Nhân Tổ

Chương 428: Kẻ phải đến cuối cùng cũng đến




Lạc Bá đã bỏ rất nhiều công sức, trí lực, tài nguyên để bồi dưỡng, nghiên cứu quá trình tăng cấp thuần khiết huyết mạch của Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết. Đã sắp tới ngày gặt hái được thành quả, tận mắt quan sát quá trình tăng cấp thuần khiết huyết mạch, nhưng vì cái chết của Ma Sư Hoàng mà bị cắt ngang.
Nếu như hắn giao Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết cho đám nhị thế tổ, hắn có thể sẽ không bao giờ có cơ hội chứng kiến thành quả nghiên cứu của mình. Hắn làm sao có thể cam lòng. Vậy nên hắn phải tận dụng thời gian ba ngày này thu gặt thành quả nghiên cứu.
Trước đó Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết đã nhiều lần trải qua quá trình tinh lọc huyết mạch, lần này là lần mấu chốt nhất quyết định thành bại mười năm nghiên cứu của hắn.
Lạc Bá đi vào trong hang lật ra một hốc đá, lấy từ bên trong một cọng thảo dược lá đã vàng úa, một sợi rễ màu cam khô quắt, một nắm hạt vỏ sần sùi màu xanh sẫm và một túi máu còn tươi.
Lạc Bá đặt thảo dược và sợi rễ vào trong cối đá rồi lấy một viên đá nghiền nhỏ cả hai thành bột.
Tiếp theo hắn đập hạt lấy nhân bên trong, để vào cối đá nghiền nát cùng thảo dược và sợi rễ.
Sau khi đã nghiền nát và trộn đều, hắn lấy ra hai cái gáo dừa khô, chia đều bột vào hai gáo dừa.
Tiếp theo đổ máu tươi vào gáo dừa, khuấy đều cho bột tan và máu tan vào nhau.
Cuối cùng, hắn cắt ngón tay nhỏ vào mỗi gáo dừa một giọt tinh huyết.
Lạc Bá đặt hai gáo dừa trước mặt Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nói:
“Uống đi!”
“Phải uống thứ này thật sao?” Hỏa Hỏa nhăn mặt nói.
Bên trong gáo dừa, máu đỏ sền sệt nửa đông nửa lỏng, bốc lên mùi tanh tưởi, thoang thoảng mùi thối, còn có mùi thảo dược đắng ngắt.
“Phụ thân, có thể hay không thêm chút mật ong vào?” Tuyết Tuyết cảm thấy rất khó uống, nên đưa ra đề nghị.
Lạc Bá lắc đầu, nghiêm giọng nói:
“Không được! thêm vào mật ong có thể thay đổi dược tính bên trong, mất đi hiệu quả mong muốn. Hai đứa nhanh uống đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nhìn nhau, mặt nhăn như mặt khỉ, cầm lấy gáo dừa. Bọn chúng hít một hơi sâu, đưa gáo dừa lên miệng, ngửa mặt uống ừng ực.
Mùi vị thực sự là quá kinh tởm, giống như nước tiểu trộn với mật đắng bỏ vào trong túi bao tử để ba ngày ba đêm rồi cho thêm cát vào.
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết vừa uống xong buông rơi gáo dừa, há miệng muốn nôn ọe.
Lạc Bá bóp miệng chúng lại, nói:
“Nuốt xuống! Ta không có dư thuốc đâu!”
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết nén cơn ói, cố gắng nuốt xuống.
“Nằm xuống! vận khởi yêu khí tiêu hóa dược lực.” Lạc Bá ra lệnh.
Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết ngay lập tức nằm xuống, bắt đầu tiêu hóa dược lực, từng sợi yêu khí lượn lờ quanh thân.
Lạc Bá mở ra thần thức tỉ mỉ quan sát cả hai.
Tại trong không gian huyết mạch.
Một dòng sông ánh sáng vắt ngang không gian, dòng sông có màu đỏ đen, tượng trưng cho hai thuộc tính ma và hỏa. Ma là thuộc tính huyết mạch của Lạc Bá, hỏa là thuộc tính huyết mạch của Nguyệt Cơ.
Lúc này ma chiếm bốn phần, hỏa chiếm năm phần, một phần còn lại là tạp nham các loại thuộc tính.
Cả Lạc Bá và Nguyệt Cơ bản thân đều không phải thuần túy huyết mạch nên có thêm tạp nham các loại thuộc tính khác cũng là bình thường.
Tất cả các tộc trong Yêu giới đều là như vậy, dù không liên hôn với tộc khác thì trong huyết mạch luôn lẫn tạp huyết, điều này đến giờ vẫn chưa ai giải thích được. Sau mỗi thế hệ tạp huyết sẽ ngày càng nhiều, khiến cho chủng tộc trở nên suy thoái. Sớm hay muộn cũng khiến tộc đó đi đến tuyệt chủng. Nhưng tạo hóa kỳ diệu sẽ không để điều đó xảy ra vậy nên mới có hiện tượng phản tổ.
Phản tổ là hiện tượng con cháu sau nhiều đời đột nhiên huyết mạch trở nên tinh khiết giống như tổ tiên ban đầu. Đây cũng là một điều bí ẩn mà không ai giải thích được, chỉ có thể nói thiên địa kỳ diệu, mọi điều đã được sắp xếp chặt chẽ không có lỗ hổng.
Dược lực đi vào trong không gian huyết mạch, giống như cơn mưa tinh quang rơi xuống dòng sông.
Dược lực tẩm bổ cho ma thuộc tính và áp chế các thuộc tính khác trong huyết mạch, đặc biệt là hỏa thuộc tính.
Dòng huyết mạch ma quang sáng chói xâm chiếm các thuộc tính khác. Các thuộc tính tạp huyết chống chọi yếu ớt, nhưng hỏa thuộc tính tỏ ra dữ dội không chịu nhường bước, ngược lại muốn tấn công ma thuộc tính.
Tại ngoại giới, Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết cuộn tròn nằm ngủ, nét mặt đau đớn, mồ hôi đổ ướt đẫm bộ lông, miệng rên ư ử.
Trong không gian huyết mạch, các loại thuộc tính xung đột mãnh liệt. Đúng lúc này, từ trên trời cao, một loại tinh quang màu lam đổ xuống.
Lam quang nhắm thẳng vào hỏa thuộc tính, khi lam quang chạm vào huyết mạch hỏa thuộc tính phát ra tiếng xèo xèo giống như đổ nước vào lửa. Hỏa thuộc tính ngay lập tức bị áp chế suy yếu.
Ma thuộc tính liên tục được dược lực tẩm bổ, hỏa thuộc tính lại bị suy yếu. Đây là thời cơ tốt nhất để ma thuộc tính xâm chiếm.
Trong dòng huyết mạch, ma thuộc tính lây lan, hỏa thuộc tính và các thuộc tính khác bị dồn ép, sắp bức ra khỏi dòng huyết mạch.
Đây chính là thời điểm quan trọng nhất, thành bại chính là trong lúc này.
Nhưng ma thuộc tính đang lây lan thì chậm dần tốc độ, các loại thuộc tính khác ngừng lại quá trình bị dồn ép.
Lạc Bá nhíu mày, lúc trước đều là tới bước này, khi ma thuộc tính sắp thành công chiếm giữ thêm một phần huyết mạch thì động lực bị giảm, không thể ép các thuộc tính kia ra khỏi huyết mạch.
Hắn đã từng thử nhiều cách: tăng thêm động lực cho ma thuộc tính bằng thảo dược và tinh huyết của hắn, nhưng cũng chỉ có thể giúp ma thuộc tính tăng thêm một chút, hoàn toàn không thể dứt điểm được các thuộc tính khác.
Hắn cũng thử tăng áp chế các thuộc tính khác, nhưng vẫn không thể giúp ma thuộc tính hoàn thành bước cuối cùng.
Sau nhiều lần suy tư, hắn quyết định mạo hiểm sử dụng nghịch thuộc tính để kích thích ma thuộc tính.
Đối nghịch với ma thuộc tính chính là quang thuộc tính. Ánh sáng mặt trời chính là đại diện phổ biến nhất của quang thuộc tính, nhưng để chiết ánh sáng mặt trời thành quang thuộc tính đưa vào cơ thể của Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết, Lạc Bá làm không được.
Cả Yêu giới, theo như hắn biết thì cũng không ai làm được điều này.
Hắn cũng không tìm được thảo dược hay tinh huyết có quang thuộc tính.
Nên hắn đành chọn thuộc tính khác, thuộc tính hắn chọn là lôi. Lôi thuộc tính tại Yêu giới cũng tương đối hiếm nhưng không hiếm như quang thuộc tính. Bỏ ra một chút công sức, Lạc Bá tìm được một sợi rễ mang lôi thuộc tính trong kho của Ma Sư tộc.
Lúc này chính là thời điểm kiểm tra xem suy đoán của hắn đúng hay sai.
Nếu đúng thì Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết sẽ tăng cấp thuần khiết huyết mạch.
Nếu sai Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết có thể bị phế huyết mạch.
Dù kết quả thế nào, hắn cũng sẽ thử.
Trong không gian huyết mạch, bỗng nhiên có tiếng sấm ầm ầm nổ vang, một tia sét bổ thẳng xuống dòng huyết mạch, tấn công ma thuộc tính.
Ma thuộc tính gặp đả kích thì đột nhiên trở nên hung ác, giống như một con ma long đang ngủ say thì bị khiêu khích. Con ma long chợt tỉnh giấc, nhe răng múa vuốt gầm thét.
Ma thuộc tính cuồng bạo, tấn công các thuộc tính khác.
Lạc Bá nhếch mép cười, quả nhiên có hiệu quả.
Nhưng chỉ được một lúc, sấm sét tiếp tục đánh xuống khiến cho ma thuộc tính bị tổn thương, chỉ sợ không những không thể tiếp tục xâm lược, ngược lại còn bị các thuộc tính khác tấn công.
Đến lúc này Lạc Bá buộc phải ra tay, hắn dùng thần thức xâm nhập vào trong không gian huyết mạch, sau đó giăng ra một tấm thiên võng hứng lấy sấm sét.
Không còn bị sấm sét tấn công, ma thuộc tính dồn toàn lực tấn công các thuộc tính khác, ép các thuộc tính khác hóa thành những sợi sắc khí thoát ra khỏi dòng huyết mạch.
Lạc Bá ánh mắt lộ tính quang, thành công sao?
Ba ngày trôi qua, cửa hang mở ra, Lạc Bá dẫn Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết ra ngoài.
Thái Doãn và Nguyệt Cơ đứng bên ngoài đợi cũng đã được ba ngày, vừa thấy Lạc Bá ra ngoài, bọn họ vội chạy tới hỏi thăm:
“Lạc Bá, kết quả thế nào?”
“Thành công.” Lạc Bá đơn giản trả lời.
Thái Doãn và Nguyệt Cơ thở phào, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng.
Lúc này, một con sư tử xuất hiện, thông báo tang lễ đã sẵn sàng mời Lạc Bá tiến về Hắc Thạch Cung.
Một nhà năm sư Lạc Bá lập tức lên đường.
Hắc Thạch Cung bên ngoài lúc này đã xếp hai hàng dài Ma Sư tộc, bọn chúng nét mặt u sầu, vừa đi vừa khóc tiếng nấc nghẹn ngào.
Bọn Lạc Bá vừa tới, ngay lập tức đã được đưa tới chỗ nhị thế tổ Văn Tâm.
Nhìn thấy đám Lạc Bá, Văn Tâm cười híp mắt:
“Các ngươi cuối cùng cũng đến, ta chờ các ngươi mãi.
A! đây có phải Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết, nhìn hai đứa thật dễ thương!
Nào! lại đây với nhị thế tổ!”
Văn Tâm giang tay chào đón, nhưng Hỏa Hỏa và Tuyết Tuyết rụt rè núp sau lưng mẹ.
Thái Doãn đứng ra hòa hoãn:
“Nhị thế tổ đừng trách, đám nhỏ lần đầu được ra ngoài nên còn nhút nhát.”
“Ồ! không sao. Huyết mạch bọn chúng thế nào?” Văn Tâm vẫn giữ nụ cười trên miệng, làm như không để ý bâng quơ hỏi.
“May mắn! đạt được năm phần thuần huyết.” Thái Doãn khiêm tốn trả lời, nhưng không che giấu sự tự hào trong đó.
“Ồ! năm phần sao? rất tốt… rất tốt...” nghe Thái Doãn nói, nụ cười của Văn Tâm càng thêm đậm: “Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Mới còn nhỏ thế này đã đạt năm phần thuần huyết, tương lai có thể đạt tới bảy phần như ta, thậm chí tám phần như Lạc Bá. Đi theo ta, chắc chắn hai đứa huyết mạch sẽ tăng cấp nhanh chóng.”
Thấy nhị thế tổ Văn Tâm vui vẻ, Thái Doãn hạ giọng cầu xin:
“Nhị thế tổ cũng thấy hai bọn chúng còn quá nhỏ, không hiểu sự đời, có thể hay không cho mẹ và bà bọn nó theo cùng.”
“Được. Tất nhiên là được!” Văn Tâm nghe lời này càng thêm vui vẻ, nếu có thể nắm giữ một nhà bốn sư thì sợ gì Lạc Bá không nghe lời. Bọn họ tự nguyện đưa đầu vào tròng, nàng có thể từ chối được sao.
Sau đó, Lạc Bá bị tách ra khỏi đám Thái Doãn.
Tại trong đại sảnh đường Hắc Thạch Cung, đặt một chiếc quan tài làm bằng Hắc Thạch, xung quanh lượn lờ từng sợi ma khí.
Mỗi Ma Sư tộc đi đến trước quan tài đều quỳ xuống thành tâm kính bái. Không khí vô cùng trang nghiêm và thành kính.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng như cười như khóc vang lên:
“Ma Sư huynh… Ma Sư huynh… sao huynh lại ra đi sớm như vậy… nghe tin huynh mất mà lòng ta quặn thắt, không tin vào tai mình… hức hức hức...”
Một cỗ yêu khí khổng lồ áp xuống Hắc Thạch Cung, không hề có một chút kính ý.
Đám nhị thế tổ sắc mặt trầm xuống, kẻ phải đến cuối cùng cũng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.