Toàn thân Từ Hành Chi từ trên xuống dưới, phần đầu tiên thức giấc là eo, cơn đau nhức như đòi mạng khiến Từ Hành Chi có ảo giác mình bị chém ngang eo rồi chắp vá lại một cách qua loa, sau đó còn dùng chiếu cỏ bọc lại phơi thây nơi hoang dã.
Ngay sau đó, bài thơ kia đột ngột ập vào đầu y, hệt như bàn tay khổng lồ cầm cây gậy đá đóng băng đâm vào đầu y rồi dùng lực quấy đảo. Từ Hành Chi đau đầu đến mức răng run cầm cập tê nhức, chỉ muốn uống ngụm nước dập tắt ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực.
Ai ngờ y đang định đứng dậy, một cái tay đã đỡ lấy phần eo cứng đờ như đá của y, nhẹ nhàng xoa mấy lần: “Sư huynh, huynh muốn gì?”
Từ Hành Chi vừa mở miệng đã cảm thấy sự uể oải toàn thân lan tới tận gáy, nói thôi cũng mất sức.
Y chỉ đành rút gọn câu tới mức ngắn nhất: “Nước.”
“Ta lấy cho huynh.” Mạnh Trọng Quang đứng dậy.
“Không cần.” Từ Hành Chi gắng gượng đẩy tay hắn ra: “Ta tự làm.”
“Ta đỡ sư huynh.”
“Không cần.”
Y chưa nói dứt câu, vừa định đứng dậy hai chân đã tê rần, suýt thì quỳ rạp xuống đất, may mà có cánh tay rắn chắc kịp thời ôm chặt lấy eo y.
“Rõ ràng sư huynh không đi được mà không chịu nghe lời.” Mạnh Trọng Quang cười híp mắt sáp tới, dùng đầu lưỡi liếm trong tai Từ Hành Chi đầy ám muội: “Ta đi rót cho huynh. Nhưng mà nếu sư huynh thật sự khát lắm rồi...”
Cổ họng Từ Hành Chi vang lên tiếng cười yếu ớt nóng bỏng mà khàn khàn, quay đầu qua, dùng sức chặn cái miệng kiếm chuyện của hắn lại.
Mạnh Trọng Quang đột nhiên bị Từ Hành Chi hôn, phát ra tiếng rên hừ khẽ.
Tiếng hừ nhẹ liên tục không ngừng, còn có phần ấm ức, khiến người bên ngoài nghe thấy có cảm giác cứ như Mạnh Trọng Quang mới là người ở dưới vậy, nhưng chỉ có hai người đang giao chiến mới biết hai người họ ngang sức ngang tài, tiếng rên khẽ đó vừa hưởng thụ vừa đau đớn, còn có chút xíu chiếm thế thượng phong.
Sau mấy đợt triền miên, Từ Hành Chi như tìm ra đường để môi lưỡi mình về nhà, nhịp tim hỗn loạn dần lắng lại, cảm giác đau đầu cũng giảm bớt không ít.
Tới lúc không thở được nữa, y mới cong đầu lưỡi lên, ngăn chặn hàm răng của đối phương lại, đẩy Mạnh Trọng Quang ra ngoài, bản thân y cũng rút lui nguyên vẹn: “Ngọt quá ha.”
Mạnh Trọng Quang bị chọc tới nghiện, quấn lấy cổ Từ Hành Chi không chịu buông ra: “Muốn nữa.”
Từ Hành Chi bị điệu bộ mềm mại như chuyện đương nhiên của hắn chọc cho cười thầm, trên mặt vẫn là vẻ đàng hoàng nghiêm túc: “Rót nước.”
Mạnh Trọng Quang cuống lên, dùng cả chân cả tay ôm lấy Từ Hành Chi, giương mắt lên nhìn: “Trọng Quang vẫn muốn nữa.”
Từ Hành Chi nhìn hắn: “Ta khát.”
Mạnh Trọng Quang không cam lòng đành phải buông tay ra, xuống đất đi mấy bước, quay phắt lại nhào tới, một tay đỡ sau đầu Từ Hành Chi, ép y xuống giường, lôi kéo Từ Hành Chi chìm vào răng môi giao hòa ẩm ướt lành lạnh: “Không được, không nhịn nổi nữa... Trọng Quang không nhịn được... Sư huynh tha thứ cho Trọng Quang lần này, nhé?”
Từ Hành Chi bên dưới không còn sức lực, để mặc hắn lăn lộn điên đảo một lúc lâu nữa y mới gắng gượng co đầu gối đang run rẩy lên, nhẹ nhàng chống đỡ cơ thể Mạnh Trọng Quang, nhân lúc thân thể hắn mềm nhũn ra trong nháy mắt, một tay chạm vào yết hầu hắn, dùng bàn tay gỗ của mình chống người dậy, lật Mạnh Trọng Quang xuống dưới người mình, ngón tay chặn đôi môi bị Mạnh Trọng Quang hôn đỏ ửng, cọ sát lên xuống, uy hiếp nói: “Ta muốn uống nước.”
Mạnh Trọng Quang hôn mãi mà vẫn thấy chưa đủ, ấm ức đi rót nước.
Từ Hành Chi nhìn bóng lưng Mạnh Trọng Quang, hơi chau mày lại, khóe miệng vô thức cong lên.
Rõ ràng chỉ ở cùng hắn trong Man Hoang một tháng mà như quen biết trăm năm rồi vậy, dù chuyện mây mưa hay hôn hít đều như luyện tập vô số lần rồi mới phù hợp đến thế.
Nếu không mất lý trí nếm thử một lần, có đánh chết Từ Hành Chi cũng không tin mình lại thông thạo chuyện này như thế, không cần dạy cũng biết.
Giống như lửa gặp bụi cỏ khô, bén cái là bùng cháy luôn, không còn con đường nào khác.
Từ Hành Chi muốn chìm vào bể dục quen thuộc thân thiết này, không nghĩ tới chuyện lúc trước nữa, không nghĩ tới bài thơ khiến y buồn nôn nữa, cũng không nghĩ tới mấy khúc mắc về Cửu Chi Đăng, Ngô Đồng và phụ thân nữa nhưng càng không muốn lại càng nghĩ tới nó hết lần này tới lần khác, nghĩ nhiều tới mức mệt mỏi không chịu được.
Trước kia, trước mặt Từ Hành Chi có một cái cân, bên trái là tính mạng của Mạnh Trọng Quang và lương tri của y, bên phải là phụ thân và muội muội của y.
Hai bên bập bênh bên cao bên thấp, chống đối lẫn nhau, Từ Hành Chi lắc lư qua trái qua phải, khó mà chọn lấy hay bỏ.
Nhưng bây giờ, trong đầu y có một giọng nói nói với y rằng có khả năng rất cao một bên không hề tồn tại, từ đầu đến cuối bên phải cán cân là hai ảo ảnh đáng sợ.
Nhận thức này khiến Từ Hành Chi chấn động quá đỗi.
Nghĩ kỹ lại, Từ Hành Chi mới nhận ra ngoài trừ niên hiệu “năm Thiên Định thứ mười sáu”, còn quá nhiều điều đáng nghi.
Ví dụ như y hoàn toàn không có ký ức từ năm tuổi trở về trước.
Đến bây giờ y vẫn nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra khi tỉnh dậy ở trên giường vào lúc mình năm tuổi.
Ánh chiều tà chậm rãi chiếu lên người y, ánh sáng đỏ cam ấm áp bao bọc y thành cái kén mà gió thổi không lọt.
Từ Hành Chi cảm thấy đầu đau sắp điên rồi, đau đến mức nội tạng cuộn trào, nhưng rất nhanh sau đó có giọng nói dịu dàng của một người trung niên vang lên: “Con tỉnh rồi sao?”
Tới tận bây giờ, Từ Hành Chi vẫn nhớ rõ cảm giác hoảng hốt khiếp sợ đầu óc trống rỗng, giống như từng chết rồi hồn phách bị người ta ép quay về thân thể.
Thấy ánh mắt y không đúng, người đàn ông ôm cơ thể run rẩy nhỏ yếu của y từ trên giường dậy, chậm rãi dỗ dành, ghé vào bên tai y lẩm bẩm: “Tiểu Bình, sao thế? Không nhận ra phụ thân ư?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay lúc đó Từ Hành Chi nghĩ đây là phụ thân sao?
Trước kia... Y có phụ thân sao?
Thất thần chốc lát, y cảm nhận được trong giọng người đàn ông này có sự xúc động bị đè nén.
Trái tim y mềm nhũn ra, không nỡ để người trung niên dịu dàng hiền hòa trước mặt thất vọng, y dồn chút sức lực cuối cùng, dùng cánh tay trái có thể nâng lên được ôm chặt người ấy: “Phụ thân.”
Người đàn ông run lên, sau đó siết chặt y như lên cơn điên, hai tay khoá chặt khiến y gần như không thở nổi: “Ta sẽ chăm sóc con cả đời, sẽ không để con rời xa ta.”
Đầu Từ Hành Chi đau nhức như bị bổ ra, cùng lúc đó, y luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, cơ thể có gì đó không thăng bằng.
Y dồn hết sức lực cúi đầu xuống mới thấy cổ tay phải của mình quấn vải trắng rất dày. Bàn tay vốn nên mọc giờ ở đó đã trống không.
Có lẽ vì đẩu đau quá, Từ Hành Chi không còn cảm nhận được đau đớn ở vết thương nữa, y ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm chỗ tay đứt: “Tay của con...”
“Sau này ta chính là tay con.” Người đàn ông nói chắc nịch: “Tiểu Bình, sau này ta và muội muội sẽ chăm sóc con... Muội muội, mau tới đây.”
Cô bé ba tuổi ngoan ngoãn chờ ngoài cửa, nghe phụ thân gọi mới đi vào nhà, nắm vạt váy, nhìn y với đôi mắt đỏ ửng.
Từ Hành Chi xúc động trước ánh mắt nóng bỏng mà đầy kiếm chế của cô bé, cố nhẫn nhịn cơn đau đầu, chậm rãi mỉm cười với cô bé.
Theo như y biết, trong lúc y đang chơi đùa, không cẩn thận bị đao chém đứt bàn tay phải thành kẻ tàn tật.
Qua gần ba tháng nằm dưỡng thương trên giường, hai chân Từ Hành Chi vừa chạm đất đã như cây bạch dương vươn mình lên, nảy mầm, sống lại một cách dễ dàng.
Y phát hiện ra mình học gì biết nấy, học gì cũng nhanh, cầm bút đọc sách, giương cung ném que vào bình chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn thích chơi, vì hồi nhỏ y từng gặp phải chuyện tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc nên phụ thân không gò bó y điều gì. Sau khi tròn mười hai tuổi, y bắt đầu đi chơi khắp nơi, kết bạn, du sơn ngoạn thủy, uống rượu hát ca.
Đời người rồi sẽ đi về đâu, có phải tựa như một con cò đạp tuyết dẫm bùn.
Nhưng mà trước sau gì con cò ấy cũng phải tìm tới chỗ dừng chân.
Dù đi bao xa, y chỉ cần quay đầu lại sẽ có một mái nhà, một ánh nến chờ y.
Đây là chuyện khiến y an tâm nhường nào.
Mãi tới tận khi y buồn chán viết ra quyển truyện này, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Y luôn cho rằng Nhận thức của thế giới kéo y vào ác mộng nhưng bây giờ y bừng tỉnh mới nhận ra dường như mình vừa tỉnh dậy từ giấc mộng dài đẹp đẽ.
Đâu là thật, đâu là giả?
Mặc dù khung cảnh mộng ảo buồn cười như hoa trong gương, trăng trong nước, nhìn về nhau từ xa, sao biết cái nào thật, cái nào giả chứ?
Từ Hành Chi đắp kín chăn, dựa vào bên giường uống mấy ngụm nước từ cốc mà Mạnh Trọng Quang bê, miễn cưỡng dùng chút mát mẻ ấy trấn áp con thú hoang cắn xé trong tim mình.
Mạnh Trọng Quang bỏ cốc xuống, dùng trán thử nhiệt độ trên trán Từ Hành Chi: “Ổn rồi, sư huynh hết sốt rồi.”
Từ Hành Chi không đáp, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn một cách thẳng thừng và bạo dạn.
Hai chiếc mũi thẳng tắp và đẹp đẽ dán sát vào nhau, luồng nhiệt hai người thở ra hòa vào nhau thoáng chốc rồi phả vào gò má đối phương.
Chưa được mấy lần, Mạnh Trọng Quang đã thấy hơi hoảng hốt nhìn qua chỗ khác, định rời khỏi cạnh giường, Từ Hành Chi nhanh tay lẹ mắt nghiêng đầu tới, đè chặt vạt áo Mạnh Trọng Quang.
“Đi đâu?”
Hơi thở của Mạnh Trọng Quang đã dồn dập không ổn định, gượng ép nghiêng đầu đi: “Sư huynh vừa mới hết sốt, eo lại đau, ta không thể...”
Từ Hành Chi siết chặt cằm hắn, chặn lời nói sắp ra khỏi miệng của hắn lại.
Lúc Mạnh Trọng Quang choáng váng nhìn y bằng ánh mắt long lanh rưng rưng, hắn thấy Từ Hành Chi mỉm cười, vén chăn lên, ống quần trắng thuần vén lên một đoạn để lộ cẳng chân thẳng tắp thon dài.
Y hất cằm lên: “Cút tới đây, làm việc đi.”
Sau khi nghe lời cút vào trong chăn, Mạnh Trọng Quang sờ sau lưng Từ Hành Chi, nhỏ giọng cắn tai y hưng phấn nói: “Sư huynh, huynh quyến rũ ta...”
“Bớt nói nhảm. Sao ngươi thích ôm sau lưng thế hả? Ai dạy ngươi?”
“Không phải sư huynh sao?” Giọng Mạnh Trọng Quang ấm ức cực kỳ, y như chó con không tranh được sữa, rầm rì: “Sư huynh không nhớ sao? Lần đầu tiên của chúng ta, sư huynh không phối hợp chút nào, bảo là nhìn mặt ta rồi làm rất kỳ cục, bắt ta ra phía sau... Sau đó còn kêu gào dữ dội, kêu đau, đuổi ta cút ra ngoài. Ta khóc huynh mới không mắng ta nữa...”
Từ Hành Chi nghe giọng điệu này của hắn không nhịn được muốn cười nhưng rất nhanh sau đó, y không có sức để cười đùa nữa, sắc mặt trắng bệch để mặc Mạnh Trọng Quang thao túng. .
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
“Sư huynh thật sự, rất chặt...”
Từ Hành Chi đổ mồ hôi lạnh: “Con mẹ nó ngươi chê chặt thì ngươi ra... Á...”
“Không được kêu.” Mạnh Trọng Quang bịt miệng Từ Hành Chi: “Bọn họ sẽ nghe thấy đó.”
Mặc dù vui vẻ ở ao nước nóng khiến người ta nhớ mãi không quên, nhưng sau khi tỉnh táo lại Mạnh Trọng Quang hối hận xé ruột xé gan.
Hắn vui vẻ vượt mức, để người khác nghe thấy tiếng kêu của sư huynh.
Hắn sẽ không phạm phải sai lần ấy thêm lần nào nữa.
Hắn ôm Từ Hành Chi, quấn chăn đẩy ra một cơn sóng tuyết.
Từ Hành Chi thất thần nhìn nóc giường.
Trong lúc va chạm như liều mạng, y có thể chắc chắn ít nhất bây giờ người phía sau y không phải vị khách có thể biến mất bất cứ lúc nào trong mơ, điều này khiến Từ Hành Chi trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng hoảng loạn dần yên tâm hơn.
Ngoài ra, Từ Hành Chi cũng không ngại thẳng thắn thừa nhận, y rất nhớ cảm giác kích thích khiến trái tim y run rẩy này, từ thân xác tới tinh thần đều như thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy ngày sau đó, Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi lăn lộn khắp các ngóc ngách trong cung điện Nam Ly.
Bọn họ không vội làm gì cả, mảnh vỡ chìa khóa ở đó chẳng chạy đi đâu được, Từ Hành Chi nghe theo trái tim, thuận theo sức lực, điên cuồng náo loạn với Mạnh Trọng Quang thật lâu.
Một hôm nào đó trong lúc y rảnh rỗi đi dạo xung quanh, y nhìn thấy Đào Nhàn và Khúc Trì ở một hành lang uốn khúc.
Đào Nhàn ngồi xổm ở bên cạnh Khúc Trì đang vẽ gì đó trên đất, Khúc Trì học theo động tác của cậu ấy cũng vẽ theo, trông hai người hài hòa lạ thường.
Đào Nhàn nhạy cảm cực kỳ, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, nhìn thấy Từ Hành Chi, cậu ấy hốt hoảng đứng dậy, chưa mở miệng mà mặt đã đỏ hơn nửa: “Từ, Từ sư huynh.”
Từ Hành Chi khoác áo đứng đó, ngoại bào của Mạnh Trọng Quang hơi dài so với y, nó chậm rãi đung đưa theo gió luồn qua góc hành lang, càng khiến y trông cao gầy, mảnh khảnh.
Khúc Trì ngẩng đầu lên chào Từ Hành Chi rồi hào hứng bắt chước Đào Nhàn, vẽ vòng tròn trên đất.
Từ Hành Chi đi tới, muốn ngồi xuống bậc thang dưới hiên, Đào Nhàn nhanh nhẹn chạy tới đỡ eo Từ Hành Chi, kéo áo bào của mình xuống, gấp đôi lại, lót trên bậc thang.
Cậu ấy ôn hòa nói: “Mời Từ sư huynh ngồi.”
Từ Hành Chi không khách sáo giống cậu ấy, tiện đà ngồi xuống luôn: “Ngươi chu đáo thật đấy.”
Sau khi ngồi xuống, y cởi áo bào ấm áp của mình ra khoác lên vai Đào Nhàn.
Đào Nhàn hoảng sợ, đẩy mấy lần, Từ Hành Chi chậc một tiếng, cậu ấy mới đỏ mặt nhận, dùng ngón tay xoa vạt áo, mất tự nhiên nói: “Sư huynh, đệ ủ ấm cho huynh trước, bao giờ huynh lạnh, đệ trả lại cho huynh.”
Từ Hành Chi đâu để ý tới mấy cái này, cười vung tay: “Tính sau... Hai người đang làm gì vậy?”
Đào Nhàn thẹn thùng đáp: “Khúc sư huynh cứ quấn lấy đệ bắt đệ vẽ kẹo hồ lô cho huynh ấy. Từ lần trước đệ nói với huynh ấy, vậy mà huynh ấy nhớ mãi.”
Khúc Trì không biết bọn họ đang nói về mình, vốn đang tập trung hết sức vẽ kẹo hồ lô, thế mà lúc ánh mắt dịu dàng của Đào Nhàn nhìn về phía mình, hắn như cảm nhận được, ngẩng đầu lên cười với Đào Nhàn.
Ngũ quan của Khúc Trì như được sinh ra vì bốn chữ “tao nhã lịch sự”, mặt mày tự mang niềm vui, chỉ chạm mắt với hắn thôi, Đào Nhàn đã xấu hổ cúi đầu xuống, nhìn ngón tay trên đầu gối, căng thẳng co rồi lại duỗi.
Từ Hành Chi định trêu cậu ấy, dùng cùi chỏ đụng Đào Nhàn, cố ý ghé vào bên tai cậu ấy nói nhỏ: “Ngươi với hắn là đạo lữ à?”
Từ đó tới giờ, Từ Hành Chi luôn thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy quan hệ của Chu Bắc Nam và Lục Ngự Cửu, Khúc Trì và Đào Nhàn không bình thường.
Nhưng cái này cũng không ngạc nhiên lắm. Trong Man Hoang, có người đi cùng đã may mắn lắm rồi, nhóm người này đều là đàn ông nhiệt huyết bừng bừng, ở nơi hoang vu này, khó chịu nổi qua đêm dài, cần gì để ý người bầu bạn với mình là nam hay nữ.
Đúng như dự đoán, Đào Nhàn trợn mắt lên, lắp bắp phản bác: “Sao Từ sư huynh lại nghĩ thế? Đệ, đệ và Khúc sư huynh cách một trời một vực như vực trời, sao đệ dám mơ tưởng Khúc sư huynh chứ?”
Tuy Đào Nhàn nói năng căng thẳng nhưng vô cùng chân thành, điều này khiến Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên.
Đào Nhàn nhìn Khúc Trì, thấy hắn quay lưng về phía hai người tiếp tục chăm chú vẽ, ánh mắt luôn tránh né mới dám toát ra ánh sáng ngưỡng mộ vô tận: “Đệ chưa từng gặp ai tốt và dịu dàng như Khúc sư huynh. Ở thế giới bên ngoài, đệ luôn nhớ việc năm đó Khúc sư huynh dùng một trăm linh thạch đổi kẹo hồ lô cho đệ, đáng tiếc rằng trước kia không thể nói thêm với Khúc sư huynh mấy câu...”
Kẻ cầm đầu dùng hai xiên kẹo hồ lô mà lừa gạt một trăm linh thạch của Khúc Trì vội ho khan một tiếng.
Đào Nhàn nhắc tới Khúc Trì, tật nói lắp và xấu hổ mất hết sạch, trong mắt đong đầy dịu dàng thắm thiết.
“Sau đó đệ trưởng thành, rời khỏi quán trà, mang đồ đạc đi khắp nơi hỏi thăm xem Khúc sư huynh ở đâu. Hồi trước đệ còn nhỏ tuổi, thật sự không nhớ Khúc sư huynh ở môn phái nào, đành phải tốn hai năm tìm từng nơi một, chỉ muốn được gia nhập vào môn phái của Khúc sư huynh, nhìn huynh ấy từ xa, đệ, đệ đã thỏa mãn rồi.”
Từ Hành Chi nghĩ, một xiên kẹo hồ lô, vài câu nói ấm lòng đã khiến đứa trẻ này nhớ lâu như thế, cuộc đời cậu ấy cũng thật đáng thương.
Từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn mềm lòng với những đứa trẻ ngoan, y bèn giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Đào Nhàn.
Đào Nhàn không thích ứng được tiếp xúc thân mật như thế, hơi rụt ra sau như chó con bị dọa sợ.
Từ Hành Chi không để bụng sự trốn tránh như bản năng của cậu ấy, nhếch miệng cười: “Đào Nhàn, ngươi trở thành đệ tử của Đan Dương Phong từ bao giờ?”
Mấy hôm nay, Từ Hành Chi chìm trong xa hoa đồi trụy nhưng cũng nghĩ rõ ràng hơn nhiều.
Ký ức của nguyên chủ không còn dấu hiệu thức tỉnh nữa, sự thật đã gần ngay trước mắt, Từ Hành Chi muốn trốn tránh cũng vô dụng, chi bằng giúp Mạnh Trọng Quang lấy chìa khóa, quay lại thế giới bên ngoài, tìm Cửu Chi Đăng, ở ngay trước mặt hắn ta hỏi rốt cuộc bài “Cửu Chi Đăng ngoài cửa sổ, soi bóng phiền muộn thấy Ngô Đồng” là thế nào.
Đồng thời y cũng muốn tìm được nhiều thông tin hơn từ những người này, mặc dù nội dung mà mỗi người biết khác nhau nhưng nếu có thể bổ sung cho nhau, có lẽ cũng chắp vá ra sự thật đại khái.
Đào Nhàn nghĩ ngợi: “Ngày mồng ba tháng ba năm Thiên Định thứ tư.”
“Ngươi nhớ rõ thật đấy.” Từ Hành Chi cười.
Đào Nhàn nở nụ cười thương cảm: “Sao đệ lại không nhớ rõ được chứ? Ngày mồng ba tháng ba đệ lên núi, hoa đào đang độ nở rộ; ngày mồng mười tháng ba, hoa đào khắp núi bừng nở, Khúc sư huynh biến thành thế này.”