Nhân Tình Của Anh

Chương 14:




"Chú ơi, hôm nay Sầu Riêng phải về nhà. Sầu Riêng gọi điện để tạm biệt chú"
Sầu Riêng ngủ dậy thì chợt nhớ ra một điều quan trọng. Hôm nay phải về nhà. Nơi buồn chán tẻ nhạt và có những con đáng ghét đó. Mặc dù rất không muốn nhưng con bé không thể cãi lời mẹ. Sầu Riêng nhớ đến chú, người chỉ mới tiếp xúc được hai lần, nhưng con bé rất thích chú. Chú giống như một người cha mà các bạn hay nhắc đến. Mặc dù không hiểu tại sao mẹ không thích Sầu Riêng lại gần chú, nhưng con bé vẫn cãi lời mẹ. Đến gần chú, nói chuyện với chú. Còn nhớ lần trước khi bé đang nói chuyện với chú thì mẹ về. Mặc dù mẹ không quát mắng, nhưng bé nhìn thấy nét mặt của mẹ rất không vui.
"Con nói sao? Hôm nay hai mẹ con phải về nhà sao?" Anh bên kia như mất hết bình tĩnh. Ngọc Nhi bây giờ cũng quá tàn nhẫn. Hôm qua anh vừa nói vài câu, hôm nay cô đã dứt khoát như vậy.
"Đúng ạ. Sầu Riêng tạm biệt chú nhé. Bao giờ mẹ đưa con đến thành phố A chơi, con sẽ lại nói chuyện với chú"
"Sầu Riêng, nói cho bố biết bao giờ hai mẹ con sẽ đi?"
"Mẹ bảo trưa nay" Có lẽ vì anh nói quá vội nên con bé đã bỏ lỡ một từ "bố" mà bao lâu nay bé vẫn luôn khát khao.
"Được rồi, chú sẽ đến ngay" Nói rồi anh vội tắt máy. Bây giờ mà đến chắc chắn kịp. Anh không muốn bỏ lỡ nữa. Vì nếu lần này lỡ, có lẽ sẽ bỏ lỡ cả đời.
Sầu Riêng tưởng chú đến tiễn bé thì mừng lắm. Trước khi về nhà có thể nhìn thấy chú một lần nữa. Thật vui.
Con bé tắt điện thoại, sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, còn nghêu ngao hát mấy câu "Cháu lên ba cháu đi mẫu giáo... Là là lá la la"
Cô ngủ dậy đã thấy con gái tự đi vệ sinh cá nhân còn hát la la. Thật sự rất lạ. Con bé rất ít khi hát. Chỉ khi nào có chuyện thì đó thật vui, nó mới hát. Cô nghĩ, đi xa một tuần nay có lẽ con bé nhớ nhà nên khi hay tin về nhà mới vui như thế.
Vệ sinh cá nhân xong, như mọi buổi sáng, cô đi mua đồ ăn sáng. Dặn dò Sầu Riêng thật kĩ, sau đó cô khóa cửa rồi đi mua.
....
Hai mẹ con cô đang ăn sáng.
"Rầm... Rầm" Tiếng đập cửa đủ để thấy sự thiếu kiên nhẫn của người ở ngoài kia như muốn phá nát cánh cửa ra.
Cô đi mở cửa. Cửa vừa được mở ra, đã có một bóng đen lao vào, ôm chầm lấy cô.
"Ngọc Nhi, cầu xin em, em không được đi. Nếu em đi, anh sẽ khiến em hối hận"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.