Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 99: Phiên ngoại 28




—— Là tôi không tốt, tôi nhận sai, hôm nay, em muốn trừng phạt như thế nào tôi đều nhận.
Sau khi Tần Hải Dao trở thành tổng tài, chưa bao giờ cư xử với ai như vậy, bởi vì tuổi còn nhỏ, ở công ty nàng còn phải bảo trì uy nghiêm của BOSS, ngoại trừ liều mạng hấp thu tri thức, năng lực học tập ra, lạnh như băng trở thành bề ngoài ẩn giấu của nàng.
Ban ngày, nàng có thể lạnh lùng với rất nhiều người, ban đêm, sức nóng của nàng chỉ dành riêng cho một mình Nguyễn Y Hàm.
Nhưng A Hàm hôm nay, rõ ràng không ở trạng thái này.
Ngay cả tay nàng xoa xoa tóc cô, cô cũng thờ ơ, ánh mắt thậm chí mang theo một tia lạnh băng nhìn Tiểu Hải.
Tần Hải Dao cắn môi, trong mắt hiện lên một tầng lệ quang, Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, tuy rằng thân thể đã quay cuồng đến núi lửa phun trào, nhưng biểu tình vẫn lạnh lẽo: "Tần tổng, có phải chị cho rằng chuyện gì cũng chỉ cần câu dẫn, tôi sẽ lập tức đầu hàng không?"
Lần này cô thực sự tức giận.
Không phải nháo tiểu tính tình trước đó, Nguyễn Y Hàm cảm thấy đây là một vấn đề rất quan trọng, lựa chọn không tốt, rất dễ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của các nàng.
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm, ánh mắt mềm mại mang theo chút ủy khuất, Nguyễn Y Hàm an tĩnh nhìn nàng một lát, cố gắng kéo nàng ra khỏi người mình, cô đứng dậy đi vào phòng tắm nước lạnh.
Tắm nước lạnh như vậy, cô thường xuyên tắm khi còn niên thiếu.
Khi đó, cũng là bởi vì bị thân thể Tiểu Hải hấp dẫn, thời điểm không thể khống chế, Nguyễn Y Hàm sẽ đi tắm, cô tình nguyện dùng nước lạnh một lần lại một lần gọi lý trí trở về, cũng sẽ không để mình đi qua sớm chiếm hữu Tiểu Hải.
Nhưng hiện giờ......
Nguyễn Y Hàm tắm rửa thật lâu, trời đã tối đen, cô mới lau tóc đi ra.
Lúc này đây, cô không đi phòng ngủ chính, mà là phòng khách.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ riêng sau khi ở bên nhau.
Vào ban đêm.
Tiểu Hải cơ hồ trắng đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm nàng đến Nam Dương, Tiểu Nhan nhìn nàng có chút kinh ngạc: "Tần tổng, cô không có việc gì chứ?"
Nhìn vành mắt Tần Hải Dao có chút sưng đỏ, bộ dáng không có tinh thần gì.
Tiểu Hải vẫy vẫy tay, nàng là loại người chỉ cần đang giả vờ, sẽ vứt bỏ tất cả tạp niệm lao vào công việc, nhưng hôm nay không biết làm sao, nàng một ngày đều không yên lòng.
Buổi chiều, vốn còn có một cuộc đàm phán với bên ngoài, nàng gọi điện thoại cho chú nàng, nói gần đây phải dành thêm thời gian trở lại trường học.
Tần Hải Long nghe liền mỉm cười, "Có phải cùng A Hàm cãi nhau hay không?"
Lúc trước hắn đã nói với Tiểu Hải, không nên liều mạng quá mức, chỉ là hắn cũng biết tính cách của Tần Thấm, đại khái nàng sốt ruột như vậy, là vì chứng minh cho bà thấy cái gì đi.
Cuộc họp buổi sáng đã kết thúc.
Tiểu Hải nhéo huyệt Thái Dương, đầu nàng rất đau, mỗi lần nàng và Nguyễn Y Hàm cãi nhau, thân thể đều không thoải mái.
Qua hồi lâu.
Hòa hoãn một ít, Tiểu Hải về nhà trước một chuyến, nàng không thể mặc cái này đi gặp A Hàm.
A Hàm không thích nhìn bộ dạng này của nàng.
Nàng suy nghĩ một chút, chọn một chiếc váy dài màu trắng, lộ ra mắt cá chân tinh xảo, trên mắt cá chân còn mang theo dây chuyền chu sa mà Nguyễn Y Hàm tặng cho nàng vào ngày Lễ tình nhân vừa qua.
Thời điểm đi ra ngoài, Tiểu Hải uống một ít thuốc, nàng sờ sờ mặt mình hy vọng không phát sốt.
Ngồi trên xe, Tiểu Nhan lái xe phía trước, Tần Hải Dao dựa vào phía sau, một mình co người lại, không có tinh thần gì mà lướt điện thoại.
—— Làm thế nào để dỗ dành người yêu tức giận?
Nàng chưa từng yêu.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Nguyễn Y Hàm, nàng cũng chưa từng yêu ai.
Kinh nghiệm tình cảm càng trống rỗng.
Tối hôm qua, A Hàm cự tuyệt càng làm cho nàng luống cuống, trằn trọc hồi lâu, Tiểu Hải cũng không biết nên làm thế nào mới có thể khiến cô không tức giận, nửa đêm, nàng còn một mình đến cửa phòng khách ngồi thật lâu, trời đặc biệt lạnh, lạnh đến mức cả người tê dại A Hàm cũng không đi ra ôm nàng.
A Hàm...... Có phải chán nàng rồi hay không?
Tới trường học.
Đúng thời gian nghỉ trưa.
Tiểu Hải đến ký túc xá nhìn nhìn, ký túc xá chỉ có một mình Uông Uông, ở trên giường ngủ nước miếng chảy ròng ròng.
Cũng may, giữa chừng có bạn học quen biết tới đây, "Tiểu Hải, cậu tìm A Hàm sao? Cậu ấy đang chơi bóng rổ ở sân thể dục, chuẩn bị thi đấu, rất xuất sắc."
Tiểu Hải gật đầu, nàng đi đến sân thể dục.
Hoa hồng trong khuôn viên trường vừa vặn nở rộ, đầy trời đều là hương hoa, trước kia, A Hàm thích nhất nắm tay nàng đi trong sân trường như vậy, khi đó Tiểu Hải sẽ thẹn thùng, muốn rút tay về, cũng sợ ánh mắt người khác quá nóng bỏng, Nguyễn Y Hàm lại cường thế nắm tay nàng, cong môi nhìn nàng: "Sợ cái gì? Tôi hận không thể để cho thiên hạ đều biết chị là của tôi."
Hồi ức đả thương người.
Tiểu Hải suy nghĩ, có lẽ thật sự là nàng quá mức đem toàn bộ tâm tư đặt vào sự nghiệp, đã rất lâu không cùng A Hàm đi dạo trong khuôn viên trường như vậy.
Sân thể dục người không ít, trường đại học luôn ít áp lực hơn so với cao trung rất nhiều, còn có nhiều đôi tình lữ nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường.
Tần Hải Dao ở trường tuy rằng không thường xuyên xuất hiện, nhưng mọi người đều biết nàng là tổng tài tương lai của Nam Dương, nhất là sinh viên khoa nghệ thuật, đều nghiêng mắt nhìn, có người muốn đi lên bắt chuyện lại bị bộ dáng lạnh như băng ngăn cách của Tiểu Hải làm cho khiếp đảm không dám.
Tìm kiếm trong sân thể dục hồi lâu, rốt cuộc, Tiểu Hải tìm thấy A Hàm trên sân bóng rổ, cô thực sự đang chơi bóng.
Ánh mặt trời loá mắt, không bằng A Hàm.
Cô mặc áo thi đấu màu đỏ, rộng thùng thình, vừa chạy quần áo theo gió thổi bay, kỹ thuật bóng rổ của cô so với cao trung tốt hơn rất nhiều, đều sắp trở thành xạ thủ trong khoa.
Nguyễn Y Hàm không phát hiện ra Tiểu Hải, cô lao vào chơi bóng, trên khán đài, không ít người cổ vũ cho cô.
Cô rất biết đùa giỡn, sau khi ghi bàn liền dựng thẳng ngón tay lên, đối với khán đài bên kia vứt một nụ hôn gió, mọi người một trận thét chói tai, fans nam cũng có, nhưng ít hơn nhiều so với fans nữ.
Như lửa, như gió, trên cơ thể của cô, thanh xuân tùy ý thiêu đốt.
Đã trải qua một thời gian dài, Tần Hải Dao chưa từng nghĩ tới, các nàng còn mấy tháng nữa mới đến 20 tuổi, đúng là thời điểm nên hưởng thụ thanh xuân vô câu vô thúc, thời điểm hưởng thụ niềm vui từ tình yêu mang đến, nhưng nàng quả thực đã rất lâu không ở cạnh A Hàm.
Yêu một người sâu đậm, khi hai người xảy ra vấn đề, bên yêu nhiều hơn sẽ liều mạng tìm tật xấu từ bản thân, đem rất nhiều sai lầm đều quy kết cho chính mình, như vậy phảng phất mới có thể giải thích vì sao đối phương đối với mình lạnh nhạt, đối với mình sinh khí.
Càng nghĩ, càng là tội ác.
Có lẽ, từ nhỏ đến lớn, rất nhiều người so sánh Tiểu Hải với A Hàm.
Đối với mọi người mà nói, Tiểu Hải ưu tú lóa mắt hơn A Hàm rất nhiều.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ biết, A Hàm trong lòng Tiểu Hải lộng lẫy cỡ nào bắt mắt cỡ nào, ở trước mặt cô, nàng vẫn luôn tự ti.
Bàn thắng cuối cùng được ghi.
Các đồng đội chạy tới ôm Nguyễn Y Hàm, phó đội trưởng ôm lấy A Hàm chỉ chỉ đối diện, "Bên kia, Tần tổng tới."
Nguyễn Y Hàm nghiêng đầu, cô nhìn Tần Hải Dao không nói gì, tay cô sờ bả vai phải của mình một chút, vừa rồi cùng đối phương cướp bóng va chạm hình như có chút thương tích, phỏng chừng đến lúc đó phải đi lấy thuốc mỡ thoa vào.
Cô đối với chính mình vẫn luôn rất thô ráp, ỷ vào nền tảng trẻ tuổi không kiêng nể gì.
Dưới đài, fans mê muội của cô đưa tới nước khoáng, Nguyễn Y Hàm nhận lấy, nói một tiếng "Cảm ơn".
Cô tiện tay cầm áo khoác lên, đi về phía phòng nghỉ, Tiểu Hải trầm mặc trong chốc lát, cũng đi theo.
Vào phòng nghỉ.
Nguyễn Y Hàm không cần quay đầu lại, chỉ cần ngửi mùi hương quen thuộc trong không khí cũng đã biết Tiểu Hải đi theo, cô ném nước sang bên cạnh, bắt đầu cởi quần áo.
Cởi đến khi chỉ còn lại một cái nội y vận động, Nguyễn Y Hàm tiện tay cầm thuốc mỡ muốn thoa lên cánh tay, lại bị Tiểu Hải nắm lấy, tay Tần tổng có chút lạnh, cũng không biết có phải nguyên nhân do trăm công ngàn việc hay không, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng có điểm đau lòng, nhưng kiêu ngạo nho nhỏ trong lòng lại khiến cô không chịu nhận thua như vậy.
"Tôi nhìn một cái."
Tay Tiểu Hải đặt lên bả vai đau đớn của Nguyễn YHàm, nhẹ nhàng sờ soạng, cảm giác lạnh lẽo kia khiến Nguyễn Y Hàm run rẩy, cô rút cánh tay lại: "Không có việc gì, tùy tiện thoa một chút thuốc mỡ là được rồi."
Cô chơi bóng rổ lại không phải một lần bị thương.
Lời này của cô là thuận miệng nói, ai biết, sau khi nói xong, Tiểu Hải cắn cắn môi, vành mắt đều đỏ ửng.
Nguyễn Y Hàm hoảng sợ, cô nhìn Tần Hải Dao.
Dựa theo kế hoạch ngày thường mà nói, Tần tổng lúc này nên ở Nam Dương không phải sao, vì cái gì lại đến trường?
Tay Tiểu Hải lại dán tới, nàng cố chấp nhẹ nhàng ấn bả vai Nguyễn Y Hàm, "Thực xin lỗi."
Một tiếng "Thực xin lỗi", đem Nguyễn Y Hàm làm cho sững sờ, cô nhìn Tiểu Hải, nói thật, con người cô thật sự không thể nhẫn tâm với Tiểu Hải, đêm qua, cô ở trong phòng khách một đêm cũng không ngủ, nhiều lần muốn không giận dỗi nữa liền trở về, nhưng sau đó vẫn nhịn xuống.
Vấn đề nguyên tắc, lập trường không thể dao động.
"Vì cái gì xin lỗi?"
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm Tiểu Hải, Tiểu Hải cúi đầu, tay theo kinh mạch nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, muốn xoa thông chỗ ứ đọng của cô.
"Thực xin lỗi......"
Tiểu Hải vẫn không thực am hiểu biểu đạt, Nguyễn Y Hàm biết tính cách của nàng, cô đĩnh đạc ngồi trên sô pha, nhìn Tần Hải Dao: "Lại đây."
Tiểu Hải đi qua, Nguyễn Y Hàm ôm eo nàng, tùy tay đem người ôm lên trên đùi, "Hôm nay không phải chị còn có an bài sao?"
Tần Hải Dao không nói lời nào, nàng dịu dàng dựa vào trên vai Nguyễn Y Hàm, tóc dài chạm vào cổ mềm mại, qua rất lâu, nghe A Hàm bởi vì nàng tới gần mà tim đập gia tốc, Tiểu Hải nhẹ giọng nói: "Em không để ý tới tôi, tôi khó chịu, cả ngày hôm nay cái gì cũng không làm được."
Nếu không người ta cũng không nói một người ở bên ngoài bận rộn sự nghiệp, gia đình nhất định phải hạnh phúc mới có thể đáy lòng trầm ổn kiên định.
Nàng xem như minh bạch.
Nguyễn Y Hàm đôi khi đối với Tiểu Hải thật sự rất tùy ý cường thế, cô nhìn ánh mắt nàng, truy hỏi: "Vì cái gì? Tôi thấy Tần tổng mỗi ngày đều trăm công ngàn việc, chuyện lớn chuyện nhỏ đè nén không ít, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua chị khó chịu?"
Tiểu Hải biết cô cố ý, nàng vùi đầu vào lòng ngực cô, nước mắt đều chảy xuống, "A Hàm, là tôi không tốt, tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho em, tôi chỉ là...... Muốn chứng minh cho mọi người thấy, tôi có đủ năng lực bảo hộ em, xây dựng gia đình của chúng ta."
Nước mắt mỹ nhân gì đó, có thể làm cho người đau lòng nhất.
Để Tiểu Hải nói ra những lời này có bao nhiêu không dễ dàng, A Hàm so với ai đều biết rõ, cô trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên rất muốn hút một điếu thuốc.
"Tiểu Hải, chị nói như vậy, làm cho tôi có một loại cảm giác bản thân giống như oán phụ vô lý gây sự."
Thật giống như cái loại lão công ở bên ngoài bận muốn chết muốn sống, về đến nhà còn phải đối mặt với một khuôn mặt oán phụ vàng như nến Obaa-san.
Tiểu Hải gắt gao ôm eo cô: "Là tôi không tốt, lúc trước không nói với em, A Hàm, thực xin lỗi."
Nàng nhìn đại học, phàm là người có bạn gái đều được chăm sóc rất tốt, ngay cả đội phó ngốc nghếch kia thi đấu xong, bạn gái lập tức tiến lại gần xoa cánh tay cho hắn.
Nhưng A Hàm nhà nàng thì sao?
Cư nhiên thoa một chút thuốc mỡ liền xong việc.
Nàng thực sự đã xem nhẹ cô quá lâu.
Nguyễn Y Hàm mẫn cảm phát hiện nước mắt của Tiểu Hải dường như không thích hợp, cô đưa tay sờ trán của nàng: "Có phải phát sốt hay không?"
Nước mắt này nóng hơn bình thường rất nhiều.
Tiểu Hải nhìn cô, nước mắt còn treo trên gương mặt, bộ dáng đáng thương khiến người đau lòng muốn chết.
Ai có thể nghĩ đến nàng là Tần tổng cao cao tại thượng kia?
Thời điểm Nguyễn Y Hàm ôm Tiểu Hải lên xe, Tiểu Nhan ở hàng ghế trước đều không bình tĩnh.
Tiểu Hải sinh bệnh đặc biệt yếu ớt, nàng rúc trong lòng ngực Nguyễn Y Hàm, rất nghe lời rất ngoan, tay còn kéo vạt áo cô.
Nguyễn Y Hàm đứng dậy muốn lấy một chai nước khoáng từ phía trước cho nàng, người đã bị kéo lấy vạt áo, "Em đi đâu?"
Âm thanh run rẩy kia, Nguyễn Y Hàm tâm đều mềm nhũn, cô ôm chặt Tiểu Hải: "Tôi lấy nước cho chị."
Tiểu Hải nhìn cô, trong mắt sóng nước lấp lánh, "Tôi không uống nước."
"Làm sao có thể không uống nước, về nhà còn phải uống thuốc." Nguyễn Y Hàm vuốt gương mặt nàng, nàng phỏng chừng là sốt nhẹ, muốn đưa Tiểu Hải đến bệnh viện, Tiểu Hải nói cái gì cũng không đi, liền vẫn luôn nắm lấy cô không buông.
Tần Hải Dao dựa vào cô, tay gắt gao bám lấy cô, "Không uống nước cũng không uống thuốc."
Khó có được tùy hứng.
Nguyễn Y Hàm kiên nhẫn dỗ dành, "Vậy chị muốn làm gì?"
Tiểu Hải câu lấy cổ Nguyễn Y Hàm, dán vào lỗ tai cô nói gì đó, Tiểu Nhan mắt thường có thể thấy được mặt Nguyễn tổng nháy mắt đỏ lên, vừa bực bội vừa thẹn thùng nhìn chằm chằm Tiểu Hải, nắm lấy mũi nàng, "Chị nghĩ thôi cũng đừng nghĩ tới."
Tiểu Nhan ở hàng ghế trước cả người đều giật mình, ngọa tào??? Đây là Tần tổng sao???? Đây là Tần tổng sao????
Nàng ấy được Tần Thấm bồi bên cạnh Tần Hải Dao, từ ngày nàng tiến vào Nam Dương đã đi theo nàng.
Thời điểm mới bắt đầu đi theo Tiểu Hải, Tiểu Nhan cũng từng vì tuổi tác và kinh nghiệm của nàng mà sinh ra nghi ngờ.
Vẫn là một cô gái chưa tốt nghiệp đại học, làm sao có thể gánh vác nổi cường độ và áp lực cao như vậy?
Nhưng sau đó, hiện thực vả mặt dạy nàng ấy cái gì gọi là con cưng của trời.
Chỉ cần ngồi ở vị trí đó, mặc vào bộ tây trang kia, Tần Hải Dao thật sự có tùy tiện chau mày liền khiến cho thuộc hạ im như ve sầu mùa đông.
Nhưng hiện tại...... quá sức chịu đựng đi???
Xuống xe.
Tiểu Hải liền rúc trong lòng ngực Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm không còn cách nào khác, cô nhìn thoáng qua Tiểu Nhan, chỉ có thể mặt dày ôm kiểu công chúa.
Đã lâu lắm rồi không ôm Tiểu Hải như vậy.
Nguyễn Y Hàm cảm thấy Tiểu Hải gầy đi rất nhiều, gió thổi sặc, nước mắt của cô thiếu chút nữa chảy xuống.
Cô tức giận Tiểu Hải không có thời gian ở bên mình.
Càng khó chịu hơn nàng đối với chính mình hà khắc như vậy.
Bao nhiêu lần, Nguyễn Y Hàm đi tới văn phòng, lôi kéo Tiểu Hải làm nàng nghỉ ngơi một chút, nàng mới bằng lòng thả lỏng.
Đều là con người, cho dù là tràn đầy tinh lực, Nguyễn Y Hàm cũng không tin nàng thật sự không mệt mỏi.
Làm việc chăm chỉ vào ban ngày, ban đêm nàng vẫn không nhàn rỗi.
A Hàm thật sự sợ thân thể nàng có vấn đề.
Tiểu Hải dựa vào lòng Nguyễn Y Hàm, nàng cảm giác thân thể của nàng tựa hồ so với thiếu niên lại trưởng thành hơn không ít, tuy rằng vẫn gầy gầy, nhưng lại làm nàng an tâm.
Tới nhà.
Nguyễn Y Hàm đặt Tiểu Hải lên giường, Tiểu Hải nắm lấy vạt áo cô, Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nàng: "Dù sao cũng phải uống một ít thuốc."
Tiểu Hải lắc đầu, mang theo âm thanh mũi: "Là thuốc sẽ có ba phần độc, tôi chỉ cảm lạnh thông thường, phải tin tưởng năng lực tự chữa bệnh của cơ thể con người."
Nguyễn Y Hàm:..................
Lại tới nữa.
Lại tới nữa.
Nhà khoa học, học bá, bác sĩ tương lai Tần tổng lại tới nữa.
Mắt thấy mặt Nguyễn Y Hàm lạnh xuống, thân thể Tiểu Hải tiến về phía trước, nàng nâng chân lên, câu lấy hai chân Nguyễn Y Hàm: "Tôi không muốn em đi."
Tiểu Hải ở trước mặt A Hàm thật lâu không có "điêu ngoa tùy hứng" như vậy,, trước kia đều là uống rượu mới có thể như vậy.
Nguyễn Y Hàm cảm giác bị nàng làm cho chân có điểm mềm, "Được rồi, đừng bộc phát tính tình trẻ con."
Tiểu Hải có thể thật sự là sốt đến hồ đồ, "Không phát giận, nỗ lực công tác, em chê tôi quá cường thế, không có thời gian ở bên cạnh em. Làm nũng muốn dính lấy em, em lại muốn tôi nghe lời, Nguyễn tổng, em rất khó hầu hạ."
Nguyễn Y Hàm:????
Ngọa tào????
Cô không thể tưởng tượng nhìn Tần Hải Dao, này...... Nàng đây là thật sự phát sốt sao? Phát sốt không nên là đại não hôn mê sao? Tần tổng sao còn tư duy linh hoạt như vậy?
Chỉ là lời này nói thật đúng là lành nghề có lý.
Nguyễn Y Hàm nhất thời bị nghẹn họng, Tiểu Hải ngồi dậy, thân thể mềm mại như không có xương cốt, nàng quấn lấy Nguyễn Y Hàm, hôn lên lỗ tai cô: "Đều là em tra tấn tôi một đêm không ngủ, trong lòng khổ sở cơ thể mới khó chịu như vậy."
Nguyễn Y Hàm:..................
Một mặt là đường, một mặt là dao nhỏ.
Tần tổng thật sự là vô địch.
"Vậy chị rốt cuộc muốn thế nào?" Nguyễn Y Hàm cảm giác mình trường kỳ ở cùng Tiểu Hải, có thân thể tốt như vậy thật sự không dễ dàng, Tiểu Hải quả thực là hồ ly tinh không hấp thu hết linh khí của cô đã là tốt rồi.
Mắt thấy ánh mắt Tiểu Hải đều thay đổi, Nguyễn Y Hàm vội vàng nói: "Chị ở trên xe nói cái gì giúp chị nóng lên khẳng định là không được, gần đây chị mệt mỏi như vậy, không thể lại tiêu hao quá mức! Mẹ tôi nói, thời điểm sinh bệnh tâm tình phải sung sướng, nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể khôi phục tinh lực!"
Một hơi nói xong, Nguyễn Y Hàm cảm giác chính mình cũng không tức giận, Tần Hải Dao mỉm cười, nàng dán vào vành tai Nguyễn Y Hàm: "Chính là...... Chỉ có cùng em ngủ tôi mới có thể tâm tình sung sướng khôi phục tinh lực."
Nguyễn tổng thật là, một tia lý trí cuối cùng để cho cô đi ra ngoài, người lại bị kéo trở về.
Thẳng đến giây phút bị đè lại, Nguyễn Y Hàm đầu còn mơ mơ màng màng, theo nụ hôn của Tiểu Hải, cô đang suy nghĩ, Tần Hải Dao, Tần tổng của cô, rốt cuộc là thể chất gì???
Chờ kết thúc trời đã tối rồi.
Nguyễn Y Hàm ngồi ở mép giường, một bộ dáng bị khi dễ, cô nhìn Tiểu Hải tinh thần phấn chấn đứng dậy, cầm một túi thuốc thanh nhiệt cảm lạnh màu xanh lục, rửa hai ly, mỗi người một ly, chính mình tự ngửa đầu uống.
Nguyễn Y Hàm nhận lấy lôi kéo cổ, một bộ sau khi bị lừa gạt phẫn nộ: "Không phải chị nói không cần uống thuốc, tin tưởng năng lực tự chữa lành của cơ thể con người sao?"
Tiểu Hải nở nụ cười, nàng ngồi trên đùi Nguyễn Y Hàm, "Tôi tốt hơn nhiều, chính là kết thúc, sao lại cáu kỉnh không chịu uống thuốc đây? Là muốn tôi đút em sao?"
Nguyễn Y Hàm:......
Nói xong, chăn bị đoạt lấy, Tiểu Hải lấy miệng độ dược, đặc biệt lãng mạn lại khi dễ Nguyễn Y Hàm một phen.
Đến cuối cùng, hai người sức cùng lực kiệt dựa vào nhau, Tiểu Hải nhẹ giọng nỉ non làm như nũng nịu: "Về sau, tôi sẽ dành nhiều thời gian ở bên em."
Trán Nguyễn Y Hàm đều là mồ hôi, "Tôi chỉ hy vọng chị không cần quá mệt mỏi, đừng để toàn bộ tinh lực tập trung vào công việc, Tiểu Hải, nhân sinh tốt đẹp lại ngắn ngủi như vậy, có đôi khi cần phải dừng lại nhìn một chút. Đương nhiên, tôi cũng có thể hiểu cho chị phần nào......"
Tiểu Hải mỉm cười, nàng bò dậy nhìn Nguyễn Y Hàm, lấy tay chọc ngực cô: "Hôm qua lúc em nổi giận cũng không phải như vậy, chẳng lẽ thật sự đáp ứng câu nói kia?"
Nguyễn Y Hàm bản năng cảm giác không phải là lời tốt, "Cái gì?"
Tiểu Hải cong môi, "Uy no rồi, tính tình gì cũng không có."
Nguyễn Y Hàm:..................
Nhìn một cái, đây là một Tần tổng nghiêm trang phẩm học kiêm ưu Tiểu Hải nên nói sao?
Hai người đã lâu không vui vẻ nói chuyện phiếm như vậy.
Các nàng nói rất nhiều, trong khoảng thời gian này xem nhẹ, chuyện công ty trước lại đến chuyện trường học, lăn qua lộn lại một đêm, cuối cùng cũng cởi bỏ khúc mắc.
Ban đêm.
Nguyễn Y Hàm ngủ rồi, Tiểu Hải nhìn sườn mặt cô suy nghĩ một chút.
Cả đời này của nàng, quan trọng nhất bất quá chỉ là A Hàm.
Trước kia nàng khả năng là quá sốt ruột.
Nàng coi như là nỗ lực có được cả thế giới, nếu mất đi A Hàm, còn có ý nghĩa gì?
Nàng nên điều chỉnh con đường sau này một chút.
Sáng hôm sau thức dậy.
A Hàm quầng thâm mắt đã có, hôm nay cô muốn gặp mấy siêu mẫu mới ký hợp đồng năm nay, thuận tiện dẫn Phùng Dao đi làm quen với hoàn cảnh công ty một chút.
Có Boss mang theo, nàng sẽ thuận lợi hơn một chút.
Đôi khi, giới người mẫu còn rối loạn hơn cả giới giải trí.
Tiểu Hải cứ lười biếng nằm trên giường, một tay chống đầu, chân cong cong, nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm.
Ánh mắt kia......
Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi: "Chị một ngày không câu dẫn tôi có thể được sao?"
Tiểu Hải mỉm cười, nàng ngồi dậy, "Hôm nay tổng cộng phải gặp mấy người?"
Nguyễn Y Hàm mắt trợn trắng, "Hình như là bốn người, đều là công ty năm nay đánh chủ lực, ngoại trừ người tên Vương Địch, giống như đều có chút huyết mạch. Nga, đúng rồi, tôi nghe nói Vương Địch kia đặc biệt giống chị, cũng học trường chúng ta. Chị biết không?"
Tiểu Hải nghe xong không vui, "Làm sao tôi biết được."
Nàng không thích Nguyễn Y Hàm nói đến ai khác giống nàng.
A Hàm sửa sang lại quần áo, không có nhìn nàng, "Đó là người do bên Tần tổng quản lý, tôi hiện tại chỉ là chân sai vặt, còn phải nghe chị quản."
Lời này của Nguyễn tổng tuy rằng khách khí, nhưng cũng có một chút đạo lý.
Nam Dương và Ức Dương có mối quan hệ muôn hình vạn trạng, rất nhiều phân đoạn đều có hợp tác giao thoa, Nguyễn Niên an bài cho con gái tương đương với người phụ trách một bộ phận, cô đích xác xem như do Tiểu Hải quản.
Sửa sang lại xong, Nguyễn Y Hàm phất tay cùng Tiểu Hải chào tạm biệt ra cửa, ở trên đường, cô còn cân nhắc, có lẽ thật sự do tuổi ngày càng lớn, giày vò không nổi nữa, nhìn Tiểu Hải khó chịu, cô cũng không thể nhẫn tâm khi dễ nàng như hồi cao trung.
Đêm qua, Tiểu Hải phát sốt, nếu cô muốn khi dễ nàng còn không phải lập tức được sao?
Chỉ là...... Nguyễn Y Hàm có điểm đau lòng cho Tiểu Hải, mỗi lần cùng nàng cãi nhau, thật sự đều xảy ra vấn đề nhỏ, làm người đau lòng.
Tới văn phòng.
Sue bên kia sắp xếp mọi người xong, Nguyễn Y Hàm uống một tách cà phê, gọi mọi người vào.
......
Tần tổng và Nguyễn Y Hàm không giống nhau.
Tuy rằng hôm qua phát sốt mới vừa khôi phục, thân thể còn có chút mệt mỏi.
Nhưng nàng trang điểm, mặc quần áo và đi giày cao gót vào lại là Tần tổng khí tràng cường đại.
Buổi sáng nàng giải quyết một ít văn kiện cần nàng tự mình phê duyệt, lại đến chỗ chú nàng nói về an bài sắp tới, "Chú, chuyện công ty, trên cơ bản con đã an bài không sai biệt lắm, trong khoảng thời gian này, con muốn dành thêm một chút thời gian cho A Hàm."
Tần Hải Long là một người thông minh cỡ nào, hắn cười ha hả: "Vậy còn chưa dễ dàng, an bài thêm một ít hạng mục hợp tác giữa Nam Dương và Ức Dương, con đi nhìn chằm chằm, như vậy sẽ không chậm trễ."
Nó chính là sự thật.
Đôi khi, kinh nghiệm và đề xuất của trưởng bối rất quan trọng.
Tần Hải Dao muốn cho Nguyễn Y Hàm một kinh hỉ, trước khi nàng lái xe đến Ức Dương, cố ý dặn dò thủ hạ không cần chào hỏi.
Cơ hội gặp mặt trong công việc của hai người như vậy quá ít, cho dù có cũng là cảnh tượng rất nhiều người ở đây, ngoại trừ liếc mắt đưa tình, những thứ khác nói không được cái gì.
Người của Ức Dương từ trên xuống dưới ai không biết Tần tổng.
Cho nên khi Tần Hải Dao mỉm cười đi vào, tất cả mọi người như lâm đại địch đứng lên, hạ giọng: "Tần tổng."
"Tần tổng."
"Tần tổng."
......
Tiểu Hải:............
Vào thang máy.
Tần Hải Dao nghi hoặc hỏi Tiểu Nhan: "Tôi ngày thường rất nghiêm túc sao? Vì cái gì mọi người đều rất sợ tôi?"
Tiểu Nhan xấu hổ sờ sờ cái mũi, "Không phải, còn tốt......"
Còn không phải sao, đều sẽ không cười, còn không nghiêm túc sao?
Tần Hải Dao suy nghĩ một chút, trách không được A Hàm nói nàng cổ hủ, sau này nàng phải cười nhiều hơn mới tốt.
Suy nghĩ điều này trong đầu xong, Tần Hải Dao hướng về phía Tiểu Nhan nở nụ cười: "Tiểu Nhan, gần đây cô vất vả rồi."
Đi theo mình, nàng ấy trong khoảng thời gian này cũng ngày đêm bận rộn.
Nàng muốn nói một chút lời săn sóc an ủi, ai biết, Tiểu Nhan vừa nghe Tần Hải Dao nói như vậy, khẩn trương mồ hôi đều chảy xuống tới, "Tần tổng, tôi làm sai chỗ nào sao? Cô nói thẳng là được, tôi có thể khắc phục, thật sự!"
Tiểu Hải:..................
Quên đi.
Nàng vẫn là đừng cười.
Văn phòng của Nguyễn Y Hàm ở tầng cao.
Thời điểm Tần tổng vui vẻ đi tới, vừa lúc trợ lý Sue nhìn thấy Tần Hải Dao, chạy nhanh đến: "Tần tổng, Nguyễn tổng đã ra ngoài rồi."
Đã ra ngoài?
Tần Hải Dao nhìn điện thoại của mình, không có tin nhắn, cô đi đâu, cũng không báo cáo với mình?
Sue nhìn ra Tần tổng không vui, chạy nhanh giải thích: "Nói là mang theo đội ngũ đi ăn uống."
Tiểu Hải:..................
Trầm mặc trong chốc lát, Tần Hải Dao nhìn nhìn: "Dẫn tôi đi xem."
Đội ngũ của Nguyễn tổng tương đối cố định, bình thường đều là đến hội quán giải trí của Ức Dương, bên kia ăn nhậu chơi bời đến quên lối về.
Vừa mới bắt đầu, Nguyễn Niên đối với đội ngũ cũng rất có ý tứ, nhưng tiếp xúc vài lần, hắn phát hiện chi nhánh công ty bên này cư nhiên đối với A Hàm đều đặc biệt chân thành cùng ủng hộ, cái loại chân thành này không phải ngoài miệng nói, không phải tiền tài mua chuộc, mà là từ đáy lòng thần phục.
Nguyễn Y Hàm tương đối có nghĩa khí, cô và Tiểu Hải không giống nhau, ngoại trừ chiếu cố nhân tình ở ngoài, tinh thần chính nghĩa của cô càng bùng nổ, bình thường loại nghệ sĩ nhỏ không có gia thế, thật sự chịu cố gắng nền tảng lại tốt, cô đều sẽ nguyện ý giúp một phen, có người dựa vào bộ phim nổi tiếng sau một đêm, đối với Nguyễn Y Hàm là cảm động đến rơi nước mắt, dần dần, danh tiếng tốt của tiểu Nguyễn tổng cũng truyền ra ngoài.
Cùng Tần tổng sấm rền gió cuốn, quả thực là hai loại phong cách.
Thời điểm Tần Hải Dao đến cửa phòng, liền nghe thấy bên trong quỷ khóc thần gào, xem ra không khí không tệ.
Nàng nhìn Tiểu Nhan liếc mắt một cái, Tiểu Nhan đem cửa đẩy ra một khe nhỏ, ho khan một tiếng.
Nhưng người bên trong quá "nhập vai", căn bản không biết Tần tổng tới đây.
Mà Nguyễn Y Hàm đang ở kia cùng một cô gái trò chuyện rất vui vẻ, vừa nói vừa cười, giữa tay phải cư nhiên còn kẹp một điếu thuốc.
Mấy người bên cạnh ngồi cùng một chỗ, Phùng Dao là bên phải, ba người vừa nói vừa cười, giống như có chút khoảng cách với Vương Địch.
Vương Địch không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng thỉnh thoảng đưa cho Nguyễn Y Hàm hoa quả còn có nước trà, trong cao lãnh mang theo một tia phục tùng.
Nguyễn Y Hàm không có tâm tư gì, cô chiếu cố Vương Địch đơn thuần là bởi vì nàng lớn lên giống Tiểu Hải, chỉ có cô chống lưng cho khuôn mặt kia, khi bị người khi dễ, cũng phải nhìn sắc mặt Nguyễn Y Hàm thế nào, Vương Địch xuất thân rất bình thường, không thể từ chối đi với vài người, không tránh khỏi bị bài xích, Nguyễn Y Hàm phân phó một câu sẽ làm cho con đường sau này của nàng dễ đi hơn rất nhiều.
Ánh mắt Tần Hải Dao đảo qua mặt cô gái kia, cư nhiên có vài phần giống nàng, nàng nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc đối thoại sáng nay, đây hẳn là Vương Địch mà A Hàm nói.
Nhìn bộ dáng của A Hàm, tựa hồ đối với nàng rất chiếu cố.
Ha hả.
Mãi cho đến khi Tần tổng đi vào, mấy người mới lập tức đứng lên.
Âm nhạc đình chỉ, không khí náo nhiệt phảng phất trong nháy mắt bị ấn nút tạm dừng.
Mấy người kia đều quen thuộc giới giải trí, thấy Tần tổng tiến vào đều cực kỳ khẩn trương, đồng loạt đứng lên.
Nguyễn tổng cũng đứng lên, việc đầu tiên chính là đem tay cầm điếu thuốc giấu ra phía sau, giống như cao thủ võ lâm, khói trắng đều từ trên đỉnh đầu chậm rãi toát ra.
Tần Hải Dao biểu tình đạm mạc từ từ lướt qua vài người, cuối cùng dừng ở trên người Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm có chút khẩn trương xấu hổ, "Tần tổng sao lại tới đây?"
Tần Hải Dao mặt không đổi sắc, "Tới thị sát." Nói xong, nàng đối diện với đôi mắt Nguyễn Y Hàm: "Không được sao? Nguyễn tổng?"
Nguyễn Y Hàm:..................
Ngọa tào.
Này là chỗ nào mà thị sát???
Cô làm sao có thể khiến cho Tiểu Hải không vui, để cho nàng khiêng ống phóng tên lửa vào đây?
Đúng vậy, Tần tổng không vui, hôm nay nàng chính là tới nổ điều hòa Nguyễn trung ương, làm cho cô hiểu được, cái gì gọi là ôn nhu đa tình chỉ có thể dành cho nữ nhân nhà mình.
Nàng trực tiếp đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm ngồi xuống, dùng ánh mắt liếc liếc cô.
Nguyễn Y Hàm vội vàng đưa nước trà của mình cho nàng, "Tới đây, mời lãnh đạo uống trà."
Xung quanh, ánh mắt của vài người lập tức thay đổi.
Tần tổng ra tay chính là cao thủ.
Còn không có nói chuyện, đã đặt nền móng cho mọi người hiểu thì ra là lão bản nương đang ghen.
Nháy mắt, gà bay chó sủa, vài người đều rời xa Nguyễn Y Hàm, ngay cả Vương Địch cũng ngồi trước sô pha đặc biệt xa xôi.
Phùng Dao há miệng kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm và Tần Hải Dao, trong lòng nàng lâm vào khiếp sợ.
Hiện tại...... Hào môn đều chơi lợi hại như vậy sao???
Đây không phải là a di của Nguyễn tổng sao??? Các nàng sao lại không khiêm tốn đến vậy???
Nhìn ánh mắt Phùng Dao nhìn Nguyễn Y Hàm, Tần tổng mỉm cười uống trà, bàn tay trống rỗng thừa dịp ánh đèn ảm đạm, chui lên đùi Nguyễn Y Hàm, hung hăng nhéo một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.