Nhân Tổ

Chương 319: Lấy lại linh trí




Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên sầm tối, chớp đông nhay nháy, những tia sét chiếu sáng chân trời, báo hiệu trận mưa xuân đang đến.
Đám kiến vệ sĩ nhỏng đầu, hai sợi râu nhúc nhích tới lui, bọn chúng cảm nhận được hơi nước tràn ngập trong không khí. Bọn chúng biết chuẩn bị có mưa, bọn chúng rít lên những tràng dài báo hiệu.
Lũ kiến săn mồi nhận được tín hiệu, đồng loạt dừng hành quân, quay đầu trở lại tổ.
Không bao lâu sau, mưa bắt đầu trút xuống, mưa ào ào như thác đổ, cành lá trĩu nước. Mùi đất cùng với mùi cây mục phân hủy bốc lên. Từng con suối nhỏ róc rách chảy, cuốn theo lá khô.
Đám chim thú dáo dác tìm chỗ trú ẩn. Gà con rúc vào lòng mẹ. Sóc con cuộn mình trong hang. Lũ thỏ liếm bộ lông ướt cho nhau. Mọi chim thú dường như dừng lại trước cơn mưa đầu mùa.
Lũ kiến nhanh chân chạy về hang, nhưng rất nhiều con chậm chân bị dòng nước cuốn đi. Có một đám kiến bị dòng nước cắt ngang đường về tổ, bọn chúng bối rối bò loanh quanh tìm đường đi. Mưa càng lúc càng lớn, dòng nước càng lúc càng mạnh, tại bờ bên kia, con kiến vệ sĩ rít lên hướng dẫn đám kiến săn mồi đi qua nhưng mà mưa lớn khiến nó bất lực. Cuối cùng nó quay đầu về tổ để mặc lũ kiến săn mồi.
Nếu may mắn đám kiến săn mồi này có thể tìm được một chỗ trú chân, chờ qua cơn mưa nó lại đến đón. Nếu như xui xẻo bị dòng nước cuốn đi, vậy thì coi như thôi, kiến săn mồi nhiều lắm, chết một đám không nhằm nhò gì.
Đám kiến săn mồi không có chỉ đạo, bọn chúng liền trở nên rối loạn.
Có con liều lĩnh nhảy vào dòng nước băng qua bên kia bờ, nhưng nó bị dòng nước cuốn trôi. Có con quyết định đi dọc theo dòng nước, và nó đi mãi cũng không tìm được đường vòng qua, cuối cùng bị một con cóc ăn mất. Có con không biết làm gì đứng yên tại chỗ, chờ đợi được cứu, khi mưa càng lớn, dòng nước mở rộng, cuốn nó đi mất. Có con chỉ biết kêu cứu lũ kiến vệ sĩ trong vô vọng, nó cũng bị nước cuốn đi.
Cuộc sống muôn vàn khó khăn, không khó khăn nào giống khó khăn nào, không bao giờ có một công thức chung giải quyết tất cả.
Có mấy con kiến chọn cách quay đầu tìm chỗ ẩn nấp. Có con đi vào đất bùn, kẹt chân không nhấc ra được, bị một con cóc bắt gặp ăn mất. Có con đang đi thì bất ngờ bị một dòng nước khác cuốn đi. Có con tìm tới được tán lá trú mưa, nhưng chẳng may trong tán lá có một con nhện, con kiến bị ăn thịt mất.
Trong toàn cánh rừng, những cảnh tượng này lặp đi lặp lại thường xuyên, không chỉ riêng loài kiến mà bất kỳ loài nào cũng có thể mắc phải.
Tại trong một hốc đá an toàn, có một con Hồng Côn may mắn đã đến được nơi đây trước khi bị nước cuốn đi. Bên ngoài mưa vẫn liên tục trút xuống, trời đã hoàn toàn tối sầm, thỉnh thoảng cánh rừng lại được những tia sét thắp sáng.
Con kiến nằm cuộn mình ngủ theo đúng giờ giấc của kiến, mặc dù không có kiến vệ sĩ điều hành nhưng mà nó vẫn theo đúng bản năng ngủ đúng giờ.
Trong không gian hồn cư của con kiến, có một hình nhân đang đứng bất động, ánh mắt vô hồn trắng dã. Không ai khác chính là hồn phách Tôn Kỳ.
Bỗng nhiên ngón cái của hắn nhúc nhích, sau đó là ngón trỏ, ngón giữa… Bàn tay hắn đột nhiên siết chặt. Tôn Kỳ gồng lên, ngửa mặt hét lớn.
A… a… a…
Ánh mắt hắn sáng lên những tia linh trí, hắn từ từ đưa tay lên trán bóc xuống dấu ấn màu đỏ.
Dấu ấn này giống như đã mọc rễ trên đầu hắn, lúc bị lôi ra, từng xúc tu màu đỏ cắm sâu vào đầu Tôn Kỳ không chịu rời ra, bọn chúng như những con giun lúc nhúc lì lợm.
Tôn Kỳ cảm thấy vô cùng đau đớn, là nỗi đau từ tận hồn phách phát ra, nỗi đau này không thể nào diễn tả bằng lời, những nỗi đau thân xác trước đây không là gì với lúc này.
Hắn hét lớn vận lực, một lần dứt khoát rút ra dấu ấn đỏ.
Hắn ngã quỵ trong cơn đau khôn xiết, tay hắn ôm trán bịt lại vết thương, không để hồn lực thoát ra. Trong tay còn lại, dấu ấn màu đỏ như con bạch tuộc giãy giụa, nó vươn xúc tu cố cắm vào tay hắn.
Tôn Kỳ giận dữ, hét:
“Hỏa Hỏa, đốt nó!”
Hỏa Hỏa lập tức xuất hiện, há miệng phun lửa, ngọn lửa bao lại dấu ấn đỏ. Dấu ấn vùng vẫy trong ngọn lửa nhưng hoàn toàn vô dụng, lập tức nó bị thiêu cháy thành hư vô.
Tôn Kỳ nhanh chóng xếp bằng, vận chuyển linh khí và hồn lực, hồi phục lại vết thương. Hỏa Hỏa đứng bên cạnh hắn, yên lặng không hề lên tiếng.
Một lúc sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, thở ra một ngụm trọng khí. Hỏa Hỏa lúc này mới lên tiếng:
“Ngươi bị gì vậy!?”
Tôn Kỳ xoa xoa trán, vẫn còn một chút sẹo nhỏ, lòng không khỏi lạnh đi, nói:
“Đáng sợ! thật sự đáng sợ. Không ngờ một dấu ấn nho nhỏ lại có thể khống chế ta suốt một thời gian dài.”
“Ồ! Ngươi bị khống chế sao? nói nghe thử.” Hỏa Hỏa hứng thú hỏi.
Tôn Kỳ hít sâu một hơi, chậm rãi nhớ lại mọi chuyện, sắp xếp các vấn đề rồi nói:
“Ta ban đầu vốn tưởng ấn đỏ trên trán con kiến chỉ là một đặc điểm cơ thể, không ngờ nó lại là ấn ký hồn phách, công dụng tương tự như ấn ký hồn phách mà Ma tộc dùng để khống chế hồn nô hay ma thú…”
“Ý ngươi là con kiến này có kẻ khống chế? Ma tộc đã xâm nhập vào Yêu giới?” Hỏa Hỏa ngắt lời hỏi.
“Ưm… ta không nghĩ là do Ma tộc làm, vì ấn ký này tự nhiên mà thành, có linh trí, có thể tự động tìm vật chủ, đồng thời khả năng khống chế cực mạnh. Hoàn toàn vượt trội so với ấn ký hồn phách của Ma tộc. Ta đang nghi ngờ một kẻ, nhưng không dám chắc, cần tìm thêm bằng chứng.”
“Vậy thời gian qua, ngươi thực sự bị khống chế?”
“Chứ ngươi thấy ta lúc đó giống như đang tỉnh táo lắm à?! Ta còn chưa hỏi tội ngươi, sao thấy ta bị khống chế mà ngươi không ra giúp, rõ ràng ngươi biết rõ tình hình, vậy mà vẫn ngồi yên coi như không có gì.”
“Ta nào biết. Ta còn tưởng rằng ngươi đang nhập vai con kiến, nên không thức tỉnh ngươi. Không phải lúc trước ngươi nói ngươi muốn hoàn toàn hòa nhập vào Yêu tộc sao?”
“Đúng là ta đã từng nói muốn hòa nhập vào Yêu tộc, nhưng không phải bằng cách này. Nghĩ lại thì cũng không thể nói là bị khống chế, nói đúng hơn là chi phối. Ấn ký đỏ chi phối hoạt động của ta, xóa đi linh trí của ta, khiến ta mơ mơ hồ hồ. Trong cơn u mê, ta nghe được một giọng nói điều kiển, nó hướng dẫn ta phải làm gì và làm như thế nào. Ta không thể khống chế bản thân, chỉ có thể nghe theo lời nó điều khiển.
Lúc đó ta hoàn toàn ý thức được mình đang làm gì, ta muốn dừng lại, làm một thứ khác, nhưng mà không hiểu sao ta vẫn làm theo ý nó. Ta cảm giác như mình là người thứ ba, đang nhìn chính cơ thể mình làm việc.
Đến khi có trận mưa lớn, lực khống chế của nó với ta suy yếu, ta nhân lúc này lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, rút ra dấu ấn đỏ.”
“Ngươi có vô cấu thân thể, làm sao có vật gì có thể xâm nhập, khống chế được ngươi chứ?”
“Ta bị tấn công bất ngờ, đã hoàn toàn rơi vào khống chế, cũng may nhờ vô cấu thân thể, ta mới giữ lại được linh trí của mình. Vô cấu thân thể có tác dụng vạn tà bất xâm, vạn ma bất nhập nhưng thứ này không phải tà cũng không phải ma, chính vô cấu thân thể cũng bị bất ngờ để cho vật này xâm nhập.
Nhưng sau đó vật này nhanh chóng bị xác định là vật ngoại lai, vô cấu thân thể tự sinh ra bài xích. Nếu ta không chủ động gỡ bỏ, hẳn là sau một thời gian nữa vật này cũng bị vô cấu thân thể loại bỏ.”
Dừng một chút Tôn Kỳ liếc xéo Hỏa Hỏa nói:
“Trong cơn u mê, ta lúc đó thực sự mong ngươi đánh thức ta, nhưng ngươi lúc đó còn đang ham ngủ.”
Hỏa Hỏa quay mặt chỗ khác, chu mỏ nói:
“Không phải ta đã đốt nó rồi sao? Ngươi còn nhắc làm gì. Tiếp theo ngươi định làm thế nào?”
“Làm thế nào? Tất nhiên là làm một con kiến rồi.” Tôn Kỳ nói, cũng không tiếp tục hạch tội Hỏa Hỏa.

Sau cơn mưa, trời lại sáng. Trời mưa suốt một ngày một đêm, đến sáng hôm sau mới tạnh. Ánh nắng ấm áp tỏa chiếu mang cho khu rừng một diện mạo mới, khu rừng lúc này sức sống bừng bừng.
Một con kiến từ trong hốc đá bò ra, nó giơ hai cọng râu dò tìm tín hiệu đàn kiến để lại. Nhưng mà không có gì cả, nó đành chọn đại một phương hướng bước đi.
Con kiến bò lên đám lá mục, đi được một lúc bỗng nhiên nó dừng lại, hai râu ngoe nguẩy. Trong tán lá tám con mắt đang tập trung vào con kiến, chỉ cần nó tiến thêm một bước sẽ ngay lập tức lọt vào tấn công.
Nhưng mà con kiến vẫn đứng tại chỗ, đi qua đi lại, không tiến thêm một bước nào. Trong bóng tối con nhện tỏ ra không chút sốt ruột, nó là một thợ săn lão làng, tính kiên nhẫn rất lớn. Nhưng con kiến này giống như đang trêu ngươi nó.
Con nhện dần mất đi kiên nhẫn, nếu con kiến không tiến tới vậy để nó tiến tới, con nhện nhẹ nhàng từng bước chân tiến lên. Khi đã đạt được khoảng cách thích hợp, con nhện lập tức nhảy bổ ra ngoài vồ lấy con kiến.
Dường như biết trước đòn tấn công của con nhện, con kiến lách thân tránh né. Khi con nhện vừa chạm đất, con kiến búng thân nhảy lên người con nhện, cặp càng sắc nhọn cắt vào đầu con nhện, ngay lập tức kết thúc mạng sống của nó. Trước lúc chết, con nhện vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, loại kiến này làm sao biết nhảy rồi? đã thế còn tấn công vô cùng linh hoạt và thông minh? Nhưng mà không ai cho nó một câu trả lời cả.
Giết được con nhện, con kiến ngay lập tức nhấm nháp luôn chiến lợi phẩm. Điều này thực sự vô cùng kỳ lạ vì kiến săn mồi luôn tuôn theo hiệu lệnh, chỉ được ăn khi cho phép và không bao giờ được ăn con mồi săn được.
Con kiến này khác lạ, đơn giản vì nó đã bị Tôn Kỳ đoạt xá. Trước đó ấn ký đỏ đã làm hắn hao tổn không ít hồn lực, bây giờ hắn cần bổ sung năng lượng gấp, đúng lúc con nhện đưa thân lên tận miệng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.