Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 132: Tình cảm thắm thiết (1)




Chử bảo chủ thật sự biến Đan Dương Phong thành thùng sắt đao không xuyên vào lọt, nước chẳng tát vào nổi. Trận pháp chồng chéo, tuần tra suốt ngày đêm, thậm chí trạm trinh sát còn trải ra hơn trăm dặm.

Trước kia, trước khi màn đêm buông xuống Chử bảo chủ sẽ đi dạo một lúc ở đường núi trong Đan Dương Phong, hồi đầu là vì muốn có cảm giác thắng lợi, sau đó trở thành thói quen.

Mà bây giờ gã biến bản thân thành một con kiến dè dặt cẩn thận, ra khỏi cổng thôi cũng phải lắc đầu vẫy đuôi, chĩa râu ra khắp bốn phương tám hướng, xác định an toàn mới dám bước ra ngoài đi dạo vài bước.

Gã cũng không muốn tùy tiện ra ngoài trong thời điểm này nhưng nếu thay đổi thói quen thường ngày, e rằng đám đệ tử ma đạo vốn đã hoang mang sẽ suy đoán linh tinh nhiều hơn.

Lòng người như cát chảy, một khi tan tác sẽ rất khó gộp lại, Chử bảo chủ không dám tự mình mạo hiểm vào lúc này.

Chử bảo chủ bước đi trên đường núi cây cối xào xạc, chỉ cảm thấy sau gáy bị gió đông thổi cho cứng đau, khổ không thể tả, tất cả hưởng thụ ngày trước hóa thành giày vò.

Đệ tử đi cùng gã cũng bị sự ủ dột ưu sầu của gã ảnh hưởng, mấy kẻ đi gần ai nấy đều mang gương mặt như đẩy quan tài, kẻ ở xa thì không nhịn được xì xào, mấy tiếng vụn vặt bay vào tai Chử bảo thủ theo tiếng gió: “Các ngươi đoán Từ Hành Chi trông thế nào? Cũng không thể có ba đầu sáu tay đâu nhỉ.”

“Khó nói…” Tên đi cùng cất tiếng run rẩy, cứ như mỗi một cái cây trong rừng đều là tai mắt của Từ Hành Chi: “Ta từng nghe các sư huynh nói về hắn. Người này rất giỏi, sử dụng cái quạt giấy có thể thay đổi muôn hình vạn trạng, bản thân hắn chưa chắc đã không thể biến hóa, có khi hắn đang trốn trong rừng cây ấy chứ.”

Chử bảo chủ nghe thế thì lưng đổ mồ hôi ào ào, giống như có một con rắn độc bò qua cổ.

Mấy ngày nay gã lặng lẽ quan sát, phát hiện ra dù Mạnh Trọng Quang có linh lực vượt xa Từ Hành Chi nhưng trong miệng trong lòng các đệ tử, đa phần vẫn sợ Từ Hành Chi hơn.

Năm đó Từ Hành Chi quá nổi tiếng, xuất sắc hơn người, đương nhiên đáng để sợ hãi, nhưng điều khiến các đệ tử kiêng dè đó là thân phận đồ đệ Thanh Tĩnh Quân của y.

Năm đó Thanh Tĩnh Quân một kiếm cứa đứt cổ, mang phong thái của cơn sóng thần ập tới như đống tuyết, hệt như tiên trên trời, lấy danh thiên tài kết liễu một thiên tài vô song khác, khiến giấc mộng đánh lại bốn môn phái của ma đạo giữa đường thất bại rơi xuống hố cát.

Dù ông ấy đã qua đời nhiều năm nhưng đến tận ngày nay bóng ma do cái tên Nhạc Vô Trần để lại vẫn bao phủ trên đầu tất cả người trong ma đạo.

Từ Hành Chi là đệ tử nội truyền duy nhất của Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần, lúc này dẫn binh đánh chiến, trong mắt đệ tử ma đạo, đó là điềm báo cực kỳ không may mắn.

Bọn họ chỉ biết Mạnh Trọng Quang đáng sợ một cách mơ hồ nhưng lại bị những truyền thuyết thật giả đan xen của Từ Hành Chi ép cho không thở nổi.

Chử bảo chủ cũng có cảm giác hoảng sợ bồn chồn.

Để gạt bỏ cảm xúc đòi mạng này, gã dừng bước, chỉ về phía sau: “Phanh thây hai tên nói luyên thuyên phía sau ra, treo trước điện Bình Nguyệt, nói cho chúng đệ tử biết đó là hậu quả khi tung hô chí khí của kẻ khác!”

Hầu cận của Chử bảo chủ biết bây giờ gã như một quả pháo, quá nhạy cảm với bất cứ chuyện gì không vừa lòng, nếu hơi trì hoãn mệnh lệnh của gã một chút xíu thôi, không khéo sẽ dẫn lửa giận lên người mình, vì thế bọn chúng dồn dập cùng nhau tiến lên, trói gô hai tay của hai tên kia lại.

Nghe tiếng xin tha và gào khóc dần đi xa, vừa nãy Chử bảo chủ đã nổi lên oán giận, chỉ trỏ người ở lại đứng bên cạnh mình: “Làm lòng người hoang mang mà tới trước mặt ta luôn rồi, sau này còn có gì không dám làm nữa?”

Đệ tử bị gã chỉ nhanh chóng gật đầu trong mù mịt.

Hắn cũng nghe thấy lời xì xào của hai tên xui xẻo kia nhưng chẳng hề để trong lòng, vì đó là tiếng lòng của rất nhiều người, không ngờ nói ra khỏi miệng lại chịu hậu quả như thế.

Có rất nhiều người vì thế mà khóa chặt sợ hãi trong lòng, mặc cho nó lên men thành bão táp không thể lường trước.

Hai người kia bị chặt làm bốn, vì là người có linh lực nên hơi thở tiêu tán rất chậm, treo trước điện suốt cả một ngày, nửa người trên máu me be bét của từng người mới tắt thở.

Chử bảo chủ vẫn không có ý định thả bọn họ xuống, vì thế bọn họ bị treo trước điện thêm hai ngày nữa.

Chử bảo chủ ngồi trong điện Bình Nguyệt, nhìn bốn mảnh xác đầu chân tách rời, bị gió thổi chuyển động lộn xộn, khi thì thấy hoảng sợ không chịu nổi một ngày như các đệ tử, khi thì dâng trào ác ý vui sướng tràn trề, cảm thấy mình không gì không làm được.

Mấy ngày sau khi bắt đầu phòng giữ môn phái, Tôn Nguyên Châu đến thăm gã một lần.

Chử bảo chủ dẫn Tôn Nguyên Châu đi quanh khắp trong ngoài núi một vòng, chỉ xung quanh nói: “Ta đã lập trận pháp khí độc ở ngoài năm mươi dặm, hễ kẻ nào bước chân vào, dù đi trên đất hay bay trên trời, chỉ cần là tu sĩ dưới cấp Kim đan, ắt sẽ bị khí độc chui vào cơ thể, biến thành độc thi, gặm cắn lẫn nhau!”

Gã cầm một cái roi thép trong tay, tiến lại gần hơn một chút: “Quân tiên phong thì đóng quân ở vị trí xa hơn trận pháp khí độc.”

Tôn Nguyên Châu hỏi: “Quân tiên phong? Ngươi định sắp xếp thế nào?”

“Việc nguy hiểm như thế đương nhiên đâu thể để người của phe ta làm được!” Chử bảo chủ nở nụ cười vừa ác độc vừa thoải mái: “Ta đào mộ của đệ tử Đan Dương Phong lên, tổng cộng có sáu trăm bộ hài cốt, đang gấp rút luyện thành tỉnh thi. Dù sao những thây ma đó cũng không sợ chết, nhân lúc đám địch tấn công gặp phải chướng khí, trận tuyến rối loạn, ắt có thể khiến chúng trở tay không kịp!”

Tôn Nguyên Châu bước lên hai bước: “Trận pháp này có phần không ổn. Ngươi còn nhớ quỷ binh ở Thanh Lương Cốc không? Bọn chúng cũng không sợ chướng khí khói độc.”

Chử bảo chủ nhếch miệng, cười một tiếng lạnh lùng: “Quỷ đạo và ma đạo cách nhau không xa, thậm chí còn có một số trận pháp chú thuật giống nhau, sao ta lại không biết giải quyết đám ma quỷ ấy thế nào chứ?”

Gã giơ roi chỉ: “Vòng bên trong của nhóm quân tiên phong đầu tiên là đại trận giết quỷ thượng cổ, ta cố ý chừa ra mấy lỗ hổng, chờ bọn chúng đánh vào, bên trong là cái túi to hơn, quỷ không đủ tu vi, chỉ cần đặt bước vào đó sẽ bị đánh nát hồn hạch, đánh thành mảnh vụn, tan thành mây khói, không có cơ hội đầu thai!”

Chử bảo chủ càng nói càng hưng phấn, thao thao bất tuyệt: “Trận pháp khí độc bên ngoài cùng của ta được thiết kế cực kỳ bí mật, nếu là người sống thì năm mươi phần trăm sẽ trúng chiêu. Ma quỷ không sợ độc, khả năng cao Từ Hành Chi sẽ để đám quỷ mở đường, chờ những kẻ mở đường ấy chui vào trận giết quỷ, chắc chắn Từ Hành Chi sẽ rơi vào kết cục hai bên không thể lo cho nhau, đến lúc đó, chúng ta sẽ…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Gã nói đến là hưng phấn, gương mặt ửng đỏ, cái miệng mấp máy khép mở, cứ như ngoài núi đã có vô số thi thể của người bốn môn phái cũ nằm đấy rồi.

Tôn Nguyên Châu để mặc gã mở cờ trong bụng một lúc lâu mới tình tĩnh hỏi ngược lại: “Có chặn được Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi không?”

Câu hỏi này chẳng phải câu làm cụt hứng bình thường thôi đâu, Chử bảo chủ chau mày: “Bọn chúng chỉ có hai người, lại ăn được cả Đan Dương Phong chắc?”

Tôn Nguyên Châu thật thà đáp lại: “Bọn họ có thể san bằng ngọn núi này.”

“Thế thì gọi bọn chúng đến đi.” Trong mắt Chử bảo chủ tóe ra sát ý ác liệt: “Cùng lắm là cá chết lưới rách! Ta không ngại biến nơi này thành địa ngục nhân gian!”

Nói đến đây, gã lại thấy căm phẫn: “Nếu sơn chủ chịu đến đây trấn giữ, ta cần gì phải sợ Mạnh Trọng Quang gì đó chứ!”

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tôn Nguyên Châu gầy đi không ít, đôi mắt càng thêm long lanh trong veo, nghe gã nhắc đến sơn chủ, ánh sáng trong mắt Tôn Nguyên Châu hơi tối xuống, chủ động chuyển đề tài: “Thanh Liên Tông, Ngưỡng Nguyệt Tông, Linh Ẩn Bảo, bắt tay với bảy tông phái còn lại tới tìm ta.”

Cuối cùng Chử bảo chủ cũng hiểu mục đích Tôn Nguyên Châu đến đây, gã cất roi đi, cầm cán roi nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay, toét miệng cười: “Đây mới là mục đích thật sự để Tôn tông chủ đến đây nhỉ.”

Tôn Nguyên Châu biết người trước mắt chuẩn bị cho trận chiến đã làm đến nổi điên, chỉ giữ dáng vẻ con người ở bên ngoài thôi, sơ sẩy cái là lộ bộ mặt dã thú ngay, vì thế Tôn Nguyên Châu nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Ngươi huyết tế quá nhiều đệ tử, bọn họ phê bình kín đáo cũng là điều bình thường.”

Trận pháp lớp này chồng lên lớp khác này không phải bố trí mất công, nếu mỗi một lớp đều phát huy hiệu lực mạnh nhất thì ắt phải trả giá bằng mạng sống.

Đương nhiên Chử bảo chủ không nỡ lòng vứt bỏ tính mạng quý báu của đệ tử trong bảo của gã, nếu dùng máu thịt tính mạng của người bình thường để tạo ra trận pháp uy lực cực cao thì chẳng khác gì Tinh Vệ lấp biển, vì thế mà gã nhắm vào những tông phái nhỏ như lẽ đương nhiên, dùng danh nghĩa hợp sức chống địch để lôi kéo bọn họ.

Người được lôi kéo đến, chưa ngồi ấm chỗ đã bị lập thành một đội kéo vào trong trận pháp, lơ mơ ngu ngốc làm đá kê chân cho trận pháp.

Các tông phái khác thấy Át Vân Bảo biến thành con sâu hút máu tai to mặt lớn, một hơi hút hết bọn họ chỉ còn lại phần da trống không, đương nhiên phẫn nộ cực độ, chạy tới Phong Lăng Sơn, tìm Xích Luyện Tông tố cáo.

Nghe Tôn Nguyên Châu nói xong, Chử bảo chủ vung roi một phát, roi đập vào tảng đá, vụn đá nổ bay tung tóe: “Cái đám khốn kiếp ấy lại nhắm vào lúc này mà tố cáo? Con mẹ nó ta làm vì ai? Được, ta không phòng thủ nữa, ta không trông giữ gì nữa, ta vỗ mông chuồn luôn, để lại cho bọn chúng ngọn núi trống không, chẳng phải là xong rồi sao?”

Tôn Nguyên Châu than thở một tiếng: “Chử bảo chủ đừng nói thế.”

Tôn Nguyên Châu nói năng cực kỳ nhã nhặn nhưng lại toát ra vẻ bất lực không thể kìm nén.

Át Vân Bảo quy mô rộng lớn, một khi rút lui, không tìm được nơi ở, sẽ biến thành đám khỉ hoang bị người ta đuổi đánh ngay lập tức; Thanh Liên Tông và các tông phái nhỏ không sợ điều này, dù chiếm bừa một ngọn núi nào đó rồi dựng lều đều sống sót được.

Tông phái lớn muốn có chỗ dừng chân, tông phái nhỏ muốn tự vệ, hai bên xung đột lợi ích, không ai chịu lùi một bước.

Tôn Nguyên Châu biết đây là lục đục nội bộ.

Chử bảo chủ thấy Tôn Nguyên Châu mang vẻ mặt tiu nghỉu, nảy sinh đồng cảm ngoài lòng sát phạt một cách hiếm có, dùng bàn tay đánh nát tảng đá vỗ vai Tôn Nguyên Châu, nói: “Tôn tông chủ, ta biết ngươi kẹp ở giữa khó xử. Ngươi yên tâm, dù sơn chủ không ra tay, bên ta cũng tự có cách để đối phó đám người Mạnh Trọng Quang.”

Mấy ngày nay Tôn Nguyên Châu lo nghĩ hết mình, gã rất muốn nghe thử xem ngoại trừ bọc kín mình thành cái thùng sắt ra Chử bảo chủ còn biện pháp hay ho gì: “Mời Chử bảo chủ nói.”

“Trong đám bọn chúng có một tên họ Lục, là thủ lĩnh của đám ma quỷ kia.” Chử bảo chủ khẽ cười, mặt mày toát ra đôi phần gian xảo: “Trong trận pháp, ta sẽ dốc toàn lực bắt hắn. Nếu bắt được hắn, ta sẽ có tư cách bàn điều kiện với tên họ Từ.”

Tôn Nguyên Châu không quá hào hứng với ý tưởng này.

Chỉ có gã biết, bây giờ Lục Ngự Cửu đã lên Nguyên anh, sao có thể nói bắt là bắt luôn được?

Nhưng tốt xấu gì cũng là một cách, vì thế gã gật đầu, động viên: “Chử bảo chủ vất vả rồi.”

Chử bảo chủ cười khà khà, quầng thâm dưới mắt xanh đen nhưng trong mắt ngập tràn ánh lửa đắc ý: “Ta cũng muốn xem thử xem, ta đặt bức tường sắt ở đây, bọn chúng có thể mò vào từ chỗ nào được!”

Ba ngày trôi qua, năm ngày trôi qua, mười lăm ngày trôi qua, Chử bảo chủ không ngừng gia cố phòng ngự, càng ngày càng nhiều hài cốt chất chồng, dấy lên càng ngày càng nhiều tranh cãi và chê trách, ấy vậy mà bên phía Ứng Thiên Xuyên chẳng có động tĩnh gì hết, mỗi ngày thám tử gửi về một bức linh hàm, đều nói hơn một nghìn đệ tử bên đó yên lặng đến lạ thường, không hề thấy dấu hiệu điều động.

Ngũ bảo chủ của Hắc Thủy Bảo không nhịn được mà cảm thấy tiếc nuối, cho rằng bọn họ như rùa rụt cổ không chịu chui ra, đúng là quá khiếp nhược, trước kia nên quyết tâm cắn răng mà đánh đuổi bọn họ ra khỏi Ứng Thiên Xuyên.

Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta đổ tội danh chần chờ làm lỡ quân cơ cho Cửu Chi Đăng.

Nếu không phải vì mấy ngày trước Cửu Chi Đăng bị đuổi ra khỏi Ứng Thiên Xuyên, sau đó trưng cái vẻ sắp chết nản lòng thoái chí, đóng cửa không ra thì bọn họ cũng sẽ không bị dọa cho sợ vỡ mật.

Sau khi có suy nghĩ đó, ông ta rục rịch khuyên Chử bảo chủ bắt tay tấn công nhưng Chử bảo chủ lắc đầu như trống bỏi, liều chết không chịu.

Phòng tuyến sắt thép của gã vừa được dựng lên, trốn trong Đan Dương Phong mới cảm thấy an toàn tự tại, chuyện đến nước này, gã không chịu ra ngoài mạo hiểm.

Ngũ bảo chủ nói mỏi cả miệng, thấy không thể khiến gã thay đổi suy nghĩ, đành phải đi tìm Tôn Nguyên Châu.

Ai ngờ vì Cửu Chi Đăng không quản lý công việc nội bộ nên Tôn Nguyên Châu bận như con quay, trên dưới Xích Luyện Tông đều bị gã điều động, không có ai có thể điều phối cho ông ta để tham gia tập kích bất ngờ được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngoại trừ Xích Luyện Tông và Át Vân Bảo, Ngũ bảo chủ và bảo chủ của các tông phái lớn khác đều có quan hệ cực kỳ tệ, dù gắng gượng bắt tay với nhau, cuối cùng có khả năng tranh chấp nội bộ vượt xa cả mối thù chung.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ngũ bảo chủ cảm thấy mình không cần phải làm chim đầu đàn, vì thế lặng lẽ từ bỏ suy nghĩ, theo Át Vân Bảo chỉnh đốn tuyến phòng ngự, đưa ra không ít kiến nghị ác độc, thêm sáu lớp bên ngoài tuyến phòng ngự vốn chỉ có ba lớp, bán kính trăm dặm biến thành mảnh đất không người, có mười nhà thì chín nhà trống không, hoang tàn vắng vẻ.

Bọn chúng yên lặng chờ nhóm Từ Hành Chi tự chui đầu vào lưới, vặn bọn họ thành thịt nát, sợ nhất là bọn họ không đến.

Hai người này sứt đầu mẻ trán mà chẳng biết rằng lúc này Ứng Thiên Xuyên như thế nào.

Trong Ứng Thiên Xuyên.

Sau khi hỏi qua một số đệ tử, cuối cùng Chu Vọng cũng hỏi thăm được nhóm Từ Hành Chi đang ở đâu, đi qua các hành lang và gian điện để tìm y.

Hồi ở Man Hoang, cô nhóc chưa bao giờ bị lạc đường, thế mà đến thế giới thực, nhìn nhà cửa san sát nhau, cô nhóc hoa mắt choáng váng hơn trước kia gấp bội, mất một tuần mới gắng gượng nhận rõ bố cục kiến trúc ở Ứng Thiên Xuyên.

Chu Vọng rẽ ngoặt ở một hành lang, thình lình nhìn thấy dưới ánh trăng bóng mây, Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam và Khúc Trì ngồi dàn hàng dưới mái hiên ôm ba cái bát to đùng giống hệt nhau. Từ Hành Chi ngồi giữa, dùng tay gỗ bưng bát mì ăn đổ mồ hôi đầy người, đôi môi có hình dạng đẹp đẽ bị nước canh nóng làm cho đỏ lên, thổi phì phò vừa lè lưỡi cho bớt nóng vừa ăn, Chu Bắc Nam ngồi cạnh y cũng bị y đồng hóa cái tướng ăn đó, chỉ có Khúc Trì lịch sự nâng bát canh uống, uống canh mà toát ra phong thái nhẹ nhàng.

Dáng vẻ của bọn họ khiến Chu Vọng không nhịn được cười, rõ ràng là ba người đàn ông tuổi tác không nhỏ, túm tụm một chỗ biến thành một đám thiếu niên choai choai.

Khúc Trì là người đầu tiên phát hiện ra Chu Vọng, hắn bỏ bát xuống, mỉm cười với cô nhóc.

Chu Vọng gọi một tiếng cha nuôi rồi gọi thêm tiếng cậu, Chu Bắc Nam ngẩng đầu lên khỏi bát mì, dường như cũng cảm thấy mình không được nghiêm trang cho lắm nên hắn ta lau miệng, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc: “Sao?”

Chỉ có Từ Hành Chi bỏ đũa xuống, chào hỏi: “Ta nấu mì đó, trong nồi vẫn còn. A Vọng có muốn ăn cùng không?”

Đã lâu rồi y không ăn đồ ăn nhân gian, quên gần hết quy tắc, lúc nói chuyện tiện tay cắm đũa vào trong bát mì. Khúc Trì ngồi bên trái y phát hiện ra điều đó, lặng lẽ bỏ đũa ra cho y, vẩy hết nước trên đũa rồi đặt sang bên cạnh bát.

Chu Vọng vô cùng ngạc nhiên.

Từ Hành Chi thong dong thế thì thôi, vì sao Khúc Trì cũng dửng dưng vậy chứ?

Cô nhóc nghe đệ tử Đan Dương Phong kể lại chuyện Khúc Trì chịu nhục nhã năm xưa còn khó kiềm chế máu nóng sôi trào, chỉ muốn xách đao giết tới Đan Dương, chặt đầu bảo chủ Át Vân Bảo ngay lập tức, nhưng thấy Khúc Trì có thái độ như thế, cứ như chỉnh lại đũa của Từ Hành Chi còn thú vị hơn báo thù rửa hận.

May mà Chu Vọng không phải người có tính cách mềm mại, có thắc mắc là hỏi luôn: “Hôm nay vẫn chưa đánh sao? Ta nghe mấy vị sư huynh Thanh Lương Cốc nói bên phía Đan Dương Phong đang củng cố phòng thủ, cứ thế này mãi thì e là bọn họ sẽ biến Đan Dương Phong thành tòa núi sắt thật đấy.”

Từ Hành Chi lại cầm đũa lên, liếc mắt nhìn nước mì của mình, khá tùy ý nói: “Cứ để bọn chúng làm, đúng lúc cho bọn họ ít công ăn việc làm.”

Y nói xong thì vươn đũa ra, công khai gắp trộm mì trong bát Chu Bắc Nam.

Chu Bắc Nam trừng y: “Ơ.”

Từ Hành Chi: “Ơ gì mà ơ. Coi ngươi hẹp hòi chưa kìa.”

Chu Bắc Nam: “Ta con mẹ nó…”

Hắn ta nhấc chân muốn đạp, Từ Hành Chi bưng bát không dựa vào người Khúc Trì ngay lập tức, cười đùa: “Nước, nước đổ bây giờ.”

Chu Vọng thấy bọn họ đùa giỡn, lòng cũng ấm áp, nhưng vẫn cứ có tâm sự trong lòng, khiến cô nhóc vui vẻ không được vô tư.

Cô nhóc ngồi xuống bên cạnh Khúc Trì, duỗi đôi chân dần trổ mã thon dài dẻo dai ra, nói: “Từ sư huynh, rốt cuộc chúng ta đang chờ gì thế? Càng ngày càng kéo dài, chẳng lẽ nhất quyết phải đánh một trận thật ác liệt sao?”

“Đương nhiên phải đánh một trận ác liệt chứ.” Từ Hành Chi đáp: “Nhưng không phải đánh với Đan Dương Phong. Ông già họ Chử kia không xứng.”

Chu Vọng ngạc nhiên nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Từ Hành Chi cười, ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Trông ánh trăng đêm nay không tệ, chúng ta ăn nốt bát mì này rồi đi giải quyết Đan Dương Phong, các ngươi thấy thế nào?”

Chu Vọng: “...”

Cô nhóc nhận ra mình thật sự không theo kịp mạch suy nghĩ của Từ Hành Chi: “Cứ… Cứ thế mà đánh ư?”

Hiển nhiên là Khúc Trì và Chu Bắc Nam biết kế hoạch của Từ Hành Chi, Khúc Trì dịu giọng giải thích với Chu Vọng: “Bọn ta đã bàn bạc biện pháp rồi. Đến lúc đó con đi theo bọn ta là được.”

Mặc dù vẫn không hiểu nhưng ít nhất Chu Vọng nghe ra đêm nay là thời điểm báo thù cho Khúc Trì.

Cô nhóc xoay người chạy biến đi, Từ Hành Chi ở phía sau gọi cô nhóc: “Này, không ăn à?”

Chu Vọng đáp lại từ xa: “Không ăn đâu! Ta đi tìm các vị sư huynh! Bảo bọn họ chờ ở trước điện!”

Thiếu nữ chạy đi, để lại tiếng bước chân lanh lảnh vui tươi.

Từ Hành Chi nhìn bóng lưng cô nhóc, khóe môi hơi cụp xuống.

Trên đời này không có một cô gái nào nên vui vẻ vì sắp đi giết người cả.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Từ Hành Chi quyết định phải để Chu Vọng dần ý thức được cô nhóc là một cô gái, không phải một món vũ khí.

Trong lúc Từ Hành Chi ngây người, Chu Bắc Nam đã sáp tới bên cạnh bát y, chia cho y mấy đũa mì: “Chỉ hai đũa thôi đấy, không còn nữa đâu… Ngươi lười muốn chết rồi đấy, không biết vào bếp lấy thêm à?”

Từ Hành Chi lấy lại tinh thần, mặt dày đưa bát ra nói: “Ít thế? Ngươi cho mèo ăn đấy à.”

Chu Bắc Nam xì một tiếng: “Cho chó ăn đấy.”

Từ Hành Chi cực kỳ thản nhiên: “Gâu.”

Khúc Trì: “Phì… Khụ.”

Chu Bắc Nam ngây người vì cái nết không biết xấu hổ của y, sau đó bật cười ầm lên, vừa cười vừa hài lòng thỏa dạ gắp thêm mấy đũa mì cho y.

Từ Hành Chi vừa ăn mì vừa nghĩ, đây là lần đầu tiên Chu Bắc Nam cười sau khi phụ thân qua đời, chó này cũng đáng giá lắm.

Nghĩ như thế, y ăn hết sạch mì trong bát rồi đứng dậy chậm rãi duỗi người: “Đi thôi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.