Nhân Tổ

Chương 166: Cược nô lệ




Sau nhiều ngày vật lộn với những khó khăn trên đường, đoàn xe buôn nô lệ cuối cùng cũng đến được thành Hạ Phi.
Đám binh lính không thể giấu được sự vui mừng khi được nghỉ ngơi đúng nghĩa, không cần nơm nớp lo sợ bị tấn công, dù đang ngủ cũng giật mình dậy.
Đoàn xe di chuyển đến một căn biệt viện đã được chuẩn bị trước đó. Bọn họ có thời gian ba ngày nghỉ ngơi, trước khi lên đường đến Sơn Nguyên Khu. Chặng đường tiếp theo được dự đoán là sẽ càng thêm nguy hiểm.
Lưu Gia Linh khi vừa đến nơi đã tức tốc bắt liên lạc với các thế lực thương đội trong thành, hòng nhanh chóng bổ sung lại số nô lệ bị mất, đồng thời cũng tuyển thêm lính đanh thuê mới.
Nhưng những chuyện đó đã không còn liên quan tới Tôn Kỳ, hắn bây giờ muốn điều tra xem Cố gia thương hội có phải là thương đội buôn nô lệ đã bắt hắn năm xưa.
Tôn Kỳ bước ra khỏi biện viện, Lưu Vân thấy thế liền nói:
“Ba ngày sau, thương đội sẽ khởi hành, Lữ Mông huynh đệ nhớ đến đúng lúc. Nếu không sẽ mất đi số tiền đã thỏa thuận, đồng thời...” Nói đến đây giọng của Lưu Vân lạnh lại.
“Lưu gia sẽ không tha thứ cho đào binh.”
Tôn Kỳ cười vẫy tay nói:
“Ta biết rồi!”
Sau đó hắn quay lưng bỏ đi. Nhìn bóng lưng của Tôn Kỳ, Lưu Vân có cảm giác Tôn Kỳ sẽ không quay lại nữa.
Tôn Kỳ rảo bước trên con đường nhỏ trong thành Hạ Phi, thần thức đảo qua mấy con hẻm tối. Hắn đang tìm con mồi.
Đi được một lúc, Tôn Kỳ đột ngột rẽ vào một con hẻm tối om. Một tên Ma tộc bỗng nhiên lao ra từ trong góc tối, hắn rút ra một con dao sáng bóng chuẩn bị nói lời đe dọa thì phốc! một tiếng.
Một bàn tay đã bóp ngay cổ hắn làm cho hắn nghẹt thở giãy giụa, hắn còn chưa kịp có phản ứng tiếp theo thì một tia thần thức kim châm đã đâm vào đầu hắn làm hắn ngơ ngác, ánh mắt ngờ nghệch, hai tay buông thõng.
Một lúc sau đó, Tôn Kỳ buông tên xấu số này ra, hắn vừa rơi xuống đất đã hóa thành những sợi ma khí tiêu tán mất, đồ đạc linh tinh rơi trên mặt đất, Tôn Kỳ cũng lười nhặt lên.
Hỏa Hỏa lúc này hiện ra, đứng trên vai Tôn Kỳ hỏi:
“Thế nào hả?”
“Đúng là Cố gia ta đang tìm.” Tôn Kỳ trả lời.
“Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Giết một vài kẻ đáng chết.” Tôn Kỳ nói lời này đồng thời nở nụ cười, trong ánh mắt ẩn ẩn có sát khí.
...
Tại trong thành Hạ Phi có một địa điểm gọi là Tranh Hoa Viện.
Tranh Hoa Viện là tòa phủ cao hình trụ tròn, bên trong là cấu trúc rỗng, kiến trúc bên trong sa hoa lộng lẫy, sơn son thếp vàng. Nơi đây là nơi ăn chơi số một trong thành Hạ Phi. Nơi đây thường được chọn để tổ chức những buổi yến tiệc linh đình, những buổi ăn chơi quên thời gian. Bên trong cấu trúc rỗng có dựng lên một sân đấu lớn. Tổ chức những trận đấu mua vui cho khách hàng.
Tranh Hoa Viện là điểm đến yêu thích của những tên lắm tiền nhiều của, tiêu xài phung phí muốn chứng tỏ bản thân.
Tôn Kỳ lúc này đứng trước cổng của Tranh Hoa Viện. Theo như thông tin hắn sưu hồn mấy tên thuộc hạ Cố gia thì tên Cố công tử năm xưa bắt hắn rất có thể đang ở trong này.
Tôn Kỳ rảo bước tiến vào nhưng ngay lập tức hắn bị hai tên bảo vệ chặn lại. Một tên lớn giọng nói:
“Cấm Nhân tộc và dân nghèo!”
Tôn Kỳ ánh mắt sắc lạnh. Lệnh cấm này là có ý miệt thị đám dân nghèo vì làm gì có chuyện Nhân tộc đi ngoài đường, tất cả Nhân tộc đều bị nuôi nhốt trong chuồng như súc vật. Đây là đang muốn nói dân nghèo trong mắt bọn chúng không khác gì Nhân tộc.
Nhưng mà trong lòng Tôn Kỳ lại đang nghĩ khác vì hắn là Nhân tộc. Lệnh cấm này chính là đang sỉ nhục hắn và Nhân tộc. Sát khí trong mắt Tôn Kỳ càng lúc càng thịnh, hắn khó mà kìm chế được, hắn muốn ra tay giết hai tên này.
Đúng vào lúc này, bỗng có giọng nói sau lưng Tôn Kỳ vang lên:
“Ngươi cũng đến đây sao?”
Tôn Kỳ nghe giọng nói này thì từ từ thu lại sát khí, quay đầu nhìn lại. Xuất hiện trong mắt Tôn Kỳ chính là Lưu Gia Linh cùng vài tên thuộc hạ. Tôn Kỳ chắp tay cười nói:
“Thưa tam tiểu thư, ta nghe nói nơi đây là điểm ăn chơi nổi tiếng nhất trong thành Hạ Phi nên đến đây thử một lần nhưng bị cấm bên ngoài cửa.”
Lưu Vân bên cạnh ghé nhỏ vào tai Lưu Gia Linh như muốn nói gì đó nhưng Lưu Gia Linh phất tay ý bảo không cần, nàng nói:
“Ta nhớ ngươi, ngươi gọi là Lữ Mông. Trong lần hành trình này biểu hiện không tệ, quãng đường tiếp theo còn cần ngươi ra sức.”
Nói tới đây, Lưu Gia Linh ngừng lại một chút ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
“Các ngươi đã vất vả cả đường đi cũng nên được một chút tưởng thưởng. Được rồi, ngươi theo ta cùng vào đi.”
Tôn Kỳ nghe vậy cũng không từ chối, hắn đi ra sau lưng Lưu Gia Linh đứng.
Lưu Gia Linh dẫn đầu đi vào, vừa mới bước qua thềm cửa thì phía sau đã có tiếng nói:
“Tam muội, không ngờ muội cũng đến đây.”
Lưu Gia Linh nhíu mày, quay đầu nhìn lại, kẻ lên tiếng không ai khác chính là Lưu Triều Dương, nàng nói:
“Muội đến đây có gì không được sao?”
Lưu Triều Dương bước lên cùng sánh vai, cười nói:
“Không có gì không được cả. Ta chỉ cảm thấy thật trùng hợp.”
“Vậy nhị ca đến đây làm gì?” Lưu Gia Linh hỏi lại.
“A, là mấy ngày trước, ta đã hẹn với mấy vị công tử trong các thương hội đến đây giải trí một chút.” Lưu Triều Dương bâng quơ trả lời. Sau đó, hắn giậm bước tiến vào trong.
Lưu Gia Linh nghe được lời này thì cảm thấy không ổn.
Trên quãng đường tới thành Hạ Phi, cả hai đoàn thương đội đều bị phục kích, tổn thất không nhỏ cần bổ sung lại số nô lệ đã mất, mua lại nô lệ từ các thương hội thành Hạ Phi là cách tốt nhất nhưng mà cũng không chắc có hàng. Một trong những cách tiếp cận khôn ngoan với nguồn hàng chính là từ những tên công tử, thiếu gia của các thương hội.
Lưu Triều Dương đi con đường ngắn hơn nên tới thành Hạ Phi trước mấy ngày, có thể trong thời gian này, hắn đã liên hệ và kiếm được nguồn hàng từ các tên công tử, thiếu gia này.
Lưu Gia Linh ẩn ẩn cảm thấy bất an, nàng nhanh chân bước vào trong, hy vọng là vẫn còn cơ hội.
Tại trên lầu ba, nơi dành cho các thiếu gia ăn chơi, có mấy tên công tử đang ngồi đàn đúm vui chơi nói cười, Lưu Triều Dương cũng đang ở trong số này.
Lưu Gia Linh bước vào trong phòng cũng không làm bọn hắn ngạc nhiên, nàng cười nói:
“Gia Linh gặp qua các vị.”
“Ha... ha... Gia Linh không cần khách khí. Nào, đến đây ngồi đi.”
Kẻ lên tiếng là một thanh niên khí chất quý phái, ngồi tại chính giữa, ẩn ẩn là lãnh tụ trong đây.
Tôn Kỳ nhìn tên này, trong mắt lấp lóe sát khí vì tên này không ai khác chính là tên Cố gia đã bắt hắn làm nô lệ. Trong mắt Tôn Kỳ tên này chắc chắn phải chết nhưng cũng không vội nhất thời.
Tên Cố gia công tử này tên là Cố Vẫn Thiên, là một trong những hậu bối xuất sắc nhất Cố gia, tương lai khả năng trở thành gia chủ rất lớn. Hôm nay, chính là hắn mở tiệc vui chơi không vì lý do nào cả.
Lưu Gia Linh vừa ngồi xuống đã mở miệng:
“Lần này, Gia Linh đến là có việc nhờ...”
“Ta biết!” Cố Vẫn Thiên mở miệng cắt ngang.
Chuyện Lưu gia tổ chức thi đấu cho hai hậu bối trong nhà quả thật không phải là đại bí mật gì, Cố Vẫn Thiên tất nhiên là biết chuyện này. Mà chuyện này cũng rất bình thường, Lưu gia, Cố gia hay các gia tộc khác cũng thường làm như vậy.
Mấy ngày trước Lưu Triều Dương cũng đến hỏi hắn nhưng hắn lại làm ra nhùng nhằng không quyết chính là chờ Lưu Gia Linh đến. Hắn muốn xem ai sẽ ra giá cao hơn, hắn tất nhiên là muốn thu được lãi lớn nhất rồi.
Lưu Triều Dương biết điều này, hắn tức tối nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Đấy là lý do vì sao hắn đến thành Hạ Phi trước mấy ngày nhưng vẫn chưa thể xuất phát, chỉ có thể chờ Lưu Gia Linh. Như vậy làm cho lợi thế đến trước của hắn tan thành mây khói.
“Vậy thì Cố huynh thấy lời đề nghị của ta thế nào?” Lưu Triều Dương mập mờ hỏi.
Cố Vẫn Thiên nghe lời này chỉ cười cười không đáp, hắn đang chờ Lưu Gia Linh lên tiếng.
Lưu Gia Linh nhíu mày, đây rõ ràng là tung chiêu với nàng, nhưng mà Lưu Gia Linh vẫn bình tĩnh đáp:
“Cái giá của nhị huynh, Gia Linh cũng có thể đáp ứng, không những thế sau này hợp tác, Gia Linh còn có thể có ưu đãi.”
Cố Vẫn Thiên nghe Lưu Gia Linh nói thì cười nhạt, không hứng thú. Hứa hẹn tương lai đều là những lời hứa suông, ma thạch trước mắt mới là thứ quan trọng nhất.
“Chức vị gia chủ Lưu gia cũng rất đáng giá đi.” Cố Vẫn Thiên nói bâng quơ.
Lưu Triều Dương và Lưu Gia Linh đều nhíu mày, có chút không vui. Lưu Triều Dương lên tiếng:
“Cố huynh không biết chứ Lưu gia đã quy định số ma thạch có thể sử dụng, bọn ta không thể tăng thêm. Nếu như Cố huynh không chấp nhận, bọn ta cũng chỉ có thể tính cách khác.”
Lưu Triều Dương lời này là cột cả hắn và Lưu Gia Linh vào một chỗ, hắn không hy vọng Lưu Gia Linh có thỏa thuận ngầm nào đó với Cố Vẫn Thiên. Lưu Gia Linh biết nhị ca đang tính toán nàng nhưng nàng chỉ liếc xéo nhị ca một cái mà cũng không lên tiếng đính chính.
Cố Vẫn Thiên nghe xong biết là không nên ép bọn họ quá đáng. Hắn cười nói đổi giọng:
“Ta cũng chỉ nói đùa một chút. Nhưng mà trong tay ta cùng mấy vị huynh đệ tại đây gom lại chỉ có ba trăm tên nô lệ biết phân chia cho các vị thế nào? Thật lòng mà nói, ta đều không muốn hai vị ra về tay không.”
Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương đều trầm ngâm, số nô lệ bọn họ đang thiếu cũng vào khoảng ba trăm, bọn họ muốn hoàn thành đơn hàng thì buộc phải mua hết số nô lệ này. Nhưng mà chỉ một trong số họ được như ý.
Cuộc đua giữa Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương có thể sẽ ngay tại đây quyết định thắng thua.
Lưu Gia Linh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không biết Cố huynh có điều kiện gì?”
Cố Vẫn Thiên nghe lời này thì vỗ đùi cười:
“Đây không phải là Tranh Hoa Viện chuyên dùng để vui chơi giải trí sao? Chi bằng hai vị lựa chọn ba thuộc hạ, tổ chức ba trận đánh, mỗi trận thắng ta sẽ bán cho bên thắng một trăm tên nô lệ. Hai vị thấy sao?”
Lưu Gia Linh và Lưu Triều Dương nhìn nhau trao đổi một tia ánh mắt, bọn họ sau đó đồng thanh nói:
“Vậy theo như ý của Cố huynh.”
Cố Vẫn Thiên nghe vậy thì nở nụ cười, nói:
“Vậy thì ta nói luật chơi như sau: Tổ chức ba trận đấu từ Luyện Linh thất trọng tới cửu trọng. Mỗi trận thắng được quyền mua một trăm tên nô lệ. Ta không thích thấy kết quả hòa nên sẽ lấy sinh tử ra phân chia thắng thua.”
“Vậy cả hai bọn ta có thể đều không đạt đủ số nô lệ mình cần?” Lưu Triều Dương nói.
Ba trận đấu, kết quả rất có thể là hai một đến lúc đó cả hai bọn họ đều không có đủ số nô lệ, như vậy thì cả hai bọn họ coi như đều thua. Đây là điều mà bọn hắn không muốn thấy.
Cố Vẫn Thiên trả lời:
“Vậy thì phải xem, hai vị có dám đặt cược số nô lệ mua được vào trận đấu cuối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.