Thoắt cái, Từ Hành Chi đã uống liên tục suốt ba ngày.
Ban ngày y thức dậy đúng giờ, xử lý công việc trong môn phái đều như bình thường, chỉ cần đến buổi tối y lại muốn tìm người uống cho say khướt.
Mọi người đều đồn thổi rằng Cửu Chi Đăng và Phong Lăng Từ Hành Chi đã lén lút kết đạo lữ từ lâu, vì thế hắn ta vừa rời khỏi môn phái Từ sư huynh chịu đả kích rất lớn.
Không ít nữ đệ tử Phong Lăng tin điều đó là thật, ban ngày nhìn thấy Từ Hành Chi phe phẩy quạt đi qua đều nhìn y bằng ánh mắt đồng cảm, lén lút nói trông Từ sư huynh có vẻ phóng khoáng vô tư nhưng thật ra rất chân thành, giàu tình cảm.
Từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn không thích nghe người khác bàn tán đồn thổi, dù có chút phong thanh lọt vào tai thì cũng vào tai trái ra tai phải, ưu sầu sót lại đều đổi thành rượu, cứ uống cạn rượu thỏa thích, uống cho tới say.
Thanh Tĩnh Quân có rượu ngon nhưng tửu lượng thật sự không đáng nhắc tới, nửa vò rượu đã đủ để ông yên lặng mất hết quy củ.
Ôn Tuyết Trần, Khúc Trì và Chu Bắc Nam lo lắng cho sức khỏe của Từ Hành Chi nên ngủ lại Phong Lăng mấy ngày.
Ngày đầu tiên, Khúc Trì uống rượu với y, ai ngờ mới uống được ba ly hắn đã loạn choạng đứng lên, không quan tâm Từ Hành Chi gọi ở đằng sau, kéo chăn ngủ luôn.
Ngày thứ hai, Từ Hành Chi gọi Chu Bắc Nam. Tửu lượng của Chu Bắc Nam cũng tạm được nhưng với tính cách nóng nảy của hắn ta, hoàn toàn không chịu nổi dáng vẻ vô dụng của Từ Hành Chi, hắn ta kiềm chế uống mấy tuần rượu, nói trái ý nhau cái là xắn tay áo lên muốn đánh y.
Hai người đánh nhau, dừng một chút, uống mấy ly rồi đánh tiếp, cuối cùng Chu Bắc Nam không uống nổi nữa được Từ Hành Chi kéo về phòng khách, trong miệng vẫn lẩm bẩm Từ Hành Chi ông đây ghét khuôn mặt này của người nhất luôn đó, lần nào ra ngoài với ngươi, con mẹ nó, không cô nương nào nhìn ta.
Ngày thứ ba, đổi thành Ôn Tuyết Trần và Khúc Trì tiếp rượu.
Ôn Tuyết Trần có tâm bệnh nên không uống rượu, Khúc Trì ngủ thẳng từ ngày đầu tiên tới trưa hôm nay, tự biết tửu lượng của mình quá kém nên không dám dính tới rượu nữa, vì thế rượu trên bàn chui hết vào bụng Từ Hành Chi.
Ôn Tuyết Trần ít nói, Khúc Trì tao nhã, uống rượu lúc buồn lại làm say lòng người, cuối cùng hôm nay Từ Hành Chi cũng say rồi.
Y ngả vào bả vai Ôn Tuyết Trần bỗng cười vang, vỗ đùi Ôn Tuyết Trần bôm bốp: “Tuyết Trần, Tuyết Trần, chúng ta tới tổng đàn ma đạo thăm Tiểu Đăng đi.”
Cơ thể Ôn Tuyết Trần yếu, bị y đánh mấy cái mà mặt đã tái mét.
Khúc Trì vội vàng kéo Từ Hành Chi tới chỗ mình, bảo y quậy trên người mình.
Hắn vừa vỗ về Từ Hành Chi, vừa trầm giọng nói với Ôn Tuyết Trần: “Tuyết Trần, ta chưa từng thấy hắn tâm sự nặng nề thế này bao giờ. Đối với hắn, Cửu Chi Đăng quan trọng đến thế sao?”
“Cũng quan trọng thật. Nhưng hắn làm thế này là vì hắn thấy thẹn với lòng.” Ôn Tuyết Trần đơn giản đáp.
Khúc Trần khó hiểu: “Hắn hổ thẹn gì chứ. Chẳng lẽ vì lúc Cửu Chi Đăng hóa ma một lòng muốn chết mà Hành Chi không nhẫn tâm ra tay? Nhưng hắn không thể ra tay cũng là điều bình thường mà, Cửu Chi Đăng cũng không trách hắn. Trước kia Hành Chi yêu thương hai sư đệ của hắn như thế, chúng ta đều thấy cả...”
Ôn Tuyết Trần: “Hắn đang hối hận vì điều này... Hắn nuôi dưỡng Cửu Chi Đăng tốt quá.”
Sau khi rượu ngấm nóng tai, Từ Hành Chi từ chối ý định muốn đưa y về của hai người họ, một mình lảo đảo đi về điện. Ôn Tuyết Trần và Khúc Trì luôn miệng nói không tiễn nhưng vẫn đi theo y tới tận cửa điện, đưa mắt nhìn Từ Hành Chi đi vào trong, ai nấy về chỗ của mình.
Nhưng Từ Hành Chi vừa bước vào cửa, va đụng mấy lần bèn nằm xuống dưới cây mai, say xỉn muốn ngủ.
Mấy ngày trước trời mưa lớn suốt cả đêm, tí tách tới tận khi trời sáng, hoa mai trong sân bị mưa đập, từng cánh mai đỏ rơi xuống phủ thành một tấm chăn mỏng tươi đẹp, lại như bị ánh trăng chiếu tỏa ánh lên màu xanh.
Từ Hành Chi lẳng lặng nằm dưới cây mai, xung quanh đều là cành cây tối đen, xen kẽ lá xanh biếc, sắc đỏ tung rơi, cảnh đẹp ngày lành khiến men say sáu phần phóng đại thành chín phần.
Trong cơn mơ màng, một người khoác áo xách đèn chậm rãi đi tới, nhỏ nhẹ gọi y: “Sư huynh?”
Từ Hành Chi dùng đôi mắt buồn ngủ nhìn lại, chỉ thấy ánh đèn và gương mặt xinh đẹp không rõ lắm: “Trọng Quang.”
“Sư huynh say rồi sao?” Mạnh Trọng Quang đặt đèn xuống bên chân, vươn tay đỡ sau lưng Từ Hành Chi, giọng nói trầm xuống: “Vì Cửu Chi Đăng sao?”
Trong lúc mông lung, Từ Hành Chi cảm thấy như tìm được một người để bản thân bộc lộ nỗi hậm hực trong lòng mà không bị trào phúng.
“Tiểu Đăng quá chính trực...” Y ngả vào vai Mạnh Trọng Quang, mê man nói: “Nếu biết trước hắn sẽ quay về nơi đó, ta sẽ không dạy hắn như thế... Không nên dạy hắn như thế.”
Bên môi Từ Hành Chi vương vấn mùi hương ấm áp kèm theo hơi men vô cùng quyến rũ, yết hầu Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng cuộn một vòng, không nghe rõ y nói gì nữa: “Sư huynh.”
“Tiểu Đăng nhập môn sớm hơn ngươi một chút, thời gian theo ta cũng lâu hơn.” Từ Hành Chi để mặc Mạnh Trọng Quang bế mình, muốn hơi ấm của người trước mặt ngấm vào trong người mình, y liệt kê những việc nhỏ của Cửu Chi Đăng một cách rõ ràng, giọng điệu dịu dàng nhưng không chú ý khi Mạnh Trọng Quang nghe được hai chữ “Tiểu Đăng” khóe môi đã cứng đờ.
“Hôm nay trời sao thật đẹp. Lần đầu tiên hắn gọi ta sư huynh là lần ở trên nóc nhà, vào lần đầu tiên bọn ta ngắm sao. Hắn có thể phân biệt được hết các vì sao...”
“Nếu Tiểu Đăng thích cười thì tốt biết mấy. Đáng tiếc quá, cười nhiều hơn thì cuộc sống có thể tốt hơn.”
“Hắn từng nói ở tổng đàn ma đạo, ngoại trừ mẫu thân hắn ra, gần như hắn không quen biết ai hết, ngay cả Tạp Tứ cũng...”
Nói đến đây, Từ Hành Chi không nói thêm chữ nào nữa.
Hơi nóng hầm hập dán lên đôi môi hơi lạnh của y, Từ Hành Chi cảm thấy sau gáy mình bị ai đó giữ chặt, một bàn tay leo lên lồng ngực y, ấn lên hạt lựu không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
Tiếng rên khẽ đầy luống cuống của Từ Hành Chi bị đối phương nuốt mất.
Từ Hành Chi bị hôn ngây người, chỉ cảm thấy thứ kia quấn quýt si mê y mềm mại một cách kỳ cục, bề ngoài có vẻ rất dịu dàng nhưng nó vừa kiên nhẫn vừa đáng sợ, công thành đoạt đất, không chịu bớt không gian cho y thở chút xíu nào.
Từ Hành Chi bỗng hoảng hốt, quên mất tác dụng của mũi, càng không thở được y càng muốn mở miệng ra, cứ như thế bỗng chốc thất thủ dễ dàng cho con mèo kia luồn lưỡi vào trong miệng y tùy ý nấn ná.
Chim ca líu lo, hoa bừng nở, dòng suối róc rách tuôn trào.
Sau khi đầu lưỡi mềm mại gồ rõ nhú lưỡi lưu luyến lùi ra, Từ Hành Chi mới chật vật lấy lại được hô hấp, thở dốc từng hơi, mặt đỏ bừng lên.
Trọng Quang? Vừa nãy Trọng Quang hôn mình...
Nhân lúc tinh thần y vẫn chưa tỉnh táo, Mạnh Trọng Quang vòng ra đằng sau Từ Hành Chi, học theo tư thế Từ Hành Chi bế bọn họ như lúc nhỏ, dùng đôi chân dài bao quanh Từ Hành Chi một cách thô bạo, một tay kéo dây buộc tóc màu xanh lam nhạt của Từ Hành Chi, quấn quanh cổ tay y mấy vòng, kéo về phía sau, đồng thời dùng ngón tay giữ cằm Từ Hành Chi, ép y quay mặt sang một bên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hành Chi đã ngấm men say, thật sự không còn chút sức lực nào, cảm nhận được tình trạng khác thường, cũng dần mất khống chế, khó nhẫn nhịn được sự hoảng hốt: “Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, trong mắt ngập tràn si mê, giữa đất trời chỉ có một mình y.
“Sư huynh, ta không muốn nghe huynh nhắc tới Cửu Chi Đăng. Hắn đi rồi, bây giờ người ở bên cạnh huynh là ta... Cũng chỉ có ta mà thôi. Huynh chỉ cần nhìn một mình ta là đủ.”
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên, chợt cảm thấy cổ hơi lạ, không thể không ngẩng đầu lên theo sức ép của hắn, cơ thể không nghe điều khiển khiến trong mắt y nổi lên cơn giận mà không làm gì được: “Trọng Quang... Đừng quậy, sư huynh uống rượu, thật sự không có sức, cũng không rảnh làm bậy với ngươi, đừng đùa sư huynh nữa.”
Mạnh Trọng Quang nghe vậy thì mỉm cười, mở miệng ra chậm rãi dùng răng gặm cắn cổ Từ Hành Chi.
Xúc cảm lạ lẫm khiến Từ Hành Chi suýt bật thốt lên nhưng trước khi y kêu to lên, đột nhiên y nhớ ra một chuyện.
Nhóm ba người Chu Bắc Nam ngủ ở biệt quán cách điện của y không xa.
Y nhanh chóng giảm tiếng la sắp thốt ra khỏi miệng lại, biến thành tiếng rên khàn khàn đầy kìm nén: “Không được... A ưm!
Sự phản kháng yếu ớt của Từ Hành Chi khiến Mạnh Trọng Quang vui sướng, hắn ép phần cổ tay bị dây buộc tóc trói xuống, da đầu Từ Hành Chi tê rần, chỉ có thể phơi bày tư thế bị ép buộc này, để lộ phần cổ mỏng manh ra, để mặc người ngắt hái.
Y ngửi thấy mùi hương thực vật thoang thoảng, không phải hoa mai tràn ngập trong sân mà là mùi cây cỏ thiên nhiên mát lạnh.
Từ Hành Chi bị rượu thiêu đốt, đầu óc nhức nhối mơ hồ nổ ầm lên, xấu hổ không có chỗ chui, y muốn đẩy Mạnh Trọng Quang ra nhưng không ngờ tay chân mềm nhũn như bùn nhão, không nghe theo sai khiến của y.
“Sư huynh, ta rất ghen tỵ.” Cuối cùng Mạnh Trọng Quang cũng dừng hôn hít lại, dán sát môi vào bên tai y, đẩy tiếng lẩm bẩm và gió nóng vào trong tay Từ Hành Chi: "Sư huynh toàn lôi chuyện Cửu Chi Đăng sư huynh nhập môn sớm hơn ta bốn năm ra để nói, Trọng Quang không phục.”
Hắn nói tiếp: “Trước đây ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ trên đời này lại có người tốt như sư huynh. Nếu ta biết, chắc chắn ta sẽ không thua Cửu Chi Đăng, ta sẽ tìm tới đây thật sớm, ngày ngày bầu bạn với sư huynh...”
Từ Hành Chi mặt đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy thân mật thế này mất hết đạo đức, lỗ tai lại bị Mạnh Trọng Quang thổi nóng rực lên nhưng cơn tức giận ý thức được rằng đối tượng nó muốn trút lên là Mạnh Trọng Quang thì lập tức ỉu xìu: “Trọng Quang, không được thế này, ngươi và ta là...”
“Ta biết. Sư huynh, nhưng mà Trọng Quang thích huynh.”
Từ Hành Chi như bị sét đánh, từ góc độ bị ép xuống của y, cùng lắm chỉ có thể liếc qua khóe mắt thấy dái tai Mạnh Trọng Quang.
Y bình tĩnh nhìn vành tai đường nét xinh đẹp của Mạnh Trọng Quang, hoài nghi mình say rượu nên có ảo giác.
Mạnh Trọng Quang như nhìn thấu suy nghĩ của Từ Hành Chi, lẩm bẩm “Ta thích huynh” nói đi nói lại, như chuông buổi tối ở Nam Bình, đập vào tai Từ Hành Chi khiến y đinh tai nhức óc.
Trước kia Từ Hành Chi chưa từng có suy nghĩ này, bây giờ nghe Mạnh Trọng Quang nhắc tới, bỗng cảm thấy mất khả năng ngôn ngữ, thất thần để mặc Mạnh Trọng Quang ghé vào tai mình cười khẽ nói: “Hắn không còn nữa. Ta sẽ không buông tha cho sư huynh nữa đâu... Sư huynh, sớm muộn gì huynh cũng là của ta.”
Đôi môi kia mấp máy nhiều lần, lại chạm vào môi Từ Hành Chi, dè dặt vuốt ve chốc lát rồi đột nhiên cuồng bạo, môi dưới của y bị kéo ra rồi bị cắn mấy cái, để lại dấu răng tươi mới, ngay sau đó, thứ gì đó ấm áp mềm mại lại chui vào miệng y một lần nữa, luồn lách khắp ngóc ngách, quấy nhiễu Từ Hành Chi thở gấp liên tục, thái dương bị mồ hôi thấm ướt, mấy sợi tóc rối tán loạn rũ xuống, dán sát vào thái dương.
Cột chặt bó củi, thấy ba ngôi sao trên trời cao*. Đêm nay là đêm gì? Mà lại gặp được người mình thương.
*Câu này có ẩn ý chữ “tâm” – trái tim.
Từ Hành Chi bỗng vươn mình ngồi dậy.
Lúc mới mở mắt ra, nhìn thấy lan can giường chạm trổ hoa văn hình mây, Từ Hành Chi còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong ký ức của nguyên chủ.
Mãi tới tận khi cảm nhận được mình có thể khống chế cơ thể, y mới chắc chắn mình đã quay lại Man Hoang.
Nơi này không phải hang đá thạch nhũ dưới vách núi mấy người họ ở tạm mà là một cung điện quy mô khá lớn. Đồ trang trí xung quanh đều lấy đá làm chủ, trong lò hương bằng đá hình hoa sen tỏa ra từng luồng hương, một vốc thảo mộc đã cháy hết, chỉ còn mấy cọng ruột cây tỏa ra ánh đỏ qua hoa văn điêu khắc.
Đây là cung điện của Nam Ly, Từ Hành Chi từng nhìn thấy trong ký ức của Diệp Bổ Y.
Nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, Từ Hành Chi không những không thấy thoải mái khi tỉnh dậy sau giấc mộng dài mà trái lại còn cảm thấy hồi hộp khó chịu, mất rất nhiều công sức mới nhịn không ói.
Bắt đầu từ một nụ hôn và kết thúc bằng một nụ hôn. Y chìm trong hồi ức của nguyên chủ quá lâu, tới nay y đã không phân biệt được hiện thực và giấc mơ nữa rồi.
Giấc mơ lần này khiến y nhận ra quan hệ của nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang không đơn giản như y nghĩ.
Điều khiến y không an lòng là rõ ràng y nhớ trong buổi trò chuyện đêm khuya với các sư huynh đệ, nguyên chủ từng nói nếu có kiếp sau, mong ước duy nhất là có một phụ thân giống như Thanh Tĩnh Quân và muội muội giống Nguyên Như Trú.
Trong trí nhớ của Từ Bình, phụ thân Từ Tam Thu tính cách ôn hòa, có thể ngồi cùng bàn uống rượu với y, bao dung y quậy phá, tùy hứng, thậm chí không làm việc đàng hoàng.
Từ Ngô Đồng hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thỉnh thoảng có tính nết như bé con, thích bám lấy y làm nũng, lặng lẽ ngồi cạnh y trên thềm đá ngắm trăng sao, cũng sẽ nấu một bát canh lê nóng giải rượu cho y khi y đi uống rượu về.
Nếu không có người thân như thế, với tính tình của y, có lẽ đã màn trời chiếu đất, chu du khắp nơi rồi, cần gì phải quyến luyến một gia đình có thể mở cửa cho y bất cứ lúc nào và một bát canh nóng chứ?
Nếu không phải vì người thân thì y cần gì phải dồn hết công sức trở lại thế giới thực chứ?
Nhưng ký ức của nguyên chủ buộc y phải nhìn nhận thẳng vào nhiều vấn đề.
Vì sao y phải tới đây, vì sao phải tiếp quản cuộc đời của Từ Hành Chi?
Giấc mơ vốn thuộc về Từ Hành Chi, vì sao phải áp vào hiện thực của y?
Vì sao Nhận thức của thế giới cứ nhất quyết bắt y làm những chuyện này?
Nhận thức của thế giới đưa y vào đây từng nói “trật tự thế giới bị rối loạn nghiêm trọng”, bây giờ nghĩ lại con mẹ nó mọi chuyện đều là vô nghĩa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng chỉ là một quyển truyện được viết bừa, ném vào quầy sách cũ cũng chẳng ai ngó ngàng tới, sao lại có tài cán đến thế?
Lúc trước đầu óc y rối loạn, từ giường ấm trong nhà bị kéo xuống vực sâu đen kịt, đã hơi lộn xộn bừa bãi rồi, lúc mới bị đẩy vào Man Hoang còn suýt bị quái vật tay cầm dao cạo chém đứt đôi, khó khăn lắm mới tránh thoát nhặt được cái mạng lại đụng phải Mạnh Trọng Quang.
Thậm chí y còn chưa kịp suy nghĩ kỹ về nguyên nhân Nhận thức của thế giới kéo y vào chuyện này đã phải nhận con dao găm phải giết Mạnh Trọng Quang.
Đệt.
Chi tiết vụn vặt quấn lấy y như rong rêu, khiến Từ Hành Chi đau đầu không chịu nổi, ngay cả khi phát hiện mối quan hệ của nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang không bình thường, so sánh ra thì chuyện này có vẻ chẳng gấp gáp gì nữa.
Từ Hành Chi duỗi tay lần mò, con dao găm mà Nhận thức của thế giới đưa cho y vẫn ở dưới gối. Không biết có phải trùng hợp hay không mà nó vừa khéo ở bên trái của gối, Từ Hành Chi muốn lấy dao thì chỉ cần khoát tay một cái.
Từ Hành Chi cầm dao găm, nhìn cái đã thấy buồn nôn bèn nhét về chỗ cũ.
Làm mấy động tác đơn giản, Từ Hành Chi mới nhận ra mình nằm mà xương khớp đau nhức, vừa nhấc lên đã chạm xuống đất ngay, ai ngờ đầu gối mới hơi dùng sức thôi mà trời đất quay cuồng.
Đúng lúc đó, một cái đầu vội vàng chui qua cánh cửa đóng chặt, đúng lúc thấy Từ Hành Chi xuống giường, loạng choạng sắp ngã.
“Này này này!”
Một đôi tay bỗng vươn tới trước người Từ Hành Chi nhưng y lại xuyên qua cơ thể hắn ta, rầm một phát va đầu xuống đất.
Chu Bắc Nam đơ người, giơ tay lên nhìn trạng thái bán trong suốt của tay mình, tự giễu cười một tiếng.
Hắn ta liếc mắt xuống, thấy Từ Hành Chi ôm đầu co người lại, biểu cảm thay đổi, khoanh tay lại cười trên sự đau khổ của người khác: “Nằm suốt bốn ngày, vừa mới mở mắt ra đã muốn xuống giường, cho ngươi ngã chết.”
Từ Hành Chi hoa mắt bò trên đất một lúc lâu mới bò tới cạnh giường được, y dùng khuỷu tay bám vào thành giường, cố gắng để cơ thể nằm ngay ngắn rồi sau đó lại choáng tiếp.
Khi có thể nói chuyện lại, câu đầu tiên của y là: “Nằm bốn ngày, ta vừa mới dậy mà ngươi đã ngửi thấy mùi rồi? Có phải rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên chạy tới chỗ ta không thế.”
Vừa nãy còn uống rượu đánh nhau với y trong mơ, Chu Bắc Nam lúc này bỗng đỏ mặt, mắng: “Lượn đi, bớt dát vàng lên mặt mình, ta sợ người không cẩn thận chết ở trên giường không ai nhặt xác cho.”
“Sợ ta chết, vừa nãy ngươi đỡ ta làm gì?”
Chu Bắc Nam mở mắt nói bậy: “Con mẹ nó ai đỡ ngươi? Hơn nữa, ngươi thấy ta thế này đỡ ngươi được à? Hả?”
“Không đỡ được mà ngươi còn đỡ.”
Chu Bắc Nam nghẹn lời lườm y một cái nhưng vẫn chấp nhận số phận đi theo Từ Hành Chi ngồi bên cạnh giường, dựa lưng vào thành giường chỉ trích y: “Chó cắn Lã Động Tân.”
Từ Hành Chi cười cợt, vươn tay kéo màn lau bụi đất trên tay đi.
Cười đùa thế thôi chứ Từ Hành Chi ngã không nhẹ chút nào, trong đầu như tổ ong bị vỡ, ong ong một lúc lâu y mới chậm rãi lấy lại sức, hỏi Chu Bắc Nam: “Ta ngủ bốn ngày rồi ư?”
Chẳng trách Chu Bắc Nam có thể đi lại được rồi.
“Ừ. Ai gọi ngươi cũng không tỉnh, hôm qua Lục Ngự Cửu tới thăm ngươi còn bị người dọa khóc luôn.” Chu Bắc Nam nói chuyện không chọc ngoáy Từ Hành Chi mấy câu thì cả người khó chịu: "Ngươi là heo đấy à?”
Từ Hành Chi không để bụng: “Cha, vết thương trên bả vai người thế nào rồi?”
Chu Bắc Nam: “...”
Chu Bắc Nam không chiếm được hời của Từ Hành Chi thì hơi giận: “Ông đây rất khỏe, chỉ mất một khoảng thời gian không thể dùng thương mà thôi.”
Chu Bắc Nam không để tâm lắm tới chuyện của mình. Hắn ta nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, hỏi ngược lại: “Ngươi bị làm sao vậy? Từ khi vào Man Hoang toàn ngủ quên cả trời đất, không phải cơ thể có bệnh gì đó chứ?”
Từ Hành Chi chợt nghẹn lời.
Theo tình hình hiện giờ mà nói, y có bệnh nặng thật, từ da tới xương đều đổi sang cơ thể người khác.
Chu Bắc Nam thấy Từ Hành Chi không nói gì thì muốn hỏi tới tận gốc rễ, túm lấy y hỏi: “Rốt cuộc ngươi bị làm sao? Tâm sự nặng nề, trước kia ngươi có thế này đâu. Trước kia...”
Nhắc tới trước đây, hắn ta bỗng tự ngậm miệng lại, cân nhắc ngôn từ rồi mới mở miệng nói: “Cũng đúng, mấy năm qua ngươi ở bên cạnh Cửu Chi Đăng, hắn làm khó ngươi không ít nhỉ?”
Từ Hành Chi sững sờ, biết hắn ta đã hiểu lầm gì đó, hơn nữa còn là hiểu lầm rất lớn.
Nhưng y nghĩ lại thì không lên tiếng phủ nhận mà ậm ờ nói: “Vẫn ổn, dù thế nào cũng đều là chuyện đã qua.”
Từ Hành Chi thật sự bị thông tin thật giả lẫn lộn của Nhận thức của thế giới dọa sợ, bây giờ y cần một vài thứ đáng tin để ổn định tinh thần rối loạn vì bị ký ức nguyên chủ quấy nhiễu.
Khúc Trì tinh thần không bình thường, không trông cậy được; Mạnh Trọng Quang tâm tư nặng nề, khó mà ứng phó được; Lục Ngự Cửu trước khi vào Man Hoang chỉ là một đệ tử trung cấp, có lẽ không biết nhiều bí mật trong quá khứ; Đào Nhàn thì khỏi cần nói, đệ tử ngoại môn của Đan Dương Phong mà thôi.
Như Trú...
Nghĩ tới cái tên này, Từ Hành Chi cảm thấy trái tim như bị ai đó đấm một cái, khó chịu vô cùng.
Nếu không phải vì ký ức của nguyên chủ, chắc chắn y sẽ không phát hiện nàng và muội muội Ngô Đồng có nhiều điểm tương tự, nếu không tới bây giờ y sẽ không dám đi gặp Nguyên Như Trú.
So ra thì Chu Bắc Nam là Đại công tử của Ứng Thiên Xuyên, là người có thể biết nhiều nội tình nhất, quan trọng nhất là, hắn ta ít xảo quyệt nhất, dù Từ Hành Chi hỏi câu hơi sâu xa một chút cũng không lo bị bại lộ.
Nói thẳng ra là hắn ta ngốc.
Quả nhiên, không chờ y hỏi, Chu Bắc Nam đã cười khẩy trước: “Nhãi con ngươi nuôi cắn người đúng là tàn nhẫn. Mặc dù mấy người bọn ta đối xử với ngươi chẳng ra sao nhưng dù thế nào cũng không có thù hận giết cha giết mẹ đâu nhỉ? Muốn giết cứ giết, một phát đứt đôi, tốt xấu gì cũng chết nhanh gọn cho xong, thế mà hắn ta lại nhốt bọn ta ở đây, rõ ràng là muốn khiến bọn ta chết từ từ.”
Từ Hành Chi dùng bất biến ứng vạn biến nở nụ cười khổ đối phó qua loa.
Lòng dạ Chu Bắc Nam cũng mềm yếu, Từ Hành Chi vừa tỏ vẻ yếu thế, hắn ta đã thấy khó chịu, ho khan một tiếng: “Nhưng mà nói cho cùng cũng không thể đổ hết lỗi lên ngươi được... Thôi, không nói chuyện này nữa.”
Từ Hành Chi chỉ ước hắn ta nói nhiều hơn, lập tức tiếp lời: “Ngươi có biết Tuyết Trần thế nào không? Ta ở bên ngoài mà chẳng nghe thấy tin tức của hắn.”
“Tuyết Trần, Ôn Tuyết Trần...” Nhắc tới Ôn Tuyết Trần, Chu Bắc Nam nghiến răng bạnh hàm ra mấy lần: “Lúc Tiểu Huyền ở trong Man Hoang tìm tới ta thì đã sắp sinh rồi. Chính muội ấy nói với ta rằng muội ấy đến đây từ Thanh Lương Cốc, Tuyết Trần không còn... chết rồi.”