Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 97: Thế giới ở ngoài thế giới




“Ngươi thích hắn sao? Ngươi nguyện ý vì hắn mà trả bất cứ cái giá nào sao?” Khi Tử Dương Thi hỏi những câu này với Tử Dương Bội, là ngày thứ ba sau khi Tử Dương Bội mang Tần Khai Dịch về Liên Hoa giáo.
Đệ đệ của hắn dường như đã sớm nhận ra cảm xúc của hắn đối với Tần Khai Dịch. Ánh mắt nhìn hắn tràn ngập ác ý cùng trào phúng. Thật giống như đang nói — Tử Dương Bội, ngươi có tư cách gì thích một người.
“Có liên quan gì đến ngươi.” Tử Dương Bội căn bản không quan tâm đến thái độ khinh bỉ của Tử Dương Thi. Hắn trực tiếp đứng lên đi ra ngoài: “Không được đụng vào hắn, hắn còn hữu dụng.”
“Ngươi sẽ hối hận.” Tử Dương Thi không nói về vấn đề này nữa. Hắn nhìn biểu hiện lãnh tĩnh của Tử Dương Bội, khóe miệng nhếch lên tia trào phúng. Suốt ngày đánh nhạn, cẩn thận bị nhạn mổ vào mắt.
Kết quả Tử Dương Thi một câu thành tiên tri.
Khi Tử Dương Bội nhìn thân thể Tần Khai Dịch trong ngực mình chậm rãi tan biến, cả người đều điên cuồng.
Hắn muốn kêu la, muốn cuồng nộ nhưng lại phát hiện… cái gì cũng không thốt nên lời. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn người trong ngực từng chút từng chút một dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất. Chỉ còn lại một bộ bạch y trong tay, còn phảng phất mang theo hơi ấm.
Vì cái gì lại không thấy? Tử Dương Bội ôm chặt bộ bạch y trong ngực. Hắn quỳ nửa gối trên mặt đất, cứ như vậy quỳ thật lâu.
“Uy… Tần Thạch. Sao ngươi cứ như vậy biến mất a?” Giọng Tử Dương Bội khàn khàn. Một lúc sau mới chậm rãi đứng lên, phát ra một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế.
Cùng với tiếng gào thét này, máu tươi theo bên miệng Tử Dương Bội chảy xuống. Ánh mắt của hắn thậm chí đỏ hồng lên, bộ dạng cực kỳ bi thương khiến cho ai cũng không thể liên tưởng đến người này từng lãnh tĩnh đến cỡ nào.
Hắn sai… đúng không — Vạn năm trước đã sai một lần… vạn năm sau lại lần thứ hai bước trên con đường cũ. Cứ mở to mắt nhìn người mình quan tâm lướt qua, mở to mắt …
“Tử Dương Bội, ngươi đúng là tên ngu.” Tử Dương Bội cúi đầu, sau đó cười lớn. Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, lộ ra cảm giác người này dường như đã điên rồi.
Sau đó, Tử Dương Bội rời Liên Hoa giáo, mang theo quần áo còn xót lại của Tần Khai Dịch hạ táng trong một sơn cốc hẻo lánh.
Phong cảnh trong sơn cốc rất đẹp, bốn mùa đều xuân. Thanh tuyền núi đá, đều có được một phong cảnh hữu tình. Tử Dương Bội mỗi ngày dâng hương nấu rượu, nhìn qua dường như rất tốt.
Về phần có thực sự như vậy hay không, sợ chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Tiết Hiền mang lại cho hắn bóng ma cả một vạn năm mới lành. Giờ vết thương này lại vỡ ra, không biết phải chờ đến bao giờ nó mới khép lại.
“Uy, Tần Thạch. Ngươi có còn nhớ khi lần đầu tiên ngươi gặp ta không.” Tử Dương Bội dùng tay chống cằm, nói với bia mộ trước mặt, nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi rất ngốc nghếch. Không nghĩ tới a… không nghĩ tới a… Ngươi lại ngu ngốc đến vậy.”
Nốc một ngụm rượu, Tử Dương Bội tiếp tục nói: “Ngươi thích Thẩm Phi Tiếu lâu đến vậy, đến cuối cùng lại rơi vào kết cục này… Kết quả thật đúng là… người tốt sống không lâu a.”
Ta nhìn ngươi vì hắn mà cùng ta ký kết linh hồn khế ước.
Ta nhìn ngươi vì hắn mà phải trốn vào ma đạo.
Ta nhìn ngươi vì hắn mà phải nhảy vào dung nham.
Ta nhìn ngươi vì hắn mà bị mọi người xa lánh.
Ta nhìn ngươi quyết tuyệt rời đi, đến cuối cùng ngay cả tưởng niệm cũng không lưu lại cho ta. Mà ta, không biết từ lúc nào trong lòng lại có hình bóng của ngươi.
Đồ vật đã bỏ đi, muốn lấy lại là chuyện không hề dễ dàng. Tử Dương Bội nghĩ đến đây, nhịn không được cười khổ. Hắn run rẩy vươn tay vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, sau đó tựa trán lên tấm bia đá.
Loại tâm tình này, Tử Dương Bội không hề am hiểu. Thứ hắn am hiểu nhất chính là tâm địa rắn rết, lạnh lùng như sương, đem tất cả tâm mọi người đều dẫm dưới chân. Nhưng lại không ngờ, ngay khi hắn dẫm tâm người khác dưới chân, thế nhưng cũng dẫm luôn cả tâm của mình.
“Ta không biết ta còn có thể cùng ngươi bao lâu.” Tử Dương Bội nốc một hớp rượu: “Ta còn có rất nhiều, rất nhiều việc muốn làm… rất nhiều, rất nhiều việc…”
Đúng thế, Tử Dương Bội không phải là Thẩm Phi Tiếu. Hắn bị ràng buộc, liên lụy rất nhiều chuyện. Hắn không thể giống như Thẩm Phi Tiếu quyết tuyệt buông tha hết thảy chỉ vì cùng Tần Khai Dịch bầu bạn một đời.
Thật ra rất nhiều, rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã định trước kết cục.
Khi Viêm Cốt tìm tới, vừa lúc Tử Dương Bội viếng mộ Tần Khai Dịch trở về. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Tử Dương Thi cùng Viêm Cốt đứng đằng xa. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên tỏ thái độ gì.
Thời gian quá lâu, những người cùng vật quen thuộc thế nhưng cũng trở nên mơ hồ.
“Chuyện gì?” Giọng Tử Dương Bội lạnh lùng. Hắn không còn thiếu Tử Dương Thi nữa, hiện giờ cũng không cần phải ủy khuất chính mình.
“Thi cốt Tần Thạch đâu. Ngươi đem thi cốt hắn giấu ở đâu?” Có lẽ chân chính có thể vĩnh viễn nhớ rõ Tần Khai Dịch ở thế giới này chỉ có hỏa *** trước mắt mà thôi. Thái độ Viêm Cốt đối với Tử Dương Bội không hề tốt: “Ngươi hại chết hắn còn chưa đủ, còn muốn hắn không thể yên giấc sao?!”
“Ta hại chết hắn?” Tử Dương Bội liếc nhìn biểu tình khẩn trương của Tử Dương Thi một cái, có chút buồn cười: “Tử Dương Thi không nói cho ngươi biết, Tần Thạch rốt cuộc là chết như thế nào sao?”
“…” Viêm Cốt sửng sốt, không hiểu Tử Dương Bội vì sao lại hỏi như vậy.
“Được rồi. Cho dù ngươi không biết chuyện này, nhưng ngươi cũng nên biết Tần Thạch không có thi cốt đi.” Tử Dương Bội mỏi mệt xoa xoa khóe mắt.
“Không có là sao?” Viêm cốt ngây ngẩn cả người.
“Không có chính là… ” Tử Dương Bội nở một nụ cười làm lòng Viêm Cốt lạnh giá: “Hắn biến mất… đừng nói tới thi cốt, ngay cả một cọng tóc cũng không để lại.”
“…” Viêm cốt ngây ngốc — Hắn cùng Tử Dương Thi một chỗ vì một nguyên nhân… chính là vì Tử Dương Thi đồng ứng dẫn hắn đến chỗ chôn Tần Khai Dịch. Nhưng hiện giờ Tử Dương Bội lại nói…
“Ngươi gạt ta!!! Ngươi nhất định đang gạt ta!!! Tử Dương Bội… ngươi đừng nghĩ gạt được ta!” Viêm Cốt rống giận, căn bản không muốn tiếp thu sự thật này.
“Ta có cần phải lừa ngươi sao?” Tử Dương Bội hờ hững nói: “Ngươi có tư cách gì để ta lừa ngươi?”
“…” Viêm Cốt muốn xông lên cáu xé Tử Dương Bội một trận. Hắn hung hăng thở dốc mấy lần, sau đó khàn cổ quát: “Quần áo cùng di vật hắn đâu?”
“… Phía sau.” Tử Dương Bội phất phất tay. Sau đó cũng không quay đầu lại, rời đi.
“Tử Dương Bội, ngươi đúng là quái vật vô tình vô nghĩa.” Viêm Cốt nghiến răng nghiến lợi.
“Bí mật này đều bị ngươi phát hiện, chỉ sợ ngươi không còn sống được bao lâu.” Tử Dương Bội nghe xong cũng không chút tức giận, ngược lại lại cười cười đáp trả.
Chuyện cười… nhưng ai nghe xong đều cười không nổi.
Tử Dương Bội cũng không theo sau Viêm Cốt, mà một mình về căn nhà gỗ ở giữa sườn núi. Hắn lấy hồ lô bên hông đặt lên bàn, sau đó cứ như vậy ngồi đó nhìn cửa sổ.
Người cũng đã chết… đáng lẽ hắn hẳn nên lạnh nhạt tiếp nhận chuyện này. Nhưng hiện giờ sự thật lại như một miệng vết thương không thể chạm vào, một khi chạm đến chính là một hồi đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Viêm Cốt đợi trên núi thật lâu, cho đến khi mưa phùn nhỏ giọt. Mặt trời đi ngủ rồi lại thức giấc, hắn mới cùng Tử Dương Thi đi trên con đường nhỏ xuống núi.
“Ngươi hối hận sao?” Nhìn thấy Tử Dương Bội ngồi bên cửa sổ, Viêm Cốt thốt lên vấn đề hắn nghi hoặc đã lâu.
“Hối hận?” Tử Dương Bội có chút kỳ quái quay lại nhìn Viêm Cốt: “Nếu ta hối hận có thể làm cho hắn sống lại thì ta đã hối hận.”
Quả nhiên đáp án Tử Dương Bội đưa ra, đúng là phong cách chưa bao giờ làm chuyện dư thừa. Hắn chưa bao giờ làm chuyện không thể vãn hồi để phí *** lực — Nhưng một khi đã như vậy, vì sao lại ở trong Hư Háo sơn này một thời gian dài đây?
“Ta luôn luôn nghĩ… Nếu Tần Thạch không gặp ngươi cũng như Thẩm Phi Tiếu, hắn nhất định sẽ thật hạnh phúc.” Viêm Cốt thì thào tự nói.
“Nào có thứ gì gọi là ‘nếu’ đâu.” Tử Dương Bội trầm mặc thật lâu mới cho ra đáp án: “Trên đời này không có chuyện ‘nếu’.”
“Ân, cũng đúng.” Viêm Cốt lạnh nhạt đáp: “Hiện tại nói những điều này cũng đã quá muộn.”
Nên đến cũng đã đến… nên đi cũng đã đi. Chỉ là một hồi phong trần, cùng một ngôi mộ nơi phương trời… chứng minh người này đã từng tồn tại mà không phải do mọi người ảo tưởng mà ra.
“Giờ không còn sớm nữa, xuống núi đi thôi.” Tử Dương Bội lười biếng mở miệng. Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Tử Dương Thi, cười cười: “Ta nên chúc ngươi may mắn sao?”
“Cám ơn.” Tử Dương Thi khô cằn thốt —Hắn không biết vì cái gì Tử Dương Bội lại không nói chân tướng cái chết Tần Khai Dịch ra cho Viêm Cốt biết, nhưng hắn rất cảm kích quyết định này của Tử Dương Bội.
“Không cần.” Tử Dương Bội nhắm hai mắt lại — Ai bảo… ta là ca ca của ngươi đây.
Viêm Cốt cùng Tử Dương Thi đều rời đi.
Tử Dương Bội đóng cửa sổ lại, ngăn cách đám mưa bụi ngoài cửa sổ. Sau đó hắn nằm lên giường, nằm ngửa nhìn nóc nhà, dần dần thiếp đi.
— Nếu có cơ hội quay lại thời gian lúc ban đầu gặp nhau. Kết cục giữa hai chúng ta liệu có khác đi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.