Nhân Tình Của Anh

Chương 7:




Bốn năm sau.
"Mẹ ơi mẹ, sắp nghỉ hè rồi, mẹ đưa Sầu Riêng đến thành phố A chơi được không ạ?" Một bé gái hơn bốn tuổi xinh xắn, đáng yêu vừa chạy từ trường mẫu giáo về thì ôm mẹ xin xỏ.
Cô hỏi con với vẻ chần chừ "Sao con lại muốn đi chơi ở thành phố A?"
Cô bé Sầu Riêng hồn nhiên trả lời "Cô giáo nói ở thành phố A có rất nhiều khu vui chơi lớn, không buồn chán như quê mình đâu... Được không mẹ?"
Nhìn đôi mắt hồn nhiên chớp chớp kia, cô chẳng thể nói là không được. Thành phố A, đang anh đang sống. Người đàn ông tuyệt tình, không có trái tim. Nhưng cũng là người đàn ông mà Ngọc Nhi cô yêu duy nhất trong cuộc đời này.
Bốn năm trước, cô cùng con gái đến một vùng quê ở miền Bắc đất nước, cách nơi anh ở hơn hai nghìn kilomet. Cô không còn một người thân nào nữa. Việc rơi xa nơi mình đã từng sinh sống, đến một vùng đất mới, làm lại từ đầu cũng rất tốt. Chỉ là thời gian đầu, khi cô vừa tới đây, mấy người trong làng thấy cô không có chồng mà có một đứa con nên nhìn cô bằng nửa con mắt. Mọi người nói với nhau rằng "Có lẽ cô ta không chồng mà có con nên làm xấu mặt gia đình rồi bị gia đình cho đến đây sống"
Có một số ít đồng cảm với cô, họ nói "Không chồng mà có con thì sao chứ? Cô ấy vẫn có thể tự nuôi con được. Còn hơn mấy cô gái biết mình có thai lại đi phá bỏ"
Với những lời xì xầm, bàn tán của họ, cô đều bỏ ngoài tai. Ở đây là một vùng quê nên tư tưởng của họ vẫn còn khá cổ hủ. Việc không chồng mà có con là chuyện đại kị của một cô gái. Những chuyện đó cô không quan tâm. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cô phải cố gắng kiếm tiền, nuôi con khôn lớn. Còn ai có đánh giá thế nào cũng không sao.
"Mẹ ơi, được không? Không được ạ? Không được cũng không sao. Sầu Riêng không cần đi chơi thành phố A nữa"
Cô bé thấy mẹ không trả lời, nhưng đôi mắt mẹ buồn buồn thì không muốn làm khó mẹ. Không được đi chơi cũng không sao, chỉ cần mẹ không buồn là được rồi.
Cô vuốt tóc con gái. Con cô chỉ mới bốn tuổi thôi, hiểu chuyện thế này. Không tốt.
Cô cười "Mẹ đang suy nghĩ xem nên cho Sầu Riêng đi chơi một tuần, một tháng hay là đi luôn ba tháng hè chơi cho đã"
Sầu Riêng nghe thế thì cười tít mắt "Hoan hô mẹ, mẹ num bờ van"
Cô cười bế con gái lên "Vậy nhé, con nghỉ hè. Mẹ con ta lập tức đi chơi"
Cùng với nụ cười đó là một đôi mắt buồn
"Phong Thành, em mong chúng ta đừng gặp lại nhau"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.