Nhân Tổ

Chương 819: Quang Minh đã chết




Tôn Kỳ và Trật Tự phối hợp đánh cho Quang Minh tan tác, tốc độ hồi phục không bằng tốc độ tiêu hao.
Quang Minh trước đó vốn đã chật vật, nay lại càng thêm khó khăn.
Tôn Kỳ đánh cũng là vui sướng, thoải mái thi triển chiến lực bởi vì chín phần hỏa lực của Quang Minh đã có Trật Tự gánh. Tôn Kỳ chỉ việc tấn công bào mòn đối phương.
Nếu đại đạo của hắn mạnh hơn nữa, có lẽ cuộc chiến sẽ sớm kết thúc. Nhưng không sao, hắn đang dần thích ứng tăng cường.
Bọn họ đánh nhau đến thôn thiên địa ám, Quang Minh đã suy tàn đến cực điểm.
Quang Minh lộ ra sơ hở. Trật Tự và Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng, đồng loạt khởi kích độc ác.
Phốc phốc phốc…
Trật Tự lưỡi kiếm cắm vào trái tim, Tôn Kỳ hai cái chủy thủy cắm vào hai mắt.
Ba bộ phận này mới thật là Quang Minh, còn lại chỉ là phụ thể, có hay không không quan trọng.
Quang Minh hét lớn một tiếng, cơ thể rạn nứt, từ trong khe nứt bắn ra ánh sáng. Quang Minh Đại Đạo bị tàn phá, Tôn Kỳ và Trật Tự cắt đứt liên hệ giữa hắn với đại đạo.
Oanh! thân thể hắn nổ bể thành những hạt ánh sáng bay khắp thiên địa.
Tôn Kỳ thu tay, thở hồng hộc, xong rồi sao?
“Chết chưa?” Tôn Kỳ lên tiếng hỏi.
“Quang Minh đã chết.” Trật Tự gật đầu, cũng là thở ra một hơi, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành.
Tôn Kỳ nhẹ nhõm, không ngờ lại dễ như vậy. Tiếp sau đó tàn dư của Quang Minh không khó giải quyết.
Âm mưu quỷ kế, minh tranh ám đấu trải qua từ thời khởi nguyên đến nay cuối cùng cũng có một cái kết thúc.
Trật Tự phất tay thu lại Cán Cân Công Lý, Tôn Kỳ điều chỉnh lại khí tức, mọi chuyện đã xong, hắn có thể trở về thống ngự Nhân tộc tiêu diệt kẻ thù.
Tôn Kỳ nghĩ đến đây mỉm cười, Con Rắn và Quang Minh đều không còn, Trật Tự trở về Thiên Quốc, hắn bây giờ vô địch, sẽ không còn bất cứ ai có thể cản bước được nữa.
Hỏa Hỏa lúc này đi tới bên cạnh, sắc mặt không hề thư giãn, nghiêm trọng cảnh cáo.
“Ta cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận!”
Tôn Kỳ nghe nhắc, không dám lãnh đạm, lập tức đạo nhãn mở ra quét dò hư không. Hắn thấy được từng điểm ánh sáng chìm vào bóng tối nhưng không phải do hòa vào thiên địa mà đang biến đổi.
Ánh sáng đang… hóa thành hắc ám.
Đúng lúc này đại đạo rung động, một giọng nói vang lên:
“Hừ, khốn kiếp! ta dự định để lại thứ này đối phó với Đấng Sáng Tạo, là các ngươi ép ta.”
Tôn Kỳ lúc này đã hiểu, Quang Minh chuyển hóa hắc ám, hắn đưa mắt nhìn Trật Tự.
Trật Tự làm ra lơ đãng:
“Quang Minh đã chết, Ma Tổ giáng lâm!”
“Chúng ta phải làm gì? không thể để hắn hoàn thành chuyển đổi.” Tôn Kỳ gấp.
Trật Tự nhún vai:
“Nhiệm vụ của ta đã kết thúc.”
Tôn Kỳ nghe lời này trợn mắt, hắn đã đoán được ý Trật Tự.
“Ngươi không thể như thế. Quang Minh chưa chết, hắn bây giờ hóa thân hắc ám.”
“Nhiệm vụ của ta chỉ có Quang Minh, còn Ma Tổ… vậy để lại cho ngươi.” Trật Tự lạnh nhạt.
Tôn Kỳ nghe vậy muốn nổi điên, đây là cái gì lý lẽ, rõ ràng Quang Minh còn chưa chết.
Không chờ hắn tiếp tục nói, đúng lúc này, các tầng trời mở ra, hào quang rủ xuống, một cầu thang ánh sáng thực hóa.
Cánh cổng Thiên Đàng từ từ mở ra, quang mang chiếu rọi thiên địa, mấy chục cái Thiên Thần bay ra, đứng tại hai bên cầu thang, bọn họ cầm kèn, trống, sáo, đàn… các loại nhạc cụ. Tôn Kỳ đếm được tổng cộng có ba mươi ba vị.
Tôn Kỳ đối với chuyện này ngạc nhiên cũng không ngạc nhiên, hắn đã sớm được nghe kể Thiên Thần hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ trở về Thiên Quốc, chỉ là xuất hiện có chút đột ngột. Giống như vẫn luôn tại bên cạnh, chỉ chờ Trật Tự hoàn thành nhiệm vụ là mở ra.
Trật Tự thở dài một tiếng, trút ra tất cả hồng trần, bước chân nâng lên đạp vào bậc thứ nhất cầu thang.
Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa bị cảnh tượng này thu hút, bọn họ rất tò mò Thiên Quốc trông như thế nào, muốn bước theo Trật Tự nhưng lo lắng, lại thôi. Thang này không phải dành cho bọn hắn, loạn bước không biết có cái gì trừng phạt, tốt nhất là ngoan ngoãn tại chỗ.
Cuối thang ánh sáng là một vị nữ Thiên Thần đứng chờ sẵn, nhìn Trật Tự mỉm cười, phía sau là ba cái hài đồng Thiên Thần, cầm ba vật.
Trật Tự rất nhanh bước tới bậc thang cuối cùng, đối diện với vị nữ Thiên Thần kia.
“Truyền Tin, đã lâu không gặp.”
“Đối với ngươi thôi, với ta chỉ như vừa mới qua.” Truyền Tin mỉm cười.
Trật Tự gật đầu, cũng không tại trên vấn đề này xoắn xuýt quá nhiều, thời gian giữa hai bên tốc độ trôi khác nhau.
Truyền Tin tiếp tục:
“Công Bằng Và Trừng Phạt, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, Đấng Tạo Hóa rất vui mừng ban cho ngươi ba vật.”
Công Bằng Và Trừng Phạt quỳ gối một chân, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu thành kính.
“Vật thứ nhất…” Truyền Tin cao giọng phán, một tiểu hài đồng Thiên Thần bay lên, mang theo một vòng nguyệt quế.
“Vòng Nguyệt Quế, chứng minh cho chiến thắng của ngươi.”
Truyền Tin nhận lấy vòng nguyệt quế sau đó đội lên đầu cho Công Bằng Và Trừng Phạt.
“Vật thứ hai…”
Tiểu hài đồng thứ hai mang lên một cuộn giấy.
“Cuộn giấy, cho phép ngươi ghi lên ước nguyện của mình.”
Công Bằng Và Trừng Phạt hai tay nâng lên xòe ra, Truyền Tin đặt cuộn giấy vào tay hắn.
“Vật thứ ba…”
Tiểu hài đồng thứ ba mang lên một phôi kiếm.
“Phôi kiếm, cho phép ngươi đúc lại Thẩm Phán Chi Kiếm, dùng để trừng phạt thế gian tất cả tội lỗi.”
Công Bằng Và Trừng Phạt cung kính tiếp nhận, hắn sau đó đứng lên.
Truyền Tin nhìn hắn mỉm cười.
“Chúc mừng!”
“Còn những người khác?” Công Bằng Và Trừng Phạt hỏi.
“Yên tâm! tất cả đều được nhận phần thưởng xứng với công sức của mình.” Truyền Tin đáp.
Công Bằng Và Trừng Phạt gật đầu không còn thắc mắc nữa, chân nâng lên bước vào cổng Thiên Đường.
“Khoan đã!” đúng lúc này Truyền Tin ngăn lại.
Công Bằng Và Trừng Phạt quay đầu, không hiểu.
“Trên người ngươi có thứ không sạch sẽ.” Truyền Tin giải thích.
Hắn sau vài giây suy nghĩ, biết được. Hắn xòe bàn tay, ánh sáng ngưng tụ thành một mảnh vương miện. Hắn phất tay ném đi vật này.
Quang Minh Chi Miện gần đó lập tức bay tới, dung hợp với mảnh vỡ cuối cùng. Quang Minh Chi Miện trở nên hoàn hảo, hào quang rực rỡ tỏa sáng. Nó trước đó bị đè đánh ủy khuất vô cùng, trở lại trạng thái toàn thịnh, nó muốn giương uy.
Tôn Kỳ sắc mặt càng xám, ngươi đi thì cũng thôi đi, không cần mảnh vỡ thì đưa cho ta, ta muốn, lại để cho Quang Minh Chi Miện khôi phục.
“Quang Minh vẫn còn chưa chết!” Tôn Kỳ hét lớn.
Thiên Quốc đã mở ra, hai vị Tổng Lãnh Thiên Thần ở đây, chẳng lẽ bỏ mặc Quang Minh sống lại?
“Quang Minh đã chết.” giống như Công Bằng Và Trừng Phạt, Truyền Tin nói lại câu này.
Tôn Kỳ còn muốn tranh luận.
Truyền Tin tiếp tục:
“Đấng Tạo Hóa có lời với ngươi.”
Tôn Kỳ nghe đến Đấng Tạo Hóa lập tức nghiêm túc lên, nghiêng tai lắng nghe.
“Ta chờ con!” Truyền Tin thuật lại.
Tôn Kỳ vẫn đang chăm chú nhưng mà nửa ngày sau không thấy Truyền Tin nói tiếp.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Chỉ có như vậy.” Truyền Tin khẳng định.
Tôn Kỳ cười khổ, hắn còn tưởng nhận được cái gì đó ghê gớm, không thì ít nhất cũng phải cho hắn một cái gợi ý đánh bại Ma Tổ, vậy mà chỉ có ba chữ: Ta chờ con!
Công Bằng Và Trừng Phạt, Truyền Tin quay đầu đi, Tôn Kỳ thất vọng mất mát, đúng lúc này, Truyền Tin quay đầu, a lên một tiếng.
“Suýt nữa quên, Thánh Hóa nói cho ngươi thứ này, hy vọng có thể giúp được ngươi.”
Truyền Tin ném ra một tấm gương, Tôn Kỳ chụp lấy, nàng tiếp tục dặn:
“Vật này chỉ dùng được một lần, ngươi chỉ cần đập vỡ nó là được.”
Không chờ hắn thắc mắc, nàng đã quay đầu bỏ đi. Tôn Kỳ buồn bực, đây rõ ràng là trêu đùa ta mà, làm gì có chuyện Thiên Thần quên…
Tôn Kỳ bất mãn nhưng khi nhìn tấm gương thì mỉm cười.
Vị này Thánh Hóa nhất định phải gặp một lần, đúng là cái người tốt mà, chưa gặp mặt đã tặng đồ tốt.
Ngược lại cái tên Trật Tự kia, hợp tác với nhau lâu như vậy, nói đi là đi, không cho cái gì, còn để lại một đống rắc rối.
Các Thiên Thần lần lượt đi vào Thiên Đường, cánh cổng từ từ khép lại.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, có chút mong chờ. Hỏa Hỏa cũng là như vậy, nó biết Thiên Quốc tồn tại, lại chưa bao giờ đi vào đó.
Một phương khác, Ma Tổ ảo ảnh cũng xuất hiện, thân thể đang từ từ ngưng thực, ánh mắt phức tạp nhìn cổng Thiên Đường, hắn muốn nhìn xuyên qua, vị kia không biết đang suy nghĩ cái gì, vì sao không nhân cơ hội này ra tay với mình?
Cánh cổng đang khép dần.
Ma Tổ suy tư, có nên xông vào trong?
Cuối cùng khi cánh cổng đóng lại hoàn toàn, tan biến vô tung vô ảnh, Ma Tổ vẫn bình chân như vại, hắn không vội, chiếm xong vũ trụ lại xua quân đánh Thiên Quốc.
Sau cánh cổng, Truyền Tin thở hắt ra thất vọng.
“Hình như ngươi rất mong hắn tiến vào?” Công Bằng Và Trừng Phạt hỏi.
“Phải!” Truyền Tin xoa xoa nắm đấm, ánh mắt hung bạo.
Công Bằng Và Trừng Phạt thở dài trong lòng, Đấng Tạo Hóa có lẽ không nên chọn mình, nên để nàng nhận nhiệm vụ tiêu diệt Quang Minh mới đúng.
Cùng lúc đó khắp nơi trong hư không chiến trường, cổng Thiên Đường mở ra đón các vị Thiên Thần trở về.
Công Bằng Và Trừng Phạt tự thân đón bọn họ.
“Còn Kẻ Phản Bội và bè lũ tay sai thì như thế nào?” Sương hỏi.
“Yên tâm! bọn họ sẽ chịu trừng phạt thích đáng.” Công Bằng Và Trừng Phạt lạnh nhạt đáp.
Bọn họ không còn gì thắc mắc, bước lên thang trời trở về Thiên Quốc.
Có những nơi còn đang đánh nhau, cổng Thiên Đường xuất hiện, Công Bằng Và Trừng Phạt không nhiều lời, đưa tay liền trấn áp bè lũ phản bội, đánh bọn chúng vào Địa Ngục.
“Không!!!! ta không muốn trở lại đấy nữa!”
“Thủ Lĩnh, cứu ta!”
“Trật Tự, ta không phục…”
Đủ các loại âm thanh không cam lòng.
Thất Tình lạnh lùng nhìn Trật Tự, hỏi:
“Thủ Lĩnh đang ở đâu?”
Trật Tự có thể ở đây, khả năng Quang Minh đã thất bại, nhưng làm sao có thể!?? Thủ Lĩnh của bọn họ đã đạt tới trình độ tối thượng.
Trận chiến cũng mới diễn ra không bao lâu, khả năng Thủ Lĩnh bại quá nhỏ.
“Quang Minh đã chết!” Công Bằng Và Trừng Phạt chỉ lạnh lùng phán, bàn tay đưa ra chụp xuống.
Thất Tình ra sức chống đỡ nhưng vô dụng.
“Bọn ta sẽ trở lại! Thiên Quốc rồi sẽ bị hủy diệt!” hắn bị đánh vào Địa Ngục vẫn không quên buông ngoan thoại.
Thần giới.
Cổng Thiên Đường xuất hiện, Công Bằng Và Trừng Phạt đứng trước cổng, cao giọng:
“Ngày Cuối Cùng đã đến, ta cho các ngươi lựa chọn: ở lại hoặc theo ta đến Thiên Quốc.”
Sau khi Hàn Thuyên và Trường Quy biến mất, trong thời gian này, Thần tộc đã nhanh chóng tiêu diệt Sinh Vật Địa Ngục, tất cả nguy hiểm đã không còn, bọn họ đang tại Thần giới chờ đợi, mà thật sự cũng không biết chờ đợi cái gì.
Lúc này Trật Tự xuất hiện ngược lại đúng lúc, nếu đợi thêm trăm năm, ngàn năm nữa chỉ sợ Thần tộc sẽ biến chất, vì nhàn cư vi bất thiện. Không còn đối thủ, thực lực lại quá mạnh, chắc chắn sẽ có người sinh ra ý nghĩ.
Thật ra không cần chờ đến lâu như vậy, thời đại Tân Thần có nhiều người sớm đã sinh ra ý nghĩ khác.
Trật Tự sau khi tuyên bố.
Rất nhiều Thần tộc không chần chừ một giây lập tức bay lên, tiếng lại gần cổng Thiên Đường.
“Chúng ta nguyện ý!”
“Bước lên!” Trật Tự đưa tay mời gọi.
Mấy vị Thần tộc này không nói một lời, thần hồn bay ra khỏi thân thể, lột bỏ cấu thể.
Phải từ bỏ thân thể vì thân thể cấu bẩn, thần hồn tinh khiết hơn dễ thông qua hơn.
Trật Tự phất tay, thang trời hiện lên biển lửa.
“Hãy để nghiệp hỏa tẩy rửa tội lỗi, để thần hồn các ngươi trong sáng tự nhiên.”
Ai trong đời mà không phạm lỗi lầm.
Nghiệp hỏa sẽ thiêu đốt bọn họ tội lỗi, trả lại cho bọn họ một thần hồn thuần khiết.
Nhiều Thần tộc nhìn thấy ngọn lửa, nuốt ực một tiếng, khiếp sợ, chưa từng chạm vào nhưng run sợ từ tận trong thần hồn.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
“Á!!!!!” những tràng dài gào thét.
Thần hồn bọn họ bị thiêu đốt, từng vòng nhỏ đi, đây vừa là tẩy đi tạp chất, vừa là tẩy đi tội lỗi. Thần hồn trở nên lung linh sáng tỏ.
Khi đi hết thang trời, thần hồn chỉ còn lại một điểm sáng.
Tiến vào cổng Thiên Đường, bọn họ biến mất.
Thần tộc phía dưới ánh mắt nghi ngờ, lo lắng, bất an. Không có nhiều sự mong chờ.
Đi vào Thiên Quốc không có tốt như trước đó lời đồn, giống như còn bị mất đi ý thức, tiến vào trạng thái nguyên bản, như vậy thì thành đạo… có ý nghĩa gì.
“Nếu không tiến vào Thiên Quốc, có trừng phạt gì chăng?” lúc này một vị tân thần lấy hết can đảm hỏi.
“Tất nhiên là không.” Trật Tự quả quyết, sau đó bổ sung. “Ta cũng không lấy đi bất kỳ thứ gì của Thần giới, những thứ này hay là của các ngươi làm ra.”
Nghe vậy nhiều người cảm thấy an lòng.
Mặc dù vậy, hay là vẫn có người nguyện ý tiến vào.
Phần lớn cựu thần lựa chọn tiến vào, phần lớn tân thần lựa chọn ở lại.
Cựu thần có lựa chọn này vì bọn họ đã sống quá lâu, quá mệt mỏi. Lần lượt chứng kiến Thập Dương tử trận, Trường Quy phản bội, Hàn Thuyên tự giam, bọn họ tâm như đã chết, không còn cái gì lưu luyến. Tiến vào Thiên Quốc có thể là một sự giải thoát, mất đi ý thức cũng được, chưa chắc là chuyện xấu.
Tân thần muốn ở lại vì tâm tư quá nhiều, đây cũng là một phần hiệu quả mà hạt giống Thảo trồng vào Thần tộc. Bọn họ đối với Thập Dương, Hàn Thuyên, Trường Quy tương đối xa cách, không có quá nhiều ngưỡng mộ.
Nửa ngày sau, mọi chuyện kết thúc, ai muốn đi đều đi, ai không đi cho thêm thời gian suy nghĩ bọn họ cũng không đi.
Trật Tự đưa mắt nhìn người ở lại lạnh nhạt:
“Các ngươi dù sao cũng là con của ta, ta mong các ngươi sống tốt, làm lành lánh dữ.”
Dứt lời, Trật Tự quay đầu, cổng Thiên Đường từ từ đóng lại, ngay lúc này, một tia sáng phóng lên chui vào trong.
Mọi người giật mình, kia là thứ gì? tò mò nhưng không đạt được lời giải đáp, bọn họ cũng thôi.
Trật Tự đưa tay chụp lấy tia sáng, hiện rõ là một thanh kiếm, đây là Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm.
“Nhiệm vụ của ngươi và ta đều kết thúc, nên trở về.”
Những Thần tộc ở lại cảm thấy đã không còn gì có thể ngăn cản mình, tâm tính bắt đầu bành trướng, xây dựng Thần Quốc, dùng con người giết con người, làm một kẻ đánh cờ cao cao tại thượng, vui cười xem chiến tranh.
Nhưng từng ngày trôi qua, bọn họ phát hiện có chuyện không ổn.
Thần khí trôi qua không có sự bổ sung.
Thần khí có thể nói là căn bản của cả Thần tộc, không có nó Thần tộc không là gì cả.
Bọn họ bắt đầu lo sợ, tìm hiểu nguyên nhân, bọn họ suy đoán rất có thể liên quan đến Đạo Khí của Trật Tự. Trật Tự đi rồi, tất nhiên phải thu lại Đạo Khí của mình. Một số người bắt đầu thấy hối hận.
Thần tộc sau đó dần chia thành hai phe: một là cầu xin Trật Tự, bọn họ muốn đến Thiên Đường. Nhưng mà bọn họ đã dùng mọi cách đều không nhận được sự hồi đáp.
Hai là tìm cách giải quyết vấn đề thần khí, bọn họ nghĩ được mấy cái biện pháp: Đạo Khí, dùng một loại khí tương tự thần khí, cải tạo cơ thể để thích ứng.
Biện pháp thứ nhất không được. Bọn họ không thể đúc ra Đạo Khí, ngay cả Thiên Thần cũng không tự đúc Đạo Khí huống chi bọn họ. Nên bọn họ đi khắp vũ trụ tìm kiếm, kết quả một mảnh cũng không thấy được.
Biện pháp thứ hai liên quan đến công pháp. Cần một loại công pháp hấp thụ tự nhiên khí chuyển đổi thành thần khí. Thần tộc cường đại, cũng không thiếu người thông minh… đáng tiếc! lại thiếu tông sư. Nếu còn Hàn Thuyên, hẳn là vẫn còn một chút khả năng.
Biện pháp thứ ba lại càng khó. Trác đã đi rồi, không ai có khả năng đối với cơ thể cải tạo.
Thần tộc dần đi hướng diệt vong, bọn họ chỉ biết phong ấn Thần giới, tránh cho thần khí thất thoát, kéo dài thời gian tìm biện pháp giải quyết.

Khi cổng Thiên Đàng vừa đóng lại, Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa lập tức chú ý tới bên cạnh.
Ma Tổ đang từ hư hóa thực.
Không thể để hắn thành công!
Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa đồng loạt lao tới tấn công.
Oanh oanh oanh… thanh thế kinh thiên, Ma Tổ liên tục lui lại, hư ảnh chập chờn. Có chút hiệu quả nhưng vẫn không như mong đợi.
Tôn Kỳ tỏ ra sốt ruột, ra tay càng nặng.
Ma Tổ nhìn hắn, lạnh nhạt, há miệng hấp một cái, vô số đại đạo rơi vào trong miệng, Hỏa Đạo khi Hỏa Hỏa đánh tràn lan cũng bị hắn hấp lấy. Không còn Cán Cân Công Lý trấn áp, hắn khá thoải mái.
Tôn Kỳ nhíu mày.
“Hỏa Hỏa, lui lại!”
Hỏa Hỏa vô cùng ủy khuất, không thể không lùi.
Tôn Kỳ đưa tay chụp lấy hư không, 77 sợi đại đạo hiện ra, bàn tay xoay tròn, 77 sợi đại đạo hóa thành tù lung chụp xuống Ma Tổ, muốn diệt Ma Tổ trước tiên phải phong tỏa hắn.
Ma Tổ hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của Tôn Kỳ, cười nhạt:
“Ngươi không có cơ hội đó!”
Bàn tay vỗ ra, Ma Đạo cuồn cuộn, tù lung rung lắc, Tôn Kỳ nhăn mày khó chịu, hắn không phải là Trật Tự, không có được Đạo Khí cùng lực lượng vô biên, hắn chung quy mới bước vào cảnh giới này.
Trật Tự để lại nan đề cho hắn thật khó mà nuốt.
Ma Tổ đang không ngừng mạnh lên.
Tôn Kỳ không dám chần chờ nữa, trong tay xuất hiện tấm gương Thánh Hóa tặng, hắn suy đoán đây hẳn là vật phong ấn, vậy thì có thể ngăn cản Ma Tổ, chỉ là không biết hiệu quả bao nhiêu.
Tôn Kỳ cầm trong tay tấm gương, gằn giọng:
“Ta vốn không muốn dùng sớm như vậy nhưng… Ma Tổ, là ngươi ép ta!”
Ma Tổ nhìn thấy tấm gương cũng nhíu mày, hắn cảm nhận được đây là Đạo Khí, do Thánh Hóa chế tạo vậy thì có thể có chút đặc thù. Hắn hơi ngưng trọng, không cần thiết phải đối đầu, lui trước lại tính.
“Ha ha… Ma Tổ ngươi sợ rồi sao? chạy nhanh vậy, ngồi xuống nói chuyện chút nào!” Tôn Kỳ vừa đuổi vừa khiêu khích.
Thánh Hóa đúng là cái người tốt mà, không như Trật Tự, vô trách nhiệm, dắt con bỏ chợ.
Ma Tổ cũng có chút khó chịu, không ngờ có ngày mình lại bị một tên phàm nhân đuổi bắt.
“Cún con, chạy từ từ thôi!” Tôn Kỳ tăng cường khiêu khích.
“Hừ!” Ma Tổ hừ lạnh.
“Hả? cái gì cơ? ngươi muốn nói cái gì?” Tôn Kỳ làm ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.
Ma Tổ bị chọc tức đến khó mà kiềm lại được nhưng mà hắn không phải là người hành động theo cảm tính, lý trí vẫn là đi đầu.
Khi hắn đang chạy thì Hỏa Hỏa đột nhiên xuất hiện trước mắt, Tôn Kỳ nhếch mép cười, trúng kế.
Hỏa Hỏa một chưởng đánh ra.
Oanh oanh oanh… không gian nổ bể, thiêu tẫn thiên địa.
Ma Tổ hơi dừng lại, hắn có thể thôn phệ cỗ này năng lượng nhưng như vậy sẽ mất thời gian, hắn quay đầu.
Đúng lúc Tôn Kỳ đánh tới, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
“Ha ha ha… Ma Tổ, ngươi trúng kế!” trước khi ra tay, hắn vẫn không quên đả kích một câu.
Tôn Kỳ đưa ra tấm gương, vận lực, răng rắc… tấm gương vỡ nát, một cỗ không gian đại đạo quét qua bọn hắn.
Một khắc sau, bọn họ đã không tại chiến trường hư không.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, đây là… tinh không vũ trụ.
Ma Tổ cũng là khó hiểu, căng lồng ngực hít một hơi dài, đại đạo cuồn cuộn tràn vào trong người, hắn ánh mắt tỏa sáng, đây đích thị là tinh không vũ trụ.
Đây là tinh không vũ trụ cũng không phải tinh không vũ trụ, chính xác thì đây là vũ trụ mô phỏng do Thánh Hóa tạo ra.
Hiểu đơn giản thì vũ trụ tinh không là một hồ nước lớn, Thánh Hóa tại bên cạnh đào cái hồ nước nhỏ, sau đó tháo nước từ hồ lớn vào. Hắn dùng nơi này để thí nghiệm tạo sự sống.
Nên hai bên vạn đạo tương thông giống hệt nhau.
Tôn Kỳ sau một giây, sắc mặt tái mét, hắn bị chơi, Thánh Hóa chơi hắn quá thảm rồi.
Ma Tổ nhìn hắn, nhếch mép cười:
“Hắc hắc… vừa nãy ngươi nói muốn trò chuyện sao. Tốt! chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.”
Ma Tổ vừa nói vừa bước tới, vạn đạo hội tụ, hắn như trung tâm vòng xoáy.
Tôn Kỳ biết mình đã không thể ngăn cản, trên mặt cố nặn ra nụ cười:
“Ta cảm thấy hay là không vội. A! ta nhớ ra rồi, ta còn bận chở bà đi đẻ. Cáo từ!”
Tôn Kỳ quay đầu, Ma Tổ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.
“Không vội! bà ngươi chờ được… vừa rồi, ngươi gọi ai là cún ấy nhỉ?”
Tôn Kỳ cười như mếu, Thánh Hóa đừng để ta gặp ngươi.
“Ta tự nói mình… gâu gâu…”
“Ngươi cũng là đủ vô liêm sỉ.” Ma Tổ cười nhạt.
“Phải! ta vô liêm sỉ.” Tôn Kỳ cười bỉ ổi, xoa xoa tay. “Chúng ta có thể hợp tác, trước đó ngươi nói, ta đồng ý!”
Ma Tổ nhẹ lắc đầu cười:
“Không cần nữa rồi!”
“Ta thế nhưng nắm giữ 77 tân đạo, tuy hơi yếu nhưng rất có tiềm lực.” Tôn Kỳ tự năng giá bản thân.
“Phải! đúng là không tầm thường.” điểm này Ma Tổ thừa nhận. “Nhưng vì sao ta phải hợp tác, nuốt ngươi, không phải đều là của ta sao?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.