Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 6: Một con gà dẫn đến huyết án




Cho gà, Tần Khai Dịch liền nhanh chóng rời đi. Hắn biết chuỗi ngày kham khổ cùng cực của Thẩm Phi Tiếu, từ ngày vào Linh Sơn phái chắc chắn chưa từng ăn qua miếng thịt nào.
Tần Khai Dịch về tới động phủ mình, duỗi người làm biếng chuẩn bị đi ngủ thì bị âm thanh chói tai của hệ thống làm tỉnh.
|Hệ thống: Trong vòng một năm đạt đến Ích Cốc kỳ. Thất bại trừ 20% tiến độ trở về|
“Cái gì?” Nghe đến âm thanh kia, Tần Khai Dịch nhảy dựng lên gào thét: “Bớ người ta, giết người!!!”
Hệ thống đương nhiên không đáp trả, âm thanh ma quỷ vang lên một hồi liền yên lặng biến mất.
“Mà âm thanh này từ đâu ra chứ?” Cảm giác thân thể mình bị gắn cái gì đó kì quái, sắc mặt Tần Khai Dịch cực kỳ khó coi. Hắn liếc nhìn một vòng động phủ, thở dài.
Động phủ Tần Thạch bố trí khá đơn giản. Một bàn đá, một giường đá, linh dược cùng sách thì để ở một góc dùng ẩn nặc thuật che đi.
Bây giờ hắn cảm giác mình như một quả bong bóng bị đâm xì hơi, làm gì cũng không tỉnh táo lại được. Hiện giờ tu vi Tần Thạch mới trúc cơ trung kỳ mà phải mất hơn 9 năm mới đạt được. Thứ nhất, là do có song linh căn, thứ hai tất nhiên là dựa vào một tay Thanh Hư Tử bồi tài.
Nhưng khoảng cách giữa trúc cơ và ích cốc tựa như một con lạch trời khó có thể vượt qua. Nếu nói trúc cơ còn là phàm nhân thì ích cốc chình là cánh cửa đầu tiên bước trên con đường tu tiên.
Dù đạo pháp có khác biệt cách mấy, chỉ cần ích cốc thì không còn cần ăn thực vật thế gian. Tuổi gia tăng lên đến 400 năm, cái này cũng để cho người người tu chân tâm động.
Nhưng từ trúc cơ lên đến ích cốc nào có dễ như vậy. Sắc mặt Tần Khai Dịch lúc này quả thực khó coi đến cực điểm. Bản thân hắn viết hắn còn không rõ sao? Ngay cả Thẩm Phi Tiếu, cho dù có được | Sơn Vân Tiểu Ký| cũng mất đến 2 năm mới lên được ích cốc. Bây giờ hắn chỉ có thời gian 1 năm, quả thật là muốn lấy mạng hắn mà! Càng nghĩ Tần Khai Dịch càng điên tiết, hận không thể đập nát hết tất cả đồ vật trong động phủ. Mạc danh kỳ diệu xuyên vào tiểu thuyết của mình thì thôi đi, ai dè lại đụng phải một hệ thống âm binh âm hồn, hy vọng trở về quả thật quá mong manh!
“Fuck! Đây không phải bắt ta phải …” Tần Khai Dịch phun nốt ba chữ còn lại: “Tu ma sao.”
Muốn trong vòng một năm từ trúc cơ đột phá lên ích cốc, dựa theo phương pháp bình thường chắc chắn không có khả năng. Nguyên bản, tu chân chính là thiên nhân hợp nhất, cho dù có dùng linh dược, bí tịch tốt nhất cũng tuyệt đối không có khả năng hoàn thành trong vòng một năm.
Nhưng tu ma thì khác. Tốc độ người tu ma tu luyện nhanh gấp đôi người tu chân. Nếu có công pháp, trong vòng một năm thậm chí có thể từ luyện khí trực tiếp đột phá lên trúc cơ nhưng không có bữa cơm nào là miễn phí. Ma tu so với đạo tu, phật tu càng dễ bị tâm ma quấy nhiễu hơn. Thậm chí không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Tẩu hỏa nhập ma cũng không phải là chuyện thoải mái gì. Một khi bị tẩu hỏa nhập ma, không nói đến chuyện ngươi mất hết tu vi, nghiêm trọng hơn chính là mất hết thần trí trở thành một kẻ điên không hơn không kém.
Biết rõ nguy cơ nhưng nếu có thể lựa chọn. Tần Khai Dịch tuyệt đối sẽ không bao giờ có ý nghĩ đi trên con đường này. Nhưng chuyện đến nước này, ngoại trừ tu ma hắn còn có cách khác sao.
“Đậu xanh rau má.” Tần Khai Dịch cắn răng đang muốn hung hăng mắng chửi hệ thống một trận. Bổng nhiên lại nhớ ra cái gì … Aiz, trong nguyên tác không phải là hắn có chút dây dưa không rõ với ma đạo sao.
Trong đầu như đã mò được sợi rồi, nhưng cho dù có nghĩ cỡ nào cũng không nhớ ra. Tiểu thuyết này hắn viết gần một năm, có chút nút thắt hắn quên đi không ít. Xem ra bây giờ hắn từng vô ý cài manh mối phản bội, đối với thế giới này cũng có ảnh hưởng không nhỏ …
“Không thể nào.” Tần Khai Dịch thì thào: “Chẳng lẽ thế giới này có thể tự mình bổ sung hoàn chỉnh hay sao?”
Hoàn chỉnh những nút thắt hắn bỏ sót, những phép miêu tả ẩn dụ … Chẳng lẽ những ưu thế hắn biết trước từ trước đến nay lại mất hết hay sao? Nghĩ đến đây, Tần Khai Dịch hận không thể trực tiếp ngất xỉu. Nếu hắn không hoàn thành 100% tiến độ trở về chẳng lẽ hắn sẽ chết ở thế giới này sao? Hắn không dám dùng mạng mình để đặt cược.
Biện pháp duy nhất đó chính là làm theo hệ thống, mau chóng hoàn thành 100% tiến độ rời khỏi thế giới này!
“A … Ta không muốn sống nữa.” Trạch nam Tần Khai Dịch dị thường thống khổ, hắn ngã xuống giường vẻ mặt dại ra: “Ta rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì a…”
“Tần sư huynh, Tần sư huynh, huynh có đó không?” Ngoài cửa vang lên tiếng kêu đánh gãy tiếng rên rĩ thống khổ của Tần Khai Dịch. Tần Khai Dịch nghe tiếng liền vội vàng nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo, ra vẻ nghiêm túc đi ra ngoài: “Chuyện gì?”
“Có chuyện không hay rồi.” Ngoài cửa là một sư đệ hắn biết: “Linh Nhi sư tỷ bị bắt nạt!”
“Cái gì?” Tần Khai Dịch nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là như vậy.” Người nọ muốn một hơi nói xong, lại vì sốt ruột nên lắp bắp: “Chí…nh chính là cái … tê…n tên sư đệ kê…u kêu là Thẩm Phi Tiếu đó … Hắn đem nướng con chim Linh Nhi sư tỷ.”
“…” Nếu không phải vì bảo trì hình tượng, không biết chừng bây giờ hắn đã ôm bụng cười bò trên mặt đất. Cái gì mà con chim Linh Nhi sư tỷ bị nướng ăn chứ … khụ khụ … nhìn thoáng qua vị sư đệ không nhớ rõ tên. Tần Khai Dịch than thở nhân khí của Liễu Linh Nhi tại Linh Sơn phái quả thật rất cao a.
“Đưa ta đi.” Tần Khai Dịch thản nhiên nói.
“Dạ.” Sư đệ giáp vội vàng bấm pháp quyết nhanh chóng bay về phía Thẩm Phi Tiếu ở.
Thật ra, bề ngoài Tần Thạch không tồi tuy không có nghịch thiên như Thẩm Phi Tiếu về sau nhưng cũng xứng danh với bốn chữ tuấn tú nho nhã.
Nhưng dù bộ dạng có tốt, năng lực không tồi, nhưng bản tính làm người của Tần Thạch quả thật làm người khác không dám khen tặng. Với người mình thích thì hết lòng chiều chuộng, với người không thích thì … Hắn quả thật không hề khách khí. Bởi vậy, đắc tội không ít người.
“Ngươi nói cho rõ. Ngươi đem chim của ta ăn còn không dám thừa nhận!” Xa xa đã nghe thấy tiếng Liễu Linh Nhi khóc nức nở. Tần Khai Dịch lòng ngầm thở dài, vị sư muội của hắn quả thật được cưng chiều quá mức.
“Xảy ra chuyện gì.” Đạp phi kiếm bay đến, tâm tình Tần Khai Dịch không tốt lắm, đây không phải là không có việc gì tìm việc làm sao.
“Sư huynh, sư huynh.” Khóc đến lê hoa đái vũ, Liễu Linh Nhi kéo tay áo Tần Khai Dịch mà bắt đầu cáo trạng: “Thẩm Phi Tiếu … hắn … hắn đem con chim huynh bắt cho ta … nướ … ng … nướng ăn …”
“Cái gì?” Tần Khai Dịch nhăn mày: “Nói cho rõ.”
“Ta … ta đến thăm … hắn … muốn đưa cho hắn … chút trái cây.” Nước mắt Liễu Linh Nhi như vòi nước hỏng chảy không phanh: “Nhưng … không ngờ … khi … ta … đến lại phát hiện … hắn đang nướng chim ăn.”
… Kỳ thật đó là gà. Yên lặng bổ sung trong lòng, Tần Khai Dịch phát giác chuyện này có chút xấu hổ, chuyện tốt hắn làm lại biến thành chuyện xấu rồi.
“Không phải chim.” Thẩm Phi Tiếu nghe Liễu Linh Nhi khóc lóc kể lể, ngữ khí lạnh lùng: “Là gà rừng.”
“Ngươi gạt người!!!” Liễu Linh Nhi kêu to: “Ngươi mới đến đây có vài ngày. Đi đâu để bắt gà rừng? Núi chúng ta rất nguy hiểm, chỉ với một tên chưa đột phá lên Luyện Khí kỳ mà đòi lên trên núi bắt gà? Ngươi muốn lừa ai đó!”
Hắn sao lại quên chuyện này. Nghe Liễu Linh Nhi la hét một hồi mới cảm giác được chuyện không hay. Sơn môn bọn họ vì phòng ngừa dã thú đả thương người, nơi nơi đều bày trận pháp, người bình thường căn bản vô pháp tiến vào. Lấy thực lực Thẩm Phi Tiếu hiện nay muốn ăn gà, ngoài trừ trộm của người khác quả thật không có biện pháp khác. Mà con chim hắn đưa cho Liễu Linh Nhi lại lớn, giờ hàng đã nướng chín muốn xác nhận là chim hay gà, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
“Mất chim?” Tần Khai Dịch nhìn Liễu Linh Nhi hỏi.
“Vâng …” Liễu Linh Nhi nhắc tới con chim của mình liền bắt đầu nức nở, khóc đến nổi làm đầu Tần Khai Dịch ong ong.
“Chuyện này nên báo cho sư phụ. Mới vào cửa có mấy ngày mà xuất hiện ăn trộm, sau này thì sao chứ?” Nói chuyện chính là vị sư đệ giáp.
“… Từ từ.” Tần Khai Dịch mở miệng ngăn. Hắn không muốn Thanh Hư Tử nhúng tay vào. Dù sao sau này việc tu luyện của Thẩm Phi Tiếu đều do Thanh Hư Tử đề bạt.
“Sư huynh.” Thấy Tần Khai Dịch chần chờ, Liễu Linh Nhi mặc kệ. Nàng kéo tay áo Tần Khai Dịch làm nũng: “Sư huynh, huynh muốn bao che Thẩm Phi Tiếu sao? Hắn quá phận như vậy …”
Éc, ta đây là đang cứu tướng công tương lai của cô đó!!
Tần Khai Dịch thấy bộ dạng thề không bỏ qua của Liễu Linh Nhi liền đau đầu. Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu biểu tình lãnh đạm nhưng trong con ngươi lộ ra phẫn nộ, nói: “Thẩm sư đệ, ngươi biết sai chưa?”
Mau nhận sai đi, dù ủy khuất ngươi nhưng cũng cho mọi người một cái bậc thang cũng tốt a.
Nhưng là nếu Thẩm Phi Tiếu thật sự nhận sai, vậy hắn liền không phải Thẩm Phi Tiếu. Nghe Tần Khai Dịch nói, Thẩm Phi Tiếu càng tức giận hơn, miệng hắn lạnh lùng phun ra một chữ: “Không.”
“Ngươi … ngươi!!” Bị phản ứng của Thẩm Phi Tiếu làm giận đến run người, Liễu Linh Nhi ngươi ngươi ngươi nửa ngày cũng không ngươi ra được câu gì hoàn chỉnh.
“… Vậy ngươi giải thích một chút, gà ở đâu ra?” Tần Khai Dịch cũng không nóng vội. Hắn muốn xem xem Thẩm Phi Tiếu xử lý chuyện này ra sao.
“Tự bắt.” Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng nói.
“Ngươi gạt người!!! Ngay cả lên núi ngươi còn không lên được, ngươi làm sao mà bắt được?” Liễu Linh Nhi la lên chói tai có chút dọa người. Tần Khai Dịch không tự chủ được nhíu nhíu mày.
“Sư huynh, dẫn hắn đến chỗ sư phụ! Ta muốn sư phụ trục xuất hắn ra khỏi sư môn!” Liễu Linh Nhi hiển nhiên là không muốn bỏ qua.
Thẩm Phi Tiếu nghe đến lời Liễu Linh Nhi nói liền sắc mặt trắng bệch.
“…” Không ngờ chuyện lại đến nước này. Tần Khai Dịch đành phải ổn định Liễu Linh Nhi trước: “Ta sẽ làm chủ cho muội.”
|Tà Mị| Chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.