Tại Yêu giới, Yêu tộc quân đội không theo quy củ nào cả, mỗi tộc lại có một cách sắp xếp khác nhau.
Yêu tộc phòng thủ tại Định Quân sơn mạch, cũng có một kiểu quân đội riêng, không có tiêu chuẩn rõ ràng.
Đơn vị quân đội thấp nhất là đội. Đội gồm 50 đến 100 Yêu tộc tập hợp lại, đứng đầu là đội trưởng.
Tiếp theo là đoàn, gồm từ 100 đến 200 đội, đứng đầu là đoàn trưởng.
Cao nhất là đại quân, gồm từ 20 đến 50 đoàn, đứng đầu là tướng quân.
Ngoài ra còn có hội đồng tham mưu.
Định Quân sơn mạch có mười hai ngọn núi chính, tương ứng với mười hai nhánh đại quân chủ lực do mười hai đại yêu tọa trấn cai quản.
Về phân loại binh chủng thì cũng tùy thuộc vào mỗi nhánh quân, về cơ bản có mấy loại chính: quân tiên phong, quân hậu cần, quân dự bị, quân chủ lực, quân trinh sát…
Ngoài ra còn có một loại binh chủng là quân cảm tử được đội lốp dưới cái tên quân do thám. Quân cảm tử bao gồm những tử tù nhưng thay vì bị giết thì bị ném vào trong quân này.
Nhiệm vụ của quân cảm tử rất đơn giản: làm đệm thịt để giảm chiến lực của kẻ địch, làm lá chắn sống để bảo vệ quân tiên phong, đi sâu vào chiến trường kiểm tra địa hình, kiểm tra khu vực nghi ngờ có mai phục, đôi khi được đem ra tập luyện cho chiến thuật mới…
Nói tóm lại bất kỳ nhiệm vụ nào cũng đều cửu tử nhất sinh, sống được hôm nay nhưng sống không qua ngày mai.
Đội quân số 27, đội trưởng Dã Trư, thuộc quân đoàn Thiết Hổ, thuộc nhánh quân Hoàng Khải, là quân tiên phong.
Vì một xích mích chẳng đáng có, thiếu chủ Hồ Miêu tộc mới đến đã ra tay sát hại Dã Trư. Quân yêu gồm nhiều thành phần tạp nham, rất nhiều yêu có xích mích với nhau, nhiều loài còn là sinh tử cừu địch.
Để duy trì quân đội ổn định thì cần có quân kỳ đặc biệt nghiêm khắc. Trong đó cấm tự tiện giao đấu cho dù có mâu thuẫn gì đi chăng nữa cũng phải báo lên cấp trên giải quyết.
Không có chuyện muốn đánh là đánh, đánh thắng thì cướp đi chức vụ của kẻ thua.
Việc làm của Thương đã bị khép vào tội chết, hắn chắc chắn sẽ bị cho vào quân cảm tử. Chỉ là Thiết Hổ nhất thời nổi hứng để Thương làm đội trưởng đội 27 và cho toàn đội này thành quân cảm tử.
Sáng hôm sau, trong lúc Thương vẫn còn đang ngủ say tại nơi đóng quân của đội 27 thì tiếng gà trống gáy vang khắp núi đồi đánh thức tất cả Yêu tộc.
Thương nhập nhèm mở ra đôi mắt rồi sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp, hắn vẫn không quen với lối sống quân đội.
Đúng lúc này, có một con cáo đỏ đi tới bộ dạng trịnh thượng, nó hắng giọng nói:
“Đội số 27 nghe lệnh!”
Đám yêu vội vã tụ họp, cung kính chào con cáo, nó nhìn quanh một lượt khó chịu hỏi:
“Đội trưởng của các ngươi đâu?”
Đám yêu nhìn nhau, bọn chúng đều không thấy Thương đâu, một con thỏ nhanh miệng nói:
“Lúc nãy đi ngang qua chỗ hắn, thấy hắn còn đang ngủ.”
Con cáo tức giận:
“Hừ! thật to gan, giờ này còn dám ngủ, không sợ chết hay sao?”
Nhưng nói xong lời này, nó chợt nhớ ra đội số 27 đã thành quân cảm tử, đã là chết chắc thì làm gì sợ chết nữa, nó cảm thấy hơi thẹn.
Dê yêu vội đứng ra nói:
“Hắn đã là kẻ sắp chết, hắn muốn ngủ thì kệ hắn đi. Đại yêu cứ truyền quân lệnh đi.”
“Hừ!” con cáo hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Hắn sống chết thì kệ hắn, nhưng nếu hắn làm nỡ nhiệm vụ thì gia đình, dòng tộc của hắn sẽ phải chịu tội.
Đoàn trưởng có lệnh: một canh giờ sau, các ngươi tiến tới thăm dò bãi lầy lau sậy, phạm vi trăm dặm, trong thời gian bốn canh giờ, mỗi nửa canh giờ phát tín hiệu một lần.
Các ngươi rõ chưa?!”
Đám yêu gật đầu.
Con cáo thấy vậy thì phất đuôi bỏ đi.
Một con chồn yêu nhỏ giọng hỏi dê yêu:
“Hắn còn đang ngủ, chúng ta thế nào chuẩn bị?”
“Chuẩn bị cái gì! Có bảo vật gì bảo mạng thì đều mang đi. Còn hắn, mặc kệ hắn đi. Hắn nếu như không đúng giờ hành quân thì vác hắn theo.” Dê yêu trả lời.
“Hay là chúng ta để mặc hắn.” một con báo đốm hỏi.
“Mặc hắn sao được? đoàn trưởng phát hiện chúng ta không có đội trưởng sẽ trừng phạt toàn đội. Ngươi cũng biết tính của đoàn trưởng rồi đấy. Ngươi muốn bị trừng phạt lắm hay sao?” dê yêu hừ lạnh nói.
Vậy là bầy yêu giải tán trong không vui, trở về chỗ ở chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới.
Một canh giờ sau, bầy yêu tụ tập chuẩn bị sẵn sàng, Thương ngái ngủ vừa đi vừa ngáp, nhìn dê yêu hỏi:
“Ngươi đánh thức ta làm gì vậy?”
Bầy yêu nhìn Thương vô cùng bất mãn, nhưng cũng lười mở miệng mắng chửi, dê yêu phất đuôi bước đi, nói:
“Đã chuẩn bị hết rồi thì đi thôi. Trên đường đi, bọn ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Vậy là đội số 27 nhanh chóng xuất phát, Thương bị đẩy lên phía trước vị trí đội trưởng, nhưng mà hắn lại chẳng biết làm gì. Vừa đi dê yêu vừa giải thích.
“Chúng ta là đội số 27, thuộc quân đoàn Thiết Hổ, thuộc đại quân Khải Hoàng, trước đây là quân tiên phong nhưng bây giờ là quân do thám. Ta gọi là Dương, đội phó đội 27….” Nói đến đây Dương dừng một chút, buồn phiền nói: “mà thôi, đội phó hay không cũng chẳng ý nghĩa gì nữa, đàng nào đều sẽ chết, ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, tất cả đều như vậy…”
Dương thở dài, hắn tốn bao nhiêu công sức và thời gian mới leo lên được vị trí đội phó, nếu như tiếp tục cố gắng hắn có thể trở thành đội trưởng. Vậy mà bây giờ cả tính mạng cũng không giữ được.
Oán hận sao? tức giận sao? tất nhiên là có, nhưng đã không còn ý nghĩa.
Khi sắp chết có rất nhiều thứ sẽ trở thành vô nghĩa, hắn lúc này chỉ nghĩ có thể để lại gì cho gia đình.
Đa phần bầy yêu cũng cùng suy nghĩ với Dương, nhưng dù cho không có tức giận chửi mắng, đánh đập thì bầy yêu cũng không có sắc mặt dễ chịu với Thương, dù sao thì mọi lỗi lầm đều từ Thương mà ra.
Thương cũng nhận ra không khí hắc ám của bầy yêu, mọi ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đều nhắm vào hắn. Nhưng mà cũng không có tên nào tiến lên trách móc hay gây sự.
Thương mở miệng hỏi:
“Đã bị bắt đi chết, sao các ngươi không thử đào ngũ? Cùng lắm cũng là chết mà thôi.”
“Hừ! ngươi nói dễ nghe lắm. Ta hỏi ngươi, ngươi có thể chạy đi đâu? Ngươi có thể thoát khỏi Yêu giới sao? cho dù ngươi có thể thoát được thì gia đình, chủng tộc ngươi thì sao? Ngươi có biết nếu bị bắt lại sẽ bị sao không? Ngươi lúc đó sẽ ước giá như mình chưa từng sinh ra trên đời.” Dương xổ luôn một tràng, trút ra tất cả phiền muộn trong lòng.
Thương nghe xong cúi đầu hổ thẹn, vì hắn mà cả đội phải liên lụy.
Dương lần lượt giới thiệu các thành viên đội 27 cho Thương, tổng cộng có 64 tên, thuộc đủ mọi loại Yêu tộc, các vị trí đều được phân công nhiệm vụ cụ thể phối hợp với nhau nhịp nhàng.
Bây giờ có đội trưởng mới, Thương có thể phân chia lại các vị trí, chỉ là hiện tại bọn hắn đều mang tâm lý phải chết nên chẳng có tên nào hứng thú phân chia vị trí, tùy ý Thương.
Mà Thương thì cũng chẳng quan tâm đến việc này nên hắn cứ để yên mọi chuyện như cũ.
Bọn hắn một đường hướng đông nam, không bao lâu sau bọn hắn đã đến được một vùng cỏ lau sậy cao quá đầu.
Dương dừng lại nói:
“Đến nơi rồi. Bãi lau sậy này rộng hơn năm trăm dặm, nhiệm vụ của chúng ta chỉ thăm dò trăm dặm, hy vọng là mọi chuyện suôn sẻ. Đội trưởng ngươi có lệnh gì không?”
Thương lắc đầu, hắn có biết gì đâu mà ra lệnh.
Dương cũng không bất ngờ, hắn phất tay ra lệnh:
“Vậy thì mọi việc cứ y như cũ mà làm. Bắn tín hiệu thông báo chúng ta đã đến nơi đi.”
Một con thỏ gật đầu, há miệng phun ra một quả cầu yêu khí.
Sau đó toàn đội tiến lên, một số nhóm năm tên Yêu tộc tách ra tiến về các phương hướng thăm dò.
Dương vừa đi vừa giải thích cho Thương:
“Chắc ngươi chưa biết về mục đích của nhiệm vụ. Tiện đây ta giải thích luôn.
Hải yêu sống quen trong môi trường biển, lên bờ sẽ bị suy giảm chiến lực, để giải quyết vấn đề này, bọn hắn đã tiến hóa sống được trong môi trường nước ngọt hoặc liên kết với một số Yêu tộc sống trong nước ngọt.
Chúng ta sẽ thăm dò khu đầm lầy lau sậy xem có Hải yêu ẩn mình hay Yêu tộc phản bội hay không?”
Thương gật đầu:
“Nhiệm vụ có vẻ không khó.”
Đám yêu trợn mắt: không khó?!
Đúng là nghé con không sợ cọp. Mà bọn hắn cũng lười phản bác. Cứ để thực tế dạy cho ngươi một bài học.
Đi được nửa canh giờ, bọn hắn đã đi sâu vào trong đầm lầy, lau sậy cao quá đầu, dưới chân bùn nhão ẩm ướt, côn trùng vo ve quanh tai.
Dương nhìn trời nói:
“Nửa canh giờ rồi, phát tín hiệu đi!”
Một con thỏ gật đầu, chuẩn bị há miệng phun quả cầu yêu khí.
Đúng lúc này. Ục… ục… ục…
Từ dưới bùn nhão chợt trồi lên những sinh vật kỳ lạ.
Phốc… phốc… phốc… những sinh vật này phun ra gai nhọn.
Liên tục có Yêu thú bị bắn nát đầu, con thỏ phát tín hiệu cũng nằm trong số đó.
Dương hét lớn:
“Hải yêu!! Giết!!!”
Bọn hắn bị tập kích, đối phương đã bao vây khu vực này, muốn sống chỉ có thể liều mạng giết. Dương có đầy kinh nghiệm trong chiến tranh nên hắn phản ứng rất nhanh và chính xác.
Thương nhanh chóng phản ứng, hắn liếc mắt nhìn quanh, chợt thấy một lỗ hổng có thể đột phá. Hắn không chút chần chừ bỏ lại toàn đội chạy trước.
Nhưng hắn vừa quay đầu chạy thì một gai nhọn đã cách mi tâm hắn một tấc, giống như đang đợi hắn. Hắn biết mình trúng kế. Lòng hắn run lên.