Nhân Tổ

Chương 820: Diệt sát ý thức




Ma Tổ từng bước đạp không, vô cùng tự tin, không vội vàng, mở miệng hỏi:
“Ngươi có biết thứ đầu tiên xuất hiện trong vũ trụ là gì không?”
Tôn Kỳ khó hiểu, tên này đột nhiên lại hỏi chuyện này, dù không biết nhưng hắn vẫn trả lời:
“Ánh sáng! ngươi không phải muốn bày ra sự ưu việt của mình với ta đấy chứ?”
Ma Tổ lắc đầu: “Không phải!”
Tôn Kỳ nghe câu trả lời thì ngạc nhiên, thường thức không phải là ánh sáng sao? Thần tộc đều nói như vậy.
Không đợi Tôn Kỳ thắc mắc, Ma Tổ tiếp tục:
“Là hắc ám!”
Sau đó hắn lại hỏi: “Ngươi biết thứ gì nhanh như ánh sáng không?”
“Là hắc ám!” Tôn Kỳ nghe đến đây, đã hiểu ra gì đó. “Ngươi năm xưa là ánh sáng, vạn cổ tuyệt nhất nhưng ngươi bị đánh bại. Ngươi không cam, ngươi muốn mạnh mẽ hơn. Ngươi phát hiện hắc ám còn có trước ánh sáng. Ngươi cảm thấy hắc ám mạnh hơn ánh sáng. Bởi vậy ngươi hóa hắc ám.”
“Thông minh!” Ma Tổ giơ ngón tay khen. “Nói chuyện với người thông minh thoải mái.”
“Nước chảy chỗ trũng, cây hướng chỗ cao cũng là thường tình.” Tôn Kỳ đồng tình với mục tiêu của Ma Tổ.
“Ngươi đã đạt được mục đích, ngươi còn muốn gì nữa?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Trả thù.” Ma Tổ không cần mất thời gian suy nghĩ.
“Trả thù ai? trong đó có con người sao?” Tôn Kỳ chất vấn, Ma Tổ đối với Thiên Đường ra tay cũng không khó hiểu, nhưng con người có liên quan gì đâu, vì sao đối với con người ra tay độc ác.
“Con người cũng là một mắt xích trong chuyện này, giải quyết xong Thiên Đường tự khắc tới con người.” Ma Tổ lạnh lùng trả lời.
“Sau đó thì sao? ngươi trả thù xong tất cả thì sao?” Tôn Kỳ tiếp tục hỏi.
“Thống trị vũ trụ, hắc hóa thiên địa.” Ma Tổ ánh mắt lấp lánh, trong ánh mắt hắn đã vẽ ra viễn cảnh tương lai vô minh.
“Để tất cả chìm vào bóng tối, tất cả tĩnh mịch. Ngươi vui thấy cảnh đó sao? làm một cái người cô đơn trong bóng tối vĩnh hằng? nhìn vạn vật sinh linh sinh trưởng, tiến hóa không phải tốt đẹp hơn sao?”
“Ta sẽ từ trong hắc ám mở một vũ trụ khác, sẽ có những sinh linh vạn vật.”
Tôn Kỳ nhìn hắn sâu sắc, nửa ngày sau lên tiếng:
“Ta thấy ngươi không phải hận Đấng Tạo Hóa mà là quá ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đến mức điên cuồng, muốn sáng thế giống như Đấng Tạo Hóa. Nhưng ngươi lại bị giao cho nhiệm vụ phục vụ con người nhỏ bé. Ngươi từ ngưỡng mộ thành hận, ngươi cảm thấy bị phản bội.”
Ma Tổ nhíu mày, bất ngờ với tu duy này của Tôn Kỳ, thật sự nhìn ra tâm tư giấu kín của hắn.
Ma Tổ không phủ nhận không thừa nhận, hỏi lại:
“Ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?”
“Thế gian…” Tôn Kỳ từng chữ nói. “Trải qua thế gian các loại cuộc sống, ta nhìn thấy rất nhiều trường hợp như vậy.”
Ma Tổ nhún vai, không giận không nộ, tùy ý ngươi nói sao. Hắn tâm cảnh đã đạt tới siêu phàm, đã nhìn thấy sáng thế, lúc này đúng cũng được sai cũng được, tất cả đều không quan trọng nữa.
Thời gian nói nhảm đã hết, hắn đã hoàn thành chuyển đổi.
Là một vị thiếu niên, hình dạng không khác gì con người, khuôn mặt đẹp phi giới tính, điểm này tất cả Thiên Thần đều là như vậy. Đặc biệt nhất là tròng mắt của hắn, giống như hắc động, thâm thúy vô biên vô minh.
“Ngươi có thể đi chết!” Ma Tổ buông lời phán quyết.
Tôn Kỳ trầm trọng, xem ra… không có chỗ thương lượng. Vậy thì… đánh thôi.
Hắn đột nhiên ra tay, kiếm khí tung hoành, chém trăng gặt sao, âm dương nghịch đảo, thời không hỗn loạn.
Ma Tổ cười nhạt, bàn tay nâng lên, định âm dương, phân ngũ hành, trấn áp nhật nguyệt.
Răng rắc… kiếm khí của hắn vỡ nát, chung quy đại đạo vẫn là chênh lệch.
Tôn Kỳ bàn tay chụp tới, các mảnh kiếm khí tụ lại thành một thanh đao.
Một đao hoành không, nhất kích vô hối, trút xuống toàn bộ lực lượng.
Ma Tổ hai ngón tay kẹp lại, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hợp nhất, chỉ kình bắn ra, xuyên thủng đại đao, thẳng tới Tôn Kỳ.
Oanh! đại đao vỡ nát.
Phốc! Tôn Kỳ mắt trợn trắng, há miệng phun máu, trước ngực hắn là một lỗ thủng nhỏ, vừa đủ hai ngón tay.
Máu chảy không ngừng, ngũ hành đại đạo xoắn nát hắn sinh cơ.
Ầm! Tôn Kỳ vỗ ngực, trục xuất dị đạo. Hắn hít một hơi, cơ thể cấp tốc khôi phục.
Đây là tinh không vũ trụ, hắn cũng có thể cấp tốc khôi phục, ở vào trạng thái bất tử bất diệt.
Nhưng không vì vậy mà hắn cảm thấy tốt hơn, Ma Tổ vẫn có thể nuốt hắn, xóa đi ý thức của hắn.
Tôn Kỳ sắc mặt nghiêm trọng. Ma Tổ cười cười để hắn tự do khôi phục không có ngăn cản, tình cảnh giống như sư tử đang vui vẻ vờn con mồi trước khi cắn cổ.
Tôn Kỳ tay cầm trường thương, thủ thế, đánh bất ngờ đã thất bại, bây giờ hắn cần phòng thủ chặt.
Đúng lúc này Hỏa Hỏa bay tới.
Ma Tổ liếc nhìn nó một cái, liếm mép, đều là đồ đại bổ.
Hỏa Hỏa ánh mắt chán ghét nhưng không dám vọng động.
“Vào trong hồn cư của ta.” Tôn Kỳ truyền âm. “Lúc nguy cấp, có thể mang theo thần hồn ta chạy trốn.”
Hỏa Hỏa mặc dù rất muốn giúp, nhưng đúng là không làm gì được, giữ lại sức lực chạy trốn, mới là thượng sách.
“Ngươi có 77 loại đại đạo, ta hôm nay muốn xem tường tận từng cái.” Ma Tổ thong dong.
“Như ý ngươi muốn!” Tôn Kỳ nghiêm giọng.
Hắn một thương đâm ra, không nhìn khoảng cách, chôn vùi đại đạo, một thương quy khư.
Ma Tổ một chưởng vỗ tới, cầm cố thời không, ngưng hóa vạn đạo.
Rầm! trường thương sụp đổ.
Tôn Kỳ kéo tay một cái, ba mươi sáu sợi đại đạo hiện lên, lấy đại đạo làm dây đàn, hắn lướt nhẹ từng ngón tay bắt đầu điểm khúc.
Ma Tổ phất tay băng phong thiên địa, đống kết không gian, hóa thành tuyệt đối lĩnh vực không thể xâm phạm.
Tinh! tiếng đàn thứ nhất vang lên.
Phốc! không gian lưu lại vết ngấn bị cắt.
Tinh tinh tinh… Tôn Kỳ bắt đầu tăng dần tiết tấu, có cự phủ bổ thiên, có trường kích trấn hư không, có hàng vạn quân đội giơ lên đại đao…
Phốc phốc phốc… không gian bị cắt thành từng khối nhỏ.
Ma Tổ nhíu mày, đúng là có chút tài năng, tuyệt đối lĩnh vực của hắn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Tôn Kỳ một giọt mồ hôi chảy xuống, tiếng đàn càng gấp, đàn khúc đang ở cao trào, vậy mà không thể phá được đối phương lĩnh vực, tiếp sau đó tiếng đàn sẽ dần hạ màn, vậy thì càng khó công phá.
Không thể để như vậy!
Hắn há miệng phun ra một ngụm máu, dây đàn hóa huyết sắc, hai tay đập mạnh lên dây đàn.
Bặc bặc bặc… dây đàn toàn bộ đứt giải phóng một luồng năng lượng to lớn.
Răng rắc… tuyệt đối lĩnh vực bị luồng năng lượng này trùng kích, vết nứt trải dài như mạng nhện không ngừng mở rộng, đào sâu.
Tôn Kỳ chính là chờ lúc này, chân đạp mạnh toàn thân phóng tới, đánh ra chưởng ấn.
Ầm ầm… tuyệt đối lĩnh vực vỡ vụn, chưởng ấn đi đến trước mặt Ma Tổ.
Ma Tổ cũng không dám lãnh đạm, hoa tay một cái, các loại tấm chắn xuất hiện trước mặt, kim hệ, thạch hệ, thổ hệ, băng hệ…
Rầm rầm… Tôn Kỳ liên tiếp đánh nổ, nhưng lực cũng dần cạn.
Khi tất cả tấm chắn bị hủy, Ma Tổ tung ra nắm đấm.
Bành! hai bên va chạm, Ma Tổ loạng choạng lui bước, Tôn Kỳ bắn ngược ra sau, trên cánh tay xuất hiện đầy vết nứt, bắt đầu tan rã.
Ma Tổ nhìn lại bàn tay mình, có từng vết cắt nhỏ, một loại đại đạo đang không ngừng xâm nhập cắt chém, theo như Nhân Tổ gọi thì đây là Kiếm Đạo.
Ầm! Tôn Kỳ đụng vỡ nát một hành tinh mới có thể dừng lại, cánh tay không ngừng bị Hủy Diệt Đại Đạo tàn phá. Hắn lập tức vỗ tay vào vai, dùng đại đạo trục xuất dị đạo, nhưng mà Hủy Diệt Đại Đạo mạnh hơn hắn tưởng, phải mất một lúc hắn mới trục xuất hoàn toàn.
Ma Tổ chậm rãi đi tới, giống như có ý chờ hắn khôi phục, bàn tay đã không vấn đề, hắn trục xuất dị đạo so Tôn Kỳ nhanh rất nhiều.
Tôn Kỳ từ trong phế tinh bay ra, hít một hơi, cánh tay lại hoàn hảo.
Ở môi trường này, bọn họ gần như không thể bị thương hoặc chết nếu như không có thực lực tuyệt đối áp chế.
Tôn Kỳ không sao nhưng không dám thả lỏng, ngược lại càng lo lắng. Ma Tổ rất mạnh, có khả năng diệt sát chính mình, lúc này chưa ra tay chỉ sợ là đang nuôi heo, chờ con heo này đủ lớn mới thịt ăn.
Đây cũng là cơ hội cho hắn, chỉ cần còn thở là còn gỡ.
Tôn Kỳ ngón tay chỉ trời, giống như đang điểm sao, từng ngôi sao sáng lên, rủ xuống tinh quang phong tỏa bốn phương tám hướng, trên dưới trời đất, phân tách âm dương ngũ hành vạn đạo, cắt ra một khoảng thời không độc lập với dòng thời gian, không còn quá khứ, không còn hiện tại, tương lai.
Ma Tổ cũng cảm nhận được nguy hiểm, đây là trận pháp phong tỏa cực kỳ cao minh, bị giam không chết cũng lột một lớp da.
Hắn tay trái hai ngón kẹp lại chỉ lên, tay phải chụp lấy hai ngón này, kết một loại ấn ký kỳ lạ. Vạn đạo như vòng xoáy hội tụ trên đầu hắn, một cây hắc kiếm từ từ nhô ra.
Đây là vạn đạo hắc hóa thành kiếm, phiên bản hắc hóa của Vạn Vật Chi Mẫu Kiếm.
Tôn Kỳ bắt đầu gấp, thất khiếu phun ra nuốt vào đại đạo, không thể chậm trễ. Hắn hét lớn một tiếng:
“Phong!”
Đại trận hạ xuống, phong tuyệt thiên địa.
Ma Tổ cũng cùng lúc đưa tay chộp lấy Hắc Kiếm.
Tôn Kỳ tay liên tục biến đổi các loại ấn pháp, hét lớn:
“Trói!”
Từ bốn phương tám hướng các sao trời phóng ra dây vàng, trói lại Ma Tổ cùng Hắc Kiếm, quấn rắn rắn chắc chắc giống như kén tằm.
Ma Tổ lay mình, khó mà cựa quậy.
Tôn Kỳ tạm thở ra một hơi, hy vọng là giữ được.
Ma Tổ cựa quậy một lúc thấy không được cũng thôi, không có dùng ra toàn lực, ánh mắt thâm thúy, hắn đối với thứ này hứng thú.
Tân đạo quả nhiên dị biệt, dù là hắn Ma Đạo hay Trật Tự Nghiệp Hỏa Đại Đạo đều bắt nguồn trên cơ sở tiên thiên đại đạo nhưng mà những cái này đại đạo lại hoàn toàn khác biệt. Tất nhiên cũng là dùng tiên thiên đại đạo làm tham khảo nhưng đặc tính thật sự khác.
Tôn Kỳ tay kết ấn bắt đầu thu nhỏ đại trận, cô đọng lực lượng, trước dùng đại trận phong tuyệt sau đó luyện chết.
Nhưng mà nhìn thấy Ma Tổ thong dong tự tại, không có cái gì là lo lắng vội vã khiến hắn sốt ruột, trong lòng bất an.
Tôn Kỳ hít sâu một hơi, tự trấn tĩnh chính mình, đã đến bước này, chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Khi đại trận áp súc còn trăm dặm, thời không cô đặc sền sệt, vật chất bị nghiền nát, năng lượng bị áp súc.
Ma Tổ cảm thấy khó chịu, tạm thời dừng quan sát, đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, giọng đầy thất vọng:
“Ngươi cũng chỉ có vậy thôi sao?”
“Hừ!” Tôn Kỳ hừ một tiếng, không có lên tiếng vì lên tiếng không nổi, hắn tất cả lực lượng đang dồn vào đại trận áp súc. Cảm giác như nhét cả đại dương vào lỗ còng vậy, áp lực cực lớn.
Ma Tổ hết hứng thú với Tôn Kỳ, tân đạo hắn cũng đã mò ra manh mối, hắn tự tin có thể thôn phệ tân đạo, Tôn Kỳ tồn tại đã không cần thiết.
Ma Tổ siết chặt Hắc Kiếm, từ trên thân tràn lan ra hắc ám, từng sợi dây ánh sáng quấn lấy hắn bị hắc hóa, đại đạo bị thôn phệ.
Tôn Kỳ tái mặt, biết đã không thể làm gì, hắn hét lên một tiếng lớn, hai bàn tay đập ra. Hắn muốn tự bạo đại trận.
Oanh oanh… tiếng nổ không dứt, ánh sáng chiếu rọi cả vùng tiểu vũ trụ này, sức công phá của vụ nổ tương đương hàng trăm mặt trời nổ cùng lúc, mức độ khủng khiếp không cần nói nhiều.
Tôn Kỳ nhân cơ hội này quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không thể đánh lại, một chút hy vọng cũng không có.
Đại trận tự bạo sẽ không giết được Ma Tổ nhưng hy vọng cầm chân hắn được một lúc.
Vụ nổ bao trùm thiên địa, năng lượng tràn lan bừa bãi nhưng ngay sau đó bị hấp ngược vào tâm, hắc ám bao trùm, thôn phệ hoàn toàn năng lượng.
Ma Tổ hiện ra, liếm mép, cảm ơn ngươi đã đưa lên món khai vị, tiếp theo… khóe môi hắn cong lên… là món chính.
Hắn cầm kiếm rạch một đường, tinh không bị chém ra.
A!!!
Tôn Kỳ kêu lên một tiếng, từ trong không gian bị ép chui ra ngoài, nhưng hắn lập tức chọn một hướng khác phóng đi.
“Đi được sao?” phía sau Ma Tổ giọng lạnh nhạt, hắc ám cấp tốc bao trùm tới.
Tôn Kỳ liên tục xuyên không, từng giọt từng giọt mồ hôi rớt xuống, cảm giác nguy hiểm càng ngày càng cận kề. Không thể chạy thoát!!!
“Hỏa Hỏa.” Tôn Kỳ truyền âm.
“Được.” Hỏa Hỏa nặng nề đáp lời. Không cần nhiều lời, bọn họ đều hiểu ý nhau.
Tôn Kỳ gồng lên tất cả lực lượng đại đạo, quay đầu, đánh ra một chưởng.
“Là ngươi ép ta! cùng đi chết đi!”
Oanh! Tôn Kỳ tự bạo, năng lượng tỏa ra còn khủng khiếp hơn trước đó trăm lần.
Ma Tổ cũng không dám hờ hững, lập tức thân hóa hắc ám, bao trùm thiên địa, nuốt trọn vụ nổ, đây là thứ đại bổ a!
Nhân lúc này Hỏa Hỏa mang theo Tôn Kỳ hồn phách chạy trốn, liên tục xuyên qua không gian, bọn họ đã đi được cực xa.
Ma Tổ thu lại thân hình, trong người hắn ầm ầm truyền ra tiếng nổ vang, hắn thân hình không ngừng vặn vẹo, cần một chút thời gian tiêu hóa.
Nửa ngày sau, tạm thời áp chế lại năng lượng đại đạo, Ma Tổ mở mắt nhìn về phương xa, cười nhẹ:
“Ta biết ngay ngươi sẽ dùng chiêu này mà!”
Hắn bàn tay khẽ động, từng khỏa mặt trời dập tắt, bóng tối bao trùm với tốc độ ánh sáng.
Hỏa Hỏa và Tôn Kỳ mắt thấy sắp bay ra khỏi tiểu vũ trụ, thì đột nhiên bầu trời tối sầm, cả hai lâm vào trong hắc ám.
“Khốn kiếp!” Hỏa Hỏa hét lên giận dữ, tung nắm đấm.
Bành! ánh lửa soi sáng màn đêm nhưng rất nhanh bị nuốt chửng.
Hỏa Hỏa không cam lòng, liên tục đấm ra.
Bành bành bành… giống như đom đóm trong đêm, ánh lửa sáng lên rồi lại tắt, thời gian sáng càng lúc càng ngắn.
Hỏa Hỏa tốc độ tiêu hao cực nhanh, nó từng vòng từng vòng thu nhỏ.
“Hỏa Hỏa, dừng tay đi!” Tôn Kỳ bên cạnh, thở dài khuyên. Hắn biết mình đang trong bụng Ma Tổ, đang bị hắn từng bước hấp thu, ra tay càng ác liệt chỉ càng lợi cho Ma Tổ.
“Ngươi cam tâm như vậy sao?” Hỏa Hỏa hỏi.
Tôn Kỳ nhẹ lắc đầu thở dài.
“Không cam tâm cũng phải cam tâm.”
Hỏa Hỏa nhíu mày nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày sau hỏi:
“Ngươi có cách đúng không?”
Tôn Kỳ bật cười thành tiếng nhưng lại giống như tiếng mếu khóc:
“Đến nước này còn có thể có cách gì?”
“Ngươi xưa nay đều lắm mưu nhiều kế, tuyệt cảnh trùng sinh. Ta không tin ngươi cứ thế yên phận chịu chết.” Hỏa Hỏa không tin.
“Hết rồi! Ma Tổ quá mạnh! trừ phi là Đấng Tạo Hóa ra tay. Nếu không không có cơ hội lật bàn.” Tôn Kỳ ngồi xuống thở dài.
Phải vậy không?!
Hỏa Hỏa vẫn là không tin. Ngươi… nhất định có cách. Ngươi đang giăng bẫy đúng không? đang lừa Ma Tổ vào bẫy. Chắc chắn là như vậy!
Hỏa Hỏa lựa chọn tin tưởng Tôn Kỳ. Có ngu ngốc không? rất ngu ngốc! nhưng tri kỷ chính là như vậy, tin tưởng không cần lý do.
Nó lúc này chỉ còn lại một đốm lửa, ngồi trên vai Tôn Kỳ.
Cả hai cảm thấy mắt nặng trĩu, lòng mệt mỏi, ý thức mơ hồ. Cả hai chìm vào trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Ma Tổ cúi đầu nhìn bụng, cười nhạt.
“Ngươi chạy không thoát, cuối cùng cũng phải vô bụng ta.”
Hắn sau đó ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa.
Thần hồn Tôn Kỳ nhanh chóng bị thôn phệ hóa thành điểm điểm năng lượng, chìm vào trong bóng tối.
Nhưng Tôn Kỳ chưa chết.
Tôn Kỳ sáng tạo tân đạo, được thiên địa thừa nhận, hình dáng khắc vào trời đất, muốn giết hắn… rất khó, thậm chí còn khó giết hơn cả Thiên Thần.
Cơ thể hay hồn phách cũng chỉ là cụ hình hóa để hắn xuất hiện trước mặt thế gian. Chân chính hắn ở chỗ ý thức, tồn tại vô tung vô tích.
Muốn tiêu diệt Tôn Kỳ, cần xóa đi ý thức của hắn.
Ma Tổ khi bắt đầu tiêu diệt ý thức của Tôn Kỳ liền phát hiện ý thức này quá mạnh, mạnh nhất từ trước đến nay hắn biết, có lẽ chỉ thua kém mỗi Đấng Tạo Hóa.
Chuyện này nghĩ kỹ cũng là bình thường. Tôn Kỳ một ý niệm sinh đạo, cũng chỉ có hắn làm được, nếu loại trừ Đấng Tạo Hóa, ý thức không mạnh mới là lạ. Nhưng đáng tiếc đại đạo không theo kịp, nếu không… thật khó nói kết quả cuộc chiến này.
Thôn phệ năng lượng đại đạo của hắn, khả năng cũng chỉ khiến hắn chết lâm thời. Ý thức còn, sớm hay muộn hắn sẽ lại phục sinh.
Ma Tổ tập trung tinh thần, bắt đầu luyện hóa ý thức của Tôn Kỳ.
77 đại đạo, Hỏa Tổ, Tôn Kỳ ý thức, luyện hóa xong tất cả, hắn có thể tăng lên một mảng lớn.

Một con kiến nhỏ đứng trên ngọn lá khiến chiếc lá cong trĩu nặng.
Bầy kiến lửa tại tầng dưới cùng rừng nhiệt đới đang chăm chỉ làm việc, đột nhiên bầu trời bị che khuất, một cái thân hình khổng lồ xuất hiện, dùng cái lưỡi càn quét khắp tổ kiến.
Ầm ầm… tổ kiến bị móng vuốt của nó cào đổ, đây đối với bầy kiến không khác gì tận thế, bọn chúng nháo nhác chạy mù.
Con thú ăn kiến đưa cái lưỡi cuốn lên bầy kiến.
Chỉ một lát sau, bầy kiến chết và bị thương đến chín phần, một tổ kiến mấy ngàn con, chỉ còn lại gần ba trăm con là có thể làm việc.
Một con kiến nhỏ may mắn thoát chết, can đảm đứng lên lãnh đạo bầy kiến, mở lại lối vào tổ kiến tìm kiếm kiến chúa.
Kiến chúa thoi thóp cũng mất nửa cái mạng, nó dùng tất cả sinh mệnh còn lại sinh ra một cái trứng cuối cùng.
Con kiến nhỏ mang theo cái trứng cùng còn lại bầy kiến chạy nạn, tại tân địa xây dựng tổ mới, tai nạn chẳng thể làm nó gục ngã. Tổ kiến dần dần khôi phục.

Đêm đen vô tận, một con đom đóm nhỏ lập lòe phát sáng tìm kiếm bạn tình, đột nhiên một cái lưới nhện phóng tới, con đom đóm giãy giụa nhưng càng giãy giụa nó càng bị cuốn chặt. Con nhện bắn tơ từ từ lôi kéo con mồi vào trong bóng tối.
Hàm răng tử thần chờ sẵn, phập! chất độc truyền vào người con đom đóm, giãy vài cái thì chết, con đom đóm trở thành bữa tối hôm nay của con nhện.

Rầm rầm… tiếng bước chân chạy tán loạn.
Một vị tiểu thư bị đám giặc cướp dồn đến chân vực.
Tên đầu đảng có một vết sẹo lớn trên mặt, liếm lưỡi đao, cười hung ác:
“Tiểu nương tử, không muốn chết thì ngoan ngoãn trở thành áp trại phu nhân cho ta. Khặc khặc…”
Vị tiểu thư nước mắt giàn giụa, cầu xin:
“Tiền ta đã cho các ngươi rồi. Xin các ngươi tha cho ta!”
“Ha ha… tiền ta muốn, người ta cũng phải có.” tên đầu đảng ngửa mặt cười lớn.
Vị tiểu thư tuyệt vọng, không muốn chết càng không muốn rơi vào tay giặc. Nàng lùi lại, hai tay giang rộng, nàng chọn tự sát.
Tên đầu đảng nhíu mày.

Bầu trời trong xanh, gió nhẹ nhàng.
Vút! một chú chim nhỏ gập cánh lao thẳng xuống mặt đất.
Vụt! một con diều hâu theo sát phía sau.
Chú chim nhỏ mắt thấy sắp đâm vào mặt đất, thì mở cánh ngẩng đầu, đột ngột đổi hướng, bay sát mặt đất. Diều hâu kỹ năng đáng sợ, cũng đột ngột đổi hướng đuổi theo.
Một giờ đuổi bắt cả hai đều thấm mệt.
Phía trước xuất hiện mấy tảng đá, chim nhỏ không dừng lại, đâm sầm tới, rơi vào khe đá.
Diều hâu dừng lại đột ngột, thò móng vuốt vào trong nhưng không bắt được chim nhỏ. Nó kêu lên một tiếng, tung cánh, bay vòng vòng trên trời.
Chim nhỏ tim đập thình thịch, núp tại trong khe đá đến chiều tối mới dám bay ra.

Gào gào… hai con sư tử lao vào đánh nhau, tiếng gầm của bọn chúng vang vọng thảo nguyên.
Hai con sư tử đều tỏ ra dũng mãnh phi thường, tranh nhau mấy dặm lãnh địa.
Bọn chúng đánh nhau từ trưa tới tối, cho đến khi một con bị cắn chết, con còn lại loạng choạng bước đi nhưng cũng chỉ được mấy bước rồi gục ngã.

Tôn Kỳ ý thức hóa thành ngàn vạn. Ma Tổ cũng hóa thành ngàn vạn đuổi bắt.
Có khi là trong thế giới thật, có khi là thế giới do Ma Tổ tạo nên. Ma Tổ có lúc thành công, có lúc thất bại. Đại khái thành công nhiều hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm… không ai biết được.
Tôn Kỳ ý thức càng lúc càng thiếu.

“Giết hết tất cả! không để ai thoát.” tên đầu lĩnh bịt mặt gào thét.
“Á!” liên tục có người nằm xuống dưới lưỡi đao.
“Hài nhi, trốn vào trong đây, tuyệt đối không được lên tiếng, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài.” người cha ôm đứa con nhét vào tủ quần áo dặn.
Cậu nhóc mới chỉ sáu tuổi, ôm thanh kiếm gỗ, nước mắt nước mũi giàn giụa, sợ hãi tột độ. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhà cậu là cái phú hộ giàu có nhất nhì trấn này, hôm nay là sinh nhật cậu, khách mời đến đây đông nghịt, đến cuối tiệc khi mọi người đã ngà ngà say, dần tan tiệc thì một đám bịt mặt đột nhiên xuất hiện chém giết tất cả mọi người.
Tiếng la thảm thiết không thôi, cậu nhóc co rúm trong góc tủ.
Qua không biết bao lâu, tiếng la hét thưa dần, đám bịt mặt bắt đầu lục soát khắp nơi tìm kiếm người sống.
Bộp bộp bộp… cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề bước vào.
Bọn chúng lục tung tất cả đồ vật nhưng mà không phát hiện ra người sống, bọn chúng bỏ đi. Cậu bé thở ra một hơi an tâm.
Nhưng đúng lúc này, rầm! một tên mở toang cửa tủ, nhìn cậu bé ánh mắt độc ác, cười nói:
“Khặc khặc… chuột nhắt, tìm thấy ngươi rồi!”
Cậu bé run rẩy, hai hàm răng va vào nhau lách cách.
Tên bịt mặt giơ lên đại đao, lóe sáng, đao rơi xuống.
Phốc! cái đầu bay lên, mắt trợn thắng, thấy được cổ mình đang phun máu. Bịch, cái đầu rớt xuống, thân hình đổ sụp.
Cậu bé từ trong tủ áo bước ra, ánh mắt sắc lạnh, thanh kiếm gỗ phát ra hào quang nhàn nhạt.
Cậu bé xông ra ngoài, một đường chém giết, diệt sạch kẻ thù, sau đó bay thẳng lên trời, giơ kiếm lên cao, chém xuống.
Xoẹt! bầu trời cắt ra một đường dài, phía sau chính là vô tận hắc ám, thế giới này ầm ầm sụp đổ.
Từ hắc ám, một khuôn mặt hiện lên, là Ma Tổ.
“Đây là cái gì đạo? giống Kiếm Đạo nhưng lại không thuần túy Kiếm Đạo.” Ma Tổ thắc mắc.
“Sát Lục Kiếm Đạo.” cậu bé, cũng chính là Tôn Kỳ ý thức lạnh lùng trả lời.
“Lại là tân đạo? không thể nào! ngươi bị ta vây giết, cơ bản là không có cơ hội ngộ ra tân đạo.” Ma Tổ thật sự không cách nào hiểu được.
“Tự mình nếm thử không phải sẽ biết sao?” Tôn Kỳ cười nhạt.
“Hừ! một cái tân đạo thì thế nào?” Ma Tổ không rảnh tìm hiểu, nuốt hắn, mọi chuyện đều sáng tỏ.
Tôn Kỳ kiếm đạo lần này khác biệt, càng nặng tính chém giết, sát tính cực mạnh. Ma Tổ cũng thấy khó chịu.
Ma Tổ phần lớn lực lượng đại đạo đang dùng trấn áp và luyện hóa Tôn Kỳ cùng Hỏa Hỏa. Vẫn tưởng phong tỏa lại 77 tân đạo là xong, không ngờ lại xuất hiện tân đạo thứ 78 khiến hắn có chút bối rối. Mặc dù vậy hắn vẫn tự tin áp xuống được.
Hai bên giao chiến, kiếm khí tung hoành, ma khí phủ thiên.
Nơi bọn họ đi qua, nghiền nát hành tinh, sấy khô mặt trời, đoạn ngang tinh hà… cực kỳ khủng bố.
Ma Tổ nền tảng tốt hơn, dần áp chế được Sát Lục Kiếm Đạo nhưng muốn thắng được cũng không biết ngày tháng năm nào.
Tôn Kỳ Sát Lục Kiếm Đạo không ngừng tăng lên khiến cho Ma Tổ khó hiểu.
Nhưng mà đến một ngày Sát Lục Kiếm Đạo đột ngột rung chuyển, trượt dài, bước vào thời kỳ suy yếu. Ma Tổ thấy được, lập tức bắt lấy cơ hội.
Từ trong hắc ám, một bàn tay che trời chụp xuống, Tôn Kỳ cầm trong tay Sát Lục Kiếm Đạo yếu ớt chống đỡ.
Hắn như ngọn nến trước gió, sắp chịu không nổi. Cuối cùng hắn sụp đổ, một cái hắc thủ chụp xuống. Tôn Kỳ chống kiếm, trơ mắt mình.
Nhưng mà đúng này, một cái đan lô ầm ầm bay tới, trút xuống dị hỏa, thiêu tẫn thiên địa, thời không bốc cháy.
Xèo xèo… hắc chưởng bị đốt cháy. Ma Tổ thu tay, nhăn mày, hắn thấy đau, lại là chuyện gì thế này.
Một cái Tôn Kỳ khác xuất hiện tay nâng đan lô, bên trong dị hỏa cường liệt.
Nhìn hai cái Tôn Kỳ, Ma Tổ nhíu mày, lại là một loại tân đạo mới. Hắn cảm nhận được dị hỏa này cũng là đạo hỏa, chỉ là khác với tiên thiên đạo hỏa, dị hỏa này giống như là nhân luyện.
“Nhân Tổ, ngươi thật lỳ lợm, ngoan ngoãn chịu chết không tốt sao?” Ma Tổ tỏ ra bực mình, bá đạo ngang ngược hỏi.
Ta muốn ngươi chết, ngươi nhất định phải chết, giãy giụa làm gì vô ích.
Tôn Kỳ cười nhạt:
“Vậy thì thử xem!”
Sát Lục Kiếm Đạo cũng dần hồi phục, đạt tới trạng thái đỉnh phong trước đó.
Hai cái Tôn Kỳ cùng dắt tay tác chiến buộc Ma Tổ phải rút ra lớn hơn lực lượng đối phó.
Ma Tổ phát hiện Tôn Kỳ cầm đan lô không phải một loại đại đạo mà là hai, một cái dị hỏa, một cái luyện đan. Đan Đạo này có thể coi là một nhánh của Đan Đạo trong 77 tân đạo, Hỏa Đạo này cũng là một nhánh của tiên thiên Hỏa Đạo, giống với Sát Lục Kiếm Đạo là một nhánh của Kiếm Đạo.
Hắn có chút không hiểu nhưng không sao! hắn vẫn đủ lực lượng đánh giết, Tôn Kỳ có càng nhiều đại đạo, hắn thu hoạch sẽ càng nhiều, là chuyện tốt.
Lần này chiến đấu càng thêm hung hiểm tàn bạo. Hủy đi không biết bao nhiêu tinh hà, bao nhiêu sự sống.
Đang đánh nhau tới đỉnh điểm, Tôn Kỳ cầm đan lô đột ngột suy yếu giống như Sát Lục Kiếm Đạo lúc trước.
Ma Tổ nhân cơ hội đánh cho hai bọn hắn không ngừng phun đạo khí.
Chuẩn bị ra tay kết liễu thì đột nhiên.
“Trấn Thiên Ấn!” một tiếng quát vang vọng trời đất.
Cự ấn bay tới, Ma Tổ xoay người, tung chưởng đón đỡ.
Oanh! hắn loạng choạng lui lại, cánh tay tê rần, chưởng ấn kia bay ngược về, không có bị phá hủy.
Một cái Tôn Kỳ khác nhẹ nâng tay tiếp lấy chưởng ấn, đạp không đi tới.
Ma Tổ nhíu mày, chuyện quái gì nữa đây, chưa kịp giết một tên thì tên khác đã nhảy ra, các ngươi chơi ta đấy hả?
Chưởng Ấn này lại là một loại tân đạo, trước đó đã có Chưởng Đạo và Ấn Đạo, đây là sự kết hợp của hai đạo này thành một đạo mới.
“Vô Thiên Ấn!” Tôn Kỳ chủ động công kích.
Vô Thiên Ấn bá đạo tuyệt luân, Chưởng Ấn Đạo so với hai đạo trước càng thêm hung hãn.
Lần này Tôn Kỳ Chưởng Ấn làm chủ công, đánh có qua có lại với Ma Tổ, dù cho phe Tôn Kỳ vẫn bị thương nhiều hơn nhưng đã không còn bị đè ép như trước.
Ma Tổ lúc này mới có cảm giác dưỡng hổ thành họa, không thể như vậy được nữa, phải nhất cử giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.