Cuộc thi có quy định, ai ở lại trên đài sau cùng hoặc ai có thể để lại vết ký hiệu trí mạng trên người đối phương trước sẽ giành chiến thắng.
Sau khi thắng được Khúc Trì, Từ Hành Chi đã nắm chắc vị trí đứng đầu Thiên bảng, không có ai lung lay vị trí đó của y được nữa.
Thanh Tĩnh Quân phản ứng nhanh hơn bất cứ ai khác, đứng dậy hô: “Giỏi!”
Quảng Phủ Quân mặt tối sầm lại kéo cánh tay Thanh Tĩnh Quân, Thanh Tĩnh Quân không hề bị lay động, đôi mắt lười biếng cụp xuống hiện rõ vẻ vui mừng. Ông ấy chỉ vào Từ Hành Chi trên sân nói với bên ngoài đầy kiêu ngạo: “Nhìn, nhìn đứa nhỏ kia đi, nó là đồ đệ của ta đó.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Từ Hành Chi lảo đảo hai bước mới đứng vững, nhìn lại thì thấy Khúc Trì đi về phía mình, mỉm cười khoan dung: “Chúc mừng.”
Từ Hành Chi nở nụ cười vô cùng sáng sủa vô tư, biến kiếm ngư trường bị gãy thành quạt, phật mở ra ngay trước mặt Khúc Trì.
Mặt quạt dùng cát vàng cổ tiên linh viết thành tám chữ “Thiên hạ ngày nay, ngoài ta còn ai”, ký tên “Đệ nhất Thiên bảng, Phong Lăng Từ Hành Chi”.
Ôn Tuyết Trần bên dưới: “...”
Chu Bắc Nam: “Mẹ nó, hắn không biết xấu hổ hả?”
Ngay cả Khúc Trì cũng sững sờ rồi cười không đứng thẳng nổi: “Ngươi viết sẵn luôn rồi hả? Nhất quyết phải giành được đến thế sao?”
Từ Hành Chi cười nói: “Nếu ta thua ngươi, năm năm tới ta sẽ không dùng quạt nữa.”
Y nói dứt lời, hai người ăn ý cụng tay, lòng bàn tay nắm lấy nhau rồi đụng vai một cái.
Từ Hành Chi vừa buông tay Khúc Trì ra thì thấy Mạnh Trọng Quang vòng qua mép lôi đài vỡ vụn đi tới, bước nhanh tới trước mặt y, ôm chặt lấy Từ Hành Chi: “Sư huynh, ta rất lo lắng cho huynh...”
Từ Hành Chi ngẩn người, không khỏi bật cười, vỗ sau lưng hắn: “Được rồi, được rồi mà, không phải sư huynh không sao ư? Mau xuống đi.”
Mạnh Trọng Quang chơi xấu: “Ta không xuống.”
Từ Hành Chi bất đắc dĩ bèn vừa bế vừa khiêng nhóc chơi xấu này lên, khiêng lên vai mình, quay đầu cười với Khúc Trì rồi quay về phía đài cao mà các quân trưởng ngồi, lắc linh đang lục giác đeo trên cổ tay phải với Thanh Tĩnh Quân.
Cái chuông này do Thanh Tĩnh Quân tặng y vào năm đó.
Lúc đích thân thắt lên tay y, Thanh Tĩnh Quân từng nói, mong con làm một người tốt hơn ta.
Mặc dù y không hiểu tại sao Thanh Tĩnh Quân lại mong đợi về y đơn giản như thế nhưng nếu sư phụ đã gửi gắm, đương nhiên y sẽ nghe theo.
Nghe thấy tiếng linh đang lanh lảnh, Thanh Tĩnh Quân hơi gật đầu, khóe môi cong lên cười hài lòng.
Từ Hành Chi cười lại với ông ấy, khiêng Mạnh Trọng Quang xuống đài.
Quảng Phủ Quân nhíu chặt mày hơn: “Sư huynh, hắn ngông cuồng quá mức, hành động cũng...”
Thanh Tĩnh Quân cầm chén rượu lên, uống hết chén, gương mặt đầy ý cười, nói: “Như thế không tốt sao? Ta thích hắn như thế.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Mọi người thấy Từ Hành Chi khiêng Mạnh Trọng Quang xuống đài thì bàn luận sôi nổi.
“Đó là ai vậy?”
“Ngươi không nhận ra sao? Kẻ vô dụng đẹp mã của Phong Lăng Sơn đó, kết đan xong thì không thăng tiến thêm chút xíu nào hết, dùng vật quý giá gì cũng không phát triển được. Nhưng Từ sư huynh lại cứ cưng chiều hắn.”
“Là hắn sao? Sao ta thấy hắn và Từ sư huynh...”
“Suỵt, suỵt. Bớt nói về chuyện của Từ sư huynh... Nhưng nếu Từ sư huynh và tên vô dụng đó thành đôi thật thì không biết có bao nhiêu nữ đệ tử sẽ đau lòng.”
Cửu Chi Đăng đứng cạnh theo dõi một lúc lâu, không chịu đựng được tiếng bàn luận nữa, chống kiếm đi khỏi đó.
Rất nhanh sau đó, lúc chạng vạng, đề tài Mạnh Trọng Quang bị Từ Hành Chi ôm xuống đài bị một chuyện kích động hơn thay thế.
Trước đó ngôi sao đang lên được hô hào to nhất – Trình Đỉnh của Ứng Thiên Xuyên, trong trận đấu lúc chiều bị Cửu Chi Đăng của Phong Lăng Sơn hất ngã xuống đài chỉ trong vòng mười mấy chiêu, xương sườn gãy mất hai, không thể tham gia các trận thi đấu sau đó nữa.
Có lẽ ở gần Từ Hành Chi nên số mệnh gần giống, vòng đấu sau đó Cửu Chi Đăng đánh với Chu Huyền.
Từ Hành Chi rèn luyện cho Cửu Chi Đăng hằng ngày, biết gần đây ý chí chiến đấu của Cửu Chi Đăng đang rất mạnh mẽ, trạng thái cũng vừa mức nên y ôm hi vọng rất lớn, tìm một vị trí bí mật đứng xem từ rất sớm.
Trước đó Chu Huyền chưa từng đấu với Cửu Chi Đăng lần nào nhưng với một người đánh thắng Trình Đỉnh một cách dễ dàng, nàng sẽ không xem thường.
Nàng khá là kiên nhẫn nhưng Cửu Chi Đăng còn kiên nhẫn hơn cả nàng, từng chiêu thức đều kín kẽ tinh tế như nước chảy, càng đánh càng mạnh, thế kiếm rơi xuống như mưa rào, xông thẳng tới.
Chu Huyền đỡ thế tấn công hối hả hung hãn sắc bén của hắn ta, chỉ có thể phòng ngự, gân mạch trên cổ tay chấn động tê rần, thấy chỉ cần một chiêu cuối cùng nữa thôi là có thể hất bay thương trên tay nàng, bên eo Cửu Chi Đăng không cẩn thận để lộ chỗ sơ hở.
Chu Huyền vốn đã vô cùng cẩn thận, sơ hở nhỏ xíu ấy chính là cơ hội để nàng trở mình. Nàng thuận lợi bắt được sơ hở ấy, một kích thành công, hất Cửu Chi Đăng xuống lôi đài.
Từ Hành Chi thấy vậy thì mặt tối sầm, nhanh chân bước về phía Cửu Chi Đăng ở dưới đài.
Lúc tự bò dậy khỏi đất, Cửu Chi Đăng đụng phải ánh mắt nhìn chằm chằm của Từ Hành Chi.
Cửu Chi Đăng không ngờ Từ Hành Chi lại tới xem mình thi đấu, nhìn thấy y thì sốt sắng: “Sư huynh, xin lỗi.”
“Ngươi nên nói xin lỗi với ai thì trong lòng ngươi tự biết rõ.” Từ Hành Chi nói thẳng: “Vì sao đến cuối lại để lộ sơ hở?”
Cửu Chi Đăng cúi đầu: “Do đệ sơ ý.”
Từ Hành Chi gõ một cái thật mạnh lên đầu hắn ta.
Trước kia Từ Hành Chi cũng hay gõ đầu Cửu Chi Đăng, mặc dù ra tay nặng nhưng không hề đau, lúc này Cửu Chi Đăng lại bị gõ đến nỗi xương sọ cũng tê rần, đau đến mức mặt hắn ta tái đi: “Ngươi sơ ý? Ta giao đấu với ngươi bao nhiêu lần rồi, tưởng ta không nhìn ra ngươi cố ý để lộ sơ hở cho Chu Huyền chắc?”
Cửu Chi Đăng hoảng hốt ngẩng đầu: “Sư huynh, đệ...”
Từ Hành Chi ôm tinh thần đầy mong chờ mà đến, ai ngờ lại thấy Cửu Chi Đăng thua, y đâu muốn nghe Cửu Chi Đăng giải thích gì nữa, tức đến mức phẩy tay áo đi mất.
Tâm trạng y không ổn định, lắc quạt qua lại, vô tình đi tới một vịnh cát trắng.
Bây giờ đã là cuối thu, gió lạnh thổi rét run nhưng vẫn có không ít đệ tử trẻ tuổi máu nóng xuống nước đùa nghịch. Đệ tử trung cấp của bốn môn phái đều tụ tập ở đây, đệ tử cấp bậc cao hơn thì đi bơi lội, mấy đệ tử cấp thấp ở trên bờ trông coi đồ đạc.
Thấy Từ Hành Chi tới, mấy vị đệ tử trên bờ dồn dập đứng lên chào y, mấy đệ tử Phong Lăng Sơn khá quen thân với y nhiệt tình mời: “Từ sư huynh, xuống bơi đi.”
Từ Hành Chi quấn áo khoác ngoài lại, cười từ chối: “Không cần đâu.”
Có một đệ tử thầm nói: “Ngày xưa sư huynh rất thích bơi với chúng ta mà, sao mấy năm nay không thấy chơi gì nhỉ?”
Từ Hành Chi nhặt cục đá ném xuống: “Chỉ có ngươi nói nhiều.”
Y cố ý vứt lệch qua chỗ khác, đệ tử bên dưới cũng hiểu tính y, biết y không tức giận thật bèn cười ha hả tản ra, tự chơi đùa.
Từ Hành Chi nhìn xung quanh, thấy người chờ trên bờ có Diệp Bổ Y dẫn y tới điện giới luật vào hôm đó, y bèn giơ tay chào hỏi.
Diệp Bổ Y phấn khích đỏ ửng mặt: “Từ sư huynh, huynh vẫn nhớ ra ta sao?”
Từ Hành Chi vui vẻ: “Ta lớn tuổi hơn ngươi nhưng không già đến nỗi mắt mờ đâu.”
Diệp Bổ Y đỏ mặt hơn, hai đệ tử cấp thấp của Ứng Thiên Xuyên ở cạnh đó đánh bạo đi tới, thăm dò hỏi y: “Từ sư huynh, Cửu Chi Đăng kia do huynh nuôi lớn sao?”
Từ Hành Chi ngây người, hỏi ngược lại: “Hắn làm sao?”
Đệ tử hỏi câu đó rất bất bình: “Hắn là kẻ không thuộc chính đạo chúng ta, dựa vào đâu mà hắn được tham gia cuộc thi Thiên bảng?”
Một đệ tử Ứng Thiên Xuyên khác phụ họa: “Hắn ra tay không biết chừng mực, đánh Trình Đỉnh bị thương, không phải vì trả thù sao? Người không thuộc chính đạo của chúng ta, đúng thật là...”
“Trình Đỉnh quá lỗ mãng mới tự chuốc lấy hậu quả đó.” Từ Hành Chi càng nghe càng không lọt tai, ngắt lời người đó trước: “Nếu các ngươi xem trận đấu đó sẽ biết chiêu cuối cùng của Cửu Chi Đăng không hề có ý định đả thương Trình Đỉnh, do Trình Đỉnh muốn gượng ép tấn công rồi thất thủ nên mới bị thương nặng như thế. Hơn nữa, ai dạy các ngươi người không thuộc chính đạo chắc chắn sẽ là kẻ ác?”
Đệ tử cấp thấp của các nhà nhìn nhau.
Đoạn này khiến đệ tử dễ xấu hổ như Diệp Bổ Y có gan lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy vậy... Người không thuộc chính đạo chưa chắc đã là kẻ ác.”
Từ Hành Chi hắng giọng, bĩnh tĩnh nói: “Theo ta ma đạo, quỷ đạo và tiên đạo đều giống nhau. Không kẻ nào tốt hơn kẻ nào, cũng không ai thấp kém hơn người khác... Ma đạo và quỷ đạo thường lấy người khác làm vật trung gian để tu luyện, đương nhiên sẽ nhanh hơn nhiều, nhưng vì thứ đó có được quá dễ dàng nên dễ mất đi trái tim vốn có; tiên đạo lấy hành vi của bản thân để tu tư tưởng của bản thân, chậm hơn chút nhưng không dễ bị lệch lạc, cũng là cách sống yên tâm thoải mái nhất.”
“Nhưng mà chỉ cần không gây hại bừa bãi, chuyên tâm tu luyện bản thân thì sự khác nhau của ba đạo cũng chỉ tồn tại trong thành kiến. Các ngươi đã hiểu chưa?”
Các đệ tử, bao gồm cả Diệp Bổ Y đều có vẻ hiểu, lại có vẻ không hiểu.
Từ Hành Chi sờ đầu Diệp Bổ Y, quay đầu rời khỏi vịnh, đi tới chỗ không người ở phía sau cất giọng hỏi: “Ngươi có hiểu chưa?”
Cửu Chi Đăng đi ra từ sau cái cây, mặt mày giãn ra: “Sư huynh, ta...”
Từ Hành Chi quay lưng về phía Cửu Chi Đăng, thở dài: “Ngươi cảm thấy ngươi thắng Chu Huyền sẽ bị người ta nói ra nói vào vì thân phận của ngươi đúng không. Cần gì phải để ý tới mấy thứ này chứ? Thắng thì thắng, thua thì thua, cứ lo trước lo sau thì có ý nghĩa gì?”
“Không phải.” Cửu Chi Đăng kìm nén tới mức mặt tái mét: “Không phải như thế.”
Từ Hành Chi xoay người lại, hiếm khi nghiêm nghị chất vấn: “Thế tại sao phải giả vờ thua? Ngươi có biết nếu ngươi giành được chiến thắng, ta còn vui hơn việc mình đạt được vị trí đứng đầu Thiên bảng hay không?”
Cửu Chi Đăng mím môi thành một đường thẳng trắng bệch, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Sư huynh dùng linh thạch cược ta giành được vị trí thứ tư trên Thiên bảng, đúng không?”
Cả người Từ Hành Chi cứng đờ, ánh mắt toát ra sự không thể tin nổi.
Cửu Chi Đăng không dám nhìn Từ Hành Chi, nhỏ nhẹ nói từng chữ: “Vì ta chỉ muốn xếp thứ tư... Ta không muốn để sư huynh thua, ta...”
Chưa nói hết câu, Cửu Chi Đăng đột nhiên rơi vào cái ôm hơi lạnh, bàn tay khớp xương rõ ràng hung hăng vò mái tóc ngắn của hắn ta, xoa tóc hắn ta rối tung lên.
“Tên ngốc này.” Từ Hành Chi khẽ nói, “Nếu ta biết ngươi nghĩ thế thì nên cược ngươi giành vị trí đứng đầu Thiên bảng mới phải.” . Đọc 𝘵𝙧𝐮𝒚ệ𝓷 ch𝐮ẩ𝓷 khô𝓷g q𝐮ả𝓷g cáo ﹢ TRUMTRUYỆ 𝖭﹒Ⅴ𝓷 ﹢
Cửu Chi Đăng được ôm nên cả người như mềm nhũn một lúc lâu mới cứng đờ siết chặt hai tay ở đằng sau lưng Từ Hành Chi, ghì chặt Từ Hành Chi vào trong lòng mình, sáp vào bên tai y, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ cần nhìn thấy sư huynh là được rồi...”
Hắn ta chỉ cần nhìn thấy sư huynh tỏa sáng vạn trượng là được. Hắn ta không cần gì hết.
Cửu Chi Đăng thất thố dùng sức nhiều hơn, Từ Hành Chi bị hắn ta siết không thở nổi, tay phải không thể cử động được khẽ đẩy ngực hắn ta: “Được rồi, được rồi, nhẹ chút...”
Cái đẩy này đã đẩy Cửu Chi Đăng về phía xa xôi không thể chạm tới, cũng đẩy Từ Hành Chi về phía bóng tối không nhìn thấy gì.
Y từ vòng ôm ấm áp này tiến vào một cái ôm cũng ấm áp như thế.
Mất sức mở mắt ra, y nhìn thấy bầu trời mờ mịt của Man Hoang và một vầng sáng không giống ánh trăng ở bên rìa bầu trời.
Lại quay về rồi sao?
Bên tai y vang lên tiếng Khúc Trì mừng rỡ dịu dàng: “Hành Chi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.”
Hắn dùng đôi mắt khờ dại sai Lục Ngự Cửu đang nhóm lửa ở cửa sơn động: “Tiểu Lục, hắn tỉnh rồi, lấy chút nước đến đây.”
Từ Hành Chi đỡ trán chậm rãi nhổm dậy, nhìn Khúc Trì.
Khúc Trì hăng hái, hòa nhã, khiêm nhường trong giấc mơ, nói cách khác là trong trí nhớ của nguyên chủ và Khúc Trì có tâm hồn của đứa trẻ mới năm tuổi ở trước mặt trùng lên nhau rồi lại tách ra.
Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc vì sao Khúc Trì lại biến thành thế này?
Rốt cuộc vì sao những người này lại biến thành thế này?