Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 98: Phiên ngoại 27




Tần tổng đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng khí tràng của nàng khiến cho nàng ở trước mặt cấp dưới đã có tôn nghiêm không thể ngỗ nghịch.
Nhưng hiện giờ, đối mặt với A Hàm, Tần tổng cao cao tại thượng cứ ngồi trên bàn làm việc như vậy, tư thế của nàng...... Người bình thường nhìn đến đều sẽ nhịn không được nhào lên tới.
A Hàm nuốt một ngụm nước miếng, cô nghiêng đầu, "Chị trước tiên nói chị cùng cái tên nước ngoài kia là chuyện như thế nào?"
Cô lui về phía sau vài bước, cố gắng giữ khoảng cách với Tiểu Hải.
Nói giỡn, cô là loại tùy tiện — câu dẫn liền không còn biết gì sao?
Tiểu Hải cười tủm tỉm, hai chân thon dài mang tất giao điệp ở bên nhau, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm nhẹ giọng dụ hoặc: "Em đến gần một chút, đến gần tôi mới nói em nghe được."
Nguyễn Y Hàm:.........
Vừa mới đi qua, mái tóc bên tai khiến Tiểu Hải vén lên, nàng nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô: "Chỉ là quan hệ khách hàng, không giống em."
Nhiệt khí kia đột nhiên chui vào trong lòng, Nguyễn Y Hàm nỗ lực khống chế âm thanh của mình không chột dạ, "Tôi là cái gì?"
Cô cho rằng Tiểu Hải sẽ dùng từ "Người yêu" già cỗi như vậy để lừa gạt cô, nhưng ai ngờ, Tần tổng mỉm cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, "Em là người trên giường của tôi."
Ai có thể chống lại điều đó?
Nguyễn Y Hàm đè qua, tìm phiến môi đỏ hồng kia hôn lên, Tiểu Hải bị hôn còn cười giống như hồ ly tinh thực hiện được mưu đồ của mình.
Kể từ khi Tiểu Hải tiến vào Nam Dương, vẫn luôn bận rộn với công việc, các nàng đã thật lâu không có tình cảm mãnh liệt như vậy.
Nhưng mới giằng co được vài phút.
Điện thoại nội bộ lại gọi vào.
Một khắc kia, Tiểu Hải còn chưa kịp định thần, Nguyễn Y Hàm liền lập tức giống như héo rũ, cảm giác cái gì cũng không có.
Làm cái gì?
Cô mới vừa đã ghiền.
Mắt thấy người không vui, Tiểu Hải một bên tiếp điện thoại, một bên dùng tay vuốt tóc cô, ngữ khí của nàng lạnh như băng, "Để cô ấy mười phút sau tiến vào."
Ánh mắt nàng câu lấy Nguyễn Y Hàm giống như hồ ly tinh ngàn năm, làm người vô pháp ngăn cản.
Băng cùng hỏa tra tấn, Nguyễn Y Hàm sắp điên rồi.
Mười phút sau tiến vào?
Đây là nói hôm nay lại không thể bên nhau sao? Nói không tức giận, đó hoàn toàn là gạt người.
Trước kia rất nhiều lần, Nguyễn Y Hàm cũng an ủi chính mình, Tiểu Hải rất bận rộn, nàng hiện tại là Tần tổng Nam Dương, tình huống của Nam Dương lại không giống với Ức Dương, cô hẳn là nên săn sóc hiểu chuyện, nhưng chính là vì tình yêu tuổi trẻ si cuồng, ai lại muốn mỗi ngày phòng không gối chiếc?
Tần Hải Dao cũng không có biện pháp, người tới là một cổ đông lớn của Nam Dương, nàng đã phế đi rất nhiều tinh lực mới bắt được, không thể đứng nhìn thất bại trong gang tấc.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, thở dài: "Chị bận công việc đi, tôi về nhà."
Tiểu Hải dẫm lên giày cao gót đuổi theo một bước, "Em tức giận sao?"
Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, không nhìn ánh mắt nàng, "Chị đem nút áo cài lại cho tốt, tôi ra ngoài đây."
Cũng không thể thật sự giống như một nữ nhân gia đình quấn quýt lấy Tần tổng, người ta phải bận rộn với công việc.
Trên đường trở về.
Tâm tình A Hàm không tốt, gọi Nguyệt Nguyệt và Uông Uông ra ăn lẩu.
Món lẩu này, luôn nóng hổi có thể khiến người ăn vui vẻ hơn một chút.
Cô kể chuyện Tiểu Hải và cô gần đây, lại miêu tả đơn giản một chút chính mình bất mãn cỡ nào.
Khương Trăn Nguyệt nghe xong không lên tiếng, nàng một mặt cảm thấy Tiểu Hải bận rộn là chuyện bình thường, mặt khác, nàng lại đau lòng cho A Hàm.
Dù sao cũng ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, từ góc độ Nguyệt Nguyệt mà nói, A Hàm đối với Tiểu Hải thật sự là hoàn toàn bao dung.
Nếu như là người khác, dám nhiều ngày không để ý tới cô, lúc sau liền trên cơ bản sẽ vào trạng thái không bao giờ gặp lại.
Uông Uông là một người thẳng tính, tính cách lên đại học cũng không thay đổi nhiều, giống như hồi cao trung, "Tiểu Hải bận rộn, cậu để cho bản thân cậu cũng bận rộn không phải là được rồi sao?"
Nguyễn Y Hàm không lên tiếng, Khương Trăn Nguyệt dẫm Uông Uông một cước, Uông Uông chấm tương vừng, "Vốn dĩ là vậy, bằng không A Hàm cậu phải hưởng thụ cuộc sống đại học thật tốt, một thời gian trước đội bóng rổ của trường không phải còn muốn cậu đi qua thi đấu sao?"
Nguyễn Y Hàm như cũ vẫn là nhân vật phong vân trong trường.
Chỉ là tâm tư của cô đã sớm không còn ở vườn trường, hoàn toàn vây quanh trên người Tiểu Hải.
Còn Tiểu Hải thì sao?
Nguyễn Y Hàm luôn cảm thấy nàng không giống như cao trung không muốn rời xa cùng ỷ lại, trước kia, Tiểu Hải gặp phải chuyện gì cũng sẽ trốn ở phía sau cô, nếu cô không vui, tin nhắn sẽ ùn ùn kéo tới, hiện tại thì sao?
Nguyễn Y Hàm nhìn điện thoại của mình, nhẹ nhàng thở dài, cô gọi nhân viên phục vụ một chai bia, muốn phát tiết một chút.
Tục ngữ nói rất hay, mượn rượu giải sầu càng thêm sầu.
Thời điểm Tiểu Hải gọi điện thoại cho A Hàm, cô đã lôi kéo Nguyệt Nguyệt bọn họ đến KTV quỷ khóc thần gào. — Một buổi tối phóng túng.
Chờ lúc cô trả lời tin nhắn Tiểu Hải, đã gần 11 giờ.
Nguyễn Y Hàm vốn dĩ có chút bất an, từ khi cùng Tiểu Hải ở bên nhau, cô đã rất lâu không về nhà sau 10 giờ, nhưng khi cầm điện thoại lên muốn nói chuyện với Tiểu Hải, trong lòng A Hàm cũng không có tư vị gì.
Cô vì nàng thay đổi nhiều như vậy.
— điểm điểm thuận theo Tiểu Hải.
Những ngày như thế...... Thật là có chút mệt mỏi.
Tục ngữ nói bảy năm thất niên chi dương(*), các nàng còn chưa đến bảy năm, như thế nào lại thất niên chi dương?
(*) Người xưa có câu: "Thất niên chi dương" nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. Chắc cũng vì lẽ đó, mà rất nhiều câu truyện tình yêu tác giả lựa chọn cái mốc 7 năm ấy.
Vào ban đêm.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm nương ánh trăng về đến nhà, đã gần 12 giờ.
Cô cho rằng Tiểu Hải đã ngủ, nhưng cô vừa mới vào phòng, liền nhìn thấy Tiểu Hải mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha chờ cô. Thật sự là càng ngày càng có phong phạm tổng tài.
Hai chân Tiểu Hải đan chéo ngồi trên sô pha, mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ ngọc quý, nàng vẫn nhìn chằm chằm cửa, chờ Nguyễn Y Hàm tiến vào, nàng giương mắt lên đầy sắc bén, "Em đi đâu vậy?"
Chỉ một câu nói này, nháy mắt làm Nguyễn Y Hàm nóng nảy, "Ca hát, còn có thể đi chỗ nào?"
Thái độ này làm Tiểu Hải giật mình, nàng buông ly rượu xuống, "A Hàm, em...... "
Nguyễn Y Hàm tính tình bạo phát là một người vô cùng nóng nảy, cô tùy tiện đem áo khoác cởi ra, "Tôi đi tắm rửa, chị ngủ trước đi."
Không muốn giao tiếp, cũng không muốn nghe Tiểu Hải dạy dỗ mình.
Nguyễn Y Hàm tắm rửa ước chừng một tiếng đồng hồ, sau khi tắm xong, cô vốn muốn đến phòng khách ngủ, nhưng sau đó nghĩ không nên náo loạn quá cứng nhắc, liền đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, một mảnh hắc ám, chỉ chừa lại đèn ngủ đầu giường.
Đã gần 1 giờ sáng.
Tần tổng trăm công ngàn việc, sợ là đã sớm nghỉ ngơi.
Nguyễn Y Hàm rón rén đi tới trước giường, xốc chăn nằm xuống, cô vừa mới nằm xuống, Tiểu Hải liền xoay người ôm lấy cô.
Ngày thường, nếu là bầu không khí như vậy, Nguyễn Y Hàm khẳng định muốn ôm Tiểu Hải tán gẫu một chút, nhưng hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt.
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Y Hàm còn dậy sớm hơn Tiểu Hải, cô đến trường học theo đội bóng rổ đi huấn luyện.
Tối hôm qua cô nghiêm túc suy nghĩ, Uông Uông nói không sai, nếu Tiểu Hải bận rộn, cô cũng bận một chút là được rồi, ai không có ai sống không được? Đặt trái tim ở chỗ người ta, người ta cũng không phản ứng.
Vận động khiến người phóng thích tinh lực.
Xong một trận bóng, quần áo của Nguyễn Y Hàm đều ướt đẫm, cô đi vào phòng thay đồ, tùy tiện ném áo thi đấu ở đó, tự mình đi tắm.
Chờ cô tắm rửa xong ra tới, nhìn thấy ngoài phòng thay quần áo, Tần tổng trăm công ngàn việc không biết như thế nào xuất hiện, nàng đang ở trước bồn rửa tay, lấy tay chà xát áo thi đấu của Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm mang dép lê, nhìn nàng một cái, "Ô, Tần tổng sao có thời gian tới đây? Có chuyện gì quan trọng không?"
Tiểu Hải trên cơ bản là một tuần tới trường một lần, đây đều xem như là dày đặc, thành tích nàng ở kia, lại cùng cấp trên giao tiếp phối hợp tốt, các lão sư đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tới trường học, Tiểu Hải không mặc tây trang làm người sợ hãi, nàng thay váy dài sảng khoái, tóc xõa xuống, trang điểm cũng tương đối nhạt, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Sấy khô tóc đi, nếu không ra ngoài sẽ bị cảm lạnh."
Nguyễn Y Hàm mới không để ý tới nàng, một chân đá văng cửa trực tiếp đi ra ngoài.
Cô vừa mới ra ngoài, đội bóng rổ ầm ầm vây quanh một đống người, cô cùng đội trưởng bọn họ đều rất quen thuộc, câu lấy bả vai trò chuyện cuối tuần sau hẹn gặp.
Tiểu Hải cầm quần áo nhìn cô, nhìn A Hàm cùng bạn học bên cạnh cười tủm tỉm nói chuyện, trái tim giống như nước lạnh giặt quần áo.
Là nàng xem nhẹ.
Nàng chỉ nghĩ sau khi tiến vào Nam Dương, không làm mất mặt bất luận kẻ nào, cũng đừng để mẹ nàng coi thường, còn muốn cho Nguyễn gia nhìn thấy, nàng có năng lực bảo hộ A Hàm.
Tất cả mọi người nàng đều chiếu cố tới, nhưng duy chỉ có xem nhẹ A Hàm.
Nếu không phải đêm qua, Nguyệt Nguyệt tới tìm nàng, nàng đến bây giờ cũng không biết A Hàm trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Buổi sáng đầu tiên là tiết giảng bài.
Tần Hải Dao đi vào, nam sinh hàng phía sau liền đồng loạt quay đầu.
Một năm nay, khí thế của Tiểu Hải hoàn toàn bất đồng so với trước kia, nàng ôm sách vở đứng ở đó, toàn thân phát ra phong phạm không phải bạn bè cùng trang lứa có thể so sánh.
Nàng bình tĩnh tìm vị trí của Nguyễn Y Hàm, cuối cùng vẫn là Khương Trăn Nguyệt vẫy tay với nàng: "Nơi này, Tiểu Hải, ở chỗ này!"
Tiểu Hải mím môi đi qua, ngồi bên cạnh A Hàm, đêm qua Nguyễn Y Hàm không có ngủ tốt, buổi sáng chơi bóng xong rất mệt, đang định dùng tiết học này ngủ bù, Tiểu Hải tới, cô cũng không nhúc nhích.
Tiểu Hải ngồi xuống, nàng nhìn hai chân mình, trầm mặc.
Trước kia, thời điểm sơ trung cùng cao trung, A Hàm mệt nhọc đều là ở trên đùi nàng ngủ.
Bạo lực lạnh lùng bất hợp tác Nguyễn YHàm kéo dài đến khi tiết học đầu tiên kết thúc, cô nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu liền đi ra ngoài.
Sự nâng đỡ của Nguyễn Niên và Tố Vân đối với Nguyễn Y Hàm không giống như Tiểu Hải, bọn họ đã chọn cho A Hàm một nhà thiết kế với nhiều bản vẽ thời thượng, vì tài năng mà dạy dỗ, tương đối thích hợp với tính cách của con gái.
Nguyễn Y Hàm tuy rằng tiếp thu không nhanh như Tiểu Hải, nhưng rốt cuộc là tiến bộ theo trình tự, không có thoáng cái chịu không tiêu.
Năm nay, cũng dần quen thuộc với công ty từ trên xuống dưới.
Thật vất vả Tiểu Hải mới đến lớp, cô lại cố tình nhận một cuộc điện thoại liền trở về Ức Dương.
Khương Trăn Nguyệt thấy hai người như vậy, còn rất hiếm lạ, "Bao lâu rồi, hai người bọn họ không cãi nhau?"
Uông Uông duỗi ngón tay tính toán, "Lần trước cãi nhau, là lúc Tiểu Hải bị gãy xương đi? Còn có một lần cãi nhau, là Tiểu Hải phát sốt, lần này —— "
"A, dọa dọa dọa, miệng quạ đen." Khương Trăn Nguyệt tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng tính toán, hình như thật đúng là, mỗi một lần hai người cãi nhau, đều lấy thân thể Tiểu Hải để kết thúc.
"Yên tâm đi, hai người bọn họ đều là người trưởng thành, còn có thể giống như khi bé cãi nhau —— cái dạng đó sao?"
Uông Uông nghĩ rất thoáng, Khương Trăn Nguyệt nhìn nàng ấy, "Có ý gì?"
Uông Uông cười hề hề: "Hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa."
Nguyệt Nguyệt:......
Buổi tối gió có chút lạnh.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm đến Ức Dương, phó giám đốc Sue đi ra nghênh đón, hôm nay có một cô con gái của bên đối tác Đài Loan tương đối quan trọng nói là muốn tiến vào công ty, cầu Nguyễn tổng chiếu cố.
Trước kia, Nguyễn Niên và Tố Vân không phát hiện con gái mình rất lợi hại trong phương diện lui tới nhân tình, tính cách của Nguyễn Niên không giỏi xử lý, trước kia đều để cho Tố Vân ra mặt, nhưng sau khi có con gái, bọn họ kinh ngạc phát hiện, A Hàm trong xử lý các mối quan hệ đặc biệt lợi hại.
Cô giống như trời sinh có một cổ khí tràng, có thể làm người thích.
Hợp tác thương nhân rất trọng yếu, nghe nói lão bối còn cùng Nguyễn nãi nãi bên này giao hảo, thật sự có giao hảo. Cho nên vừa gặp mặt, Nguyễn Niên liền giới thiệu với Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, đây là chú Phùng của con."
Nguyễn Y Hàm mỉm cười gật gật đầu, "Chú Phùng."
Vị thúc thúc này không giống như nhiều nam nhân trung niên mập mạp bụng bự khác, dáng người không tệ, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng, là một nam nhân trung niên bảo dưỡng tinh xảo.
Cô gái đứng bên cạnh hắn đặc biệt cao, Nguyễn Y Hàm cảm giác chiều cao 1m76 của mình ở trước mặt nàng đều phải ngưỡng mộ, nàng đang đánh giá, Nguyễn Niên còn không có giới thiệu, đối phương vươn tay, đối với cô mỉm cười: "Tôi biết cô, tiểu Nguyễn tổng, tôi là Phùng Dao, cô có thể gọi tôi là Dao Dao."
Dao Dao?
Nguyễn Y Hàm nghĩ đến Tiểu Hải nhà mình, trong lòng trầm xuống.
Phùng Dao ở giới siêu mẫu Đài Loan đã có danh tiếng nhất định, dã tâm của nàng không nhỏ, muốn trở thành siêu mẫu số một châu Á, cho nên lần này trở về, chú Phùng rất để ý, tự mình đến nhờ vả Nguyễn Niên.
Mấy trưởng bối ở đó hồi lâu.
Nguyễn Y Hàm nhàn nhã uống trà, cô đánh giá Phùng Dao. Chiều cao và vóc dáng chắc chắn không có vấn đề gì.
Ừm, diện mạo cũng có một chút sắc bén, khi bắt đầu, khẳng định là lay động sinh phong.
Nàng trang điểm tương đối khiêm tốn, khuyên tai màu bạc, nên là định chế, thêm một phần hơi thở thời trang.
Chủ yếu chính là khuôn mặt Phùng Dao tương đối có tính nhận diện, điều này vô cùng quan trọng trong giới giải trí, không phải khuôn mặt đại trà như nhiều người khác, đặc biệt là mặt mày hùng hổ.
Phùng Dao cũng nhìn Nguyễn Y Hàm, nhìn cô đánh giá mình hồi lâu, khẽ mỉm cười: "Nguyễn tổng, tôi xem như đủ tư cách chứ?"
Nguyễn Y Hàm kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy của Phùng Dao nhìn chằm chằm cô, "Hình như cô không thích tên của tôi, nhưng đối với diện mạo và vóc người của tôi tương đối thưởng thức."
A Hàm:............
Ngọa tào????
Trà trong tay cô thiếu chút nữa ném văng ra, Phùng thúc thúc cười nói: "Đại học nó học chuyên ngành tâm lý, lại thích xem phim truyền hình mỹ đặc biệt tinh vi, tương đối có thể đoán lòng người, nhưng không dễ giao lưu."
Người mẫu sao, luôn có điểm ngạo cốt.
Ánh mắt Nguyễn Y Hàm có thể nhìn ra Phùng Dao là một người có cá tính, mọi người đơn giản nói vài câu, đương nhiên là muốn tổ chức gia yến.
Chia làm hai xe đi về phía tửu lâu Tuý Đông Phương.
Trên đường, Nguyễn Niên thuận miệng hỏi một câu: "Có muốn gọi Tiểu Hải cùng đến đây không?"
Tố Vân nhìn Nguyễn Y Hàm, bà nghe Nguyễn nãi nãi nói hai đứa nhỏ hình như đang cãi nhau, Nguyễn Y Hàm lắc đầu: "Chị ấy nói buổi tối có việc."
Nguyễn Niên nắm tay lái cảm thán, "Đứa nhỏ Tiểu Hải kia, quá liều mạng."
Nguyễn Y Hàm không nói lời nào, cô im lặng nhìn đêm tối ngoài cửa sổ.
Buổi tối, Nguyễn nãi nãi tới đây, còn mang theo một ít lão bằng hữu đến, Phùng thúc thúc nhìn Nguyễn nãi nãi vành mắt đều đỏ, Nguyễn Y Hàm cân nhắc, hình như còn cảm giác tương đối gần.
Người quá nhiều.
Tiểu bối bị đẩy sang một bàn, thế hệ lớn tuổi ngồi ở một bàn khác.
Đây thật sự không phải là loại giao tiếp bình thường, Nguyễn Y Hàm nhìn bà nội cô đều muốn nắm lấy Phùng thúc thúc vung quyền.
Lão nhân sao, số tuổi lớn luôn là tưởng niệm bằng hữu khi còn trẻ, bọn họ sau đó còn đi theo lão nhân gọi video, hai mắt lưng tròng.
Nguyễn Y Hàm nhìn Phùng thúc thúc uống mặt giống như quả táo, lại nhìn Phùng Dao, "Ba cô —— "
Phùng Dao uống một ngụm trà, "Không có việc gì, thuê phòng xong, chốc lát ném vào là được."
A Hàm:......
Thật đúng là không có việc gì.
Phùng Dao cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len màu trắng sữa, người mẫu đều rất chú ý cân nặng, cho nên bình thường phần lớn đều là sân bay hạng A, nhưng dáng người Phùng Dao cũng không tệ lắm, chỗ nên có thịt cũng có thịt, tuy rằng so ra kém Tiểu Hải, vẫn coi như là cân xứng.
Nguyễn Y Hàm đơn giản cùng nàng nói về xu hướng hiện tại của Ức Dương, đề nghị Phùng Dao không nên gấp gáp, bắt đầu từ tạp chí bìa chủ lực, dần dần tiến ra thị trường đại lục.
Cô vạch ra cho nàng vài phương án, thuận tiện cũng đáp ứng với nàng chương trình tạp kỹ tiếp theo có thể mang nàng làm khách mời, không cần quá nhiều ống kính, nhưng Nguyễn Y Hàm cảm giác dáng người và khí tràng của Phùng Dao, nhất định có thể khiến mọi người nhìn một cái liền nhớ kỹ.
Phùng Dao nghe rất nghiêm túc, dưới ánh đèn loá mắt, đôi mắt của nàng thâm thúy, cứ như vậy nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm cư nhiên ở bên trong thấy được một tia sùng bái.
Cũng có lẽ nguyên nhân là từ nhỏ đến lớn cùng Tiểu Hải ở cùng một chỗ luôn bị so sánh.
Nguyễn Y Hàm vẫn luôn bị nói "Cô không được, phải nhanh chóng nỗ lực đuổi kịp Tiểu Hải", "Cô xem Tiểu Hải người ta......", "Cô không xứng với Tiểu Hải", sau khi tiến vào Ức Dương, cô lại một mực giữ mũ thiên kim Nguyễn gia, mọi người tuy rằng kính sợ cô, nhưng ý tứ trong ánh mắt cô đều hiểu rõ.
Nói chuyện cùng Phùng Dao như vậy, nói chuyện công việc, trao đổi một chút về thị trường thời trang hiện nay, Nguyễn Y Hàm cảm thấy rất thoải mái, lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác nơi chức trường mang đến.
Tới hậu kỳ, cô thậm chí cảm giác tính cách của Phùng Dao tựa hồ có chút giống Nguyệt Nguyệt, đều là tiêu sái bất kham, mang theo một chút soái khí nho nhỏ.
Trên đường, Nguyễn Y Hàm nhận được điện thoại của Tiểu Hải, cũng thật trùng hợp, Tần tổng mới vừa xã giao xong, đang đưa người ra bên ngoài, thấy xe của Nguyễn Niên, "Em ở đâu, tôi đi tìm em?"
Nguyễn Y Hàm trầm mặc trong chốc lát, "Không cần, chị ở đó xã giao xong liền về nhà đi, không mệt sao?"
Phùng Dao đêm nay vẫn luôn cùng Nguyễn Y Hàm nói chuyện phiếm, có thể cảm giác được người trong điện thoại tựa hồ có chút quan hệ không bình thường với Nguyễn tổng, nàng xoay người không nhìn cô, đi đến bàn bên cạnh rót rượu cho trưởng bối, đích thật là một người vừa hiểu chuyện lại có nhãn lực.
Trong ánh mắt Nguyễn Y Hàm mang theo vài phần thưởng thức, Tần Hải Dao trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Bên cạnh em có ai bất tiện cho nên mới không cần tôi đến sao? Được rồi, tôi sẽ không tìm em, tôi sẽ gặp chú để gửi cho chú một ít thuốc giải rượu."
Nguyễn Y Hàm:......
Mười phút sau. Cửa bị đẩy ra.
Tần Hải Dao đón ánh sáng đi vào, nàng mặc một chiếc váy dài màu đen, đuôi tóc gợn sóng, tối nay lựa bóng mắt màu tím, bởi vì uống rượu, gương mặt hơi có chút phiếm hồng.
Nàng tiến vào, đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn qua.
Nguyễn nãi nãi nhìn Tiểu Hải kêu lên: "Tới đây, Tiểu Hải, ngồi chỗ này!"
Phùng Dao rót rượu trở về, nàng cũng quay đầu nhìn Tiểu Hải, ánh mắt có chút đăm đăm, nhịn không được hỏi: "Nguyễn tổng, vị này là ai vậy? Khí tràng thật lớn, thật xinh đẹp, rất có cảm giác thành thục."
Nhìn mức độ quen thuộc của Nguyễn nãi nãi đối với nàng, hẳn là người trong nhà, thân thích sao?
Nguyễn Y Hàm uống một ngụm rượu, "Thành thục sao? Đây là Tần a di của tôi."
Tần a di?
Phùng Dao hơi kinh ngạc lại nhìn Tiểu Hải, "Dì của cô thật sự rất trẻ."
Nguyễn Y Hàm hừ lạnh một tiếng, sự tự tin mà cô vừa thành lập lại bị phá vỡ, chút thành thục của cô, so với Tiểu Hải là cái thá gì?
Tần Hải Dao, Tần tổng vừa mỉm cười chào hỏi mọi người, một bên rất có nhãn lực ngồi vào ghế bên cạnh một tiểu bối đang ngồi, mới tiến vào, không biết nói câu gì, người bên kia liền nở nụ cười.
Nàng đứng dậy kính rượu tư thế cũng cấp bậc lão luyện, Nguyễn Y Hàm liếc nàng một cái, nhìn thấy thời điểm Tiểu Hải kính rượu, ánh mắt cư nhiên là nhìn cô.
Nguyễn Y Hàm tiện tay gắp một miếng thịt, lúc này, Phùng Dao trầm mặc một lát, thật cẩn thận hỏi: "Nguyễn tổng, vị a di này cùng cô không có quan hệ huyết thống chứ?"
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, "Vì cái gì hỏi như vậy?"
Phùng Dao không lên tiếng, nàng xấu hổ cười cười, có chút bối rối cầm lấy ly rượu bên cạnh biểu thị uống một ngụm.
Đêm nay, Phùng Dao biểu hiện đều hào phóng khéo léo, đặc biệt trầm ổn, thế nào lúc này đột nhiên hoảng loạn như vậy?
Nguyễn Y Hàm nhìn nhìn nàng, "Cô cầm nhầm ly rượu rồi, đó là của tôi."
Phùng Dao — run run, rượu trong tay thiếu chút nữa đổ hết ra ngoài, nàng vội vàng buông xuống.
Nguyễn Y Hàm hồ nghi nhìn nàng, làm cái gì? Đây là làm sao vậy?
Phùng Dao cúi đầu, dùng khăn giấy lau một ít rượu đổ trên bàn, làm sao vậy...... Nàng có thể làm sao? Tuy rằng cách một khoảng, nhưng...... Từ nhỏ đến lớn, nàng đều không có gặp qua một nữ nhân có ánh mắt sát khí như vậy...... Nàng ấy là a di của Nguyễn tổng...... Lại nhìn nàng cùng Nguyễn...... Này, không phải là loạn luân đi......
Chuyện hào môn, thiên kỳ bách quái, việc lạ gì cũng có.
Phùng Dao không dám nhiều lời, chỉ là nàng cảm thấy từ sau khi nàng cầm nhầm ly rượu của Nguyễn tổng, Tần a di đối diện càng lúc càng liên tiếp nhìn nàng, ánh mắt kia lạnh lẽo, mang theo dao nhỏ, khí áp quá mạnh, nàng trên cơ bản không dám nhìn qua.
Nguyễn Y Hàm thuận miệng cùng nàng nói về chuyện nội bộ, bảo nàng chuẩn bị sẵn sàng, hiện tại cạnh tranh tương đối lớn, người mới liên tiếp xuất hiện, có người so với tuổi của nàng còn nhỏ hơn.
Dần dần, Phùng Dao cũng liền tập trung cùng Nguyễn Y Hàm hàn huyên, nàng nói chính mình lúc trước vì cái gì phải làm người mẫu, lý tưởng của nàng, cùng với sự phủ định của người trong nhà và sự kiên trì theo đuổi ước mơ của nàng.
Nguyễn Y Hàm nghe thấy rất mới mẻ, liền mặc kệ chuyện bên kia.
Một lát sau.
Phùng Dao đứng dậy, "Nguyễn tổng, ra bên ngoài hít thở không khí chứ?"
Nguyễn Y Hàm gật đầu, nhìn bộ dáng kia còn muốn uống thêm hồi lâu, cô liếc mắt nhìn Tiểu Hải một cái, Tần tổng tuy rằng vị trí ngồi không phải ở giữa, nhưng nàng thực hiển nhiên đã trở thành trung tâm của đám người, khóe mắt nàng mỉm cười, cùng Phùng thúc thúc không biết nói cái gì.
Trong lúc giương mắt, Tần Hải Dao nhàn nhạt nhìn ánh mắt Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm âm thầm giơ ngón giữa lên.
Phùng Dao đi theo phía sau:.........
Nếu không phải mèo vờn chuột, làm sao có thể cùng a di của mình làm ra động tác không đứng đắn như vậy?
Đêm nay đều ở trong khách sạn, nhộn nhịp quen rồi, vừa ra ngoài, gió thổi mát, Nguyễn Y Hàm cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cô uống một ít rượu, cũng không nhiều, cả người còn rất thả lỏng thoải mái.
Phùng Dao cũng đã nói chuyện với cô một buổi tối, nàng mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, hôm nay tôi dứt khoát cho cô xem một đoạn ngắn biểu diễn, cô thấy thế nào?"
Nguyễn Y Hàm vẫy vẫy tay, "Trong nhà đều là thân thích, cô không cần khách khí như vậy, gọi tôi A Hàm là được."
Phùng Dao vén tóc mái bên tai, nàng gật đầu nở nụ cười, "A Hàm cô gọi tôi Dao Dao là được."
Sau khi hai người đi ra ngoài.
Nguyễn nãi nãi còn đang bắt lấy Phùng thúc thúc nhớ về hồi ức trước kia.
Tần tổng ngồi một lát, nàng nhẹ giọng nói với Tố Vân bên cạnh: "Dì, con đi ra ngoài một chút."
Tố Vân gật đầu, bà nhìn nhìn nàng, "Nếu quá mệt mỏi thì cùng A Hàm trở về trước, chúng ta phỏng chừng buổi tối còn phải uống trà."
Khó có được lão thái thái vui vẻ, bọn họ làm con cái tự nhiên là muốn bồi.
Tần Hải Dao gật đầu, nàng bước nhanh đi ra ngoài, đôi giày cao gót trên chân dẫm "Đặng đặng" vang lên.
Nàng biết Phùng Dao không phải loại hình A Hàm thích.
Phùng Dao có thích nữ nhân hay không trước không nói, cho dù thích cũng rõ ràng là công, diện mạo cũng quá có khí thế, không phải loại hình A Hàm thích.
Nàng nên yên tâm, chính là Nguyễn tổng đang cáu kỉnh, Tiểu Hải mạc danh bất an, nàng nhất định phải đi xem, hai người ra ngoài làm gì.
Hoàn cảnh khách sạn đặc biệt tốt.
Chỉ riêng phòng khách quý cũng có mấy người, Tần Hải Dao cùng quầy lễ tân hỏi thăm một phen, biết hai người đi đến thảm cỏ xanh tươi ở hậu viện, nàng một đường đi dưới chân sinh phong.
Tới nơi. Ánh trăng đặc biệt đẹp.
Hình ảnh trước mắt cũng thật lãng mạn.
Nguyễn Y Hàm ngồi trên ghế mây, một tay nhàn rỗi khoác lên thành ghế, khóe miệng giơ lên, mỉm cười nhìn Phùng Dao.
Mà Phùng Dao đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới đi lui biễu diễn, nàng vừa đi vừa nói chuyện với Nguyễn Y Hàm, không biết nói đến cái gì, A Hàm đột nhiên cũng đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, hai người đi vài bước, đại khái là cảm thấy khôi hài, lại cười ngửa tới ngửa lui.
Tần Hải Dao yên lặng nhìn.
Đã lâu lắm rồi.
Nàng cũng không thấy A Hàm cười sáng lạn như vậy.
Nếu như nàng liền xuất hiện, sợ là sẽ làm hỏng hứng thú của cô đi.
Buổi tối.
Mang theo tâm sự, Tiểu Hải không đi quấy rầy nhã hứng của Nguyễn tổng, tự mình về nhà trước.
Thời điểm Nguyễn Y Hàm và Phùng Dao trở về, thấy Tiểu Hải không có ở đây, muốn gọi điện thoại cho nàng, sau đó nhìn điện thoại trống trơn, cô cũng có chút không vui.
Tại sao cô luôn là người đuổi theo nàng? Cô lại không làm gì sai cả. Nguyễn nãi nãi quá hưng phấn, Nguyễn Niên và Tố Vân đưa bà trở về nhà cũ.
Nhà mới bên này, cũng chỉ có Tiểu Hải và A Hàm.
Nguyễn Y Hàm vào cửa, trong phòng khách, không có ai, trên bàn trà chỉ có ly rượu vang đỏ. Cô mím môi, Tần tổng thật sự tửu lượng tốt, còn uống nữa sao?
Cô tùy tiện ném túi xách trong tay lên sô pha, nghỉ ngơi trong chốc lát, Nguyễn Y Hàm cho rằng Tiểu Hải sẽ đi ra tìm cô, nhưng lúc này đây, hai người dường như đều đang nghẹn khí, nàng cư nhiên cũng không có ra tới.
Nguyễn Y Hàm mang theo tức giận đi tắm rửa, cô nghĩ kỹ rồi, lúc này đây, cần thiết lập trường không thể mềm yếu, tuyệt đối không thể vì Tiểu Hải vừa làm nũng thì cái gì cũng quên đi.
Cô phải nói chuyện với nàng một chút, cuộc sống sau này muốn trôi qua như thế nào.
Chẳng lẽ ngày ngày đều không về nhà?
Nhân sinh vội vã mấy chục năm, trong nháy mắt, bà nội đều già đeo răng giả còn cắn không được, chẳng lẽ cuộc sống của các nàng đều bị công việc chôn vùi vậy sao?
Nguyễn Y Hàm nghĩ như vậy, chờ cô tắm rửa xong đi ra, đèn phòng khách bị tắt tối sầm.
Còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Nguyễn Y Hàm ngẩn người, cô xoa tóc ngẩng đầu nhìn, trong góc phòng khách, Tần Hải Dao chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của cô, chân trần trụi, dưới chân còn đi giày cao gót, tay nàng vịn tường, nhìn Nguyễn Y Hàm, mị nhãn như tơ.
Nguyễn Y Hàm:............
Làm gì? Lại muốn làm gì?
"Hôm nay cô gái kia, em thích sao?"
Tần Hải Dao uống rượu, âm thanh có chút khàn khàn, Nguyễn Y Hàm nắm quyền, nỗ lực làm cho tâm trí mình không dao động "Đương nhiên, người ta là chuyên nghiệp, cố ý đi cho tôi xem."
Ngạo kiều quỷ bắt đầu ném sấm sét.
"Phải không?"
Tần Hải Dao cười cười, tay nàng bấm điện thoại một chút, trong phòng khách, vang lên âm nhạc gợi cảm.
Theo nhịp điệu âm nhạc.
Nàng xoắn eo nhỏ, dẫm lên giày cao gót, từng bước đi về phía Nguyễn Y Hàm. Từ góc độ chuyên môn mà nói, nàng có thể không bằng Phùng Dao.
Nhưng nàng đi quá mị, quá yêu, dáng người của nàng Phùng Dao không thể đuổi kịp, hơn nữa chiếc áo sơ mi này quá mê người, làm tim Nguyễn Y Hàm đập như sấm ngồi trên sô pha, còn muốn bảo trì khí thế của mình không thua.
Tiểu Hải từng bước đi về phía cô, theo ánh đèn tối sầm, nàng áp sát sô pha, Nguyễn Y Hàm nghiêng người về phía trước, muốn đứng dậy, Tần Hải Dao lại chọc vào thân thể cô, ái muội lại không thiếu sức mạnh đè cô lên sô pha, chính mình ngồi trên đùi cô: "Nguyễn tổng ~"
Nàng liếm liếm môi, sóng mắt câu lấy cô: "Cô ấy có "Cố ý" như vậy vì em đi sao?" Nói xong, nàng nắm lấy một bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của Nguyễn Y Hàm, đặt lên vai mình, "Cô ấy có như vậy vì em đi sao?" Nàng nghiêng người về phía trước, dán sát vào cô, ở bên tai cô thổi khí: "Cô ấy có vì em như vậy không? A Hàm ~"
Nguyễn Y Hàm hơi thở đều không xong, "Chị, chị——"
Cô vẫn còn đang tức giận, đừng động một chút liền câu dẫn người.
Tần Hải Dao quấn lấy cô, "Còn đang tức giận sao?"
Nàng nắm lấy tay cô, mạnh mẽ đan chặt mười ngón tay cùng Nguyễn Y Hàm, "Là tôi không tốt, tôi nhận sai, hôm nay, em muốn trừng phạt như thế nào tôi đều nhận."
Nguyễn Y Hàm đỏ mặt, đồ yêu tinh!
Tần Hải Dao vùi đầu vào cổ cô, ngửi ngửi hương vị trên người cô, làm nũng nỉ non: "Em có thể đánh tôi, có thể khi dễ tôi, có thể làm tôi khóc, A Hàm, đừng không để ý tới tôi, đừng cười với người khác. Tôi cũng có thể...... Tôi cũng có thể vì em như vậy...... Tôi làm tất cả đều là vì em........."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.