Đám đông xúm lại xem, Nguyên Sa mỉm cười, hắn đạt được mục đích, Tôn Kỳ lần này chết chắc. Con mắt cũng tương tự tự tin, một tiểu chút chít dám trước mặt hắn chạy nhảy.
Tên bán hàng mặt hằm hằm:
“Vị huynh đệ này, ta không quan tâm ngươi là cái gì nhưng mà mua thì phải trả tiền, đừng nghĩ nói khống cho vui rồi thôi! nếu hôm nay ngươi không trả tiền ta sẽ mang ngươi tới Pháp Quân.”
Tôn Kỳ mỉm cười, từ từ gấp từng nan quạt, ôn tồn nói:
“Ngươi bình tĩnh nghe ta nói, ta xưa nay tuyệt không lừa gạt ai?”
“Được! ta cho ngươi một cơ hội giải thích.” tên bán hàng gằn giọng.
Tôn Kỳ ung dung, cầm quạt chỉ vào một đống đồ hỏi:
“Những thứ này có phải ta mua của ngươi hết 500 điểm.”
“Đúng!” tên bán hàng gật đầu.
“Viên đá này là 501 điểm?” Tôn Kỳ lại hỏi.
Tên bán hàng tiếp tục gật đầu, nói thêm:
“Tổng cộng là 1001 điểm, ta bớt cho ngươi 1 điểm còn 1000 điểm, nhưng ngươi chỉ mới đưa cho ta 1 điểm.”
Đám đông nghe chuyện liền hiểu, bọn họ xì xầm.
“Cái này chính là nói khống rồi!”
“1001 điểm lại trả có 1 điểm, tên này bị ngu sao?”
“Ta thấy không phải ngu, chính là có chỗ dựa. Ngươi vừa rồi không nghe sao, người ta thế nhưng là sư đệ Thập Dương thống soái.”
“Thôi đi! chuyện này mà ngươi cũng tin, Thập Dương thống soái làm gì có sư đệ.”
Nguyên Sa đứng bên ngoài, chỉ tủm tỉm cười, hắn không cần thêm dầu vào lửa, hắn tự trọng thân phận không như Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ mặc bọn họ xỉa xói, hắn vẫn ung dung, tiếp tục nói:
“Ta nói trả đủ cho ngươi thì sẽ trả đủ.”
“Bằng 1 điểm sao?” tên bán hàng mỉa mai.
“Ta hỏi ngươi: ngươi bán đồ vậy ngươi có mua đồ?” Tôn Kỳ lại chỉ đống đồ.
“Có! ngươi định câu giờ với ta sao?” tên bán hàng cáu.
“Vậy thì được rồi!” Tôn Kỳ thản nhiên. “Đống đồ này ta mua với giá 500 điểm.”
Tôn Kỳ kéo đống đồ về phía mình.
“Sau đó ta lại mua viên đá này với giá 501 điểm.”
Tôn Kỳ tiếp tục kéo viên đá về phía mình.
“Nhưng mà ta lại cảm thấy chỉ cần viên đá, nên ta quyết định bán lại đống đồ này cho ngươi.”
Tôn Kỳ đẩy đống đồ về phía tên bán hàng.
“Ta hỏi ngươi đống đồ này bao nhiêu?”
“500 điểm.”
“Đúng vậy! tức là ngươi phải trả cho ta 500 điểm. Ta lại hỏi ngươi viên đá này bao nhiêu?”
“501 điểm.”
“Đúng vậy! ta bán cho ngươi được 500 điểm, ta lại mua của ngươi 501 điểm, lấy 501 trừ đi 500, vậy có phải ta trả ngươi 1 điểm.”
“Cái này????” tên bán hàng gãi đầu, bị làm cho hồ đồ, cái này có vẻ đúng nhưng mà hình như lại là sai.
“Ta đã nói ta trả ngươi đầy đủ, không nợ một xu, ngươi thấy ta nói có đúng không?” Tôn Kỳ mỉm cười giang tay, tấm lòng rộng mở. “Mọi người nói xem có đúng không?”
“Ừ...” “Ờ...”
Đám đông cả đám gãi đầu ậm ờ, cảm thấy có gì đó sai sai, mà không biết sai ở đâu! Hay là đúng rồi? bọn họ cũng không biết nữa!
“Ngươi… ngươi...” Nguyên Sa tức giận đến mức nói không nên lời, rõ ràng là lừa gạt, nhưng lừa gạt ở đâu? hắn không biết!
“Sư tôn?” Nguyên Sa cầu cứu con mắt.
Con mắt lúc này nếu như là một người có biểu cảm thì mặt hắn sẽ lúc xanh lúc đỏ, lý luận của oắt con này chẳng biết làm sao phản bác.
“Ta thế nhưng là người đường đường chính chính.” Tôn Kỳ lúc này mở miệng, chính khí hạo nhiên. Hắn nghiêm sắc mặt chỉ Nguyên Sa: “Tất cả hiểu lầm đều vì có kẻ góp lửa thổi gió.”
“Ngươi đừng có ngậm máu phun người.” Nguyên Sa mắng.
“Vậy sao?” Tôn Kỳ cười cười. “Mỗi lần ta mua hàng ngươi đều nói khống giá cao để cướp, không phải ý đồ xấu thì là gì?!”
Tôn Kỳ đây là đổi trắng thay đen.
“Hừ! chính ngươi mới là kẻ kêu khống giá, ta mới là người kêu giá đầu tiên.” Nguyên Sa tức giận.
“Vậy sao? nếu đúng như lời ngươi, vậy ngươi mua đống đồ này đi, có bao nhiêu đâu, 500 điểm mà thôi, nếu ngươi thật sự cần, bằng đấy điểm có xá gì!”
“Ngươi...” Nguyên Sa cứng họng, hắn tất nhiên không thể mua đống rác rưởi này, không nói hắn không đủ điểm, có đủ hắn cũng không mua, hắn kêu khống giá là để chơi Tôn Kỳ mà thôi. Không ngờ lại thành gậy ông đập lưng ông.
Tôn Kỳ lúc này giang tay nhìn mọi người nói:
“Các ngươi có biết hắn là ai không? hắn chính là Nguyên Sa, kế thừa di sản Bắc Ngạo tướng quân, tài phú có thể nghĩ, các ngươi có cho rằng hắn không thể bỏ ra 500 điểm, vậy mà hắn lại đi lừa gạt người khác.
Các ngươi không tin ta sao? Nào, huynh đệ ngươi tới đây nói rõ cho mọi người biết.”
Tôn Kỳ phát hiện trong đám đông có tên binh nhất bán mảnh vỡ thánh khí hồi nãy, liền kéo ra làm nhân chứng cho mình. Tên này không hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng vốn đã ghét Nguyên Sa, được dịp, hắn liền xổ ra.
Nguyên Sa giận không thể tả, hắn liền tách ra đám đông trở về, hắn không dám ở lại. Danh tiếng hắn gầy dựng bao lâu nay, hôm nay bị mất sạch.
Tôn Kỳ cười cười, cũng không ở lại.
...
Trong phòng, Tôn Kỳ lấy ra khối đá tay bóp mạnh, khối đá vỡ vụn, để lại trong tay hắn một mảnh vụn nhỏ bằng ngón tay.
Tôn Kỳ ném lên, mảnh nhỏ bay vụt vào hồn cư hòa vào mảnh vỡ Khai Thiên Phủ, cả hai vốn là một thể. Mảnh vỡ Khai Thiên Phủ lớn thêm một chút.
Nguyên Sa hay đúng hơn là tồn tại kia hẳn là cũng phát hiện được mảnh nhỏ Khai Thiên Phủ bởi vậy mới tính kế lấy đi nhưng mà tồn tại kia không thể ngờ được hắn có mảnh vỡ Khai Thiên Phủ có thể cảm nhận được đồng loại.
Sự việc hôm nay cho hắn rất nhiều suy đoán.
Hắn vốn nghĩ Thiên Thần hoàn hảo vô khuyết, bất tử bất diệt, đại đạo vô ngấn, chắc chắn nhiều người cũng nghĩ như vậy. Nhưng sự việc này, hắn thấy được Thiên Thần có khuyết điểm.
Khuyết điểm đó chính là... Thảo.
Cái trò mua 1001 điểm trả 1 điểm, chỉ là trò chơi của các con số. Thảo đã từng đưa ra ví dụ tương tự trong tập số học, đáng tiếc Thần tộc không ai quan tâm, chỉ có Tôn Kỳ là ghi nhớ.
Thảo đối với số học chính là tổ sư, Tôn Kỳ là tiểu sư.
Thiên Thần đối với đại đạo hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng với những con số lại chẳng hiểu gì, đây có thể là điểm đột phá để hắn tương lai chống lại Thiên Thần, nếu có!
Hỏa Hỏa lúc này xuất hiện, hỏi:
“Ngươi biết tồn tại độc ác kia trong người Nguyên Sa, vì sao còn trêu chọc? thấy ngươi vuốt râu hùm, ta cũng lo thay cho ngươi.”
Tôn Kỳ thở dài, gật đầu, lời Hỏa Hỏa nói không sai, nhưng hắn có lý của mình.
“Ta cố tình chèn ép Nguyên Sa có ba lý do:
Thứ nhất là để kiểm tra ranh giới của tồn tại kia, hắn càng nhẫn nhịn thì đồng nghĩa âm mưu càng lớn, sẽ càng khó đối phó, càng khó chơi. Nhưng hắn cũng sẽ trốn càng kỹ, vậy nên trước nhiều người ta không lo bị giết bất ngờ.
Thứ hai là để bảo toàn tính mạng, ta và Nguyên Sa mâu thuẫn, có thể nói ai ai cũng biết, nếu như ta có mệnh hệ gì thì Nguyên Sa chính là kẻ tình nghi lớn nhất. Nếu tồn tại kia thông minh sẽ không dễ dàng giết ta, sẽ phải cân nhắc thiệt hơn.
Thứ ba Nguyên Sa được tồn tại kia giúp đỡ, tiến bộ sẽ cực nhanh, ta nhiều lần gây sự, đồng thời cho người theo dõi, chính là muốn hạn chế thời gian hắn tu luyện. Thử nghĩ một chút nếu ngươi có đại bí mật trong người, lúc tu luyện ngươi có muốn bị người khác nhìn thấy? chắc chắn là không. Ngươi sẽ phải chọn một chỗ kín đáo.
Không cho Nguyên Sa thời gian tu luyện, liên tục gây sự khiến hắn tâm không thể tĩnh.”
Hỏa Hỏa liếc mắt nhìn Tôn Kỳ: tên này thật nhiều âm mưu quỷ kế, ngay cả tồn tại cổ xưa kia hắn cũng dám tính.
“Ta thấy ngươi toàn suy bụng ta ra bụng người.”
Tôn Kỳ gật đầu, hắn đúng là dùng bản thân mình làm tham khảo để đối phó với Nguyên Sa.
“Ngươi định tiếp tục dây dưa với Nguyên Sa tới bao giờ?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Hôm nay là lần cuối.” Tôn Kỳ trả lời.
Hỏa Hỏa ồ lên ngạc nhiên, trước đó còn một đống tính toán đâu, bây giờ đã từ bỏ.
Tôn Kỳ sắc mặt nghiêm trọng, giải thích:
“Những trò này chỉ hạn chế được hắn nhất thời, không phải là kế lâu dài, chính ta cũng vì hắn mà mất nhiều thời gian. Cách tốt nhất vẫn là thực lực, hắn nhanh, ta phải nhanh hơn, ta cần bùng nổ tu vi vượt lên dẫn trước hắn.”
“Cái này không dễ, ngươi định làm sao?”
“Trở về Thần giới.”
“Nhưng ngươi chưa hết thời gian nghĩa vụ.”
“Yên tâm! sẽ có người giúp ta.”
…
Nguyên Sa trở về lều, giận không chịu nổi, giáng chưởng đập nát cái bàn. Con mắt im lặng, không nên tiếng, hắn biết Nguyên Sa cần phát tiết một chút.
Một lúc sau, Nguyên Sa mới bình tĩnh lại một chút, hỏi:
“Sư tôn, ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là vấn đề ở đâu?”
“Ta không thể trả lời cho ngươi, đây là trò do hậu thiên Thần tộc các ngươi bày ra.” con mắt trầm giọng nói.
Nó lúc này lại đang nghĩ đến một vấn đề khác, nói:
“Thiên Thần dùng đạo ngữ không có dối trá. Nhưng mà các ngươi lại nói dối không chớp mắt, ta nghe qua lịch sử ngươi kể, cảm thấy tên Thảo kia không đơn giản, chỉ sợ hắn tạo ra Tân Ngữ là có mưu đồ sâu xa.”
“Mưu đồ gì?” Nguyên Sa nhíu mày hỏi.
“Tạm thời ta cũng không thể nói rõ, nhưng tốt nhất ngươi nên để chuyện này trong lòng. Tên Thẩm Văn kia không phải rất thân với con người sao? mặc dù rất mơ hồ nhưng ta cảm giác có một âm mưu lớn giữa Thảo, con người và Thẩm Văn.”
Nguyên Sa gật đầu, sau đó hắn lại nhớ đến trước đó Vu kêu hắn phải mua viên đá bằng được.
“Thầy, viên đá kia có gì đặc biệt?”
“Bên trong có một mảnh đạo khí.” con mắt lạnh nhạt lên tiếng.
Nguyên Sa nghe xong trợn mắt sau đó là siết chặt nắm đấm giáng xuống mặt đất.
“Thẩm Văn, ta phải xé xác ngươi.”
Tôn Kỳ dùng một điểm lừa lấy một mảnh đạo khí còn ác hơn hắn dùng năm điểm đổi một mảnh thánh khí.
...
Mấy ngày sau, tai tiếng của Nguyên Sa đã lan rộng khắp trong quân, mâu thuẫn giữa hắn và Tôn Kỳ cũng được nâng lên, tiểu sử Tôn Kỳ thoáng chốc bị mọi người nắm trong tay. Tất cả nghe xong đều hít một hơi sâu, những tưởng Nguyên Sa chỗ chống lưng đã rất lợi hại, không ngờ Tôn Kỳ còn khủng bố hơn.
Bắc Ngạo dù sao đã chết, Lý Bôn chỉ là tiểu tướng làm sao so được với Hàn phu tử, Thập Dương thống soái.
Tôn Kỳ có thể ép Nguyên Sa thở không nổi liền trở thành chuyện đương nhiên.
Chuyện này cũng đã đến tai Lý Bôn, hắn đau đầu không thôi, biết vậy trước đó không nghe lời Nguyên Sa nạp Tôn Kỳ vào dưới trướng, bây giờ muốn tách hai bọn họ ra, khó!
Hắn là tướng quân, cần phải làm gương, không phải muốn nạp là nạp, muốn đuổi là đuổi. Mặc dù khó nhưng vẫn phải thử một lần.
Lý Bôn cho gọi Nguyên Sa và Tôn Kỳ vào trong trướng bồng.
Nhìn hai bọn họ, Lý Bôn thở dài, đều là tuyệt thế thiên tài, cần gì phải như vậy.
Nguyên Sa lúc này hắc khí lượn lờ trên mặt, cho thấy hắn đang ở trạng thái tâm lý cực không tốt.
Tôn Kỳ thì dương dương đắc ý, nhưng mà đối với một người tu luyện chân chính trạng thái này cũng không nên.
Lý Bôn trước khuyên bảo, sau lại để Nguyên Sa ra tiền quân, nhằm tách bọn hắn ra. Tôn Kỳ nhân dịp này xin trở về Thần giới.
“Lần đầu đi nghĩa vụ, trong lòng nhớ nhà, thuộc hạ muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Được! tốt.” Lý Bôn ngay lập tức đồng ý.
“Nhưng mà thời gian nghĩa vụ của thuộc hạ còn thiếu mấy chục năm.” Tôn Kỳ tỏ ra ái ngại.
“Không sao! ngươi lập công lớn, ta đặc cách cho ngươi kết thúc sớm.” Lý Bôn đủ quyền và đủ lý để làm điều này.
“Thuộc hạ xin đa tạ.” Tôn Kỳ chắp tay.
“Vậy ngươi định bao giờ về?”
“Có lẽ là ngày mai.”
“Tốt! ngươi đưa thẻ ra đây.”
Tôn Kỳ đưa ra tấm thẻ, Lý Bôn búng tay thêm vào thông tin trên thẻ, đại ý: Tôn Kỳ lập công được kết thúc nghĩa vụ sớm, đồng thời cho hắn một lệnh ưu tiên dùng cổng dịch chuyển trở về.
Tôn Kỳ chắp tay đa tạ lui ra. Nguyên Sa nhìn theo bóng lưng hắn nhíu mày, không biết trong đầu Tôn Kỳ đang có mưu đồ gì, rõ ràng đang chiếm ưu thế lại xin trở về, chắc chắn là có dối trá.