Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 37.1:




Nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp tay đổi.
Ta cầm tay Thủy Bánh Chưng trốn đi ra bên ngoài, vừa bò lên trên nóc nhà, một đám người ngăn ở rồi đằng trước. Môn nhân đùng đùng quỳ xuống, “Môn Chủ, xin ngài quay về Ác Nhân cốc, hoàn thành nghi thức nhận chức.”
Ta mới nhớ tới ta và bà bà có hẹn ước một tháng. Đi qua lại cũng cần rất nhiều thời gian, ta buông tay Thủy Đông Lưu, cảm thấy khó xử. Thủy Bánh Chưng yên lặng nhìn lên trời, “Ta thật muốn đóng gói mang ngươi đi ngay bây giờ.”
Ngoại trừ môn nhân, bên cạnh còn có mấy chục người nhìn chằm chằm, những người này là người của Ma giáo. Khoan đã, sao nóc nhà này chịu đựng được?
Có vẻ như quan tâm sai trọng điểm rồi...
“Qua lại có lẽ không cần mười ngày.”
Lỗ tai giật giật, ngẩng đầu cười nhìn hắn, ý tứ này chính là muốn rời khỏi Ác Nhân với ta rồi.
Hắn còn chưa nói xong, mọi người Ma giáo đã gấp giọng, “Giáo Chủ! Không thể lưu lại Quan Trung nữa, xin ngài hãy mau quay về kinh xử lý giáo vụ.”
Thủy Đông Lưu chân thành nói, “Ngay cả đi cầu hôn cũng không được?”
Mọi người trong nháy mắt, “Cầu hôn?”
Thủy Bánh Chưng, “Các ngươi không muốn có Giáo Chủ phu nhân sao, cha mẹ ta có biết không?”
Thủy Đông Lưu ngươi hư quá, lại lấy cha mẹ ra trấn áp giáo chúng.
Mọi người trăm miệng một lời, “Đi đi, Giáo Chủ, chúc thành công!”
“...” Lập trường đâu!
Thủy Bánh Chưng chính là dương dương đắc ý, cảnh xuân tươi đẹp. Cẩn thận nghĩ lại giống như có chỗ nào không đúng, ta kinh ngạc, “Ngươi muốn đi tới nhà của ta cầu hôn?”
“... Cặn bã, vòng phản ứng của ngươi có thể quấn ba vòng tiểu trấn rồi.”
Lại vô tình bị chửi rồi.
Xa xa trông thấy cửa lớn cao ngất của tiểu trấn, đưa tay nhìn không thấy gì cả, vô cùng thân cận. Thủy Đông Lưu chợt ngừng xuống xe ngựa, ta hiếu kỳ hỏi, “Sao vậy?”
Dáng vẻ của Thủy Bánh Chưng trầm tư, “Ta suy nghĩ, nếu cha mẹ người không đồng ý thì làm sao bây giờ.”
Ta há miệng nhìn hắn chằm chằm, mở miệng hỏi, “Vậy ngươi định làm như thế nào?”
“Trực tiếp cướp người đi chứ sao. “
Ta trừng mắt, Thủy Bánh Chưng lập tức nói, “Ta sẽ cố gắng cầu bọn họ gật đầu.”
Uh, làm gì cũng phải như vậy chứ.
Trở lại phố Vân Tước, bước lên trên đường đá xanh, xa xa đã nhìn thấy từ trước cửa nhà treo cao tấm bảng đồng chữ to: Đương.
Ta khom người nhảy vào bên trong, đưa thanh kiếm tới cửa sổ, bóp mũi, “Chưởng quầy, thanh kiếm này giá bao nhiêu vậy?”
“... Con cho rằng bịt mũi thì lão nương không nghe ra giọng nói của con chứ gì. “
Không xong! Trông coi cửa hàng vậy mà không phải cha! Ta hoảng sợ muốn chạy đi, không biết lúc nào mẫu thân đã đến trước mặt ta, hai tay chống nạnh, giận dữ, “Hoa Lê Lê, con nói, lúc nào thì con đi đầu nhập vào Ngũ Độc giáo hả? Thanh Thành cũng được mà.”
Ta cười khan hai tiếng, “Bọn họ đầy người rồi, không nhận.”
Mẫu thân thở dài, “Năm đó tại sao phải đưa con đến Hoa Sơn, hôm nay nhân vật phản diện cầm quyền, lấy công phu mèo quào của người, quá thua thiệt. Con gái, Đường Lang giáo kia nhận người, con đi không?”
Khóe miệng ta giật giật, “Nương, Đường Lang Đường Lang... Tên này thật mất mặt.”
Mẫu thân sờ sờ cằm, giống như nghĩ tới cái gì đó, gật đầu, “Cũng phải. Vậy không bằng ngày mai nương dẫn con đi Ngũ Độc giáo quỳ ở đó ba ngày ba đêm lấy tâm tư vô cùng chân thành đả động bọn họ? Nếu không đi quỳ Ma giáo.”
Từ khi đưa ta lên Hoa Sơn, cha mẹ liền mỗi ngày đặt mua báo câu chuyện giang hồ, không có gì nhưng tất cả đều nhìn rất cẩn thận, biết tình hình hướng đi của giang hồ rất rõ ràng. Vì vậy bắt đầu từ năm năm trước, chỉ cần ta về nhà, nhất định lải nhải ta cải chính quy tà.
Nếu như ta nói cho mẫu thân biết, con rể tương lai của bà là Giáo Chủ Ma Giáo, nhất định sẽ lập tức nhét ta vào trong ngực Thủy Đông Lưu.
Thủy Đông Lưu đứng ở cửa không có đi vào, trên mặt căng thẳng đứng thẳng tắp ở đó—— rõ ràng là khẩn trương. Mẫu thân nhìn thấy hắn, hai mắt sáng rực, vô cùng hòa ái dễ gần, “Đây không phải Thủy công tử sao, mau vào ngồi, muốn ăn bánh ngọt không, nước trà vừa bớt nóng, uống một chén đi nha.”
Nương! Ta mới là thân khuê nữ của ngài.
Thủy Đông Lưu thở dài, ôn hòa tao nhã, lập tức hóa thân thành t thanh niên tốthời đại tiến bộ,, đẹp trai giàu có nhất võ lâm, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
... Thủy Bánh Chưng ngươi bị đánh tráo rồi!
Trở lại tiểu viện, một đường nhìn xem mẫu thân nhanh nhẹn dũng mãnh như ngày thường nói chuyện với Thủy Bánh Chưng kiêu ngạo miệng độc đều là ôn hòa, không khỏi cảm thán hai người ở trước mặt ta, hoàn toàn chính là hành động cặn bã.
Sau khi về tới nhà, mới biết được phụ thân đi câu cá với bằng hữu, khó trách hôm nay là mẫu thân đi trông coi cửa hàng. Nhìn vại nước ở trrong sân, đã được dọn dẹp sạch sẽ, đang nuôi cá.
Hoa gia chúng ta thích nhất chính là ăn cá, bởi vậy phụ thân vẫn luôn chạy tới trong hồ thả câu.
Mẫu thân không cho phép Thủy Bánh Chưng ra tay giúp đỡ, lại để cho hắn ngồi ở đằng kia, uống chút trà, ăn đậu phộng. Ta kéo tay áo đứng bên cạnh trêu ghẹo, sử dụng tay quen cầm kiếm cầm dao phay lên, dường như cũng có chút thuận tay nha.
Sau khi phụ thân trở về, Thủy Bánh Chưng càng giống như bị đánh tráo rồi, ôn hòa như một đại ca nhà bên cạnh. Ta cầm lấy sọt cá trong tay phụ thân, nhìn coi, bốn con cá sống tươi lớn, nuốt một ngụm nước bọt, “Phụ thân, kỹ thuật câu cá của người càng ngày càng tốt rồi.”
Phụ thân cười nói, “Năm nay trong hồ cá đặc biệt nhiều, ngày nào phụ than cũng đưa cá cho tam bá và thất thúc của con.”
Nói với phụ thân cầm môt con đi vào, ta giật nhẹ tay Thủy Đông Lưu, “Ngày mai chúng ta cũng đi trong hồ câu cá.”
“Trời rất nóng, ngươi không sợ phơi nắng sẽ đen sao, cặn bã?” Thủy Bánh Chưng cúi đầu nhìn thoáng qua, “Thật tròn, như ngươi vậy đó cặn bã.”
Ta nghiêng người híp mắt, “Thủy Bánh Chưng, một ngày ngươi không bị ta đánh là không thoải mái phải không.”
Hắn cười cười, cầm tay của ta, “Đi câu cá.”
Cơm tối vô cùng phong phú, ăn đến bụng rất tròn. Nương còn hung hăng đả kích đưa ánh mắt nhìn ta như nói “Ăn nhiều như vậy muốn thành người mập mạp rồi hả” “Hình tượng của cô nương xinh đẹp, con có muốn hay không hả“. Có điều tất cả đều bị ta bỏ qua rồi.
Cơm nước xong xuôi, giúp đỡ lấy bát đũa đi vào, mẫu thân vô cùng đau đớn, “Hoa Lê Lê, con ở trước mặt Thủy công tử có thể rụt rè chút hay không?”
Rụt rè... Từ này không tồn tại trong từ điển của ta cùng Thủy Đông Lưu, cười cười, “Hắn biết rõ con là người thế nào, nếu ta nũng nịu, nhất định sẽ bị hắn đưa đi xem đại phu.”
Mẫu thân dừng một chút, đột nhiên cười nói, “Tình cảm lại tốt đến mức này rồi.”
Thu dọn sạch sẽ đi ra, Thủy Đông Lưu và phụ thân đang đông kéo tây dắt. Nhìn thấy chúng ta đi ra, lập tức đứng dậy, không nói gì nhưng mặt lại ửng đỏ. Phụ thân cười nói với mẫu thân ta, “Thủy công tử có chuyện muốn nói với chúng ta, mau tới đây nghe.”
Ta nhìn về phía Thủy Bánh Chưng, trong nháy mắt, bỗng dưng hiểu, đây là muốn cầu hôn rồi. Ho khan hai tiếng, “Con, con đi tìm Thẩm Thẩm chơi!”
Cũng như chạy trốn ra ngoài, chạy càng xa lại có chút lo lắng không yên, Thủy Bánh Chưng thật dễ nói chuyện, phụ mẫu sẽ không đuổi hắn đi? Ta ngồi ở bên đường, nhìn xem đèn đường trước mắt mà sững sờ. Đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, dường như Thủy Bánh Chưng không có chuẩn bị sính lễ?
... Xong rồi, nhất định sẽ bị mẫu thân loạn côn đánh ra ngoài, sao lại sơ ý như vậy, còn muốn lấy Lê Lê nhà của ta, mơ tưởng!
Bổ não xong xuôi, ta ôm đầu xoắn xuýt.
“Cặn bã, ngươi ở đây lầm bầm cái gì?”
Ta ngẩng đầu nhìn lại, Thủy Bánh Chưng đưa lưng về phía đèn đường, cả khuôn mặt đều biến mất trong bóng đêm, ta đứng người lên, chân đều ngồi chết lặng. Khó khăn hỏi, “Nhanh như vậy đã nói xong rồi?”
Thủy Bánh Chưng đưa tay đỡ, “Khụ.” Họ nhẹ một tiếng, “Phụ mẫu người đồng ý giao ngươi cho ta.”
Ta kinh ngạc, “Ngươi có đưa tiễn sính lễ không. “
Thủy Bánh Chưng nhíu g mày, lúc này mới chợt hiểu, “Đã quên.”
“...” Ta sờ cằm, “Hai tay trống trơn phụ mẫu ta cũng đồng ý ngươi...” sau khi nghĩ thông suốt không khỏi cảm động, “Mẫu thân nói ta xuất giá sẽ bán ta với giá tốt, kỳ thật bà vẫn rất thương ta đấy. Ngươi nhất định là mấy rất nhiều lời nói, nói chăm sóc ta thật tốt, nói gì thật lòng thật dạ với ta gì gì đó.”
Thủy Bánh Chưng nháy mắt mấy cái, “Không có.”
Ta trừng lớn mắt, “Không, không có? Vậy ngươi nói gì?”
“Ta nói ta muốn cưới Lê Lê về làm Giáo Chủ phu nhân Ma Giáo, bọn họ gật đầu rất nhanh.”
“... Thân phụ mẫu!”
Thủy Đông Lưu nghẹn cười, kéo tay của ta đi trở về, “Ngoan.”
Ba ngày sau, công việc lớn nhỏ đã làm ổn thỏa, nên trở về Ác Nhân cốc rồi. Lưu luyến không rời tạm biệt với phụ mẫu, đánh xe rời khỏi. Để tránh Thủy Bánh Chưng lạc đường, từ trấn nhỏ đi ra, tới khi nhìn không thấy phụ mẫu, ta đưa tay đón lấy dây cương, “Ta đánhh xe.”
Chạm đến tay của hắn, cách tầng vải mỏng đã cảm giác nóng bỏng, vội vàng đưa tay lên sờ, lại đi sờ vào trán của hắn. Thủy Bánh Chưng lộn xộn nói: “Ngươi rụt rè chút.”
Không để ý tới lời hắn nói, ta nhíu mày nhìn hắn, “Thủy Bánh Chưng, ngươi bị bệnh? Sao lại nóng như vậy.”
Hắn hếch lưng, đi lòng vòng cổ, “Rất tốt.”
“Vậy lại nóng như vậy.” Không nói lời gì, nhét hắn vào trong xe ngựa, ta nghiêm mặt nói, “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Thủy Bánh Chưng nhìn ta một hồi lâu, ánh mắt dịu dàng, cười nói, “Cặn bã, ngươi càng ngày càng trở nên hiền thê lương mẫu rồi.” Dứt lời, chính mình ngược lại run rẩy, “Thật là đáng sợ.”
Ta giận dữ, nắm tay, “Ta muốn đi mua cái bàn xát (dùng để giặt quần áo) lớn nhất thiên hạ!”
Thủy Bánh Chưng cười vang, lúc này mới đi vào thùng xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.