Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 73: Cuối cùng rồi cũng sẽ gặp nhau (1)




Từ Hành Chi nhìn chằm chằm vào mấy đệ tử Phong Lăng Sơn, càng cảm thấy mình như đang nằm mơ, những khuôn mặt ấy có vẻ cực kỳ xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc.
Trong chốc lát, y có ảo giác như có nước lạnh dội vào sống lưng.
Những gương mặt ấy dần dần hiện lên trước mắt y: Y từng dạy người này cầm kiếm, từng bơi lội với người kia, còn từng dạy dỗ đệ tử bên kia vì tuổi trẻ ngông cuồng mà bắt nạt người dưới...
Từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn tự xưng gặp qua là nhớ, nhất là mặt mũi và họ tên người khác, cái tên mà những người này nói ra giống như chiếc chìa khóa bằng đồng bị gỉ sét, mở cánh cửa lớn bị phủi bụi nhiều năm ra, vô số tên người ập tới dữ dội, tạo thành từng đợt vang vọng trong tai Từ Hành Chi.
Vào tiết dạy buổi tối lúc nhá nhem, y cầm danh sách Phong Lăng rồi điểm danh, từ cái tên đầu tiên tới cái tên ba nghìn không trăm sáu mươi, điểm danh hết cũng mất cả một canh giờ. Từ Hành Chi lại lười biếng, gọi bừa một trăm người bất kỳ coi như xong.
Nửa đêm, có lúc y sẽ nhận mệnh lệnh của Quảng Phủ Quân, canh giữ ở cổng để bắt đệ tử về muộn. Nếu Quảng Phủ Quân không ở đấy, mỗi người họ sẽ xếp hàng nhận một cái gõ nhẹ vào đầu là xong; nếu Quảng Phủ Quân ngồi canh cùng y, đám xui xẻo ấy sẽ chẳng thể thoát khỏi cảnh chạy tầm mười vòng quanh chân núi Phong Lăng, chạy lúc sao sáng trăng treo tới khi sương sớm tan hết.
Từ Hành Chi luôn đi kèm theo bọn họ, nếu có ai chạy kiệt sức, Từ Hành Chi sẽ nâng người đó sang một bên cho họ uống một ngụm rượu súc miệng.
Gần như mỗi một người trong Phong Lăng đều từng uống rượu trong bầu rượu của y.
Còn các đệ tử môn phái khác ở trước mặt y vẫn nhìn y bằng ánh mắt trong sáng nhiệt tình như trẻ sơ sinh giống trong ký ức, nó tràn ngập kính trọng ngưỡng mộ và phát sáng.
Ánh mắt ấy khiến cả người Từ Hành Chi khô nóng, trong đầu có gì đó muốn giãy dụa nhảy ra ngoài nhưng bị một nắp cống khóa chặt, khiến đầu y đau như muốn nứt ra.
Đúng lúc này, một cánh tay vòng tới từ sau lưng rồi ôm lấy eo y để y không bị ngã ra sau.
Mạnh Trọng Quang tựa vào bên tai y, nhỏ giọng vỗ về: “Sư huynh, đừng kích động, không sao đâu.”
Không đệ tử nào không nhận ra người đi bên cạnh Từ Hành Chi là ai, ai nấy đều hơi nhăn mặt.
Mạnh Trọng Quang chẳng thèm để ý tới ánh mắt của những người đó. Từ đầu tới cuối, trong mắt hắn chỉ có một mình Từ Hành Chi.
Chu Bắc Nam, Khúc Trì và mọi người lần lượt đi xuống, đệ tử các nhà ào về phía bọn họ, có một đệ tử Đan Dương Phong cao hơn cả Khúc Trì, một người đàn ông cao lớn thô kệch mà lại ôm Khúc Trì khóc òa lên, dọa cho Khúc Trì cũng đỏ mắt theo, còn phải cố gắng sắp xếp từ ngữ an ủi hắn ta nữa.
Từ Hành Chi đỡ trán, có lẽ vừa nãy nhảy xuống bị nước ngấm vào, y chỉ cảm thấy đầu đau nhức từng cơn, cứ như có một cái cưa chậm rãi cắt mài theo con lăn dây mực trong đầu y.
Những đệ tử Phong Lăng nhận ra điều không đúng: “Sư huynh, huynh không thoải mái sao?”
“Sư huynh, trong điện có giường êm, huynh không chê thì mời vào điện.”
Mấy người dẫn Từ Hành Chi đi vào trong điện, một người trong số đó muốn tới đỡ y nhưng chạm phải ánh mắt đáng sợ của Mạnh Trọng Quang đành phải rụt tay về.
Từ Hành Chi nói thôi cũng khiến huyệt thái dương đau nhức, chỉ có thể mềm giọng nói với Mạnh Trọng Quang: “Bảo bọn họ đừng lo lắng.”
Mạnh Trọng Quang không để ý tới câu đó của y: “Sư huynh, phải để ta không lo lắng trước.”
Hắn bế ngang Từ Hành Chi lên: "tay phải” của Từ Hành Chi thuận thế trượt ra từ trong ống tay áo, hiện rõ trước mặt mấy đệ tử. Bọn họ dừng bước lại, chấn động không thôi.
Trong lúc bọn họ sững sờ đứng đó, Mạnh Trọng Quang đã bế Từ Hành Chi vào trong điện, rẽ phải nghiêng người, dùng chân đá văng cửa ra rồi đi vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy đệ tử Phong Lăng nhìn nhau, có người hỏi: “Sao hắn biết đó là phòng ngủ của chúng ta?”
Không có ai trả lời được câu hỏi đó.
Bên kia, Lục Ngự Cửu hỏi từng người: “Làm phiền chút, có ai của Thanh Lương Cốc không?”
“Có đệ tử của Thanh Lương Cốc không?”
“Có người của Thanh Lương Cốc không vậy...”
Cậu ta hỏi lần lượt từng người một mà ai nấy đều lắc đầu.
Hỏi hết cả mười bốn đệ tử, thật sự không có khuôn mặt nào trông quen cả, Lục Ngự Cửu có chút thất vọng, cúi đầu bước đi mấy bước lại thấy Nguyên Như Trú cũng tách khỏi đám người, trầm ngâm giống cậu ta.
Lục Ngự Cửu hơi ngạc nhiên: Nơi này đâu phải không có đệ tử Phong Lăng nào, sao nàng lại lẻ loi thế.
Nghĩ như thế, cậu ta đi về phía nàng nhưng bị một đệ tử Ứng Thiên Xuyên cản lại, bĩu môi về phía Nguyên Như Trú: “Này, bộ xương khô kia làm gì thế? Quỷ nô của ngươi à?”
Trước đó Chu Bắc Nam xuống đây cũng đã nói một số chuyện với bọn họ nhưng chỉ nói Từ Hành Chi và Khúc Trì còn sống, thân phận của Lục Ngự Cửu và Chu Vọng, nhấn mạnh bọn họ không được cười nhạo Lục Ngự Cửu, cũng không được động vào mặt nạ của cậu ta, còn người khác thì hắn ta không nói gì cả, những đệ tử này không biết cô gái cài cây trâm có đóa hoa đã hơi héo ấy là ai.
Nghecó người nhắc tới mình, Nguyên Như Trú quay lưng lại với họ.
Cơ thể nàng đã không còn lại gì nữa rồi, mỗi đợt run rẩy của bộ xương nhỏ gầy ấy đều bị Lục Ngự Cửu nhìn thấy rõ ràng.
Lục Ngự Cửu mím môi một lát rồi nói: “Nàng ấy không phải quỷ nô. Nàng ấy là đại phu của bọn ta. Mấy năm nay không biết bao nhiêu lần đã cứu mạng bọn ta, bọn ta đều biết ơn nàng ấy.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Lục Ngự Cửu nói: "Nàng ấy là anh hùng của bọn ta.”
“Tên gì thế?”
Lục Ngự Cửu gần như không ngập ngừng chút nào: “Phong Lăng.”
“Ồ? “Phong Lăng” trong Phong Lăng Sơn ấy hả?”
Lục Ngự Cửu thấy lưng Nguyên Như Trú không còn run nữa, nở một nụ cười ấm áp hiện lên lúm đồng tiền: “Ừ. Nàng ấy xứng với cái tên này.”
Trong điện, trán Từ Hành Chi phủ một khăn mặt lạnh được vắt khô. Y vẫn đau đầu không chịu được, mặt tái xanh nằm trên giường để Mạnh Trọng Quang xoa ấn huyệt thái dương cho mình.
Tiếng ồn ào ngoài điện chưa từng dừng lại, Mạnh Trọng Quang đứng dậy muốn đóng cửa nhưng Từ Hành Chi vẫy tay ngăn cản: “Đừng đóng, để ta nghe.”
Mạnh Trọng Quang bĩu môi: “Có gì hay đâu mà nghe.”
Từ Hành Chi mệt mỏi nheo mắt nhìn về phía hắn: “Ngươi biết bọn họ ở đây từ trước rồi sao?”
Mạnh Trọng Quang không đáp, rót một chén nước ấm, đưa tới bên miệng Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi không uống: “Trả lời đi.”
Lúc này Mạnh Trọng Quang mới đáp: “Ta biết.”
“Biết bằng cách nào?”
“Ta có cách riêng của ta.”
“Vì sao bọn họ lại ở đây?”
“Bọn họ muốn tránh khỏi hỗn loạn của Man Hoang, mở một động thiên dưới đáy đầm, mượn pháp thuật gạt bỏ bùn đất trong nước, tạo thành một vùng đất riêng biệt, không tranh với đời.”
“Trong Man Hoang, còn rải rác bao nhiêu đệ tử bốn môn phái?”
“Ta không biết. Nhưng chắc hẳn không chỉ có mấy người bọn họ.”
Từ Hành Chi há miệng lại không hỏi ra được câu tiếp theo.
Tại sao bọn họ lại ở đây?
Năm đó rốt cuộc tại sao lại dấy lên vụ trộm thần khí? Vì sao trong bốn môn phái, từ đệ tử đứng đầu tới đệ tử ngoại môn đều bị liên lụy rồi bị cầm tù?
Trông mấy đệ tử này đâu giống người làm xằng làm bậy?
Vì sao thần khí lại là giả, vì sao bọn họ lại phải trộm thần khí, Ôn Tuyết Trần chết thế nào, Cửu Chi Đăng là tôn chủ ma đạo, vì sao lại lắc mình một phát thành chủ Phong Lăng Sơn cũng như thống lĩnh bốn môn phái...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng tất cả những câu hỏi đó y đều không nói ra khỏi miệng được.
Tất cả những chuyện đó, chắc hẳn Từ Hành Chi “thật” sẽ biết nhưng trước kia y đều giả bộ như có dự tính kỹ lưỡng hết rồi, giờ muốn hỏi lại không mở miệng hỏi được.
Hai người im lặng, Chu Bắc Nam phấn khích đi vào trong điện, thấy Từ Hành Chi nằm trên giường mới bớt vui vẻ lại: “Ngươi không sao chứ, vừa mới xuống nước đã thành ra thế này, làm bằng đậu phụ đấy à.”
Từ Hành Chi nhìn hắn ta: “Đau đầu.”
Chu Bắc Nam thay đổi sắc mặt: “Không thoải mái thật sao?”
Từ Hành Chi không thèm nói nhiều: “Ngươi cho rằng thế nào?”
Chu Bắc Nam hơi cuống, nói với Mạnh Trọng Quang: “Mặt hắn trắng như thế kia rồi mà ngươi không biết đường xoa cho hắn đi.”
Mạnh Trọng Quang không thèm nhìn Chu Bắc Nam, chỉ cẩn thận xoa ấn mấy huyệt đạo trên đầu Từ Hành Chi.
Tới khi thoải mái hơn một chút, Từ Hành Chi mở mắt ra, thấy Chu Bắc Nam vẫn dựa vào thành giường cúi đầu nhìn mình: “Sao ngươi chưa đi? Cũng không thể bảo Khúc Trì đi chào hỏi mấy đệ tử kia được.”
Chu Bắc Nam xì một tiếng: “Sao nào, ngươi tưởng ông đây muốn nhìn bản mặt đấy của ngươi lắm à. Con mẹ nó nhìn nhiều còn thấy phiền. Ta có đồ muốn cho người xem.”
Bàn tay siết chặt của hắn ta hơi thả lỏng, ngón tay mở ra, một tia sáng mờ nhỏ vụn xoay tròn rồi bay lên rồi lại bị hắn ta túm vào trong tay.
Chu Bắc Nam khó nén vẻ đắc ý: “Đoán xem đây là gì?”
Từ Hành Chi bật cười: “Ngươi tưởng ta ngốc như ngươi à?”
Mấy đệ tử này sống trong đầm lầy hoang vu này hơn mười năm, có việc hay rảnh rỗi cũng sẽ lượn quanh những chỗ khác, một là tìm kiếm đồ ăn, hai là thăm dò xem có quái vật Man Hoang có tính đe dọa vào Vùng đất hoang vu này hay không, vì thế kiếm được mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang cũng không phải chuyện không thể.
Hơn nữa, Mạnh Trọng Quang dẫn bọn họ tới thẳng chỗ này, chỉ nhìn cái vẻ chắc chắn ấy thôi, Từ Hành Chi cũng đoán ra nơi có mảnh vỡ thứ ba của chìa khóa Man Hoang.
Tâm trạng Chu Bắc Nam rất tốt, ngồi xuống cuối giường vắt một chân lên, ngắm nghía mảnh vỡ chìa khóa thứ ba, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu: “Ông đây thấy ngươi khó chịu trong người nên không chấp nhặt với ngươi.”
Từ Hành Chi hỏi: “Các đệ tử định thu xếp thế nào?”
“Mấy người Phong Lăng Sơn không có gì để nói, mở miệng ra là hỏi bao giờ Từ sư huynh dẫn bọn ta đi; mấy đứa Ứng Thiên Xuyên thì đương nhiên muốn đi theo ta.” Chu Bắc Nam nói: “Khúc Trì thì... Mặc dù bây giờ hắn như thế nhưng mấy đệ tử Đan Dương Phong vẫn quyết một lòng nghe theo hắn.”
Từ Hành Chi hỏi: “Nghe Đào Nhàn nói, không phải đệ tử Đan Dương Phong không bị liên lụy gì vào việc này sao? Mấy người họ...”
“Hày, mấy đứa trẻ đó ngây thơ thật thà quá.” Chu Bắc Nam đáp: “Bọn họ muốn cứu Khúc Trì nên giả vờ nghe theo Cửu Chi Đăng, định nhân cơ hội trộm chìa khóa Man Hoang, ai ngờ bị Cửu Chi Đăng phát hiện rồi bị ném vào đây.”
Từ Hành Chi thở dài: “Bao giờ chúng ta lên đường?”
Không chờ Chu Bắc Nam lên tiếng, Mạnh Trọng Quang đã mở lời: “Ngày mai đi luôn.”
Chu Bắc Nam sững sờ: “Nhanh thế?”
Từ Hành Chi nhắm mắt lại, nói tiếp theo lời Mạnh Trọng Quang: “Việc này không nên chậm trễ. Trong tay chúng ta đã có ba mảnh vỡ chìa khóa, đang hăng thế này làm một mạch cho xong luôn, lấy nốt mảnh vỡ chìa khóa ở Vùng biển không đầu mới là đúng lẽ.”
Lời này vừa khéo đúng ý với tính cách hấp tấp của Chu Bắc Nam, hắn ta gật đầu không ngừng: “Nói đúng lắm. Ta ra nói với bọn họ, mai xuất phát luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.