Nhân Tổ

Chương 27: Mộ cổ xuất thế




Lão giả trong phòng số 3 cười ha ha: “Đa tạ các vị đã nhường.”
Một tên thị nữ mang một chiếc khay đến phòng số 3.
Lão giả cầm lấy bình nguyệt tinh hoa, mở nắp quan sát, sau đó gật đầu, để một túi ma thạch lên trên khay.
Thị nữ kiểm tra một chút túi ma thạch, sau đó làm lễ lui ra.
Giao dịch thành công.
Lão giả cầm bình nguyệt tinh hoa đưa cho tên thanh niên phía sau, nói: “Ngươi mau dùng.”
Thanh niên gật đầu, há miệng nuốt hết nguyệt tinh hoa. Lão giả thấy thế thì gật đầu hài lòng.
Nguyệt tinh hoa thứ này giá trị mang trên thân thì ắt có kẻ nhớ nhung, với tu vi của lão giả thì chưa cần sợ hãi nhưng ai biết được biến cố khó lường.
Chi bằng dùng ngay, vừa chấm dứt tâm tư kẻ xấu, vừa không để nguyệt tinh hoa tiêu hao.
Quả nhiên có mấy kẻ có ý đồ xấu, khi thấy thanh niên phục dụng nguyệt tinh hoa thì thở dài tiếc nuối.
Đến đây coi như chuyện về nguyệt tinh hoa kết thúc.
Tinh Niệm ngồi bệt xuống ghế thất thần, Hắc Tông cũng có chút thất lạc nhưng rất nhanh bình ổn trở lại.
Hắc Tông vỗ vai Tinh Niệm: “Không cần tuyệt vọng”
“Đã bước vào tu hành thì sẽ gặp được vô số chuyện không như ý, nếu chuyện nào cũng khiến ngươi thất thần như vậy thì sau này làm sao bước tiếp.”
“Vả lại cũng có cách khác thay thế, tuyệt vọng làm gì?”
Nghe được lời này, Tinh Niệm bừng tỉnh. Tu luyện gian nan, chỉ có kẻ cười cuối cùng mới là kẻ thắng.
Tinh Niệm đứng dậy ôm quyền: “Đa tạ sư tôn dạy bảo.”
Hắc Tông gật đầu hài lòng.
Tiếp sau đó đấu giá tiếp tục.
Có vài loại thảo dược lên sàn, là thứ Hắc Tông đang cần.
Hắc Tông dễ dàng đấu giá thu được, không có nhiều cạnh tranh, cũng có một số kẻ nể mặt Hắc Tông mà buông tha.
Mặt mũi của một vị luyện linh sư vẫn rất đáng giá.
“Sau đây là món đồ cuối cùng. Chắc chắn sẽ khiến quý vị ở đây sửng sốt.”
Tô Bân từ từ nhấc lên tấm vải đỏ. Cả hội trường chăm chú nhìn theo.
Là một Ma Linh Trụ.
Ma Linh Trụ vật này ai cũng biết dùng để nhốt hồn phách nhưng được đưa ra làm vật áp trục cuối cùng thì bên trong hồn phách chắc chắn không tầm thường.
Tô Bân giải thích:
“Chúng ta ở đây ai cũng biết hồn phách giá trị đi.”
“Hồn phách càng cường đại giá trị càng cao.”
Dừng lại một chút, Tô Bân tiếp tục: “Đây là hồn phách của một con yêu thú, huyết mạch không tầm thường.”
“Con yêu thú này đi vào khu vực bình nguyên giao giới. Lúc đó thương hội bọn ta dùng năm tên Tạo Thể cảnh trung kỳ cao thủ mới vây bắt được.”
“Các vị cũng biết đấu với năm tên Tạo Thể cảnh trung kỳ cùng cảnh giới với mình thì con yêu thú này huyết mạch chắc chắn không tầm thường.”
“Nếu có thể luyện thành chiến nô thì cùng cảnh vô song.”
Nghe mấy chữ “cùng cảnh vô song” trong lòng ai cũng một ngọn lửa nóng, cả hội trường lúc này như núi lửa phun trào.
“Không cần nói nữa, ra giá đi!”
Tô Bân: “Được! giá khởi điểm ba ngàn ma thạch”
“ba ngàn bảy trăm…”
“bốn ngàn…”
Nghe kêu giá vài lần, Hắc Tông liền triệt để từ bỏ, không có đủ ma thạch.
Tinh Niệm lúc này cũng cảm thấy tiếc nuối, giá như hắn được một hồn phách cường đại thì…
Nghĩ đến đây, hắn quay sang nhìn Tiểu Tinh cảm thấy càng nhìn càng chán ghét. Lựa một cơ hội cho Tiểu Tinh nổ hồn coi như đóng góp chút sức mọn cuối cùng.
Lúc này Tinh Niệm đã triệt để quên đi lời nói năm xưa lúc mới luyện Tiểu Tinh thành hồn nô: để Tiểu Tinh chứng kiến hắn đi đến đỉnh cao, để Tiểu Tinh vì hắn mà vinh quang.
Lời nói năm xưa chỉ trải qua một chút khó khăn liền tan biến.
Đến cuối cùng Ma Linh Trụ này được ra giá một vạn bảy ngàn ba trăm ma thạch mua đi.
Đến đây hội đấu giá kết thúc.
Hắc Tông cùng Tinh Niệm trở lại chỗ ở.
Hắc Tông coi như cũng thu thập đủ dược liệu, lại bắt đầu cho Tinh Niệm ngâm thuốc.
Tinh Niệm sau khi đến thành Hương Ba lại trưởng thành thêm một chút, cố gắng nỗ lực gấp bội. Không dễ dàng chấp nhận thất bại, thời gian ngâm thuốc lại lâu hơn, hiệu quả càng tốt hơn.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua đã hơn một tháng kể từ lần đấu giá.
Cả thành Hương Ba đang yên ổn sinh hoạt như mọi khi thì…
Một tiếng nổ ầm ầm vang trời kéo dài hơn mười hơi thở, tiếp đó là một cột ma khí to lớn phóng lên tận trời, bắn thẳng vào hắc vân.
Cả thành Hương Ba ngước nhìn về phía đông, cách trăm dặm.
Tinh Niệm cũng đang nhìn hướng cột ma khí, hỏi: “Sư tôn là chuyện gì?”
Hắc Tông ánh mắt thâm thuý nói: “Năng lượng này có thể là Tạo Thể cảnh đỉnh phong. Không biết là ai làm ra?”
“Đi xem! Đây có thể là cơ hội cho chúng ta.”
Hắc Tông cùng Tinh Niệm phóng ra khỏi nơi ở, hướng về phía đông.
Hiển nhiên cũng có nhiều kẻ có suy nghĩ giống Hắc Tông, hàng ngàn bóng hình cũng phóng về phía đông.
Khi đến nơi, xung quanh khu vực này đã bị bao vây. Có thể nhìn ra mấy cỗ thế lực lớn.
Từ phủ thành chủ: phó thành chủ Chu Hân tu vi Tạo Thể cảnh tứ trọng, tướng quân Vệ Ngang tu vi Tạo Thể cảnh tứ trọng, một lão giả khác tu vi Tạo Thể tam trọng, cùng mấy ngàn binh sĩ Luyện Linh cảnh.
Lương Vân thương hội: hội phó Hạc Du tu vi Tạo Thể tam trọng, hai vị trưởng lão khác cùng tu vi Tạo Thể tam trọng, cùng một ngàn thuộc hạ Luyện Linh cảnh.
Phong Dực thương hội: hội phó Tào Bính tu vi Tạo Thể tam trọng, một vị trưởng lão Tạo Thể tam trọng, một vị trưởng lão Tạo Thể nhị trọng, cùng ngàn thuộc hạ Luyện Linh cảnh.
Ly thế gia: phó gia chủ Ly Hà tu vi Tạo Thể nhị trọng, cùng một vị lão giả tu vi Tạo Thể nhất trọng, cùng mấy trăm tư binh gia tộc Luyện Linh cảnh.
Ngoài ra còn có mấy thế lực khác, mỗi thế lực đều có một vị Tạo Thể cảnh. Không có Tạo Thể cảnh tu sĩ chỗ dựa, các tiểu thế lực chỉ có thể đứng sau lưng.
Hắc Tông dẫn Tinh Niệm đến chỗ một thế lực tại vòng đầu.
Là luyện linh sư hội chi nhánh thành Hương Ba. Ngày đầu khi đến thành Hương Ba, Hắc Tông cũng dẫn Tinh Niệm đến luyện linh sư hội bái phỏng.
Vị lão giả lục y thấy Hắc Tông thì vui vẻ ra mặt, tiến đến đón.
Lão giả này là phó hội trưởng Lưu Gia tu vi Tạo Thể tam trọng, cùng một lão giả khác tên Trương Quân tu vi Tạo Thể nhị trọng, cùng vài trăm tên Luyện Linh cảnh theo sau.
Nhìn vào thế lực của luyện linh sự hội rõ ràng không yếu nhưng cũng không mạnh, vớt không nhiều chỗ tốt nếu có.
Còn Hắc Tông và Tinh Niệm chỉ có hai bọn họ dù Hắc Tông là Tạo Thể tam trọng cũng bó tay bó chân.
Hắc Tông cùng Tinh Niệm cũng là luyện linh sư.
Vậy là không hẹn mà hợp Hắc Tông, Tinh Niệm gia nhập thế lực luyện linh sư hội.
Hắc Tông cùng Trương Quân, Lưu Gia trò chuyện vui vẻ.
Sau đó, Tinh Niệm biết được ngọ nguồn câu chuyện:
Có kẻ trộm mộ, đào trúng mộ cường giả, kích phát cấm chế. Vậy nên mới xuất hiện tiếng nổ vang cùng cột ma khí.
Nhìn xem uy lực của cột ma khí thì chủ ngôi mộ ít nhất phải là Tạo Thể cảnh đỉnh phong.
Cột ma khí do cấm chế phát ra, có lẽ cần nửa canh giờ nữa mới kết thúc, lúc đó xông vào lăng mộ là thích hợp nhất.
Các thế lực đến nơi đây dường như có sự sắp xếp thứ tự trước sau tiến vào dựa theo thực lực.
Vậy nên Lưu Gia mới vui mừng chào đón Hắc Tông, thêm một vị Tạo Thể cảnh luyện linh sư hội lại tiếp cận mấy vị trí đầu. Tiến vào trước tiên luôn có lợi thế nhất định.
Khoảng nửa canh giờ sau, cột ma khí tan hết, các thế lực chuẩn bị tiến vào.
Đầu tiên là phủ thành chủ, binh lính đi trước, tướng lĩnh theo sau.
Tiếp theo là Lương Vân thương hội, Phong Dực thương hội, luyện linh sư hội, Ly thế gia…
Các thế lực lớn sau khi tiến vào thì sau đó là Luyện Linh tu sĩ ùa vào như ong vỡ tổ, ai cũng không muốn chậm chân.
Tinh Niệm vừa mới tiến vào, một cỗ khí tức mục nát, cổ lão ập vào mũi. Tinh Niệm có chút suy đoán vị này hẳn là đã chết cả vạn năm, không biết còn thứ gì quý giá mà khiến nhiều kẻ lại điên cuồng xông vào như vậy.
Tinh Niệm kiến thức còn thiếu, đồ vật tiếp xúc cũng chỉ là loại phổ thông nên thấy không khẩn trương.
Tinh Niệm lại không biết rằng, mộ của mỗi vị cường giả đều cất chứa bọn hắn cả đời tích súc: hồn binh, đan dược, Ma Linh Trụ, ma thạch… Mấy thứ này nếu như chỉ là loại cấp thấp có thể chỉ tồn tại mấy ngàn năm.
Nhưng cường giả Tạo Thể cảnh đỉnh phong há lại cất giữ đồ cấp thấp, ít nhất cũng là trung cấp. Mấy món đồ trung cấp tồn tại vạn năm cũng là bình thường.
Tinh Niệm cũng không gấp gáp từ tốn tiến sau lưng Hắc Tông.
Trong lăng mộ nhiều đường, nhiều ngã, đan xen gấp khúc như một mê cung.
Số kẻ đi vào cũng hơn vạn nhưng trong đây vẫn không hề có cảm giác chật chội.
Một lúc sau có tiếng thét phía trước vang lên, rồi tiếp theo, tiếp theo… không nói cũng biết có kẻ dính bẫy, chết oan chết uổng.
Hắc Tông quay lại nhắc nhở Tinh Niệm:
“Bất cứ cường giả nào khi chết cũng muốn được yên tĩnh, không muốn ai xâm nhập nên bố trí rất nhiều bẫy.”
“Những kẻ đi trước hẳn là đã kích hoạt bẫy, chúng ta đi phía sau sẽ an toàn hơn.”
Tinh Niệm thắc mắc: “Vậy tại sao chúng ta lại giành vị trí phía trước.”
Hắc Tông cười ẩn ý: “Không phải chúng ta giành vị trí phía trước mà là thế lực chúng ta giành vị trí phía trước.”
Sau đó nhìn mấy tên Luyện Linh thuộc hạ tiến lên dò đường.
Tinh Niệm thấy vậy thì hiểu ra.
Càng tiến về phía trước số bẫy xuất hiện càng nhiều, càng nguy hiểm. Đến lúc này mấy tên Tạo Thể cảnh cũng phải ra tay phá bẫy vì nếu để Luyện Linh cảnh mù quáng tiến lên cũng là hy sinh vô ích.
Luyện Linh cảnh vẫn còn tác dụng rất lớn.
Ám tiễn, hoả cầu, độc khí, dây gai,…. Liên tục xuất hiện.
Một phần mười số kẻ tiến vào lăng mộ đã chết, tất nhiên chỉ là Luyện Linh cảnh.
Các thế lực lớn có Tạo Thể cảnh, số lượng tử vong ít rõ rệt.
Sau nửa canh giờ lần mò trong mê cung cạm bẫy, tất cả đều được đi tới một quảng trường lớn.
Hai bên có rất nhiều thạch bia lớn, phía trước là một cái đại môn.
Ở đây có cảm giác hùng vĩ, cổ xưa, bọn họ tại đây chỉ là sâu kiến.
Trên tấm thạch bia có hình vẽ, chữ viết kể lại cuộc đời chủ lăng mộ.
Khi đọc thấy thông tin trên mấy tấm bia, mấy vị Tạo Thể cảnh tu sĩ đều có chút sợ hãi, khó bình tĩnh.
Lúc này phó thành chủ Chu Hân lên tiếng:
“Các vị cũng thấy nơi đây rất nguy hiểm, trong mê cung chúng ta đã chết hơn phân nửa, Tạo Thể cảnh cũng bị thương, chỉ sợ phía trước càng nguy hiểm hơn.”
“Các vị ở đây đều là con dân thành Hương Ba, ta là phó thành chủ không mong thấy một ai chết đi. Các vị chi bằng lối cũ quay lại, tính mạng làm trọng.”
“Ta sẽ để một đội quân dẫn các vị an toàn về thành.”
Lương Vân hội phó Hạc Du cũng nên cũng lên tiếng:
“Chu phó thành chủ nói có lý, Lương Vân thương hội cũng phái ra một nhóm hộ tống các vị ra ngoài.”
“Phong Dực thương hội cũng vậy, giúp một tay…”
“Luyện linh sư hội cũng nguyệt góp chút sức….”
Liên tục có mấy thế lực lên tiếng, khiến nhiều kẻ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, ngơ ngơ ngác ngác bị đưa ra ngoài.
Tinh Niệm cũng không hiểu chuyện gì nhưng Hắc Tông lại cười bí ẩn ra hiệu cho hắn tạm thời yên tĩnh đứng xem là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.