Nhân Tổ

Chương 670: Khiêu chiến các nhà




Hoàn thành khiêu chiến Binh Gia, mấy ngày sau Tôn Kỳ nghỉ ngơi. Đây cũng là thời gian, Hàn Thuyên ngồi lớp giảng dạy, hắn không thể bỏ lỡ được, không chỉ hắn mà tất cả học viên đều sốt sắng lên lớp.
Hàn Thuyên giảng dạy đơn giản mà tinh tế, ai cũng có thể hiểu, nhưng hiểu sâu bao nhiêu thì phải xem trí tuệ mỗi người.
Trong thời gian này đám học viên được xem một cảnh tượng thú vị: phong thần bị gõ đầu.
Hàn Thuyên giảng dạy, đôi khi sẽ dừng lại hỏi chuyện, đối với mỗi cấp học Hàn Thuyên sẽ chấp nhận câu trả lời khác nhau. Có vài vị phong thần trả lời không được cũng bị gõ đầu, phi thường tội nghiệp.
Tôn Kỳ nghe không khỏi si mê, Hàn Thuyên không hổ là Vạn Thế Tôn Sư, cùng là một sự việc Hàn Thuyên giải thích so với hắn càng sâu. Hàn Thuyên như thế, Thảo không biết còn đến cỡ nào.
Trước mấy vị trí giả này, hắn cảm thấy mình còn rất nhiều điều phải học.
Chỉnh đốn một đoạn thời gian, hắn tiếp tục khiêu chiến Du Vân Gia.
Lần này hắn bị ném vào trong một cái bí cảnh, trên một đảo hoang. Yêu cầu rất đơn giản: trong mười ngày tìm ra mật lệnh.
Mọi người thông qua một tấm gương lớn theo dõi Tôn Kỳ.
Lần này số người đến xem còn đông hơn lần trước, Du Vân Gia hốt được một đống lớn điểm. Đấu Chiến nhìn mà tức nghiến răng, biết vậy trước đó thu tiền vé cao hơn.
Trên hoang đảo, Tôn Kỳ phát hiện mọi thứ khá bình thường, hắn cũng không bị hạn chế tu vi. Nhưng mà hắn cũng không dám khinh thường, hắn cẩn trọng thăm dò địa hình.
Đi tới một cái hồ nhỏ, Tôn Kỳ dự định lấy một ít nước, đồng thời quan sát sinh vật quanh hồ.
Nước luôn là nguồn sống cấp thiết của mỗi sinh vật, thông qua quan sát hồ nước hắn có thể biết được hệ sinh thái đảo hoang.
Quanh hồ cỏ mọc xanh, nước màu lục nhiều rong, cỏ nước. Tôn Kỳ đang tại bờ hồ lấy nước, sóng nước lăn tăn. Một đôi mắt đen ngòm dưới đáy hồ đang quan sát con mồi.
Đột nhiên! oa, mặt nước vỡ ra. Một cái miệng đen ngòm đầy răng há ra nuốt chửng hắn.
Tôn Kỳ cười nhạt, phất tay chém.
Phốc! con cá bị bổ đôi, máu loang lổ mặt hồ.
Tôn Kỳ lấy làm lạ, con cá này hoàn toàn không có yêu khí giống như một dã thú bình thường, hình dáng giống như cá trê nhưng mà cá trê không thể nào lớn đến kích thước này được.
Tôn Kỳ ngay lập tức phóng lên cây gần đó, ẩn núp, quan sát. Máu sẽ rất nhanh dẫn các loài hung thú đến.
Nhưng mà không như hắn nghĩ, không hề có hổ báo, chim ưng, đại bàng, hay một loài cá ăn thịt nào. Mà là một bầy đỉa đen, mấy con đỉa to như bắp tay bu lấy xác con cá trê. Chỉ một lát xác con cá đã khô máu. Bầy đỉa chìm xuống dưới nước.
Thật kỳ lạ! Tôn Kỳ nghĩ trong lòng, mấy sinh vật này phát triển quá kích thước bình thường, nếu là Yêu thú thì không nói nhưng là dã thú thì có vấn đề.
Tôn Kỳ đang ngồi xổm trên cành cây, chợt bản năng nguy hiểm mách bảo, lập tức cúi đầu. Xoạt! cái cây bị chém cực ngọt, Tôn Kỳ quay đầu, là một con bọ ngựa khổng lồ. Phốc! hai liêm đao bổ xuống, Tôn Kỳ bật nhảy khỏi cành cây. Con bọ ngựa tung cánh bay theo.
Tôn Kỳ đưa tay một chỉ, thi triển Thiên Hình Kiếm Khí.
Keng! kiếm khí đánh trúng vào ngực con bọ ngựa giống như đánh vào tấm thép.
Tôn Kỳ nhíu mày, cứng như vậy, dã thú làm sao có thể tiến hóa đến mức cản được kiếm khí của hắn? thật quá kỳ lạ.
Con bọ ngựa bổ nhào tới tấn công, tốc độ rất nhanh. Tôn Kỳ khinh thường tung đấm đánh.
Bốp! đôi càng vỡ nát, huyết nhục bắn tung tóe, ngạc nhiên, vậy mà không đánh nó nổ tan xác. Nhìn lại tay mình, Tôn Kỳ thấy rơm rớm máu, hắn bị thương? vỏ cứng như vậy?
Con bọ ngựa rít lên những tràng âm thanh khó nghe. Đúng lúc này trên trời ập xuống một bóng đen, ba đôi chân chụm lấy con bọ ngựa, cái miệng lởm chởm răng cắn nát đầu nạn nhân.
Tôn Kỳ sửng sốt, là một con chuồn chuồn, thật to!
Hắn đã cảm thấy niềm bất tường, không thể ở lâu, phải nhanh chóng tìm mật lệnh.
Mấy ngày sau đó hắn có thể khẳng định đây là đảo côn trùng, do côn trùng thống trị, bọn chúng to lớn và mạnh mẽ khác thường, không thiếu con có thể so với nhất dực, nhị dực.
Tôn Kỳ lúc này đang chạy nhanh, hắn bị một bầy bướm khổng lồ đuổi theo, bình thường thích trêu hoa ghẹo bướm, hôm nay bị bướm đuổi theo lại chạy mất dép.
Bọn chúng thế nhưng không phải bình thường bướm, bọn chúng không hút mật hoa mà là hút dịch sống.
Tôn Kỳ vung tay chém ngang, một cây cổ thụ ầm ầm đổ xuống, đè chết mấy con nhưng phía sau vẫn còn rất nhiều.
Phía trước có một cái hố đen ngòm, Tôn Kỳ thấy thì vội đi đường vòng, bầy bướm bay ngang qua. Phốc! từ trong hố nhảy ra một con nhện lông đen chụp lấy mấy con bướm.
Tôn Kỳ quay đầu nhìn, nhếch mép cười, cho chừa cái tội đuổi theo ta. Đột nhiên, thụp! Tôn Kỳ bước hổng chân, bị buộc cứng ngắc.
Thì ra dưới lớp lá khô là hệ thống mạng nhện chằng chịt, đây là muốn bẫy các con mồi chạy trên mặt đất.
Phốc! dưới lớp lá khô, một con nhện đất xuất hiện, màu giống như màu lá khô, nó bò nhanh tới chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ hét lớn, kích hoạt tấm minh văn, thân hình biến mất tại chỗ.
Bầy bướm và con nhện mất đi con mồi, bọn chúng nhìn nhau, lao vào tấn công, cuối cùng con nhện bị bầy bướm hút khô.
Tôn Kỳ xuất hiện trên không, ngay lập tức hạ xuống đất. Ở trên không rất dễ trở thành mục tiêu của lũ ve sầu, bọn chúng thế nhưng cũng hút dịch sống.
Những côn trùng trên đảo đột biến, năng lượng từ thực vật không đủ cung cấp cho bọn chúng, vì vậy bọn chúng thường chọn hút dịch sống từ sinh vật khác.
Tôn Kỳ vừa đặt chân thì phốc! dưới lớp lá, một con bọ ngựa vùng lên, liêm đao chém vào chân. Hắn nhảy lên, tung hỏa chưởng. Oanh! con bọ ngựa bốc cháy hừng hực. Nơi này không thể ở lâu, hắn phải đi ngay.
Chợt! một con bọ hung từ trên cao nhào xuống chụp lấy hắn, con bọ hung mấy cái chân ôm chặt hắn khiến hắn không thể thoát được, hắn gồng hết sức giữ lại cái hàm đầy răng nhọn của nó.
Tôn Kỳ giận dữ cả người bốc cháy, con bọ hung rít lên những tràng âm thanh chói tai, nhưng mà nó vẫn không chịu buông Tôn Kỳ. Cả hai lăn lộn trên đất, chợt cả hai trượt dài xuống hố cát.
Dưới đáy hố, một đôi càng lớn chỉ chờ có thế, vung lên kẹp chặt con mồi. Tôn Kỳ hoảng hốt, gồng lên tất cả sức mạnh, vỗ cánh thoát ra.
Phốc! con kiến sư tử cắt đứt đôi người con bọ hung, sau đó lôi từng mảnh con bọ hung chìm vào trong cát.
Tôn Kỳ đứng lơ lửng trên mặt đất, quần áo rách toang, lưng rớm máu, đây là do gai chân con bọ hung gây ra.
Đây đã là ngày thứ tám, hắn vẫn chưa tìm được mật lệnh, nhưng hắn có manh mối. Hắn phát hiện dấu vết con người đi về ngọn núi trung tâm, đây là hẳn là gia chủ Phượng Minh Thần để lại cho hắn.
Tôn Kỳ bám trên người một con mối, theo đàn mối bò lên đỉnh núi.
Khi vừa đến chân núi thì ầm ầm… một con bọ ngựa khổng lồ to gấp mười lần con Tôn Kỳ từng thấy, trên người có đường vân hoàng kim, nó đang nổi giận đánh nhau với một con dế lửa.
Hai con vật đánh nhau điên cuồng, đất đá sạt lở, cây lớn đổ rầm rầm.
Sa bàn trên tay Tôn Kỳ sáng lên, đây là sa bàn tìm bảo của hắn, chỉ cần đến gần vật có năng lượng trong vòng trăm bước thì sa bàn sẽ sáng lên nhắc nhở.
Sa bàn chợt sáng chợt tắt theo khoảng cách giữa hắn và hai con đại trùng. Xem ra mật lệnh đang trên người một trong hai con.
Đánh nhau một ngày một đêm, cuối cùng con bọ ngựa chiến thắng, sau đó nó gặm nhấm con mồi, hưởng thụ thành quả. Đây là cơ hội tốt để hắn ra tay.
Ở bên ngoài quan sát, có vị phong thần hỏi:
“Phượng Minh, ngươi để mật lệnh trong bụng đường lang vương sao?”
“Phải!”
“Liệu tên nhóc Thẩm Văn có thể giết được đường lang vương.”
“Nếu cho hắn thời gian, giết đường lang vương không khó. Nhưng bây giờ chỉ còn một ngày. Dù đường lang vương đã bị thương nhưng vẫn không dễ giết.”
“Vậy thì phải xem hắn có thủ đoạn đặc biệt gì không? như là kêu gọi ý chí con người.”
“Khó!” Phượng Minh nhẹ lắc đầu. “Hòn đảo này bị ta giấu trong bí cảnh, hắn khó có thể thi pháp kêu gọi ý chí con người, trừ phi hắn mạnh hơn ta, có thể xuyên qua phong ấn của ta.”
Mọi người đồng tình, chuyện này rất khó. Liệu Tôn Kỳ có thể tạo ra kỳ tích.
Tại trên hòn đảo, Tôn Kỳ quan sát con bọ ngựa, chợt hắn nở nụ cười, bàn tay dâng lên, một quả cầu nước lớn dần.
Quả cầu nước khổng lồ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, con bọ ngựa đang ăn lập tức bị thu hút, từ từ quay đầu, nó nhìn chằm chằm vào cầu nước, toàn thân bất động, giống như bị thôi miên. Tôn Kỳ mỉm cười, hắn đoán đúng.
“Chuyện gì?” bên ngoài theo dõi, có người hỏi nhưng không ai trả lời hắn.
Tôn Kỳ ném cầu nước vào người con bọ ngựa, toàn thân nó ướt sũng. Vài giây đứng yên, đột nhiên con bọ ngựa rít lên quằn quại, bụng nhộn nhạo, từ hậu môn thò ra một cái đầu đỏ.
Sinh vật này là giun bờm ngựa chuyên ký sinh trong côn trùng, đặc biệt ở bọ ngựa. Khi nó sẽ ăn lên não côn trùng sẽ điều khiển côn trùng đến chỗ có nước, để nó đẻ trứng tiếp tục vòng đời.
Đường lang vương là vua đảo, nhưng trên đời này vạn vật tương sinh tương khắc. Vua đảo cũng không nằm ngoài chuỗi thức ăn.
Tôn Kỳ mỉm cười, đối phó với đường lang vương khó nhưng với thứ ký sinh này không khó chút nào. Hắn phất tay chém giun bơm ngựa thành trăm khúc, phát hiện trong nó có mật lệnh.
Tôn Kỳ giơ lên mật lệnh, một cột sáng từ trời chiếu xuống, chuyển di hắn ra ngoài.
Khiêu chiến Du Vân Gia: thành công.
Một tháng sau, Tôn Kỳ tiếp tục đến Ngạo Thành Gia.
Hắn bị ném vào trong mê cung vô cùng vô tận, mỗi một phút sẽ biến hóa một lần. Trong vòng ba ngày hắn phải thoát ra được mê cung.
Có hai lần thành công, lần này người đến xem càng đông. Đấu Chiến nghiến răng cắn tay áo, tổn thất thật lớn a, sao tên nhóc này không khiêu chiến mấy nhà này trước rồi mới đến Binh Gia. T𝗋uyệ𝗻‎ cop‎ 𝘁ừ‎ 𝘁𝗋a𝗻g‎ ~‎ TRÙMT‎ RU𝖸Ệ𝗡﹒v𝗻‎ ~
Trong mê cung, phương vị của Tôn Kỳ liên tục bị chuyển dời. Đối với người bên ngoài muốn tìm ra quy luật mê cung cũng phải mất vài ngày, khối lượng tính toán rất lớn. Người bên trong như Tôn Kỳ càng là khó khăn gấp bội mà thời gian cho hắn chỉ có ba ngày.
Tôn Kỳ phải căng não ra tính toán, mê cung này áp dụng mười dãy số, bảy công thức, tám con số hoàn hảo tạo nên quy tắc vận hành. Cũng may trước đó hắn nghiên cứu các công trình của Thảo, Thảo nghiên cứu rất sâu về toán học.
Người tạo ra mê cung này chỉ sợ cũng tham khảo các công trình của Thảo.
Ba ngày sau, vừa kịp thời gian, hắn thoát ra khỏi mê cung. Hoàn thành thử thách.
Tiếp đến là Ngạo Thành Gia, hắn bị nhốt trong một không gian phong ấn. Không gian này được cấu tạo từ hàng tỷ phong ấn, muốn phá phong ấn cần có hiểu biết về trận pháp, minh văn, ấn ký, đại đạo… hoặc là dùng bạo lực phá. Mà thời gian chỉ có bảy ngày.
Tôn Kỳ vừa phá vừa giải, đến giây cuối cùng hắn mới thoát ra được, suýt nữa là thất bại.
Đến Đông Ly Gia, thử thách của hắn là khôi phục một cái minh văn. Minh văn này không tầm thường, ghép từ vạn minh văn nhỏ, mỗi minh văn nhỏ hợp từ vạn minh văn nhỏ hơn, liên tục năm tầng như vậy. Vô cùng tinh vi.
Điểm lợi hại ở chỗ đây là một loại cổ minh văn, dùng Hàn ngữ vẽ. Giới trẻ hiện nay học Hàn ngữ là vô cùng ít, có thể hiểu và áp dụng càng là hiếm trong hiếm.
Tôn Kỳ mặc dù mang danh học trò Hàn Thuyên, nhưng Hàn ngữ của hắn là tự học. Đổ hết mồ hôi hắn mới sửa xong minh văn.
Mấy lão phong thần thì lại vuốt râu cười, giống như là chuyện đương nhiên, học trò của Hàn phu tử phải giải được Hàn ngữ. Còn nói đùa Đông Ly Gia Chủ cố tình ra đề dễ.
Hắn thật muốn bạo phát đánh mấy lão này một trận, toàn bộ là cố gắng của hắn được không, đừng coi là hiển nhiên chứ! học trò của Hàn Thuyên thì cũng phải học vậy!
Tới Minh Tâm Gia, Băng Lạc Thần không nói nhiều liền trực tiếp ném hắn vào Cực Địa Băng Nguyên, bắt hắn tìm Bất Diệt Thần Hỏa.
Giữ băng nguyên mênh mông một màu băng tuyết, lạnh đến thấu xương, muốn duy trì khỏi bị đông cứng đã khó, nói chi đến tìm kiếm, đã thế còn là tìm kiếm một ngọn lửa. Hắn tất nhiên là không có khả năng tìm ra nhưng may mắn có Hỏa Hỏa bên cạnh, hắn ít nhiều với hỏa đạo sẽ có cảm ứng.
Trải qua muôn vàn khó khăn hắn cuối cùng cũng tìm được Bất Diệt Thần Hỏa, hoàn thành thử thách.
Tôn Kỳ sau khi hoàn thành thử thách bảy nhà, đạt được mục đích liền trở về bế quan. Hắn quên mất còn có nhà thứ tám Thần Đạo Gia, cũng phải thôi, lúc Thần Đạo Gia thành lập, hắn đang bế quan nên không có nhiều ấn tượng.
Bên kia Thần Đạo Gia thế nhưng chờ hắn đến sốt ruột, bọn họ cũng mong Tôn Kỳ đến khiêu chiến, là tín hiệu cho mọi người biết Thần Đạo Gia vị thế ngang bằng với bảy nhà còn lại. Thần Đạo Gia mỗi ngày đều chuẩn bị sẵn sàng, lệnh người canh cổng kịp thời báo cáo.
Nhưng rồi một năm, hai năm, ba năm, hắn vẫn chưa tới, khiến đám phong thần tức điên. Có mấy học viên Thần Đạo Gia không chịu được, xốc nổi chạy đến chỗ Tôn Kỳ hỏi tội.
Tôn Kỳ nghe hạ nhân báo cáo mới ngớ người ra.
Hắn sau đó lập tức xuất quan đến Thần Đạo Gia khiêu chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.