
Trước bàn cơm dì Lan cùng con trai có điểm xấu hổ lại nghi hoặc nhìn Tần Thấm. Tần Thấm nhíu nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Mặt đất mênh mông tuyết bay bổng có chút thanh lãnh cô đơn, nước mắt Tiểu Hải đều muốn chảy xuống, nàng có thể tưởng tượng A Hàm như thế nào chờ mong nàng trở về, nhìn thấy một màn này lại đau lòng như thế nào.
Tay bị người giữ chặt, Tần Thấm nhíu mày nhìn nàng, "Tiểu Hải, giữa bàn cơm lặng lẽ rời khỏi, chuyện không lễ phép như vậy là ai dạy con?"
Phía sau hai người, Tần Hải Khôn cũng lạnh mặt đi tới.
Nước mắt Tiểu Hải lập tức chảy xuống, nàng hất tay Tần Thấm ra: "Mẹ, đủ rồi sao? Đủ rồi sao?!"
Âm thanh nàng rất lớn, có chút nghẹn ngào.
Tần Thấm lập tức bị ngốc, từ nhỏ đến lớn, bà còn chưa thấy qua Tiểu Hải đối với bà như vậy.
Này thật là phản thiên.
Hơn nữa...... Nàng vừa rồi một cái trở tay......
Tần Thấm quả thực sắp tức chết rồi, "Ta tìm người dạy con luyện tập công phu phòng thân, là để con đến đối phó với ta sao???"
Tần Hải Khôn đi tới trước mặt hai mẹ con, sắc mặt của hắn đã rất khó coi.
Tiểu Hải quá mức khó chịu bất lực, nàng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt chảy dài: "Mẹ...... Mẹ sinh con nuôi con, con cảm kích mẹ, mẹ đối với con như thế nào cũng được, nhưng đó là A Hàm......"
Nguyễn Y Hàm là một người kiêu ngạo cỡ nào, vừa rồi ánh mắt của cô thật sự giết chết Tiểu Hải.
"Đứng lên, xem con thành bộ dáng gì."
Biểu tình Tần Thấm rất lạnh, bà ôm cánh tay nhìn Tiểu Hải, Tần Hải Khôn nhìn chằm chằm bà một lát, đi qua, duỗi tay đem con gái kéo lên, ôm ở trong lòng ngực.
Ở trong lòng ngực ba ba, Tiểu Hải khóc thút thít, vì áp lực của ngày hôm nay, vì áp lực đã lâu, "Mẹ, con là cá nhân, là một người có máu có thịt sống sờ sờ, con không phải vật phẩm tranh đoạt danh dự của mẹ, không phải...... "
Nàng thực nỗ lực.
Coi như là thống khổ nhiều hơn nữa, áp lực nhiều hơn nữa, nàng đều có thể gánh vác, đều có thể chịu đựng được.
Chính là A Hàm, đó là vùng cấm duy nhất của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào.
Sắc mặt Tần Thấm xanh mét, "Cái gì vật phẩm? Con có biết con đang nói gì không? Mẹ chỉ muốn con càng ưu tú."
Càng ưu tú......
Tần Hải Khôn quay đầu đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Thấm, hắn không phải là người có tính tình tốt, mấy ngày nay nhẫn nại cũng bị nước mắt của con gái làm cho hoàn toàn sụp đổ, "Con mẹ nó nói không phải chứ? Tiểu Hải còn ưu tú như thế nào mới vừa ý em? Chiếc cúp của cuộc thi quốc gia cũng cầm đến, hiện tại thì sao?"
Tần Thấm nhìn Tần Hải Khôn cả người căng thẳng, "Nó sắp vào đại học, sau này luôn phải suy xét càng nhiều, nó ——"
"Đủ rồi."
Tần Hải Khôn bực bội bất an, hắn ôm con gái: "Vừa mới cao tam, em đã nghĩ đến đại học, đến đại học lại nghĩ thạc sĩ và tiến sĩ, lại phải kinh doanh công ty, chờ đến khi chính thức tiếp quản công ty, có phải em lại muốn làm được thiên hạ đệ nhất không? Không chỉ gây áp lực cho con bé, những người xung quanh nó cũng phải vừa ý của em. Tần Thấm, tôi thấy em điên rồi phải không? Em thật sự cho rằng Nguyễn gia giống như Tiểu Hải, em có thể tùy tiện khi dễ? Quả thực...... "
Cha mẹ yêu thương con cái, nhất định sẽ vì tương lai của nàng mà trù tính. Nhưng Tần Thấm như vậy, có phải quá điên cuồng rồi hay không?
Tuyết, hạ lớn hơn nữa.
Nguyễn gia.
Sau khi A Hàm trở về liền phát sốt, Tố Vân bận rộn trước sau, Nguyễn Niên đen mặt ngồi trong phòng khách hút thuốc.
Nguyễn nãi nãi cầm quải trượng cũng đi theo ngồi.
Qua hồi lâu.
Tố Vân đi ra, vẻ mặt đau lòng, "Đều sốt mơ hồ, còn gọi tên Tiểu Hải không ngừng."
Nguyễn Niên kêu rên một tiếng, "Tẩu tử ——— "
Lời tiếp theo của hắn nuốt xuống, dù sao hai nhà cũng là thế gia.
Sắc mặt Nguyễn nãi nãi cũng không phải thực tốt, "Đứa bé Tiểu Thấm kia, mấy năm nay ở nước ngoài, ta còn tưởng nó sẽ thay đổi một chút, ai."
Tố Vân thở dài, "Tuy rằng Tiểu Hải là một cô gái không tệ, nhưng nếu thật sự sau này như vậy, con không cho phép A Hàm ở cùng một chỗ với con bé."
Đây là — người nhà, lần đầu tiên ngồi xuống nói về vấn đề này.
Nguyễn Niên hút một ngụm thuốc, vành mắt đều đỏ, hắn ở trên thương trường sóng to gió lớn trải qua quá nhiều, rất ít khi có lúc kích động như vậy.
Người một nhà yêu thương A Hàm là có nguyên nhân.
Thời điểm A Hàm sinh ra, sức khỏe không tốt lắm, trước ba tuổi cơ bản đều ở trong bệnh viện, cảm mạo phát sốt không thể thiếu.
Khi đó, hắn cùng Tố Vân thường xuyên ôm đầu khóc rống.
Bọn họ thăm viếng bác sĩ cả nước, đến cuối cùng, hai vợ chồng thậm chí đã quỳ xuống trước Đức Phật và thề.
Chỉ cần có thể làm cho con gái khỏe mạnh, cả đời này, sự nghiệp hay nhân sinh của cô, bọn họ đều không cầu, chỉ cần cô vui vẻ an khang.
Sau năm tuổi, sức khỏe của A Hàm dần dần tốt hơn, người cũng hơi bướng bỉnh.
Nhưng thì sao?
Đó là con gái bảo bối của bọn họ.
Là con gái quý báu lá ngọc cành vàng duy nhất của Nguyễn gia. Nguyễn Niên điểm điểm khói bụi, "Tôi đến Tần gia một chuyến."
Nguyễn nãi nãi nhìn hắn, "Dù sao đây cũng là chuyện của bọn nhỏ, không cần nháo đến quá khó coi."
Nguyễn Niên đưa tay cầm áo khoác lên người, "Con biết." Hắn nhìn nhìn Tố Vân: "Em chăm sóc con bé đi."
Chuyện gì đang xảy ra?
Sau khi cùng Tiểu Hải ở bên nhau, những gì A Hàm làm được đã khiến bọn họ kinh ngạc. Cô thực sự thay đổi rất nhiều.
Cô tuy rằng không ưu tú bằng Tiểu Hải.
Nhưng về phương diện học tập, hiện tại ở Ức Đức cũng là tầm trung, ngoại trừ tiếng Anh, đi theo Tiểu Hải tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha cũng đều nắm giữ, các ngôn ngữ khác cũng đang tiếp xúc, phương diện tài nghệ, con gái đối với thiết kế rất có thiên phú, đối với văn học cũng tương đối am hiểu, chỉ cần là Tiểu Hải học, cho dù là lập trình lúc trước cô vừa nhìn đã đau đầu, A Hàm đều sẽ len lén đi xem.
Tất cả những chuyện này, mọi người đều nhìn thấy.
Cái gì là ưu tú?
Thế nào là ưu tú?
Cô vẫn là một đứa trẻ không đến 18 tuổi.
Con đường tương lai dài như vậy, Tần Thấm mấy câu liền phủ định cuộc đời cô?
Tần gia, đèn đuốc sáng trưng.
Tần Hải Khôn cùng Tần Thấm sau khi trở về liền cãi nhau một trận lớn.
Tiểu Hải vẫn luôn súc ở trong góc, cũng không hé răng, liền cầm điện thoại rơi nước mắt. Nàng đã gửi rất nhiều tin nhắn cho A Hàm, gọi điện thoại nhưng cô không nghe máy.
Cô có phải tức giận hay không?
Đối với sự xuất hiện của Nguyễn Niên, Tần Hải Khôn và Tần Thấm đều có chút kinh ngạc.
Trong mấy người bọn họ, Nguyễn Niên luôn có tính cách mềm mại nhất, nhưng hiện giờ, hắn ngồi trên sô pha, nhàn nhạt nói: "Ca, tẩu tử, em cũng biết, A Hàm nhà em không ưu tú lắm, so ra kém Tiểu Hải."
Tiểu Hải nhìn hắn, gắt gao cắn môi.
"Trước kia, em và Tố Vân luôn cảm thấy đây là chuyện tình cảm giữa bọn nhỏ, ở độ tuổi tốt nhất, lưỡng tình tương duyệt cũng khá tốt, rốt cuộc chúng ta đều là từ thời trẻ đi tới, hiện tại nhìn xem, đại khái là A Hàm nhà em quá không được, kéo Tiểu Hải lui về phía sau, ảnh hưởng đến con bé, mới có thể làm cho hai người tức giận như vậy đúng không?"
Lời nói này.
Sắc mặt Tần Thấm có chút trắng bệch, Tần Hải Khôn buồn bực hút thuốc.
Bọn họ cũng biết Nguyễn Niên đây là tức giận.
Nguyễn Niên không hề nhiều lời, hắn nhìn Tiểu Hải cách đó không xa đang nhìn chằm chằm hắn, "Học tập thật tốt, Tiểu Hải, tuổi nào thì nên làm việc đó, hôm nay chú cố ý gọi điện thoại cho hiệu trưởng, thành tích của con được cử đi học không có vấn đề gì, về sau trường học con có thể không tới, chúng ta cũng sẽ đốc thúc A Hàm hảo hảo học tập."
......
Tiểu Hải là một người mẫn cảm từ khi còn nhỏ.
Nguyễn Niên rời đi, chỉ để lại những lời này.
Hắn không có nói thẳng, nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ là gì.
Vào ban đêm.
Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn cũng không có nói chuyện, thậm chí buổi tối khi ngủ, Tần Hải Khôn trực tiếp cầm chăn bông đi thư phòng.
Tần Thấm nhìn bóng lưng hắn gắt gao cắn môi, một câu cũng không nói.
Ngày hôm sau.
Vốn Tần Thấm an bài cho Tiểu Hải học đàn tranh.
Tiểu Hải đối với nhạc cụ trên cơ bản đều nắm giữ, Tần Thấm cảm giác đàn tranh thích hợp trong trường hợp lớn, còn thể hiện khí chất của nữ nhân.
Nhưng Tiểu Hải cư nhiên không đi, nàng khóa trái cửa lại, cả ngày không ăn cũng không uống.
Thẳng đến buổi tối.
Tần Thấm cùng Tần Hải Khôn gõ cửa hơn nửa ngày cũng không ai trả lời, bọn họ có chút lo lắng, cầm chìa khóa dự phòng mở ra.
Trong phòng, một mảnh hắc ám.
Rèm cửa sổ kéo chặt, một chút ánh sáng cũng không vào được, giường cũng bằng phẳng, một chút cũng không có dấu vết chạm vào.
Mà Tiểu Hải liền cầm điện thoại ngồi ở góc tường, nàng cúi đầu, tóc dài che kín mặt.
Một đoàn nho nhỏ, cứ như vậy súc ở kia.
Tần Hải Khôn đi vài bước, hắn ôm con gái, "Tiểu Hải, Tiểu Hải?"
Tiểu Hải nâng đầu lên, nàng nhìn ba ba, ánh mắt lại ảm đạm xuống. Không phải A Hàm.
Nàng gửi tin nhắn cho A Hàm cả đêm, cô chỉ đưa cho nàng một tin nhắn vào sáng hôm sau.
—— Chúng ta hãy suy nghĩ thật tốt.
Suy nghĩ cái gì?
Tiểu Hải khó chịu khóc — buổi tối, nghĩ làm thế nào để rời khỏi nàng sao?
Nàng nói qua.
Nguyễn Y Hàm là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời nàng, nếu cô rời đi, nàng sẽ không nhìn thấy bất kỳ nhan sắc rực rỡ nào nữa.
Tình huống của Tiểu Hải không tốt lắm.
Vừa mới đầu, thời điểm Tần Hải Khôn nhịn không được răn dạy Tần Thấm, Tần Thấm còn trấn an hắn, "Anh gấp cái gì? Mấy năm nay, nó cũng không phải chưa từng nổi giận, qua vài ngày nữa là tốt rồi."
Sau đó thì sao?
— Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Nàng cũng không nói lời nào, cơm miễn cưỡng mới ăn một miếng.
Tới buổi tối.
Tần Hải Khôn cùng Tần Thấm lại phát ra một cuộc cãi vã, hắn ném tách trà xuống đất, "Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ hủy hoại con gái mình!"
Tần Thấm cắn răng, bà còn đang biện giải: "Tuổi dậy thì đều là như vậy, cố chấp thành kiến, chính là cần chúng ta bẻ lại cho đúng, Nguyễn gia có cái gì tốt? Chờ thêm hai năm nữa, chúng ta ——— "
"Đủ rồi."
Tần Hải Khôn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thấm, "Em vẫn luôn như vậy, từ lúc còn trẻ đã cường thế như vậy, lúc trước là đối với tôi, đem tôi nhìn đến gắt gao một chút khe hở cũng không có, Thấm, tôi yêu em, cho nên có thể thừa nhận có thể bao dung, nhưng Tiểu Hải...... Tiểu Hải...... Tôi không thể để em liền như vậy huỷ hoại con gái, cái sự nghiệp chó má gì, nếu con gái không có, tôi tồn tại cũng không có ý nghĩa!"
Tần Thấm nhìn hắn, "Anh có ý gì?"
Tần Hải Khôn cắn răng, "Nếu em còn kiên trì như vậy, gia đình chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nữa, ly hôn."
Ly —— hôn ——
Hai chữ giống như sấm sét nổ bên tai TầnThấm.
Vào ban đêm.
Tất cả những gì có thể đập vỡ trong nhà đều bị đập vỡ.
Mãi cho đến đêm khuya, cửa phòng bị mở ra, Tần Hải Khôn vẻ mặt bị thương đi vào, hắn khom lưng ôm lấy con gái: "Tiểu Hải, đi, ba ba mang con đi."
Tiểu Hải rất nhẹ, nhẹ đến mức Tần Hải Khôn cảm giác nếu hắn dùng chút lực, con gái tựa hồ sẽ vỡ vụn trong lòng hắn. Hắn mang theo Tiểu Hải đi đến một ngôi nhà khác.
Rời khỏi hoàn cảnh áp lực đó.
Tiểu Hải khá hơn một chút, sau khi nàng tắm rửa, nghiêng đầu nhìn ba ba.
Tần Thấm nổi giận quả thực là không có bất kỳ lý trí nào, đấm đá Tần Hải Khôn, đến cuối cùng, Tần Hải Khôn chỉ lạnh lùng nói với bà: "Chúng ta đã trải qua hơn nửa đời người, sau này có muốn ở bên nhau hay không, chỉ cần một tháng để chúng ta suy xét kỹ một chút."
Hắn là yêu Tần Thấm, nhưng nếu còn tiếp tục như vậy, hắn cũng vô pháp chịu đựng.
Tiểu Hải nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn ba ba, "Có phải con lại làm sai hay không......"
Tần Hải Khôn sờ sờ tóc nàng, "Không có việc gì, Tiểu Hải, không phải con làm sai, là ba ba trước kia làm không tốt, không có quan tâm con."
Hắn ôm đứa con gái yếu ớt thon gầy, "Ba đã cùng trường học chào hỏi, ngày mai sẽ đưa con đi học, được không?" Nước mắt Tiểu Hải tuôn trào, nàng lẩm bẩm: "Chính là...... Chính là em ấy không cần con."
Tần Hải Khôn vỗ vỗ bả vai nàng, "Đứa nhỏ ngốc, ai nói? Không phải con vẫn luôn nói với ba rằng A Hàm đối với con đặc biệt tốt sao? Đặc biệt đặc biệt thích con sao? Nếu thích lại yếu đuối mong manh như thế, vậy về sau các con cũng đừng ở bên nhau, liền hai chúng ta, trời nam biển bắc, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Được rồi, không cần nghĩ nhiều, ba nghe nói A Hàm cũng là phát sốt, hôm qua mới vừa vặn tốt hơn một chút."
Người thời điểm sinh bệnh, khó tránh khỏi tâm tình không tốt, nhất là các nàng còn nhỏ như vậy, nói chút lời ác độc gì đó cũng rất bình thường.
Nghe xong ba ba nói, trái tim Tiểu Hải thắt lại, "Em ấy, em ấy......"
"Yên tâm đi, đã khỏe, ngày mai con đi học là có thể nhìn thấy, ăn uống thật tốt, ngủ một giấc thật ngon, những thứ khác giao cho ba, được không?"
Tần Hải Khôn cúi đầu nhìn con gái, trong mắt đều là kiên định.
Vai của người cha rộng như vậy.
Làm Tiểu Hải có thể dựa vào, Tiểu Hải tạm thời an tâm, "Mẹ......"
Tần Hải Khôn hòa hoãn ngữ khí, "Chuyện của người lớn, chúng ta sẽ giải quyết, Tiểu Hải."
Giọng nói của hắn có chút trầm thấp, Tiểu Hải ngẩng đầu nhìn hắn.
Tần Hải Khôn nhìn con gái: "Có phải con đã lén lút tiết kiệm được không ít tiền?"
Lời này của hắn nói có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không biết con gái mới nhỏ như vậy liền biết tự mình tích góp tiền.
Tiểu Hải mặt có điểm hồng, nàng gật gật đầu, "Dạ."
Tần Hải Khôn nhịn không được hỏi: "Có bao nhiêu?"
Hắn lần này mang theo con gái ra ngoài, thời điểm dọn dẹp đồ đạc thì phát hiện thẻ ngân hàng.
Tiểu Hải có chút khẩn trương, nàng biết chính mình không thể lừa ba ba, muốn lừa cũng không lừa được, liền đại khái nói một con số.
Tần Hải Khôn nghe xong lắp bắp kinh hãi, "Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Tần Thấm vì khống chế Tiểu Hải, đối với chi tiêu của nàng, trên cơ bản chi phí ăn mặc đều rất chính xác, yêu cầu Tiểu Hải đưa hóa đơn.
Nàng như thế nào tích cóp nhiều tiền như vậy?
Tiểu Hải dựa vào ba ba: "Mấy năm nay, con đã giành được rất nhiều tiền thưởng từ các cuộc thi, không ít đâu, còn có học bổng, còn có con...... Con được một số tiền trong lớp học offline, con còn lấy của chú Vương...... Một tài khoản đi đầu tư cổ phiếu."
Nàng còn chưa tới mười tám, chỉ có thể lấy một cách khéo léo.
Tần Hải Khôn trố mắt, "Con đầu tư cổ phiếu? Con cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
Tiểu Hải cắn cắn môi, nàng chống đầu không lên tiếng.
Rốt cuộc là con gái ruột của mình, Tần Hải Khôn suy nghĩ, có chút khiếp sợ: "Con là sợ mẹ con vẫn luôn khống chế con trong tay, sau này đã có tính toán thoát ly chúng ta?"
Tiểu Hải có thể cảm nhận được thân thể ba ba cứng đờ, nàng ngửa đầu nhẹ giọng giải thích: "Không phải thoát ly, là con muốn có một gia đình của con và A Hàm, cho dù không lớn, chỉ cần là em ấy và con là tốt rồi."
Nàng hiện tại còn chưa đủ cường đại.
Không có nhiều năng lực để bảo vệ A Hàm.
Nhưng phàm là nàng có thể làm được, đều sẽ đi làm, có thể cho cô đều sẽ cho.
Tần Hải Khôn cũng không biết mình đau lòng hay là vui mừng, hắn ôm chặt con gái, "Ai, đứa nhỏ ngốc, ba ba làm sao nhẫn tâm để con chịu khổ."
.........
Chịu khổ.........
Tiểu Hải không cảm thấy đây là chịu khổ.
Thậm chí mỗi lần hình dung tương lai, bởi vì có A Hàm, trong lòng nàng đều tràn đầy ngọt ngào cùng chờ mong.
Chỉ là......
Đêm đó, Tiểu Hải lăn qua lộn lại vẫn không ngủ, sáng sớm hôm sau, nàng không thể chờ đợi được thay đồng phục đi học.
Tần Hải Khôn cố ý lái xe đưa nàng đi.
Hai người chuẩn bị ra ngoài, cách đó không xa, một chiếc xe thể thao màu bạc đậu ở đó.
Trong xe, Tần Thấm hai mắt đỏ bừng nhìn về phía trước, mà hàng ghế trước, vệ sĩ của bà - Đoạn Tử hỏi: "Tần tổng, muốn đi xuống không?"
Tần Thấm không nói lời nào.
Xuyên thấu qua cửa sổ.
Bà nhìn hai gương mặt tươi cười đang nói chuyện.
Không có bà, bọn họ dường như không khổ sở, ngược lại rất vui vẻ.
Không biết qua bao lâu, Tần Thấm ngẩng đầu, bà nhìn nhìn Đoạn Tử, hỏi: "Đoạn Tử, mấy năm nay, ta có phải đối với Tiểu Hải quá hà khắc hay không?"
..................
Bởi vì ngày hôm qua hạ tuyết, mặt đường có tuyết đọng.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm đến trường trễ hơn bình thường một chút, cô vừa đến cửa lớp, áo khoác còn chưa cởi ra đã nhìn thấy trước bàn của Tiểu Hải vây quanh một đống người.
"Oa, Tiểu Hải, Tiểu Hải, cậu đã trở lại?"
"Ha ha, cậu đúng là kiêu ngạo của lớp chúng ta, trâu bò."
"Đúng vậy, quá lợi hại! Giành vinh quang cho trường học, là nữ thần của chúng ta!"
......
Nguyễn Y Hàm nhìn thấy, cô không lên tiếng, mấy ngày nay bị bệnh, tuy rằng gầy đi một chút, nhưng tâm tình đã điều chỉnh tốt.
Cô không có đi xem náo nhiệt, lập tức đi thẳng vào bên trong, ngược lại Uông Uông quay đầu lại nhìn cô, "A Hàm, cậu đi đâu vậy? Tiểu Hải đã trở lại, mau đến đây!"
Nguyễn Y Hàm không lên tiếng, cô buồn bực đi tới chỗ ngồi cuối cùng.
Vốn dĩ, cô ngồi ở giữa cùng Tiểu Hải, nhưng bây giờ, cô chào hỏi lão sư, lại đi phía sau ngồi.
Tiểu Hải đã sớm nhìn thấy cô, trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, các bạn trong lớp đều biết quan hệ của hai người, vừa nhìn thấy như vậy, còn tưởng rằng các nàng cãi nhau.
Khương Trăn Nguyệt ra tới, nàng hai tay chống nạnh: "Làm gì? Nhìn cái gì? Tất cả trở lại chỗ ngồi! "Khương đại tiểu thư hô như vậy, tất cả mọi người đều tự mình trở về chỗ ngồi.
Tiểu Hải quay đầu lại, nhìn nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng trầm mặc trong chốc lát, đi tới bên cạnh Uông Uông. Uông Uông cùng Nguyễn Y Hàm ngồi cùng nhau.
Nguyễn Y Hàm vừa thấy Tiểu Hải tới cũng không nói gì, yên lặng lấy ra sách của mình, cúi đầu xem.
"Ngọa tào? Mấy ngày không gặp, A Hàm cậu đổi tính sao? Tự chủ học tập? Có phải đem đầu óc làm hỏng rồi hay không?" Uông Uông vừa nói vừa lấy sách ra ngoài, nàng nhìn thấy Tiểu Hải liền nở nụ cười: "Làm sao vậy, Tiểu Hải?"
Tiểu Hải từ trong túi lấy ra một hộp quà nhỏ, đó là nàng mua cho mọi người sau trận đấu, nàng mua cho Nguyệt Nguyệt một bộ cọ vẽ cao cấp, chuẩn bị cho Uông Uông chính là một psp mà nàng ấy thích, Uông Uông nhìn thấy liền kinh hỉ không thôi, "Này, này......... Tặng cho tôi sao?" Nàng phi thường thích, "Chúa ơi, tôi cảm thấy hổ thẹn."
Chẳng lẽ nữ thần của nàng bị nàng làm cho cảm động?
Tiểu Hải đối với nàng hơi mỉm cười: "Sẽ không có thẹn, tôi muốn đổi vị trí với cậu."
Uông Uông:............
Công cụ người Uông Uông cầm lễ vật chính mình rời đi. Tiểu Hải ngồi bên cạnh Nguyễn Y Hàm.
Nàng nhìn A Hàm một chút, A Hàm đúng là vừa vặn sinh bệnh, khí sắc còn không tốt lắm, môi cũng có chút trắng bệch.
Cô đang cúi đầu đọc sách giáo khoa, giống như không nhìn thấy Tiểu Hải.
Tiểu Hải liền vẫn luôn si mê nhìn cô.
Qua hồi lâu, gió cửa sổ thổi vào, thổi loạn mái tóc của Nguyễn Y Hàm, Tiểu Hải giơ tay lên muốn sửa sang lại cho cô, bị Nguyễn Y Hàm bắt lấy.
Nguyễn Y Hàm băng băng lãnh lãnh nhìn nàng, trong mắt đều là vụn băng, Tiểu Hải cũng nhìn cô. Nhìn nhau vài giây.
Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt: "Bạn học Tần, xin hãy tự trọng, đừng quấy rầy việc học của tôi."
Tiểu Hải:......???
Nguyễn Y Hàm buông tay nàng, bộ dạng lạnh như băng cứng rắn.
Ngược lại, Khương Trăn Nguyệt đang xem bàn chải ở hàng ghế trước nhai kẹo cao su xoay người, nàng nhìn nhìn hai người, đem tầm mắt dừng ở trên người Nguyễn Y Hàm, "Hôm nay lúc dì Tố Vân đưa cậu tới đây, tôi nghe nói buổi tối muốn dẫn cậu đến Ức Dương?"
Tiểu Hải ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm.
Cô không phải vừa mới khỏe sao? Không nên về nhà nghỉ ngơi sao?
Nguyễn Y Hàm buông bút, thân thể mảnh khảnh dựa vào ghế, mang theo vài phần lười biếng, "Ừm, không phải tôi vẫn thích thiết kế sao? Ba mẹ nói đưa tôi đi thăm lão sư Liwa, thuận tiện đến công ty xem người mới."
Tố Vân cùng Nguyễn Niên cũng biết tâm trạng của cô không tốt.
Muốn đưa cô đến công ty thư giãn một chút, tiếp xúc với những người và những thứ mới mẻ, để lão sư chỉ điểm phát triển tài năng thiết kế của con gái.
"Xem người mới?"
Khương Trăn Nguyệt hồ nghi nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng biết chuyện của A Hàm và Tiểu Hải, mấy hôm trước, A Hàm sinh bệnh, nàng đến nhà thăm cô, nhìn thái độ của Tố Vân và Nguyễn Niên, Khương Trăn Nguyệt cũng mẫn cảm biết được.
Nàng luôn luôn nghĩ sao nói vậy, huống chi, nàng cùng Tiểu Hải ở bên nhau lâu như vậy, đã sớm coi nàng là người thân.
Gần như là chất vấn, Khương Trăn Nguyệt buột miệng thốt ra: "Tôi nghe Nguyễn thúc thúc nói Ức Dương gần đây cũng đang tuyển chọn đoàn nữ, dẫn cậu đi xem người mới? Ngọa tào, đừng nói với tôi đây là tiếp cận theo hướng đổi mới nhé."
Bàn tay cầm bút của Tiểu Hải lập tức siết chặt.
Trên mặt Nguyễn Y Hàm không có gì thay đổi, ngữ khí của cô cũng rất nhạt, tiện tay cầm một miếng kẹo cao su từ trên bàn mở ra bao bì, "Gặp nhiều người cũng không phải chuyện xấu gì, giống như học bá, tự nhiên sẽ lựa chọn học bá, mà học tra thì sao? Không bằng chọn một đại tỷ tỷ xinh đẹp, tối thiếu vui vẻ không phải sao?"
Lời này của cô là tức giận, cố ý chọc giận Tiểu Hải.
Kỳ thật mấy ngày nay, cô cũng nghĩ thông suốt, ba mẹ cũng nói với cô một câu, thậm chí uyển chuyển hỏi cô có muốn đi xem phong cảnh xa xa hay không, có người thích hay không.
Nguyễn Y Hàm cả người nóng bỏng, đen mặt đuổi hai người đi.
Cái gì người thích?
Cô đã nói qua.
Cô chỉ muốn Tiểu Hải.
Cô tự ti, khổ sở, nhưng không nghĩ đến việc từ bỏ.
Dì Tần Thấm kia, cô cũng nhìn thấu, còn không phải là dẫm mà phủng cao sao?
Vậy cô để cho bà liếc mắt kinh ngạc một cái không phải là được rồi sao?
Cô không có thiên phú như Tiểu Hải, nhưng Quách Tĩnh người ta còn có thể học hạ long thập bát chưởng, cô cố gắng từng chút một đuổi theo là được rồi.
Chỉ là về sau, cô cũng phải nói với Tiểu Hải, nếu muốn ở cùng một chỗ với cô, tuyệt đối phải dọn ra ngoài ở, cô chịu không nổi người thần kinh giống vậy.
Đạo lý là đạo lý, sự tình cũng là chuyện này. Nhưng đối với Tiểu Hải.
A Hàm vẫn mang theo một cỗ khí tức, hai người ở cùng một chỗ là chuyện của hai người, không thể chỉ về phương diện cô nỗ lực là được. Chẳng lẽ cô còn chưa đủ nỗ lực sao?
Hơn một năm nay cô đã thực nỗ lực, có phải Tiểu Hải cũng nên bước ra một bước hay không?
Nguyệt Nguyệt: "Tôi không thích lắm, cảm giác cùng học sinh chúng ta rốt cuộc không giống nhau." Nàng suy nghĩ một chút, "Tôi mấy hôm trước còn ở trên TV nhìn thấy một nghệ sĩ nhỏ tuổi, ăn mặc rất gợi cảm."
Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt, "Gợi cảm không tốt sao? Có bao nhiêu người thích." Tần Hải Dao ôm hai tay, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm A Hàm.
Khương Trăn Nguyệt nhìn ánh mắt khó coi của Tiểu Hải, cảm giác được hàn khí lạnh lẽo kia, rụt cổ, quay đi.
Tiểu tình lữ người ta cãi nhau, nàng cũng đừngbị liên lụy theo.
Đầu Nguyệt Nguyệt vừa chuyển đi.
Trong không gian nhỏ này, đều là hương vị trên người Nguyễn Y Hàm, cùng mùi kẹo cao su trong miệng cô.
Một lát sau, Tiểu Hải nhìn Nguyễn Y Hàm, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhàn nhạt hỏi: "Em thật sự muốn đi sao?" Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, "Đúng vậy, bạn học Tần sẽ chúc phúc cho tôi chứ?"
Dặn dò sao?
Tiểu Hải vốn là một cô gái rất tốt, ẩn nhẫn tính trẻ con, trong lòng ngẫu nhiên cường thế cũng không dễ dàng biểu lộ.
Nhưng bị A Hàm một câu "Chúc phúc" làm cho tức giận, nhân cách thứ hai ẩn sâu trong nội tâm của Tần a di không cho phép bất luận kẻ nào lây dính A Hàm lại ra tới.
Hôm nay Tiểu Hải không mang giày cao gót, nàng mang chính là một đôi giày thể thao, mà A Hàm lại mang giày thể thao trắng.
Nàng mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm, một trái một phải giẫm lên chân cô, dùng sức thật mạnh, "Ừm, chúc phúc."
Nguyễn Y Hàm đau đớn, Tiểu Hải cười nhìn cô: "Tôi thật lòng chúc phúc cho em." Nói xong, thân thể nàng nghiêng về phía trước, dán vào lỗtai Nguyễn Y Hàm, thổi nhẹ một hơi, "Tháng sau tỷ tỷ sẽ 18 tuổi."
Nguyễn Y Hàm thân đều căng thẳng, lỗ tai ngứa ngáy, rất khó chịu.
Tiểu Hải cong cong khóe môi, trong mắt ba quang nhộn nhạo, "Tôi cũng có thể gợi cảm cho em xem, Nguyễn tổng ~"
Ánh mắt Nguyễn Y Hàm đều thay đổi, hai mắt cô nhảy lên ánh lửa, cả người đều muốn bị trêu chọc.
Đúng lúc này, lão sư cầm sách từ bên ngoàiđi vào, Tiểu Hải đi đến bên cạnh Uông Uông, "Đổi lại chỗ ngồi đi."
Uông Uông:???
Mông nàng ấy ngồi còn chưa nóng. Mới thời gian vài giây.
Tiểu Hải đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ tỷ tỷ gợi cảm sang lớp trưởng mẫu mực. Nàng đứng lên, hô một tiếng: "Các bạn học đứng dậy."
Mọi người đứng lên, hô một tiếng: "Chào lão sư."
Tiểu Hải ngồi xuống, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyễn Y Hàm một cái, nàng rụt rè cao quý ngồi ở kia, mỉm cười nhìn lão sư giảng bài, giữa chừng, nàng thậm chí còn tâm tình sửa sang lại một đống thư tình chồng chất vì những ngày nàng không đến học.
Một thư, lại một thư.
Thật sự rất nhiều.
A Hàm:......
Ta khinh!!!!