Nhân Tổ

Chương 109: Nguồn gốc của đan chiến




Phía tây Hắc Liên Khu là Trực Ma Khu, giữa hai khu là một mảnh bình nguyên rộng lớn.
Tại rất nhiều, rất nhiều năm về trước, trời giáng thiên hỏa, đánh xuyên qua hắc vân.
Thiên hỏa rơi xuống mảnh bình nguyên giữa hai khu. Thiên hỏa thiêu rụi tất cả sinh vật sống, biến nơi đây thành địa ngục lửa, không có sự sống nào có thể tồn tại, cả ma khí cũng bị thiêu cháy. Nơi này sau đó được gọi là Hỏa Nguyên.
Lại qua rất nhiều năm sau đó, thiên hỏa dần dần yếu đi, có thể đi vào xem xét. Lúc này có kẻ đi vào Hỏa Nguyên, vô tình phát hiện một loại cỏ rễ sống trong đó.
Không thể không trầm trồ ngợi khen thiên nhiên kỳ diệu, dù cho hoàn cảnh khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa thì sự sống vẫn có thể tiến hóa thích nghi.
Loại cỏ rễ này được gọi là Hỏa Căn, sống trong đất, chỉ nhú một chút đầu ra ngoài. Thân đỏ như lửa, chỉ có một, hai phiến lá.
Hội trưởng luyện linh sư hội đời trước chú ý tới loại Hỏa Căn này, liền thử nghiên cứu công dụng.
Sau bao ngày tháng vất vả thì công dụng của Hỏa Căn cũng được xác định. Hỏa Căn có thể giúp nâng cao tỷ lệ thành đan của ma dược đan. Hỏa Căn giống như một loại phụ dược.
Nhưng điểm khác biệt ở chỗ một loại phụ dược thường chỉ có tác dụng với một loại đan dược nhất định nhưng mà Hỏa Căn lại có tác dụng cho nhiều loại đan dược.
Phát hiện này vô cùng quan trọng.
Hội trưởng đời trước dự định khống chế toàn bộ Hỏa Nguyên nhưng mà kẻ chú ý tới Hỏa Căn không chỉ có một mình hắn.
Hội trưởng của luyện linh sư hội thành Trực Ma cũng nghiên cứu ra công dụng của Hỏa Căn. Hắn cũng muốn khống chế Hỏa Nguyên.
Cả hai lợi ích mâu thuẫn liền dẫn đến xung đột.
Trận chiến giữa hai bên ngày càng lớn, ngày càng khốc liệt. Trận chiến dần leo thang.
Cả hai bên đều kéo theo các thế lực khác vào cuộc chiến, suýt nữa dẫn đến khu chiến.
Lúc này khu trưởng của hai khu ra mặt điều giải.
Kết quả là hai bên ngưng chiến, luyện linh sư hội hai bên tham gia đan chiến, quyết định kẻ giữ quyền kiểm soát Hỏa Nguyên trong mười năm.
Mỗi mười năm sẽ tổ chức đan chiến một lần tại chính Hỏa Nguyên.
Tôn Kỳ nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, hắn hỏi lại:
“Chuyện Hỏa Nguyên hình như vô cùng quan trọng, làm sao đến phiên một đan sư như ta thi đấu?”
Vô Ưu không bất ngờ vì câu hỏi này, hắn tiếp tục giải thích.
Hỏa Nguyên tuy nói là thiên hỏa đã suy yếu, có thể đi vào nhưng mà thiên hỏa vẫn còn rất mạnh. Thiên hỏa có thể đốt cháy ma khí, là khắc tinh của ma khí.
Kẻ có tu vi càng cao thì ma khí càng nhiều, đi vào trong Hỏa Nguyên chẳng khác nào như thùng dầu di động.
Sau nhiều lần thử nghiệm thì Tạo Thể cảnh trở lên đi vào thì chết chắc, Luyện Linh cảnh đi vào là tốt nhất nhưng mà cũng nguy hiểm vô cùng.
Tôn Kỳ nghe xong thì gật đầu, tiếp tục thắc mắc:
“Trong luyện linh sư hội không thiếu kẻ mạnh, hình như còn không đến phiên ta. ”
Vô Ưu nhìn hắn, đạm bạc nói:
“Tất nhiên là còn không đến phiên ngươi. Ta nói ngươi trước tiên tham gia khảo thí trở thành đan sư cửu cấp, sau đó mới tham gia tuyển chọn thành viên đến Hỏa Nguyên, rồi mới tới đan chiến.”
Tôn Kỳ cười khổ định từ chối.
Vô Ưu nói tiếp:
“Ngươi nhất định phải tham gia đan chiến mà còn phải chiến thắng nếu không ta sẽ không nói cho ngươi biết vì sao ngươi không thể trùng kích Luyện Linh cửu trọng.”
Tôn Kỳ đăm chiêu, sau đó giãn ra, định nói gì đó.
“Bọn lão Nhị cũng sẽ không nói.”
Tôn Kỳ lại đăm chiêu, sau đó lại giãn ra, lại định nói gì đó.
“Cả luyện linh sư hội cũng sẽ không nói cho ngươi biết.”
Tôn Kỳ lại đăm chiêu, chưa kịp giãn ra thì Vô Ưu nói luôn:
“Cả thành Hắc Liên này cũng sẽ không nói cho ngươi biết.”
“Được rồi! Không cần nghĩ nữa, ngươi không có lựa chọn nào khác đâu. Mà lần này tham gia đan chiến cũng sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều.”
Tôn Kỳ đang định hỏi rõ thì Vô Ưu nói luôn:
“Ba ngày nữa, luyện linh sư hội sẽ tổ chức một buổi chứng nhận đan sư lớn, chuẩn bị cho đan chiến. Ngươi cũng tham gia báo danh đi.”
Tôn Kỳ đang định mở miệng, Vô Ưu nhíu mày nghiêm khắc:
“Ngươi còn có ý kiến gì sao?”
Tôn Kỳ cười khổ nói: 
“Đại ca à, đệ chỉ muốn hỏi phần thưởng của đan chiến là gì? Nãy giờ Đại ca nghĩ nhiều rồi.”
Vô Ưu mặt có chút đỏ xấu hổ, quát:
“Chưa thi mà đã nghĩ đến phần thưởng. Cút về động phủ chuẩn bị đi.”
Tôn Kỳ nhảy nhót vui vẻ trở lại động phủ.
Vô Ưu phun ra một ngụm tức khí, rất nhanh hắn trở lại trạng thái bình thường. Tên Thất đệ này càng lúc càng khó chơi.

Ba ngày sau, tại phòng chứng nhận đan sư.
Hôm nay tại đây, đông vui nhộn nhịp hẳn lên.
Sự kiện đan chiến mười năm mới tổ chức một lần, trước đó sẽ tổ chức chứng nhận đan sư sau đó là thi tuyển chọn thành viên đan chiến.
Đan sư trẻ tuổi thường chọn sự kiện này để chứng nhận đan sư vì nhiều lý do.
Thứ nhất có thể tiết kiệm chi phí cho việc chứng nhận đan sư.
Thứ hai nếu có thể tại đây trổ hết tài năng sẽ gây được sự chú ý lớn, nếu thất bại thì cũng không bị mấy ai chú ý mà chế giễu.
Thứ ba với nhiều kẻ có tham vọng tham gia đan chiến thì đây chính là vòng loại thứ nhất bắt buộc phải vượt qua.
Lúc này trong hội trường xuất hiện một đám thanh niên khí chất siêu phàm khác biệt, như hạc giữa bầy gà.
“Nhìn kìa! Là Tào Chân sư huynh. Mười năm trước huynh ấy chính là đội phó dẫn đội tham gia đan chiến.”
“Năm nay huynh ấy hẳn là đội trưởng vì đội trưởng cũ đã bước vào Tạo Thể cảnh.”
“Này! Bên cạnh Tào Chân sư huynh có phải Lý Thu sư tỷ?”
“Đúng vậy! Lý Thu sư tỷ là con gái của Lý Nguyên sư thúc. Lý Nguyên sư thúc lúc tuổi đã lớn mới có nàng, nên sư thúc rất cưng chiều nàng.”
“Bên trái Tào Chân sư huynh chính là Hạ Xung, cũng là một thành viên của đội đan chiến mười năm trước.”
“Cạnh đó còn có Lục Hạo, Tông Dương, Chúc Linh, Khương Tường. Bọn họ đều được đánh giá là sẽ tham gia đan chiến lần này.”
“Coi bộ những tấm vé tham gia đan chiến đã được định sẵn rồi nha.”
“Ta vẫn là coi trọng thế hệ mới như Diệp Ca, Hỏa Vương, Đinh Liễu và đặc biệt Công Tôn Uyển Nhi.”
“Ngươi coi trọng thì được ích gì? Nên biết cả trình độ luyện đan lẫn tu vi thì bọn Tào Chân đều cao hơn đám thế hệ mới. Để bọn Tào Chân đi tham gia đan chiến mới là chính xác.”
“Nhưng đan chiến lần trước bọn Tào Chân thua. Cũng nên có sự thay máu, dùng lại cái cũ chúng ta thua không thể nghi ngờ, dùng đám thế hệ mới biết đâu còn có bất ngờ.”
“Ừm… lời này ngươi nói cũng có lý.”
Đám đông ồn ào bàn tán, không tránh khỏi bị nghe thấy.
Lý Thu tức giận muốn mắng bọn hắn một trận nhưng bị Tào Chân ngăn lại, Tào Chân bình thản nói:
“Bọn hắn nói cũng không sai. Chúng ta cùng đi xem thế hệ mới đến trình độ nào, có thể thay thế được chúng ta không?”
Bọn Tào Chân bước đi, đám đông tự động rẽ ra nhường lối.
Khi đi được một quãng thì gặp một đám không chịu nhường đường. Chính là bọn Diệp Ca, Hỏa Vương, Đinh Liễu đám thế hệ mới.
Tào Chân nhìn bọn hắn cười cười, nói:
“Thế hệ mới không tệ. Tương lai có thể thay bọn ta.”
Bọn Diệp Ca nghe lời này, tất nhiên là không phục. Hỏa Vương không nhịn được đứng ra nói:
“Sao phải chờ tương lai? Bây giờ cũng có thể.”
Tào Chân cười cười:
“Vậy sao?”
Sau đó hắn liếc mắt với Lục Hạo. Lục Hạo hiểu ý, hắn phóng thích khí thế Luyện Linh cửu trọng nhắm thẳng vào Hỏa Vương.
Hỏa Vương bị ép lui, còng lưng chống đỡ, hắn lập tức vận ma khí, toàn thân cháy lên ma hỏa ngăn cỗ khí thế này.
Tào Chân quay bước, không thèm để ý. Hỏa Vương không phục, nói:
“Dùng tu vi đè ép thì có gì hay? Đan đạo của ta cũng không thua các ngươi.”
Lục Hạo liếc hắn cười nhạt, nói:
“Đan chiến, không chỉ đấu luyện đan mà còn đấu chiến lực. Ngươi đánh không lại bọn họ thì sau đó cơ hội luyện đan cũng không có.” 
Nói xong Lục Hạo cũng bỏ đi, không thèm quan tâm.
Đám Diệp Ca sắc mặt khó coi, nhất là Hỏa Vương. Bọn hắn đã nghe trưởng bối nói về đan chiến, đúng là chiến trước rồi luyện sau nhưng mà lúc đó bọn hắn vẫn còn tự tin vào chiến lực của mình. Nhưng xem ra bọn hắn đã đánh giá thấp đan chiến. 
Tại một góc không được chú ý nào đó.
Tôn Kỳ hỏi:
“Uyển Nhi tiểu thư lần này xuất quan, hẳn là đã đạt tới đan sư bát cấp.”
Công Tôn Uyển Nhi bĩu môi:
“Làm gì dễ tấn cấp đan sư như vậy? Lần này đan chiến là sự kiện lớn, ông nội nói ta ra ngoài mở rộng tầm mắt, chuẩn bị cho đan chiến những lần sau.”
Công Tôn Uyển Nhi sau đó thở dài thườn thượt:
“Ta thật nhớ những ngày tháng tự do, tiêu diêu tự tại, không chịu quản thúc.”
Tôn Kỳ thầm mắng: Làm ơn đi, chỉ mới qua ba năm thôi. Ba năm cũng chỉ như một lần bế quan ngắn mà thôi, nhắm mắt mở mắt là hết ba năm. Uyển Nhi tiểu thư làm như đang bị tù đày khổ sai vậy.

“Thời gian đã đến! Ai tham gia chứng nhận đan sư thì bước vào vị trí của mình. Ai không phận sự thì ra ngoài.” Một vị giám khảo lớn tiếng tuyên bố.
“Quy định như trước đây. Chắc các ngươi cũng đều biết rồi. Hãy trổ hết tài năng của các ngươi đi.”
“Thời gian luyện đan ba ngày, bắt đầu!”
Lần chứng nhận đan sư này có ý nghĩa quan trọng, tất cả các đan sư đều đang nỗ lực hết sức, tỏa ra ánh sáng của riêng mình.
Được chú ý nhất vẫn là đám Tào Chân cùng đám thế hệ mới Diệp Ca, Hỏa Vương, Đinh Liễu, Công Tôn Uyển Nhi.
Tại trên khán đài, phòng cá cược.
Một tên tay dài đặt một triệu ma thạch lên bàn, nói:
“Ta đặt cược cho Thất Đức trở thành một thành viên đan chiến.”
Tên nhận cược lật xem một cuốn sổ dày, sau đó nói:
“Thất Đức không có tên danh sách đặt cược, ngài đây là muốn…”
Tên tay dài cười hắc hắc nói:
“Cược riêng.”
Tên nhận cược vội vàng vào trong phòng báo cáo, sau đó hắn quay ra nói:
“Bọn ta chấp nhận vụ cược này. Tỷ lệ bọn ta đưa ra là một ăn hai mươi. Không biết ngài có đồng ý.”
Tên tay dài cười đậm hơn:
“Đồng ý. Tất nhiên là đồng ý. Hai mươi triệu ma thạch. Ta xài sẽ rất lâu a.”
Tên nhận cược nhìn hắn lắc đầu, tên đặt cược nào cũng nghĩ mình đã thắng chắc.
……….
NGOẠI TRUYỆN:
Đám học trò khi thấy Thầy mình có thể lật tay thành mây, ngửa tay thành mưa, thần thông quảng đại làm bọn chúng hâm mộ không thôi.
Một tên học trò lại gần, quỳ dưới chân Thầy mình nói:
“Thưa Thầy, Thầy thần thông quảng đại như vậy, đến cả Thần tộc cũng sợ Thầy. Sao Thầy không tự lập làm Thần, bọn chúng con sẽ làm tế tư cho Thầy.”
Vị trung niên sắc mặt nghiêm khắc, quát:
“Lui ra khỏi đệ tử của ta, hỡi sự ngu ngốc kia! Ta giúp đỡ Nhân tộc không phải vì muốn trở thành một cái khác Thần tộc.”
Đám học trò sợ run, quỳ dập đầu không dám ngẩng lên.
Vị trung niên đưa ánh mắt buồn rười rượi nhìn bọn hắn:
“Trăm ngàn năm trôi qua, nô tính đã thấm sâu vào trong huyết mạch của Nhân tộc, không dễ sửa đổi. Các ngươi chỉ muốn có một chút quyền lực để đàn áp kẻ yếu. Các ngươi có khác gì bọn tế tư kia.”
Sau đó vị trung niên ân cần dạy bảo:
“Ta có thể làm Thần của các ngươi, có thể che trở cho các ngươi một đời, hai đời nhưng rồi sau đó thì sao? Khi không có ta, Nhân tộc lại tiếp tục chìm trong cảnh nô lệ sao? Rồi các Nhân tộc khác thì sao?”
“Ta muốn dạy cho các ngươi lật đổ Thần quyền, tự làm chủ số phận. Ta muốn các ngươi truyền bá những điều ta dạy cho tất cả Nhân tộc khác. Cái ta muốn chính là toàn Nhân tộc quật khởi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.