Vật trên tay Thần Sứ chính là Cán Cân Công Lý.
Tôn Kỳ nhìn Cán Cân Công Lý không khỏi quen mắt, chợt trong đầu lóe sáng nhớ lại năm xưa Thông Ngôn Đại Thánh dùng vật tương tự đỡ nguyền rủa lôi kiếp cho Sứ Thanh Giang.
Thông Ngôn Đại Thánh từng được chiêm ngưỡng Cán Cân Công Lý, lòng sinh ngưỡng mộ, liền trở về chế tạo thứ phẩm Cán Cân Công Lý. Mặc dù chỉ là mô phỏng nhưng tác dụng thần kỳ có thể chuyển dời nguyền rủa lôi kiếp của Sứ Thanh Giang cho các Yêu tộc khác.
Thần tộc phân chia luyện khí thành: phàm khí, tinh khí, linh khí, chí tôn, thánh khí, thần khí.
Cán Cân Công Lý không thuộc bảng này. Cán Cân Công Lý cao cấp hơn, thuộc về đạo khí, không những thế còn là chí tôn trong đạo khí.
“Không thể nào! Trật Tự chẳng phải đã bị trọng thương, hắn không thể lúc này xuất hiện.” Lục Dục Thiên Ma kinh hãi nói.
Trật Tự chính là tên ban đầu của Tổng Lãnh Thiên Thần Công Bằng Và Trừng Phạt, chủ nhân của Cán Cân Công Lý. Hắn ký ức vẫn còn tại trong cuộc chiến, quen thuộc hơn với cái tên Trật Tự.
“Chỉ bằng một thân tàn phế như ngươi, cần gì Ngài Tổng Lãnh.” Thần Sứ lạnh lùng.
Lục Dục Thiên Ma đảo mắt một vòng, rất nhanh đoán ra gì đó, hắn cười lớn:
“Khặc, khặc… xem ra đúng là hắn bị thương chưa khỏi. Không có hắn, ngươi dùng không được Cán Cân Công Lý.”
“Hừ! ngu ngốc.” Thần Sứ mắng, không muốn tranh miệng lưỡi, tay nâng lên Cán Cân Công Lý, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Cán Cân Công Lý treo lơ lửng thiên không rủ xuống vạn đạo tinh quang như thác nước, chiếu sáng đại địa.
Tinh quang đổ xuống đầu tất cả mọi người, tất cả đều đứng yên hồi hộp chờ đợi. Riêng chỉ có Tôn Kỳ cực tốc bỏ chạy, hắn có nhiều tội a, rất nhiều tội.
Hắn sợ!
Cán Cân Công Lý tác dụng thế nào hắn không biết nhưng chắc chắn sẽ hơn những gì hắn tưởng tượng, nếu như bị Cán Cân Công Lý chiếu ra thân phận thật, vậy thì hắn nguy to. Ngay cả Hỏa Hỏa cũng thu mình lại, nhắc hắn đừng để Cán Cân Công Lý chiếu vào.
Lục Dục Thiên Ma ngước đầu nhìn, không có chạy, vì chạy cũng không có nghĩa lý gì, hắn hiểu tính năng của Cán Cân Công Lý. Cán Cân Công Lý nhắm vào hắn, hắn không chạy được. Ánh sáng cứ thế đổ trên người hắn, không có cái gì công kích.
Trên hai đĩa cân công và tội, đĩa cân tội đang từ từ hạ xuống, cuối cùng trên thân cân hiện lên chữ Tội. Kết quả đã có: là Tội.
Kết quả này không hề ngạc nhiên.
Lục Dục Thiên Ma lúc này lại vô cùng bình tĩnh, không tà ác, không cuồng ngôn, không điên cuồng. Hắn ngửa mặt nhìn, nhếch mép cười. Công là gì? Tội là gì?
Hắn vốn là thiên thần, quản lý và bảo vệ thế giới, nhưng chỉ vì ý niệm khác liền bị phán là Tội. Có công bằng không?
Trên trời cao, vô số Thẩm Phán Chi Kiếm xuất hiện, trút xuống như mưa. Lục Dục Thiên Ma cười lớn giang rộng thân thể đón nhận.
— QUẢNG CÁO —
“Thần Sứ thì ra đều là kế hoạch của bọn ngươi, cố tình đưa ta đến đây.”
Hắn còn tưởng lừa được Thập Dương đưa hắn đến thế giới này, không ngờ chính là đưa mình vào rọ, thành cá trong chậu. Hắn đã thua, chẳng còn lời nào để nói.
Thẩm Phán Chi Kiếm rơi xuống cắm vào bãi dịch, đốt cháy phát ra tiếng xèo, xèo… Mấy vị phong thần xem mà tặc lưỡi, hiệu quả gấp trăm ngàn lần so với bọn hắn. Chí tôn đạo khí đúng là chí tôn đạo khí, không cần điều khiển vẫn vô cùng cường hoành.
Không chỉ rơi trên người Lục Dục Thiên Ma, Thẩm Phán Chi Kiếm còn bắn phá đại địa, tại dưới sâu lòng đất phát ra tiếng xèo xèo… thì ra Lục Dục Thiên Ma đã sớm chia nhỏ nhiều phần, mượn nhờ đại địa che giấu chạy trốn. Nhưng mà sao có thể thoát được Cán Cân Công Lý.
Thẩm Phán Chi Kiếm bắn phá đại địa loạn xạ khiến đám học viên sợ mất mật. Lục Dục Thiên Ma còn không chống được, bọn chúng càng không thể.
Một tên bị Thẩm Phán Chi Kiếm rơi xuống đầu, sợ hãi cực độ, ôm đầu hét lên. Vụt! Thẩm Phán Chi Kiếm xuyên qua người hắn chui vào trong lòng đất. Hắn từ từ mở mắt, sờ soạng thân thể, không bị sao, hắn mừng mà rơi nước mắt.
“Trật Tự! cùng là Thiên Thần, ngươi có cần đuổi cùng diệt tận vậy không?” Lục Dục Thiên Ma hét lên. Hắn sợ thật sự, vì hắn đứng trước nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn, không thể trùng sinh.
“Trật Tự, ngươi ra đây! ra đây cho ta!!!”
Thần Sứ nhìn Lục Dục Thiên Ma từ từ bị tiêu diệt, lạnh lùng không cảm xúc, đây là hậu quả của việc phản bội.
Mấy vị phong thần lúc này mới hiểu thì ra đây là kế hoạch tiêu diệt tận gốc Lục Dục Thiên Ma của Thần Sứ và Thập Dương Thần.
Lục Dục Thiên Ma để Thập Dương lấy đi trái tim, mục đích là xuống đại thế giới này trùng sinh, Thập Dương thuận thế mượn dùng Cán Cân Công Lý tiêu diệt hắn. Đây là kế trong kế.
Một lúc sau Cán Cân Công Lý ngừng công kích, Lục Dục Thiên Ma đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Thần Sứ phất tay thu lại Cán Cân Công Lý, trở lại lục đảo trùng thiên.
“Chuyện còn lại giao cho các vị.” Thần Sứ trước khi đi để lại một câu.
Mấy vị phong thần chắp tay chào.
Trong đống đất đá rất nhiều học viên lôm côm bò dậy, đau nhức xương cốt.
Ầm! Tôn Kỳ hất người, đống đá bay ra, dưới người hắn là Dạ Tuyết, nàng vẫn đang bị ngất. May mắn chưa chết! Chợt hắn cảm thấy lạnh cả người, ngước đầu lên thì thấy một vị nữ thần mặc một bộ băng y, đầu đội vương miện cao cao tại thượng, cúi mắt nhìn xuống hắn.
Hàn khí từ vị phong thần này khiến hắn máu huyết như muốn đóng băng.
Nàng phất tay cuốn đi Dạ Tuyết, rồi ném cho Tôn Kỳ một túi gấm, sau đó biến mất. Từ đầu đến cuối không nói một lời.
Tôn Kỳ gãi đầu cười khổ, vị này hẳn là Băng Tuyết Nữ Thần, mẹ của Dạ Tuyết, Dạ Tuyết đúng là hưởng di truyền từ mẹ, quá lạnh lùng đi, một câu cám ơn cũng không có.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng khi hắn mở ra túi gấm thì ánh mắt tỏa sáng, ba kiện linh khí, thật đúng là nhà giàu.
Nguyên Sa trong đống đất đá bò dậy, hắn không chết, hắn cũng không biết vì sao mình không chết. Khi hắn rớt xuống dưới, bị dịch đen nuốt chửng, hắn mất đi ý thức, lúc tỉnh dậy đã như thế này.
Nguyên Sa kiểm tra thân thể, không có vấn đề quá lớn, chỉ là những vết thương ngoài da, mọi thứ còn lại đều bình thường. Chỉ là trong đồng tử xuất hiện một sợi lục quang nhưng ngay sau đó lại biến mất.
Hắn không biết được rằng đã bị lục dục đại đạo xâm nhập. Lục Dục Thiên Ma trong tên có chữ lục dục cũng không phải để trưng, hắn gợi lên sáu dục vọng trong lòng Nguyên Sa.
Ngoài việc đó ra, hắn không hề động thêm bất kỳ tay chân gì, Nguyên Sa vẫn là Nguyên Sa, trước Cán Cân Công Lý bất kỳ thứ gì thuộc về Lục Dục Thiên Ma đều sẽ bị phát hiện và tiêu diệt.
Nhưng chỉ cần như vậy là đủ. Mục đích hắn xuống đây chính là cái này, cấy vào lòng Thần tộc một hạt cỏ dại.
Đây là kế trong kế, lại lồng thêm kế.
Thập Dương thắng nhưng chưa chắc thắng, Lục Dục Thiên Ma thua nhưng chưa chắc thua. Phải xem hạt cỏ dại này phát triển đến mức nào.
Quyển Phong Thần bay một vòng, phát hiện Nguyên Sa, phất tay ném cho hắn một túi gấm. Nguyên Sa mở ra túi, phát hiện mấy viên đạo thạch. Nên biết để cắt được đạo thạch, phong thần cũng mất chín trâu hai hổ sức lực.
Quyển Phong Thần đưa tiễn một lần mấy viên đạo thạch, đủ cho thấy mức độ quan tâm tới Nguyên Sa. Nhưng mà Nguyên Sa vẫn tỏ ra ái ngại.
“Yên tâm! đạo thạch không vấn đề, vấn đề là thứ dịch đen kia mà nó thì đã bị tiêu diệt hoàn toàn.” Quyển Phong Thần giải thích. Hắn cũng không nói đấy là Lục Dục Thiên Ma, Nguyên Sa chưa cần phải biết.
Nguyên Sa yên tâm cất đi túi gấm.
“Cố gắng tu luyện, sớm ngày phong thần.” Quyển Phong Thần để lại một câu rồi biến mất.
Nguyên Sa nhìn bóng lưng ánh mắt mông lung, lần đầu tiên hắn được gặp phụ thân, không giống lắm so với tưởng tượng của hắn nhưng cũng không tệ.
Tất cả trở về lục đảo trùng thiên. Mọi chuyện coi như tạm kết thúc.
Sự kiện Lục Dục Thiên Ma mang cho mọi người không ít chấn động, phần lớn là cảm thấy sợ hãi, ngay cả với phong thần. Nguyên Thủy Thiên Thần quá mức cường đại, bọn họ mới thực sự xứng với chữ Thần trong tên.
Tôn Kỳ cũng nhờ vậy mà biết thêm được nhiều kiến thức mới.
Cán Cân Công Lý là bảo vật của Tổng Lãnh Thiên Thần Công Bằng Và Trừng Phạt, tự thân hoạt động cũng đã trấn áp tất cả, nếu trong tay Tổng Lãnh Thiên Thần sẽ đáng sợ đến mức nào. Chỉ sợ ai cũng không thoát.
Không những thế Cán Cân Công Lý còn đang duy trì sự tồn tại của Thần giới.
Nên nhớ Thiên Thần cấu tạo từ đại đạo, khi đến thế giới này, tự nhiên khí nơi đây chất lượng quá kém. Đại đạo của bọn họ bị tự nhiên khí dần ô nhiễm. Đây là vấn đề nan giải nếu như bọn họ muốn tiếp tục ở lại lâu dài.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng nhờ có Cán Cân Công Lý, tự nhiên khí được thanh lọc trở thành thần khí, mặc dù còn chưa so được với đại đạo nhưng đã chấp nhận được. Nhưng thần khí không đủ dùng, mỗi Thiên Thần chỉ cần hít một hơi, thần khí sẽ trống không, vì vậy bọn họ cần chìm vào trong ngủ say.
Thần khí cũng chỉ có thể bao trùm lục đảo trùng thiên, những nơi khác mặc dù vẫn trong Thần giới nhưng lại không có thần khí.
Tôn Kỳ trở về, mở ra túi gấm, bên trong lấp lánh những viên đạo thạch, số đạo thạch này chỉ sợ còn nhiều hơn bất kỳ vị nào phong thần. Hắn lúc đầu còn phân vân có nên sử dụng nhưng khi thấy Quyển Phong Thần nói với Nguyên Sa, hắn hoàn toàn yên tâm. Quyển Phong Thần sẽ không hại Nguyên Sa.
Mà cũng thật kỳ lạ, rõ ràng lúc đó hắn thấy Nguyên Sa đã như mành chỉ treo chuông, không biết bằng cách gì, lại có thể thoát được.
Sự kiện lần này để lại cho hắn rất nhiều kích thích, hối thúc hắn phải nhanh lên.
Hắn lúc này đã tại Thần giới được hơn 20 năm, với Thần tộc thì không tính là gì, với Nhân tộc đó là cả một đời người.
Nhân tộc tại Ma giới hay Yêu giới thường không sống quá 20 năm.
Tại Phàm giới, dưới lục đảo trùng thiên, tốt hơn một chút, 50 tuổi đã bước vào tuổi già, sống thêm nhiều lắm 10 năm là chết.
Trong lục đảo trùng thiên hoàn cảnh tốt hơn, có thể để con người sống tới 80 tuổi. Bình thường nhân tộc làm việc tới 60 tuổi thì được nghỉ hưu. Bọn hắn có hai lựa chọn: trở về phàm giới hưởng tuổi già bên dòng họ hoặc ở trong khu dưỡng già tại nhất đảo trùng thiên, cũng không hoàn toàn dưỡng già, bọn họ có thể trở thành người đào tạo thế hệ tiếp theo phục vụ Thần tộc.
Nhân tộc sống lâu nhất được ghi nhận là Thảo, hắn sống tới 500 tuổi, cũng không có gì lạ hắn đã cống hiến rất nhiều nên Thần tộc ban thiên tài địa bảo kéo dài mạng sống là điều hiển nhiên.
Lúc này, A Hoàng A Tú khoảng 40 tuổi, Uyển thì khoảng 30 tuổi, các nàng vẫn giữ được vẻ trẻ trung tuổi 20 nhờ tu luyện, được cải tạo thân thể và hoàn cảnh Thần giới tốt. Nhưng các nàng sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Tôn Kỳ dự định bế quan trường kỳ, khi trở ra chỉ sợ các nàng đã thành nắm tro tàn. Bởi vậy tiếp đó mấy năm tôn kỳ để ba bọn họ giúp mình thử nốt các phương pháp còn lại.
Tất cả kết quả đều không làm vừa lòng hắn. Xem ra nhờ người khác không bằng chính mình cảm nhận. Chuyện này không vội, quan trọng nhất lúc này là nâng cao thực lực.
Trước khi bế quan hắn viết cho A Hoàng, A Tú, Uyển một bức thư, đại ý trong thư nói các nàng làm việc rất tốt, khi các nàng nghỉ hưu mong thưởng thêm cho các nàng. Thần tộc quản sự đọc thư của hắn chắc chắn sẽ không từ chối, chỉ là một yêu cầu nhỏ mà thôi.
A Hoàng và A Tú muốn ở lại cho đến hết đời, dù sao tại Phàm giới, các nàng cũng không thân không thích.
Uyển thì muốn trở về, hắn không ngạc nhiên với quyết định của nàng. Hẳn là nàng muốn truyền lại khẩu quyết tu luyện cho Nhân tộc. Hắn không ngăn cản, hắn muốn dùng nàng như một phép thử.
Thứ nhất là kiểm tra cách nghĩ của Thần tộc về việc con người có thể tu luyện. Hàn Thuyên có thể không để ý nhưng chắc gì các Thần tộc khác cũng như vậy, ai cũng có sự ích kỷ trong lòng, liệu bọn họ có dám để Nhân tộc quật khởi.
Thứ hai là kiểm tra Nhân tộc đối với tu luyện sẽ như thế nào, làm tham khảo để hắn tìm ra một loại công pháp mà đa số Nhân tộc đều có thể tu luyện và phát triển nhanh chóng.