Nhẫn Trong Tay

Chương 7: Hoàn




13.
Thật mau, Tạ Trình phải nhập viện.
Tôi từ công ty về nhà, Tạ Lộ Dao vừa trở về từ bệnh viện.
Kể từ khi Tạ Trình nhập viện, lúc Tạ Lộ Dao nhìn tôi, cô ấy im lặng hơn rất nhiều.
Tôi không hỏi, cô ấy cũng thực ăn ý mà không nói gì khác.
Chỉ là trước khi rời đi, muốn nói lại thôi, nhìn tôi.
Cuối cùng, cô ấy chậm rãi lên tiếng: "Chị dâu, em biết lần đầu gặp gỡ giữa anh em và chị không tốt đẹp, anh ấy còn làm tổn thương chị. Thậm chí lúc mới vừa nghe anh ấy nói về chuyện đó, em còn không kiềm được mắng anh ấy, sau đó phớt lờ anh ấy rất lâu. Em không muốn biện minh cho anh ấy, nhưng chị nên biết sự thật về ngày hôm đó."
Tạ Lộ Dao nói ngày hôm đó Tạ Trình cãi nhau với cha anh vì cha anh nói sẽ dẫn người phụ nữ tiểu tam kia về nhà.
Vì vậy, những gì Tạ Trình nói ngày hôm đó là "gi.ế.t bà ta".
Bố mẹ tôi rất ân ái, nên tôi không thể hiểu được nỗi đau của anh.
Sau khi mẹ qua đời, cha mình lại ngoại tình lẫn nữa, thậm chí còn muốn dẫn người phụ nữ đã ép mẹ anh ch.ế.t về, lúc đó anh đã có cảm giác gì.
Phải tuyệt vọng tới cỡ nào, lúc đó anh mới nói ra lời như thế.
Vẻ mặt Tạ Lộ Dao cô đơn.
"Mặc dù em chưa bao giờ gặp mẹ nhưng em biết anh em rất yêu bà ấy. Trong nhà trừ ông nội ra, không ai quan tâm đến anh ấy. Mẹ gần như đã bị ám ảnh bởi việc giành lại cha, bà ấy đã lợi dụng thân thể của anh em, mỗi lần anh em bị thương, nếu cha em không về nhà, ông em sẽ gây rắc rối cho cha, vì vậy lúc còn nhỏ anh em không sống được mấy ngày yên ổn. Cho đến khi cha em qua đời, anh em vẫn không tha thứ cho ông ấy. Hôm đó, anh ấy cãi nhau với cha, sau khi ra ngoài, anh ấy quay lại phát hiện balo của mình bị người lục lọi, chiếc khóa vàng mà mẹ để lại cho anh ấy đã biến mất, đó là vật duy nhất mà mẹ để lại cho anh em, cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh, mẹ từng yêu anh ấy.”
"Anh ấy nói với em, lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy chị, anh ấy đã bị thu hút bởi khí phách hăng hái của chị, sau đó vô thức hỏi thăm về chuyện của chị, về sau thì không cần hỏi thăm nữa, vì tên tuổi của chị đã vang dội trong vòng tròn, lúc nói chuyện này anh ấy rất tự hào, trong mắt còn có ánh sáng rực rỡ mà em chưa từng thấy qua. Chị dâu, em biết dù có bất kỳ lý do nào cũng không phải là cái cớ cho hành vi bạ.o l.ự.c của anh ấy, nhưng bây giờ anh em coi như đã bị trừng phạt rồi, chị có thể buông bỏ quá khứ và sống tốt trong tương lai không."
Thấy tôi không nói gì, Tạ Lộ Dao cười cay đắng: "Tối nay em không về, gần đây chị gầy đi rất nhiều, nên ăn uống thật ngon, đừng đợi em."
Người rời đi rồi, tôi chỉ thu dọn đồ đạc đơn giản rồi theo đến bệnh viện.
Tiếng người ồn ào ngoài hành lang bệnh viện, bệnh tật, đau đớn, lan tỏa trong không khí tràn ngập mùi nước khử khuẩn.
Lúc tôi vừa đến cửa, cửa đã bị người mở ra.
Có rất nhiều người nhà họ Tạ đứng bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt không hề hoảng sợ, giống như người nằm bên trong không liên quan gì đến họ.
Tôi cứ nghĩ rằng tình thân không có ràng buộc huyết thống thì không chịu đựng được thử thách, nhưng tại sao có cùng một dòng máu chảy trong cơ thể, trên mặt vẫn có vô tận lạnh lẽo và ch.ế.t lặng như thế.
Các bác sĩ và y tá hoảng loạn ra ra vào vào phòng bệnh để giải cứu, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng khóc đau lòng của Tạ Lộ Dao.
Tôi đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cánh tay gầy gò, bầm tím che đầy dấu kim tiêm mà trái tim lỡ một nhịp.
Tôi chợt nhớ ra mình còn có chuyện muốn nói với Tạ Trình.
Những lời này đã ủng hộ tôi đến tận bây giờ, mỗi lần tôi nhìn thấy Tạ Trình, mỗi đêm tôi ngủ chung giường với anh, tôi đều âm thầm đọc thuộc lòng vô số lần.
Tạ Trình, tôi có chuyện muốn nói với anh, những lời này đã chôn giấu trong lòng tôi từ lâu.
Anh nói tôi không xứng đáng được yêu thương, nhưng bố mẹ tôi yêu tôi rất nhiều, nếu hôm đó không phải tôi giận họ vì họ vì công việc mà phớt lờ tôi, họ sẽ không cố ý nghỉ phép để đi đón sinh nhật với tôi, càng sẽ không vì để cứu một gia đình ba người khỏi một tai nạn xe hơi, dẫn đến việc họ sống sờ sờ bị nổ chec.
Tôi biết họ bận rộn làm việc để kiếm tiền để cho tôi một cuộc sống tốt hơn, họ không bao giờ oán hận lẫn nhau, mà cho tôi tình yêu vị tha và thuần khiết nhất trên thế giới.
Tôi biết anh điều tra tôi, nhưng tôi cũng điều tra anh.
Cha anh vì ngoại tình mà bỏ rơi anh và mẹ anh, mẹ anh không yêu anh, anh chỉ là một công cụ để mẹ anh níu kéo cha anh trở về nhà.
Sau đó, cha anh thật sự đã về, nhưng sau khi sinh Tạ Lộ Dao không bao lâu mẹ anh đã qua đời, nghe nói là bị tiểu tam ép c.h.ế.t.
Vì thế cha anh lại ngoại tình lần nữa, thậm chí còn nghênh ngang đưa con trai của tiểu tam vào nhà.
Vì vậy, tôi không phải là người không được yêu thương, từ đầu đến cuối, anh mới là kẻ đáng thương không được yêu thương.
Nhưng nhìn người đàn ông gầy gò, hốc hác bị tr.a t.ấ.n dưới thiết bị lạnh lẽo, thậm chí tôi còn không đủ can đảm để bước vào cửa.
Trời tối rất nhanh.
Đèn dần dần sáng rực, đường phố đông đúc người qua lại.
Trong đám đông đến rồi đi, dường như không ai dừng lại vì tôi.
Có lẽ vì tôi đứng bên ngoài phòng bệnh quá lâu, hoặc có thể vì tôi không ăn tối, nên tay tôi run rẩy dữ dội.
Miễn cưỡng đỗ xe bên đường, tôi có cảm giác như mình vừa sống sót sau tai nạn.
Bên đường, có một cặp vợ chồng trẻ đang cãi nhau.
"Mẹ anh trách tôi thì có lợi ích gì, là do tôi không muốn có con sao? Nếu lúc trước anh đối xử tốt với tôi, đứa con đầu lòng của chúng ta đã không bị m.ấ.t."
"Chuyện đã qua rồi, sao em lại nhắc lại lần nữa!"
......
Một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi.
Đêm đó, tinh thần Tạ Trình rất tốt.
Anh đang sắp xếp quần áo mà ngày mai tôi sẽ mặc.
Gần đây, dường như anh có vẻ nói rất nhiều, hay lải nhải nhưng biểu cảm của anh vẫn rất dịu dàng, có chút khao khát.
"Tiểu Bạch, nếu sau này em có một đứa con bên cạnh, có lẽ em sẽ không cô đơn."
Tôi đang sấy tóc, nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng, tôi cảm thấy như anh đang nói di ngôn, không rõ tức giận hay sợ hãi, một cảm xúc không thể diễn tả trào dâng trong trái tim tôi.
Khi tắt máy sấy tóc, nụ cười của Tạ Trình vẫn còn trên môi.
"Tạ Trình, hôm đó tôi bị trói, đợi ở sân sau rất lâu. Trời lạnh đến nỗi tôi cảm thấy như máu mình đã đóng băng. Sau đó, tôi bị bệnh và mắc một căn bệnh rất nghiêm trọng, vì vậy suốt đời này tôi không thể mang thai, không thể có con, không thể có người thân cùng huyết thống trên thế giới này. Không phải anh đã điều tra tôi rồi ư, sao lại không biết chuyện này? Cho nên giờ anh đã hiểu tại sao ngày hôm đó tôi nói với anh rằng không ai phù hợp để kết hôn với tôi hơn anh chưa?Tạ Trình, anh không thể c.h.ế.t, anh phải dùng cả đời mình để chuộc tội!"
Đêm đó, Tạ Trình quỳ gối trước mặt tôi, bàn tay lạnh lẽo cực kỳ giống như nhiệt độ của những bông tuyết rơi xuống người tôi ngày hôm đó.
Anh khóc như một đứa trẻ, run rẩy và nắm tay tôi, lặp đi lặp lại những lời xin lỗi.
Có vẻ như kể từ ngày đó, sức khỏe của anh ngày càng xấu đi.
14.
Lại một mùa đông nữa, vết nứt da trên ngón áp út của tôi chưa từng tái phát lại, có lẽ là nhờ vào thuốc nứt da mà Tạ Trình đã chuẩn bị cho tôi.
Nhẫn cưới được đeo trên ngón áp út bên phải, kích thước phù hợp đến bất ngờ.
Chẳng mấy chốc, lại đến sinh nhật của tôi.
Sự xuất hiện của Đàm Tụng khiến tôi ngạc nhiên, đã lâu rồi tôi mới gặp lại cậu ta.
Cậu ta dường như đã trưởng thành rất nhiều.
Ngũ quan đã mất dần tính trẻ con, ánh mắt trở nên kiên định và yên tĩnh.
"Sinh nhật vui vẻ."
Lúc cậu ta mỉm cười nói câu này, Tạ Lộ Dao đang đứng cách đó không xa, lúc cô ấy sắp nhấc chân đến bên cạnh tôi, tôi liếc mắt ra hiệu cho cô ấy dừng lại.
"Anh cậu thế nào rồi?"
Phó Tĩnh Châu đi tù.
Là Tạ Lộ Dao đã nói với tôi.
Sở dĩ Phó Tĩnh Châu có thể mua căn nhà trong tay tôi, là vì cậu ta đã vay mượn tiền cho vay nặng lãi, như thể cậu ta muốn chứng minh điều gì đó với tôi hoặc với bản thân cậu ta, hoặc cũng có thể cậu ta không muốn từ bỏ ngôi nhà duy nhất có thể chứng minh rằng chúng tôi từng ở đó.
Sau đó, cậu ta bị những kẻ đòi nợ đánh đập thậm tệ.
Cho đến một ngày, kẻ đòi nợ đã đến nhà, đập phá đồ đạc trong nhà để buộc cậu ta phải trả tiền..
Ngày hôm đó, Phó Tĩnh Châu vốn nhẫn nhịn bỗng phát đ.i.ên, đánh nhau với những kẻ đòi nợ.
Cuối cùng, một người c.h.ế.t và hai người bị thương.
Đàm Tụng cười cay đắng: "Anh em vẫn như cũ, sau nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này là sinh nhật của chị, anh ấy có thứ muốn em chuyển cho chị, chắc chắn anh ấy không muốn gặp em."
"Cậu chuyển lại cho tôi cái gì?"
Cậu ta đưa cho tôi hai hộp quà cùng một lúc.
Một cái là của cậu ta:"Trong này là món quà sinh nhật lần thứ ba mươi mà em định tặng chị, nhưng anh em đã xảy ra chuyện trong thời gian đó, nên đã bị hoãn lại đến tận bây giờ."
Bầu không khí im lặng, giữa chúng tôi không còn gì để nói nữa.
Cậu ta dường như cũng nhận ra điều này, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu.
Mãi cho đến khi đôi mắt bị bao phủ trong màn sương ẩm ướt, cậu ta mới nghẹn ngào nói: "Chị, em nợ chị một lời xin lỗi."
Tay cầm hộp của cậu ta không buông ra, run nhè nhẹ.
"Mấy năm qua, mỗi khi nghĩ về những lời trơ trẽn mình đã nói lúc đó, em hận không thể đánh c.h.ế.t chính mình. Nếu lúc đó chị không cứu em, thì Đàm Tụng nằm trong đống rác đó đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Em sẽ không dùng tuổi trẻ vô tri hay là nói chuyện không dùng não để bào chữa cho bản thân, bởi vì em biết em là rác rưởi, trừng phạt đáng tội, em đã đánh mất người quan tâm từng quan tâm em nhất. Em sẽ không đến để làm chị khó chịu nữa, nhưng trước khi đi, em vẫn muốn nói xin lỗi với chị."
Tôi cho rằng, lúc dùng những lời khó nghe mắng Phó Tĩnh Châu, tức là tôi đã hoàn toàn buông xuống, nhưng bây giờ lúc đối mặt với Đàm Tụng, tôi chợt nhận ra, thực sự buông bỏ chính là những người và những thứ đã làm tổn thương tôi không thể gây ra cho tôi thêm bất kỳ phiền não nào nữa.
Cũng giống như bây giờ.
Nhìn Đàm Tụng xoay người rời đi, lòng tôi không hề dao động.
Thậm chí trong đầu tôi còn nghĩ, nếu Tạ Trình vẫn còn ở đây thì thật tốt, tôi sẽ không cần phải ứng phó với những họ hàng trong nhà anh.
Tạ Lộ Dao chặn rất nhiều rượu cho tôi, cả người say khướt.
"Chị dâu, chị chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn cho em khi em kết hôn?"
Cô ấy sắp kết hôn, với thanh mai trúc mã của mình.
Khoảng thời gian trước hai người cãi nhau tới mức chia tay, sau đó, sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của chàng trai, cuối cùng cũng được Tạ Lộ Dao tha thứ.
Tôi đẩy đầu cô ấy ra khỏi vai mình, hỏi một cách nghiêm túc: "Em muốn mang của hồi môn cho nhà trai à? Tiêu tiền vì đàn ông cả đời sẽ xui xẻo!"
Tạ Lộ Dao cười nói: "Sao chị càng ngày càng ghét đàn ông thế, chỉ là cũng đúng, một người đàn ông yêu chị sẽ sẵn sàng bỏ tiền ra vì chị, như anh em chẳng hạn."
"Chị là rút ra bài học kinh nghiệm từ m.á.u và nước mắt. Đương nhiên, nếu em muốn thử thì cứ làm đi, đến lúc đó đừng khóc với chị, chị sẽ không cho đứa não yêu đương như em đồng nào đâu."
Tạ Lộ Dao bĩu môi: "Chị càng ngày càng keo kiệt, anh em đã cho chị cả nhà họ Tạ, chị lại nói với em là chị không có tiền."
Tôi quay sang nhìn cô ấy: "Làm sao em biết?"
"Di chúc đó!"
"Chị chưa bao giờ thấy thứ này."
"Hình như ở trong két sắt thì phải."
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng hỏi cô ấy: "Em có biết mật khẩu là gì không?"
"Đó là ngày đầu tiên hai người gặp mặt, anh em không nói với chị sao?"
Nói rồi, cô ấy đột nhiên trở nên buồn bã, ôm lấy cánh tay tôi, giọng nói không thoải mái: "Nếu năm nay anh em cũng có thể tham dự tiệc sinh nhật của chị thì tốt biết bao!"
Dứt lời, cô ấy nhìn hộp quà trong tay tôi, ồn ào một hai phải mở xem.
Chiếc hộp của Phó Tĩnh Châu được mở ra.
Tạ Lộ Dao nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cuối cùng cười ngớ ngẩn: "Em hoa mắt rồi sao, nếu không tại sao chiếc khóa vàng trong chiếc hộp này lại giống với chiếc khóa trong bức ảnh sinh nhật lần thứ 10 của anh em vậy."
Ngay lúc đó, cơ thể tôi đột nhiên run rẩy dữ dội, giống như một chiếc thuyền buồm chèo xuống biển, tuyệt vọng và mê mang không thể tìm thấy đường về.
Một số hình ảnh bị lãng quên từ lâu, tạo thành cả một câu chuyện hoàn chỉnh trong tâm trí tôi, nghiêng ngả lảo đảo xuyên qua đời tôi.
Tạ Lộ Dao sợ hãi, đến ôm lấy tôi đang ngồi xổm dưới đất, khóc lóc xin lỗi tôi.
"Chị dâu, chị đừng dọa em, em không nhắc đến anh em nữa, không nhắc đến anh ấy nữa!"
Một ngày sau, tôi ngồi xổm trước két sắt, suy nghĩ rất lâu.
Tạ Lộ Dao nói mật khẩu là ngày tôi và Tạ Trình gặp nhau lần đầu tiên.
Nếu là lần đầu gặp gỡ chân chính thì đó không phải là một ngày đáng nhớ.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra mật khẩu có thể là gì.
Bởi vì đó là thật sự một ngày đáng nhớ.
Khoảnh khắc tôi mở két sắt, tôi đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Có lẽ Tạ Trình cũng giống như tôi, đã nghĩ không biết bao nhiêu lần trong lòng, sẽ tốt biết bao nếu ngày hôm đó thật sự là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Một cô gái có khí phách hăng hái, không ngại khó khăn, một ông chủ tinh mắt, quan trọng là còn đẹp trai.
Anh ấy đánh giá cao cô ấy và cho cô ấy một cơ hội.
Cuối cùng, cô ấy đã đạt được thành công với sự nỗ lực của chính mình.
Nếu đúng như vậy, cuộc sống sau này của họ sẽ rất khác.
Chỉ có một lá thư và một thỏa thuận ly hôn trong két sắt.
Tên của Tạ Trình đã được ký lên đó.
Như muốn nói: Tiểu Bạch, nếu một ngày nào đó em không còn yêu tiền nữa, thì anh vẫn có thể cho em tự do.
(Hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.