Nhân Tổ

Chương 333: Mượn đao giết mèo




Hắc bỏ đi làn hơi nước bọc bên ngoài che dấu để lộ ra diện mạo thật, đám thuộc hạ cũng làm tương tự. Bọn hắn nhanh chóng quay lại hiện trường. Lúc này, Thương đang chấn an đám quân Yêu tộc.
Hắc xuất hiện tại trong trận doanh, hỏi:
“Ở đây xảy ra chuyện gì? Vì sao phát tín hiệu?”
Tên đội trưởng hơi lúng túng vì theo kế hoạch mà tộc trưởng vạch ra thì đám Ngôn mất tích vì nguyên nhân khác, nhưng trước đó Thương đã la toáng lên là Hải yêu tấn công, giết chết các vị trưởng lão, tất cả Yêu tộc ở đây đều nghe thấy. Bây giờ mà hắn giữ nguyên lời theo kế hoạch thì chẳng khác nào tự nói: có gian trá, còn nếu nói theo lời của Thương thì trái với kế hoạch định ra, tộc trưởng có thể sẽ không chấp nhận.
“Là Hải yêu tấn công.” Trong khi tên đội trưởng còn đang bối rối thì Thương cướp lời nói luôn.
“Có bằng chứng sao?” Hắc ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Thương hỏi.
“Có! Ta nhìn thấy rõ tên cầm đầu.” Thương kiên nghị nói.
“Ồ! Vậy ngươi mô tả hắn xem thử.” Hắc nở nụ cười hỏi, nhưng trong nụ cười có dấu tàng đao.
“Tên dẫn đầu nha, thân hình tương đương với phụ thân, khí tức tương đương phụ thân, thực lực cũng tương đương phụ thân, giọng nói cũng giống với phụ thân, phong cách hành sự cũng giống với phụ thân.” Thương bình tĩnh nửa thật nửa đùa đáp.
“Vậy thì dựa vào đâu ngươi nói hắn là Hải yêu?” trong ánh mắt của Hắc đã có sự tức giận.
“Dựa vào xung quanh hắn có một màng nước bao bọc, không phải vẫn nói Hải yêu lên bờ đều cần nước bao bọc nếu không sẽ bị khô da sao?” Thương thản nhiên đáp.
“Chỉ dựa vào một màng nước, ngươi cũng dám kết luận là Hải yêu sao? Ngươi có biết nếu ngươi phán đoán sai lầm hậu quả sẽ thế nào không?” trong giọng điệu của Hắc không hề che giấu sự tức giận.
“Đúng! Chỉ dựa vào một màng nước là đủ. Nếu như không tính màng nước, vậy chẳng phải nói tên Hải yêu kia quá giống phụ thân đi.” Thương mỉm cười đáp, sau đó hắn cố ý hạ giọng tự nói: “Tội cấu kết với Hải yêu hình như cũng không nhỏ.”
Hắc sắc mặt trầm xuống, đây rõ ràng là đang uy hiếp hắn. Từ khi hắn trở thành tộc trưởng, đây là lần đầu tiên trong tộc có một kẻ dám uy hiếp hắn, đã thế lại là con của hắn. Điều này không khiến hắn giận sao được.
Hắc siết chặt tay, yêu khí lượn lờ quanh thân, khí thế đang được kéo lên. Đám Hồ Miêu tộc đứng xung quanh cảm thấy áp lực hít thở không thông, bọn hắn từ từ lui lại.
Đám Hồ Miêu tộc không muốn thấy Hắc giết Thương, hay ít nhất tại đây thì không thể, vì như vậy sẽ gặp nhiều lời đàm tiếu, có thể gây ra những rắc rối không đáng có.
Nhưng mà bọn hắn không dám mở lời ngăn cản, vì tộc trưởng khi quyết định ra tay, kẻ nào cản kẻ đấy chết.
Thương cũng bị khí thế của Hắc ép lui lại, nhưng mà hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không sợ không hãi, khuôn mặt bình thản không có một chút cảm xúc. Thương biết nếu bây giờ hắn quay đầu bỏ chạy hay lộ ra vẻ sợ hãi, hắn chắc chắn phải chết.
Đối đầu với một kẻ cuồng như Hắc thì chỉ có kẻ liều mới chiến thắng.
Không khí trở nên cực độ kiềm chế. Rồi bỗng nhiên Hắc cười lớn:
“Ha… ha… ha… tốt… rất tốt… Hải yêu to gan dám tính toán trên đầu của ta. Vậy ngươi nói xem xác của mấy vị trưởng lão tộc ta giờ ở đâu?”
“Ta không biết.” Thương mỉm cười trả lời, sau đó quay sang tên đội trưởng hỏi: “Ngươi nói xem xác của bọn họ ở đâu rồi?”
Tên đội trưởng nghe gọi thì toát mồ hôi, thầm than xui xẻo, đứng một chỗ cũng bị đá rơi trúng đầu. Hắc quay sang nhìn hắn với ánh mắt sắc bén.
Tên đội trưởng càng thêm sợ hãi, hắn biết nếu trả lời không thuận thì hắn có thể trở thành bao cát trút giận cho tộc trưởng. Hắn nuốt nước bọt cái ực, cúi đầu cung kính nói:
“Là… là… Hải yêu đã ăn hết xác của các vị trưởng lão.”
“Ngươi xác định?” Hắc hỏi lại, khí thế càng thịnh.
“Chắc chắn… chắc chắn… thuộc hạ lấy tính mạng ra đảm bảo lời nói.” Tên đội trưởng toát mồ hôi, hắn chỉ có thể nhắm mắt phóng lao thì phải theo lao, lúc này mà sửa lời, chắc chắn sẽ chết.
“Được. Nếu chuyện này liên quan tới Hải yêu vậy thì ta sẽ đích thân xử lý.” Hắc dịu giọng ra lệnh: “Để tránh lại bị tập kích các ngươi hãy mau chóng lên đường, ta sẽ phái thêm quân chi viện.”
Dừng một chút, Hắc lại ra nói:
“Do Ngôn dẫn đội hiện tại đã không còn, vậy thì Thương sẽ thay thế làm chỉ huy. Các ngươi có ý kiến gì không?”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của tộc trưởng.” Đám lính Hồ Miêu đồng loạt đáp.
“Được. Vậy thì ngay lập tức khởi hành đi.” Hắc ra lệnh.
Đoàn yêu thú ngay lập tức hành quân, dù trời lúc này vẫn còn chưa sáng.
Tên đội trưởng thả chậm bước chân, nhân lúc không ai để ý, hắn phóng trở lại chỗ Hắc. Nhìn thấy Hắc đang đứng đợi, hắn vội vàng cúi đầu nói:
“Tộc trưởng tha tội, vừa rồi sự việc xảy ra bất ngờ vượt ngoài kế hoạch ban đầu, thuộc hạ cũng không biết nên làm thế nào? Chỉ có thể tự ý hành động.”
“Không sao, mặc dù vượt ra ngoài kế hoạch nhưng vẫn chưa vượt tầm kiểm soát. Lỗi không thuộc về ngươi.” Hắc phất tay nói.
“Đa tạ tộc trưởng không truy cứu. Không biết tộc trưởng gọi lại thuộc hạ là có gì phân phó.” Tên đội trưởng thở phào trong lòng, cung kính hỏi.
“Hừ! dám tính toán trên đầu của ta, ngươi nói xem có thể bỏ qua được không?” Hắc hừ lạnh nói.
Không cần hỏi, tên đội trưởng cũng biết Hắc đang nhắc đến ai.
“Vậy tộc trưởng muốn như thế nào? Có cần thuộc hạ…” nói rồi, hắn đưa tay, móng vuốt cứa ngang cổ.
Hắc lắc đầu:
“Không cần. Ngươi hãy dẫn hắn đến chỗ con heo mập kia.”
“Con heo mập? chẳng lẽ là…”
“Phải!”
“Nhưng đấy đâu phải quân hậu cần.”
“Ta biết, ngươi biết. Nhưng mà hắn không biết.”
Tên đội trưởng sau một giây ngừng lại, lập tức hiểu ra vấn đề, đây là chiêu mượn đao giết mèo. Tộc trưởng không hổ là tộc trưởng, không chỉ chiến lực mạnh mà mưu kế cũng mạnh.
“Tộc trưởng, ta đã hiểu ý.” Tên đội trưởng đáp.
“Nếu hiểu thì đi làm đi.” Hắc phất tay ra lệnh.
Tên đội trưởng lập tức rút lui trở lại trong đoàn quân yêu thú.
Khi chỉ còn lại một mình Hắc, hắn nhếch mép cười lẩm bẩm: “Hy vọng ngươi có thể qua được kiếp này. Ta thật mong chờ một ngày ngươi trở lại lật đổ ta.”

Sau nhiều ngày cấp tốc lên đường, đoàn quân Hồ Miêu tộc cũng đến được nơi Yêu tộc đóng quân.
Đây là một dãy sơn mạch vắt ngang, có mười hai đỉnh núi chính, Yêu tộc bố trí quân đội khắp nơi, phòng ngự nghiêm mật, một con kiến cũng không thoát khỏi truy xét.
Định Quân sơn mạch trở thành lá chắn trọng yếu ngăn cản Hải yêu tiến công vào Yêu giới, trở thành điểm tập kết quan trọng để tiến công Đại Hải.
Cách Định Quân sơn mạch năm trăm dặm về phía đông là bờ biển Đại Hải, khu vực này trở thành chiến trường chính giữa hai tộc.
Không khí Định Quân sơn mạch lúc này tỏ ra vô cùng gấp gáp, kẻ đến kẻ đi nhộn nhịp không dứt, rất nhiều quân tiếp viện được đưa đến, sau đó được phân phối đến các ngọn núi chính nhập vào đại quân.
Trên khuôn mặt của quần yêu có lo lắng, có sốt sắng, có phấn khích, có bình thản, có sợ hãi… mỗi kẻ đối với trận chiến sắp tới có thái độ khác nhau.
Trên trời dưới đất, có thần ưng bay lượn, có cự thú chạy chồm, có địa long xuyên qua lòng đất… đủ mọi loại dị điểu kỳ thú xuất hiện, Tôn Kỳ cảm thấy như được mở rộng tầm mắt.
Đúng lúc này có một bóng râm che khuất tầm mắt bọn hắn, ngước đầu nhìn lên, bọn hắn sợ hãi phát hiện đó là một con cự tượng khổng lồ, bọn hắn thậm chí còn không lớn bằng bàn chân của cự tượng.
Yêu tượng mỗi bước đi đều rung động mặt đất, khí thế từ nó phát ra khiến cho đám Hồ Miêu cũng cảm thấy bủn rủn chân tay, không có can đảm đối kháng. Không nói ra cũng biết Yêu tượng này chắc chắn vô cùng mạnh, có thể còn mạnh hơn tộc trưởng bọn hắn.
Nhưng đáng sợ hơn là mặc dù tỏ ra rất mạnh, trên thân của Yêu tượng vẫn trải dài những vết thương đáng sợ, máu còn không ngừng rỉ ra. Yêu tượng cúi đầu nhìn xuống, không cảm xúc nói:
“Tiểu yêu, tránh đường!”
Đám Hồ Miêu bây giờ mới kịp phản ứng rằng bọn hắn đang chắn đường Yêu tượng, bọn hắn vội vã lui ra.
“Các ngươi! đi bên này.” tên đội trưởng lớn giọng nói.
Mặc dù Thương là chỉ huy nhưng hắn không biết đường đi, vẫn là phải để tên đội trưởng dẫn đường, dù sao thì hắn cũng nhiều lần tới lui Định Quân sơn mạch.
Đoàn quân Hồ Miêu tộc đi đến một ngọn núi.
Ngay lúc này có một giọng nói đầy mỉa mai vang lên:
“Ha… ha… nhìn kìa! Là đám lính mới. Các ngươi nói xem bọn chúng có thể sống được bao lâu?”
“Ta cá một trăm Nhân tộc là không quá một tháng.”
“Một tháng?! Ngươi cũng quá đề cao bọn hắn. Ta đoán bọn hắn chết hết chín phần ngay trận đầu tiên, ta dùng hai trăm Nhân tộc cá cược.”
Đám của Thương nhìn sang. Là một đám yêu thú tạp nham đủ mọi chủng loại, bọn chúng nói cười chỉ chỉ trỏ trỏ đám lính mới.
Có mấy con Hồ Miêu nghe được thì nổi giận, bọn chúng dù sao cũng là tinh anh trong tộc, nghe được lời mỉa mai, bọn chúng làm sao chịu được. Nhưng khi mắt đối mắt với đám yêu thú kia thì bọn chúng tự thấy sợ hãi giống như chuột thấy mèo, dù thực lực hai bên có thể tương đương nhau.
Sợ hãi này không liên quan đến thực lực mà do khí thế. Đám yêu thú kia sinh tử trong chiến trường, tự thân sẽ mang một cỗ khí tức sát phạt mà đám Hồ Miêu không thể có được.
Lúc này, ngồi trên một tảng đá là một con heo to lớn mập mạp trên miệng là cặp răng nanh bị gãy đôi, có vẻ là chỉ huy đám yêu thú này, nó ánh mắt khinh miệt nhìn đám Hồ Miêu.
“Một đám tiểu yêu thì có gì đáng nói. Ta lại thích thứ khác hơn.”
Dứt lời, Yêu trư phất tay cuốn lấy một tên Nhân tộc, nó cầm tên Nhân tộc đang giãy giụa trong tay đưa lên miệng cắn cái rộp đứt đầu tên Nhân tộc, máu me bắn tung tóe, nó há miệng uống máu một cách khoái trá.
Tôn Kỳ thấy cảnh này sắc mặt trầm xuống, hắn siết chặt tay, ẩn ẩn có sát khí sinh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.